Hồi Ức Chương 10

Chương 10
Cái buổi sáng đầu tiên ở Phú Yên, cái cảm giác hơi se se lạnh, cái không khí đặc trưng của những thành phố biển.

Uể oải vươn vai, mở từng cái cửa sổ để ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng trọ nhỏ, những ánh nắng nhẹ đầu hè chiếu vào dòng nước xanh tạo nên vẻ lung linh tuyệt diệu, thanh bình và yên ả.

- Dạy chú ơi! Đói bụng quá.
Tôi lây ông chú đang ngáy như bò ở kế bên.

- Để tao ngủ chút.

- Dạy đi, 7 giờ sáng rồi.

- Kệ, tao ngủ chút.

- Đói lắm rồi chú, dạy đi.

- Tiền trong túi quần, lấy nhiêu tùy mày rồi đi ăn đi, còn nhiêu thối lại cất vào đấy cho tao, để tao ngủ.

- Hiazz.
Thở dài ngao ngán trước ông chú ham ngủ này.

Cầm tiền mở cửa rồi nhẹ nhàng khép lại chứ ồn ào ăn đập có, ai chứ ông chú này nguy hiểm lắm không đùa được lúc nào củng phải đề phòng cả.

Vừa mở cửa bước ra định đi ra quán cơm tấm ngày hôm qua thì bỗng có tiếng gọi.

 

- Nhóc Bin..nhóc.


Cái tiếng con gái nghe quen quen thì phải.

 

-.....
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy chị Tú đang gọi tôi.

- Nhóc đi đâu sáng sớm vậy.
7 giờ mấy rồi còn kêu sớm.

- Nhóc đi ăn sáng.

- Cho chị đi với, chị củng định đi ăn. Hì.
Chị cười nhẹ nhàng trước tôi.

- Ờ, củng được.

Tôi với chị cùng đi ra quán, trên đường chị kể về quê quán của mình, tôi nghe mà phải chạnh lòng.
Chị sinh ra trong một hoàn cảnh mất cha, chỉ còn mẹ phải nổ lực làm để nuôi 3 chị em. Chị học đến lớp 12 thì nghỉ không đi Đại học để lên cái đất Phú Yên này để làm việc. 

Tôi suy nghỉ từng hồi, nếu mình là chị thì sẽ làm gì trong cái cảnh như vậy, chị phải là người con gái mạnh mẽ mới có thế đứng vững trong dòng đời này.

Bước vào quán, mọi ánh mắt những người đàn ông điều nhìn chị, củng phải thôi vì chị củng xinh mà ( theo trí nhớ ).

- Cho hai đĩa cơm tấm cô ơi!.
Tôi gọi to bà chủ quán.

- Chưa biết chị ăn gì mà đã kêu rồi sao?.

- Ở đây có cơm tấm chứ có món khác đâu mà hỏi.

- Nhóc nhìn cái bảng hiệu ở góc tường kìa.
Vừa nói chị chỉ tay vào góc tường có treo tấm bảng MeNu nào là: Cơm tấm, cơm gà, phở, mì quảng, hủ tiếu....

- Ơ..
Tôi ngạc nhiên, hôm qua có thấy cái bảng đó đâu nhỉ.

- Mới tới đây có một hôm mà đòi rành hơn chị hả nhóc. Hihi.
Chị che miệng cười khúc khích trước cái cảnh như hai lúa của tôi.

-....

- Ủa mà nhóc tới từ đâu vậy.

- Từ Phan Thiết.

- Ukm... Hihi.

- Chị cười gì vậy?

- Thôi ăn đi, nóng mới ngon đấy nhóc.
Cô phục vụ cũng vừa bưng hai đĩa cơm ra.

- Ờ ờ.

- Ờ gì mà ờ, ăn đi.

Vừa ăn chị nói cái chuyện gì ấy tôi nghe nhưng không để ý gì mấy.

- Khi ăn không nên nói chuyện chị.
Cái này là mẹ tôi hay nói lại thằng nhóc em ở nhà, vì khi ăn nói chuyện có thể coi là hơi mất lịch sự.

-.... 
Chị không nói nữa mà ăn, chắc thấy tôi có vẻ khó chịu khi như vậy.

Ăn xong hai chị em lại đi dạo trên cây cầu Hùng Vương, từng cơn gió thoảng qua làm dể chịu phần nào cái nóng của mùa hè.

- Chị còn giận em vì câu nói hồi nảy à?
Tôi cảm thấy như vậy trước thái độ im lặng của chị.

- Không đâu.
Chị nhẹ nhàng trả lời.

- Chứ sao chị im lặng vậy?

- Không có gì đâu nhóc.
Chị nói rồi bước nhanh về phía trước.

- ....
Tôi chỉ biết im lặng rồi từng bước nhìn chị bước đi, từng bước chân nhẹ nhàng tinh nghịch dưới ánh nắng tung tăng.

Về đến khu trọ thì thấy chị Phương và chị Nga đang cầm giỏ đi chợ bước ra, thấy vậy chị củng đi cùng, để lại thằng nhóc chơi một mình với ông chú say ngủ trong phòng.

- Thưa chú con mới về.
Tôi nói lớn rồi mở cửa.

- Ôi Đệch.
Tôi tưởng ông chú mình còn ngủ nhưng không phải, ông chú đáng kính của tôi đang ngồi cậm cụi vẽ cái bản thiết kế của mình, nhìn tóc chú bù xù chắc nảy giờ dò đầu bức tai nhiều lắm đây

- Mày về rồi à!
Ông chú nói với tôi nhưng mắt vẫn chăm chú vào bản vẽ.

- Dạ.

- Còn tiền thối không?

- Dạ còn, chi vậy chú.

- Cầm tiền ấy ra mua cho tao hộp cơm với ly cafe đá.

- Dạ.

Tôi chạy nhanh ra đầu hẻm mua cafe rồi lại chạy ngược lên lại quán cơm mua một hộp cơm. Rồi chạy về đưa cho ông cậu, cuối cùng được bo 10k, hề hề.

- Thôi mày để đó rồi ra lang cang chơi đi.

Herr..lắc đầu trước cảnh ngộ này, đi du lịch mà không được đi tham quan mà suốt ngày cứ chui chui, rút rút ở nhà.

Cầm hộp bò khô ngồi nhâm nhi trên lang can, hóng từng cơn gió từ con sông thổi vào. 

"Để gió trôi về đâu để có lúc mình bên nhau ở nơi đó không còn giấc mơ một thời đã qua. Và rồi em bước đi về nơi chẳng có anh.Em hạnh phúc ở bên người ấy, không phải anh. "

- Ngồi đây chi vậy nhóc.

- Ôi đệch.
Giật cả mình, đang ngồi tự kỷ mà cứ kiểu này chắc đứng tim chết mất.

- Hihi.
Tiếng chị Phương cười nhẹ nhàng. Lộ chiếc răng khểnh duyên dáng

- Hóng gió thôi chị.

- Khùng hả nhóc, trưa ngồi đây hóng gió. hihi

- Kệ nhóc.

- Nhóc ăn gì vậy, cho chị ăn với.

- Cay lắm đấy ăn được không?

- Được mà.

Tôi đưa cái hộp bò khô cho chị, chị cầm một miếng rồi ăn.

- Aaaa, cay quá.

- Nói trước rồi.

- Cái này là gì mà cay vậy nhóc.

- Khô bò ấy.

-...
Chị không nói gì nữa, lật đật chạy về chắc là uống nước cho hết cay.

" Củng trưa rồi, kêu chú đi ăn cơm vậy " Tôi nghỉ thầm rồi xoa cái bụng rồi chạy vô phòng.

- Chú, đói quá.

-....

- Chú!.

- Gì mạy.

- Đi ăn thôi, trưa rồi.

- Mày cầm tiền rồi đi ăn đi, tao phải làm xong cái này đã.

- Dạ...

Lại phải đi ăn một mình nữa rồi. Bước ra khỏi phòng thì thấy mấy chị đang ăn cơm cười nói vui vẻ với nhau, nghĩ lại mình đi ăn một mình, mà chết là không biết đường đi ngoài cái quán cơm tấm thì có quán nào nữa đâu với lại quán này đâu có bán cơm chưa đâu, thôi mì gói vậy.

 

- Nhóc Bin.. nhóc Bin ơi!!
Chị Nga thấy tôi như vậy thì gọi lớn.

 

- Dạ, sao chị?.

- Nhóc đi đâu đấy?

- Đi ăn chị à.

- Ủa, chú nhóc đâu.

- Làm việc nên không ăn.

- Thôi nhóc vào đây ăn luôn đi.

- Thôi chị, để kím gì ăn vậy.

- Giờ này không có ai bán đâu, nhóc cứ ngồi đây ăn đi không sao cả.

- Nhưng...

- Nhưng gì, ngồi xuống ăn đi.
Chị Tú nói với tôi, đành ngồi xuống ăn vậy dù gì sáng củng nói làm chị quê giữ đám đông, mất công giận nữa thì mệt ( sợ con gái giận với khóc nhất )

- Dạ.

- Ngoan hen.
Chị Phương nghiến răng kêu kenh két. Chắn còn tức cái vụ bò khô đây, dù gì củng chị đòi ăn mà đâu phải tại mình.

-....
Tôi im lặng ngồi xuống ăn từng cục cơm cùng mấy chị, tôi cứ im lặng ăn như thường lệ còn mấy chị thì vừa ăn vừa tám. Ngước lên thì thấy chị Tú đang nhìn tôi thách thức, ý muốn nói lên " Có giỏi nói cái câu hồi sáng đi ". Mà giờ mà nói ra chắc là ăn tát rồi chén đĩa bây vào mòm @@.

- Ăn cái này thử đi nhóc.
Chị Phương gắp cho tôi một miếng trứng rồi cười nham hiểm.

- Dạ, cảm ơn chị.

- Không có gì, hi.
Chị vẩn giữ cái nụ cười gian gian ấy.

- Axxx cay quá.
Hix. thì ra trong miếng trứng là một cái ớt xanh, chị Phương muốn trả thù tôi đây mà.

- Sao vậy nhóc.
Chị Nga với chị Tú đồng thanh hỏi tôi, chỉ có chị Phương là cười đắc chí.

- Chị ác quá.. Hixhix.

- Ôi chào, tưởng nhóc ăn cay hay lắm chứ. Haha.
Chị ôm bụng cười to trước cảnh mặt tôi đỏ như ông Quan Công.

- Nước nè nhóc uống đi.
Chị Nga đưa cho tôi cái ca nước.

Buổi ăn diễn ra sao đó không có chiến tranh nữa. Tôi củng bình an vô sự sau cái lúc ăn ớt.

Buổi chiều, cái cảm giác cuối ngày của những buổi cuối ngày cảm giác về chiều thật bình yên trong dãy nhà trọ này, con sống cứ lặng lẽ trôi đi theo thời gian. Trên bầu trời ánh nắng cũng đã tắt nép phía xa hoàng hôn đã phai nhạt màu cô đơn như ai kia đã từng.


Lần đầu tiên anh mới được trông thấy em Là ấn tượng đã làm anh nhớ không quên. Từng ngày sau đó, lòng anh cứ mong sẽ gặp được em ngày thứ hai.Kỷ niệm phút đầu tiên ngày mình mới quen anh viết tên 2 đứa mình ở trên cát 2 trái tim nguyện bên nhau dù nắng hay gió mưa không rời xa nhé em.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t117167-hoi-uc-chuong-10.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận