Harry Potter Và Hoàng Tử Lai Chương 26

Chương 26
HANG ĐỘNG

Harry có thể ngửi thấy mùi muối và nghe được tiếng sóng vỗ ầm ập; một làn gió nhẹ, buốt giá thôi bung tóc nó khi nó nhìn chong chong ra biển ngập ánh trăng và bầu trời phủ đầy sao. Nó đang đứng trên một gờ đá đen lộ thiên, cao vọi, sóng biển nổi bọt và xoáy cuồn cuộn bên dưới. Nó liếc ra sau. Có một vách đá sừng s ng phía sau, đen ngòm, trơ lì, dốc tuột luốt. Mấy tảng đá lớn, cớ như tảng đá mà Harry và cụ Dumbledore đang đứng, trông như đã bong ra khỏi bề mặt vách đá ở một thời điểm nào đó trong quá khứ. Quang cảnh trơ trụi đến khắc nghiệt – biển và vách đá không hề có chút cây cối hay vạt cỏ, hay mảng cát gì xen vào cho dịu mắt.

“Con nghĩ gì vật?” Cụ Dumbledore hỏi. Nghe cứ như cụ hỏi ý kiến Harry coi nơi này có phải là một nơi cắm trại tốt không.

“Người ta đã đưa bọn trẻ trong cô nhi viện đến đây, phải không ạ?” Harry hỏi, nó không thể tưởng tượng ra một nơi nào ít ấm cúng hơn nơi này để mà dã ngoại.

“Không phải ngay chỗ này,” cụ Dumbledore nói. “Có một ngôi làng tồi tàn ở khoảng giữa mấy vách đá sau lưng thầy trò mình. Thầy tin là bọn trẻ mồ côi được đưa đến đó để hít thở không khí biển và ngắm sóng. Hừ, thầy tin chắc là chỉ có Tom Riddle với những nạn nhân thời trẻ của y mới từng léo hánh xuống đây. Không có dân Muggle nào có thể đặt chân được tới vách đá này, trừ phi họ là những tay leo núi cực kỳ kiệt xuất, mà thuyền bè cũng không thể cập sát được vô những vách đá – sóng đánh quanh đó quá nguy hiểm. Thầy hình dung Riddle đã leo xuống, pháp thuật chắc phải đắc lực hơn dây thừng nhiều. Và y đã lôi theo hai đứa nhỏ đi cùng với y, đương nhiên là để hù chúng sợ chết khiếp cho vui. Thầy nghĩ chỉ nội chuyến leo núi thôi cũng đủ cho bọn trẻ khiếp vía rồi, đúng không?”

Harry ngước nhìn lên vách đá một lần nữa, bất giác cảm thấy nổi da gà.

“Nhưng đích đến của y – cũng là của chúng ta – còn nằm ở xa kia nữa. Đi thôi.”

Cụ Dumbledore ngoắc tay ra hiệu cho Harry tới một rìa đá chênh vênh, nơi có một loạt những hốc lõm lởm chởm tạo thành những mấu bám chân để leo xuống chỗ những tảng đá to, chìm mấp mé một nửa dưới mặt nước và gần sát vách đá hơn. Leo xuống đó thì thiệt là nguy hiểm và cụ Dumbledore phải di chuyển từ từ, hơi bị cánh tay thương tật alfm vướng víu. Những tảng đá bên dưới trơn trợt vì ngâm trong nước biển. Harry cảm nhận được những tia nước mặn lạnh buốt đang xịt vô mặt nó.

Tỏa sáng,” cụ Dumbledore nói, tiến tới tảng đá gần với mặt vách đá nhất. Hàng ngàn tia sáng vàng chiếu lấp lánh xuống mặt nước tối hù bên dưới, cách nơi cụ đang núp mình chừng một thước – vách tường đá đen bên cạnh cụ cũng sáng rực lên.

“Con có thấy không?” Cụ Dumbledore nói nhỏ, giơ cây đũa phép lên cao hơn một chút. Harry trông thấy một khe nứt ăn sâu vào vách đá, nước đen thui đang cuốn bốc qua đó.

“Con không ngại sẽ bị ướt chút đỉnh chứ hả?”

“Không ạ,” Harry đáp.

“Thế thì cởi Áo khoác tàng hình ra –bây giờ cũng không cần tới nó nữa – và hãy dấn thân nào.”

Với một động tác lanh lẹn bất ngờ của một người trẻ tuổi hơn nhiều, cụ Dumbledore trượt khỏi tảng đá, đáp xuống nước và bắt đầu bơi, bằng một kiểu bơi bướm hoàn hảo, về phía kẽ nứt tối om nằm trong mặt vách đá. Cây đũa sáng rực của cụ cắn giữa hai hàm răng. Harry liền cởi Áo khoác tàng hình của nó ra, nhét vô túi áo và lao theo.

Nước lạnh như cắt – bộ đồ ngấm no nước của Harry bay phần phật quanh người nó và kéo rị nó xuống. Hít thật sâu, hai lỗ mũi đầy ắp mùi muối và rong biển, nó hối hả bám theo cái luồng sáng run rẩy giờ đang có rút lại, di chuyển sâu hơn vào trong vách đá.

Khe nứt mau chóng mở ra một đường hầm tối mịt mà Harry chắc chắn trong đó ngập đầy nước thủy triều dâng. Những vách đá lầy nhầy rộng không tới một thước, ánh lên như dầu hắc ướt trong ánh sáng lướt qua từ cây đũa của cụ Dumbledore. Vào thêm một chút, lối đi lượn về phía trái và Harry thấy đường hầm ăn xa mút vào tận trong vách đá. Nó tiếp tục bơi theo đường rẽ nước của cụ Dumbledore, mấy đầu ngón tay tê cóng của nó quệt phải đá nhám, ướt.

Thế rồi nó thấy cụ Dumbledore ngoi lên khỏi mặt nước ở phía trước, mái tóc bạc và chiếc áo chùng đen của cụ sáng lóng lánh. Khi Harry bơi tới chỗ đó, nó nhận thấy có những bậc cấp dẫn vào một cái hang lớn. Nó khó nhọc leo lên mấy cái bậc, nước từ áo quần nó sũng ướt nhểu xuống ròng ròng và vẫn run lập cập không sao kiểm soát nổi, nó nhô đầu vào cái khonagr không cóng lạnh và im ắng kia.

Cụ Dumbledore đang đứng ngay chính giữa hang động, cây đũa phép giơ lên cao trong khi cụ chậm rãi quay vòng tại chỗ, xem xét những bức tường và trần hang.

“Phải, đúng là chỗ này,” cụ Dumbledore nói.

“Làm sao thầy biết?” Harry hỏi bằng giọng thì thào.

“Nó hiểu pháp thuật,” cụ Dumbledore nói đơn giản.

Harry không chắc được những cái run lập cập mà nó đang phải chịu đây là do cơn lạnh sống lưng hay tại nó cảm nhận có bùa ngải ma thuật. Nó dòm lom lom khi cụ Dumbledore tiếp tục quay vòng tại chỗ, rõ ràng cụ đang tập trung vào những thứ mà Harry không thể nhìn thấy.

“Đây chỉ là hang ngoài, là tiền sảnh thôi,” cụ Dumbledore nói sau một hay hai giây. “Chúng ta cần phải thâm nhập vào hang trong… bây giờ thì chính những chướng ngại vật của Chúa tể Voldermort mới cản đường chúng ta, hơn là mấy thứ do thiên nhiên tạo ra...”

Cụ Dumbledore tiến đến vách hang và vừa sờ soạng mấy đầu ngón tay đen xạm cảu mình lên đó, vừa lẩm nhẩm bằng một ngôn ngữ lạ lùng mà Harry không hiểu được. Cụ đi vòng quanh hang đúng hai lần, sờ vô mặt đá xù xì một cách hết sức tỉ mẩn, thỉnh thoảng cụ dừng bước, lần tới lần lui mấy ngón tay tại một điểm nào đó, cho đến cuối cùng cụ dừng hẳn lại, ấn mạnh cả bàn tay vào vách đá.

“Đây rồi,” cụ nói. “Chúng ta sẽ đi qua chỗ này. Lối vào bị giấu kín.”

Harry không hỏi làm thế nào mà cụ Dumbledore biết được. Nó chưa hề thấy một pháp sư nào lại làm phép kiểu như thế này, chỉ có nhìn và sờ thôi; nhưng Harry từ lâu đã được học rằng những tiếng nổ bùm và khói mù mịt thường chỉ là dấu hi u cảu pháp thuật tầm thường hơn là pháp thuật cao siêu.

Cụ Dumbledore lùi lại khỏi vách hang và chĩa cây đũa phép vào đó. Trong tích tắc, một đường nứt hình vòng cung hiện ra từ chỗ ấy, sáng trắng lên như thể đằng sau khe nứt có một bóng đèn công suất mạnh.

“Thầy làm… làm được rồi,” Harry nói qua hàm răng va cầm cập, nhưng những lời ấy chưa kịp rời khỏi miệng nó thì đường nứt đã biến mất, để lại mặt đá trơ lì như cũ. Cụ Dumbledore ngó quanh.

“Ồ Harry, xin lỗi con, thầy quên mất,” cụ nói, đoạn chĩa cây đũa phép vào Harry và nagy lập tức quần áo của Harry ấm nóng và khô ran như đang được phơi ngay trước một ngọn lửa cháy rực.

“Cám ơn thầy,” Harry nói, đầy vẻ biết ơn, nhưng cụ Dumbledore đã quay lại tập trung vào vách hang rắn chắc. Cụ chẳng làm thêm phép gì nữa, chỉ đứng đó nhìn đăm đăm vào vách đã, tựa hồ như trên đó có viết thứ gì đó cực kỳ thú vị. Harry đứng im – nó không muốn phá vỡ sự tập trung của cụ Dumbledore.

Rồi, sau đúng hai phút, cụ Dumbledore lẳng lặng nói, “Ồ, chắc chắn không phải rồi. Thật tàn nhẫn.”

“Cái gì vậy, thưa thầy?”

“Thầy nghĩ,” cụ Dumbledore vừa nói vừa thò bàn tay không bị thương vào áo chùng và lôi ra một con dao ngắn bằng bạc, cùng loại với con dao Harry vẫn hay dùng để thái nguyên liệu pha chế độc dược, “nó yêu cầu chúng ta phải trả lộ phí để đi qua.”

“Lộ phí?” Harry nói. “Thầy phải cho cánh cửa một thứ gì đó?”

“Ừ,” cụ Dumbledore nói. “Máu, nếu thầy không nhầm lẫn nhiều.”

Máu?

“Thì thầy đã bảo thật alf tàn nhẫn mà,” cụ Dumbledore nói, nghe có vẻ khinh thường, thậm chí thất vọng, như thể Voldermort không đạt tới những tiêu chuẩn như cụ mong chờ. “Ý đồ của hắn, thầy chắc rằng con sẽ suy luận mà hiểu ra, là hắn muốn kẻ thù của hắn phải tự làm suy yếu mình mới vào được. Một lần nữa, Chúa tể Voldermort không hiểu được rằng còn có những thứ nhiều lần kinh khủng hơn là chấn thương về thể xác.”

“Dạ, nhưng mà, nếu thầy có thể tránh được thì…” Harry nói, nó đã trải qua đau đớn đủ nhiều để không ham gì mà nhận thêm nữa.

“Tuy nhiên, có những lúc không thể tránh được,” cụ Dumbledore vừa nói vừa lắc ngược tay áo chùng lên và để lộ cẳng tay của bàn tay bị thương.

“Thầy!” Harry phản đối, vội nhoài ra trước khi cụ Dumbledore giơ con dao lên. “Để con làm cho. Con…”

Nó không biết phải nói gì tiếp – rằng con trẻ hơn và thích hợp hơn thầy à? Nhưng cụ Dumbledore chỉ mỉm cười. Một ánh bạc nhoáng qua và một màu đỏ tươi phọt ra; mặt đá được những giọt đậm, lấp lánh phun vô tới tấp.

“Con thiệt là tốt bụng, Harry,” cụ Dumbledore nói, giờ cụ đang chuyển đầu cây đũa lên vết cắt sâu mà cụ vừa rạch lên chính cánh tay mình, để cho nó liền lặn ngay tức khắc, hệt như kiểu Thầy Snape chữa lành vết thương cho Malfoy vậy. “Nhưng máu của con quý giá hơn máu thầy nhiều. A kìa, có vẻ như mình vừa làm đúng mẹo, hả?”

Đường nứt sáng rực hình vòng cung đã lại xuất hiện trên bức tường một lần nữa và lần này nó không phai nhạt đi. Mảng đá vấy máu trong đó cũng biến mất tăm, để lại một cái lỗ mở vào bóng tối đen đặc hoàn toàn.

“Thầy nghĩ, con đi theo thầy,” cụ Dumbledore nói và bước qua lỗ vòm, với Harry bám theo sát gót; nó cũng hấp tấp thắp sáng cây đũa phép của mình lên trong khi đi.

Một khung cảnh rợn người đập vô mắt hai thầy trò nó: họ đang đứng sát mí một cái hồ khổng lồ, đen ngòm – rộng đến nỗi Harry không thể nhìn thấy bờ bên kia – trong một hang động cao đến độ mái trần cảu nó cũng khuất khỏi tầm nhìn. Một khoảng sáng xanh lá cây lợt, lờ mờ thấp thoáng đằng xa, tại một nơi có vẻ như là chính giữa hồ và được phản chiếu từ mặt nước bên dưới phẳng lặng như tờ. Mảng sáng xanh lá cây và ánh sáng từ hai cây đũa phép là những thứ duy nhất phá vớ bức màn đen mượt như nhung, dẫu những tia sáng của chúng chẳng thâm nhập được xa như Harry đã mong đợi. Chẳng hiểu làm thế nào mà ở đây bóng tối lại còn mịt mùng hơn cả bóng tối thông thường.

“Cứ bước đi,” cụ Dumbledore nói khẽ. “Cẩn thận đừng bước xuống nước. Đi sát vô thầy.”

Cụ cất bước vòng qunh bờ hồ và Harry theo sát đằng sau. Những bước chân của họ tọa thành những tiếng dội vang, nện rổn rảng vào vành đá hẹp bao quanh hồ. Hai thầy trò cứ bước hoài, bước hoài, nhưng cảnh trí vẫn không thay đổi. Một bên họ là vách hang lởm chởm; và phía bên kia là màn đen vô tận, phẳng lì như gương, mà chính giữa nó là mảng sáng xanh kỳ bí. Harry cảm thấy nơi này và bầu không khí thinh lặng này ngột ngạt đến rợn óc.

“Thưa thầy?” Cuối cùng Harry lên tiếng. “Thầy nghĩ cái Trường sinh linh giá ấy ở đây ạ?”

“Ừ,” cụ Dumbledore nói. “Ừ, thầy chắc chắn là vậy. Vấn đề là, làm sao chúng ta tiếp cận được nó đây?”

“Mình không thể… mình không thể thử bùa Triệu hồi sao?” Harry nói, thấy rõ đó là một đề nghị ngớ ngẩn, nhưng thế còn dũng khí hơn là nó sắp phải thú nhận rằng nó muốn chuồn ngay khỏi nơi này càng lẹ càng tốt.

“Được chớ,” cụ Dumbledore nói, dừng lại đột ngột đến nỗi Harry suýt nữa thì đâm sầm vô thầy. “Sao con không thử nó đi?”

“Con? Dạ được… Được…”

Harry không hy vọng gì vào điều này, những cũng hắng cho thông cổ họng và hét to, cây đũa phép giơ cao, “Lại đây Trường sinh linh giá!

Với một âm thanh như một tiếng nổ, một vật rất lớn và tái mét phọt khỏi mặt nước đen, bắn vọt lên cao cỡ sáu thước. Trước khi Harry kịp nhìn coi đó là cái gì thì cái vật đó đã biến mất với một tiếng ùm xé nước, tạo thành những gợn sóng sâu, loang rộng trên màn nước phản chiếu. Harry hoảng hồn ngã người ra sau và đập mạnh vô vách đá. Tim nó vẫn còn đập thình thịch khi nó quay qua cụ Dumbledore.

“Đó là cái gì vậy ạ?”

“Một cái gì đó, thầy nghĩ, nó sẵn sàng phản ứng lại nếu ta cố chiếm cái Trường sinh linh giá.”

Harry nhìn lại màn nước. Mặt hồ một lần nữa lại đang sáng như thủy tinh đen: những gợn sóng đã biến mất mau lẹ một cách trái tự nhiên; tuy vậy tim Harry vẫn còn đánh lộn lạo.

“Thầy đã biết trước là điều đó sẽ xảy ra phải không, thưa thầy?”

“Thầy đã nghĩ là một điều gì đó sẽ xảy ra nếu chúng ta nỗ lực một cách lộ liễu chạm tay lên cái Trường sinh linh giá. Đó là một ý hay đấy, Harry – đó là cách đơn giản nhất để khám phá ra chúng ta đnag đối mặt với cái gì.”

“Nhưng chúng ta không biết cái vật đó là cái gì,” Harry vừa nói vừa nhìn mặt nước phẳng lặng hung hãn.

Những cái vật đó, con à,” cụ Dumbledore chỉnh lại. “Thầy rất nghi đó mới chỉ là một trong số chúng thôi. CHúng ta đi tiếp chứ?”

“Thưa thầy?”

“Gì vậy, Harry?”

“Thầy có nghĩ là chúng ta sẽ cần phải đi xuống hồ không?”

“Xuống hồ à? Chỉ khi nào chúng ta xui tận mạng thôi.”

“Thầy không nghĩ cái Trường sinh linh giá nằm ở dưới đáy hồ à?”

“Ồ không… thầy nghĩ cái Trường sinh linh giá ở giữa hồ.

Đoạn cụ Dumbledore chỉ về hướng mảng sáng xanh lá cây hắt hiu ở chính giữa hồ.

“Vậy chúng ta sẽ phải băng qua hồ để lấy nó, phải không ạ?”

“Ừ, thầy nghĩ vậy.”

Harry chẳng nói chẳng rằng. Đầu óc nó chợt nghĩ đến tất cả những loài thủy quái, đến những con quỷ khổng lồ, đến đám quỷ xa-tăng, lũ hà bá và bọn yêu ma…

“A ha,” cụ Dumbledore thốt lên và dừng lại lần nữa; lần này thì Harry đúng là giẫm phải cụ; lập tứ nó té nhào xuống rìa nước đen thui và cánh tay lành lặn của cụ Dumbledore túm chặt lấy bắp tay nó, lôi nó đứng lên trở lại.

“Xin lỗi con, Harry, đnagiáo sư ra thầy phải báo trước. Đứng dựa vô vách đi; thầy nghĩ thầy đã tìm ra chỗ rồi.”

Harry không hiểu ý cụ Dumbledore muốn nói gì – nó dám chắc là khúc bờ hood tối đen này cũng giống in hệt như mấy chỗ khác. Nhưng xem ra cụ Dumbledore đã dò tìm được cái gì đó đặc biệt ở đây. Lần này cụ rà rà bàn tay, không phải lên mặt đá thô nhám, mà là vào không khí mù sương, như thể mong kiếm ra và chộp bắt được cái gì đó vô hình.

“Ô hô,” sau vài giây, cụ Dumbledore thốt lên vui mừng. Bàn tay cụ đã chạm vào cái gì đó giữa không trung mà Harry không thể nhìn thấy. Cụ Dumbledore xê dịch lại gần mặt nước hơn; Harry sợ hãi ngó đầu mũi giầy có khóa của cụ đụng sát mép đá. Vẫn giữ cho bàn tay nắm chặt trong không khí, cụ Dumbledore giơ cây đũa phép lên bằng tay kia và khỏ đầu đũa vô nắm tay này.

Ngay tức khắc, một sợi dây xích dày cui, màu nâu đỏ hiện ra giữa không trung – nó nhô lên từ đươi nước, luồn vô bàn tay nắm chặt của cụ Dumbledore. Cụ gõ sợi xích, nó liền trườn xuống khỏi nắm tay siết chặt của cụ; Giống như một con rắn, nó tự bò trên mặt đất, với âm thanh lẻng xẻng dội vang khỏi những bức tường đá và lôi cái gì đó từ đáy nước đen. Harry há hốc miệng khi một mũi tàu bé xíu, ma quái đục tung mặt nước, tỏa ánh sáng xanh như sợi xích và trôi lừ đừ, không một dợn sóng về phía bờ mà nó và cụ Dumbledore đang đứng.

“Làm sao thầy biết nó ở đó?” Harry hỏi, đầy kinh ngạc.

“Pháp thuật luôn để lại dấu vết,” cụ Dumbledore nói khi chiếc thuyền đụng vô thành bờ một tiếng bùm nhẹ, “đôi khi những dấu vết đó rất dễ phân biệt. Thầy đã dạy Tom Riddle. Thầy biết cung cách của y.”

“Cái… cái thuyền này có an toàn không ạ?”

“Ô, có chứ, thầy nghĩ vậy. Voldermort cần chế ra một phương tiện để băng qua hồ mà không làm kinh động những sinh vật mà hắn đã thả xuống đó, phòng trowngf hợp hắn muốn thăm chừng hoặc di chuyển cái Trường sinh linh giá của hắn.”

“Vậy là những thứ ở dưới nước sẽ không làm gì chúng ta nếu chúng ta đi bằng thuyền của Voldermort?”

“Thầy nghĩ chúng ta sẽ phải phó mặc cho một thực tế là bọn chúng ắt sẽ làm gì đó nếu nhận ra chúng ta không phải là Chúa tể Voldermort. Tuy nhiên tới giờ thầy trò mình đã khá trót lọt. Chúng đã cho phép chúng ta kéo chiếc thuyền lên.”

“Nhưng tại sao chúng lại để chúng ta làm vậy?” Harry hỏi, nó vẫn không sao rũ bỏ được hình ảnh những chiếc xúc tu từ mặt nước đen ngòm ngoi lên vào lúc họ đi khuất khỏi bờ.

“Voldermort chắc hẳn đã rất tự tin một cách hợp lý rằng không ai, trừ phi là một phù thủy rất vĩ đại, có thể tìm ra chiếc thuyền,” cụ Dumbledore nói. “Thầy nghĩ có lẽ hắn sẵn sàng chơi ẩu ở cái khâu mà, theo hắn nghĩ, ít khả năng xảy ra nhất, là sẽ có một ai khác tìm ra chieescs thuyền, vì hắn biết rnawgf hắn đã đặt ra những vật cản khác nữa ở phía trước rồi, những vật cản mà chỉ có hắn mới xuyên qua được. Chúng ta sẽ coi thử hắn tính vậy có đúng không.”

Harry nhìn xuống chiếc thuyền. Quả là nó bé xíu.

“Có vẻ như nó được đóng ra không phải để dành cho hai người. Nó chở nổi cả hai người mình không ạ? Cả hai cùng đi thì có nặng quá không?”

Cụ Dumbledore tặc tặc lưỡi.

“Voldermort chẳng bận tâm đến trọng lượng đâu, hắn chỉ tính đến công lực phép thuật nào sẽ băng qua hồ. Thầy nghĩ chắc phải có một cái bùa yểm lên chiếc thuyền để mỗi lần chỉ có một pháp sư đi được mà thôi.”

“Vậy thì…?”

“Thầy nghĩ là con kể như không tính tới, Harry à – con còn thiếu tuổi và non nớt. Chắc Voldermort không bao giờ ngờ là có một kẻ mới-mười-sáu-tuổi-ranh mà lại đến được nơi này. Thầy nghĩ chắc công lực của con cũng không thể so với công lực của thầy.”

Những lời nói đó chẳng làm lên tinh thần Harry chút nào – có lẽ cụ Dumbledore biết vậy, vì thế cụ nói thêm, “Sai lầm của Voldermort, Harry à, sai lầm của Voldermort… tuổi già thật điên rồ và dễ quên khi tuổi giá đánh giá thấp tuổi trẻ… Nào, bây giờ thì con đi trước và cẩn thận đừng chạm vô nước.”

Cụ Dumbledore đứng qua một bên và Harry thận trọng leo vô thuyền. Cụ Dumbledore cũng bước vô, cuộn sợi dây xích dưới nền đất lại. Hai thầy trò bị đồn cứng vô nhau – Harry không thể ngooig thoải mái mà phải khom người lại, hai đầu gối ló ra khỏi mạn thuyền; cái thuyền ngay lập tức chuyển động. Không một tiếng động nào ngoài tiếng oàm oạp nhè nhẹ của mũi thuyền rẽ nước. Nó di chuyển mà không cần phải chèo, như thể có một sợi thừng vô hình đang kéo nó đi về phía vùng sáng giữa hồ. Thóang chốc hai thầy trò nó không còn trông thấy những vách hang nữa; cứ như họ đang ở giữa biển, ngoại trừ một điều là biển không có sóng.

Trong khi đi, Harry ngó xuống và thấy ánh sáng phản chiếu vàng rực từ cây đũa phép của nó lấp lánh và chói lòa trên mặt nước đen kịt. Chiếc thuyền đang khảm những dợn sóng sâu lên mặt nước loang loáng, xẻ những đường rãnh vô mặt gương đen…

Thế rồi Harry trông thấy cái đó, màu trắng cẩm thạch, trôi lờ đờ cách mặt nước chừng một tấc.

“Thưa giáo sư!” Nó la lên, tiếng la thảng thốt của nó vang dội khắp mặt nước thinh lặng.

“Gì đó Harry?”

“Con nghĩ con thấy một bàn tay dưới nước… một bàn tay người!”

“Ừ, thầy chắc chắn là vậy,” cụ Dumbledore nói một cách bình thản.

Harry ngó trừng trừng xuống nước,ngóng tìm bàn tay vừa biến mất, một cảm giác mắc ói trào lên cổ họng nó.

“Như vậy cái vật phóng lên khỏi mặt nước hồi nãy là…”

Nhưng Harry đã có lời đáp trước khi cụ Dumbledore kịp trả lời - ánh sáng từ đũa phép lướt qua mộ vùng nước khác và lần này chiếu cho nó thấy xác một người đàn ông nằm ngửa cách mặt nước có vài phân. Đôi mắt mở trừng của người này như có mạng nhện bao phủ, tóc và áo chùng quấn cuồn cuộn quanh thân như làn khói.

“Có nhiều xác chết ở đây!” Harry nói, giọng nó the thé, cao hơn bình thường và hoàn toàn không giống giọng nói của nó nữa.

“Phải,” cụ Dumbledore nói điềm tĩnh, “nhưng lúc này chúng ta không việc gì phải lo lắng đến chúng.”

“Lúc này?” Harry lặp lại, ngẩng phắt khỏi mặt nước để nìn cụ Dumbledore.

“Không phải lo khi mà chúng đang trôi yên ả bên dưới chúng ta,” cụ Dumbledore nói. “Harry, chẳng có gì từ một cái xác cũng như chẳng có gì từ bóng tối là đáng sợ cả. Chúa tể Voldermort, kẻ dĩ nhiên là thầm sợ cả hai thứ ấy – lại không đồng ý như vậy. Nhưng một lần nữa hắn lại bộc lộ sự thiếu khôn ngoan của chính mình. Chính cái không biết mới làm chúng ta sợ khi chúng ta nhìn xuống xác chết và bóng tối, chỉ thế thôi, không hơn.”

Harry im re. Nó không muốn tranh luận, nhưng nó thấy thật là ghê rợn khi nghĩ rằng đang có những xác chết trôi lều bều xung quanh và bên dưới họ và hơn nữa, nó không tin là những xác chết ấy không nguy hiểm.

“Nhưng một trong số chúng lúc nãy đã vọt lên,” Harry nói, cố alfm cho giọng nói được bình tĩnh như giọng vụ Dumbledore. “Lúc con thử triệu hồi cái Trường sinh linh giá, một xác chết đã phóng khỏi hồ đấy thôi.”

“Ừ,” cụ Dumbledore nói. “Thầy tin chắc là một khi lấy được cái Trường sinh linh giá , thì chúng ta sẽ thấy bọn chúng bớt hiền hòa đi. Tuy nhiên giống như nhiều sinh vật cư ngụ trong cái lạnh và bóng tối, bọn chúng cũng sợ ánh sáng và hơi ấm, cho nên đó sẽ là những thứ chúng ta phải cầu viện đến khi cần. Phấn khởi lên đi chứ, Harry.” Cụ Dumbledore mỉm cười nói thêm khi thấy vẻ hoang mang của Harry.

“Dạ, vâng…” Harry nói lẹ. Nó quay đầu dòm vầng sáng xanh lá cây nhạt mà chiếc thuyền vẫn đang lừ đừ tiến tới. Giờ thì nó không thể giả bộ là nó không sợ được nữa. Cái hồ mênh mông, đen như mực, tràn ngập xác chết... Dường như việc nó gặp giáo sư Trelawney và việc nó đưa cho Ron và Her lọ Phúc lạc dược đã cách đây nhiều, nhiều giờ lắm rồi... Bất giác nó ước gì nó đã chào tạm biệt thắm thiết hơn với tụi bạn... mà nó lại chưa gặp Ginny gì hết...

“Sắp tới rồi,” cụ Dumbledore nói, vẻ vui mừng.

Đúng vậy, cuối cùng thì quầng sáng xanh lá cây nhạt dường như đang nở rộng ra hơn và trong vòng vài phút, chiếc thuyền dừng lại, va nhự vào cái gì đó mà thoạt đầu Harry không trông thấy, nhưng khi nó giơ cây đũa phép thắp sáng lên thì thấy họ đã cập vào một hòn đảo bằng đá, nhỏ, nhẵn thín ở giữa hồ.

“Cẩn thận đừng đụng vào nước,” cụ Dumbledore lại nhắc khi Harry leo ra khỏi thuyền.

Hòn đảo này không lớn hơn văn phòng của cụ Dumbledore: một dải đá phẳng đen trụi, trên đó chẳng đặt cái gì, ngoại trừ một nguồn phát ra quaanfd sáng xanh lá cây nhạt, trông sáng hơn nhiều khi lại gần. Harry nheo mắt nhìn, thoạt tiên nó tưởng đó là một loại đèn gì đó, nhưng rồi nó thấy ánh sáng là phát ra từ một cái chậu đá hơi giống cái Tưởng ký, được đặt trên một cái bệ.

Cụ Dumbledore tiến lại gần cái chậu và Harry theo sau. Vai kề vai, hai thầy trò nhìn vô trong cái chậu. Cái chậu chứa đầy một chất lỏng màu xanh ngọc, từ đó phát ra ánh sáng dạ quang.

“Nó là gì thế?” Harry khẽ hỏi.

“Thầy không chắc,” cụ Dumbledore nói. “Tuy nhiên, đó là thứ gì đó đáng sợ hơn cả máu và xác chết.”

Cụ Dumbledore vuốt ngược ống tay áo chùng lên khỏi bàn tay cháy đen, vươn mấy đầu ngón tay bị đốt xém về phía mặt chất lỏng.

“Không, thầy, đừng chạm...!”

“Thầy có chạm được đâu,” cụ Dumbledore nói, mỉm cười yếu ớt. “Thấy chưa? Thầy không thể ti ến sát hơn được nữa. Con thử coi.”

Mắt nhìn chăm chăm, Harry đặt nguyên bàn tay vô cái chậu và cố chạm tới chất lỏng. Nó đụng phải một vật cản vô hình, ngăn không cho nó nhúc nhích thêm một phân nào nữa. Dù nó có ráng ấn tới đâu thì mấy ngón tay nó vẫn không đụng được thứ gì, ngoại trừ một cái gì đó như không khí đặc cứng.

“Tránh ra nào, Harry,” cụ Dumbledore nói.

Cụ giơ cây đũa phép của mình lên và làm vài cử động phức tạp trên bề mặt chất lỏng, miệng lầm rầm không lời. Chẳng có gì xảy ra, ngoại trừ hình như chất lỏng có sáng lên hơn một chút. Harry vẫn im lặng trong lúc cụ Dumbledore làm phép, nhưng sau một hồi cụ Dumbledore rút đũa phép lại và Harry cảm thấy an toàn để nói chuyện trở lại.

“Thầy nghĩ cái Trường sinh linh giá ở trong đó sao, thưa thầy?”

“Ờ,” cụ Dumbledore ghé sát mắt vô cái chậu đá hơn. Harry trông thấy mặt cụ phản chiếu, lộn ngược, trong mặt nước xanh lá cây. “Nhưng làm cách nào chạm được nó đây? Thứ dịch này không thể xuyên qua bằng tay, bằng bùa tiêu biến, không xẻ được, không xúc, không hút được, không dùng Biến hình hay Bùa chú để làm nó thay đổi bản chất được.”

Gần như lơ đãng, cụ Dumbledore lại giơ cây đũa phép lên, xoay tít trên không và rồi chụp lấy một chiếc ly chân cao bằng pha lê mà cụ vừa làm cho hiện ra từ hư không.

“Thầy chỉ có thể kết luận là thứ nước này dùng để uống.”

“Gì ạ?” Harry nói. “Không!”

“Được chứ, thầy nghĩ vậy – chỉ có uống nó thầy mới vớt sạch được cái chậu và coi cái gì nằm dưới đáy.”

“Nhưng lỡ nó... lỡ nó giết thầy thì sao?”

“Ồ, thầy không nghĩ là nó lại vận hành theo cách đó,” cụ Dumbledore nói tỉnh bơ. “Chúa tể Voldermort không muốn giết kẻ nào đã mò tới được hòn đảo này.”

Harry không thể tin nổi. Liệu đây có phải lại thêm một quyết định điên khùng của cụ Dumbledore là thấy được mặt tốt nhất của tất cả mọi người?

“Thưa thầy,” Harry nói, cố giữ cho giọng nói có vẻ thuyết phục, “Thưa thầy, đây làVoldermort mà chúng ta...”

“Xin lỗi, Harry, đúng ra thầy phải nói cho rõ, rằng hắn không muốn giết ngay lập tứckẻ đã mò đến hòn đảo này,” cụ Dumbledore tự chỉnh lại cho đúng. “Hắn muốn giữ cho kẻ ấy sống đủ lâu để coi kẻ ấy xoay xở như thế nào mà thâm nhập tới tận đây, qua được những lớp bảo vệ cảu hắn; và quan tọng hơn hết thảy, hắn muốn biết tại sao kẻ ấy lại muốn dốc sức tát cạn cái chậu đến vậy. Đừng quên rằng Chúa tể Voldermort tin là chỉ một mình hắn biết về những Trường sinh linh giá.”

Harry tính nói tiếp, nhưng lần này cụ Dumbledore đã giơ tay lên ra hiệu cho nó im lặng, hơi nhíu mày nhìn chất lỏng xanh lục, rõ ràng là đang vắt óc suy nghĩ.

“Không nghi ngờ gì nữa,” cuối cùng cụ nói, “cái thứ nước này chawcsw phải có tác dụng theo cái cách ngăn carnt hầy lấy Trường sinh linh giá. Có thể nó sẽ làm thầy tê liệt, khiến thầy quên mất mình tới đây vì cái gì, hành hạ thầy đau đớn đến nỗi mất tỉnh táo, hoặc làm cho thầy mất khả năng theo cách nào đó khác nữa. Nếu vậy, Harry à, việc của con sẽ là phải bảo đảm cho thầy uống liên tục, thậm chí con có phải đổ thứ nước ấy vô cái miệng phản đối quyết liệt của thầy. Con hiểu chứ?”

Mắt họ giao nhau qua cái chậu – gương mặt nhợt nhạt của mỗi người được chiếu sáng lên trong quầng sáng xanh lá cây nhạt kỳ dị. Harry không nói năng gì. Chẳng lẽ đây chính là lý do mà nó được mời đi theo sao... để nó có thể bắt ép cụ Dumbledore uống thứ dịch có thể khiến cụ đau đớn không thể chịu đựng nổi sao?

“Con có nhớ điều kiện để thầy cho con đi cùng không?” Cụ Dumbledore nói.

Harry lưỡng lự, nhìn vô đôi mắt xanh thẳm đã chuyển thành xanh lá cây do phản chiếu ánh sáng từ cái chậu.

“Nhưng nếu lỡ...?”

“Con đã thề, là sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào mà thầy đưa ra cho con, đúng không?”

“Dạ, nhưng...”

“Thầy đã cảnh báo con, rằng có thể sẽ nguy hiểm, đúng không?”

“Dạ,” Harry nói, “nhưng mà...”

“Thế thì,” cụ Dumbledore nghiêm giọng, lắc ngược ống tay áo chùng lên một lần nữa và nâng cái ly rỗng lên.

“Con nghe lệnh thầy đây.”

“Tại sao không là con uống nước đó thay thầy?” Harry hỏi một cách tuyệt vọng.

“Bởi vì thầy già hơn con nhiều, tinh khôn hơn con nhiều và ít giá trị hơn con nhiều,” cụ Dumbledore nói. “Một lần cuối cùng, Harry, con có thể hứa với thầy là sẽ làm hết sức để giữ cho thầy uống liên tục không?”

“Con không...?”

“Có hay không?”

“Nhưng...”

Hứa đi, Harry.

“Dạ, con... hứa, nhưng...”

Harry chưa kịp phản đối thêm nữa, cụ Dumbledore đã nhúng cái ly pha lê vào trong chất dịch. Trong một thoáng tích tắc, Harry đã hy vọng alf biết đâu cụ sẽ không chạm tới được chất dịch ấy bằng cái ly, nhưng cái ly pha lê đã chìm vào mặt dịch mà không có thứ gì khác trước đó có thể chìm được. Khi cái ly đầy tới miệng, cụ Dumbledore đưa nó lên miệng mình.

“Chúc sức khỏe, Harry.”

Và cụ uống cạn ly. Harry dòm trân trân, kinh hãi, hai tay nó bám vô mép chậu chặt đến nỗi mấy ngón tay tê cứng.

“Thưa thầy?” Nó lo lắng nói khi cụ Dumbledore hạ cái ly rỗng xuống. “Thầy thấy sao rồi ạ?”

Cụ Dumbledore lắc đầu, mắt nhắm nghiền. Harry thắc mắc có phải cụ đnag đau đớn không. Cụ Dumbledore mò mẫm nhúng cái ly trở lại bồn, múc đây ly và uống lần nữa.

Trong im lặng, cụ Dumbledore uống liền ba ly đầy. Rồi, nửa chừng ly thứ tư, cụ lảo đảo và ff8 đổ gục ra trước, dựa vào cái chậu. Mắt cụ vẫn nhắm, hơi thở nặng nề.

“Thầy Dumbledore?” Harry gọi, giọng nó canwgt hẳng. “Thầy có nghe con nói không?”

Cụ Dumbledore không trả lời. Mặt cụ co giật như đang ngủ say nhưng mơ phải một cơn acs mộng. Bàn tay cụ nắm quanh ly đang buông lỏng ra. Chất dịch sắp trào khỏi ly. Harry nhoài người rra trước và chụp lấy cái ly, giữ cho nó đnứg yên.

“Thầy ơi, thầy có nghe con nói không?” Nó lặp lại thật lớn, giọng nó vang vọng khắp hang động.

Cụ Dumbledore thở gấp gáp và rồi nói bằng giọng mà Harry không nhận ra được, bởi vì nó chưa bao giờ nghe cụ Dumbledore sợ hãi như thế này.

“Ta không muốn... đừng bắt ta...”

Harry nhìn trân trối vô gương mặt quá đỗi thân thuộc với nó, nhìn cái mũi cong, cặp kính nửa vầng trăng và không biết phải làm gì.

“...không thích... muốn ngừng...” Cụ Dumbledore rên rỉ.

“Thầy... thầy không thể dừng lại, thầy ơi,” Harry nói. “Thầy phải uống tiếp, thầy nhớ không? Thầy đã dặn con phải bắt thầy uống. Đây nè...”

Tự căm ghét bản thân, ghê sợ trước việc mình đang làm, Harry tống cái ly trở vô miệng cụ Dumbledore và rót xuống, để cụ Dumbledore uống cho hết chất dịch còn lại trong ly.

“không...” cụ rên la khi Harry lại nhúng cái ly xuống chậu và múc đầy tiếp cho cụ. “Ta không muốn... ta không muốn... để ta đi...”

“Xong rồi, thưa thầy,” Harry nói, tay nó run run. “Xong rồi, con ở đây...”

“Bắt nó ngừng ngay, ngừng ngay,” cụ Dumbledore rên rỉ.

“Dạ... dạ, cái này sẽ làm nó ngừng,” Harry nói dối. Nó đổ hết chất dịch trong ly vô cái miệng đang há ra của cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore thét lên; tiếng thét vang khắp cái hang rộng thên thang, băng qua làn nước chết chóc đen ngòm.

“Không, không, không... không... ta không thể... ta không thể, đừng ép ta, ta không muốn...”

“Xong rồi ạ, thưa thầy, xong ngay đây!” Harry hét lớn, tay nó run đến mức nó gần như không thể múc nổi ly dịch thứ sau. Cái chậu giờ đã vơi đi một nửa.

“Không sao đâu, thầy an toàn mà, nó không có thực, con thề là nó không thực... uống cái này, đây, uống cái này...”

Và một cách ngoan ngoãn, cụ Dumbledore uống, như thể Harry dưa cho cụ thuốc giải độc vậy, nhưng đang nuốt ly dịch ấy thì cụ khuỵu gối xuống, run lập cập.

“Đó là lỗi tại ta, lỗi tại ta,” cụ khóc nức nở, “làm ơn bảo nó ngừng đi. Ta biết ta sai rồi, ôi, làm ơn kêu nó ngừng mau lên, ta sẽ không bao giờ, không bao giờ... lần nữa đâu...”

“Cái này sẽ làm cho nó ngưng đây, thưa thầy,” Harry nói, giọng lạc đi khi nó đổ ly dịch thứ bảy vô miệng cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore bắt đầu co rúm lại như thể có những kẻ tra tấn vô hình đang bao vây cụ; bàn tay giãy giụa sé m nữa thì gạt đổ cái ly đầy dịch trong đôi tay run lẩy bẩy của Harry, cụ gào la, “Đừng làm họ đau, đừng làm họ đau, làm ơn, làm ơn đi, đó là lỗi tại tôi mà, hãy làm tôi đau thay cho họ...”

“Đây, uống cái này, uống cái này, thầy sẽ hết đau,” Harry nói bừa và một lần nữa cụ Dumbledore lại nghe lời nó, há miệng ra, cho dù mắt cụ đang nhắm tịt lại và cụ đang run từ đầu tới chân.

Và bây giờ thì cụ đổ ập ra trước, thét lên lần nữa, đập hai nắm tay xuống đất, trong khi Harry múc đầy ly thứ chín.

“Làm ơn, làm ơn, làm ơn, không... không phải thế, không phải, cứ để tôi làm bất cứ điều gì...”

“Chỉ cần uống thôi, thưa thầy, chỉ có uống thôi...”

Cụ Dumbledore uống như một dứa trẻ sắp chết khát, nhưng khi vừa uống xong cụ lại ré lên lần nữa như trong ruột có lửa đốt.

“Không thêm nữa, thôi, thôi, làm ơn đi, thôi mà...”

Harry múc đầy ly dịch thứ mười và cảm thấy pha lê cà rột roạt vô đáy chậu.

“Chúng ta sắp xong rồi, thầy ơi, uống ly này đi, uống đi...”

Nó đỡ vai cụ Dumbledore và một lần nữa, cụ Dumbledore uống cạn ly. Harry lại đứng lên và múc tiếp, trong khi cụ Dumbledore bắt đầu thét gào đau đớn hơn bao giờ hết, “Ta muốn chết! Ta muốn chết! Bắt nó ngừng ngay, ngừng ngay. Ta muốn chết!”

“Uống ly này đi, thưa thầy, uống ly này này...”

Cụ Dumbledore uống và ngay khi vừa uống xong cụ thét lên, “GIẾT TA ĐI!”

“Ly này... ly này sẽ!” Harry thở hổn hển. “Chỉ cần uống ly này... là sẽ xong... xong luôn!”

Cụ Dumbledore hớp vào cái ly, ráng nuốt ực từng giọt cuối cùng và rồi, hộc lên một tiếng thiệt lớn, vụ té vập mặt xuống đất.

“Không!” Harry thét lên, nó đã đứng lên để múc tiếp ly khác, nhưng thay vì làm thế, nó quẳng đại cái ly vô chậu, thụp xuống bên cạnh cụ Dumbledore và ráng lật cụ nằm ngửa lên. Cặp kiếng của cụ lệch xéo sẹo, miệng cụ há hốc ra, mắt cụ nhắm nghiền.

“Không,” Harry vừa gọi vừa lay cụ Dumbledore, “Không, thầy không được chết, thầy nói nó không phải là thuốc độc cơ mà, tỉnh dậy đi thầy, tỉnh dậy... Hồi phục!” Harry thét lên, cây đũa của nó chĩa vô ngực cụ Dumbledore; một vệt sáng đỏ lóe lên, nhưng chẳng có gì xảy ra. “Hồi phục... thầy ơi... làm ơn đi....”

Mí mắt cụ Dumbledore giật giật. Tim Harry nhảy vọt lên.

“Thầy ơi, thầy có...?”

“Nước,” giọng cụ Dumbledore khản đặc.

“Nước,” Harry thở gấp, “...dạ dạ...”

Nó vùng đứng dậy và chộp lấy cái ly pha lê nó đã ném vào chậu, nó hầu như không để ý đến một cái hộp nhỏ bằng vàng nằm cuộn ngay bên dưới cái ly.

Rót nước!” Nó hét lên, thọc mạnh cây đũa phép của nó vào trong ly.

Cái ly dâng đầy nước trong vắt, Harry quỳ thụp gối xuống bên cạnh cụ Dumbledore, nâng đầu cụ lên và kê cái ly sát môi cụ... nhưng cái ly bỗng trống rỗng. Cụ Dumbledore rên rỉ và bắt đầu thở phập phồng.

“Nhưng con đã có nước mà... chờ chút... Rót nước!” Harry lặp lại, chĩa cây đũa phép vô cái ly. Một lần nữa, thoắt cái nước sạch lại lóng lánh bên trong ly, nhưng ngay khi nó đưa lại gần miệng cụ Dumbledore, nước lại biến mất.

“Thầy ơ, con sẽ cố, con sẽ cố!” Harry cuống quít nói, nhưng nó không nghĩ là cụ Dumbledore còn có thể nghe được nó. CỤ đã lăn nghiêng qua một bên và đang kéo những hơi thở ầm ĩ, nghe ồng ộc thiệt đau đớn. “Rót nước!... Rót nước!... RÓT NƯỚC!

Một lần nữa cái ly cứ hết đầy rồi alij rỗng. Và bây giờ hơi thở của cụ Dumbledore đang yếu dần. Đầu óc Harry quay mòng mòng trong kinh hoàng và nó biết, theo bản năng, cách duy nhất còn lại để lấy nước, bởi vì Voldermort đã lập định ra như thế, cho nên...

Harry bèn lao ra mép tảng đá và vục cái ly xuống hồ, múc lên một ly đầy tràn tới miệng thứ nước lạnh giá, không biến mất.

“Thầy ơi... đây!” Harry thét lên và nó nhào tới trước, lính quýnh hắt ly nước vào mặt cụ Dumbledore.

Nó chỉ làm được có nhiêu đó, bởi vì cảm giác lạnh ngắt trên cánh tay không cầm ly nước của nó lúc này không phải là cái lạnh dai dẳng của nước nữa. Một bàn tay trắng bợt, oặt ẹo vừa túm lấy cổ tay nó và cái sinh vật có bàn tay ấy đang lôi nó, rất từ từ, té bật ngửa xuống nền đá. Mặt hồ không còn phẳng lặng như gương nữa; nó đang dậy sóng cuồn cuộn và khắp mọi nơi Harry nhìn, những cái đầu và những bàn tay trắng trợt đang nhô lên khỏi mặt nước tối om, những người đàn ông, những phụ nữ và trẻ con với hốc mắt hõm sâu, không nhìn thấy được đang chuyển động về phía hòn đảo: một đội quân xác chết ngoi lên từ làn nước đen.

Bất động toàn thân!” Harry thét lớn, ráng giãy giụa để bám chắc được bề mặt ướt sũng, trơn tuột của hòn đảo khi nó chĩa đũa phép vào tên Âm binh đang quắp chặt cánh tay nó. Tên này buông Harry ra, rớt xuống nước trở lại, nghe một cái tòm. Harry trườn bò dậy, nhưng có thêm nhiều Âm binh nữa đang leo lên hòn đảo, những bàn tay gầy guộc của chúng quơ quào trên bề mặt trơn, những đôi mắt mở trừng trừng, đóng màng của chúng dán lấy Harry, những tấm vải rách sũng nước, những bộ mặt hóp tọp nhìn trâng tráo.

Bất động toàn thân!” Harry rống vang lần nữa, vừa quay lưng chạy đi vừa chém bừa cây đũa phép vào không khí; sáu hay bảy Âm binh trong số đó gục đổ, nhưng thêm nhiều tên nữa đang lao về phía nó.

Ngăn lại! Tống giam!

Một vài tên oặt té, một hay hai tên trong số đó giãy đành đạch, nhưng bọn đang leo lên tảng đá đằng sau chúng cứ thế xéo lên hoặc đứng hẳn lên những cái xác nằm đó. Vẫn cứ chém phầm phập cây đũa phép vào không khí, Harry thét, “Cắt đứt mục tiêu! CẮT ĐỨT MỤC TIÊU!

Mặc dù có những vết cắt sâu xuất hiện trên quần áo ướt rượt và trên lớp da lạnh băng của lũ Âm binh, nhưng chúng không có máu để mà chảy ra: chúng cứ bước tiếp, vô cảm, những bàn tay dúm dó duỗi thẳng về phía Harry và khi nó lùi lại xa hơn nữa, nó cảm thấy có những cánh tay ôm choàng lấy nó từ phía sau, những cánh tay gầy đét, không cso thịt, lạnh như xác chết và chân nó rời khỏi mặt đất khi những cánh tay ấy nhắc bổng nó lên và bắt đầu vác nó, chậm chạp và chắc chắn, trở lại hồ nước và Harry biết sẽ không đời nào có việc thả ra, rằng nó sẽ chết đuối và sẽ trở thành một xác chết canh gác nữa cho cái mẩu hồn tan tác của Voldermort...

Nhưng rồi, qua màn đen, lửa bỗng rực lên: lửa đỏ bầm và vàng chói, một viền lửa quây quanh đảo đá khiến cho bọn Âm ninh đang ôm Harry lảo đảo và ngừng lại; chúng không dám vượt qua lửa để xuống nước. Chúng quẳng Harry xuống; Harry đập oạch xuống đất, trượt đi trên nền đá và té dúi dụi, trầy xước cánh tay, nhưng nó cố nhổm đứng lên trở lại, khua đũa phép lên và dáo dác dòm quanh.

Cụ Dumbledore đã lại đứng dậy được, tái nhợt như bất cứ tên Âm binh nào quanh đó, nhưng đồng thời cũng cao lớn hơn bất cứ tên nào. Lửa nhảy nhót trong mắt cụ. Cây đũa phép của cụ giơ cao như một cây đuốc và từ chóp đũa phụt ra những lưỡi lữa, giống như một vòng thòng lọng khổng lồ, đang thít chặt lấy tất cả bọn chúng bằng sức nóng.

Lũ Âm binh đâm sầm vào nhau, cố sức, quáng quàng trốn khỏi lửa đang quây kín chúng...

Cụ Dumbledore vớt chiếc hộp nhỏ từ đáy cái chậu đá lên và bỏ nó cào trong chiếc áo chùng. Không một lời, cụ ra hiệu cho Harry đến bên cạnh. Bị lửa chia trí, bọn Âm binh hình như không còn nhận ra con mồi của mình đang đi mất khi cụ Dumbledore dẫn Harry trở lại chiếc thuyền, với vòng lửa chuyển động cùng với họ, bao quanh họ; lũ Âm binh khật khừ bám theo họ tới mép nước, tại đó chúng tuột xuống làn nước đen với đầy vẻ biết ơn.

Harry, giờ đang run rẩy khắp toàn thân, trong một thoáng chợt nghĩ rằng cụ Dumbledore sẽ không đủ sức leo lên thuyền; cụ lảo đảo một chút lúc cố leo lên; tất cả nổ lực của cụ dường như đổ cả vào việc duy trì vòng lửa bảo vệ quanh họ. Harry đỡ lấy cụ và giúp cụ ngồi lại vào chỗ. Khi cả hai đã được nhồi nhét lần nữa một cách an toàn trong lòng thuyền, con thuyền bắt đầu di chuyển, băng qua làn nước đen trở về bờ, rời xa hòn đảo đá vẫn bị vòng lửa viền quanh và hình như lũ Âm binh đang bơi bên dưới họ không dám ngoi lên mặt nước.

“Thưa thầy,” Harry thở hổn hển, “thưa thầy, con quên... quên mất lửa... chúng ấp đến và con kinh khiếp quá...”

“CŨng dễ hiểu thôi,” cụ Dumbledore lẩm bẩm. Harry giật mình khi nghe giọng cụ sao mà yếu đến vậy.

Hai thầy trò áp sát bờ hồ với một cú va nhẹ và Harry nhảy ra, xong lật đật quay lại giúp cụ Dumbledore. Đúng khoảnh khắc cụ Dumbledore chạm vào bờ, cụ mặc cho bàn tay cầm đũa phép buông xuôi xuống; úvòng lửa biến mất, nhưng lũ Âm binh không ngoi lên khỏi mặt nước nữa. Chiếc thuyền nhỏ một lần nữa lại chìm xuống nước; loảng xoảng và lanh canh, dây xích của nó cũng mất hút trong lòng hồ. Cụ Dumbledore thở hắt lên một tiếng thiệt lớn và dựa gục vô vách hang động.

“Thầy yếu lắm...” Cụ thều thào.

“Thầy đừng lo, thầy ơi,” Harry nói ngay lập tức, lo lắng trước sự tái mét cùng cực và vẻ kiệt quệ của cụ Dumbledore. “Đừng lo, thầy ạ, con sẽ đưa chúng ta trở lại... dựa vô con, thưa thầy...”

Và quàng cánh tay không bị thương của cụ Dumbledore quanh vai mình, Harry dìu thầy hiệu trưởng đi trở lại quanh hồ, gồng chịu gần hết sức nặng cảu thầy.

“Việc bảo vệ... rốt cuộc... được thiết kế hoàn hảo,” cụ Dumbledore nói yếu ớt. “Một người đi một mình không thể làm được... con làm tốt lắm, giỏi lắm, Harry...”

“Lúc này xin thầy đừng nói,” Harry nói, sợ hãi vì giọng cụ Dumbledore trở nên yếu đi, chân cụ nhão ra, “hãy để dành sức ạ, thưa thầy... chúng ta sẽ mau ra khỏi đây...”

“Lối vòm đi vô đã bít rồi... con dao của thầy...”

“Không cần, con cắt bằng đá,” Harry nói chắc, “chỉ cần nói cho con biết lỗ cửa ở đâu...”

“Đây...”

Harry quệt cánh tay trầy trụa của nó lên đá: nhận được thêm máu, cái cổng vòm lại mở ra ngay tức thì. Họ đi băng qua hang ngoài và Harry giúp cụ Dumbledore bơi vào lại dòng nước biển lạnh, tràn đầy khe nứt trong vách đá.

“Rồi sẽ ổn thảo thôi, thưa thầy,” Harry nói đi nói lại, càng lúc càng lo lắng vì vẻ im lặng của cụ Dumbledore hơn là vì giọng nói yếu ớt của cụ. “Chúng ta sắp về đó rồi... Con có thể Độn thổ cho hai thầy trò mình về... thầy đừng lo...”

Dù cho làn nước lạnh băng, giọng cụ Dumbledore đã mạnh hơn một chút. Cụ nói:

“Thầy không lo, Harry ạ. Vì thầy đi cùng với con.”

Hết chương 26

 

Nguồn: truyen8.mobi/t12775-harry-potter-va-hoang-tu-lai-chuong-26.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận