Hồng Rực Đỏ Chương 111


Chương 111
Hắn nhảy lên một chiếc taxi cách bệnh viện đôi khối nhà. Cả thảy có ba chiếc taxi đỗ phía trước khách sạn Holiday.

ĐIỀU LẠ LÙNG NHẤT đã xảy ra vào sáng hôm sau. Khi Szabo đi ngang qua tôi trong hành lang, hắn cạ vào tôi. Hắn cố làm ra vẻ bối rối và xin lỗi vì cái được cho là “hắn mất thăng bằng,” nhưng tôi gần như chắc chắn rằng hắn làm thế có chủ ý. Vì sao chứ? Toàn bộ chuyện quái quỷ này là thế nào?

Khoảng một tiếng đồng hồ sau tôi nhìn thấy hắn rời khu phòng bệnh. Tôi tin là hắn biết tôi đang nhìn hắn đi. Ngay sau khi hắn mất dạng, tôi vội vàng đi ra cửa.

“Szabo đi đâu vậy?” tôi hỏi người phụ tá vừa cho hắn ra ngoài.

“PT(1). Ông ấy đăng ký xin đi. Szabo có quyền đi lại trong toàn bệnh viện và thành phố. Ông ấy có thể đi bất cứ đâu ông ấy muốn.”

Hắn sống vò võ tại khu phòng bệnh lâu đến nỗi khiến tôi kinh ngạc. “Hãy báo với y tá trưởng rằng tôi phải đi bây giờ,” tôi nói.

“Tự anh đi mà báo.” Người trợ tá nhíu mày và cố không thèm để ý đến tôi.

Tôi lách qua anh ta. “Hãy báo với cô ấy. Việc này quan trọng lắm.”

Tôi cho phép mình rời khỏi đơn vị và đáp chiếc thang máy ọp ẹp và hay trở chứng xuống tiền sảnh. PT là trị liệu, và Frederic Szabo ghét môn thể dục. Tôi nhớ đã đọc được điều đó trong bệnh án của hắn. Thực sự thì hắn đi đâu?

Tôi vội vã đi ra và nhìn thấy Szabo đang lỉnh qua khoảng sân nhỏ giữa các tòa nhà của bệnh viện. Cao lớn và để râu - giống như mô tả nhận dạng thể chất mà chúng tôi có được từ Brian Macdougall.

Tôi không hề ngạc nhiên khi Szabo đi qua phòng tập thể dục.

Hắn vẫn di chuyển!

Hắn tiếp tục đi và tôi bám theo. Hắn có vẻ tương đối hồi hộp và rụt rè. Cuối cùng hắn quay đầu về phía tôi, và tôi né khỏi lối đi. Tôi không nghĩ hắn đã phát hiện ra tôi. Phải thế không?

Szabo đi tiếp và bước qua cổng bệnh viện. Con phố bên ngoài người xe đi lại tấp nập. Hắn đi đúng về hướng Nam. Bất cần đời. Có phải đây là tên Trùm hay không?

Hắn nhảy lên một chiếc taxi cách bệnh viện đôi khối nhà. Cả thảy có ba chiếc taxi đỗ phía trước khách sạn Holiday.

Tội vội vã đi về phía một chiếc taxi, nhảy lên và bảo lái xe bám theo.

Bác tài là một người Ấn Độ. “Chúng ta đi đâu đây, thưa ông?” bác ta hỏi.

“Tôi không biết nữa,” tôi đáp. Tôi cho bác ta xem thẻ thám tử.

Người lái xe lắc đầu rồi rên rỉ vào hai bàn tay mình. “Chà, anh bạn. Đúng là cái số tôi chẳng ra gì. Cứ như là xi nê vậy - bám theo chiếc xe kia.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29846


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận