Hồi Ức Chương 7

Chương 7
Tôi cất từng bước chân đi trên bải cát vàng xa lạ này, nhựng cơn gió biển mới mẻ những cơn gió cứ thổi từng đợt làm dịu đi cái nắng ngày cuối xuân

Những chiếc lá cuốn theo từng cơn gió rơi chầm chậm lên mặt cát nóng hổi, lấp ló từng cái bóng dừa cao vút, hùng dũng vươn lên trước bầu trời bao la, rộng lớn. Từng tiếng xào xạc vang lên khi có những cơn gió làm lây lây những lá dừa xanh chạm vào nhau, cái âm thanh như chào mừng tôi đến với nó, tôi thích nhất là cái bải biển xanh nơi đây, rõ một màu xanh ngọc ( chút post hình lên bải biển ) có từng cơn sóng trắng cứ vổ vào bải cát vàng bình yên kia.

Chỉnh lại chiếc balo, bước về lại phía lớp nơi có những tiếng nói, tiếng cười đùa cái không gian vui vẻ ấy có thể không có chổ cho tôi. Chưa nghỉ ngơi được gì nhiều sau một hồi lâu ngồi trên chiếc xe du lịch thì đã bị bọn lớp tôi kéo vào chơi những trò mà mấy anh chị hướng dẫn bầy ra. Hôm nay là ngày tập họp gần như hoàn toàn các trò chơi nhân gian, hết nhảy lò cò rồi đến ô ăn quan, tiếp đến chốn tìm.... Nhưng cái trò tôi ghét nhất là đập bong bóng bằng đầu, một trai 1 gái cụng vào trái bong bóng cho đến khi nào nổ mới thôi, tôi đó giờ thì ghét bong bóng, nhìn thấy bong bóng thìm một quá khứ không rõ ràng vì chỉ qua lời kể của mẹ tôi.

Ngày tháng thì có thánh mới nhớ được, lúc đó tôi cũng được ba tuổi rồi một buổi chiều, một buổi chiều có thế không đẹp và không tròn vẹn. Ba và mẹ dẫn tôi đi cái món bánh căng ở gần chợ Phan Thiết, đang ngồi ăn ngon lành thì có một chiếc xe bán kem và bong bóng, thì lúc nhỏ ai con nít lại không thích bong bóng vì chúng nó đầy đủ màu sắc tròn trịa thấy vậy tôi buôn muỗn xin tiền mẹ và chạy lại chiếc xe đó, mua một cái bong bóng bay và một cây kem rồi quay lại về hướng cha mẹ mình. Miệng thì ăn kem, mắt thì cứ nhìn chầm chầm vào cái bong bóng mà cười híp mắt. Lúc đó có một ông say rượu chạy xe loạng choạng va rất mạnh vào tôi rồi tôi ngất đi. Khi tỉnh dậy thì tôi được biết là mình đã mất trí nhớ nhưng khi mới ba tuổi thì không có gì là quan trọng nhưng nó để lại cho tôi một di chứng đến tận bây giờ.

Ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy mẹ tôi nằm gục xuống giường bệnh, tôi thấy mắt mẹ ướt đẫm nước mặt và cảm thấy đầu rất đau. Sau một thời gian khám rồi xuất viện tôi quên hết mọi người trong nhà lẫn xung quanh, rất vất vả tôi mới bắt đầu lại vì còn quá nhỏ.

Một thời gian sau, khi tôi đã học lớp 3 thì tình cờ tôi cầm một cái bong bóng về nhà mà khoe với mẹ ( lấy nhật ký ra đọc mà nghĩ lại trẻ trâu vô cùng ) mẹ nhìn cái bong bóng màu đỏ tôi đang cầm rồi đột ngột mẹ ôm tôi vào lòng, từng dòng nước mắt của mẹ lăn dài trên má đã có vài nếp nhăn, mẹ hỏi tôi có nhớ gì liên quan đến bong bóng hay không thì tôi vẫn cười mà lắc đầu, mẹ mỉm cười và kêu tôi vào ăn cơm.

Thời gian sau, ngày nào tôi cũng hỏi mẹ việc mẹ nhắc đến bong bóng thì mẹ cứ cười trừ và im lặng. Tôi thì làm việc gì củng phải làm cho ra lẽ thì mới chịu. Rồi cũng đến một ngày giữa trưa hè lớp 4 ( lớp 4 lên lớp 5 đấy ), sau một hồi lâu hỏi mẹ thì mẹ mới kể cho tôi nghe những sự việc trên, từng chữ mẹ kể là từng giọt nước mặt của mẹ rơi trước mặt của tôi. Củng kể từ giây phút ấy, tôi đâm ra ghét bong bóng mà cũng không thể đổ lội toàn bộ cho nó dù gì tôi cũng có một phần lầm lỗi để mẹ tôi phải khóc.

Trở về với thực tại, nhìn thấy chúng thì tôi không muốn tham gia cái trò chơi này nhưng cuối cùng củng bị ép chơi do em năn nỉ nhiều quá, em nói em thích bong bóng nhưng em thì lúc đấy có thế ngây thơ, vô tư chứ không già trước tuổi như tôi. Thấy em cười nhiều khi thấy bong bóng thì tôi củng đành chấp nhận chơi cái trò này nhưng mà cũng đâu có được chơi với em, em thì thấp hơn tôi cả một cái đầu nên không thể dùng cả hai trán để chơi trò này, ai ai củng bắt đầu từng quả bóng đầu tiên thì tôi với em cứ đứng đó không biết làm thế nào thấy như vậy một chị đi tới và nói với em:

- Em hơi thấp so với bạn, em đổi với bạn khác nha.

- Dạ!


Em lễ phép trả lời rồi đi cùng chị ấy nhưng ánh mắt có vẻ thoáng buồn thấy vậy tôi cũng không bận tâm và không côơi nữa, đi ra một góc cây dừa đã ngã và khô đang nằm trên bải cát rồi ngồi xuống đấy, ngồi được một lúc thì em cũng đi ra với tôi, hai đứa ngồi nhìn về phía biển trải dài màu xanh, xa xa có đường chân trời đầy nổi nhớ. Có thể đây cũng là kỷ niệm đẹp của tôi và em.

Tôi và em cứ như thế một hồi lâu, ngồi dưới bóng dừa cao cũng đã lâu mà hai đứa không nói với nhau tiếng nào chỉ có tiếng sóng biển và những cơn gió tinh ngịch đùa giỡn với nhau trên từng ngọn dừa. Ngước lại nhìn về phía lớp thì lớp vẫn đang vui vẻ mà chơi đùa mà quên đi thời gian. Cái không khí yên bình khi này cũng không tồn tại lâu với thời gian, lúc nào cũng nhanh chống tấp nập chạy đua với nó.

Nhìn em đang ngồi kế bên mà nhìn tôi cười hì hì, tôi tự hỏi làm sao lúc nào em củng có thể cười nhiều được như vậy. Nhìn lại mình tôi thấy bản thân thật vô cảm, con người tôi có thể sẽ không hòa nhập được với mọi người khi không nhờ viếc mặt nạ.

Kim đồng hồ củng đã chỉ vào con số 12, sáng chỉ ăn ổ bánh mì nên bây giờ bụng cứ sôi lên, ruột thì như muốn rã ra mà bây giờ phải nhịn thêm một khoảng thời gian như thế này chắc chịu không nổi nữa mặt thì nhăn như khỉ ăn ớt vậy.

- Anh sao vậy?
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai phá tan bầu không khí im lặng nảy giờ.

- Ax...
Tôi giật bắn người, ngồi im im nảy giờ rồi đột ngột lên tiếng, giết người hả trời.

- Hi, anh sao vậy?
Em che miệng cười khúc khích.

- Đói.

- Sáng anh không ăn à?

- Ăn rồi mà giờ đói.

- Em cũng thấy vậy, để em đi hỏi cô chừng nào mình ăn trưa.
Nói rồi em đứng dậy chạy vào cái nhà gỗ nơi thầy cô nghĩ ngơi. Nhìn cái dáng nhỏ nhắn ấy mà buồn cười. Chạy như con nít ấy lớp 5 rồi kia mà.

Tầm 10 phút sau thì em quay lại, trán đầy những giọt mồ hôi mệt mỏi.

- Chờ nửa tiếng nữa Tân à. ( Mình không xưng là anh em nữa vì nó có thể sai lứa tuổi, nhưng sự thật là kêu bằng anh em khi chỉ có 2 đứa).

- Ờ. Chờ vậy.

- Hì, giờ là 12 giờ 25 phút nửa tiếng nữa là 1 giờ là được đi ăn.
Em lật tay tôi mà xem giờ trên chiếc đồng hổ của tôi.

Tôi với em ngồi nói chuyện giết thời gian vậy, em thì nói trên trời rồi xuống dưới đất còn tôi chỉ biết ờ và ờ. Đươc một lúc thì có người chạy đến. Cái dáng này còn nhỏ hơn em nữa, khỏi cần ngước nhìn thì cũng biết là nhỏ P.Thảo vì nhỏ hơi bị lùn bây giờ cũng đở được một chút.

- Hai người có đi chụp hình với lớp không.
Nói xong nhỏ có đôi mắt cực kì gian.

" À mà sao lại là hai người nhỉ, thường thì là hai bạn chứ sao lại là hai người, ý gì vậy nhỉ? " Tôi ngu ngơ không hiểu ý nhỏ ám chỉ và sau này mới biết và nhỏ là một tay chuyên gia kê tủ đứng và mồm.

- Đi chứ Tân, hì.
Em lắc tay tôi nũng nịu.

" Ax.. trước mặt nhỏ Thảo mà làm cảnh này " Tôi tá hỏa đứng dậy nhanh nếu không thì lộ mất.
- Ờ, đi.

Em với nhỏ Thảo thì đi phía trước trò chuyện với nhau đủ thứ, tôi thì cứ đi sau mà nghe ngóng tình hình coi thử có nói xấu mình không. Được một lúc thì cũng đến chổ của lớp, đứa thì tạo kiểu này rồi kiểu kia để cô chụp ảnh, bó tay với bọn này chụp ảnh mà cũng thích đến thế.

3 đứa chạy vô hàng mà chụp một tấm kỷ niệm rồi đi ăn trưa... Và đây là lần đầu tiên tôi thấy một cuộc chiến tranh không khoang nhượng bất cứ ai để dành miếng ăn.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t117164-hoi-uc-chuong-7.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận