Thôn Giáng Thần ở tận vùng núi hẻo lánh. Bọn họ xuống tàu hỏa, rồi lại chuyển sang đường bộ, ngồi hai mấy giờ liền. Rồi chuyển sang đi xe ta-xi khoảng một giờ thì mới đến được chân núi. Mà đường vào thôn trên núi lại không có xe nào đi qua, cho nên bọn họ phải đi bộ.
Sau khi đi được nửa giờ, trước khi trời tối hẳn, bọn họ cuối cùng cũng đến được cổng vào thôn Hàng thần.
Diêu Nhiếp xem xét cái thôn này một chút, thật sự giống như một bộ lạc nguyên thủy. Khác với các thôn khác, cổng không có mái vòm, mà thay vào đó là hai tảng đá lớn một trái một phải làm thành một cái cổng, trên tảng đá đầy những hình vẽ của dân tộc thiểu số. Nhà trong thôn đa số đều là nhà gỗ, kích thước rất nhỏ, nhưng được xây rất cao, mái nhà hình nón, khác một trời một vực với phong cách kiến trúc của dân tộc Hán, nhưng lại mang đến một phong vị khác.
Người trong thôn vốn dĩ đã ít, khi nhìn thấy quái nhân kia dẫn đám Diêu Nhiếp vào thôn, lại càng trốn cả vào trong phòng, vội vàng đóng chặt các cửa.
Diêu Nhiếp tự hỏi, bọn họ là bệnh dịch hạch sao, sao lại phản ứng như thế?
Quái nhân kia dùng giọng nói nửa âm nửa dương cười cười giải thích: “Ha hả, thật ngại quá, rất ít khi có người ngoài vào thôn nên bọn họ khá sợ hãi người lạ.”
Diêu Nhiếp gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rồi. Nhưng trong lòng lại không ngừng dâng lên dự cảm không lành, cái thôn này có điểm đáng ngờ.
Quái nhân đưa bọn họ đi gặp thôn trường.
Phòng ở của thôn trưởng cũng không khác g nhiều với phòng của thôn dân bình thường, nhưng có lớn hơn một chút. Mà cách ăn mặc của thôn trưởng cũng rất “đặc sắc”, Diêu Nhiếp không ngờ nơi thôn xóm hương dã này cũng có “nghệ thuật tân tiến” như vậy , lại có thể đem nhánh cây, vỏ cây mà gắn hết vào người. Thật làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Thôn trưởng nhìn Diêu Nhiếp, cười đến mắt cũng cong thành hình trăng non: “Ôi chao, ngài đã đến rồi sao. Ủa? Sao lại không phải là vị cung chủ trước đây vậy?”
“Chuyện là thế này, ngài ấy đã về hưu rồi, tôi mới lên nhậm chức.” Diêu Nhiếp cười giả lảng. Nói thật chứ, ngồi xe một ngày trời, lại đi thêm một giờ đường núi nữa, cái bụng của Diêu Nhiếp đã sớm đói đến kêu ầm cả lên rồi, cả người bủn rủn, thầm mong nhanh chóng đi ăn cơm chiều, tắm nước ấm, sau đó an ổn ngủ một giấc. Nếu không phải vì lễ phép, hắn đã không ở đây ứng phó với ông già này.
“À, thì ra là vậy.” Thôn trường nhìn Diêu Nhiếp từ trên xuống dưới một lượt, giống như đang đánh giá gì đấy, cuối cùng mới nói: “Khách quý đi đường xa đến đây, thật sự vất vả rồi. Để ta sai người đưa hai vị đi nghỉ ngơi trước.” Nói xong, ông ta vỗ tay “ba ba” một tiếng, liền có người từ phòng phía trong đi ra.
Diêu Nhiếp vừa nhìn thấy, hay thật! Là anh em song sinh gì đó của tên quái nhân kia sao? Áo bông to rộng, kính râm, khăn quàng cổ, bao tay da, giống nhau y hệt, đều gói cả người lại như cái bánh chưng.
“Ngươi mau đưa khách quý đến nhà khách đi, phải hầu hạ cho cẩn thận đấy.” Thôn trường dặn dò một câu. Cái “bánh chưng thứ 2” kia cũng không lên tiếng, gật đầu xem như đồng ý, liền dẫn đám Diêu Nhiếp rời đi.
Nhà khách lại nằm ngoài dự đoán của Diêu Nhiếp, là một tòa nhà hiện đại làm từ xi măng, Diêu Nhiếp nhìn thoáng qua bảng tên của nhà khách: Thưởng Vị quán. Tên nghe cũng phong nhã đấy chứ.
Đi vào trong đại sảnh, quái nhân liền giao bọn họ cho một cô gái trẻ rồi xoay người rời đi.
Cô gái kia thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi, lộ ra khuôn mặt như quả táo, khi cười rộ lên rất ngọt ngào: “Xin chào, hoan nghênh hai vị đã đến tôn Giáng Thần. Hai vị muốn ở hai người một phòng sao?”
Diêu Nhiếp khẽ liếc mắt nhìn Nhai Xế bên cạnh một cái, đột nhiên nhớ đến chuyện kinh thiên động địa lần trước, lời tuyên bố vô cùng kinh thế hãi tục kia. Vội khẩn trương nói: “Cho tôi hai phòng đơn!”
Cô gái cũng không biết nguyên nhân sâu xa trong đó, cũng chỉ cười cười: “Vâng, vậy tôi sắp xếp phòng hai vị ở cạnh nhau nhé. Lúc bảy giờ xin mời đến nhà ăn ở tầng một để dùng cơm.”
Diêu Nhiếp ở trong phòng nhìn một vòng, dịch vụ ở nhà khách khiến hắn rất vừa lòng. Phòng tắm, nóng lạnh đầy đủ mọi thứ. Vốn còn tưởng đêm nay phải ở trong căn nhà gỗ đơn sơ nguyên thủy kia chứ, không ngờ lại có thể được ở trong căn phòng hiện đại chẳng thua gì phòng khách sạn như vậy.
Dọn dẹp vật dụng một chút, nhìn đồng hồ cũng sắp đến bảy giờ rồi. Hắn gõ cửa phòng Nhai Xế, dẫn theo “chó săn nhỏ” nhà mình xuống tầng ăn cơm.
………………………………….
Lúc đi vào nhà ăn thì bên trong đã có vài nhóm người ngồi trước rồi. Nhìn thế nào cũng thấy những người này đều không phải là người dân ở thôn này. Không ngờ thôn này lại “hiếu khách” như vậy, mời rất nhiều người đến tham dự lễ hội.
Chỗ ngồi trong nhà ăn đều đã bị người ta chiếm mất, Diêu Nhiếp nghĩ nên tìm một đám người nào thoạt nhìn dễ đối phó để ngồi cùng. Dù sao thì đám người trong này đều có chút kỳ lạ, nhìn thoáng qua cũng không thấy quỷ dị gì lắm, nhưng mà trong ánh mắt lại lộ ra tia sáng hung ác.
Ví dụ như cái bàn đối diện cửa lớn kia, trên cái bàn ấy thật ra chỉ có một người ngồi, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, quần áo cũng được xem là sang trọng, trên mặt lại trang điểm rất đậm, Diêu Nhiếp nghi ngờ chỉ cần cử động một chút thì lớp da sẽ bị nẻ ra hết. Nhưng ngồi xung quanh cô ta lại là một đám đàn ông mặc đồ vest màu đen, bọn họ đứng ngay bên cạnh cô ta, hoặc ca hát, hoặc khiêu vũ, còn có cả lấy thức ăn, lau mồ hôi, quạt mát, thử độc..v..v.. Phô trương quá mức! Diêu Nhiếp không dám chạy qua đấy.
Đám người ở bàn bên cạnh kia, người nào cũng quấn mình lại như xác ướp, so với cái đám “anh em nhà bánh chưng” của thôn trưởng thì càng kín hơn.
Còn cái bàn bên cạnh kia thì đều là phụ nữ, chỉ là mỗi người đều có cái mặt như bà già, nhưng khi nhìn đến dáng người, cánh tay lộ ra ngoài, hay đến cả cái cổ, thì nhìn thế nào cũng thấy giống như là một cô gái trẻ.
Một cái bàn khác, ngồi một nam một nữ, trên mặt người đàn ông mang mặt nạ. Mà người phụ nữ thì thoạt nhìn khoảng ba, bốn mươi tuổi gì đấy, lưng hơi còng, trông như ngọn núi nhỏ. Người phụ nữ kia phát hiện ra Diêu Nhiếp đang nhìn bà ta, liền ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với hắn. Diêu Nhiếp rõ ràng nhìn thấy trong miệng người phụ nữ kia là một con rắn nhỏ.
Cái bàn trong cùng kia thoạt nhìn bình thường nhất, tuy cả đám người đó mặc áo đạo sĩ, nhưng chí ít khi so với đám người kia mà nói thì cũng không quái dị lắm. Nhưng mà bọn họ người đông thế mạnh, đã chiếm đầy một bàn rồi, Diêu Nhiếp không thể ngồi được.
Tuần tra một vòng xong, thì chỉ còn một cái bàn cạnh cửa là còn chỗ trống, ở đấy chỉ ngồi một gã nước ngoài cao lớn, rắn chắc. Tóc đỏ mắt xanh, ngũ quan đậm nét, trông khá đẹp trai. Tuy bây giờ đang là mùa đông, nhưng gã nước ngoài này lại cởi trần thân trên, chỉ có một cái dây lưng rộng thùng thình đeo chéo từ bả vai xuống đến eo, trên lưng đeo một thanh đao lớn. Gã hướng về phía Diêu Nhiếp cười rất thân mật, dùng tiếng Anh nói: “Không có chỗ ngồi sao, nếu không ngại thì ngồi chỗ này đi.” Lại sợ Diêu Nhiếp không hiểu tiếng Anh, khoa tay múa chân thêm một trận.
Người nước ngoài thật thú vị, Diêu Nhiếp cung kính không bằng tuân m ệnh ngồi xuống.
Nhai Xế luôn luôn đi phía sau hắn trầm mặc không nói lời nào, lạnh lùng trừng gã nước ngoài một cái, nhưng cũng ngồi xuống theo.
Gã nước ngoài này rất ồn ào, biết Diêu Nhiếp biết tiếng Anh, liền lôi kéo hắn líu ríu nói không ngừng. Thẳng đến khi ăn xong cơm chiều, Diêu Nhiếp nói phải về phòng nghỉ ngơi , gã mới lưu luyến không rời mà thả hắn đi. Cuối cùng còn thần bí ghé vào lỗ tai Diêu Nhiếp dặn dò: “Buổi tối cậu ngàn vạn lần không nên rời khỏi phòng của mình. Nhưng mà, nếu quá sợ hãi thì hoan nghênh cậu đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nhai Xế một tay lôi Diêu Nhiếp ra ngoài, quay đầu lại tặng cho gã nước ngoài kia một ánh mắt cảnh cáo sắc bén.
Gã nước ngoài nhún vai cười nói: “Chó sói thật là hung dữ quá!”
Diêu Nhiếp không muốn bọn họ cãi nhau trong này, vội nói hẹn gặp lại, rồi lôi Nhai Xế đi.
Gã nước ngoài kia lại vô cùng phong lưu mà tặng cho hắn một cái hôn gió.
………………………………………………….
Tuy nhà khách này có đầy đủ tất cả vật dụng, nhưng lại không có ti vi. Nhưng Diêu Nhiếp có thể thong cả được, nơi đây ở sâu trong rừng già trong núi, cho dù là có ti vi, sợ rằng cũng không có tín hiệu?
Đêm khuya yên tĩnh, Diêu Nhiếp xem sách điện tử, nghe đồng hồ ở nhà khách gõ 12 tiếng. Đã là mười hai giờ khuya rồi. Hắn rửa mặt xong, tắt điện, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”.
Ai ở ngoài đó vậy kìa?
Diêu Nhiếp vẫn bò lên giường, hỏi một câu: “Ai vậy?”
Bên ngoài không có ai trả lời.
Hắn liền ghé vào cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo để xem tình huống bên ngoài. Nhìn thấy một mảnh màu đỏ, nhưng lại có khối thủy tinh thể gì đó, thỉnh thoảng nó lại run run lên.
Diêu Nhiếp nghĩ ngợi một chút, rốt cục hiểu ra được, nhất thời ngã ngồi xuống đất.
Ngoài đấy là một con mắt đỏ ngầu màu máu.