Hồi ức kẻ sát nhân Chương 11


Chương 11
Thôi đi, những lời thao thao bất tuyệt của tôi tiện cho cô đấy chứ. Nó giúp cô tác nghiệp dễ dàng hơn cơ mà.

- Vậy ra ngài dối trá khi nói rằng ngài còn tân.

- Không. Theo những từ điển thông dụng, sự mất tân ở nam giới chỉ có thể đến sau tuổi dậy thì. Thế mà tôi đã không làm tình từ sau tuổi dậy thì.

- Tôi thấy là ngài đang chơi chữ lần nữa.

- Không hề, chính cô không hiểu gì thì có. Nhưng tôi muốn cô đừng có ngắt lời tôi liên tục như thế.

- Ngài đã cắt ngang một cuộc đời; thế nên hãy ráng chịu cảnh người ta ngắt lời thao thao bất tuyệt của ngài.

- Thôi đi, những lời thao thao bất tuyệt của tôi tiện cho cô đấy chứ. Nó giúp cô tác nghiệp dễ dàng hơn cơ mà.

- Điều đó cũng có phần đúng. Vậy thì hãy chuyển sang những lời thao thao bất tuyệt về ngày 13 tháng Tám năm 1925.

- Ngày 13 tháng Tám năm 1925: đó là ngày đẹp nhất trên đời. Tôi mạo muội hy vọng rằng mỗi người trong đời đều đã có một ngày 13 tháng Tám năm 1925 cho riêng mình - bởi còn hơn là một ngày trong năm, ngày hôm đó là một lễ đăng quang. Ngày đẹp nhất của mùa hè đẹp nhất, ấm áp và lộng gió, gió nhẹ mơn man qua những thân cây đại thụ. Léopoldine và tôi đã bắt đầu ngày của mình vào khoảng một giờ sáng, sau giấc ngủ quen thuộc kéo dài chừng tiếng rưỡi đồng hồ. Người ta có thể tin rằng với giờ giấc sinh hoạt như vậy chúng tôi sẽ luôn trong tình trạng kiệt sức: không bao giờ xảy ra chuyện đó. Chúng tôi ham muốn vùng đất địa đàng của mình đến nỗi thường xuyên thấy khó mà ngủ được. Đến năm mười tám tuổi, sau khi tòa lâu đài bị thiêu rụi, tôi mới bắt đầu hình thành thói quen ngủ tám tiếng một ngày: những người quá hạnh phúc hoặc quá bất hạnh không có khả năng vắng mặt lâu đến thế. Léopoldine và tôi không thích gì bằng lúc thức dậy. Mùa hè còn thú vị hơn, bởi đêm nào chúng tôi cũng ở ngoài trời và ngủ giữa rừng, cuộn người trong tấm phủ giường có hoa nổi trắng ngà mà tôi đã đánh cắp từ lâu đài. Người nào thức dậy trước sẽ lặng ngắm người kia và chỉ riêng cái nhìn này cũng đủ để đánh thức người kia dậy. Ngày 13 tháng Tám năm 1925 ấy, tôi thức dậy trước tiên, khoảng một giờ sáng, và chẳng bao lâu sau cô ấy cũng thức dậy theo. Chúng tôi đã có ngần ấy thời gian để làm tất cả những gì một đêm đẹp trời như thế thôi thúc, tất cả những việc, giữa tấm vải hoa nổi mỗi lúc một chuyển từ trắng ngà sang nhuốm màu vàng nâu, đã nâng chúng tôi lên đến sự trang nghiêm của các thầy chủ lễ - tôi thích gọi Léopoldine là đứa trẻ linh thiêng, tôi đã uyên bác đến thế kia mà, sùng tín đến thế kia mà, nhưng tôi đang lạc đề mất rồi...

- Phải đấy.

- Ngày 13 tháng Tám năm 1925, tôi kể tiếp đây. Một đêm tối mịt mùng và tĩnh lặng, êm dịu khác thường. Hôm đó là sinh nhật của Léopoldine nhưng điều ấy với chúng tôi không có ý nghĩa gì hết: từ ba năm nay, thời gian không còn liên quan đến chúng tôi nữa. Chúng tôi đã thôi không còn thay đổi một nguyên tử nào, chúng tôi chỉ dài ra quá mức, mà sự kéo dài ra đáng mừng này không thay đổi thể tạng chưa hoàn bị, non nớt, không mùi, trẻ con của chúng tôi. Sáng hôm đó tôi cũng không chúc mừng sinh nhật cô ấy. Tôi cho rằng mình đã làm tốt hơn thế nhiều, đã dạy một bài học mùa hè cho chính mùa hè. Đó là lần cuối cùng trong đời tôi làm tình. Tôi không biết chuyện đó, nhưng dĩ nhiên là rừng biết, bởi lẽ rừng tĩnh lặng như một kẻ nhìn trộm đã quen mắt. Đó là khi mặt trời nhô lên từ đỉnh đồi và gió bắt đầu thổi nhè nhẹ, xua đi những đám mây đêm và để lộ ra một bầu trời trong vắt thuần khiết gần bằng sự thuần khiết của chúng tôi.

- Cảm hứng trữ tình mới tuyệt diệu làm sao.

- Đừng có ngắt lời tôi nữa đi. Coi nào, tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ?

- Ngài đang nói đến đoạn ngày 13 tháng Tám năm 1925, lúc mặt trời mọc, sau khi làm tình xong xuôi.

- Cám ơn, cô ả lục sự.

- Không có chi, thưa ngài sát nhân.

- Tôi thích cách gọi của tôi hơn cách của cô.

- Tôi thích tên tôi hơn là tên Léopoldine.

- Giá mà cô nhìn thấy cô ấy vào buổi sáng hôm đó! Đó là tạo vật đẹp nhất trên thế giới này, một cơ thể trắng vô ngần và mịn màng với mái tóc sẫm màu và đôi mắt sẫm màu. Mùa hè, ngoại trừ những giây phút hết sức hiếm hoi khi quay trở về lâu đài, chúng tôi thường ở trần - khu đất thuộc sở hữu tư rộng lớn đến mức chúng tôi chưa bao giờ trông thấy bóng dáng ai cả. Chúng tôi cũng trải qua phần lớn thời gian trong các hồ nước, tôi gán cho chúng những tính năng của màng ối, điều nghe chưa đến nỗi vô lý lắm nếu căn cứ vào những kết quả nó mang lại. Nhưng nguyên do thì có quan trọng gì? Chỉ có sự huyền diệu này là đáng kể, sự huyền diệu diễn ra hàng ngày - sự huyền diệu của thời gian ngưng đọng vĩnh viễn, ít ra là chúng tôi hằng tin vào nó. Vào cái ngày 13 tháng Tám năm 1925 ấy, chúng tôi có đầy đủ lý do để tin vào sự huyền diệu đó khi ngắm nhìn nhau trong trạng thái tê mê ngây dại. Buổi sáng hôm ấy, như mọi buổi sáng khác, tôi lao xuống hồ không chút chần chừ và tôi đã cười nhạo Léopoldine, cô ấy luôn phải mất rất nhiều thời gian mới dám đầm mình trở lại trong làn nước lạnh băng. Vả lại, sự chế giễu này đã trở thành một nghi lễ quen thuộc khiến tôi thích thú, bởi cô em họ tôi chưa khi nào xinh đẹp bằng lúc vừa thức dậy, một chân để dưới hồ, mặt tái xanh, tươi vui vì lạnh, miệng khăng khăng là mình không làm được, thế rồi từ từ khua khoắng đôi chân và đôi tay dài tái mét để bơi đến chỗ tôi, như một thước phim quay chậm, chú chim đầm lầy thốt rùng mình, đôi môi tái nhợt. Đôi mắt to của cô ấy đầy vẻ khiếp sợ - nỗi sợ hãi rất hợp với cô ấy -, miệng cô ấy ấp úng nói rằng mới kinh khủng làm sao...

- Nhưng ngài quả là một kẻ tàn ác đáng ghê sợ!

- Cô thì biết gì về chuyện đó. Nếu hiểu chút ít về lạc thú, cô sẽ biết rằng cảm giác sợ hãi và nỗi đau đớn, nhất là những cơn rùng mình là những điềm báo tốt đẹp nhất. Khi cô ấy đã nhận chìm cả thân mình xuống nước giống như tôi, cái lạnh lập tức nhường chỗ cho cảm giác trôi chảy, thoải mái hết sức tự nhiên của cuộc sống trong nước. Sáng hôm ấy, như mọi buổi sáng mùa hè khác, chúng tôi đã ngụp lặn trong nước không ngừng nghỉ, khi thì cả hai cùng lặn sâu xuống tận đáy hồ, hai mắt mở to quan sát cơ thể chúng tôi ngả sang màu lục bởi ánh phản chiếu của làn nước, khi thì ngoi lên mặt nước, đua tranh tốc độ, khi thì lội bì bõm, men theo những cành liễu, líu lo như những đứa trẻ tập nói, nhưng với một kiến thức lớn hơn kiến thức của trẻ thơ, khi thì bơi ngửa hàng giờ liền, say sưa ngắm nhìn bầu trời trong vẻ tĩnh lặng tuyệt đối của dòng nước lạnh căm. Khi cái lạnh đã thấm vào người, chúng tôi leo lên mấy phiến đá to nổi lên giữa lòng hồ và phơi mình dưới ánh mặt trời. Ngọn gió đã thổi trong ngày 13 tháng Tám ấy đặc biệt dễ chịu và nhanh chóng hong khô thân thể chúng tôi. Léopoldine quay trở lại ngụp lặn trong nước trước tiên và bơi quanh quẩn bên hòn đảo nhỏ nơi tôi vẫn đang nằm sưởi ấm. Giờ đến lượt cô ấy giễu cợt tôi. Tôi đang hồi tưởng lại rõ mồn một hình ảnh cô ấy, hai khuỷu tay gác lên phiến đá, cằm tựa trên hai cổ tay bắt tréo, ánh nhìn đầy vẻ thách thức và những lọn tóc dài dập dờn trong làn nước theo nhịp chân quẫy nước hầu như khó nhận thấy, sắc trắng mơ hồ của đôi chân ấy khiến người ta rờn rợn. Chúng tôi quá hạnh phúc, quá không thực, quá tình tứ si mê, quá đẹp, và cho lần cuối cùng.

- Làm ơn đừng dùng cái giọng ta thán bi thương đó. Nếu đó là lần cuối cùng thì cũng do lỗi của ngài kia mà.

- Thế thì sao? Điều ấy khiến cho sự việc bớt đáng buồn hơn ở chỗ nào?

- Trái lại, vì lẽ ấy mà sự việc chỉ có thể trở nên đáng buồn hơn mà thôi, nhưng vì ngài là kẻ chịu trách nhiệm về mọi chuyện nên ngài không có quyền than phiền.

- Quyền ư? Đó là toàn bộ những gì người ta không nên đòi hỏi. Tôi mặc xác cái gọi là quyền và dù phần trách nhiệm của tôi trong sự việc này có lớn đến đâu chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy mình cần phải than phiền. Vả chăng, phần trách nhiệm của tôi trong chuyện này gần như là con số không.

- Thật sao? Vậy là gió siết cổ cô ấy chắc?

- Là tôi, nhưng đó không phải lỗi của tôi.

- Ngài muốn nói rằng ngài đã siết cổ cô ấy trong một phút sơ suất sao?

- Không, đồ ngốc, ý tôi muốn nói đó là lỗi của tự nhiên, của cuộc sống, của các hormon và của tất cả những điều dơ dáy ấy. Hãy để mặc tôi kể câu chuyện của tôi, hãy để mặc tôi buồn thảm. Vậy là tôi đang nói với cô về sắc trắng đôi chân của Léopoldine, cái sắc trắng ấy hết sức huyền bí, nhất là khi hiện lên dưới làn nước màu đen lục nhạt. Để giữ thăng bằng theo chiều ngang, cô em họ tôi đập đập đôi chân thon dài của mình, tôi thấy chúng luân phiên trồi lên mặt nước - bàn chân chưa kịp nổi lên thì cẳng chân đã hạ xuống và chìm nghỉm trong hư không trước khi nhường chỗ cho sắc trắng của cẳng chân kia, và cứ liên tục như thế. Vào cái ngày 13 tháng Tám năm 1925 ấy, đang nằm trên hòn đảo nhỏ bằng đá, tôi chiêm ngưỡng cảnh tượng lôi cuốn đó không biết chán mắt. Tôi không biết quãng thời gian đó kéo dài trong bao lâu. Nó bị đứt đoạn bởi một chi tiết bất thường mà độ sống sượng cho đến giờ vẫn còn khiến tôi phải bàng hoàng: vũ điệu tạo nên từ đôi chân của Léopoldine làm hiện lên từ đáy hồ một tia mảnh của chất lỏng màu đỏ, với độ dày đặc hết sức đặc biệt, nếu căn cứ theo sự không thích ứng của nó khi hòa trộn vào nước trong.

- Vắn tắt lại, đó là máu.

- Cô mới trắng trợn làm sao.

- Đơn giản là cô em họ của ngài có kỳ kinh đầu tiên.

- Cô thật nhơ nhớp.

- Chẳng có gì là nhơ nhớp cả, đó là chuyện hết sức bình thường.

- Thì chính là thế.

- Đây là một thái độ không giống ngài chút nào, ngài Tach ạ. Ngài, kẻ thù hung hăng nhất của dã tâm, người bênh vực quyết liệt cho thứ ngôn ngữ sống sượng, giờ lại đâm tức tối chẳng khác nào một nhân vật nam chính của Oscar Wilde khi nghe người khác nêu đích danh sự việc. Ngài yêu cuồng nhiệt, nhưng tình yêu ấy không giúp Léopoldine thoát khỏi phận số của loài người.

- Có chứ.

- Hãy nói tôi đang nằm mơ đi: ngài là vậy sao, bậc thiên tài về mỉa mai cay độc, ngòi bút theo phong cách Céline, nhà phẫu tích vô liêm sỉ, nhà siêu hình của thuật chế nhạo, lại đi cổ xúy những điều khờ khạo đến ngớ ngẩn chỉ hợp với một thiếu niên kỳ quặc?

- Câm miệng lại, kẻ vô lễ kia. Đó không phải những điều khờ khạo đến ngớ ngẩn.

- Không phải thế sao? Cuộc dan díu giữa những cô chủ cậu chủ lâu đài, cậu thiếu niên đem lòng yêu thương cô em họ dòng dõi quý tộc của mình, sự đặt cược lãng mạn chống lại thời gian, những hồ nước trong vắt tại cánh rừng chỉ có trong truyền thuyết - nếu đó không phải là những điều khờ khạo đến ngớ ngẩn, vậy thì trần đời này chẳng có gì đáng gọi là ngớ ngẩn hết.

- Nếu để yên cho tôi kể tiếp đoạn sau, cô sẽ hiểu được rằng đây thực sự không phải một câu chuyện ngớ ngẩn.

- Vậy thì hãy thử cố gắng thuyết phục tôi đi. Chuyện ấy không dễ đâu, bởi lẽ những gì ngài đã kể cho đến giờ phút này khiến tôi thảng thốt rụng rời. Cậu trai này không thể chấp nhận cô em họ của mình có kỳ kinh đầu tiên, nghe thật lố bịch. Nghe sặc mùi cảm hứng trữ tình chay tịnh.

- Phần tiếp theo không chay tịnh nữa đâu, nhưng tôi cần một sự yên tĩnh tối thiểu để kể lại.

- Tôi không hứa trước điều gì đâu; thật khó để nghe ngài kể chuyện mà không có phản ứng tức thời.

- Ít nhất cũng nên chờ cho tôi kể hết rồi hẵng có phản ứng chứ. Chết tiệt thật, tôi đang kể tới đoạn nào rồi nhỉ? Cô làm tôi mất hết mạch chuyện.

- Đến đoạn có máu trong nước.

- Trời ạ, đúng thế. Hãy hình dung cơn choáng váng của tôi: sự xâm nhập tàn nhẫn của sắc đỏ và nóng này giữa chừng ấy sắc tím lợt - màu nước lạnh buốt, sắc đen lục của lòng hồ, sắc trắng của đôi vai Léopoldine, đôi môi xanh lét như sunfat thủy ngân, và nhất là đôi chân cô ấy, cử động chậm rãi tột độ hầu như không thể nhận biết của chúng vẫn thường nhắc nhớ chút mơn trớn của làn gió phương Bắc. Không, không thể chấp nhận được rằng từ giữa đôi chân ấy lại bắt nguồn một sự xuất huyết ghê tởm.

- Ghê tởm ư!

- Ghê tởm, tôi vẫn nhất quyết nói thế. Ghê tởm bởi bản thân nó và còn hơn thế nữa, ghê tởm bởi ý nghĩa của nó - sự thừa nhận trịnh trọng kinh khủng, bước chuyển từ cuộc sống huyền thoại sang cuộc sống hormon, bước chuyển từ cuộc sống bất diệt sang cuộc sống theo chu kỳ. Phải là một kẻ ăn chay mới có thể bằng lòng với sự bất diệt theo chu kỳ. Theo ý tôi, đó là một mâu thuẫn về từ ngữ. Đối với Léopoldine và tôi, sự bất tử chỉ có thể nhắm đến một ngôi thứ nhất của một số ít đặc biệt bởi số ít đó bao gồm cả hai chúng tôi. Sự bất tử theo chu kỳ, nó gợi mở rằng người này sẽ tiếp nối cuộc sống của kẻ khác - và cần phải thỏa mãn với sự trưng dụng này, và cần phải lấy làm mừng về quá trình tiếm đoạt này! Tôi chỉ thấy khinh bỉ những ai chấp nhận trò hề độc địa đó: tôi xem thường họ phần vì khả năng cam chịu nhẫn nhịn chỉ thấy ở loài cừu, phần vì sự bệ rạc của tình yêu nơi họ. Bởi nếu có khả năng ban phát một tình yêu đích thực, họ sẽ không thể hiện sự nhu nhược ấy, họ sẽ không chịu nổi khi chứng kiến những người mà họ tự nhận là yêu thương phải đau đớn, họ sẽ gánh vác trách nhiệm tránh cho những người đó một số mệnh tồi tệ như vậy, không chút hèn nhát ích kỷ. Cái tia máu trong nước hồ báo hiệu hồi kết cho sự bất tử của Léopoldine. Còn tôi, bởi yêu cô ấy sâu sắc, tôi đã không do dự quyết định trả cô ấy về với sự bất tử.

- Tôi bắt đầu hiểu ra rồi.

- Cô không được lanh trí cho lắm.

- Tôi bắt đầu hiểu ra ngài bệnh hoạn đến mức nào rồi.

- Vậy cô nói sao về phần tiếp theo?

- Với ngài, điều tệ nhất luôn được đảm bảo.

- Có hay không có tôi thì điều tệ nhất cũng luôn được đảm bảo, nhưng tôi cho rằng ít nhất thì mình cũng đã giúp một người tránh được điều tệ hại nhất. Léopoldine đã thấy cái nhìn của tôi như đóng đinh vào phía sau cô ấy nên cô ấy quay lại xem sao. Cô ấy vội vàng rời khỏi mặt nước, hết sức lo sợ. Cô ấy leo lên ngồi cạnh tôi trên hòn đảo đá.  Không còn gì phải nghi ngờ về căn nguyên của tia máu kia nữa. Cô em họ của tôi nhăn mặt và tôi hiểu cô ấy. Suốt ba năm trước đó, chúng tôi chưa bao giờ nhắc đến tình huống này. Tồn tại một dạng thỏa thuận ngầm về cách cư xử phải tuân theo trong những tình huống tương tự - tình huống khó chấp nhận đến mức, để gìn giữ trạng thái ngây dại của mình, chúng tôi đã muốn không đi xa hơn một thỏa thuận ngầm.

- Đó chính là điều tôi lo sợ. Léopoldine đã không yêu cầu gì ở ngài, và ngài đã sát hại cô ấy nhân danh một “thỏa thuận ngầm”, sản phẩm của sự ngu muội độc hại chỉ có trong trí tưởng tượng của ngài.

- Cô ấy không yêu cầu tôi điều gì rõ ràng, nhưng không cần thiết phải làm vậy.

- Đúng thế, chính xác là những gì tôi đang nói. Lát nữa thôi, ngài sẽ ca ngợi những giá trị của điều không được nói ra.

- Cô thì muốn một bản hợp đồng đúng thủ tục, được ký với sự chứng kiến của công chứng viên, phải thế không?

- Bất cứ cái gì cũng khiến tôi thích hơn cách hành xử của ngài.

- Cô thích gì không quan trọng. Chỉ sự giải thoát Léopoldine là đáng kể.

- Chỉ có quan niệm của ngài về sự giải thoát Léopoldine là đáng kể.

- Đó cũng là quan niệm của Léopoldine. Bằng chứng, quý cô thân mến ạ, đó là chúng tôi đã không nói gì với nhau. Tôi hôn lên đôi mắt cô ấy rất dịu dàng và cô ấy đã hiểu. Cô ấy đã có vẻ nguôi ngoai, cô ấy mỉm cười. Mọi chuyện diễn ra hết sức nhanh chóng. Ba phút sau, cô ấy đã chết.

- Gì kia, như vậy sao, ngay lập tức sao? Thật... thật kinh khủng.

- Cô muốn chuyện đó kéo dài hai tiếng đồng hồ, như ở nhà hát vũ kịch ấy à?

- Nhưng rốt cuộc, người ta không giết người như vậy.

- Thật sao? Tôi không biết lại có những tiền lệ cụ thể cơ đấy. Trước giờ vẫn tồn tại một bản hiệp ước quy định cách thức đúng đắn dành cho những kẻ sát nhân hay sao? Một tập giản yếu của đạo xử thế đối với những nạn nhân hay sao? Lần sau, tôi hứa với cô rằng tôi sẽ giết người lịch sự hơn.

- Lần sau ư? May thay, sẽ không có lần sau đâu. Trong thời gian chờ đợi, ngài khiến tôi phát buồn nôn.

- Trong thời gian chờ đợi ấy à? Cô làm tôi tò mò đấy.

- Vậy là ngài khẳng định ngài yêu người con gái này, rồi ngài đã siết cổ cô ấy mà thậm chí không nói với cô ấy một lời cuối ư?

- Cô ấy biết điều đó. Vả chăng, hành động của tôi chính là bằng chứng. Nếu không yêu cô ấy đến thế, tôi đã không giết cô ấy.

- Làm sao ngài có thể chắc chắn là cô ấy biết điều đó?

- Chúng tôi không bao giờ nhắc đến chuyện này, chúng tôi thấu hiểu nhau. Vả lại, chúng tôi không phải hạng lắm lời. Nhưng hãy để tôi kể đoạn siết cổ cho cô nghe. Tôi chưa từng có dịp nhắc đến, nhưng tôi thích nghĩ đến cảnh tượng đó - chẳng phải đã biết bao lần tôi hình dung lại cảnh tượng quá sức đẹp đẽ này trong thẳm sâu hồi ức của mình ư?

- Ngài lại còn có những trò tiêu khiển như vậy nữa cơ đấy!

- Rồi cô sẽ thấy, chính cô cũng sẽ thích thú với nó cho mà xem.

- Thích thú với cái gì kia? Với những ký ức của ngài hay với sự siết cổ?

- Với tình yêu. Nhưng làm ơn để tôi kể đã nào.

- Vì ngài cố nài đấy nhé.

- Vậy là chúng tôi đang ở trên hòn đảo nhỏ giữa hồ. Ngay khi cái chết được quyết định, Vườn địa đàng, vừa mới lần đầu tiên bị tước khỏi tay chúng tôi hai phút, đã được trả lại cho chúng tôi trong ba phút đồng hồ. Chúng tôi hoàn toàn ý thức được là mình chỉ còn thêm có một trăm tám mươi giây tiên cảnh nữa, cần phải làm mọi việc cho thật tốt, và trên thực tế, chúng tôi đã làm rất tốt. Ồ, tôi biết cô đang nghĩ gì: mọi công trạng trong việc tạo ra một cảnh tượng siết cổ đẹp đẽ đều thuộc về một mình người siết cổ. Điều đó là không chính xác. Người bị siết cổ không thụ động nhiều như ta vẫn tưởng. Cô đã xem bộ phim dở hết chỗ nói được quay bởi một kẻ thô lậu - một gã người Nhật, nếu tôi nhớ không nhầm - với hồi kết là cảnh siết cổ kéo dài khoảng ba mươi hai phút chưa?

- Rồi, Vương quốc của cảm giác, của Oshima.

- Cảnh siết cổ này đã thất bại. Tôi thì có thừa kinh nghiệm, tôi có thể khẳng định rằng chuyện đó không xảy ra như vậy. Trước tiên, một cảnh siết cổ kéo dài ba mươi hai phút mới vô vị làm sao! Có cái gì đó như một sự từ chối, từ phía tất cả các lĩnh vực nghệ thuật, không chịu chấp nhận rằng những vụ ám sát là những biến cố nhanh chóng và mau lẹ. Chỉ Hitchcock là hiểu điều đó. Vả lại, vẫn còn một chuyện mà gã người Nhật này không hiểu được: siết cổ, chuyện đó không có gì khiến người ta phải mềm lòng hay thương tâm cả, trái lại, nó thật bổ dưỡng và tươi mới.

- Tươi mới ấy à? Tính từ mới bất ngờ làm sao! Tại sao không phải là bổ sung thêm vitamin, ngài đã nghĩ được đến thế cơ mà?

- Quả nhiên, tại sao lại không nhỉ? Ta có cảm giác được tiếp thêm sức sống, khi siết cổ một người ta hằng yêu thương.

- Ngài nói câu này như thể vẫn thường xuyên làm chuyện đó vậy.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/30137


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận