Hồi Ức Chương 23

Chương 23
Cơn gió hè thoáng thổi qua khoảng sân nhà.. từng tiếng chuông gió reo vang lên chào buổi sáng tinh mơ,từng tia nắng nhẹ dịu dàng nắm tay níu lại những hạt sương còn long lanh trên những tán lá.. tia nắng xuống.

sương tan.. để lại là những chiếc lá xanh..tươi mát. Gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi chỉ còn con người dừng chân lại để nhìn lại quãng đường mà chính mình đã đi, nó dài và dài lắm.. có lúc chỉ muốn trở về nơi xuất phát nhưng không thể.. cứ bước và bước trên con đường tiến về phía trước, tiến về tương lai.. nhưng sau lưng luôn có bóng của nỗi nhớ.

 

Có những lúc cô đơn một mình trong căn phòng vào mỗi tối, lại một mình gặm nhấm nỗi buồn không tên, về cuộc sống, về em hay về việc học của bản thân.. thật khó chịu.

 

Nắng dần lên, bình minh  đã đến lúc soi sáng một ngày mới..

 

Sáng tỉnh dậy nghe những tiếng gọi của những tia nắng ấm vào tháng 6 đầu hè..  nó luôn nhẹ nhàng ấm áp vào ban sáng..

 

Bước ra khu vườn nhỏ bé của tôi.. tôi ngồi xuống gốc cây mận quen thuộc, cũng chính nơi đây là lần đầu tôi gặp gỡ hai người con gái ấy.. Ngước nhìn những chậu hoa tường lan, tường vi..từng bông hoa khoe sắc dưới ánh nắng hè.. mỏng manh.

 

- Làm gì mới sáng mà trầm tư vậy.

Tiếng nói phát ra từ phía đối diện.. phía ấy là phía phòng trọ nhỏ của hai em.

- Ơ..

Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói vừa rồi..

- Hi..

Trước mặt tôi là Lan , ngỡ ngàng trước nụ cười xinh như hoa của em.. sáng em chỉ mặc những cái áo thun và quần short thôi.. nhưng tôi thấy em rất ư là xinh, có thể làm chết bất cứ thằng nào nhìn thấy ấy chứ..

- ....

Tôi nhìn về phía em..

- ...

Em cũng im lặng, trên khuôn mặt trái xoan ấy đôi má đang ửng hồng.

 

Em đứng dậy rồi bước về phía tôi... tôi vội nhìn những chậu hoa kia.. lúc ấy không hiểu sao mặt tôi có cảm giác nóng bừng.. Tiếng bước chân em gần phía chỗ tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi..Tôi biết em nhìn tôi nhưng tôi vẫn cố  chú ý vào những chậu hoa hơn.. tôi với em luôn có một khoảng lặng như vậy chứ không đầy tiếng nói cười đùa như với Vi.. Lan có vẻ trầm tính hơn cô em của mình.

 

- Em ăn sáng chưa?.

Tôi hỏi em nhưng mắt vẫn nhìn chậu hoa.

- ....

Em vẫn im lặng.

- Lan, em ăn sáng chưa?.

Tôi lặp lại một lần nữa.

- ....

Em vẫn cứ im lặng.

- Em ăn sáng chưa..

Tôi hỏi lần thứ 3, lần này tôi quay sang nhìn em.. bắt gặp đôi mắt to tròn ấy đang nhìn tôi..

- Ơ..

Tôi khẽ dịch người lùi về phía sau.

- Em.. chưa ăn sáng.

Em lúng túng đáp tôi, đôi má đỏ lên.

- À ờ..

- Anh vào ăn sáng với em lại bé Vi nha..

Em đan tay vào nhau rồi nói.

- À..ừ.. cũng được.

Èo.. muốn rủ em đi ăn sáng mà nãy giờ không nói được, rồi bây giờ em rủ ngược lại..

 

Tôi cùng em đi vào trong cái phòng trọ nhỏ.. vừa vào tôi thấy Vi đang làm món gì đó cho bữa sáng.. thấy vậy tôi trêu ngay, chứ còn một cô bé tinh nghịch như Vi mà cũng nấu ăn sao ta.

 

- E hèm..

Tôi gằng giọng..

- Hihi.. anh mới qua chơi.

Vi nở nụ cười chào tôi, sáng sớm mà hai chị em đã chào tôi bằng hai nụ cười của ánh dương rồi.. hixhix.

- À..ừ.. em cũng biết nấu ăn sao?

- Ơ hay.. con gái là phải biết nấu ăn chứ.

Em phản bác ý kiến.

- Vậy ý em nói con trai khôngđược nấu cơ à.

- Chứ còn gì nữa.. con trai chỉ biết suốt ngày đi chơi rồi về nhà nằm đó chờ thức ăn đưa lên tận miệng thôi.

Hình như em có hơi nhận xét về con trai về mặt xấu hơi quá đấy.

- Ai nói con trai không biết nấu ăn.

- Em nói.

Vi chu chu cái môi đỏ au lên.

- Èo.. theo em thì anh biết nấu không.

- Không.. anh mà biết nấu mới lạ.

Em trả lời.

- Nhưng chị nghĩ là anh ấy biết nấu đây.

Lan nói vào.

- Ơ..

Tôi quay sang nhìn em, lúc này cái điệu bộ để ngón tay lên môi và nói.. hình ảnh của Lan lúc này giống em lúc hôm Valentine lắm.. tôi chợt nghĩ về em, không biết giờ này em đã dậy chưa nhỉ.

 

- Hihi.

Lan mỉm cười.

- Em không tin, anh vô nấu thử em mới tin.

Vi nhìn tôi nửa tin nửa không.

- Em thích thì anh chiều.

Tôi đi về phía bếp..

- Nào, thử làm món bít tết em đang làm thử xem..

Em chỉ vào những miếng thịt bò.

- À ờ.. em ra kia chơi đi,chút có ngay.

- Hừ, cho anh 30p.

Em nguýt dài rồi đi ra lấy cuốn truyện đọc.

 

Hix.. cái món này chưa làm bao giờ thì sao mà biết làm đây, hồi nẩy cứng quá giờ mà làm không được chỉ có bách nhục xuyên tim chết tại chỗ cho rồi.. haizz.. tôi đành làm nó giống như thịt nướng vậy.. Tôi ướp chúng với những gia vị rồi để vào một cái tô cho thấm.. Nhìn ra thì thấy hai chị em đang trò chuyện với nhau.. Vi thì mãi mê nói còn Lan thì khẽ mỉm cười những lời nói của em mình rồi nhìn tôi, ánh mắt như động viên tôi cố lên.

 

Để cho gia vị thấm vào thịt khoảng 15 phút thì tôi chiên chúng, chờ những miếng thịt bò ấy chín tôi lấy ra khỏi chảo rồi để lên dĩa, bắt đầu làm thêm ốp la và chiên khoai tay.. Xong hếttất cả thì tôi trình bầy món ăn ra dĩa, trang trí thêm vài miếng cà chua..

 

- Xong rồi đây.

Tôi bưng ba dĩa bò bít tết đến chỗ hai em.

- Wow, nhìn ngon ghê.

Vi nhìn những miếng thịt rồi thốt lên.

- Hihi, nhìn chúng đẹp mắt ghê.

Lan mỉm cười suýt xoa.

- Ăn thử đi, chứ nhìn vậy lỡ dở thì sao.

Vi nheo mắt nhìn tôi, ôi thôi..

- À.. ừ..

 

Vi lấy dao cắt một miếng thịt nhỏ rồi đưa lên miệng.. mặt tôi căng thẳng nhìn em, Lan cũng vậy.. em cũng đang nhìn cô em gái mình thưởng thức món ăn của tôi.

 

- Thấy sao?

Tôi sốt ruột hỏi.

- Thì nó thơm thơm.. béo béo.. ngọt ngọt.. mềm mềm..

Vi liệt kê ra.

- Hihi, vậy tóm lại là ngon hay dở vậy Vi.

Lan hỏi.

- Hihi, ngon lắm chị à.. anh ấy làm khác hẳn món bò bít tết của chị em mình làm đấy.

Em ấy nói ngon, hây dà.. vậy là tôi thắng, tôi đã chứng minh được con trai không tệ như em nói.

- Vậy à.. anh mà nó có vị khác bọn em làm vậy.

Lan cũng nếm thử rồi quay sang hỏi tôi.

- Thì anh ướp thì giống như thịt nướng rồi thêm một chút mật ong vô.

Tôi trả lời.

- Hả, anh dám lấy mật ong của em mà làm món ăn hả.

Vi nghe nói tới mật ong thì nhảy dựng lên, em thích mật ong lắm.. em có một hủ mật ong nhỏ.. quý nó như quý vàng ấy.

- Có chút à mà.

Tôi hơi hoảng.

- Huhu, không biết.. mật ong của em.

Vi ngồi xuống, che mặt lại như đang khóc.

- Ơ, đừng khóc.. anh xinlỗi..

Tôi vội xin lỗi em, chứ tôi sợ nước mắt con gái lắm.

- Hihi, con bé này.. lấy có chút mật ong để nấu cho một món ngon vậy mà cũng khóc à.

Lan mỉm cười vuốt những giọt nước mắt trên đôi má bầu bỉnh kia.. hixhix em ấy khóc thiệt..

- Hic.. ngon thì ngon nhưng mật ong đó em định làm trà sữa để uống mà.

Vi dụi những giọt nước mắt .

- Thôi anh xin lỗi vậy, tối anh dẫn đi hội chợ mua cho.

Đã lỡ lấy rồi thì cũng phải đền lại chứ, biết Vi thích mật ong mà còn lấy.. không hiểu mình luôn.

- Hic, anh nhớ nha.

Đôi môi em bĩu ra và hai má phúng phính để lộ cặp lúm đồng tiền..

- Rồi rồi.. ăn đi, không nguội giờ.

- Hihi.

Mới khóc mà giờ cười rồi,đúng là con gái thây đổi như chong chóng, thời tiết cũng không bằng.

- Anh cũng ăn đi.

Lan kéo tôi ngồi xuống rồi đưa cho tôi nĩa với dao..

- À.. ờ..

 

Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, vẫn như thường.. Vi trộm của tôi miếng thịt.. rồi cắt nửa ra đưa cho Lan.. rồi Lan lại đưa miếng thịt ấy lại cho tôi..Những lúc như vậy Vi cứ nhăn mặt với chị mình, còn Lan thì chỉ cười.. Tôi thì hả hê với Vi lắm.. cướp thit bò của anh à.. không dễ đâu.. có chị Lan của em làm hậu quân nhá ^^

 

- Kéttt

Bỗng có tiếng xe dừng trước cửa phòng, chúng tôi đồng loạt nhìn ra xem thử ai.. thì cô Vân từ từ bước vào..

- A.. mẹ mới về..

Vi reo lên rồi đứng dậy ôm lấy cánh tay cô Vân.

- Dạ, mẹ mới về.

Lan cũng đứng dậy chào cô...

- Dạ, cháu chào cô.

Tôi cũng đứng dậy theo hai em mà chào cô Vân..

 

- Ừa.. Tân mới qua chơi à.

Cô mỉm cười rồi nhìn tôi.

- Dạ.

- Mấy con đang ăn sáng à, ai nấu mà nhìn ngon vậy.

- Dạ anh Tân nấu đó mẹ, anh ấy nấu ngon lắm.

Vi nhanh nhảu.

- Dạ, anh Tân nấu mẹ à.

Lan cũng nói luôn.

- Con trai mà biết nấu ăn,cũng giỏi quá ta.

Cô Vân khen làm cái mũi tôi nở bội phần.

 

- Mẹ ơi, trưa mẹ có về ăn cơm không.

Vi hỏi.

- Không con gái à.. hôm nay mẹ bận lắm, tối nay chắc cũng không về đâu.

Cô Vân nhẹ nhàng trả lời như muốn tránh làm cho con gái mình buồn..

- Dạ.

Hai em đáp với cô Vân nhưng giọng cố hơi thoáng buồn.

- Mẹ, tối tụi con ngủ thì sao.

Lan hỏi mẹ.

- Thì cứ ngủ bình thường chứ sao đâu con.

Cô xoa đầu Lan.

- Nhưng tụi con sợ..

- Thôi thì..

Cô Vân bất giác nhìn sang tôi.

- Dạ..

Tôi đứng đực mặt ra.

- Tối nay cháu qua ngủ với hai em nha.

Cô hạ giọng nói.

- Ơ..cháu là con trai mà cô.

Chài đất.. cháu là con trai nhá, sao lại qua nhà con gái ngủ bao giờ hả cô, cách khác đi cô ơi.

- Không sao đâu.. cô tin cháu mà.

Cô mỉm cười hiền dịu.

- Ơ.. nhưng mà...

Tôi còn do dự lắm, ai đời con trai mà đi ngủ nhà con gái chứ.. ra hễ thống gì nữa hả trời.

- Cô nói không sao mà, cô tin cháu nên mới kêu cháu qua ngủ với hai em cho đỡ sợ.

- Mà hai em sợ gì vậy cô.

Tôi thắc mắc cái mà hai em đang sợ.

- Tụi em nó sợ ma đấy cháu.

- Thời buổi này làm gì có ma cỏ gì đâu.

Tôi quay sang hai em.

- Hứ.

Hai em nguýt dài.

- Nhưng cô ơi, còn gia đình cháu..cháu sợ không cho.

- À, chút cô qua nói với gia đình cháu sau, tối nay ở lại đó.. không sao đâu.

- Dạ..

- Thôi cô đi qua nhà cháu nói một tiếng rồi đi làm luôn, mẹ đi nha..

- Dạ.

hai em đồng thanh.

- Dạ cô đi

Tôi cũng chào cô..

- Mấy đứa ở nhà vui chơi lành mạnh nha..

Cô mỉm cười rồi bước qua phía nhà tôi.. khoảng 5 phút sau thì lên xe đi luôn, nảy giờ tôi chỉ thắc mắc vui chơi lành mạnh là như thế nào theo nghĩa của cô.

 

- Hihi, tối nay quậy đã luôn.. anh ngốc nhỉ.

Vi hình như vui lắm.

- Ờ.. ngủ chứ quậy gì.

Tôi thều thào đáp, lo cho tối nay lắm đấy.

- Ple.. ai cho anh ngủ, em phá không cho anh ngủ.

- Ơ hay..

- Ple ple..

Vi lè lưỡi trêu tôi..

- À anh ơi.

Lan kêu tôi.

- Hở, sao em.

- Anh không tin có ma thiệt hở.

Lan nhỏ tiếng hỏi tôi.

- Không, làm gì có ma.

Tôi quả quyết.

- Dạ..hi.

 

Tôi chào tạm biệt hai em để đi làm.. quán hôm nay có một tốp khách hơi đông.. nên cũng hơi bận rộn một chút chứ không rảnh rang như mọi hôm nữa... Làm cho tới giờ tan ca thì ra về không quên ghé qua lotte mua cho hai em hai hộp kem.. chắc hai em vui lắm đây..

 

Về đến nhà thì thấy hai em đang ngồi chơi cái trò gì đấy lạ lắm, cắt giấy ra ngồi xếp thành hai con ếch rồi thi nhau thổi @@..

 

- Èo, hai em chơi trò gì mà nhìn ngộ vậy.

Tôi đứng ngoài cửa nhìn vàomà nói.. Tôi vừa dứt lời thì hai em đồng loạt quay lại mà cười..

- Hi, em với Vi đang chơi trò thổi ếch của em ấy nghĩ ra đấy anh.

 Lan cười ra đứng trước tôi..

- Hihi.. vui mà.. á.. kem kem..

Vi thấy kem thì vui lắm, nhảy nhót hát vu vơ.

- Trời, con bé này.. 

Lan lắc đầu nhìn Vi đang lấy kem ra mà ăn..

- Anh mua cho hai em mà, em cũng vào ăn đi không kem tan nước hết.

Tôi bảo Lan

- Nhưng tiền đâu anh mua..

- Thì anh có chút tiền để dành thôi, em vào ăn đi.

Tôi nói bân quơ để em không biết tôi đi làm thêm.

- Dạ.

 

Tôi mỉm cười nhìn hai người con gái ấy suýt xoa hộp kem lạnh, Lan và Vi cũng giống em.. cũng thích kem lắm,đặc biệt là vị socola.. Có thể ở Vi và Lan tôi thấy được hình bóng của em..nhưng chỉ thỉnh thoảng, tôi nghĩ hay chỉ là một hành động, một sở thích giống nhau mà thôi.. tôi nên quên đi em.

 

Hai em vừa ăn kem vừa nói giỡn vui đùa.. thỉnh thoảng Lan chìa cho tôi một muỗng kem bảo tôi ăn.. tôi cười và nếm muỗng kem kìa.. cứ thế Lan một muỗng tôi một muỗng còn Vi thì đời nào.. ăn không hết còn giựt của tôi nữa chứ đời nào cho tôi ăn chung..

 

Tối đến, qua nhà hai em ăn cơm vì cô Vân có nói về việc tôi qua phòng hai em ngủ.. nên nhà cũng vui vẻ..không hỏi này nọ gì mấy.

 

- Ăn xong anh dẫn em với chị hai đi hội chợ nha.

Vi nói khi chúng tôi đang ăn tối, buổi ăn tối này do chính tay Lan nấu.. em nấu rất hợp khẩu vị của tôi..tôi cứ suýt xoa khen ngon mãi.. làm em đỏ mặt.

- À ừ..

Tôi đáp rồi bỏ miếng thịt bò xào vào miệng.

- Nhớ mua cho lại cho em hủ mật ong đấy.

Em tiếp tục nhắc nhở.

- Biết rồi, biết rồi..

- Hihi..

Lan chỉ cười, em rất ít khi tham gia những cuộc tranh cãi giữa tôi với Vi.. thỉnh thoảng chỉ thêm vào vài câu phụ họa rồi cười mà thôi.. nụ cười của em có thể giết chết người đấy em biết không @@.

 

Ăn xong dọn dẹp thì chúng tôi đi hội chợ.. hai em cứ nhất mực bắt tôi đi bộ cho tiêu cơm, nghĩ sao từ nhà chúng tôi đi ra con đường Nguyễn Tất Thành cũng xa lắm chứ thế mà hai em lại bắt đi bộ mới đau chứ...

 

- Èo.. xa thế này kêu đi xe không đi..

Tôi cào nhào.

- Thôi anh, than thở quài à.

Lan nói rồi cười khúc khích.

- Plè.. anh ngốc già rồi đi có chút mệt à.

Vi lại được dịp trêu tôi.

- Uầy.. chút đi mệt rồi coi có than như anh không.

- Hihi..

Lan cười..

- Để coi ai mệt nhá anhngốc..

Vi trêu tôi rồi kéo tay Lan đi lên trước.

 

Đến nơi thì ôi thôi rồi, đông kinh khủng luôn.. thua chợ 30 tết có chút chứ nhiêu.. mỗi lần có hội chợ là như tết ấy.. Cái hội trợ nằm ở khu nhà hát ngoài trời trên đường Nguyễn Tất Thành..Cái không khí náo nhiệt của người người đi mua đồ, hay những cô cậu nhóc nhưchúng tôi đi chơi...

 

- Hix.. đông quá.

Tôi than thở, tôi không thích chỗ đông người chút nào.. chen lấn mệt lắm.

- Có gì đâu anh..

Lan nói..

- Thôi mình vô đi, ở ngoài này quài..

Vi nói rồi đi vào..

- Này.. Lạc bây giờ.

Tôi vội nắm tay em lại, chứ đi vô đó 1 mình thì lạc là cái chắc.

 

Hai em cũng nắm chặt hai tay tôi mà kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác, Lan thì muốn đi xem tranh còn Vi thì muốn đi tìm hàng mật ong.. hai người hai ý.. muốn kéo tôi ra làm hai không à..  Đành bảo Lan đi mua cho Vi mật ong trước rồi coi tranh sau.. Tìm mỏi mòn mới ra được cái hàng bán mật ong.. mua cho em cái hủ nhỏ thôi mà tới 60k.. hixhix.. kì này mì tôm chan nước mắt rồi.

 

Xem những bức tranh treo tường bằng những nét thư pháp, tôi cũng thích mấy bức tranh như thế này lắm,chúng mang nét cổ kính của văn hóa Việt Nam.. những đường nét chữ mềm mại được bàn tay của những nhà thư pháp tài ba viết lên.. sống động vô cùng.

 

- Uống chút gì không..

Tôi hỏi hai em..

- Ừa, mình về siêu thị uống nước đi anh..

Lan nói rồi kéo tôi đi.. vàtôi không quên kéo Vi đi, lúc này Vi còn ngơ ngác nhìn về phía hàng lô tô.

 

Từ hội chợ về phía siêu thị chỉ mấy mét thôi.. hai em hôm nay mặc hai chiếc váy trắng..tóc nửa cột nửa thả..nhìn như hai cô công chúa vậy.. Tối hôm nay hai em xinh đẹp lắm, luôn là tâm điểm của những thằng con trai cứ nhìn hai em mãi mặc dù Phan Thiết không thiếu con gái đẹp..

 

Vào Lotte ở siêu thị gọi 3 li pepsi.. rồi nào là gà, cơm bò, khoai tay chiên, phô mai que.. mấy thứ ấy chính Vi gọi ra.. mới vừa ăn cơm cách đây không lâu mà kêu một khối đồ ăn cỡ này ăn sao hết chài.

 

- Mới ăn cơm xong mà em kêu vậy ăn không hết phí lắm.

Tôi nhăn mặt nhìn những món đồ ăn được đem ra.

- Hihi, anh cứ xem.. Vi ăn hết đấy anh, em ấy ăn khỏe lắm.

Lan ngồi kế tôi cười nói.

- Plè.. em ăn khỏe lắm nha anh, nhiêu đây nhầm nhò gì.

Vi ngồi đối diện nhưng cũngráng chồm qua mà cóc đầu tôi.

 

Tôi với Lan chỉ ngồi uống nước mà ngồi nhìn Vi ăn, công nhận em ăn khỏe thật.. một phần gà chiên cỡ lớn cũng bị em dọn sạch, rồi hết 5 cây phô mai que, một đĩa cơm bỏ cỡ nhỏ, 2 gói khoai tay chiên.. sức ăn có thể nói là kinh người..

 

- Em ăn nhiều vậy sao anh thấy em ốm vậy.. không ù lên chút nào..

- Em cũng không biết nữa.. ăn nhiều hơn chị hai mà vẫn ốm vậy à.

Cái này thì khoa học cũng không thể giải thích được rồi.

 

Xong hết tình tiền, lần này Lan với Vi trả tiền.. vì Lan bảo có qua thì có lại, không để cho tôi dành trả tiền hết tất cả.. ừa.. tôi cũng đành chấp nhận vậy..  mà trong lòng vui lắm chứ.. ^^.

 

Đi trên đường lần này Vi không đi trước nữa.. vì lúc nảy chạy bị sốc hông nên đành ra tôi phải cỗng.. Vikhông mập nhưng nặng lắm.. tôi cõng mà mồ hôi tuông ra như tắm ấy. Lan cứ lấy khăn giấy chậm chậm mồ hôi trên trán tôi, còn Vi hình như ngủ ngon lành trên lưng tôi rồi.. đang đi thì Lan bỗng khoác tay tôi.. tôi hỏi thì em bảo lạnh, ừa cũng đúng trời về tối thì hơi lạnh còn hai em thì mặc bộ váy trắng mà không đem theo cái áo khoác nào.

 

Về đến nhà thì bỏ Vi nằm xuống kéo mền cho em rồi đi ra cửa ngồi, lúc này nhà tôi cũng đóng cửa mà ngủ rồi.. 9 giờ 30 rồi còn gì.. Ngồi được một lúc thì Lan cũng ngồi kế bên tôi.

 

- Sao em không ngủ đi.

Tôi hỏi em.

- Anh cũng vậy mà, sao anh không ngủ đi.

Em hỏi lại tôi.

- Anh chưa buồn ngủ.

Tôi lắc đầu trước câu hỏi ngược lại của em.

- Em cũng vậy..

Nói rồi em lè lưỡi, em cũng có lúc đùa giỡn vậy ư, nhìn đáng yêu phết.

 

Ngồi nói chuyện một lúc thì cũng đi vô ngủ.. Tôi nằm trong góc, rồi tới 3 cái gối ôm.. rồi tới Lan và ngoài cùng là Vi.. tôi tự để ba cái gối ôm cho đỡ ngại chứ không dám nằm gần.. Suy nghĩ viễn vong thì tôi nghe tiếng thở đều đều của hai em rồi cũng hòa vào giấc ngủ.

 

- Anh, anh ơi.

- Hở.. Có chuyện gì vậy.

Tôi mở mắt thì thấy Lan đang gọi tôi.

- Vi, em ấy đói bụng.

Lan nói.

- Trời, nãy ăn quá trời giờ còn đói sao.

Tôi ngạc nhiên vì lúc này Vi ăn nhiều lắm.

- Em đói là ngủ lại không được anh ơi..

Vi cũng nói vào, tay xoa xoa cái bụng.

- Thôi hai em mặc áo khoác rồi đi mua mì gói ăn đỡ vậy..

Tôi nói.

- Dạ..

Hai em đồng thanh rồi lấy áo khoác, lúc này ngoài con hẻm của khu chúng tôi tối đen.. từng cơn gió lạnh lạnh lúc giữa đêm thổi qua lạnh cả người..

 

Hai em đi cứ khoác tay tôi..hai tay tôi điều bị hai em khoác.. mắt hai em cứ láo liên hình như là sợ cái gì đó thì phải.. Gọi mãi thì người bán mới ra mà bán cho tôi 2 gói mì.. cằn nhằn lúc nửa đêm mà còn mua đồ.. tôi chỉ cười hì hì...

 

Lúc ra về, tôi có cảm giác lạnh lạnh sương sống.. da gà tôi bắt đầu nổi lên, tôi bổng thấy lạnh cả người..tiếng con trùng kêu giữa đêm khuya nghe có vị của mùi liêu trai.

 

- Về lẹ thôi anh, em sợ quá.

Lan khẽ siết chặc tay tôi.

- Đúng rồi anh, em cũng sợ quá nè.

Vi cũng siết chặt tay tôi lại..

 

Gió càng lúc thổi mạnh, khi tôi đi qua cây bàng đầu hẻm, dưới cây bàng có 2 ngôi mộ của người Chăm.. mỗi lần đi qua đây tôi cũng chỉ thấy bình thường nhưng sao hôm nay tôi thấy có ai đó đang dòm mình.. Lan với Vi khi đi qua cứ nắm chặt tay tôi, đầu thì rút vào vài tôi mà kéo tôi đi thật nhanh vì không dám nhìn hai ngôi mộ đó.. nảy đến giờ tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình.. đến đầu hẻm thì tôi đứng lại.. nhìn xung quanh.. tôi tin chắc sẽ không có ma quỷ gì.. hai em thấy tôi đứng lại như vậy thì nép sau tôi..

Tôi nhìn về phía hai ngôi mộ,lúc ấy tôi thấy từ hai ngôi mộ có thứ ánh sáng trắng mập mờ.. rồi bỗng sáng lên.. bỗng tôi thấy một tấm khăn trắng bay lơ lửng giữa không trung xuất phát từ hai ngôi mộ ấy rồi bay lên.. Tôi như chết đứng.. Da gà nổi lên khắp cả người, cảm giác ớn lạnh chạy dọc người tôi..

 

- Hic hic.. anh ơi anh sao vậy.

Lan khe níu áo tôi..

- Anh ngốc ơi, về đi em sợ quá..

Vi như muốn khóc đến nơi rồi..

 

Còn tôi lúc này như chôn chân, muốn chạy lắm nhưng không tài nào nhấc chân lên được, chân tôi như đeo chì vậy... Tấm khăn ấy bây rồi mất hút dưới gầm tàu hỏa chở dầu.. tôi lúc này mồ hôi túa ra.. định quay bước đi về thật nhanh thì bỗng có tiếng ai hát ru..nó vọng nho nhỏ đến tai tôi kèm theo là cảm giác lạnh cả người..

 

- Ha..i e..m có nghe gì không..

Tôi lắp bắp hỏi.

- huhu.. không anh à.. về đi.. em sợ quá à

Vi lúc này khóc luôn rồi...

- Đúng anh à, hix.. ghê quá à..

Lan khẽ kéo tôi.

 

Tôi dụi hai mắt rồi đến tai,cái âm thanh ấy không những tắt mà còn vang lên rất rõ.. tôi theo phản xạ nghe theo tiếng ru ấy rồi nhìn lên chỗ hai cây dừa... mặt tôi lúc này không còn giọt máu nào.. gió thổi càng mạnh hơn, tiếng ru kia chầm chậm, tiếng con trung giữa đêm ma mị, tiếng khóc của Vi và thúc thích của Lan làm tôi sợ hơn..

Trước mắt tôi là bóng trắng của người phụ nữ đang nằm trên chiếc võng trắng, mái tóc xõa dài xuống nửa thân cây dừa, cất tiếng hát ru.. Tôi lúc ấy nửa tỉnh nửa mê.. cái thứ tôi thấy làm tôi không tin nỗi vào mắt mình, mặt dù lúc đó có đeo kính.. Vi và Lan thấy tôi như chết đứng thì ra sức kéo tôi chạy vào phòng.. tôi chỉ cử động theo phản xạ nhưng mắt vẫn không rồi cái thứ trên cây kìa.. chúng tôi chạy gần đến của phòng thì tôi nghe tiếng cười ha hả và cái cảm giác ai đó nhìn theo vẫn còn...

 

Về đến phòng.. tôi nhưng nằm bất động, Vi cũng  không đòi ăn nữa.. tôi cứng họng không thốt lên được lời nào.. Lan và Vi bây giờ nằm sát lại tôi.. rồi trùm mền hết cả mặt.. ngủ tự lúc nào.. còn tôi hoang mang cố lắm mới ngủ được... Cái thứ mà hôm nay tôi gặp.. được người ta gọi là ma sao.. tôi không tin trên đời này có ma.. nhưng chính lần này tôi đã tin là có ma...  có Ma thật 100% và Ma rất ư là ghê rợn.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t125761-hoi-uc-chuong-23.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận