Hổ Lang Chi Sư Chương 61: Vây săn

Tần Anh dẫn hơn bảy ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đuổi thẳng một hơi hơn ba mươi dặm, mới phát hiện ra rất khó vây chặn đám khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy kia. Bọn chúng trơn tuột như lươn, nhiều lần thấy rõ ràng đã đuổi kịp, kết quả lại để cho chúng lọt qua kẽ tay, cũng may khoảng cách giữa hai cánh quân vẫn duy trì như cũ, tất cả vẫn còn trong lòng bàn tay.

Tần Anh cũng không biết cánh khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy kia chính là Man nhân giả trang, nói về thuật cỡi ngựa, người Trung Thổ sao có thể so sánh với Man nhân từ nhỏ tới lớn đều sống trên lưng ngựa? Nếu như không phải muốn dụ địch, đám Man nhân kia đã bỏ rất xa liên đội khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt của Tần Anh.

Một tên đại đội trưởng giục ngựa tiến lại gần Tần Anh, vừa thở dốc vừa nói:

- Trưởng quan, rất khó chặn khinh kỵ binh của địch, phải nghĩ cách khác.

Tần Anh bực mình hừ một tiếng, tức giận nói:

- Ngươi có biện pháp gì?

Tên đại đội trưởng nói:

- Cứ như vậy sợ là rất khó đuổi theo bọn chúng, không bằng để ty chức mang một số quân vòng qua bên cánh vượt lên chặn đầu bọn chúng. Trưởng quan suất lĩnh số nhân mã còn lại đuổi sát theo đuôi bọn chúng, như vậy có thể đưa đối phương vào thế hai mặt đều bị giáp công, bọn chúng có muốn chạy cũng không thể chạy thoát.

- Ừ!

Tần Anh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, vừa muốn đáp ứng, đột nhiên một tên kỵ binh bên cạnh kêu to:

- Trưởng quan, kỵ binh của địch phía trước đang tách ra! Text được lấy tại truyenyy[.c]om

- Sao, ngươi nói sao?

Tần Anh nghe vậy khẽ giật mình, vội ngẩng đầu nhìn kỹ, quả nhiên thấy đám kỵ binh của địch ở phía trước đã tách ra làm hai, chia ra hai hướng Bắc Nam hoàn toàn ngược với nhau cắm đầu chạy tiếp.

Tên đại đội trưởng vừa mới đề nghị kế bọc cánh chặn đầu nhất thời trợn tròn mắt, vừa giục ngựa chạy vội vừa hỏi:

- Trưởng quan, chúng ta đuổi theo bên nào bây giờ?

Tần Anh nghiến răng nói:

- Bên nào cũng không tha, bản tướng quân nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đám chó đế quốc Quang Huy này. Như vầy đi, ngươi mang theo một nửa nhân mã đuổi theo hướng Bắc, số nhân mã còn lại theo ta đuổi về hướng Nam. Còn nữa, không cần biết có đuổi kịp quân địch hay không, cách mỗi một giờ đều phải cho khoái mã trở về báo cáo hành tung cho tướng quân.

- Dạ!

Tên đại đội trưởng kia dạ lớn một tiếng, nhanh chóng giật cương quay đầu chạy về hướng Bắc.

Trong khoảnh khắc, hơn bảy ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã chia ra làm hai, hơn ba ngàn khinh kỵ binh theo tên đại đội trưởng kia đuổi về hướng Bắc, hơn ba ngàn khinh kỵ binh còn lại theo Tần Anh đuổi về hướng Nam.

Lại đuổi thêm ba mươi dặm nữa, Tần Anh phát hiện trên cánh đồng bốn bề dần trở nên hoang vu, những thửa ruộng tươi tốt đã dần biến mất không thấy đâu nữa. Nhìn mút tầm mắt cũng chỉ thấy bình nguyên bát ngát mênh mông, nơi nơi đều là cỏ dại vàng cháy, gió Bắc thổi qua phần phật tạo thành từng mảng dập dềnh như sóng biển, lộ ra vẻ vô cùng hiu quạnh thê lương.

Bất giác, Tần Anh đánh hơi thấy sát khí lạnh lẽo toát ra từ trong những đám cỏ vàng cháy xung quanh.

Tần Anh nhẹ nhàng buông lỏng dây cương, chiến mã trong thoáng chốc bắt đầu chậm lại, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt theo sau Tần Anh cũng vội vã cho chiến mã đi chậm lại. Đội hình đang tiến nhanh về phía trước từ từ ùn lại tràn ra hai bên cánh, chỉ trong chốc lát, hơn ba ngàn khinh kỵ binh đã ngừng lại trên vùng bình nguyên hoang dã mênh mông.

Phía trước cách đó không xa, bốn năm trăm khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy không hề chậm lại, giống như một cơn gió lốc rất nhanh biến mất trên bình nguyên bát ngát.

Một tên quan quân giục ngựa tiến lên, thở hào hển:

- Trưởng quan, vì sao không đuổi tiếp…

Tần Anh đột nhiên đưa tay lên, tên quan quân kia liền nuốt luôn nửa câu còn lại trở vào.

Cẩn thận lục soát khắp vùng hoang nguyên mênh mông một hồi lâu, Tần Anh vẫn không phát hiện được gì, liền quay đầu lại cho đòi một tên trung đội trưởng đến trước mặt, dặn dò:

- Ngươi mang một trung đội lên phía trước kiểm tra một chút.

- Dạ!

Tên trung đội trưởng kia đáp lời, điểm ra một trung đội khinh kỵ binh tiến về phía trước.

Không đến thời gian ăn xong bữa cơm, đội kỵ binh nọ đi một vòng đã trở về, tên trung đội trưởng cầm đầu thở dốc nói:

- Trưởng quan, ty chức đã lục soát mười dặm về phía trước, không phát hiện bất cứ chuyện gì khác thường.

- Không có bất cứ chuyện gì khác thường?

Tần Anh thì thào, đột nhiên sắc mặt đại biến:

- Không được rồi, chúng ta đã trúng quỷ kế của quân địch!

Vài tên quan quân vội vã giục ngựa tiến lên, gấp giọng hỏi:

- Trưởng quan, xảy ra chuyện gì?

- Lộ nhân mã phía Bắc!

Tần Anh vội la lên:

- Lộ nhân mã truy kích quân địch về hướng Bắc rất có thể đã lọt vào ổ phục kích của quân địch, mau, toàn quân lập tức quay về hướng Bắc, theo bản trưởng quan đi tiếp ứng!

Tần Anh ra lệnh một tiếng, hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt lập tức tiến về hướng Bắc.

Đuổi thẳng về hướng Bắc hơn năm mươi dặm, Tần Anh bám theo dấu vết của đội khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt khi nãy, thế nhưng cảnh tượng mà hắn gặp phải quả thật làm cho hắn không dám tin vào đôi mắt của mình. Chỉ thấy trên bình nguyên bao la ngổn ngang thi thể của quân đế quốc Minh Nguyệt, thi thể nào cũng bị cắt mất thủ cấp. Vùng bình nguyên vốn đã hiu quạnh thê lương nay lại hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đẫm, không trung nồng nặc mùi máu tanh, cảnh tượng trông giống như Tu La địa ngục!

Quác, quác….

Một tràng tiếng kêu ảm đạm thê lương từ trên trời vọng xuống, Tần Anh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đàn chim ưng đang lượn qua lượn lại trên trời, chắc chắn đang chờ con người bỏ đi sẽ nhào xuống ăn một trận no nê!

Ách….oa!

Một tên tân binh mới vừa nhập ngũ chưa lâu không thể chịu được mùi máu tanh nồng trong không khí, nằm phục xuống lưng chiến mã mà nôn oẹ.

Tất cả binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, đột nhiên vang lên từ vùng bình nguyên hoang dã sau lưng. Tần Anh thất kinh vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vùng bình nguyên vừa mới còn trống trải phía sau đột nhiên xuất hiện một đám kỵ binh như quỷ mị, nhân số mặc dù không nhiều lắm, khoảng chừng hơn ngàn kỵ binh, nhưng chuyện làm cho Tần Anh phát lạnh từ đầu đến chân chính là trang phục của đám kỵ binh ấy!

Tóc đen rối bời bồng bềnh trong gió, một vòng dây cỏ tuỳ tiện buộc trên trán, toát ra khí tức thật là hung tợn, cuồng dã.

Quần áo trên người đám kỵ binh kia lam lũ rách nát, mặt mày vô cùng bẩn thỉu, tuy còn cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế vô cùng cuồng dã. Tất cả đã chứng minh đây rõ ràng là một đám Man nhân, Man nhân đến từ đại hoang nguyên! Tần Anh nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nỗi, bọn Man nhân ti tiện này vì sao lại xuất hiện ở đây?

Tuy rằng đế quốc Minh Nguyệt không giáp giới với đại hoang nguyên, nhưng Tần Anh cũng không lạ lẫm gì bọn Man nhân ở đại hoang nguyên này.

Bởi vì trong lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt cũng có rất nhiều nô lệ Man nhân, dĩ nhiên, đám nô lệ này là do bọn chủ nô ở đế quốc Minh Nguyệt mua lại của đế quốc Quang Huy hoặc đế quốc Tinh Hà.

Tần Anh hiểu rất rõ ràng ưu điểm và nhược điểm của Man nhân. Man nhân rất mạnh về năng lực tác chiến đơn độc, thế nhưng lại có nhược điểm là chỉ có duy nhất một loại quân, hơn nữa lại thiếu thốn trang bị tinh nhuệ. Bọn họ không có chiến thuật tiên tiến, cũng không có ý thức hiệp đồng tác chiến, mỗi lần đánh nhau chỉ biết có một chiến thuật duy nhất là xông thẳng về phía trước chém giết loạn xạ.

Đã từng có một vị trí giả nói một câu vô cùng kinh điển:" Một ngàn tên quân nhân Trung Thổ có thể dễ dàng đánh bại năm ngàn Man nhân, tuy nhiên năm quân nhân Trung Thổ tuyệt đối không thể đánh lại một Man nhân!"

- Lập trận, lập tức lập trận!

Gần như vừa thấy kỵ binh Man nhân xuất hiện, Tần Anh liền nhanh chóng hạ lệnh cho hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt phía sau lập trận.

Tần Anh hiểu rất rõ, nếu không dựa vào đội hình nghiêm chỉnh, ba ngàn khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt dưới tay hắn tuyệt đối không đánh lại hơn ngàn kỵ binh Man nhân trước mặt. Trên địa hình trống trải của bình nguyên, muốn chống lại thuật loạn chiến, thuật cỡi ngựa của Man nhân, căn bản chỉ là tìm chết. Chỉ có phát huy đầy đủ ưu thế về đội hình nghiêm chỉnh và hiệp đồng tác chiến, mới có thể đánh bại đám Man nhân kia.

Hơn ngàn kỵ binh Man nhân chậm rãi tiến về phía trước một cách loạn xạ không theo đội hình nào cả, dường như chưa có ý định xông lên tấn công.

Đột nhiên, Tần Anh cảm thấy mắt mình bị vật gì đó có ánh sáng chiếu vào làm chói mắt, định thần nhìn kỹ lại mới phát hiện hơn ngàn kỵ binh Man nhân trước mặt rõ ràng trong tay đang cầm Trảm Mã đao sáng loáng. Tần Anh thoáng chốc cảm thấy lòng mình trĩu nặng, đám Man nhân kia xuất hiện vốn đã thập phần đột ngột, không ngờ bọn chúng lại trang bị Trảm Mã đao chuyên dụng của kỵ binh Trung Thổ!

Tần Anh còn đang do dự xem có nên phát động đột kích đám Man nhân trước mắt hay không, đột nhiên có chuyện lạ xảy ra!

Bốn bề của bình nguyên mênh mông đột nhiên vang lên tiếng kèn hiệu liên miên không dứt, ngay sau đó, lại có rất nhiều kỵ binh Man nhân từ đâu đó trong chốn hoang nguyên xông ra như quỷ mị. Đám Man nhân này đa số toàn thân nhuốm máu, không ít Man nhân trong tay còn cầm đầu người còn đang nhỏ máu tong tong! Hiển nhiên những đầu người này là chặt của quân đế quốc Minh Nguyệt cách đây không lâu, còn dắt theo chiến mã một bên, rõ ràng cũng là cướp được của quân đế quốc Minh Nguyệt trước đó không lâu.

Đám kỵ binh Man nhân vừa xuất hiện khoảng chừng hơn ba ngàn, phối hợp cùng hơn ngàn kỵ binh xuất hiện trước đó thành một vòng tròn, bao vây ba ngàn khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt của Tần Anh lại. Tần Anh chỉ thấy trước mắt tối sầm, Man nhân xuất hiện tại hành tỉnh Tây Bộ cũng đã đủ làm cho người khác phải giật mình, càng làm cho người ta giật mình hơn nữa, chính là bọn Man nhân này không ngờ lại biết dùng mưu kế, trận này làm sao đánh nổi đây?

- Rút lui!

Không do dự chút nào, Tần Anh lập tức hạ lệnh rút lui:

- Toàn quân rút lui!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ho-lang-chi-su/chuong-61/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận