Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Chương 1347 : Cao thủ quyết đấu

Hai mươi năm trước Dạ Ngọc Mị vì bị hao tổn Kim Đan mà luôn thi triển ra thực lực dưới Kim Đan Kỳ, nhưng cũng giống như những gì nàng đã từng nói với Hạ Thiên, nếu một người luôn nhỏ yếu thì sẽ chẳng cảm giác được sự bi kịch trong cuộc sống của mình. Nhưng nếu một cường giả bị biến thành kẻ yếu dễ bị ức hiếp, đây là một cảm giác sống không bằng chết.

Dù hai mươi năm qua cũng không có mấy ai ức hiếp được Dạ Ngọc Mị, nàng vẫn rất hùng mạnh ở thế giới này nhưng thực lực luôn bị giảm xuống làm nàng cảm thấy bị dày vò.

Mà lúc này cuối cùng nàng đã khôi phục lại thực lực năm xưa, thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với quá khứ, vì thế mà trong lòng nàng có một khát vọng, đó chính là tìm được đối thủ có thực lực tương đương để khai chiến. Đáng tiếc là Hoàng Tĩnh Di thật sự không chịu được một đòn của nàng, làm cho nàng không phát tiết được cảm giác muốn chiến đấu, nhưng bây giờ Hàn Minh Phi xuất hiện, người này hai mươi năm trước đã là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, sẽ tuyệt đối có tư cách làm đối thủ của nàng.

Không phải là thù hận nhưng bây giờ Dạ Ngọc Mị lại thuần túy có một cảm giác muốn chiến đấu, là một cuộc chiến giữa các cao thủ.

Trên mặt Hàn Minh Phi xuất hiện vài phần bất đắc dĩ, khi thấy hai sợi tơ đen đến trước mặt trong nháy mắt thì khẽ dịch sang một bên. Hắn nhìn thì có vẻ như tùy ý tránh được hai sợi tơ, nhưng hai sợi tơ vẫn tiếp tục phóng về phía hắn.

Hàn Minh Phi khẽ dịch bước một lần nữa, hắn tiếp tục né tránh sự tấn công của các sợi tơ, đồng thời mở miệng nói:


- Dạ tiên tử, tuy ta vào thế giới này chưa lâu nhưng biết rõ nơi này linh khí mỏng manh không thích hợp tu luyện lâu dài, vì vậy mà hai mươi năm qua tu vi của Dạ tiên tử không có cầu tiến. Tuy hai mươi năm trước ta không phải là đối thủ của cô, nhưng hai mươi năm sau, Dạ tiên tử sợ rằng không thể nào đánh bại được ta.
Dạ Ngọc Mị vẫn không lên tiếng, nhưng những sợi tơ vẫn phóng về phía Hàn Minh Phi, hơn mười sợi tơ đột nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng, sau đó cùng phát động thế công.

Nhưng sự hời hợt của Hàn Minh Phi càng làm cho Dạ Ngọc Mị sinh ra cảm giác phẫn nộ, Dạ Ngọc Mị không cần người khác đồng tình và cố ý nhường nhịn.

Sợi tơ cuối cùng cũng phóng ra như điện, nhưng gốc của sợ tơ còn có Hoàng Tĩnh Di, mà sợi tơ cột theo Hoàng Tĩnh Di cũng giống như trở thành vũ khí mạnh mẽ, dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía Hàn Minh Phi.

Vẻ mặt Hàn Minh Phi khẽ biến đổi, tay phải nhanh chóng thò ra, sau đó thu lại có vẻ như tùy ý, Hoàng Tĩnh Di đã vào trong tay hắn, nhưng sợi tơ cột Hoàng Tĩnh Di lại hóa thành một cây kiếm đen đâm mạnh về phía bụng hắn.

Hàn Minh Phi chợt nhíu mày, lại căn bản không trốn tránh, mà cây trường kiếm màu đen do sợi tơ hắc sắc tạo thành cũng đâm lên bụng của hắn, nhưng chỉ đâm vào mà thôi, quần áo không rách, cũng không thể tiến vào trong.

Đúng lúc này một bàn tay trắng như ngọc chợt xuất hiện giữa không trung và vỗ về phía đầu của Hàn Minh Phi.

Những đòn tấn công liên hoàn hầu như cùng phát sinh trong một khoảng thời gian nhưng Hàn Minh Phi căn bản không có có chút bối rối, hắn chỉ khẽ lắc đầu, tay phải vung ra tiếp nhận một chưởng của Dạ Ngọc Mị.

Nhưng đúng lúc này một bàn tay trắng lại tiếp tục vỗ ra, đánh về phía vai phải của Hàn Minh Phi.

Hàn Minh Phi cũng không trốn tránh, thực tế thì hắn giống như căn bản không thể nào đưa thêm một tay ra tiếp một chưởng kia, mà hắn cũng không có ý định như vậy. Lúc này bàn tay trái của hắn chợt gia tốc, khi bàn tay trái của Dạ Ngọc Mị còn chưa đánh trúng vai phải của hắn, thì tay trái của hắn đã đánh vào bàn tay phải của Dạ Ngọc Mị.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chân khí tung tóe ra bốn phía.

Hàn Minh Phi không chút sứt mẻ, Dạ Ngọc Mị lại bị đánh bay, tất nhiên tay phải sẽ không thể nào có cơ hội đánh trúng vai của Hàn Minh Phi, nguy cơ của Hàn Minh Phi cũng nhanh chóng được giải trừ. Có lẽ trong mắt hắn đó cũng không phải là nguy cơ, có lẽ vì hắn sớm biết một chưởng của mình đẩy lùi được Dạ Ngọc Mị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comDạ Ngọc Mị bị đánh văng cũng không rơi xuống đất, nàng thuận thế chuyển hướng trên không trung, ngay sau đó bay đi theo hướng khác, chỉ sau nháy mắt đã biến mất trước mặt Hàn Minh Phi. Tuy nàng kiêu ngạo nhưng không phải người ngu, nàng biếtrõ bây giờ mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương, nếu tiếp tục chiến đấu thì rõ ràng là không có ý nghĩa, nếu không may còn lọt vào tay của đối phương.

Hàn Minh Phi cũng không chạy theo, hắn chỉ đứng đó nhìn về phía Dạ Ngọc Mị bỏ chạy, vẻ mặt có chút phức tạp. Sau đó hắn mới bay lên trời, ôm theo Hoàng Tĩnh Di và biến mất.

Dạ Ngọc Mị trở lại sân thượng của tòa nhà Đinh Hương khi trời còn chưa tối, nàng nhìn bốn phía, không phát hiện ra tung tích của Hạ Thiên, vì vậy mà không khỏi thở dài một hơi, nàng cũng không hy vọng hắn biết được sự việc vừa xảy ra. Thực tế nếu vừa rồi nàng biết được trận pháp ở đâu, nàng sẽ rời khỏi thành phố Nhạc Nam rồi.

Dạ Ngọc Mị đứng trên tòa nhà Đinh Hương được vài phút, sau đó nàng chợt có cảm giác, vì vậy quay đầu nhìn và thấy Hạ Thiên đang đứng cách đó không xa, đang dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.

Dạ Ngọc Mị vốn không quan tâm đến Hạ Thiên, nhưng nàng thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình như vậy vài phút thì có chút bức bối.
- Nếu còn nhìn như vậy, tôi sẽ móc mắt cậu xuống.
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được mà lạnh lùng nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên lập tức lắc đầu:
- Nhưng tình nhân của chị cũng không quá tốt thì phải, lại đánh chị bị thương, xem ra vẫn kém tôi, vì tôi chưa nỡ làm vợ bị thương bao giờ.

Dạ Ngọc Mị thật sự bị thương, một chưởng cuối cùng của Hàn Minh Phi tuy chưa dùng toàn lực nhưng vẫn làm nàng bị thương, vấn đề là vết thương không nặng, nàng tin dù là mình cũng chỉ mất nửa buổi tối chữa thương mà thôi.
- Này, Em Chân Dài, chị có thể nói cho tôi biết vừa rồi chị đi làm gì được không?
Hạ Thiên có chút bất mãn:

Một sợi tơ màu đen phóng về phía Hạ Thiên, rõ ràng là Dạ Ngọc Mị không nhịn được nữa, nàng bắt đầu ra tay với Hạ Thiên, lần này là ra tay thật sự.

Cũng may Hạ Thiên đã sớm có chuẩn bị, hắn thấy sợi tơ bay đến thì dùng Phiêu Miểu Bộ tránh sang một bên, đồng thời còn nói một câu:
- Em Chân Dài, trên người của chị có vết thương, không nên vận động quá mạnh.
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng thu hồi sợi tơ, giọng điệu lạnh như băng:

Nhưng Hạ Thiên lại di chuyển chủ đề:
- Em Chân Dài, nếu chị cùng tôi ra tay, tôi đã sớm từ trong miệng Hoàng Tĩnh Di kia biết trận pháp ở nơi nào, vì thủ đoạn bức cung của tôi mạnh hơn chị.

- Thôi được, chúng ta không nói về điều này nữa, bây giờ phải xem làm sao có thể xử lý Hàn Minh Phi. Bây giờ Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn đều trọng thương, bọn họ sẽ không tìm được thần y tốt như tôi, chính mình lại chữa thương rất khó, vì vậy trong khoảng thời gian này sẽ chẳng thể nào chữa tốt, chỉ cần xử lý Hàn Minh Phi, hai bên còn lại sẽ đơn giản.
- Muốn đánh bại Hàn Minh Phi chỉ có một biện pháp.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/chuong-1347/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận