Hiến Tế Chương 3

Chương 3
Phần 3

Cậu lên tầng trên rồi rẽ phải , cậu với cậu Phong có thể ngủ ở phòng đấy , nó là cái phòng trước tôi để đồ thờ cúng , dọn dẹp lại chắc cũng đủ cho hai cậu nghỉ - thầy Khả Lâm chậm rãi nói. 
- Dạ vâng , thưa thầy 
- Hai cậu ngủ sớm đi , tôi cũng lớn tuổi rồi , tôi cần nghỉ ngơi. 

Tuấn biết ý chỉ nói dạ một tiếng rồi theo cầu thang đi lên tầng trên . Cầu thang bằng gỗ đã cũ , tay vịn cũng không còn chắc chắn nữa , cảm giác chỉ cần Tuấn bẻ mạnh là nó có thể rơi ra bất kì lúc nào , giống với những cái cầu thang ở những khu nhà tập thể đã cũ từ thập kỷ trước . 



Xét cho cùng 1 ông lão ở tuổi gần đất xa trời , không có con cháu gì , hoặc có mà Tuấn không biết thì cũng không có sức vóc mà tu sửa lại căn nhà ... 
Lên hết cầu thang là 1 dãy hành lang hẹp , không có cửa sổ , chỉ có cái bóng đèn treo trên trần nhà , hành lang kín , không gió mà chiếc bóng đèn cứ đung đưa rồi chập chờn liên tục. 

Khác với cái lần đầu anh đến nhà thầy Khả Lâm , tầng dưới sáng và rộng thoáng bao nhiêu thì lên trên lại càng chật và tối tăm bấy nhiêu . 
Cuối hành lang là 1 căn phòng với cánh cửa màu xanh sẫm , mở hé , tất nhiên là cũng chả mới hơn so với những thứ khác ở đây .  
Tuấn đoán là căn phòng mà thầy Khả Lâm đã nói, anh đẩy cửa vào và thấy Phong đang kéo cái chiếu trải ra giữa phòng , xung quanh là đủ thứ chai lọ đến tượng gốm nhìn quái dị mà anh chưa thấy bao giờ . 

Thấy Tuấn , Phong vừa làm vừa bảo :  
- Như cái nhà kho , thôi có chỗ nghỉ là tốt rồi , ở đây còn có tí an toàn chứ ngủ chỗ khác chắc mày chả thọ được lâu đâu  
Tuấn cũng vào giúp thằng bạn 1 tay , anh lấy tạm mấy tấm thảm ở góc phòng cuộn lại thay gối ngủ , một ông lão sống 1 mình thì làm gì có sẵn chăn gối cho hai người ngủ lại , Tuấn trả lời bạn : 

- Thế mày ngủ đây luôn à ? 
- Ơ cái thằng điên này , tao bỏ ăn qua đây với mày , giờ xong chuyện mày đuổi tao đấy à ! 
- Không , tao sợ mày không về rồi bố mẹ mày lại lo thôi. 
- Tao báo nhà rồi , trước giờ tao vẫn ngủ ngoài có sao đâu , tao không phải thằng công tử bột như mày , nói rồi anh quay sang nhìn Tuấn cười khẩy. 

Tuấn đặt cái thảm đã cuộn tròn lại trên chiếu , anh nằm xuống và nói với Phong  

- Hình như nãy tao nhìn thấy vong thằng bé chết cháy mày ạ , nhưng nó chỉ nhìn thôi mà không làm gì tao cả 
- Ừ thì cái bùa của ông Lâm cũng phải có ít nhiều tác dụng chứ , chắc nó sợ không dám đến gần mày , thế là yên tâm rồi , ngủ đi mai rồi tính 

Tuấn ậm ừ rồi với tay tắt đèn , Phong cũng kệ rồi nằm xuống ngủ luôn , chắc anh cũng mệt vì cả ngày phải chạy theo thằng bạn làm toàn việc đâu đâu , nhưng bạn bè chơi thân với nhau ,giờ chả lẽ nó có nạn mình mặc kệ , mà cái nạn của nó thì chả giống ai , kể chả ai tin mà cũng chả báo công an gì được. 

Không gian xung quanh tĩnh mịch , cả hai chìm vào giấc ngủ 
. 
. 
. 

Tuấn , mày có dậy không , gần trưa rồi còn nằm đấy à ! 

Mẹ , là tiếng mẹ gọi , Tuấn choàng tỉnh dậy , nơi anh đang nằm là căn phòng quen thuộc của mình , nhưng sao anh lại ở đây , cả mẹ anh nữa , mẹ về khi nào thế. 

Tuấn bật dậy lao xuống phòng khách , Tuấn nhìn quanh 1 lượt rồi đi vào bếp 
Mẹ cậu đang bưng đồ ăn đặt ra bàn , nhìn Tuấn nói : 

- Mày đi đánh răng rửa mắt rồi ra mà ăn đi , con trai lớn từng đấy tuổi chả làm được cái gì , chỉ ăn với ngủ , mày nhìn thằng em mày đấy , đi học về còn biết phụ mẹ được cái này cái kia. 

Em ? , em nào , Tuấn chỉ có thằng em trai là Minh mà nó mất lâu rồi mà , như phản xạ anh quay lại nhìn bàn ăn , Minh đang ngồi đấy gõ cái thìa vào bát của mình , đúng là Minh , cái tật xấu đấy người ta cho rằng sẽ mời gọi ma quỷ nhưng nói sao thằng bé cũng không bỏ được. 

Tuấn kéo cái ghế rồi ngồi xuống đối diện em trai mình . 

- Em còn sống à  

Thằng bé nhìn Tuấn rồi tròn mắt hỏi : 

- Anh vẫn say à , tối qua về nhà say biết gì đâu , bố phải lôi anh lên phòng đấy . 

Tuấn vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì thì có tiếng chuông cửa , mẹ anh ra phòng ngoài , nói gì đấy , có tiếng trẻ con vọng lại nhưng Tuấn không thể nghe rõ chúng nói gì. 

Mẹ Tuấn gọi vào trong : 

- Minh , bạn con đến chơi này. 

Chả mất bao nhiêu thời gian có 1 đám nhóc đi vào nhà bếp , Tuấn thấy Phương , con bé mà Phong nói đã chết , đi cùng mấy nhóc mà Tuấn chưa gặp bao giờ  

Anh cúi mặt , tay chống lên trán lẩm bẩm "Cái con mẹ gì thế này ...". 
Bồng Tuấn giật mình vì tiếng bát rơi vỡ , cậu ngẩng lên thấy Minh đang dựa lưng vào tường , nét mặt hoảng sợ 

- Đuổi đi , chúng nó không phải bạn con , chúng nó muốn giết con. 
Như phản xạ Tuấn bật dậy giữ tay 1 thằng bé rồi hỏi , như quát lên : "Chúng mày làm gì em tao , hả ?" 

Thằng bé không nói gì , những đứa còn lại lao vào phía Minh , đứa giữ tay , đứa cố vật thằng bé xuống . 

Tuấn kêu lên : "Mẹ làm gì đi chứ". Nhưng anh nhận ra mẹ mình chỉ đứng đấy , như người vô hồn .Tuấn bỏ tay khỏi thằng bé kia và lao vào kéo 1 đứa khác ra , tát mạnh vào mặt nó và bóp cổ kéo ra ngoài . 

Tuấn không hiểu sao mình làm thế ,bình thường anh rất quý đám trẻ con ,có lẽ vì ám ảnh sự mất mát cậu em trai mình. 

Tuấn thấy choáng , như có vật gì hay ai đó đập mạnh vào sau đầu mình , và tiếng ai đó quát , tiếng thằng Phong : 

- Mày làm cái éo gì thế , sao bóp cổ tao , sợ quá mê sảng à . 

Tuấn giật mình tỉnh dậy , là mơ , một giấc mơ kì lạ . 

- Tao ngủ mơ , tao thấy thằng Minh , cả mẹ tao nữa , rồi đám nhóc , chắc là mấy cái vong thầy Khả Lâm nói , hình như chúng nó muốn hại em tao. 
- Thấy mặt chúng nó không ? 
- Có, nhưng không nhớ rõ lắm , tao thấy có con Phương trong đám đấy nên đoán thế. 
- Thôi xuống chào ông Lâm 1 tiếng đi rồi lượn , cố mà chấm dứt chuyện này đi , vì mày và vì cả em trai mày. 

Hai người cáo từ thầy Khả Lâm rồi ra về , qua quán cô Tư ăn sáng rồi ai về nhà nấy . 

Về nhà Tuấn mở cửa , đi thẳng vào bếp , đúng khung cảnh như trong giấc mơ nhưng không có ai , lên tầng trên , rẽ vào phòng của Minh , anh lục trong tủ của cậu bé . 

Chỉ có mấy bức vẽ bằng sáp màu , mấy bức tượng thạch cao tô màu nham nhở, đống vở với sách học .Từ ngày Minh bị tai nạn qua đời , gia đình vẫn giữ lại những vật này . 

Không tìm kiếm được thông tin nào có giá trị , Tuấn về vòng bật máy tính và bắt đầu tìm kiếm về những cái chết mà Phong đã nhắc đến , cũng may bố mẹ Tuấn mới đi , vẫn thanh toán hóa đơn nên Tuấn vẫn có mạng mà dùng , chứ mới xuất ngũ có chút tiền thì sớm muộn gì anh cũng phải kiếm việc mà làm thêm . 

Không khó để tìm ra những thông tin quá nổi tiếng của mấy năm trước , gây hoang mang trong người dân .Đến nỗi những nhà có con nhỏ phải đưa đi học hay vì để tự đến trường. 

Đọc hết đống báo mạng Tuấn cũng không rút ra được điều gì . Thôi kệ , nói rồi Tuấn đi xuống nhà , anh dành ngày hôm nay đi đến nốt những nhà người thân ở xa mà anh chưa qua thăm được . Nhìn phố xá con người có gì khác với 3 năm trước .Cũng là qua nhà họ hàng hỏi xem bố mẹ anh có đổi số điện thoại hay đang làm gì ở Sài Gòn. 

Cả ngày chỉ có đi các nơi , nhưng những người họ hàng của Tuấn chỉ nói cũng biết việc bố mẹ ăn vào Sài Gòn và nghe nói là việc làm ăn của bố Tuấn , còn lại cũng không biết gì thêm . 

Tối ấy , Tuấn về nhà khi đã gần 11 giờ đêm. 
Lảo đảo bước vào phòng tắm , việc Tuấn muốn làm bây giờ là rửa mặt và đi tắm , cả ngày lượn lờ chắc bụi cũng đầy người rồi .Tuấn kéo chiệc khăn tắm , nhúng ướt trong chậu rồi đưa lên lau mặt , nước mát làm anh trở lên tỉnh táo hơn . 

Thở dài 1 hơi rồi Tuấn bỏ khăn xuống , nhìn mình trong gương tuấn giật mình khi cả mặt anh đầy máu , nhìn xuống cái vật anh đang cầm trên tay , nó không phải khăn tắm mà là tấm da người đang vẫn còn đẫm máu , nhỏ từng giọt xuống nền phòng tắm từng tiếng tí tách. 

Tuấn hoảng sợ quẳng nó qua 1 bên , lấy tay gạt làm chiếc gương trên tường rơi xuống vỡ tan , anh quay lại , trước mặt anh là một thân hình như của thằng bé cấp 2 . Toàn thân là máu , không , chính xác là nó chỉ là xương và cơ ,như mấy cái mô hình giải phẫu không có chút da nào trên người. 

Hai con mắt thằng bé trợn lên nhìn vào Tuấn , tất nhiên là vậy , không có da thì cũng làm gì còn mí mắt .Tuấn hét lên lao thẳng ra ngoài , hất tung cánh cổng và cứ thế chạy ra đường . Ánh đèn pha chiếu đến làm lóa mắt Tuấn ,một chiếc xe máy phanh không kịp đâm thẳng vào anh . Tuấn ngã ra đường , mọi thứ mờ dần và anh ngất đi ... 
Tuấn thấy đau ê ẩm ở đầu , cố gắng quay đầu sang hai bên nhưng cổ Tuấn lúc này mỏi và người thì như tê đi .Mở mắt , Tuấn thấy mình đang ở trong bệnh viện , anh nhớ lại , chỉ nhớ hôm qua mình gặp chuyện gì đó trong nhà tắm , rồi lao ra ngoài bị xe đâm. 

Tuấn cố gắng nhớ thêm là mình đã nhìn thấy cái gì , càng cố suy nghĩ thì đầu anh lại nhói đau lên . 

A..Tuấn khẽ kêu lên rồi lấy tay lót dưới đầu , định ngồi dậy 

- Anh tỉnh rồi đấy à , ăn sáng rồi chuyển bị đi khám nhé , giấy trong ngăn kéo tủ đầu giường của anh đấy  

Chị y tá vừa nói vừa đưa thuốc cho những bệnh nhân khác cùng phòng 

- Ai đưa anh vào đây vậy em , anh sống có 1 mình mà. 
- Người dân thấy anh tai nạn thì gọi cấp cứu thôi , đến sáng nay thì có 1 anh khác qua , rồi sau đó có người nhà anh đến làm thủ tục cho anh nhập viện rồi. 
- Ai nhỉ ? , Tuấn hỏi nhỏ. 

Cùng lúc ấy Phong đi vào , tay xách cái túi có mấy hộp sữa và vài thứ lặt vặt khác , đặt túi đồ lên tủ , phong nói "Thế mày nghĩ còn thằng nào vào đây thăm mày , tao tưởng mày đi luôn rồi chứ". 

Y tá thấy vậy cũng không xen vào câu chuyện của 2 người nữa, đưa nốt chỗ thuốc cho mấy giường ngoài rồi ra khỏi phòng. 

- Tuấn ngồi dậy tựa lưng vào thành giường , hỏi : "Thế hôm qua mày gọi cấp cứu xong vào đây luôn à" 
- Tao không rảnh , sáng nay qua nhà mày thì mấy bác trong ngõ bảo mày tai nạn vào viện từ đêm qua rồi , cũng may khu này có mỗi cái viện này gần nhất nên tao cũng hỏi ra được phòng mày nằm , cứ hỏi có thằng nào nhìn mặt ngu mà hôm qua bị xe đâm đưa vô đây là bác sĩ chỉ nhiệt tình lắm à". 
Phong vừa nói vừa cười như trêu thằng bạn , anh nói tiếp : "Sáng tao qua nói là người nhà của mày , rồi lục điện thoại trong túi quần mày gọi cho bác mày đến làm thủ tục nhập viện với đóng viện phí rồi đấy , bác mày đang xuống dưới nhà đi mua đồ ăn cho mày rồi , tẹo ổng lên , nên thôi cái này tao dùng". 
Nói rồi Phong lục túi lấy hộp sữa rồi cắm ống hút uống ngon lành , kệ Tuấn nằm đấy nhìn mình. 

Phong này , Tuấn vừa nói vừa nhìn về cuối phòng , như đang cố nhớ lại sự việc xảy ra với mình tối hôm qua , cũng may là chỉ bị đập mạnh đầu làm Tuấn ngất đi chứ không ảnh hưởng gì nhiều .Tuấn không phải vì tai nạn mà không nhớ rõ ràng , mà lý do chính là mọi việc quá nhanh và kinh dị làm Tuấn không biết nên nói sao. 
- Tối qua tao thấy thằng bé trong vụ giết người lột da , tao chạy ra ngoài nên mới bị xe đâm như vậy. 
- Ơ thế bùa của ông Lâm hết thiêng rồi à mà nó vào tận nhà nhát mày thế. 
- Tao không rõ , tao thấy trong phòng tắm , lúc đấy cũng gần nửa đêm rồi , tao hoảng quá lao ra ngoài có nhìn đường xá gì đâu. 

Ừ , Phong đặt hộp sữa xuống tủ :"Hôm qua mấy thằng choai choai tông mày xong nó chạy mất luôn rồi , thấy bà Phúc hàng xóm mày nói mày hét ầm lên rồi lao vào xe người ta". 
Thôi thì số nó vậy thì phải chịu , Tuấn thở dài. 

Lát sau người bác của Tuấn cũng lên đưa đồ ăn sáng cho anh , buổi chiều khám bác sĩ kết luận anh chỉ bị đập đầu mạnh mà ngất đi thôi , không có chấn thương nào nghiêm trọng nên ngay chiều tối hôm đấy Tuấn được xuất viện trở lại nhà. 

Tuấn cảm ơn người bác và xin phép được để Phong đưa về , trên đường về Phong nói Tuấn nên qua ở cùng mình một hai hôm cho đến khi thầy Lâm tìm được cách giải quyết. 
Tuấn nhận lời , bản thân anh tuy rèn luyện trong quân đội cũng khá lâu nhưng đụng những chuyện như vậy không sợ sao được , giờ về nhà sống có 1 mình mà vài cái vong nó lại hiện lên hù nữa thì chắc Tuấn không cần phải chạy ra ngoài cho tai nạn mà đứng tim chết luôn lúc đấy cũng nên. 

Tối đấy 2 người ăn xong lại kéo nhau lên phòng của Phong ngồi nói chuyện về cái vấn đề ma ám mấy ngày nay của thằng Tuấn. 
Phong nảy ra ý định : 
- Hay tao kể cho thằng Tùng với mấy thằng kia nhé , biết đâu mấy thằng ngồi lại có cách giúp mày. 
Tuấn xua tay : 
- Thôi , phiền mình mày ngại lắm rồi , với cả chúng nó cũng không tin đâu , giờ chắc tao kiếm chỗ nào an toàn , tránh xa những chỗ có thể bị giết theo như mệnh của tao mà thầy Khả Lâm đã nói ngồi chờ thôi. 
- Trốn đi đâu ?, mệnh Hỏa tránh xa lửa , mệnh Mộc , Thủy , Kim thì tránh rừng , cây cối với sông hồ dao kiếm , thế tao hỏi mày , mày mệnh Thổ thì mày định chạy đến chỗ nào không có đất ? , hay định bay ?. 
Tuấn thấy cũng có lý , chả lẽ số mình đến đây là chịu chết , mà mấy đứa bé bị giết Tuấn cũng thấy gần hết rồi , vong con Phương quằn quại cụt hai tay bò trườn trong nghĩa địa , vong thằng nhỏ chết cháy treo lủng lẳng trên cột điện , gần đây nhất thì đứa bé bị lột da hiện hồn lên ngay trong phòng tắm của Tuấn. 

Còn có một đứa , đứa trẻ bị chết đuối mà báo chí nói bị cá rỉa đứt đầu , nhưng Tuấn nghĩ là bị chặt đầu rồi ném xác xuống sông , cái đầu giờ này chắc đang trong tay một ông thầy tà nào đấy cùng với đôi tay đôi chân và bộ da kia , chờ nốt Tuấn đến để nộp mạng . 

Nghĩ đến đây Tuấn chợt nhớ ra điều gì , quay sang hỏi Phong : 
- Ông Lâm nói con quỷ Phi phi gì đó ghép từ xác người đúng không mày ,tay chân đầu da toàn của bọn con nít , tao to thế này thì lấy được cái gì ghép vừa mày nhỉ ?. 
- Ờ , lấy tờ rym mày , ghép vào , người nhỏ mà hàng họ to thì chắc cũng được duyệt vào dạng hot boy trong giới ma quỷ . 

Nói rồi Phong lăn ra cười sằng sặc , Tuấn cũng hơi thấy bực vì đang lo chuyện , hỏi thì lại bị trêu , nhưng anh cũng không nhịn được cười trước câu đùa của Phong : 

- Bà già mày , tao đang hỏi thật . 
- Mày qua hỏi ông Lâm ý , ông ý biết chuyện thì tức là ông ý biết luyện quỷ , mày hỏi tao tao trả lời thế éo nào được. 

Tuấn đứng dậy kéo tay thằng Phong :"Thế đi , tao cả mày qua nhà ông ý , hỏi cho nó rõ chứ tao sốt ruột lắm rồi" . 
Rồi , từ từ tao mặc cái áo , Phong vừa nói vừa với cái áo khoác vắt trên ghế khoác vào. 

Dắt xe ra khỏi cửa , Phong quay lại nhìn Tuấn nói :"Không ổn rồi mày ơi , mấy hôm đi với mày hết xăng rồi , ra trạm xăng chỗ khu đô thị mới mua xăng đã". 
Đến nơi , Phong dắt xe vào mua xăng , Tuấn bước ra ngoài nhìn mấy dãy nhà gần đó .Khu đô thị này mới xây , chủ yếu là căn hộ chung cư dành cho người có thu nhập thấp , mấy chung cư quay mặt về một phía , giữa có cái sân bóng nhỏ .  

Giờ mới là giờ vừa cơm tối xong , trên sân bóng có mấy đứa nhỏ đang chơi đá bóng ở đấy ,Tuấn nhớ hồi nhỏ cũng hay chơi đá bóng cùng đám trẻ con trong xóm , hồi đấy cái thế hệ 8x đời cuối như Tuấn không có bóng da đẹp như đám trẻ con bây giờ . Chỉ có trái bóng nhựa trắng có sọc xanh hay đỏ , nhẹ tênh mà đá mạnh là nó méo . 

Mỗi lần vậy lại phải ngồi nắn cho nó phồng lại , cũng không có sân bóng , tụi trẻ kiếm 4 viên gạch về để mỗi đầu ngõ 2 viên làm khung thành , không có thì để luôn dép ra rồi cứ thế chân đất mà chạy nhảy đá bóng với nhau thôi . 
Còn tị nạnh nhau cầu môn bên này to bên này nhỏ hơn , Tuấn nghĩ thế mà thấy nhớ tuổi thơ chơi đùa với đám bạn trong xóm không phải lo nghĩ gì , chứ không như bây giờ lúc nào cũng sợ bị ma ám nó hù chết lúc nào không biết . 

Cách khu chung cư 1 con đường , bên này là khu nhà dân , không phải tối tăm như tầng trên nhà thầy Khả Lâm nhưng cũng không đèn cao áp sáng rõ khu sân chơi hay vườn hoa như bên kia , ánh đèn từ cửa sổ nhà dân hắt ra không đủ sáng những con hẻm nhỏ ,hình như ngõ ở đây không có đèn hay nó mới bị hỏng cũng nên. 

Dảo mắt 1 lượt Tuấn nhìn thấy 1 bé gái đứng nép mình đầu hẻm , đang nhìn mấy bạn nam đá bóng phía bên khu chung cư . Tuấn bước qua đường , giờ này đường cũng vắng người qua lại . 
Đến nơi anh mới nhìn rõ bé gái đấy khá xinh xắn , tóc tết 2 bên thành 2 đuôi sam nhỏ rồi cuộn lên buộc lại với cặp tóc trông khá là dễ thương .Thấy Tuấn đến cô bé ngước mắt lên nhìn Tuấn thay vì nhìn đám trẻ đang nô đùa ở sân bóng. 
Tuấn ngồi xuống trước mặt cô bé và hỏi : 

- Em thích chơi đá bóng à 
- Vâng , nhưng chúng nó không cho em chơi cùng đâu , chúng nó bảo em là con gái , chúng nó không cho chơi 
- Ừ , con gái chạy nhảy ngã ra đấy lại khóc nhè , em cũng làm sao mà đá được quả bóng nặng thế  
- Nhưng mà em thích , anh chơi đá bóng với em đi. 

Tuấn đứng lên xoa đầu cô bé , cười :"Anh phải đi bây giờ rồi em , với cả anh cũng không có quả bóng nào cả , làm sao chơi với em được". 

Cô bé lùi lại đằng sau vài bước , cặp mắt long lanh vẫn không ngừng nhìn Tuấn rồi quay đầu sang một bên , Tuấn nghĩ chắc cô bé lại xem đám trẻ con bên kia đá bóng , anh định quay lưng đi nhưng có điều gì đó không ổn. 
Con bé con cứ quay đầu sang một bên như thế , từ từ .Tuấn thấy phần da ở cổ cô bé xoắn lại với nhau ,có tiếng rắc nhỏ như lúc người ta bẻ gãy miếng nhựa . 
Đó là tiếng xương bị vặn gãy , Tuấn biết thế vì ngay lúc này đây đầu cô bé đã quay hết ra đằng sau , Tuấn có thể nhìn thấy hết cái cảnh ghê rợn ấy , anh định bỏ chạy về phía trạm xăng thì bất ngờ cô bé đưa 2 tay lên cầm lấy 2 bím tóc của mình giật mạnh. 
Cái đầu đứt khỏi cổ , Tuấn thấy thứ gì văng lên mặt , văng cả lên bức tường cạnh đấy , Tuấn nhận ra đó là máu . Giờ trước mặt Tuấn là đứa bé gái không đầu 2 tay đang cầm 2 cái bím tóc đuôi sam , cái đầu thì lủng lẳng ở dưới , nó xoay cái đầu lại về phía Tuấn , máu vẫn chảy từ phần cổ bị đứt . 
Khuân mặt nó giờ không còn đáng yêu như cách đây chỉ mấy phút , mà giờ 2 hốc mắt trũng sâu như người mất ngủ nhiều ngày , cái miệng bị rách lên gần đến tai và trong miệng thì đầy răng nhọn mọc lung tung chìa cả ra ngoài .Cái đầu cười 1 cách ma quái và nói với Tuấn 1 câu chỉ đủ nghe : 

Bóng đây anh , chơi cùng em đi ... 

Tuấn hết chịu nổi quay lưng chạy về phía trạm xăng , vừa chạy tim vừa đập liên tục , mồ hôi toát ra trên trán . Lúc đấy Phong cũng dắt xe ra đang phân bua : "Xin lỗi mày , đông người đổ xăng quá nên tao chờ hơi lâu , lên xe đi". 
Tuấn đứng thở hổn hển : "Đi , biến khỏi đây càng nhanh càng tốt". 
Nhìn sắc mặt tái dại của Tuấn Phong cũng đoán ra được vừa có chuyện gì , anh không hỏi gì thêm mà nổ máy đi đưa Tuấn đi luôn , 2 người đến nhà thầy Khả Lâm ... 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t115902-hien-te-chuong-3.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận