Hai Nén Hương Thề Chương 2

Chương 2
Bí Hiểm.

Bà ngừng nói, lắng nghe động tĩnh rồi mới tiếp:- Nhiệm vụ chính yếu của chị là lo săn sóc giúp một người bệnh. Nói rõ hơn, người bệnh này do mắc phải chứng nan y, phải sống tách biệt với mọi người ở một nơi riêng, vì vậy mỗi ngày chị đưa cơm nước, thuốc thang tới cho nó. Chỉ có vậy thôi. Chị làm được chớ?
- Dạ, đâu có gì khó, con... à em làm ngay!
- Được rồi, tôi cho chị căn nhà nhỏ bên kho lúa, cứ ở luôn đó. Còn đây nữa, tôi cho mấy bộ quần áo để mặc cho sạch sẽ với người ta. Còn công việc thì chưa bắt đầu lúc này. Đợi khi nào thì tôi sẽ báo và chỉ cho cách làm.
- Dạ, em cảm ơn.
- À, chị thứ mấy, tên gì?


- Dạ, em thứ Tư, gọi là Tư Thắm.
- Thôi, được rồi.
Đợi cho Tư Thắm đi ra rồi mụ Tâm mới quay vào trong buồng ngủ gọi khẽ:
- Ra đi ông thầy!
Một người đàn ông tuổi năm mươi, ăn mặc giống như một thương nhân người Hoa, từ trong bước ra vừa lên tiếng:
- Ở trong nãy giờ ngộ run quá "chời"! Lỡ thằng chồng nị nó dìa bất tử là ngộ chết liền!
Mụ Tâm nhún vai:
- Coi vậy mà nhát gan! Thằng chả đi qua Phụng Hiệp sáng mai mới về. Còn hai con quỷ con thì đi đám hỏi nhà bạn nó cũng chiều tối mới về tới, sợ gì!
- Nị nhốt ngộ trong phòng riêng lỡ ai thấy thì tiêu đời ngộ. Bây giờ nói đi, ngộ phải làm gì?
Mụ ta giọng cợt nhã:
- Làm gì mà như đ********* chạm vôi vậy. Từ từ người ta nói...
Mụ thuận tay bẹo vào má lão thầy Tàu, vừa nũng nịu:
- Thấy mà ghét! Làm xong vụ này người ta sẽ thưởng cho xứng đáng...
Lúc này, lão Tàu cũng không còn giữ ý tứ như lúc nãy, lão ta cũng nựng lại hai bên má mụ Tâm, rồi cất giọng tình tứ:
- Hồi nãy nằm trên cái gối thơm lừng nước hoa, đúng là của nị rồi, nức mũi luôn!
- Có muốn đêm nào cũng nằm như vậy không?
- Đồ quỷ, sao lại không muốn!
- Vậy thì nghe đây. Nói cho tui nghe coi, phải làm thế nào để một người bình thường phát lên điên?
- Ai vậy?
Mụ Tâm quắc mắt:
- Lại hỏi lôi thôi? Bây giờ có muốn sở hữu "người ta" đây không?
Lão Tàu cười hềnh hệch:
- Muốn... muốn chớ sao không. Ngon quá mà!
- Vậy có làm được không?
- Nhưng... mà ai vậy?
- Chưa cần biết là ai.
- Ngộ muốn biết coi người ấy trẻ hay già? Trẻ thì làm khác, già thì làm khác. Trai hay gái cũng khác nhau nữa.
- Bao lâu thì có kết quả?
Lão thầy Tàu nhẫm tính:
- Làm nhanh thì cũng được nhưng sợ có người nghi. Tốt nhất là chầm chậm. Trước tiên làm cho nó bệnh nặng sau đó cứ cho thuốc uống từng chút một, bệnh thông thường sẽ trở thành nan y.
Mụ Tâm reo lên:
- Hay quá! Được lắm, bắt tay ngay đi!
- Nhưng... trước khi làm chuyện đó, phần của ngộ cũng phải làm nữa chớ...
Lão ta kéo mụ vào lòng. Vừa lúc ấy, chợt có tiếng ai đó lên tiếng:
- Thưa bà chủ...
Sự xuất hiện đột ngột của Tư Thắm làm cho cả hai giật mình, mụ Tâm kịp đẩy lão Tàu ra, hơi lúng túng:
- Sao... sao lại lên đây...
- Dạ, em không có chìa khóa mở cửa nên...
- Được rồi, chị xuống dưới đi và chờ tôi.
Mụ tỏ vẻ khó chịu khi đứng lên, nhưng cũng kịp dặn lại lão Tàu:
- Ở đó chờ tui.
Vừa đi mụ vừa gắt lên với Thắm:
- Từ nay khi chưa có lệnh tui thì chưa được lên nghe!
- Dạ...
Mụ mở cửa nhà kho và dặn kỹ:
- Buổi tối chị chỉ được ngủ ở đây, không được đi ra ngoài. Ai trong nhà có hỏi thì nói là bà con với tôi, nghe chưa.
- Dạ...
- Mà nè...
Trước khi trở lên nhà, mụ còn nói thêm:
- Trong nhà này không ai tốt cả, cho nên tốt nhất chị gặp ai cũng giả như câm điếc, để tránh phải đôi co với họ. Chị giả làm người câm, điếc được không?
Suy nghĩ rất nhanh, Tư Thắm gật đầu:
- Dạ được.
- Tốt lắm. Nếu chị làm tốt mọi điều tôi dặn thì mỗi tháng ngoài tiền lương ra tôi còn cho thêm.
- Dạ.
- Đã dặn rồi, chỉ gật hay lắc thôi!
Tư Thắm thực hành rất đạt yêu cầu, khiến mụ Tâm yên tâm. Mụ cũng không quên răn đe thêm:
- Chuyện gì chị thấy lúc nãy hãy quên ngay, coi như không thấy, nghe chưa!
Lại một cái gật đầu.
- Được lắm.
Út Hương đang tiếp khách hàng thì bỗng kêu đau bụng. Cô cố gắng không để lộ ra, nhưng cơn đau mỗi lúc một nhiều hơn, đến nỗi toàn thân cô xuất mồ hôi, đôi chân gần như không còn đứng vững nữa. Xuân vừa về tới đã hoảng hốt kêu to:
- Ba ơi! Con Út...
Ông Thái đang ở trong phòng riêng, vội mở cửa chạy ra và vừa kịp lúc đỡ đứa con gái út đang té nằm sóng soài dưới sàn nhà.
- Em bị sao vậy Xuân?
- Dạ, con vừa về tới đã thấy vậy, chẳng biết sao...
Một người khách thuật lại:
- Cô Út đang nói chuyện với chúng tôi về việc đặt đóng ghe thì cô kêu khát nước và đi vào trong nhà uống. Lúc trở ra, mới nói chuyện được mấy câu thì cô ấy kêu đau bụng và nhanh chóng bị ngất. Hình như là bị nặng lắm.
Việc cấp cứu cho Út Hương gặp khó, bởi sau đó Xuân nói riêng với ba:
- Không chừng nó bị... bệnh con gái.
Xuân không muốn ba mình ở đó nên cố tình nói như vậy. Đến khi ông Thái ra ngoài rồi cô mới kề sát tai em hỏi khẽ:
- Em bị sao vậy?
Chẳng hiểu Hương nói gì, chỉ thấy sau đó Xuân hết sức lo lắng, cô tức tốc đưa em xuống xuồng, đưa ngay ra bệnh viện.
Cho tới chiều tối hôm đó Xuân mới trở về nhà một mình. Ông Thái lo lắng hỏi thì Xuân chỉ đáp gọn:
- Nó còn nằm trong bệnh viện.
Chỉ nói vậy rồi cô bỏ vô phòng riêng, chẳng nói gì thêm với ai.
Tới gần nửa đêm đó ông Thái tới gõ cửa phòng con, nhưng gõ mãi chẳng nghe ai lên tiếng, khiến ông lo lắng, thử xoay nắm chốt cửa thì phòng không khóa. Bên trong tối đen và im ắng. Khi bật được đèn lên thì ông Thái hốt hoảng khi thấy Xuân nằm vắt nửa người trên giường, nửa ở dưới.
- Xuân!
Ông bước tới và càng hoảng hốt hơn khi phát hiện con gái gần như chỉ còn thở thoi thóp, ở miệng trào ra bọt trắng.
- Trời ơi! Sao vậy con?
Ông bế xốc con lên thì đã nghe giọng mụ Tâm phía sau lưng:
- Có gì đâu mà phải hoảng như vậy, để tôi coi.
Bà vào xem xét qua loa, rồi bảo:
- Nó ăn uống bậy bạ gì đó bị trúng thực, nhẹ thôi.
Bà lấy trong túi ra một gói thuốc nhỏ và nói đầy tự tin:
- Bệnh này tui bị hoài nên có sẵn thuốc đây.
Rồi bà chủ động pha thuốc, đưa tận miệng cho Xuân:
- Uống đi!
Nhưng bất ngờ Xuân đưa tay gạt phăng một cái, chén thuốc văng tung tóe khắp nơi. Mụ Tâm được nước tru tréo lên:
- Ông thấy chưa, tôi tốt bụng cho nó uống thuốc mà nó làm như vậy đó!
Ông Thái cũng bất bình:
- Sao con hỗn hào vậy Xuân!
Xuân trong cơn vật vã, vẫn cố nói được tiếng mất tiếng được:
- Bà ấy... giết người... thì có...
Rồi sau đó cô mê man sâu...
Mụ Tâm bực tức bỏ đi, để mặc cho ông Thái lo sốt vó. Ông chưa biết phải làm sao chợt Tư Thắm xuất hiện đột ngột.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ lạ này chẳng hiểu sao ông Thái sửng sốt, đôi mắt mở tròn mà chẳng thốt lên lời và như một thân cây bị đốn, ngã xuống đất. Bóng đèn dầu được đốt lên lúc nãy, bỗng tắt phụt, trả lại bóng tối lúc đầu Một tiếng kêu rất khẽ, chẳng biết là của ai.
Có một bóng người hình như bê trên tay một vật gì đó khá nặng, rời khỏi phòng…
Mụ Tâm bực bội ra mặt khi thấy ông Thái nằm im trên giường, giọng mụ cay độc:
- Nhìn cái mặt hãm tài của ông đúng là làm ăn không được. Bây giờ chịu uống thuốc rồi dậy mà lo làm ăn hay vẫn còn muốn nằm đây báo cô?
Mặc cho mụ ta đay nghiến, ông Thái chỉ nằm thiêm thiếp, chốc chốc ông lại kêu lên một tiếng rồi chới với như muốn ôm ai đó trong không khí.
Việc này đã lặp đi lặp lại mấy giờ rồi, làm cho mụ Tâm mất kiên nhẫn, mụ lắc đầu và bỏ ra ngoài và đi thẳng xuống bến sông. Nơi đó có một chiếc ghe mui kín đậu neo đã từ mấy ngày nay. Mụ gọi to:
- Ông lên đây đi, tới chuyện rồi đó.
Người ló mặt ra khỏi mui ghe chính là lão thầy Tàu A Sầu. Vừa thấy mụ, lão hỏi ngay:
- Thằng chả có ở nhà không?
Mụ gắt lên:
- Bảo lên đây lẹ đi, còn hỏi lôi thôi.
Lão thầy Tàu vừa lên đến bờ mụ đã nói ngay mà không cần giữ ý tứ:
- Thằng già đang bệnh kỳ lắm, nhân dịp này ông hốt cho chả một thang để theo ông bà luôn đi!
Lão A Sầu dè dặt:
- Chả bị bệnh gì, nói nghe coi?
- Bệnh tà hay sao đó!
- Cái gì? Thiệt hôn?
Mụ Tâm bực bội:
- Ở đây mà hỏi lôi thôi, vô nhà coi thì biết!
Lão A Sầu vẫn ngán ngại, nên phải đợi mụ Tâm giục đến lần thứ ba mới chậm bước theo vào nhà.
Đưa tay bắt mạch mà lão Sầu cứ lấm lét nhìn ông Thái. Khi khám xong lão ta cũng chỉ dám nói rất khẽ với mụ Tâm:
- Ông ta đâu có bệnh gì…
Mụ ta kêu lên:
- Tôi biết ngay mà, chả bị bệnh tà!
Sau khi hỏi kỹ và khám lại một lần nữa, cuối cùng lão Sầu cũng nói:
- Cũng dám bị tà ma nhập lắm. Mà vụ này thì ngộ không trị được.
Mụ Tâm nhéo cho lão một cái đau điếng, đồng thời kề tai lão rít lên:
- Ngu quá, ai biểu nị trị bệnh? Cứ hốt một thang thuốc gì đó cho chả đi, lẹ lên!
- Nhưng mà...
Sợ lão nói thêm lôi thôi, mụ kéo lão ra ngoài, vừa tiết lộ thêm:
- Đây là dịp may trời cho chúng ta rồi! Lão già tự nhiên lăn đùng ra mê man, còn hai đứa kia cũng chẳng hiểu sao cũng ngã bệnh trước sau và bỗng dưng biến đi đâu mất từ hôm qua đến giờ.
Lão A Sầu ngạc nhiên:
- Thuốc tôi đưa bà đã cho tụi nó uống chưa?
Mụ lắc đầu:
- Lạ là ở chỗ đó. Tôi chỉ cho tụi nó uống có một lần thuốc nhưng cả hai đứa đều ngã bệnh nặng. Hơi lạ... Nhưng mà không sao, trời đã giúp ta. Sẵn dịp ta dứt dây luôn thằng già, vậy là xong, cái cơ ngơi này coi như nằm trong tay ta rồi!
Lão A Sầu có vẻ đăm chiêu, nhưng hình như không muốn mụ đàn bà độc ác phật ý, nên chỉ lẳng lặng đứng nghe, thỉnh thoảng gật đầu lấy lệ.
Đợi cho mụ ta nói huyên thuyên, đủ thứ chuyện, lão Sầu một mình trở xuống ghe. Vốn ở một mình trên chiếc ghe đủ tiện nghi do chính tay mụ Tâm mua sắp và xếp đặt, nên khi vừa mở cửa mui ra, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi sẵn trong ghe, mặt nhìn ra sau lái, thì lão cứ ngỡ là mụ ấy:
- Ủa, sao nị xuống đây nhanh vậy?
Lão tưởng đó là mụ Tâm, nhưng khi người ấy quay lại thì lão điếng hồn, hoảng hốt:
- Bà... bà là...
Trước mặt lão ta lúc ấy là một người đàn bà mà gương mặt xanh tái, đầu tóc rối bời, chẳng khác một thây ma từ dưới mồ vừa mới hiện về!
- Cứu... cứu…
Lão định kêu cứu nhưng tiếng chưa phát ra thành câu đã phải tắt ngang, bởi con người như quỷ ma đó đang từ từ nhích lại gần hơn. Chiếc ghe lắc mạnh như có ai làm cho nó chao đảo.
- Đừng…
Lão tưởng chừng như bị ai bóp cổ, làm cho khó thở và hai chân như bị đóng chặt xuống mặt sàn ghe.
Cho đến khi người ấy lết đến sát bên và đưa tay chụp vào vai lão thì A Sầu mới như cái xác không hồn, ngồi trơ ra đó mà hồn phách bay đi lúc nào rồi...
Trong mơ hồ lão nghe vẳng lại câu nói như từ cõi âm ty:
- Làm ác thì gặp ác! Gieo gió thì gặt bão! Hãy dừng tay lại trước khi quá muộn!
Đúng là những lời đó nhắm vào lão ta, bởi dưới ghe này ngoài lão và người phụ nữ quái dị kia thì chẳng có ai khác.
Tiếng nói lại cất lên:
- Hãy chuộc lỗi bằng hành động nhân từ, đó mới là cái tâm của một thầy thuốc! Hãy nhớ lấy, ông còn ba đứa con hãy còn nhỏ, chúng nó sẽ lãnh hậu quả của cha... nhớ lấy…
Lời nói nhỏ dần, xa dần... cùng lúc với việc người phụ nữ di chuyển về phía sau ghe và sau đó mất hút.
Mãi đến buổi chiều, khi mụ Tâm đứng trên bờ gọi giật ngược:
- Ông thầy, ông đâu rồi?
Thì dưới ghe lão A Sầu mới giật mình bật dậy và vẫn kinh hoàng:
- Bớ! Bớ người ta...
Lão ta chợt nhìn lên bờ và nhận ra người đang gọi chính là cái xác đội mồ! Lão thét lên:
- Đừng hại tôi! Tôi nghe lời... tôi nghe lời mà...
Lão vừa gào vừa chấp tay lạy tế. Mụ Tâm cũng phát hoảng:
- Ông làm sao vậy? Ông A Sầu?
- Tha cho tôi đi! Tôi lạy bà, tôi sẽ không làm ác nữa! Tôi lạy...
Lão ta không dám nhìn mặt mụ Tâm, bởi lúc ấy mụ ta là hiện thân của hồn ma đội mồ!
Mụ Tâm quýnh lên, giục mọi người nhảy xuống ghe cùng khống chế lão thầy Tàu. Khi có người chạm vào thân thể thì bỗng dưng lão A Sầu lại mềm nhũn ra như một xác chết.
- Sao kỳ vậy?
Mụ Tâm chỉ biết đứng nhìn, chớ còn biết làm gì hơn, bởi người cứu chữa, trị bệnh ở đây là lão Sầu, mà giờ đây lão như thế này…
Cũng may, một lát sau mấy người xuống ghe giúp lão, đã bước lên và nói:
- Lão ấy không sao đâu, có lẽ do gặp ác mộng...
Mụ Tâm không tin, lẩm bẩm:
- Chưa ngủ sao lại gặp ác mộng được...
Tuy nhiên, biết chẳng làm gì khác hơn, nên mụ đành để mặc lão ở đó… Vừa nửa đêm hôm đó có người trông thấy lão thầy Tàu một mình chèo ghe lui khỏi bến...
Lão đi đâu thì chỉ có lão mới biết...

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t83157-hai-nen-huong-the-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận