BETSEY CAVALIERRE bước tới bên tôi sau khi việc triển khai phương án tác chiến kết thúc. “Không hoàn toàn là lấy lòng anh, nhưng tôi đồng ý với anh,” cô nói. “Tôi nghĩ hắn có thể đang giỡn chúng ta. Hắn có thể đã lừa Mitchell Brand.”
“Tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể,” tôi nói. “Bề ngoài thì có vẻ kỳ quái và điên khùng. Hắn có cái tôi lớn, hắn có tính ganh đua, và đó là lợi thế tốt nhất đối với chúng ta ngay lúc này. Đấy chỉ là một lợi thế cạnh tranh rất nhỏ mà chúng ta có.”
“Chúng ta sẽ nghỉ đêm, xuống lầu uống với tôi đi, Alex. Tôi muốn trao đổi với anh. Tôi hứa sẽ không lảm nhảm về tên Trùm.”
Tôi nhăn mặt. “Betsey, đêm nay tôi phải về. Hôm qua con gái tôi ra viện,” tôi nói với cô. “Tôi xin lỗi. Tôi không thể tin rằng việc này lại xảy ra tới hai lần. Tôi không cố tránh mặt cô đâu.”
Cô cười đôn hậu. “Tôi hiểu, và chuyện đó có gì lớn đâu. Chỉ có điều tôi có giác quan thứ sáu rằng anh cần có người tâm sự thôi. Về đi. Tôi còn khá nhiều việc phải làm ở đây. Còn một việc nữa. Một đội của chúng tôi sẽ tới Hartford vào ngày mai. Chúng tôi sẽ thẩm vấn nhân viên và cựu nhân viên tại MetroHartford. Anh nên tham gia nhóm này. Điều đó quan trọng đấy, Alex ạ. Khoảng tám giờ chúng ta sẽ rời phi trường Bolling.”
“Tôi sẽ đến Bolling. Bằng cách này hay cách khác chúng ta cũng sẽ tóm được tên Trùm. Nếu hắn lừa Mitchell Brand, thì đó là sai lầm đầu tiên của hắn. Nghĩa là hắn đang làm liều trong khi đáng ra hắn không nên làm vậy.”
Tôi về nhà và ăn bữa tối cực kỳ vui vẻ với Nana và các con, bữa tối tuyệt nhất ở Washington đêm đó. Nana đã nấu món gà tây, món bà vẫn làm hai tháng một lần. Bà bảo thịt gà tây được nấu đúng kiểu thế này quá cầu kỳ nên chỉ có hai lần trong một năm thôi, vào Giáng sinh và lễ Tạ ơn.
“Anh xem cái này rồi chứ, Alex?” bà hỏi và đưa cho tôi bài báo bà đã cắt ra từ tờ Washington Post. Đó là bản danh sách được biên soạn bởi Hội đồng Quyền Trẻ em về những nơi tốt nhất và xấu nhất trong việc nuôi dạy trẻ. Washington D.C. đứng chót.
“Ch áu đọc rồi,” tôi đáp lời bà. Tôi không thể cưỡng được chút châm chọc. “Bây giờ bà đã hiểu vì sao cháu lại làm việc trễ nhiều đêm như thế. Cháu đang cố dọn sạch cái sự nhớp nhúa ghê gớm này tại thủ đô của chúng ta.”
Nana nhìn vào mắt tôi. “Anh đang thua đấy, anh bạn ạ,” bà nói.
Điều trớ trêu nhất là, đây là đêm chúng tôi luôn dành cho buổi tập quyền anh hàng tuần. Jannie năn nỉ tôi xuống lầu với Damon và nó được phép xem. Damon đã có sẵn phản ứng cho trường hợp này. “Em chỉ muốn xem anh cũng bị đưa vào bệnh viện thôi.”
Jannie bẻ lại. “Tầm bậy. Vả lại, bác sĩ Petito nói những buổi học quyền anh và ‘cú đấm hão’ của anh chẳng liên quan gì đến khối u của em cả. Đừng tự phỉnh mình nhé, anh Damon, anh đâu phải là Mohammad Ali.”
Thế là chúng tôi xuống tầng hầm và tập trung chú ý vào động tác chân - khái niệm cơ bản. Thậm chí tôi còn cho chúng thấy bằng cách nào Ali đã làm hoa mắt Sonny Liston trong hai trận đấu đầu tiên ở Miami và Lewiston, Maine, và rồi làm điều tương tự với Floyd Patterson sau khi Patterson đã nhạo báng anh một thời gian dài trước trận đấu.
“Đó là bài học quyền anh hay là lịch sử cổ đại hả ba?” cuối cùng Damon hỏi, giọng hơi bất mãn.
“Hai bài học lận, thay vì một!” Jannie khoái chí la lên. “Không thể hay hơn được. Quyền anh và lịch sử. Phải rồi.” Nó đã trở lại thời kỳ sung sức nhất.
Sau khi bọn trẻ lên lầu đi ngủ, tôi gọi cho Christine và lại nhận được lời nhắn của nàng. Nàng không nhấc máy. Tôi có cảm giác như có một lưỡi dao lướt qua giữa các lóng xương tôi. Tôi biết tôi phải tiến lên cùng cuộc sống của mình, nhưng vẫn còn hy vọng tôi có thể làm Christine đổi ý. Sẽ không thể nếu nàng không nói với tôi. Hay thậm chí để tôi nói chuyện với tiểu Alex. Tôi nhớ nó cồn cào.
Tôi lại tới chơi piano, và tôi được nhắc nhở rằng thạch là loại đồ ăn thường được phết lên bánh mì trắng, lên mặt con trẻ và lên các phím đàn piano.
Tôi cẩn thận lau sạch cây đàn piano, sau đó tôi chơi nhạc của Bach và Mozart để làm dịu lòng mình nhưng vô ích.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !