- Bởi lẽ nếu cậu không ngốc nghếch, cũng không mắc chứng ấy, tôi không thể hiểu được cách xử sự của cậu. Tôi trao cho cậu một tin đặc biệt sốt dẻo, tôi trao nó cho cậu, trong một cử chỉ tao nhã của lòng độ lượng không vụ lợi - còn cậu, thay vì chộp lấy cơ hội như một loài chim săn mồi thông minh, cậu bày ra những ngại ngùng, cậu làm bộ làm tịch đủ trò. Cậu có biết mình phải mạo hiểm chuyện gì nếu tiếp tục làm vậy không? Cậu sẽ phải chuốc lấy việc, vì phẫn nộ, tôi sẽ tịch thu của cậu cái tin riêng đặc biệt này, không phải để bảo toàn cho cuộc sống chí thánh của tôi mà hoàn toàn đơn giản là để khiến cậu phải phát bực. Nên biết rằng những nhiệt tình độ lượng của tôi không bao giờ kéo dài lâu đâu, nhất là khi người ta làm tôi căng thẳng thần kinh, thế nên, hãy trở nên mẫn tiệp và đón nhận những gì tôi trao tặng trước khi tôi đoạt lại nó từ tay cậu. Nhưng dẫu sao cậu cũng có thể cảm ơn tôi, không phải ngày nào cũng có một nhân vật từng đoạt giải Nobel tặng cho cậu sự trong trắng của ông ta, phải vậy không?
- Tôi vô cùng biết ơn ngài, ngài Tach ạ.
- Thế đấy. Tôi mê những kẻ bợ đỡ như cậu, anh bạn thân mến ạ.
- Nhưng chính ngài đã yêu cầu tôi...
- Thế thì sao nào? Cậu không bị ép buộc phải làm tất cả những gì tôi yêu cầu.
- Hay lắm. Hãy trở lại với chủ đề trước đó của chúng ta. Căn cứ vào tiết lộ vừa rồi của ngài, hình như tôi đã có thể hiểu được căn nguyên vì sao ngài căm ghét phụ nữ.
- Thật sao?
- Đúng vậy, mong muốn trả thù phụ nữ không phải bắt nguồn từ sự trong trắng của ngài sao?
- Tôi không thấy có gì liên quan.
- Liên quan đấy chứ: ngài ghét phụ nữ bởi không ai trong số họ muốn ngài cả.
Tiểu thuyết gia phá lên cười. Hai vai ông rung lên bần bật.
- Xuất sắc! Cậu khôi hài thật đấy, anh bạn thân mến.
- Tôi nên hiểu là ngài bác bỏ cách giải thích của tôi chăng?
- Tôi nghĩ là cách giải thích của cậu đã tự bác lại mình rồi, thưa quý cậu. Vả lại, cậu vừa bịa ra một thí dụ mẫu mực về quan hệ nhân quả đảo ngược - một sự ứng dụng mà cánh phóng viên các cậu xuất sắc hơn ai hết. Nhưng cậu lại còn đảo ngược những dữ kiện của vấn đề đến chóng mặt. Chẳng hạn, cậu nói rằng tôi ghét phụ nữ bởi vì không ai trong số họ muốn tôi, trong khi chính tôi mới là người không ưa nổi bất cứ ai trong số họ, và bởi một lý do hết sức đơn giản là tôi ghét họ. Hai sự đảo ngược cùng lúc: hoan hô, cậu quả là có khiếu.
- Ngài muốn tôi tin rằng ngài ghét họ theo lối tự suy mà không có lý do gì sao? Không thể thế được.
- Hãy kể cho tôi nghe một món ăn mà cậu ghét.
- Cá đuối, nhưng...
- Tại sao lại có mong muốn trả thù loài cá đuối tội nghiệp này vậy?
- Tôi không hề nuôi ý định trả thù loài cá đuối, bao giờ tôi cũng thấy món đó dở tệ, vậy thôi.
- Thế đó, chúng ta hiểu nhau rồi nhé. Tôi không hề nuôi ý định trả thù phụ nữ, nhưng bao giờ cũng ghét họ, vậy thôi.
- Tóm lại, ngài Tach ạ, ngài không thể so sánh thế được. Ngài sẽ nói gì đây, nếu tôi so sánh ngài với cái lưỡi bê?
- Tôi cảm thấy được tôn lên rất nhiều, thật tuyệt vời.
- Thôi nào, xin hãy nghiêm túc cho.
- Tôi vẫn luôn nghiêm túc đấy chứ. Và thật tiếc cho cậu đấy, anh bạn trẻ, bởi lẽ, nếu không nghiêm túc đến thế, có lẽ tôi đã không nhận ra rằng cuộc phỏng vấn đã kéo dài chưa từng thấy, và rằng cậu không đáng được nhận một sự hào phóng như thế từ phía tôi.
- Vậy thì tôi đã làm gì để không xứng với điều ấy?
- Cậu là một kẻ bạc bẽo và đầy dã tâm.
- Tôi mà đầy dã tâm, tôi ấy à? Thế còn ngài thì sao chứ?
- Xấc xược! Tôi luôn biết rằng thiện ý của tôi không mang lại cho bản thân điều gì. Không những người ta không nhận ra tấm thịnh tình đó mà còn hiểu ngược lại - cậu đúng là một chuyên gia trong lĩnh vực đảo ngược -, người ta gọi cái đó là dã tâm. Sự hy sinh của tôi sẽ chẳng để làm gì cả. Tôi còn nghĩ rằng nếu phải làm lại từ đầu, tôi sẽ chơi đến cùng cây bài dã tâm để rốt cuộc cũng biết được sức chống đỡ và quan điểm của cậu. Thế rồi, tôi nhìn cậu và cậu khiến tôi ghê tởm đến mức tôi lấy làm mừng là đã không noi theo các cậu, dẫu cho điều ấy có buộc tôi phải sống cô độc đi nữa. Sống cô độc cũng có lợi nếu nó giữ tôi tránh xa khỏi lối sống trụy lạc của các cậu. Cuộc sống của tôi tệ hại thật đấy, nhưng tôi thích nó hơn là cuộc sống của các cậu. Biến đi, quý cậu: tôi vừa kết thúc màn kịch trường thoại của mình, vậy nên, hãy có năng khiếu để làm đạo diễn, hãy có đủ nhã nhặn để rời khỏi đây.
Trong quán cà phê bên kia đường, lời thuật lại của tay phóng viên đã làm dấy lên một cuộc tranh luận:
- Trong hoàn cảnh tương tự, đạo đức nghề nghiệp có cho phép chúng ta tiếp tục phỏng vấn không nhỉ?
- Tach chắc chắn sẽ trả lời rằng phải là những kẻ đạo đức giả thì mới nhắc đến đạo đức nghề nghiệp trong nghề chúng ta.
- Đó chắc chắn là những gì lão sẽ nói với chúng ta, nhưng dù thế nào đi nữa thì lão cũng không phải là giáo hoàng. Chúng ta không buộc phải nuốt những điều bỉ ổi của lão.
- Vấn đề ở chỗ những điều bỉ ổi ấy lại nức mùi chân lý.
- Thôi rồi, cậu mắc vào bẫy của lão rồi. Tớ lấy làm tiếc, nhưng tớ không thể tôn trọng người này được nữa. Lão quá trơ trẽn.
- Đúng như ông ấy đã nói: cậu là một kẻ bạc bẽo. Ông ấy cho cậu một tin sốt dẻo đáng ao ước và tất cả những gì cậu làm để cảm ơn ông ấy là sự khinh bỉ.
- Nhưng tóm lại, cậu đã nghe thấy những lời chửi rủa lão ta văng vào mặt tớ chưa?
- Đích đáng lắm. Chúng giúp tớ cắt nghĩa cơn tức giận của cậu.
- Tớ nóng lòng chờ đến lượt cậu. Rồi tha hồ cười.
- Tớ cũng vậy, nóng lòng đợi đến lượt mình.
- Và những điều lão ấy nói về phụ nữ, các cậu đã nghe thấy rồi chứ?
- Ồ, ta không thể cho là ông ấy hoàn toàn sai được.
- Các cậu không thấy hổ thẹn à? Thật may trong đám chúng ta đây không có ai là phụ nữ để nghe những lời các cậu nói. Nhân tiện, ngày mai sẽ đến lượt ai thế nhỉ?
- Một người lạ. Hắn vẫn chưa xuất hiện.
- Hắn làm việc cho ai?
- Bọn mình không biết.
- Đừng quên là Gravelin yêu cầu mỗi người trong chúng ta nộp lại một bản sao băng ghi âm của mình. Chúng ta phải thực hiện đúng cam kết đó thôi.
- Người đàn ông này đúng là vị thánh. Ông ta làm việc cho Tach bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hẳn là không phải ngày nào cũng được suôn sẻ.
- Đúng vậy, nhưng làm việc cho một thiên tài, công việc này chắc rất hấp dẫn.
- Thiên tài đành chịu oan trong chuyện này.
- Xét cho cùng, tại sao Gravelin lại muốn nghe những cuốn băng?
- Muốn hiểu rõ hơn kẻ tra tấn mình đấy mà. Tớ hiểu được chuyện này.
- Tớ tự hỏi phải làm sao để chịu được lão mập ấy.
- Hãy thôi gọi Tach như vậy đi. Đừng quên ông ấy là ai.
- Đối với tớ, kể từ buổi sáng ngày hôm nay, Tach không còn tồn tại nữa. Lão ta sẽ luôn luôn là lão già mập. Chúng ta không bao giờ nên gặp những nhà văn nữa.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !