Hồi Ức Chương 26

Chương 26
Thức dậy sau giấc ngủ dài,vươn mình khẽ nhướng đôi chân mi nặng trĩu còn ngái ngủ.. lồm cồm bò dậy giữa đống mền gối..

rửa mặt nhìn vào cái gương thì một gương mà thảm hơn chữ thảm hiện ra.. đó là tôi sao.. mắt như con gấu trúc.. đầu tóc thì bù xù.. tuốt lại vẻ đẹp thường ngày nào.. hì hì..

Cầm chiếc headphone và bấm nút play trên chiếc máy Mp3.. tôi cất bước ra khỏi nhà. Trời thu và lúc sáng sớm, sương nhẹ nhàng tinh khiết lượng bay giữa khoảng không.. sương mãi rong ruổi chạy đi chơi rồi cũng nhẹ nhàng đáp xuống một cành lá nhẹ vàng nhợt..

Trên con đường Trần Hưng Đạo đầy người tập thể dục vào buổi sáng, rộn ràng không kém gì buổi chiều tan ca..người người tập thể dục nhưng chỉ mình tôi nổi hứng là đi dạo vào lúc sáng sớm.. lang thang vào lúc sáng sớm là một thú vui cực kì tao nhã đối với tôi..người ta đi tập thể dục thì quần đùi áo thun mang giày thể thao.. còn tôi đi dạo mà như đi chơi quần dài, áo sơ mi, khoác chiếc áo khoác đen và đôi giày thể thao kiểu cách.. haizz. tiền tết cúng hết vô quần với áo, giày với dép, điện thoại với mp3.

 Từng bước, từng bước đi trên con đường NguyễnTất Thành hướng ra biển, xa xa những cơn gió đã mang mùi hương của biển đến vớitôi rồi.. bầu trời vẫn đang còn chưa muốn dậy, vẫn còn rất sớm.. ánh nắng vẫnchưa tỏa ra từ ông mặt trời. Tôi lấy điện thoại ra coi giờ chỉ mới chỉ 5 giờ20.. còn sớm chán.

Hàng cây trên cái công viên trên đường Nguyễn Tất Thành cứ chờ tôi tiến tới rồi đứng lặng lẽ nhìn khi tôi đã bước qua.. những hàng cây có thể coi là một dòng thời gian.. những hàng cây trước mặt luôn là một ngày mới, một tương lai.. khi từng bước chân bước qua nó thì các cành cây bị bước qua luôn đứng phía sau, khi ta ngoảnh nhìn về những bước chân ta đã đi thì sẽ chợt thấy ngày hôm qua và quá khứ.. Quá khứ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp mà ta đã từng trải qua, có giấc mơ đẹp và cũng có giấc mơ xấu.. không tốt.

Mỉm cười đứng lặng nhìn lại phía sau, nơi có những điều mà cuộc sống đã bước qua và để lại. chỉ biết ngoảnh nhìn lại những thứ đấy.. bước tiếp.. bước tiếp để thấy những tương lai không xa.. tương lai tốt và cũng có thể là tương lai xấu mà ta không mong muốn..không một ai đoán trước được tương lai sau này, chỉ có cách là từng lúc từng lúc nắm những gì chúng ta vốn có mà đi tìm tương lai của con đường mà mỗi người đã chọn lựa.  ( đoạn này mình viết hơi lang mang phải cảm nhận và thực hiện mới hiểu hết tất cả những gì trên từng con chữ này, chúc các bạn có cái cảm giác mới lạ này.. hìhì.. )

Thành phố mọi người thường rất đông nhộn nhịp nhưng khi mặt trời vừa lóe rạng đông thì rất bình yên, bình yên theo đúng nghĩa một thành phố đang ngủ.. chỉ còn biển vẫn thức vẫn dõi theo thành phố như một người mẹ già vẫn dõi theo từng người con trên con đường học xa nhà. Biển vỗ về, an ủi những đứa con của thành phố.. trong đó tôi là một ví dụ.. biển luôn là nơi có thể giúp tôi xua tan hết tất cả mọi thứ trong cuộc sống, những mỏi mệt.. những căng thẳng, những khó khăn điều tan biến trước từng cơn gió hùng dũng của người mẹ thiên nhiên vĩ đại.

Tôi nhấc chân bước trên từng hạt cát nhỏ vàng đang rung rung tựa vào nhau, tiếng ghita của bản Kiss The Rain vẫn vang lên nhẹ nhàng mà sâu lắng.. gió vẫn thổi, gió ban mai mặn mặn vương vấn vị biển. Mặt biển hiền hòa, bao la rộng lớn chan hòa với bầu trời xanh, xa xa ông mặt trời đang cố vươn lên khỏi mặt nước.. làm một khoảng trên đường chân trời phản chiếu những ánh nắng đầu tiên của ngày mới.

Đặt chân dừng lại trên bãi cỏ non xanh mướt nhìn ra thiên nhiên bao la rộng lớn, cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé.. thật sự e ngại trước sự hùng vĩ của thiên nhiên. Ngoài xa xa trên mặt nước hiền hòa, những chiếc tàu đang tấp nập hoạt động để tìm những đồng tiền cho cuộc sống của chính họ.. ánh sáng nhẹ dịu, cắt xuống từng gợn sóng hắt hiu.

Trời có đất, biển có sóng ,gió có mây nhưng cái cảm giác trống trải trong tôi bỗng vụt dậy.. bỗng cảm thấy cô đơn lạ thường.. tuy rằng mình cũng có một tình yêu, vẫn có người bên cạnh,vẫn có người chia sẻ mọi điều nhưng cái cảm giác trống trải ấy vẫn không phai nhòa..

Đôi bàn chân tôi đang đứng ngay chỗ bãi cỏ mà tôi và em ngồi đêm hôm ấy, cảm giác thân thương.. quen thuộc nhưng người đã xa.. chỉ còn lại là một cảm giác khó tả khơi gợi vào một thế giới vô hồn nào đó trong một góc nhỏ của bộ kí ức, tình đi chỉ còn người và cảnh ở lại.. nuôi nhớ lại những kí ức tốt đẹp một thời đã vụt qua. Em xa đi, hạnh phúc bên người khác, tại sao tôi vẫn còn nhớ đến một mối tình.. haizz.. thật đau đầu mà.

-Bara bara bará, Bere bere berê 


Bara bara bará, Bere bere bere berê 
Bara bara bará, Bere bere berê 
É Alex Ferrari fazendo Bara Bere 

Bản nhạc Bara Bara Bere Bere của Alex Ferrari vang lên từ chiếc điện thoại tôi, quái lạ.. ai mới sáng sớm gọi mình thế nhỉ.. Lấy điện thoại ra thì cái tên " Bé Lan " hiện ra trên màn hình, đồng hồ chỉ có 6h 10 thôi mà cô nàng này dậy rồi sao, theo lời bé Vi thì em hay ngủ dậy muộn lắm cơ mà..

- Anh nghe đây..

- Anh đi đâu vậy.

Tiếng em nhỏ nhẹ qua đường dây điện thoại.

- Đang đi dạo, có gì mà gọi anh sớm vậy..

- Anh về ăn sáng nè.

- Trời, tưởng chuyện gì..thôi hai em ăn đi.. anh ăn ngoài này được rồi.

- Em mua cả phần anh luôn rồi, anh đừng ăn ở ngoài.. Về nhanh đi anh..

- À ừ.. khoảng 6h 45 anh về tới.

- Dạ.. Tút tút...

Nói xong em ấy cúp máy đi..haizz.. em chu đáo thật.. mấy ngày nghỉ học là em hay Vi luôn mua đồ ăn sáng rồi gọi đánh thức tôi dậy.. ở bên hai em tôi như một đứa con nít vậy, luôn được chăm sóc từ miếng ăn giấc ngủ.

Trong nắng sớm, những chú chim non đang rời khỏi tổ để đi tìm miếng ăn.. con người cũng vậy, mặt trời vừa tỏa nắng thì con người cũng tấp nập với công việc của chính mình.. cứ rộn rã chạy đua với thời gian, khó khăn trong cuộc sống văn minh hiện đại như bây giờ.

Con đường từ nhà tôi ra biển đang ngắn dần.. cho hai tay vào túi quần và cứ đi, tiếng nhạc vẫn vang lên luân hồi bên tai những ca khúc không lời..Đứng giữa ngã tư nhìn dòng xe tấp nập..cuộc sống luôn như vậy, luôn có một chút gì đó hối hả, bận rộn..

Trước mặt tôi là bản tên đường Thủ Khoa Huân, vậy là gần tới được nhà rồi..đi ngang qua một quán tạp hóa nhỏ thì tôi lấy điện thoại ra mà gọi cho Lan...

- Anh ngốc gọi có chuyện gì vậy, gần về chưa.

Tiếng Vi vang lên ở đầu dây bên kia.. điện thoại Lan mà Vi bắt máy là thế nào nhỉ

- Anh gần về rồi.. mà em lại Lan có ăn kem không, anh mua.

- Mua đi anh, mua đi.. kem kem.

OMG.. có cần làm quá lên thế không nhóc Vi..

- Ừa.. như cũ ha.

- Dạ.


Tôi cúp máy rồi lắc đầu trước sự đam mê cuồng nhiệt món kem của Vi, à mà tôi cũng mê món kem lắm chứ đâu kém gì Vi đâu chứ.. hì hì. Mua ba hộp kem loại nhỏ rồi đi tiếp về.. cái khu xóm nhà tôi đang hiện ra trước mắt, chỉ đi dạo thôi mà sao thấy nó có cảm giác thương nhớ thế này.. thật là khùng hết mức.. level max của tự kỉ và trình độ tâm thần tự nhiên yêu đời bộc phát sao.

- Cộc cộc.. Mở cửa hai cô nương.

Tôi gõ cửa hai cô nhóc, ấy chết.. cô Vân mà ở trong đó có nước tôi thăng đường mất.. cái mỏ hại cái thân mà. Hên là cô ấy đi làm rồi.

- Lạch cạch.

Cánh cửa từ từ được mở ra..gương mặt tinh nghịch của Vi hiện ra trước mặt tôi..em cột tóc cao, quần short áo thun như mọi khi.. và đang đứng dụi dụi mắt.. nhìn như một chú mèo mới ngủ dậy vậy..

-Anh ngốc. Sao nhìn em ghê vậy.

Em đánh trán tôi cho tỉnh.

- À ừ.. em làm mặt xấu nên nhìn thôi.

Tôi cười mà trêu cái hành động của em lúc nảy.

- Đáng ghét, đánh anh chết bây giờ.

Em giơ nắm đấm lên dọa tôi..ơ cái hành động này.. giống em quá.. những lúc tôi chọc em thì Milk cũng làm cái hành động này để đe dọa tôi.. Ax.. lại nghĩ về em nữa rồi.

- Èo.. thôi cho anh xin..đánh chết không có kem ăn đâu nhé.

Tôi đưa bịch đựng ba hộp kem mà lắc lắc trước mặt em.

- Hứ.. đưa đây..

Vi đưa tay định giật  thì tôi đã vội kéo về rồi, không thì toi mấy hộp kem quý giá.

- Không dễ đâu nhé.

Tôi lại đưa cái bịch kem ra mà lắc lắc..

- Huhu.. đưa em đi mà.

Haizz.. lại nhõng nhẻo rồi..

- Thôi nè..

Đành đưa bịch kem cho em vậy,chứ cái má phúng phính kia cứ làm nũng đang yêu thế cơ mà.

- Hihi.

Nhận được những hộp kem thìem cười tít cả mắt.. rồi nhí nhảnh vừa đi vừa hát về phía Lan đang đọc truyện.

Mỉm cười trước sự trẻ con của Vi.. một cô nhóc hôn nhiên, tinh nghịch không phải lo bất cứ thứ gì về cuộc sống, chỉ có nhiệm vụ ăn, ngủ, chơi và học mà thôi.. nếu tôi được như vậy thì tốt biết mấy.. haizz..

- Hi.. Anh..

Lan bỏ cuốn sách xuống khi thấy tôi bước vào.. em nở nụ cười chào tôi..em và Vi luôn mặc đồ giống nhau.. chỉ khác kiểu tóc thôi..Vi hay cột đuôi gà còn Lan thì nửa cột nửa thả

-Ừa..

Tôi gật đầu thay lời chào..

- Vi, em vào lấy đồ ăn ra đi.

Lan quay sang bảo Vi.

- Dạ..

Vi vui vẻ đáp rồi đứng dậy đi.

- Hi.

Lan nhìn tôi rồi mỉm cười.

- Ơ..

Tôi thắc mắc trước nụ cười của em.

- Hi.

- Ơ hay.. tự nhiên nhìn anh cười..

Tôi đâm ra lúng túng.

- Mặt anh dính cát nè..

Em đưa tay lên mặt tôi vuốt đi những hạt cát đó. Ủa mà sao cát dính trên mặt tôi được nhỉ.

- Ơ..

Khỏi phải nói là tôi đơ người như li bơ trước hành động này của em.

- Á.. hai anh chị, coi như em chưa thấy gì nha..

Vi thấy cái cảnh Lan đang vuốt những hạt cát trên má tôi nhưng chắc em tưởng Lan đang... nên quay mặt lại mà nói vậy.

- Ơ..

Tôi đần mặt ra.. còn Lan thì rút tay mình lại đôi má ửng đỏ lên.

- Em...em..

Lan ấp úng như muốn nói điều gì đó.

- ...

Tôi im lặng.. nhìn sâu và đôi mắt ấy chờ đợi câu nói của em.

- Hai anh chi ăn sáng nè..trong tình tứ ghê.

Vi nheo mắt nhìn hai đứa tôi mà trêu.

- Ơ.. con bé này.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.

- Không có mà..

Lan kháng cự yếu ớt, đôi má cao ấy ửng đỏ hơn nữa.

- Hihi, hai anh chị đỏ mặt ngại kìa..

Haizz.. hết nói nổi cô nhóc Vi này.

- Thôi thôi ăn sáng, đói quá đi.

Tìm lấy cái ăn mà đánh trống lảng vậy.

- Anh ngốc..

Vi bất giác kêu tôi..

- Thôi ăn sáng đi rồi ăn kem,không thì nó chảy nước hết bây giờ..

Quay nhìn ba hộp kem đang xếp chồng lên nhau thì Lan khẽ nhắc nhở..

- Chị hai..

Vi lại kêu lên.

- Ăn đi.

Tôi và Lan cùng nhau đồng thanh.. nhóc Vi thì đưa mắt mà ngạc nhiên tột độ.. đành lấy đũa mà gắp những sợi hủ tíu ăn cho nhóc Vi đó khỏi tra tấn nữa..

Đang trò chuyện và xử lí hộpkem thì có tin nhắn.. Quỳnh nhắn tin cho tôi rủ tối nay đi chơi.. haizz.. sao cũng được.. dù gì cũng lâu rồi không gặp có nhớ một chút.. hìhì..

- Anh, ăn kem đi kìa chảy nước hết rồi.

Lan đánh vào tay tôi khi tôi vừa nhắn tin vừa cười như người tự kỉ.

- À .. ừ..

- Mà anh ngốc đêm nay ngủ ở đây đó, mẹ em kêu.

Vi lấy cái muỗng mà cướp của tôi một cục kem..

- Hở.. mẹ em đi đâu nữa vậy.

- Có chuyến hàng gì đó về đây vào đêm nên mẹ em phải kiểm tra.

Giọng nói dịu dàng của Lan đáp tôi.

- À..ừ.. Mà tôi anh đi chơi có gì hai em cứ ngủ trước đi nha.

Tôi dặn hai em.

- Hai em ngủ trước thì anh vô nhà bằng gì.

Lan thắc mắc hỏi tôi.

- Đúng rồi đấy anh, em với chị hai ngủ thì anh ngủ ngoài lang cang à.

Cô nhóc này, lo cho tôi hay trêu tôi đây hả.

- Thì hai em đưa anh chìa khóa được rồi.

- Tụi em khóa trong mà sao anh mở.

Nghe xong lời Lan thì tôi thấy cái ngu của mình lòi ra.

- À ừ..

Tôi không biết phải làm thế nào để hai em ấy ngủ sớm mà tôi vẫn vào nhà được.

- Hi.. anh nhớ về sớm là được mà..

Lan mỉm cười rồi nói.

- Ừa.. anh biết rồi..

- Hihi..

Hai em ấy cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như ánh dương.

Những ánh nắng hoàng hôn của ngày vừa buông xuống thì tôi đã lật đật chạy tới chạy lui để chuẩn bị đi chơi rồi.. haizz không biết hẹn đi chơi cái ngày gì không biết.. mới 18 giờ mà trời đen thui kéo mây chuẩn bị mưa rồi.. chán thật..

18 giờ 45.. tôi tức điên máu vì chiếc xe đạp tôi bị lủng lớp.. chậc.. thiệt xui dã man, đã hết thời gian mà con gặp chiếc xe mình như thế này nữa chán gì đâu ấy..  Thế là tôi lê bước qua nhà hai em để mượn xe đi chơi.. chậc mượn xe chở bạn gái đi chơi.. không ngờ mình cũng bá đạo thật..( không biết có bác nào giống mình không nhỉ )

- Lan ơi.

- Sao anh.

Giọng Lan đáp lên khi tôi vừa gọi xong.

- À.. cho anh mượn xe nha..xe anh hư rồi.

Tôi gãi đầu gãi tai không lắp bắp mà nói.

- Hi, thì anh cứ lấy mà đi chơi đi.

Em mỉm cười rồi dắt xe ra cho tôi.

- Anh cảm ơn, thôi anh đi nhé.

Tôi nói lại rồi vẫy tay chào em.

- Dạ, anh nhớ về sớm.

Em vẫn cố nói theo.

Chậc, con trai mà đi chiếc xe con gái thì ai coi ra gì chài, thôi có còn hơn không hàng mượn mà chê tới chê lui.. khổ thật.. xe của hai em ấy chỉ được cái màu là coi được thôi.. chiếc xe màu trắng đen có những viền hoa màu trắng, cái giỏ xe nữ tính.. với cái nệm yên.. chậc.. ra đường mấy đứa con gái cứ nhìn tôi quài.. dự là trong đầu tụi nó đang nghĩ tôi là một thằng bóng bẩy đây.. vãi thật.

Vừa quẹo vào cái hẻm Lương Ngọc Quyến thì cơn mưa nặng hạt đã rơi, rơi một cách vội vã.. Tôi lật đật tìm một mái hiên nào đó để đứng rồi lấy cái bịch ni lon hồi nảy có đem theo phòng hờ để bỏ chiếc điện thoại vào.. chờ được 5 phút thì cơn mưa có vẻ chỉ còn lắc rắc vài hạt thì tôi phóng như bay trên con đường đầy nước.. nếu có chiếc xe nào trước mặt tôi.. chỉ cần bóp thắng là 100% chiếc xe nó ném tôi văng lên 16m50 chứ chẳng đùa.

Chạy hối hả lên cái thị xã Phong Nẫm chết bằm ấy thì cũng lạnh run cả người vì dầm mưa, mà khi đi qua con đường nhà Quỳnh có những ngôi mộ cũng làm tôi thấy ớn lắm.. nhất là vào cơn mưa như thế này.. Đi đến gần một mái hiên thì thấy Quỳnh đứng đó đợi tôi tự bao giờ.. người cũng run lên vì gió mưa..

- Làm gì lên trễ vậy, mưa lạnh quá luôn.

- Xe hư nên mượn xe.

- Mà sao giống xe con gái quá vậy.

- Có xe đi được rồi, nói nhiều quá.

Cái cảm giác hơi bực khi đã hành tôi lên đây đưa đi chơi trong mưa thế này mà còn nói này nói nọ chiếc xe của hai em.. chậc.. không phải người yêu mình thì tát cho vêu mồm quá.. ủa mà người yêu mình với hai cô nhóc ở nhà ai quan trong hơn nhỉ.

Mới chở Quỳnh đi được một khoảng thì cơn mưa lại nặng hạt hơn.. dưới cái tình hình mưa lúc ngắn lúc dài,lúc tạnh  lúc lớn lên thì tôi đành phải vừa đi vừa tìm mái hiên mà núp mưa, xong rồi đi tiếp.. khổ hết sức luôn.. xuống dưới biển Ông Chánh thì cũng 20 giờ hơn rồi.. mưa thế này mà ra biển cũng bó tay.. vậy là phải tìm chỗ ngồi nghĩ lẫn nói chuyện luôn..

- Vào cái khu y tế này nè,trong đó có ghê ngồi ấy.

Quỳnh chỉ vào một khu y tế trạm xã.

- Sao biết trong đó có ghế.

- Thì Quỳnh hay đi khám nên biết chỗ nào cũng có ghế cho bệnh nhân chờ.

Quả không sai khi đi vô thì những hàng ghế ngồi cho các bệnh nhân ngồi.. tôi dựng xe trước mặt rồi lặng nhìn mưa rơi.. khẽ bất giác Quỳnh nắm tay tôi mà kéo về phía Quỳnh.. Quỳnh đang lạnh.. theo phản ứng thì tôi vòng tay ôm Quỳnh vào lòng mình... rồi Quỳnh khẽ nhướng lên cho tôi một nụ hôn.. theo đúng nghĩa là nụ hôn dưới mưa.. ( cái kí ức này mình muốn quên nên chỉ diễn đạt như kể lại một sự việc mà thôi, mọi người thông cảm nhé ).

Bỗng nhiên cúp điện rồi trời cũng tạnh mưa hẳn.. tôi đành dắt xe chở Quỳnh về.. lúc ấy cả hai điều im lặng..từ biển Ông Chánh tôi chạy ngược lên phía đường Nguyễn Tất Thành ghé vào một quán tạp hóa mua hai chiếc áo mưa rồi đưa cho Quỳnh.. tôi thì không mặc vì đã ướt nhiều rồi nên có áo mưa cũng như không.. đành lấy chiếc áo mưa ấy mà bỏ chiếc điện thoại vào.

Tự nhiên đang yên đang lành không biết sao lại rẽ vào con đường tắt để đi lên Phong Nẫm nhanh hơn nhưng con đường này rất nhiều chỗ trơn và có rất nhiều ổ gà với ổ voi.. thành ra chạy xe mà cứ giật cà tưng cà tưng như  phi ngựa ấy..mai chắc chiếc xe nó hư luôn quá.. mà chiếc xe này hư tôi 100% bị cho đem vào bệnh viện mà sửa chung với nó vì tôi mượn xe mà còn phá @@.

Quỳnh ngồi sau cũng khẽ siết chặt vào tay ôm tôi cho đỡ lạnh.. tôi ngồi trước thì lạnh lắm luôn, cứ xoa xoa hai tay mình mà cố giữ hơi ấm.. mỗi lúc tôi xoa hai tay thì Quỳnh ôm chặt tôi hơn vì thả cả hai tay ra mà.. có tay nào mà cầm tay lái đâu chứ.. chơi mạo hiểm giữa đường mưa.

Chạy một hồi cũng an toàn về nhà sau cơn hành trình đầy gian nan và vất vả.. đi chơi với người yêu kiểu này chắc bò về chứ không có mà đạp xe về nữa đâu.. haizz.. hôm nay đi chơi vui gì nhỉ.. chắc được cái Kiss In The  Rain hả ta.. ừa ừa.. chắc vậy rồi..

Đạp xe về đến gần cửa phòng hai em thì thấy hai em ngồi đó đưa hai tay hứng mưa trong có vẻ vui lắm..

- Xe nè, anh về tắm lại cái..

Tôi trả xe hai em ấy rồi chạy về tắm lại ngay, không thì mai xác định là bệnh.

Xong hết thì tôi chạy qua lại với hai cô nhóc ấy..

- Anh đi chơi hay đi dầm mưa vậy.. lỡ bệnh thì sao?

Lan trách tôi, cái tội có áo mưa mà không mặc lại còn dầm mưa.

- Hì.. Ủa mà Vi đâu.

Tôi đành đánh trống lảng qua chuyện khác.

- Vi thấy anh về thì vào ngủ rồi, ngồi đợi anh mà em ấy cứ than buồn ngủ quài à.

- Èo.. vậy anh lại làm phiền hai em rồi..

- Không sao mà anh.

Tôi và Lan cứ ngồi nói chuyện được một lúc thì thấy vai tôi nặng nặng, quay sang nhìn thì Lan đã ngủ từ lúc nào, đôi môi em mấp mấy trong giấc mơ đẹp khẽ cười.. tôi nhìn em, sao lúc ấy bất giác thấy em xinh quá.. Mỉm cười trước khuôn mặt ấy.. Nhìn từng hạt mưa rơi vào đêm khuya lạnh giá.

Nguồn: truyen8.mobi/t126977-hoi-uc-chuong-26.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận