Hồi Ức Chương 59

Chương 59
Em sắp phải đi du học rồi anh à.

Tôi nhìn ra biển, câu nói ấy.. ừa thì nó sẽ tốt cho em.. sẽ tốt cho tương lai của em, biết đâu bên đó em sẽ tìm được người yêu thương em chân thành.

-       Nơi nào.

-       Ở Úc anh à..

-       Ờ.. Với ai..

-       Cả nhà em sẽ qua Úc định cư, ngoại và bé Linh cũng đi cùng.. nhưng em không muốn đi, em lo cho anh.. một mình thì..

Em cắn môi ái ngại nhìn tôi.

-       Tốt nhất là em nên đi..

-       Hix, anh không muốn em ở lại sao ?

-       Có, nhưng bên đó em sẽ học tốt hơn ở nơi đây, tương lai em sẽ khác.. có thể em sẽ tìm được người yêu em thật  sự.

-       Hix, sao anh không ngăn em, sao anh không chịu bảo em ở lại cơ chứ, em ghét anh lắm.. huhu..

Em đấm vào lưng tôi rồi gục đầu nằm im trên vai tôi chứ một chú mèo nhỏ, ừa thì chú mèo nhỏ cũng phải lớn, cũng phải một mình đi đâu đó chứ.

-       Anh không muốn, vì một thằng nhóc như anh, mà em hủy cả một cơ hội để tương lai em được tốt..

-       Hix, em ghét anh, đồ ngốc..

Em hét lớn rồi vụt chạy đi về phía bãi gửi xe, chắc em về.. tôi ngồi trên cái lang cang của ngôi đền, bốn bề im lặng, tiếng con tắc kè cứ kêu trên những ngọn cây, tiềng rì rào của biển và những ánh đèn nhấp nháy đầy màu sắc , tất cả mọi thứ đều thu vào tâm mắt và tai tôi.. ờ thì biển luôn mang một màu sắc riêng và một âm thanh hỗn tạp.

Chỉ còn 4 ngày nữa là tới ngày đó, ngày nào cũng vậy, ngoài giờ học thì tôi chỉ biết ở nhà mà ngồi loay hoay với đám tăm cùng cái bản vẽ, ngôi nhà tôi đã cât lên được đến khu tầng 1.. tôi phải công nhận là ngôi nhà này khó và mất nhiều thời gian hơn tôi tưỡng rất nhiều.. ngồi cứ ráp rồi dán thì có tiếng xe và tiếng người nói chuyện, và không quá khó để bắt gặp hai bóng dáng nhỏ nhắn của Lam và bé Linh, thấy vậy tôi vội hấp tấp mà thu dọn cái nhà đang làm, tôi không muốn trước khi bé Linh đi mà em phát hiện tôi nói dối về việc làm căn nhà này.. vừa cất xong thì bé Linh cũng đến cửa nhà tôi.. vừa thấy tôi thì bé nhảy cẩn vào ôm tôi mà khóc bù lu bù loa hên nhà tôi lúc này đi hết rồi không thì tôi cuốn gói ra ngoài đường ở mất..

-       Huhu, em sắp đi nước ngoài rồi anh, em không muốn đi đâu, huhu, em muốn ở đây chơi với anh à.. em không muốn đi..

-       Em không  đi anh không chơi với em đó..

Tuy câu nói của tôi có hơi phủ phàng, nhưng tôi không thể nói được gì khác ngoài việc khuyên hai em nên đi, tôi cũng cần hai em ở lại bên tôi nhưng dù sao thì tương lai hai em là quan trọng nhất.

-       Hix, huhu, anh đừng nghỉ chơi em ra mà, em sẽ đi mà, sao này em về anh phải chơi với em đó..

-       Rồi rồi, nín đi, khi em về anh sẽ chơi với em.

-       Vâng, hix.. thôi em ra xe nha anh.. anh hứa rồi đó nha, nghéo tay đi..

Bé Linh đưa ngón tay út mình ra.. tôi mỉm cười rồi nghéo tay với cô bé, ừa dù chỉ là một cô bé nhưng em cũng đem cho tôi một thứ gọi là niềm vui.. và hình bóng ngày nào của Vi.

 

Lam đứng lặng lẽ ngoài chiếc cổng mà nhìn tôi, chắc em còn e ngại hay còn cảm thấy có lỗi khi vụt chạy đi ngày hôm đó hay sao.. tôi nhìn em rồi cười.. em cũng từ từ tiến về tôi..

 

-       Em phải đi rồi.

-       Ờ..

-       Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.

-       Ờ.

-       Mắt yếu thì đừng chơi game khuya biết chưa.

-       Ờ..

-       Cái anh này, ờ rồi có làm không?

-       Có..

-       Hi, nhớ uống thuốc đầy đủ đó, thuốc em mua cho anh dùng đến tháng 5 luôn nè.

Em đưa cho tôi một bịch thuốc to đùng.

-       Mua chi không biết, anh tự mua được mà.. bao nhiêu anh trả.

-       Hi, không có tiền bạc gì hết, em mua cho anh mà, không nhận là em giận đấy.. không lẽ trước khi em đi còn phải để em giận anh sao?

-       Ờ thì…

-       Thì sao..

-       Nhận..

-       Hihi, thôi em đi đây bye anh, chụt..

Em nhón gót hôn vào má tôi rồi chạy vù đi, còn tôi thì đứng ngẩn người ngơ ngác.. rồi cười cười như thằng khùng vậy..

Bốn người con gái đột ngột đến bên đời tôi, rồi cũng đột ngột đi.. họ như một cơn gió đến vào những ngày hè nóng bức làm dịu mát mọi thứ một lúc rồi vụt đi để lại cái nóng trở về vì cơn gió đã đi..

Ngày ấy rồi cũng đến, từ sáng sớm bầu trời nắng yếu ớt.. tôi có linh cảm chẵng lành về ngày hôm nay, ừa thì là ngày hai em rời quê hương.. tôi lơ đễnh nhìn ra cửa sổ rồi lại ngục xuống bàn cho hết buổi học, cảm giác chán nãn này thật khó chịu, về nhà nhìn ngôi nhà chỉ còn một căn lầu nữa là hoàn thành nhưng bây giờ tôi chẵng buồn để làm nữa, lấy điện thoại onl FB treo nick đó rồi ném nó vào một góc giường.. nằm vật ra giường cứ nhìn trân trân lên trần nhà rồi bao suy nghĩ, bao kỉ niệm lại về, tôi cũng không biết mình đã ôn lại những kỉ niệm này bao nhiêu lần nữa, chắc là đã rất nhiều lần.. không biết giờ trên thiên đàn hai em đang làm gì vậy nhỉ? Tự nhưng lúc này ao ước có một cơn mưa quá.. Tối đi vòng vòng hết cả những nơi trong thành phố, rồi lại ghé vào quán kem hay quán nước trà sữa ừa thì khi tôi đến không cần phải nói vẫn 3 hộp kem, vẫn 3 li trà sữa, chậc.. mình tôi ăn sao hết đây không biết.. ước gì bây giờ tôi đem những thứ này vê, vẫn còn hai em đang ngồi trước cửa nhà mà chờ tôi,rồi vui cười khi cầm trên tay hộp kem hay một li trà sữa.. ôi nhớ thật!.

Những bông hoa tường lan, tường vi đang nở hoa, những bông hoa nhỏ nhắn, mảnh mai cố gắng kiên cường trước gió.. Onl FB ngồi nhìn mấy cái bảng tin.. rồi vô page có gì mới không thì có một người, một người đã lôi tôi khỏi vũng sình lầy của nỗi tuyệt vọng..

“Valentine trắng, ngày dành cho con trai đáp lại tình cảm của một ai đó.Bạn đang yêu ai đó, thử một lần nói hết tấm lòng của mình.Đừng để sau này phải giá như.Ngay bây giờ, hãy rời máy tính đi tìm cô ấy và nói "Tôi yêu em" ^^ Happy White Valentine's Day!”

Anh đăng dòng chữ ấy vào page, rồi tôi kết bạn với anh rồi cả hai cùng nói chuyện, anh chia sẽ cho tôi mọi thứ, giúp tôi tìm ra lại mục đích của chính mình.. anh là một người anh trai, một người đỡ đầu tôi.. tôi luôn muốn cảm ơn anh, muốn trả ơn anh nhưng anh chỉ luôn nói “Anh em phải giúp đỡ lẫn nhau”.. em thật sự cảm ơn anh, anh Nam!.

Rồi kì cắm trại rồi đến kì thi, mọi thứ dường như cuốn tôi vào việc học, tôi cố gắng, ra sức để hoàn thành tốt năm học cuối cùng đang còn dang dỡ.. năm học chấm dứt những năm cấp hai.. tôi chỉ thường lặng lẽ một góc lớp vì vậy những kỉ niệm bạn bè không có gì nhiều cả.. cấp 2 thì chỉ là những câu chuyện về game, đánh nhau, ăn vặt rồi trêu chọc những đôi yêu nhau.. chậc.. thấy sao thật trẻ con quá.. hay là tôi không còn là trẻ con nhỉ? Chắc là tuy bằng tuổi với tụi bạn nhưng cái suy nghĩ non nớt trong tôi đang nhợt nhòa đi.. những chuyện xảy ra trong quá khứ dậy tôi rất nhiều điều.. nhiều điều để tôi có thể tồn tại trong cái vòng đời của cuộc sống, có tình người, có sự vô tâm thờ ơ.. có người tốt, kẻ xấu, người hiền lương, người mang đầy tội ác.. thì xã hội mà phải nhiều thành phần thôi.

Chuyến xe cập bến đến miền quê, không khí gợi thơm mùa lúa chính, mọi thứ yên bình lạ thường và tôi chỉ cảm nhận điều nay ở quê hương tôi mà thôi.. ghé vô một quán nước nhỏ mua một li café đen không đường rồi tiếp tục bước về làng, dù biết ngoại Năm không còn ở Việt Nam vì ngoại cũng đã theo gia đình Lam đi nước ngoài rồi.. tôi đi ra cánh đồng, nhìn những cô bác gặt những cây lúa vàng chín.. chậc sao muốn xuống làm thử quá dù gì cũng là dân quê lúc nhỏ mà, lên thành phố đã hơn 10 năm nhưng chắc cái bản chất hai lúa, thương người, giàu tình cảm của mọi con người miền quê vẫn in đậm trong dòng máu của tôi.. nghĩ là làm, tôi bỏ balo rồi xắn óng quần lên rồi đi xuống cánh đồng.. khi tôi nói với một chú nông dân muốn gặt lúa thử thì chú đó cười rồi cũng đưa tôi cây lưỡi liềm rồi chỉ tôi cách gặt..lưỡi liềm chạm vào thân lúa mỏng manh rồi đứt lìa,  gió luôn thổi qua làm dịu đi cái nắng trưa, thổi lên thoang thoảng những hương thơm của cách đồng lúa mênh mông.. những đàn cò trắng phấp phới bay từ dưới cánh đồng, dang đôi cánh trăng bay tận lên trời xanh.. ngồi uống từng ngụm trà cùng chú nông dân lúc nãy rồi nói chuyện về nhau.. chỉ là những câu hỏi tôi là người ở đâu, sao lại về quê.. v.v..

Khi mặt trời đứng bóng trên ngọn đa già giữa làng, tôi xóc balo lên vai rồi bước ra chợ kiếm cái gì bỏ vào bụng, rồi lại đi dọc con đường làng.. khi thấy một bác đánh xe bò chở rơm thì xin chú hóa giang đi tham quan ngôi làng luôn, bác cũng vui vẻ bỏ tôi cùng đám rơm sau xe mà từ từ thúc chú bò đi.. dựa lưng vào đống rơm kéo chiếc nón lá bác lái xe đưa cho che đi cái nắng.. còn chú thì đội cái nón kết của tôi.. miệng tôi ngậm một cành lúa nhỏ.. nằm trên xe đang dân nhắm mắt ngủ thì chú đánh xe dừng lại và bảo đến nhà bác, rồi bác mời tôi vào nhà uống miếng nước, tôi lấy cớ bận phải về nhà nên phải đi, bác cũng tươi cười bảo chừng nào rãnh qua nhà bác chơi.. tôi cũng cười rồi nhận lời.. người quê tôi thân thiệt thật.

Đi theo con đường làng thưa người hai bên chỉ có những bụi tre và những cánh đồng lúa bát ngát thấp thoáng những đàn cò trắng.. tôi dựa lưng vào một cây đa to lớn, ngắm nhìn cánh đồng lúa xa xa là những dãy nhà và những ngọn núi hùng vĩ.. gió thổi qua những cánh đồng làm lúa nghiêng mình vãy chào, tạo nên một đợt sóng lúa.. đẹp tuyệt vời. Ngắm nhìn lúc nào thì tôi ngủ quên mất.. đang ngủ thì có cảm giác ai đáng lấy cái gì đó chọt chọt vào mũi tôi..mở mắt ra định tán vào mặt cái đứa mắc dịch phá giấc ngủ của tôi.. thì mắt tôi mở to hết sức, một cô bé với đôi mắt to tròn, khuôn mặt tròn xinh xắn.. chiếc áo bà ba nâu làm rạng ngời làn da trắng của cô bé.. chậc.. nhỏ này không biết có bị bệnh bạch tạng không vậy trời, lần đâu tiên thấy con gái quê mà có nước da trắng hồng như cô bé này, xuống ngày quanh năm ruộng vườn phơi thân ngoài nắng mà có nước da như vậy là đáng nể ghê gớm.. cô bé nghiêng mái đầu nhìn tôi.. rồi hỏi:

-       Bạn là ai? Sau lại ngủ ở đây.

Tôi còn ngơ ngác ngắm cô bé ấy.. gái quê nhìn cũng mộc mạc xinh phết.

-       Mình hỏi sao bạn không trả lời..

Cô bé nhăn mặt nhìn tôi..

-       À ờ..

-       Sao ?

-       Mình ở thành phố, về thăm quê..

-       Thành phố là nơi nào.

-       Phan Thiết..

-       Hihi, mình không biết nơi đó, chỉ nghe nói thành phố đẹp lắm phải không..

-       Ừa.. cũng đẹp lắm.

-       Hihi, bạn tên gì vậy..

-       SuBIn.

-       Tên gì ngộ ngộ mà dễ thương vậy, bạn là người nước ngoài hả.

-       Không, chỉ là tên hay được gọi thôi.

-       Hihi, ừa..

-       ….

Tôi im lặng nhìn ra lại cách đồng lúa về chìm, từng đàn cò trắng chao đi chao lại trên cách đồng, những chú bò đang ăn cỏ trên một bãi cỏ cách cánh đồng không xa.. gió lại rì rào cùng lúa hát vang trời.

 

-       Bạn đi đây với mình nhé..

-       Đi đâu.

-       Hi, thì đi rồi biết.

-       Ơ..

Tôi chưa kịp phản kháng gì thì cô bé đã nắm cánh tay tôi lôi đi, à mà chưa biết mấy tuổi mà xưng bạn nhỉ, nhìn mặt thì chắc khoảng lớp 7 lớp 8 là cùng, tôi nghĩ vậy rồi cũng đi theo cô bé đang lon ton chân nhảy miệng hát líu lo những bài nhạc làng quê..

Dọc theo cách đồng lúa chính, những hàng dừa xanh cao to đầy trái, nhìn những trái dừa này thì ôi thôi rồi, nhìn ngon phải biết. Thấy tôi cứ mãi mê nhìn những trái dừa trên ngọn cây thì cô bé khẽ nói :

-       Bạn muốn uống dừa chút về nhà mình rồi mình cho uống chừng nào ớn thì thôi, chứ dừa này của người ta, leo lên người ta chặt chân đó

-       À ừ.

Nghe cô bé nói vậy, ủa mà sao cô bé biết tôi có ý định leo dừa hái nhỉ.. à mà tôi cũng có biết leo dừa đâu..

Về đến nhà cô bé thì tôi ngở ngàng, căn nhà của chú đánh xe bò lúc trưa tôi xin đi ké đây mà.. không lẽ cô bé này là con của chú sao.. tôi đứng đưa mắt nhìn ngôi nhà, những viên gạch đó trộn với rơm để  đắp nên thì phải, tôi thấy xen kẻ những viên gạch có vài cộng rôm, tôi thì mù về mấy cái kiến trúc xây dựng mặc dù có ông cậu là kiến trúc sư, cậu thì xây nhà thật còn tôi thì chỉ xây nhà mô hình.

-       Ba ơi, có bạn này mới từ thành phố về không biết tối ngủ ở đâu nên con dẫn về nè.

Cô bé hét lớn.

-       Ê, ủa sao biết tối không có chỗ ngủ.

Tôi thắc mắc nhớ là có nói gì đâu nhỉ.

-       Hihi, chứ nếu về quê có chỗ ở thì giờ này đã về nhà rồi, chứ ai lại ngồi ngoài góc đa mà ngủ chứ.

-       Ờ ờ..

Không lẽ đi du lịch bụi mà giống ăn mày dữ trời.

 

-       Cháu là..

Bác đánh xe bước ra trước sân ngạc nhiên nhìn tôi, còn cô bé chứ tếu táo hồn nhiên..

-       Con thấy bạn đó ngủ ngoài gốc đa, đoán bạn ấy đi lạc nên mình cho bạn ấy ngủ một đêm nha ba..

Trời cô bé này gọi là ăn gan trời rồi, lần đầu tiên thấy con gái xin cho con trai ngủ nhà mình, không lẽ con gái quê hôn nhiên ngây thơ ác vậy hả trời.

-       Con bé này, mới 4 giờ chiều thôi mà mày làm như 6 giờ tối không bằng..

-       Con đoán vậy mà ba..

-       Con bé nói cũng có lí, giờ này nếu là dân thành phố xuống đây thăm quê thì phải về nhà người quen rồi chứ, sao giờ con còn ở đây.

-       Dạ vì…

-       Con cứ nói đi.

-       Tại gần sắp thi rồi mà con bị stress nên trốn nhà xuống đây, con không dám ở nhà người quen vì sợ họ báo về cho gia đình, bác có biết chỗ nào thuê nhà trọ rẻ rẻ không ạ.

-       Ở quê không có nhà trọ đâu con, nếu con không phiền vì nhà nhỏ thì ở nhà bác cũng được..

-       Dạ con không có ý chê nhà bác, nhưng thấy không tiện cho lắm, với lại làm phiền bác quá..

-       Haha, thằng nhóc này có gì đâu mà ngại, thôi vào đi.. nhà bác tuy nhỏ nhưng mát lắm.

-       Dạ vâng..

Tôi đi cùng bác vào nhà, rồi cất cái balo vào góc tường, nhà bác nhỏ nên tôi chỉ xin 1 cái chiếu rồi trãi ra một góc tường mà bác bảo nằm chỗ đó được.. định  nằm một chút thì cô bé kéo tôi dậy..

-       Anh ơi !  ra đồng chơi không, em dẫn đi.

-       Ủa sao nãy xưng bạn giờ anh rồi..

-       Hihi, em đoán là anh lớn hơn em, anh nhiêu tuổi rồi..

Chậc cô bé này lúc nào cũng đoán đoán bó chiếu luôn.

-       15

-       Hihi, vậy em xưng anh là đúng rồi, em mới 13 à..

-       À ừ..

Công nhận cô bé này cười duyên thật, khoe hàm răng trắng đều như bắp ra.. tôi cứ nhìn cô bé rồi đến khi cô bé kéo tôi đi ra đồng thì tôi mới tỉnh người.. chậc.. không lẽ dại gái quá hả ta.

Ra đến đồng thì có một đám nhóc gái trai đều có mà không biết có bê đê không, thấy tôi lạ thì bọn chúng nheo mắt nhìn tôi.. cô bé thấy vậy thì lên tiếng..

-       Anh này ở thành phố mới xuống, giờ đang ở nhà Dâu đó..

Thì ra cô bé tên Dâu.. lần đâu tiên tôi nghe đấy.. nhưng cũng dễ thương.

Đám nhóc ồ lên rồi bắt đầu làm quen với tôi, với đám nhóc này thì tôi không có lạnh lùng được, lần đâu tiên tôi thấy tôi thân thiện đến mức lạ thường.. đám nhóc con trai thì có cởi mở làm quen với tôi hơn vì cùng con trai với nhau nên dễ gần hơn là điều tất nhiên.. còn đám con gái thì chỉ hỏi tên tôi rồi lôi bé Dâu ra chơi trò chơi.. ở miền quê thì con gái chỉ có nhảy dây, ô ăn quan, chơi cái trò gì 10 chiếc cây rồi trới banh hơi thì phải.. cái đồi cỏ cho bò ăn về chiều được hình thành một sân chơi với nhiều loại trò chơi đa dạng được bọn nhóc bầy ra nhưng mang đậm chất nhân gian.. Đám con trai rủ tôi đá banh, trái banh mủ hai lớp được đặt nên thêm cỏ xanh mêm và lăn qua từng đôi chân bé nhỏ lon ton trên thềm cỏ, lúc đầu tôi chỉ duy chuyển một ít nhưng về sau cảm thấy hăng máu với lại bọn nhóc tuy nhỏ  nhưng đá khá hay nên cũng nhập cuộc thật sự, 13 thằng nhóc với 1 thằng to đầu chạy đuổi theo một trái banh, cả đám tuy mệt nhưng rộn rã tiếng cười.. làng quê thật bình yên..

Trong suốt trận đấu tôi không sút quả nào, tự nhưng ngẩu hứng sút một cú sút xa.. báo bay cái vèo lên tận bên kia đồi.. cả bọn nhốn nhao không đẩy sang đứa này đứa nọ đi nhặt trái banh về, tôi là người sút nên cũng giành đi nhặt nhưng bọn nhóc cả trai gái kéo tôi lại, cô bé Dâu là phản đối ghê nhất..

-       Anh không được lên đó..

-       Sao vậy ?

-       Trên đó có ngôi nhà hoang, có ma đó anh.

Một cô bé đứng kế bên bé Dâu nói..

-       Trên đời này ma cỏ gì em..

Tôi thì tin ma rồi đó, đã thấy 1 lần rất rỏ và một số lần ảo ảo.. nên tôi nói vậy vì thực chất tôi giờ cũng chẵng sợ ma là gì, không biết tôi là cái loài gì nữa, từ ngày thấy ma thì hình như miễn nhiễm với nổi sợ ma luôn thì phải, tôi nào cũng 12h 1h mở phim ma con mà cười như khùng, còn coi hài thì mặt tỉnh bơ.. không hiểu sao nhìn mặt con ma trong phim với mấy cái mặt sợ hải của diễn viên mà cười điên dại.. à phải nói mấy cái mặt trong phim không ghê bằng cái mặt con ma mà tôi đã thấy đâu.. con đó đáng sợ gắp trăm ngàn lần phim ảnh, đúng là đồ thật bao giờ cũng hơn đổ giả, tuy đồ giả được hóa trang rất ghê.

-       Em nói thiệt đó, trên đó nghe nói có con ma mặt măm đó anh, cái mặt nó như cái măm, mắt to như cái bóng đèn, miệng cười đến mang tai luôn..đêm tới thì nó ru con, còn có khi thì đốt đen bay lơ lững trên trời, có khi lữa xanh bay xung quanh ngôi nhà đó.. ghê lắm.

Một thằng nhóc kể về con ma đó cho tôi.

-       Không có ma đâu, để anh lên đó xem đã..

Tôi leo lên rồi, thì nhìn qua có một ngôi nhà lá đã cũ nằm cô hoạnh xung quanh là một bụi tre dày bao bọc ngôi nhà, trái banh thì nằm sát bụi tre. Tôi tỉnh bơ bỏ hai tay vào túi quần rồi đi tôi nhặt trái banh rồi quay lưng đi, nhưng vừa quay lưng thì tôi có cảm giác lạnh sống lưng giống như lần đầu thấy ma, một cơn gió mảnh thổi đến làm tóc tai tôi như cái ổ quạ.. cơn gió mang tiếng ù ù như một con chó đang hú trong ghê rợn.. tiếng xào xạc của những chiếc lá tre vang lên không khí bắt đầu lạnh dần mặc dù trời lúc nãy rất nóng, hay là do tôi cảm nhận sai.. quay đầu về phía ngôi nhà thì có cảm giác ngồi nhà đang nhìn tôi.. mặc kệ bình thản đi về lại, sau lưng tiếng gió hú, tiếng lá cây và tiếng cười khanh khách của phụ nữ cứ vang lên..

Bọn nhóc thấy tôi về thì hỏi đủ thứ.. tôi bịa ra một vài chi tiết ghê rợn cho bọn nhóc sợ tái mặt.. rồi cùng bé Dâu về nhà, trên đường thì cô bé cũng hỏi tôi về chuyện cái nhà hoang đó, còn tôi thì suy nghĩ, có thể là ma thật, có thể là một trò đùa của một đám nào đó.. tối nay phải tìm hiểu ra, nếu là ma thật thì tôi muốn biết ma mặt măm ra sao, khác gì với con ma tóc dài trắng gần nhà tôi..

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t131106-hoi-uc-chuong-59.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận