Hồng Rực Đỏ Chương 106

Chương 106
Tôi hôn cô vào những nơi ngón tay tôi đã vuốt ve cô. Cô thật nồng nàn cho sự vuốt ve. Tôi hôn lên môi cô, không phải là mãi mãi, nhưng thật lâu, thật lâu.

BETSEY CỞI VỘI CHIẾC ÁO VEST DA của cô. Sau đó, khi cánh cửa lách cách khép lại, cô đã nằm gọn trong vòng tay tôi. Chúng tôi hôn nhau và dính sát vào nhau, và với tôi nó giống như một vũ điệu khoan thai, duyên dáng và không thể cưỡng lại được. Tôi nghĩ, cả hai chúng tôi đều mê mẩn, và việc này không đến nỗi tệ lắm. Thú vui kiểu cũ tuyệt vời. Chẳng phải đó là cái cô đã hứa hay sao?

Betsey cảm thấy xúc động nhưng cũng rất dễ chịu trong vòng tay tôi. Cô là hình ảnh của những tương phản. Cô nhỏ nhắn và nhẹ nhàng, nhưng khỏe mạnh; cô rất thông minh và nghiêm túc nhưng đồng thời cũng vui tính, hài hước, và hay châm biếm. À phải, và cô còn đầy nữ tính nữa.

Chúng tôi tiến dần về phía chiếc giường và buông mình xuống đó. Tôi không biết ai dẫn đầu, ai theo sau. Điều đó không tạo ra bất cứ khác biệt nào. Tôi áp mặt vào chiếc áo cánh lụa của cô.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt nâu của cô. “Em tin vào bản thân mình chứ? Đăng ký phòng trước và tất cả.”

“Đã đến lúc rồi,” cô đáp, chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu.

Tôi cởi từng tí một chiếc áo cánh trắng mềm mại và chiếc váy đen của cô. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại như nhung của cô, rồi đến cánh tay, chân và và bàn chân cô. Chúng tôi phải mất đến nửa tiếng đồng hồ để cởi đồ.

“Anh có xúc giác tuyệt vời nhất,” cô thì thầm. “Đừng dừng lại. Làm ơn đừng dừng tay.”

“Anh không dừng đâu. Anh cũng thích vuốt ve mà. Em không ngăn cản chứ?”

“Ôi, Chúa ơi, tuyệt quá! Alex!” cô rít lên, hoàn toàn không hợp với tính cách của cô.

Tôi hôn cô vào những nơi ngón tay tôi đã vuốt ve cô. Cô thật nồng nàn cho sự vuốt ve. Cô xức loại nước hoa hảo hạng mà cô bảo tôi là loại Mãi mãi Alfred Sung. Tôi hôn lên môi cô, không phải là mãi mãi, nhưng thật lâu, thật lâu.

Chúng tôi khiêu vũ thêm chút ít, đeo cứng lấy nhau, hôn nhau, vuốt ve cơ thể của nhau. Chúng tôi có tất cả thời gian trên thế gian này. Chúa ơi, tôi đến với một người như thế này quá muộn màng.

“Nhanh lên. Nào!” Cuối cùng một trong hai chúng tôi thì thầm.

Dứt khoát đã đến lúc rồi.

Tôi yêu Betsey chậm rãi, thật chậm. Tôi tiếp tục đi xa nhất mà tôi có thể vào trong cô. Tôi ở phía trên, nhưng tôi dồn trọng lượng của mình vào cánh tay. Chúng tôi cùng di chuyển, có vẻ rất tuyệt và không cần nhiều nỗ lực. Betsey bắt đầu ấm ứ, không phải là một bài ca đặc biệt nào, chỉ là chất giọng ngọt ngào làm tôi run lên như dây đàn.

“Anh muốn ở bên em,” tôi nói. “Rất nhiều. Thậm chí nhiều hơn là anh tưởng.”

“Ôi, em cũng vậy. Em chả bảo anh việc này hay hơn là săn đuổi tên Trùm là gì.”

“Việc này hay hơn nhiều.”

“Nhanh lên anh. Được không?”

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t29841-hong-ruc-do-chuong-106.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận