Hồi Ức Chương 60

Chương 60
Buổi tối ở làng quê, không tiếng xe máy, không tiếng ồn ào

không tiếng xe của những thanh nhiên thích thể hiện đua xe nạt bô ầm ầm ngoài đường phố.. chỉ có tiếng con trùng vọng xa xa bên những bụi cỏ non dưới bóng đa già, tiếng “ộp ộp” trong đêm ven các cánh đồng màu vàng lúa chính.. từng cơn gió thoáng thổi qua xua tan cái nóng cùng cây quạt nhỏ duy nhất trong nhà.

-       Bác Ba (tên bác đánh xe), cho con hỏi cái chuyện này được không ạ?

-       Con cứ hỏi đi.

Bác Ba uống một ngụm trà nhỏ rồi tiếp lời tôi, tôi cũng vậy, vị trà thanh thanh ngọt ở trong miệng..

-       Ngôi nhà hoang sao cái bãi cỏ có ma hả bác?

-       Haha, không có đâu con, ma cỏ gì thời đại này, bác cũng nghe nhiều người nói ở đó có ma nhưng bác cũng không tin.

-       Con nghĩ cũng không có ma, con từng thấy một lần rồi nên con cũng hơi tin là ma có trên đời này nhưng không sợ chúng vì mình không quậy chúng thì chúng cũng không quậy mình.

-       Con kể lúc con gặp ma cho bác xem..

-       Dạ, đêm đó…

Tôi kể lại cho bác nghe lần đầu tôi gặp ma, câu truyện làm tôi nhớ hai em da diết.. không biết giờ ở trên ấy, hai em đang làm gỉ nhỉ, có còn dõi theo tôi không ?

-       Vậy vía con cũng nặng lắm nên mới gặp được họ, nhưng cũng cẩn thận nếu lúc đó mà họ hợp vía với con thì đã bắt hồn con đi rồi..

-       Vâng, con cũng muốn tối lên đó thử coi thử có ma thật không.

-       Bác cũng đi với con, bác cũng muốn tận mắt nhìn thử ma ra như thế nào.

 

-       Hai bác cháu nói chuyện gì có vui vẻ vậy, ăn cơm đi.. Dâu ơi ! ra ăn cơm con.

Thím Ba đặt mâm cơm xuống rồi gọi bé Dâu ra dùng bửa tối, ở quê thì những món ăn cũng bình dị không cầu kì như trên thành phố, chỉ một đĩa rau muống xào to bự, một dĩa trứng chiên.. một tô canh cà cũng đủ cho một bửa ăn vui vẻ và đầm ấm.. tôi thấy được tình cảm gia đình bé Dâu thật vui vẻ, bác Ba đánh xe chở rơm, thím Ba làm ruộng rồi tối về xum hợp bên một mâm cơm.. tôi cũng ước gia đình ba mẹ tôi cũng như vậy quá nhưng khổ nổi là mẹ tôi đi làm thường về rất trể nên điều đó xảy ra chỉ thỉnh thoảng khi mẹ tôi về sớm mà thôi.. haizz..

-       Dạ con mời bác, con mời thím.

Tôi gắp cho bác và thím hai miếng trứng chiên..

-       Của em đâu anh..

-       Hở..

-       Trứng của em đâu, sao anh không gắp cho em..

-       Trời đất.. haizz..

Tôi lắc đầu ngao ngán, cô bé đúng là ngang như cua luôn.. nhưng thôi kệ dù gì cũng gắp cho toàn gia đình bé Dâu mà..

-       Đây của em đây..

-       Dạ cảm ơn anh… ơ ơ.. của em mà..

Tôi đặt miếng trứng vào chén em rồi ngay lặp tứng gặp lại về phần chén mình, bé Dâu biết mình bị hố nhìn tôi đấm đuối.. chuẩn bị cho tôi một đấm và tôi đuối

-       Hai đưa ăn đi đừng giỡn nữa..

Bác Ba cang ngăn khi thấy tình hình có hơi căng thẳng.. sắp diễn ra chiến tranh giành thức ăn..

Buổi ăn sau đó cũng yên ả mà trôi qua, tôi và bác Ba lại uống trà đàm đạo.. bác kể về làng quê, kể về những năm tháng cơ hàn, những lúc hạn hán hay mưa lũ mùa màng thất bát thiếu hụt tiền cho gia đình, tôi cũng cảm thông được sự khổ cực, khó nhọc của những nông dân miền quê.. tối đến khi bé Dâu và thím Ba ngủ rồi thì hai bác cháu rón rén mở cửa cầm hai cây đèn pin đi lên đồi..

Trời tối đen như mực, hai bác cháu bước chân đi lên trên đồi, những cơn gió đêm thoáng qua tiếng tre rì rào.. xao xạc như tiếng người vỗ tay.. tôi tự nhưng cảm thấy hai tay mình lạnh ngắt, vội chà hai tay vào nhau đễ giữ hơi ấm bác Ba thấy tôi làm vậy cũng làm như tôi..

-       Bác cũng cảm thấy lạnh à ?

-       Ừa, lúc nãy còn thấy nóng mà sao khi bước lên đây thì lạnh thế không biết.

Bác ra lệnh im lặng rồi từ từ bước dần về phía bên kia đồi, cái căn nhà lá tối mù.. trên bầu trời, ánh trắng tròn vành vạch trên đỉnh đầu nóc căn nhà ấy.. bụi tre xung quanh tạo hình như một đám người đang nắm tay nhau bảo vệ căn nhà.. tiếng ếch nhái cứ vang lêu đều đều thỉnh thoáng tiếng chó hú lên nghe rợn cả tóc gáy..

Tôi và bác Ba từ từ tiếng về cái bụi tre, tay cứ cằm đèn pin và rọi thẳng vào căn nhà lá cô hoạnh.. từng bước chân nặng nề, tiếng thở nặng nhọc của hai bác cháu giữa cánh đồng cỏ mênh mông.. hơi thở của chúng tôi phà ra không khí thành những làn khói trắng nhỏ, không biết tôi có bị rơi vào ảo giác không vì lúc nãy ở nhà thật sự rất nóng nhưng ra đây thì nhiệt độ nhưng giảm xuống đột ngột, cái lạnh như đang ở giữa mùa đông ở miền Bắc khi tết..

-       Ui da..

Đang đi thì bác Ba kêu lên, tôi rọi đèn chỗ bác thì thấy bác ngã dưới đất, vội đở bác dậy..

-       Bác có sao không ?

-       Không đâu con, con coi có cục đá hay gì mà bác té vậy.

-       Bác.. bác.. vừa bước qua một ngôi mô đó…

-       Con nói cái gì..

-       Bác.. bác bước qua một.. ngôi mộ..

Tôi với bác nhìn xuống, một ô đất nhô lên dưới chân, cỏ một trên ấy tạo nên một cái đồi cỏ thu nhỏ, cái bia mộ chỉ là một cái bia đá chữ đã bị mờ, theo tôi thì ngôi mộ này được xây lên rất lâu rồi.. bổng có cơn gió lạnh ùa qua, tôi rùng mình cảm giác sống lưng mình có cái gì đó lạnh lạnh tê người, cảm giác có ai đang đứng ngoài sau nhìn chúng tôi bằng con mắt ghê rợn..

-       Lúc nãy bác có cảm giác bước lên một cái gì đó, rồi khi xuống hụt chân mà té thì ra bác đi trên ngôi mộ này sao..

-       Vâng, cháu nghĩ là vậy.

-       Thôi đi thôi con, bác cảm giác nơi này ghê thật..

Bác sống từng tuổi này mà  còn cảm thấy nơi này ghê rờn chứ huống chi là tôi, bác gan dạ, không sợ và không tin có ma trên đời này, tôi cũng vậy nhưng tôi khác bác là tin ma có thật trên đời..

Chúng tôi tiếng gần đến bụi tre rồi ngồi đó mà xem xét tình hình ngôi nhà, ngôi nhà lá chỉ có một cửa ra vào và hai cửa sổ được mở rộng ra như một hình mặt người đang mở mắt thật to và há hốc miệng trong sợ hãi một điều gì đó.. bổng trong nhà đang tối đen như mực lại lấp lo ánh đèn nến..

-       Bác bác, trong đó có người hay sao mà có nến vậy bác..

-       Bác không biết, bác nghe nói ngôi nhà này bỏ hoang 3 năm nay rồi.. hồi trước là của một bà già điên sống nhưng biết mất trong một đêm rồi bị bỏ hoang đến giờ.. chắc ai ở đi đường ghé vào thôi.. mình đi thử vào đó xem..

-       Vâng..

Tôi lấy điện thoại ra quay phim con đường chúng tôi đi vào để tránh bị ma dẫn, tôi để điện thoại ngước về phía sau mình và đi..

Khu rừng tre nãy cũng khá rộng để có thể đi hết một vòng.. đi đến con đường dẫn vào nhà thì bỗng có một cơn mưa ào đến, tôi cùng bác vội chạy vào nhà mà tránh mưa nhưng chỉ vừa bước vào cửa nhà thì cơn mưa chợt tắt, tôi lấy cái điện thoại tắt chế độ quay phim rồi bỏ vào cái bịch nilon lúc nãy đem theo đề phòng nếu có gì thì dùng.. lần này tôi với bác nhìn nhau, da gà nổi lên, sống lưng lạnh đến gai người.. khi qua cửa nhà, tôi và bác rọi đèn pin nhìn xung quanh, ngôi nhà chỉ có một cái giường tre đã củ mà tôi, lá để làm nhà cũng mục và sơ sát như chuẩn  bị sập đến nơi.. cái đèn nến cứ sáng ở một góc giường tre mà lạ một điều không có sáp nến chảy xuống.. tôi nhìn cây nên rồi chợt rung lên.. tôi nép sát vào bác, cả hai hơi thở đều nặng nhọc.. trời tiếp tục mưa, lần này mưa liên tục.. không khí bắt đầu ẩm ướt mái nhà bắt đầu dột những giọt nước mưa.. sấm bắt đầu ầm ầm.. ngọn nến bất chợt tắt, chỉ còn tiếng mưa rào rào ngoài trời, tiếng ếch kêu, tiếng chó hú và tiếng thở nặng nhọc của hai con người đang đứng nhìn nhau mà tái cả mặt..

-       Cháu, nhìn kìa..

Tôi nhìn theo ánh điện của bác thì thấy có một người nằm ở một góc nhà..

-       Từ từ đã bác..

Chưa kịp nói gì thêm thì bác đã đến bên người đó mà gọi dậy..

 

-       Anh gì ơi.. sao lại nằm ngủ ở đây..

-       …

Người đó im lặng nhìn bác Ba nhưng không phải khuôn mặt người bình thường mà là một khuôn mặt của một chú chó.. Bác Ba vội đứng lên lùi lại.. người đó đứng lên mắt đỏ ngầu khuôn mặt của con chó thân hình con người đi bằng bốn chân đến gần chúng tôi.. tôi đứng im nhìn cái loài vật ấy mà run..

-       Chạy thôi con..

Bác Ba đá một phát vào mặt nó ngã lăn ra ngoài sau rồi cả hai chạy như bay ra ngoài màn trời mưa dày đặt.. vừa chạy tôi vừa nghe tiếng chân huỵch huỵch ngoài sau.. ngoái nhìn lại cái loài vật đó đuổi theo chúng tôi, mắt nó đỏ ngầu trong đêm tối. màn mưa làm nó ghê rợn hơn..

-       Nhanh bác..

Bác Ba đã già nên chạy không nhanh cho lắm.. nên hụt phía sau tôi một quãng.. nhìn lại thì bác đã biến mất, tôi rọi đèn pin xung quanh và lên tiếng gọi bác, nhưng tiếng mưa đã át đi tiếng gọi của tôi nhưng may sao tôi thấy bác nằm kế bên ngôi mộ, chân bị lúng vào trong mộ..

-       Bác bác, có sau không…

-       Không sao cháu, nhanh chạy thôi nó gần tới rồi.

Tôi nhìn thì thấy cái loài vật đó chỉ còn cách chúng tôi một quãng đường ngắn.. vôi đỡ bác dậy rồi chạy về nhà..qua bên kia đồi, cái khu mà lúc chiều chúng tôi đá bóng mà nhìn lại,  loài vật đó chỉ đứng ở mộ mà không đuỗi theo chúng tôi nữa, nó đứng đôi mắt đỏ ngầu nhìn bác Ba ghê rợn, như muốn xông vào mà cấu xé một vật gì đó, tôi với bác Ba hoảng quá chạy vội về nhà.. đứng trước hiên nhà mà cả hai thở hổn hểnh.. dưới hiên nhà thì cơn mưa vẫn nặng hại, tiếng cười ha ha vang đâu đó xa xôi bên phía bên kia đồi.. tôi vào nhà mà ngồi bệt xuống sàn nhà mà thở, bác Ba cũng ngồi kế bên tôi.. bác lấy cái khăn nhỏ thắm nước lau cái vết cát đỏ trên chân mình, cái chân bị lúng vào phần mộ.. lau xong thì có vật gì tròn tròn nằm trong khăn..

-       Cái gì vậy bác..

Tôi hỏi khi thấy bác cằm cái gì đó tròn tròn trong khăn nhìn mà mặt không còn giọt máu..

-       Cháu coi đi..

Bác mở ra, một con mắt, tròng mắt màu đỏ.. tôi lùi lại, thở gấp.. con mắt đó tự xoay lại nhìn bác Ba.. bác rùng mình thả xuống, con mắt đó lăn lăn rồi nằm im nhìn hai bác cháu..ánh mắt nó như ai oán, hận thù.. con mắt ấy nhìn chúng tôi rồi từ từ lăn lại gần.. tôi hoảng vội nép vào tường..  Bác Ba thấy vậy vôi cầm nó rồi mở cửa ném thật mạnh đi ra ngoài màn mưa dày đặt.. rồi hai bác chau nhìn nhau mà mặt không còn giọi máu

 

-       Hai bác cháu đi đâu vậy..

Thím Ba nghe tiếng mở cửa thì giật mình tỉnh giấc đi ra trước nhà thì thấy tôi và bác Ba ngồi nhìn nhau..

-       …

-       Hai người đi đâu mà ướt nhẹp vậy..

-       Trời mưa nên tôi lại thằng cháu đi coi lại cái mái nhà thôi..

-       Ông nói cái gì lạ vậy, trời có mưa gió gì đâu..

-       Hả..

Tôi với bác Ba kêu lên rồi lật đật nhìn ra ngoài trước thì thấy trời vẫn mưa to.. 

-       Cái quái gì vậy..  trời vẫn mưa mà..

Tôi nói trong tiếng thở..

-       Bà nói sao chứ trời vẫn mưa mà..

Bác Ba quay lại định cằn nhằn thím Ba thì thím Ba không còn đứng ở đó nữa mà đã nằm ngủ cạnh bé Dâu từ lúc nào.. Bác Ba bực mình vì đang nói chuyện mà mà thím Ba lại đi vào ngủ nên đi vào gọi thím Ba dậy.

-       Đang nói chuyện mà bà vô ngủ là sao..

Thím Ba bị gọi dậy trong lúc ngủ nên khó chịu cằn nhằn..

-       Nãy giờ tôi ngủ có nói chuyện với ông lúc nào chứ..

-       Chứ bà mới ra nói trời không mưa mà.

-       Hồi nào, tôi ngủ trong đây nãy giờ.. có bước ra trước nhà đâu mà nói chuyện với ông..

-       Ừ…

Tôi đứng sau bác cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.. tay chân cảm thấy không còn sức lực nữa, tay chân cứ run lên bần bật.. bác Ba cũng ngồi cạnh tôi mà ai ngái nhìn tôi.. tay bác cũng run lên không kém gì tôi..

 

-       Bác sống nhiều năm rồi bây giờ mới thấy cảm giác sợ như thế này, lần đâu tiên bác thấy ma đấy..

-       Vâng.. nó ghê thật.. con ma ghê quá..

-       Kẹt kẹt…

Có âm thanh gì đó vang lên, cánh cửa nhà từ từ mở..  ra..

Bác Ba ngồi gần cửa ra vào hơn nên vội lùi lại.. tôi nhìn trân trân vào cánh cửa, cánh cửa từ từ mở ra.. từng hình ảnh bắt đầu rỏ nét dần.. nhìn vội qua khe hở của cánh cửa đã được mở có một bóng người nhỏ, tóc dài và người ướt đẫm nước mưa đang nhỏ từng giọt từ trên quần áo xuống dưới cái hàng ba trước nhà.. cửa vừa mở thì tôi vội thu nấm tay lại.. dù gì cũng biết chút võ trong người nếu là người tình có thể giải quyết còn ma thì đấm đại đấm cho có mặc dù  biết nó không có ăn nhằm gì. Nhưng trái ngược với những gì tôi nghĩ, đứng trước mặt tôi bây giờ là thím Ba với bé Dâu, cả hai vừa bỏ nón lá xuống vừa cằn nhằn hai bác cháu :

-       Hai bác cháu đi đâu nữa đêm nữa hôm, làm tôi tưỡng có chuyện gì kêu con bé Dâu dậy đi tìm khắp xóm..

-       Tôi với thằng cháu đi lên nóc nhà coi lại cái mái nhà thôi..

-       Lí do gì kì cục vậy, sao không để mai lên coi mà nữa đêm lên coi, nếu coi thì coi gì hết 3 tiếng đồng hồ vậy..

-       Thím tìm con với bác nãy giờ sao ?

-       Ừa.. hai bác cháu nửa đêm không chịu ngủ mà lần mò đi đâu không biết..

-       Bác ơi.. bác..

Tôi run run, kếu tay áo bác..

-       Sao con..

-       Thím với bé Dâu đi tìm hai bác cháu mình vậy ai nãy đứng nói chuyện với hai bác cháu mình, ai nằm ngủ trong giường vậy..

-       Hả.. con nói … bác mới nhớ..

Tôi với bác ái ngái ngoái đầu nhìn vào cái phòng ngủ tối om.. những cơn gió mưa lạnh lẽo vút qua hú rợn trong màn đêm đang ào ào.. cả 4 người im lặng, tiếng gió mỗi lúc càng mạnh hơn, cơn mưa mỗi lúc càng lớn hơn, tiếng cơn mưa ào ào cộng thêm tiếng gió tạo thành những tiếng cười ha ha ghê rợn khiến người nghe có thế dựt tóc gáy.. tôi cứ nhìn chắm chằm ra ngoài cửa sổ hướng ra phía ngọn đồi cỏ..

-       Thôi vào nhà đi, đứng đây chút cảm lạnh đấy..

Bác Ba nói rồi ngồi bệt xuống.. dưới nhà.. tôi cũng vậy, vừa ngồi xuống thì tôi lấy cái điện thoại của mình ra, tháo cái bịch nilon rồi lấy nó mà coi lại đoạn video vừa quay lúc nãy.. Cửa trước nhà vẫn mở, cái bóng đèn chữ U nhỏ trước hàng ba cũng chỉ làm đủ sáng một góc sân.. Chiếc điện thoại mở lên, nhấn vô cái video ấy tôi cùng bác Ba xem.. Đoạn phim bắt đầu chạy.. nó bắt đầu tự góc bụi tre lúc đầu tôi núp rồi từ từ đi về phía cái đoạn đất đi vô nhà.. đoạn phim vừa chạy được 1 phút thì màn hình xuất hiện một hình vòng tròn sáng như mặt trăng từ từ di chuyển theo tôi.. cái khuôn mặt ấy dần dần hiện rõ như lời bọn nhóc kể.. vòng tròn vàng ấy đôi mắt to như hai cái bóng đèn tròn nhỏ, cái miệng như một chiếc lưỡi liềm sắt nhọn đang mỉm cười một nụ cười mạn rợ kéo dài đến tận mang tai.. mặt một tà áo bà ba đen lướt đi trên thảm cỏ.. “nó” đi sau tôi mà tôi hoàn toàn không hay biết gì, khi đoạn phim tới giây thứ ba thì khuôn mặt tròn vành vạnh như mặt trăng, bè như cái măm.. đôi mắt to như cái bóng đèn đang nhìn chừng chừng sát vào cái camera của điện thoại.. rồi cười một cách ghê rợn, tiếng cười tuy chỉ phát ra từ điện thoại mà nó cũng đủ làm tôi ném cái điện thoại vào góc tường vỡ tan tành.. nhưng cái màn hình vẫn còn vẹn nguyên và vẫn đang còn in hình khuôn mặt măm ấy.. tiếng sấm ầm ầm trên bầu trời như muốn xé tan bầu trời thành nhiều mảnh, mưa đã ngừng.. cái không khí ẩm ướt bắt đầu gây khó chịu cho tôi, trong phòng thì thím với bé Dâu sau khi đi về thì ngủ mất tiêu chỉ còn tôi với bác Ba sao khi xem đoạn băng ấy thì ngồi nhìn theo hai hướng.. tôi thì nhìn thẳng lên trần nhà còn bác Ba thì nhìn ra cái cửa sổ..

Mọi thứ chợt im lặng, tiếng ếch bắt đầu vang lên sau cơn mưa nặng hạt.. tiếng quạt máy cứ kêu rè rè trong phòng ngủ.. chợt tôi nghe tiếng thở gấp gáp của bác ba.. quay lại thì mắt bác trợn ngược lên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ hướng bãi cỏ, tay chỉ lên cái cửa miệng lắp bắp không nói thành lời.. tôi nhìn theo tay bác, “nó” đứng đó, không chỉ mình nó mà còn có quỷ người chó nữa.. người ta thường nói hết mưa thì sẽ mang lại điềm lành nhưng trong tình huống này thì điềm lành với tôi chắc hoàn toàn sai rồi.. Trước mắt tôi, “nó” khuôn mặt tròn vành vạnh như cái măm với cái nụ cười như cái lưỡi liềm rộng đến mang tai ghê rơn.. quỷ người chó đang đưa đôi mắt đỏ khè với cái mỏ đen ẩn chứa những cái ranh năng sắt nhọn.. “nó” cùng con quỷ người chó đang nhìn bác ba và có thể cũng đang nhìn tôi.. rồi cả hai nó cùng quay đi.. tôi với bác Ba vội đứng dậy mà đóng cái cửa chính lại, tay chân cả hai rung bần bận làm khi đóng cửa phải mất rất nhiều thời gian.. Chân tôi bây giờ không có cảm giác gì, chỉ biết đứng cùng bác Ba nhìn theo hai đứa “nó” đang đi…

Bỗng nhiên “nó” quay khuôn mặt lại, cái miệng lưỡi liềm cười phá lên “hé hé” giữa màn đêm, tôi với bác Ba như chết điến khi nghe tiếng cười của nó.. như cái ghê rợn hơn là cái đầu nó quay ngược về phía sau.. trong khoảng khắc đó con quỷ người chó chạy như bay về phía chúng tôi.. Tôi ú ớ trong miệng mà không thể nói lên thành lời, chỉ muốn nói lên hai chữ “nó tới” mà sao khó quá.. Nó chạy thật nhanh tới rồi đu lên cửa sổ nơi chúng tôi đang đứng nhìn.. hai tay hai chân bám chặt vào thành sắt của cửa sổ, cái miệng đen của đầu con chó mực thò vào nhe răng ra mà cạp trong không khí như muốn ăn thịt bác Ba và tôi.. đôi mắt đỏ lòm giận dữ.. và rồi tất cả tối dần.. tôi ngã gục..

Tiếng gà gáy đâu đó.. những tia nắng ấm áp chan hòa với mùi thơm của bông lúa thổi nhè nhẹ nhờ gió đung đưa trong trung.. tôi vươn vai ngồi dậy thì phát hiện mình đang nằm dưới cái bạn học của bé Dâu được kề sát cái cửa sổ, cái cửa sổ mà tối hôm qua con quỷ người chó đã nhảy lên và làm tôi ngất xỉu, đây là lần đâu tiên mà tôi ngất xỉu khi gặp ma.. có lẽ con quỷ người chó này quá quái dị, nó còn chạy thật nhanh như muốn lao vào, cấu xé làm tôi chứ tưỡng tim mình ngừng đập rồi.. Tôi uể oải ra ngoài giếng vệ sinh cá nhân rồi vô nhà sắp xếp đồ đạc lại để về thành phố vì ngày mai lại phải đi học lại rồi.. tôi ra phía sau thì chỉ có bé Dâu đang ngồi cho đàn gà con ăn, thấy vậy tôi hỏi:

-       Em không đi học à.

-       Dạ chiều em mới học anh, hi.

Bé Dâu nghe giọng tôi thì quay lại mỉm cười rồi đáp.

-       Mà anh với ba em cũng ngộ ha, có chiếu không ngủ mà lại nằm lăn ra đất ngủ, hihi.

-       À ừ..

Tôi đưa tay xoa xoa cái đầu tóc ổ quạ của mình..

-       Hihi, mà anh chuẩn bị về thành phố hả..

-       Ừa, nhưng không biết đường ra bến xe..

-       Để em dắt anh đi, em cũng đi  chợ..

-       À ừ..

Ngồi nói chuyện với bé Dâu một lúc rồi cũng phải xách balo lên vai mà cất bước quay về, trước khi ra bến xe thì tôi cũng bảo bé Dâu dẫn tôi ra đồng để chào bác và thím một tiếng.. Cánh đồng vàng đang tỏa sáng trong ánh nắng vàng, nó càng làm màu vàng của lúa càng rực rỡ, càng tươi đẹp hơn.. Đi trên con đường ruộng hai bên là những cây lúa vươn cao, thân mảnh mai thơm mùi hương của gạo.. Bác và thím đang ngồi trên gốc đa nghỉ ngơi.. bé Dâu nắm tay tôi kéo lên..

-       Dạ, con chào hai bác con về..

-       Sao con về sớm vậy, trưa nay bác định làm con gà hai bác cháu mình uống vài chai bia cho mát người chứ..

-       Dạ khi khác ạ, con hứa sẽ về khi có dịp..

-       Con trai nói phải giữ lời đấy, đấn nam nhi khi nói ra thì phải làm được..

-       Dạ con biết rồi..

-       Thím chúc con lên đường bình an nha..

-       Dạ con cảm ơn thím..

Hai bác nói với tôi nhiều điều và muốn tôi ở lại một vài ngày nữa nhưng thời gian không cho phép.. Ra bến xe thì bé Dâu cũng chào tôi, và nhắc tôi có dịp phải về thăm bé ấy.. tôi cũng vui vẻ nhận lời.. Chuyến xe lăn bánh, bé Dâu vẫn đứng đó nhìn theo, cô bé  nhỏ dần rồi nhỏ dần.. tạm biệt làng quê, tạm biết hai con quỷ kinh dị đã cho tôi biết cảm giác sợ ma là như thế nào, cho tôi biết cảm giác tin vào những vong linh ở chốn linh thiên hay hoan vu hẻo lánh.. vong linh luôn ở xung quanh chúng ta, họ có thể thấy bạn nhưng bạn không thể thấy họ, ví dụ như bạn đang ngồi ăn cơm hay coi tivi thì họ luôn có mặt ở xung quanh họ nhưng bạn không thể thấy.. vong linh luôn là một điều gì đó bí ẩn với tất cả mọi người, thách thức cả khoa học thế giới.

Năm tháng cứ trôi qua, vậy là sắp đến lúc kết thúc năm học, kết thúc 4 năm cấp 2 đầy trẻ con pha lẫn chút người lớn của lứa tuổi mới lớn, có những mãnh tình yêu bất chợt, tình yêu đơn phương giữa một bạn trai đối với một cô bạn gái xinh xắn và ngược lại.. tình yêu của hai em cũng dạy cho tôi nhiều cách sống, dạy cho tội biết như thế nào là giả dối hay cách nhìn nhận mỗi con người, hai em đã dạy cho tôi rất nhiều điều.. yên nghĩ nhé hai em..

Lá thư gửi phát nhanh từ Úc.. là thư của Lam, chỉ vọn vẹn một câu..

“Em chưa bao giờ muốn làm em gái anh, nhưng em buộc phải chấp nhận như thế vì em muốn thấy anh được vui, được hạnh phúc, cảm ơn anh vì tất cả.. Em yêu anh!.. Đừng chờ một ngày nào đó em về, em sẽ không về đâu.. anh nhớ giữ gìn sức khỏe đó.. nhớ anh!”

Nguồn: truyen8.mobi/t131107-hoi-uc-chuong-60.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận