Giết Hoằng Ngạo, coi như đã trả thù cho ông nội. Tiếp theo Khuynh Thành phải đi Thực Nhân Cốc đê gột tẩy mùi lạ trên cơ thể. Chắc chắn đây sẽ là một cuộc ác chiến.
Cô phải trở về quân doanh, thay trang phục, chào từ biệt Hồng Y rồi đi thẳng đến Thực Nhân Cốc.
Không ai có thể biết Khuynh Thành khát khao khử được mùị trên cơ thê mình như thế nào!
Lam Tố nói rằng anh không bận tâm chuyện này, nhưng Khuynh Thành vẫn rất muốn thể hiện bản thân thật sự hoàn mỹ, để dành cho anh.
"Khuynh Thành, định đi thật à?"
Thực Nhân Cốc, Hồng Y biết râ't rõ, dù là người tu chân ở đẳng cấp Kiếm vương cũng không dám tùy hứng bước vào đó. Bên ngoài Thực Nhân Cốc còn tạm được, nhưng ở vùng trung tâm thì yêu tà hung dữ nhiều không sao đếm xuể.
"Cháu tin chắc cô Hồng Y cũng không mong cháu sẽ mãi mãi thế này?"
Hổng Y tủm tim cười: "Tiểu thư... vì công tử Lam Tố, được không? Trước đây tiếu thư đâu có bận tâm làm gì?"
Là con gái thì ai chẳng thích mình đẹp, nhưng Khuynh Thành vẫn có một sự tự tin mà người khác không thể có. Cho nên dù mình không đẹp, người lại có mùi lạ, Khuynh Thành vẫn có thể toát 1ên một sức hấp dẫn của riêng mình.
Mặt Khuynh Thành chợt đỏ bừng, nói: "Vú em ạ, nếu cháu như thế này thì sao xứng với Lam Tố được?"
Nghĩ đến anh, Khuynh Thành bỗng có cảm giác ngọt ngào lạ thường.
Vì anh.
Dù khó khăn đến mây cô cũng phải thu xem sao. Không muốn một ngày kia Lam Tô' dắt tay cô đi dạo phố, cô không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Tuy cô biết rằng Lam Tô' không bao giờ ngại ngần nhưng cô không muốn nghe bất cứ lời xì xào bàn tán nào.
" Cô Hổng Y cứ yên tâm, cháu sẽ thận trọng. Vì Lam Tố cháu
Nhất định phải sống để trở về!"
Chỉ hiềm, Khuynh Thành không thể tưởng tượng nổi Thực Nhân
Cỗ đáng sợ ra sao.
Khi lên 5 tuổi cô bị rơi xuôíng Thực Nhân Cốc, rồi gặp ông già Huyết Sâm, Khuynh Thành vẫn tưởng chì là ngẫu nhiên, chứ cô không biết rằng tất là đều là do Lam Tố bố trí.
Lam Tố mặc bộ áo gấm màu lục nhạt, vạt áo có đóa hoa sen xanh thủy mặc do một vết mực loang ra mà thành. Chàng đang ngây người ngắm bầu trời.
Bỗng một cô gái kiều diễm bước đến sau lưng chàng/ hết sức kính cẩn thưa: "Vương gia!"
Đã tính ra chưa?"
Cô gái kiều diễm ấy tên Ân Ly, là phù thủy ở đây.
“Tính ra rồi. Có điều..."
Có điều làm sao?" Ánh mắt Lam Tố rất căng thẳng.
Cô nương Lạc Nhi đã bước vào Lục đạo luân hồi, đầu thai rồi."
Nghe Ân Ly nói thê' cặp lông mày đang nhíu lại của chàng bỗng giãn ra.
“Đã tra ra cô ây đầu thai vào gia đình nào chưa?"
"Thuộc hạ đã tra rồi, đó là nhà họ Diệp ở phủ Thái uý của vương triều Đại Cương."
An Ly phâ't ống tay áo thụng màu đỏ, một màn ảo tượng xuất hiện trước mắt Lam Tố.
Một phụ nữ mặt tái nhợt bế một đứa trẻ sơ sinh, người ấy đang đưa tay định bóp chết nó; cửa bỗng mở toang, một người đàn ông giận dữ giằng lại đứa trẻ.
“Ân Ly,mặt Lạc Nhi sao thê?"
"Dạ... bẩm vương gia..
Lam Tố thở dài, nói: "Ân Ly, cô vất vả quá. Cứ lui về nghi đi!"
Ân Ly lo lắng nhìn Lam tô; nói: "Vương gia, ngài định thế nào ạ?"
"Cô yên tâm, ta sẽ không xử sự thô bạo hấp tấp đâu. Ta đã mất Lạc Nhi một lần, ta sẽ không để cho nàng ây lại xa ta nữa. Muời triệu năm! Ta đã chờ đợi tròn mười triệu năm trời!"
Khi nói câu này, ánh mắt Lam Tố tràn ngập bao nỗi cô đơn, trống vắng.
Không có ai biết mười triệu năm qua chàng đã sống như thế nào, chàng đã tìm khắp Lục giới, chi vì muốn tìm ra bóng dáng của nàng..
Cuối cùng. Thế rồi cuô'i cùng mười triệu năm cũng trôi qua chàng đã có được tin tức về nàng. Ân Ly định quay người bưóc đi cô bỗng thở dài nhìn Lam Tố.
"Vương gia, hiện giờ cô nương Lạc Nhi đã là một người phàm trần rổi."
"Ta biết."
"Thuộc hạ nhìn thấy khi Lạc Nhi lên 5 tuổi sẽ gặp một kiếp nạn Chỉ e..." Ân Ly chưa nói hết câu, cô ta bỗng thấy cánh tay mình đau nhói.
Lam Tô' nắm chặt cánh tay cô. "Chỉ e làm sao?"
"Vương gia... Ân Ly đau quá." Cô ta nhìn tay mình đang bị nắm chặt, rồi lại nhìn Lam Tố.
Lam Tô' nhận ra mình đang quá xúc động, vội buông tay ra.
Rồi chàng xoay người, quay lưng về phía Ân Ly. "Chuyện là thế nào?" Giọng nói thanh thanh trong trẻo lại vang lên.
"Bấm vương gia, Lạc Nhi khi 5 tuổi sẽ bị rơi xuống đảo Ma Thú.' "Gì thê?"
Vẻ mặt thanh tú sáng sủa của Lam Tố không ngớt biến sắc.
Đảo Ma Thú. Thực Nhân Cốc.
Rơi vào đó, ngay người tu chân cũng rất có thế mất mạng, nữa là người phàm trần!
'Vương gia, ngài... ngài không định nhúng tay vào chuyện này
đấy chứ?"
Ân Ly bỗng cảm thây hối hận vì đã cho Lam Tố biết cái tin này.
Lam Tố đã quan tâm đến cô gái ấy như vậy, chắc chắn anh ta sẽ hành động. Nếu thế thì… khác nào Ân Ly đã hại anh ta?
Vương gia..."
Bản vương tự biết chừng mực. Cô cứ lui về đi!"
Ân Ly ngập ngừng, rồi cũng đành quay người bước đi. Cô ta biết rõ tính tình Lam Tố không ai dám nói thừa lời trước mặt anh. Hôm nay anh ta cũng đã nói hơi nhiều. Nếu không vì cô gái kia, anh ta sẽ chẳng nói chuyện với cô lâu như thế.
Đảo Ma Thú.
Ai đó có thể không biết. Nhưng Lam Tổ' biết rất rõ. Đào Ma Thú vốn không thuộc vể thế giới người trần. Câu chuyện bắt đầu từ tám trăm năm vể trước. Thời đó tinh cầu Lam Tử Tinh còn là một miền đất hoang vu, nền văn minh của loài người mới chớm hình thành. Một cuộc ác chiến nơi tiền giới nổ ra, vô số người tu tiên đã chết
- trong cuộc chiến tranh kéo dài chín chín 81 ngày này.
Cuộc chiến dữ dội, đất trời u ám.
Đao Ma Thú vốn là vườn bách thú của một vị tiên trên tiên giới.
Chằng rõ tại lộn xộn nhầm lẫn gì đó nó bị rớt xuống trần gian; và cũng không rõ tại sao vườn bách thú ấy lại biến thành một hòn đảo ở phàm trần, hết sức kỳ lạ như một huyền thoại.
Rất nhiều yêu thú sau khi biết về đảo Ma Thú, bèn đua nhau chạy đến đó để tu luyện.
Rất nhiều năm đã trôi qua, người ta cũng không thể biết trên đảo Ma Thú có cả thảy bao nhiêu yêu thú, chúng lợi hại đến đâu.
Thế rồi những người tu chân cũng biết về đảo Ma Thú, họ bèn lũ lượt kéo đến đánh bọn quái thú đang tu luyện.
Có điều, chưa từng có ai trở ra. Dần dần vỏ trái đâ't biến đổi theo thời gian, đảo ấy cũng không ngoại lệ, mọi người đặt cho nó cái tên Thực Nhân Cốc.
Một bóng trắng nháng lên, Lam Tô 'biến khỏi vương phủ, mất hut. Ân Ly phất ống tay áo đỏ, một màn ảo tượng lại xuât hiện trưc mặt cô. Người đàn ông mặc áo trắng đâu phải ai khác, chính là vương gia của cô. Cô biê't vương gia nhất định sẽ đến đảo Ma Thú. Tim cô bỗng nhói đau. Lẽ nào cô gái kia lại quan trọng với anh đến thê?
Vì cô ây, anh dám không tiếc...
Trên đảo Ma Thú mọc vô sô' loài kỳ hoa dị thảo.
Lam Tố thoăn thoắt đi xuống từ một cây cao chọc trời.
Cây cao chọc trời bỗng biến thành một cụ già có mái tóc bạc phơ.
"Thượng tiên! Tiểu yêu kính chào thượng tiên! Không rõ ngài đến đây có việc gì ạ?"
"Năm năm nữa sẽ có một đứa trẻ bị rơi xuống đảo Ma Thú, ta yêu cầu ngươi dùng cách gì thì tùy, phải cứu nó bình an vô sự. Nếu không, suô't đời ngươi đừng hòng tu luyện được nữa."
Huyết Sâm cả sợ. Ông ta đường đường là một thượng tiên, sao lại can thiệp vào chuyện ờ giới phàm trần?
Nhưng vị trí của Huyết Sâm thấp kém, và đương nhiên không thê là đối thủ của nhân vật này, cho nên... Huyết Sâm đành ngoan ngoãn chấp nhận.
Nên biết, yêu ma nói chung thường rât nghênh ngang bướng binh, không dễ gì phục tùng đối phương. Muốn bắt họ nghe mệnh lệnh của ta thì ta phải khiến họ thật sự bái phục đã.
Tuy nhiên, tiểu yêu Huyết Sâm tương đốì ôn hòa, chịu nghe lời Xuất thân là thực vật tu luyện thành tinh, đã là rất may mắn được trời đoái thương rồi, y không muôn đời tu luyện biên thành công Cốc
"Vâng! Tiểu yêu xin tuân lệnh."
Vì thế mà năm xưa Khuynh Thành bị rơi xuống Thực Nhân Cốc nhưng vẫn được bình an vô sự.
Lại còn con Cổt Điêu bị Khuynh Thành tiêu diệt, thực ra nó không hề đơn giản như cô nghĩ.
Nếu Lam Tố không kịp thời chạy đến bí mật phóng một linh lực mang lưỡi dao của nó, thì có lẽ Khuynh Thành đã phải bỏ mạng trong bụng con ác điểu ấy rồi.
Tất cả, tất cả, Ân Ly đều biết rất rõ. Trái tim cô dường như đang rỉ máu. Vương gia của cô đang tự hủy diệt chính mình. Lẽ nào có thể trả giá vô tận như th ế chỉ vì một cô gái?
Ngày nay cô gái không biết trời cao đâ't dày là gì này lại đang đi vào đảo Ma Thú. Vương gia của cô lại tiếp tục đi theo, muôn kiếp không thế quay trở lại. Không ổn! Ân Ly không thể để cho cô gái kia hủy hoại vương gia của cô! Tuyệt đôi không!
Một làn chớp lóe, làn chớp màu đỏ xẹt qua không trung. Lấp lóa, rực rỡ như ráng chiều lúc mặt trời sắp lặn.
Khuynh Thành đã đi đến bên ngoài Thực Nhân Cốc. Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị bước vào trong.
Bỗng một làn sáng đỏ chớp qua.
Một cô gái mặc áo đỏ đỗ xuô'ng trước mặt Khuynh Thành.
Cô nương Lạc Nhi!" Giọng cô gái áo đỏ nghe rat bình thường, không thể hiện là vui hay buồn.
Nhưng Khuynh Thành cảm nhận ra một nét giận dữ trong ánh mắt cô ta.
Cô nhận nhầm người rồi!"
An Ly "hừ" một tiếng khô khan, nhầm à? Dù cô hóa thành tro bụi tôi củng nhận ra.
Vương gia của cô.
Nếu không vì cô ta, vương gia sẽ không bước vào nẻo đường, muôn kiếp không thể quay trở lại.
Vương gia của cô.
Nếu không vì cô ta, sao vương gia lại trở nên trầm mặc ít lời như vậy?
"Cô Lạc Nhi, cô không nhớ ra tôi nhưng tôi vẫn nhớ ra cô."
"Thế ư?"
"Nếu cô Lạc Nhi không muốn vương gia tiếp tục lầm lạc, thì cô uống thứ này đi!"
Ân Ly đưa cho Khuynh Thành một cái lọ sứ màu trắng.
Khuynh Thành chỉ thoáng đưa mắt nhìn cô ta, không bận tâm,cô tiếp tục bước vào Thực Nhân Côc.
"Đứng lại đã!"
Bóng đỏ nháng lên, đã đứng chắn ngay trước mặt Khuynh Thành
Tốc độ nhanh thật! Khuynh Thành thầm khen ngợi. Chi động tác này đã đủ để Khuynh Thành không dám coi thường cô ta
"Cô định thế nào?"
"Uống lọ thuốc này đi! Tôi cho rằng cô cũng không muốn vương gia phải..."
Cô gái này cứ léo nhéo vương gia vương gia gì đó, vương gia là ai? Khuynh Thành chưa bao giờ quen vương gia nào cả.
"Cô nhầm rồi, cô nhầm người thật rồi. Tôi là Diệp Khuynh Thành chứ không phải Lạc Nhi cô nương, và cũng không quen vương gia nào cả."
Lúc này Ân Ly mới nhớ ra cô gái này hiện đã là người phàm trần và đã quên hết các sự việc ở kiếp trước của mình.
"Thế thì, cô phải quen Lam Tô' đúng không?"
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên Vương gia, trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác sợ sệt.
Ân Ly bấy lâu nay rất khao khát mình sẽ có ngày được nhu Lạc Nhi, thân mật gọi vương gia là Lam Tố.
Nhưng cô không thể.
Trong. tâm trí cô, vương gia mãi mãi xa xôi, cao vời vợi, thiêng không thế mạo phạm.
Vương gia không thê thuộc về bât cứ ai.
Và đương nhiên cũng không thể thuộc về cô gái đang đứng đây.
Cô nói là... Lam Tố?"
Cô có uống không?"
Giọng Ân Ly vừa nhẹ như không lại vừa có nét hăm dọa.
Muôn bắt tôi chết, thì ít ra cô cũng nên cho tôi biết lý do tại sao đã Lam Tố là người như thế nào mới phải chứ?"
Nhận ra Khuynh Thành có vẻ căng thẳng, Ân Ly càng thêm bực mình.
Vương gia râ't ổn, nhưng nếu cô không bến mất thì e vương gia sẽ rất nhanh không ổn nữa."
Ân Ly lạnh lùng nguýt Khuynh Thành.
Cô yên tâm, tôi không bắt cô phải chết. Vương gia coi trọng cô như thế nếu tôi giết cô thì ông ta cũng không thể tha cho tôi."
khuvnh Thành bất giác lại thấy nghi ngờ về con người Lam Tố.
Vương gia? Anh ây là vương gia ở đâu? Toàn là đi mây về gió äh chợt hiện chợt biến mât tăm. Khuynh Thành đã ngờ ngợ từ lâu,
không ngờ anh ấy lại là một vương gia. Xem ra, muốn biết các thông tin về Lam Tố thì phải moi từ miệng cô gái này, mong sao côm ta đừng quá thông minh là được.
V'ương gia gì nhì? Anh ấy đâu có thể là vương gia? Nếu anh ây là vương gia thật thì tôi biến thành vương phi à? Vả lại, anh ây đâu có vẻ gì là một vương gia?" Khuynh Thành nhớ lại hình ảnh Lam Tố chợt đùa bỡn, đúng là cô không sao có thể liên hệ anh với một vị vương gia.
Nếu cô lại dám bôi nhọ vương gia thì hãy coi chừng. Tôi không hiểu nổi tại sao vương gia lại có thể thích cô!"
'Cô nói thế này, thì chắc anh ấy là vương gia thật?"
"Lại có chuyện vương gia giả hay sao?"
Không biết anh ây là vương gia ở nước nào?"
"Hừ! Những kẻ phàm trần như cô cũng dám dò la danh phận của vương gia à?"
Khuynh Thành thầm cười nhạt. Đã bí hiểm kín đáo như thế, sao cô lại ngố đến nỗi tiết lộ ra? Có lẽ Khuynh Thành đoán không sai Lam Tố không phải người phàm trần trên tinh cầu Lam Tử Tinh này và cũng không phải là một người tu chân.
Anh ta có thể tùy hứng đưa ra tiên khí, bây giờ nghĩ lại thấy không có gì là lạ nữa. Vài thứ tiên khí chẳng là gì đối với một vương gia trên tiên giới.
Có điều, nghĩ đến đây... Khuynh Thành bỗng thấy đau xót. Cô gái này cứ leo lẻo gọi cô là Lạc Nhi cô nương.
Kiếp trước cô là Diệp Khuynh Thành, kiếp này cũng là Diệp Khuynh Thành, còn Lạc Nhi cô nương là ai?
'thực ra Lam Tố thích cô hay thích Lạc Nhi cô nương?
Chì sợ rằng Lam Tố thích Lạc Nhi của anh ta, còn Khuynh Thành ngẫu nhiên có khuôn mặt na ná như khuôn mặt Lạc Nhi.
Khuynh Thành bước đến gần Ân Ly, nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi nhẹ nhàng hỏi: "Cô thích Lam Tố phải không?"
Ân Ly bỗng đỏ bừng mặt.
Vương gia vị thế ngât cao, thiêng liêng không thể xúc phạm, đâu cho phép một nữ phù thủy nhỏ nhoi như cô thích Ngài?
"Chớ nói năng rồ dại!"
"Kìa! Tôi thật lòng ái ngại cho cô đây! Rõ ràng là cô thích anh ta , mà cô lại không đủ can đảm để thừa nhận? Chả trách anh ấy không , thích cô!"
Khuynh Thành lại cố ý rút Từ Thanh bảo kiếm ra huơ lên trước mặt Ân Ly. "Thôi tôi chẳng thiết nói chuyện với cô nữa! Tôi còn phải vào Thực Nhân Cốc để gột bỏ mùi lạ trên người tôi, có thế mới xứng với anh ấy."
Đôi mắt Ân Ly bị nhói đau ghê gớm.
Tử Thanh bảo kiếm!
Tay cô ta đang cầm Tử Thanh bảo kiếm. Xem ra, phen này vương gia đã lún sâu vào thật rồi.
Cô dù gột rửa kiêu gì cũng không thể xứng với vương gia." Ân
Ly đưa tay ra định đoạt lấy thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành.
Khuynh Thành đã sớm đề phòng, cô rút kiếm ra chỉ vì muốn thử thăm dò xem sao, cho nên Khuynh Thành thu lại nhanh như chớp và cất bảo kiếm vào cái nhẫn không gian của mình. Những thứ đã cất vào nhẫn không gian sẽ chỉ rơi ra sau khi chủ nhân chết; lúc đó kẻ khác mới có thế lây được.
Đưa ta kiếm Từ Thanh!" Đôi mắt Ân Ly đầy sát khí.
"Sao tôi phải đưa cho cô?"
“Ta nhắc lại, nộp Tử Thanh bảo kiếm ra đây!"
Bộ áo đỏ của Ân Ly bỗng tung bay, mái tóc đen nhánh bỗng biến thành đỏ rực.
Ân Ly biết cô gái này quá non kém so với mình, mình thậm chí
Không cần xuất chiêu, riêng sát khí khủng khiếp này đã đủ vây hãm cô ta khốn đốn rồi.
Khuynh Thành không ngờ Tử Thanh bảo kiếm lại kích thích cô ta nổi giận thế này. Đủ thấy lai lịch của thanh kiếm này thực không đơn giản. Dường như bí mật sắp được bật mí.
“Chắc cô không định giết tôi để diệt khẩu chứ?"
Sát khí ghê gớm của Ân Ly bất ngờ xẹp xuống. Chẳng phải vì điều gì khác. Mà là vì Khuynh Thành đã khiến cô ta sửng sốt.
Diệt khẩu?
Cô dám nghĩ đến điều này ư? Sao cô không giết tôi đi?"
Ân Ly chớp chớp mắt, nhìn Khuynh Thành...
"Kìa! Cô có ý gì thê? Có giết hay không? Nếu giết thì giết luôn đi cho tôi được dễ chịu."
Khuynh Thành vươn cổ ra, sẵn sàng coi cái chết nhẹ như không.
"Tôi đã nói rồi, tôi không giết cô!"
"Thế thì cô định làm gì?"
Đột nhiên, sắc mặt Khuynh Thành không ngớt biến đổi, rồi khóc rưng rức.
Một lần nữa Ân Ly lại bị Khuynh Thành làm cho sủng sốt.
"Xem ra... tôi đã mắc lừa..."
"Gã Lam Tố chết tiệt, dám bỡn cợt tình cảm của tôi. Tôi biết mà tôi vừa xấu vừa hôi, anh ta đâu có thể bỗng dưng thích tôi? Lại còn dăm lần bảy lượt nài nỉ tôi! Thì ra... thì ra... tôi chỉ là kẻ thế thân chữ người khác! Lam Tố thằng cha chết tiệt! Tôi... tôi..."
"Cấm cô bôi nhọ vương gia!" Ân Ly điểm ngón tay vào ngực Khuynh Thành, Khuynh Thành lập tức cứng lưỡi không nói đưoc nữa.
"Vu khống vương gia, cô đáng tội chết, nhưng tôi châm chước vì cô không biết gì cả nên tôi tha cho cô."
Khuynh Thành tuy cảm thấy Lam Tô' rất khôi ngô râ't có sức hút anh cứ như người trời, kẻ phàm trần không dám coi thường. Nhưng có lẽ cô gái này đã có phần khoa trương thì phải?
Khuynh Thành nháy mắt, khua tay chỉ trỏ ra hiệu cô ta hãy giải huyệt cho mình. Khuynh Thành còn có rất nhiều điều chưa hiểu ra nếu không thể nói thì sao có thể khai thác được từ miệng Ân Ly?
Ân Ly bèn điểm ngón tay vào khoảng không, Khuynh Thành lập tức lại có thê’nói.
"Thôi được, không nhắc đến Lam Tố nữa. Từ nay tôi sẽ không giao du với anh ta nữa, vậy cô đã yên tâm chưa?"
"Đưa Tử Thanh bảo kiếm cho tôi!"
Ân Ly lạnh lùng nói, cứ như Khuynh Thành có thù sâu với cô ta.
Này, cô đừng quá đáng như thế! Tôi đã nhượng bộ rồi, đây là quà anh ấy tặng tôi, tôi phải giữ làm kỷ niệm chứ?"
Không được!"
Ân Ly phun ra hai tiếng khô không khốc.
Tại sao?"
Khuynh Thành gần như nhảy dựng lên, sắc mặt rất chi là khác thường.
Cô không tin mình không thể moi tin từ miệng Ân Ly.
Muốn tôi đưa kiếm cho, thì cô ít ra phải cho tôi biê't nguyên nhân.Chứ tôi không thế vô duyên vô cớ từ bỏ Lam Tố và lại mất cả vật kỷ niệm duy nhâ't anh ấy tặng tôi."
Thấy Ân Ly đang do dự, Khuynh Thành bồi thêm: "Cô không chịu nói, thì thôi vậy. Tôi cũng không cần biết nữa. Hai ta nên từ biệt, và mong không bao giờ gặp lại nhau nữa, kẻo nhìn thây cô, tôi lại phải buồn!"
Nói rồi Khuynh Thành bước đi về phía Thực Nhân Cốc. Nơi Ân Ly không thể bước vào.
Cô ta là phù thủy, tối kỵ đặt chân vào những chốn không sạch sẽ như thế.
“ Khoan đã!"
Khuynh Thành cười đắc ý. Cá đã cắn câu.
‘ Mau nói đi, cô đã khiên tôi lãng phí rất nhiều thời gian rồi. Dù không vì Lam Tô'thì tôi vẫn phải vào để gột tẩy mùi trên cơ thế, sau
này mới dễ kiếm đức lang quân như ý chứ!"
Cô muốn thế thật à?"
“Cô nghĩ là thế nào?"
‘ Được! Đã thế thì tôi có thế giúp cô."
Tôi không thế vô cớ nhận ưu ái. Cô nói xem nguyên do là gì?"
Ân Ly hơi do dự, răng cắn chặt môi, hít sâu một hơi, hình như cô phải hạ quyết tâm rất cao.
“Được, tôi sẽ cho cô biết tât cả sự thật."
Vòng vo mãi, cuối cùng sự thật cũng sắp được tiết lộ.
Lam Tố bí hiểm.
Có lẽ ngay sau đây không còn bí hiểm nữa.
"Lạc Nhi cô nương và vương gia vốn râ't yêu nhau, nhưng vì rất nhiều sự hiểu lầm nên Lạc Nhi đã không tiếc ngọc nát xương tan quyết phong ấnđối với vương gia. Vương gia mà cô nhìn thấy hiện nay chỉ là ý niệm về Ngài, chứ vương gia thật thì vẫn đang bị phong ấn. Vì ý niệm này, vương gia bắt đầu đi tìm cô gái Lạc Nhi đã ngọc nát xương tan kia."
Thực ra còn rất nhiều tình tiết khác nhung Ân Ly đã lược bỏ không kể ra, rồi cô bình thản nói: "Sau đó, thì gặp cô."
Quá chán!
Khuynh Thành chỉ muốn đập nát bét Ân Ly. Nói mãi, toàn chuyện vớ vẩn. Rốt cuộc chẳng đúng trọng tâm gì cả. Nhưng câu chuyện này vẫn khiến Khuynh Thành rất cảm động
Nghĩ đến tình yêu thời hiện đại, rồi liên hệ với câu chuyện cua Lam Tô' Khuynh Thành không rõ tình yêu có thế vượt không gian thời gian thật không, có thế phá tan mọi sự trói buộc hay không. Nhưng, Lam Tô" vẫn khiến cô càng thêm say mê.
Cô thậm chí cảm thây thèm muốn được như cô gái Lạc Nhi kia. Đời ta nếu có được một người yêu ta như thê' thì dù chết ta vẫn cảm thấy hạnh phúc. Từ lâu Khuynh Thành vẫn ấp ủ nguyện vọng sẽ được chung sống với một người đến già cũng không xa nhau. Bao năm nay cô chẳng hề yêu đương, không chỉ vì cô là một sát thủ nên không dám yêu đương.
Điều quan trọng hơn là cô không tin lắm vào tình yêu của thời hiện đại. Với cô, không yêu thì thôi, nhưng nếu đã yêu thì cô sẽ hả lòng cho tình yêu, cho đến ngày kết thúc cuộc đời.
Cho đên khi Lam Tô' xuâ't hiện, anh ta không chê cô ngoại hình xấu, người lại có mùi lạ; cô từng nghĩ rằng đàn ông nào mà chẳng mê gái đẹp? Nhưng trước dáng vẻ cao sang khác người của Lam Tố. cô cảm thấy cách nghĩ của mình thật chẳng ra sao. Giờ đây nghĩ lại, coi như cô đã hiểu rõ tâ't cả.
Thì ra là, chỉ vì cô mang bóng dáng của cô gái Lạc Nhi kia! Lòng cô bỗng nhói đau.
Cô yên tâm, tôi sẽ không liên lạc với anh ta nữa."
Tuy cô vẫn rất thích Lam Tố. Nhưng cô không muốn mình chỉ là cái bóng của một người khác. Cô mở cái nhẫn không gian lấy Tử Thanh bảo kiếm ra đưa cho Ân Ly.
Cô trở về nói với Lam Tô'rằng Diệp Khuynh Thành này không xứng để được anh ấy yêu."
Nói rồi, cô đi thẳng về phía Thực Nhân Cốc, không hề ngoái đầu trở lại.
Ân Ly không ngờ Khuynh Thành lại bằng lòng một cách hào phóng như vậy. Cho đến lúc đã cầm thanh bảo kiếm trong tay, cô ta vẫn cảm thấy dường như mình đang nằm mơ. Khi đã tỉnh táo trở lại thì không thấy bóng dáng Khuynh Thành đâu nữa.
Gay rồi, cô ta đã vào đảo Ma Thú!" khuôn mặt hồng hào của Ân Ly bỗng tái nhợt.
Phải làm gì bây giờ? Mình đến để ngăn không cho cô ta đi vào đảc Ma Thú, thế mà bây giờ lại thành ra thế này..."
Ân Ly cuống quýt đi đi lại lại bên ngoài đảo.
Hiện giờ trong tay cô ta không hề có thứ binh khí nào ra hồn, thì làm sao địch nổi bọn yêu ma trong đảo Ma Thú? Trời ơi, tôi phải làm gì đây? Ân Ly hận mình không thê chạy ào vào trong kia để lôi Khuynh Thành ra.
Mình thật đáng trách vì đã quá nôn nóng. Nhưng cũng vì cô rất thích vương gia, cho nên vừa nhìn thấy Khuynh Thành cô đã mâ't bình tĩnh.
Bây giờ thì nguy rồi. Không những không ngăn được Khuynh Thành, cô còn đoạt mất binh khí của cô ta nữa.
Nếu vương gia biết chuyện, ngài không thể không lột da cô!
"Phải thế nào đây? Nếu cô ta lại chết lần nữa thì chỉ e cái ý niệm kia của vương gia sẽ nát tan."
Nếu vương gia trách tội, Ân Ly chết đã đành, nhưng cô rất không muốn nhìn vương gia cũng biến mất theo Khuynh Thành.
Mình tuyệt đối không thể để vương gia biết chuyện này. Nếu không, chẳng rõ ngài sẽ quá bức xúc rồi làm những chuyện gì đó thi gay.
"Có lẽ chỉ người này có thể sẽ giúp mình."
Bóng Ân Ly nháng lên, một vệt sáng màu đỏ ối vút đi rồi biến mất trên bầu trời. Bên trong Thực Nhân Côc mọc vô số kỳ hoa dị thảo. Cây rừng dày đặc, hầu như không thể nhìn thây ánh sáng mít trời. Khuynh Thành thận trọng bước đi, cô không ngớt quan sát bốn phía.
Lúc mới bước vào, mặt đâ't nhâp nhô na ná như miền đổi núi trung du, cây cối thưa thớt, đường cũng dễ đi. Sau khi đi được một quãng, rừng cây bỗng trở nên rậm rạp. Linh cảm chẳng lành xuất hiện.
Yên tĩnh.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh rất khác thường. Rừng rậm, lẽ ra không thể yên tĩnh như thế này mới đúng. Không một tiếng chim hót. Có lẽ có thứ gì đó hung hãn đang ở gần đây.
Mà tay mình lại không có tiên khí, thì dù mình vốn xuất thân từ đội quân đặc biệt tinh nhuệ, dù hiện nay mình có thể tự chế tạo ra thuốc nổ, thì e cũng chẳng có tác dụng gì để đối phó với bọn yêu thú.
Chúng đâu phải bọn dã thú bình thường.
Chút xíu thuốc nổ chẳng thê làm nên trò trống gì.
Lúc này Khuynh Thành cảm thấy hô'i hận vì đã đưa Tử Thanh
bảo kiếm cho Ân Ly. Nếu sớm biết thế này thì chờ khi ra khỏi Thực Vân Cốc mới đưa cho cô ta thì hơn.
Huyết Sâm.
Đúng, mình phải đi tìm Huyết Sâm. Ý tưởng đã được khẳng định.
Khuynh Thành vừa thận trọng bước đi vừa thu thập các thứ làm vũ khí đểlát nữa tác chiến nếu cần.
Có điều Khuynh Thành không thể ngờ rằng Thực Nhân Cốc lại rộng đến này. Hồi trước nếu không được Huyết Sâm giúp đỡ, có lẽ cô đã bỏ mang ở đây rồi.
Nhìn từ bên ngoài, Thực Nhân Cốc không rộng lớn gì. Nhưng nó không phải thứ thuộc về nhân gian. Diện tích của nó cũng không giống như người phàm trần tưởng tượng.
Lâu nay Khuynh Thành đã có thể ngự kiếm phi hành, cô cần nhanh chóng tìm ra Huyết Sâm; Khuynh Thành bèn mở nhẫn không không gian lấy ra một thanh kiếm sắt để đặt chân lên.
Lúc tìm thanh kiêm sắt, Khuynh Thành lại nhớ ra rằng nhẫn không gian này cũng là do Lam Tô' tặng cô.
Nhìn nó, cô lại nhớ đến anh.
Cô chưa từng xem ti mỉ trong nhẫn không gian đựng những thứ gì. Ngoại trừ vài thứ mà cô hay dùng, liệu còn có gì khác không?
Luc này cô không thể không kiểm tra. Bỗng nghe có tiếng trẻ sơ sinh oe oe khóc rền rĩ trong rừng rậm. Khuynh Thành không thể không cảnh giác cao độ. Mọi tế bào trong người cô đều vận động nhanh, bước vào trạng ttai sẵn sàng tác chiến.
"Nó là người tu chân. Có vẻ như nó cũng đã có một số tu vi rồi nếu ăn thịt nó, công lực của ta nhât định sẽ được nâng cao." Một phụ nữ kiều diễm từ trong đám cây rậm rạp đi ra.
"Cô gái ơi, một mình đi trong rừng sâu cô không sợ à?"
Khuynh Thành quan sát người ấy từ đầu đến chân, cảm thấy có vẻ không ổn.
Nhưng không ổn ở điểm nào thì thật khó nói. Giữa núi cao rừng sâu bỗng ló ra một cô gái, ta nên cẩn thận vẫn hơn.
"Thì chị cũng đang một mình đi ở đây kia mà?"
"Gia đình tôi sống ở đây từ xưa, cha tôi đã dạy cho tôi cách thức phòng thân, tôi đương nhiên chẳng sợ gì yêu thú. Vừa rồi nghe tiếng Hóa Xà kêu nên tôi mới chạy lại đây.
Không ngờ lại gặp cô. Thảo nào Hóa Xà hào hứng đến thê' thi ra nó ngửi thấy mùi thịt người."
Hóa Xà?
Hồi xưa ở Cô nhi viện, Khuynh Thành đã đọc khá nhiều sách nếu cô nhớ không nhầm thì trong cuốn Sơn Hải Kinh có chép về loài yêu thú này.
Nó là quái vật mặt người thân sói, lưng mọc hai cánh, di chuyển như kiểu rắn co người trườn đi.
Tiếng kêu của nó giông tiếng trẻ sơ sinh khóc, lại giống tiêng phụ nữ đang tru tréo mắng nhiếc.
Hóa Xà rât ít khi há miệng kêu, nhưng hễ nó kêu thì sẽ có lũ lớn tràn về.
Nhưng không rõ Hóa Xà ở đây hình dạng ra sao.
Tâm trạng Khuynh Thành vừa căng thẳng vừa có ý chờ đợi.
"Cũng không còn sớm nữa đâu, chi bằng cô tạm vào nhà tôi ở
một đêm, sáng mai hãy đi. Mình cô đi trong rừng cũng không an
toàn, nhất là cô lại đang bị Hóa Xà để ý."
Khuynh Thành ngẩng lên nhìn trời, đúng là đã muộn rồi."
Cô cũng hơi nghi ngờ về con người này.
Trước khi lên đường, Hồng Y đã không ngớt nói với cô Thực Vân Cốc đáng sợ ra sao.
Người ta đồn rằng xưa nay chưa từng có người nào vào Thực Vân Cốc rồi vẫn sống mà trở ra được, chưa từng có ai nói trong đó có người ở, nhưng cũng có thể là tại người ta chưa phát hiện ra; giống như cô, cô từng vào Thực Nhân Cốc một lần rồi lại ra được đấy thôi?
Nghĩ thế, Khuynh Thành bèn gật đầu với người phụ nữ này. Trông cô có vẻ là một người tu chân?"
Khuynh Thành lại khẽ gật đầu.
'Con gái có thể luyện võ công đến mức rất lợi hại, không nhiều; con gái tu chân lại càng hiếm. Thanh Thanh này rất khâm phục cô."
'Đâu có? Cô mới khiến mọi người khâm phục chứ! Cô đi một mình trong rừng sâu mà không thấy sợ, hẳn cô có tu vi võ công rất cao cường."
Tôi mọi ngày học từ cha tôi vài miếng võ tầm tầm, chẳng đáng gọi là tu vi gì gì. À, tôi còn chưa biết tên cô?"
'Cứ gọi tôi Khuynh Thành là được."
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Dọc đường rất yên ổn, không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Thanh Thanh kể với Khuynh Thành những chuyện thường ngày trong nhà, cho nên Khuynh Thành cũng buông lỏng cảnh giác.
Phía trước là nhà tôi, sắp đến rồi!"
Thanh Thanh chi về một ngôi nhà tranh ở phía xa xa.
Không hiểu sao, càng đi đến gần ngôi nhà tranh Khuynh Thành càng cảm thây bất an.
Nếu lúc này mình nói là phải đi thì e người ta sẽ buồn. Nếu cô ta có thiện chí bảo mình ở lại, nhất là đã đi đến cừa nhà rồi, mà mình lại từ chối thì e quá lộ liễu.
Nghĩ vậy cho nên Khuynh Thành đành đánh bạo bước vào.
Không nghĩ nữa, được đến đâu hay đến đây!
"Khuynh Thành, cô em ngồi đi, tôi sẽ pha trà cho cô nhé!"
Nói rồi Thanh Thành quay người bước vào nhà trong.
Khuynh Thành nhanh chóng nhìn khắp căn phòng một lượt, rất ngăn nắp, rất sạch sẽ.
Cô lập tức đứng lên đi theo Thanh Thanh.
"Thanh Thanh, sao không thấy cha cô? Nhà ta ở đây đã bao lâu rồi?
"Cha tôi chưa về. Chắc ông sẽ về hơi muộn."
Thanh Thanh bưng ra một đĩa hoa quả đặt lên bàn.
"Cô em đã đói rồi phải không? Ăn tạm chút hoa quả, rồi tôi đem bánh trái ra cho cô."
Thanh Thanh ấn vào tay Khuynh Thành một đĩa quả tươi rất kỳ dị.
"Đây là quả tươi sáng nay tôi mới hái trong rừng, cô nếm thử đi Bên ngoài không có thứ quả này đâu."
Đúng là Khuynh Thành chưa từng nhìn thấy thứ quả như thế này. Nhưng cô cảm thấy màu của nó thắm đỏ rất khác thường.
"Tôi từ bé đã không thích ăn hoa quả, chỉ hay ăn các món lương thực bình thường. Tôi lại ăn cái này vậy."
Khuynh Thành moi túi áo lấy ra hai miếng bánh, đưa cho Thanh Thanh một miếng.
"Thanh Thanh, cô cũng ăn thử xem! Trong rừng sâu, chưa chắc đã có mà ăn đâu!"
Hóa Xà chẳng hứng thú với bánh trái, nhưng vì muốn xóa bỏ nghi ngại của Khuynh Thành nên nó cũng cầm lấy rồi từ từ nhấm nháp.
Hương vị ngon thật!"
Nhưng lòng nó thầm chửi rủa: bà mày đây chưa nhận ra con ranh con đa nghi đến thế này; nếu không vì mấy hôm trước vừa bị thương thì bà mày đây đã đớp mày một miếng, chứ hơi đâu phải phí lời với mày như thế này làm gì!
"Cũng muộn rồi đây, Khuynh Thành nên sớm đi nghỉ đi!" Nó dẫn
Khuynh Thành vào phòng của nó.
‘ Cô em à, so với bên ngoài, thì ở đây luộm thuộm nhiều lắm. Cô đừng chê cười!"
Đi đến gần cái giường, Khuynh Thành lập tức cảm thấy rất không ổn.
Nhưng cô vẫn thản nhiên bước đến.
Hôm nay Khuynh Thành chịu khó một chút, cô em ngủ chung với ta nhé!"
Thanh Thanh, cô cho tôi ở nhờ đã là rất may mắn cho tôi rồi. Tôi không phiền cô nhiều, rất mong cô bỏ qua cho."
Nói rồi Khuynh Thành lên giường.
Có lẽ đêm nay sẽ có một trận ác chiến với con Hóa Xà. Khuynh Thành vừa mừng lại vừa lo. Nó là yêu thú chưa rõ mình đọ chiêu với nó sẽ ra sao đây?
Khuynh Thành bắt đầu chờ đợi.
Thanh Thanh cũng lặng lẽ nằm bên cạnh Khuynh Thành. Thanh đang chờ đợi, chờ đợi một khoảnh khắc tuyệt diệu. Chờ Khuynh Thành ngủ say đã, thì mới dễ ra tay. Dù phát hiện ra thì cô ta cũng không kịp chạy trốn nữa. Thanh Thanh đã sớm bô trí Mê Ảo trên giường này rồi.
Đã nằm lên giường rồi mà lại muốn nhảy xuống thì không hề đơn giản tí nào.
Canh một trôi qua. Canh hai trôi qua. Cuối cùng canh ba cũng đã đến. Đây là lúc loài người phòng bị yếu nhất. Đôi mắt như hai hạt ngọc trai của Thanh Thanh thỉnh thoảng lại chớp chớp.
Những ngón tay thon thả cũng đang dần dần mọc ra những cái móng vừa dài vừa nhọn, toàn thân Thanh Thanh bỗng dựnj lên nhảy bổ vào Khuynh Thành.
Khuynh Thành đã sớm đề phòng. Đôi mắt đẹp của cô bất ngờ to, cô lăn sang bên một vòng, tránh được.
"Không ngờ ngươi là yêu quái thật!"
"Bây giờ ngươi mới biết thì quá muộn rồi!"
Khuynh Thành cười nhạt. Cô thầm nghĩ, may mà mình đã cảnh giác, nếu không đêm nay mình phải bỏ mạng ở đây.
"Còn nhớ cái bánh ta đưa cho ngươi chứ?"
"Ngươi cho rằng chất độc của loài người sẽ có tác dụng đối với ta ư?"
Khuôn mặt xinh xắn của nó trờ nên méo mó, vì nó đang quá thèm ăn thịt Khuynh Thành.
"Đương nhiên ta biê't các châ't độc thông thường không thể hạ đựơc bọn yêu thú các ngươi. Nhưng... ngươi có cảm giác rất muốn đi ị không?"
Hóa Xà Thanh Thanh nín lặng một hồi. Đúng là nó đang có cảm giác ây thật. Không hiểu sao, nó đã vận khi vận lực rồi mà vẫn rất muốn đi ị.
Khuynh Thành cười tinh quái nhìn nó, nói: "Thế nào? Ta không lòe ngươi đấy chứ?"
"Ngươi... ngươi đã cho ta ăn thứ gì?"
"Có gì đâu mà! Ta chỉ trộn lẫn một chút thuốc tẩy ruột, nhưng vội vã nên đã cho hơi quá liều, đoán rằng nhà ngươi sẽ ba ngày liền không thể nhúc nhích gì được. Ngươi nên biết…”
Thật không ngờ cô gái trông xấu xí nhưng có vẻ tô't nết này lại thâm hiểm như thế.
Ta ám toán nó không xong, trái lại ta lại bị nó ám toán. Nó là một người tu chân, rất hiếm phụ nữ tu chân, nếu ăn thịt nó thì công lực ta sẽ tăng râ't mạnh, hơn hẳn ăn thịt bọn đàn ông tu chân cùng đẳng cấp với nó.
Miếng ngon đến tận miệng, thế mà lại bị tuột mât!
Ngươi cho rằng làm thế có thế hãm được ta chắc?"
Hóa Xà Thanh Thanh cố hết sức để nhịn, nên mặt nó càng nhăn nhó méo xệch, trông nó chẳng khác gì con ma nữ.
Con Khuynh Thành, cô nằm trên giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, rất thanh thản nhàn nhã, bộ dạng "rất đáng ăn đòn"!
Ta không tin ngươi có thể cứ nhịn mãi. Ngươi không thể không đi vệ sinh.
…….
Con bé này thật là thâm!
Hóa Xà Thanh Thanh nắm chặt nắm tay định táng vào Khuynh Thành nhưng bụng nó bị "nén" quá căng nên đành rụt tay lại, ra sức tiếp tục nhịn.
Bộ dạng nó buồn cười hết nhẽ.
Hóa Xà không hiểu "đi vệ sinh" nghĩa là gì nhưng cũng không hoàn toàn mù tịt, chẳng qua là vào nhà xí mà xả ra chứ gì!
Nó rất muốn từng miếng từng miếng xé nát Khuynh Thành nhưng hễ chực hành động thì nó lại muốn đi ị, than ôi, sao khó chịu quá thế này?
Hóa Xà, có bao giờ phải bức xúc như bây giờ? Năm chục dặm quanh đây là địa bàn của nó, chưa bao giờ có yêu thú nào dám bén
mảng đến xâm phạm. Không ngờ hôm nay lại bị một con bé tu chân xử lý thê thảm!
Ngươi mau đưa thuốc giải cho ta, nếu không..
Thanh Thanh, cô nên giữ sức, yên tâm mà ngồi đó, nếu không,
Sẽ là miệng nôn trôn tháo thì gay đây! Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì e Thanh Thanh cô nương chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục sống ở Thực Nhân Cốc này nữa.
Thử nghĩ mà xem, một cô gái xinh tươi như hoa mà lại... mà lại suốt ngày tháo tỏng, bê bết khắp người... thối um... thì mất mặt quá
Thể mà Con ranh tu chân này không hề có chút phong thái tiên phong đạo cốt gì cả!
Toàn giở các thủ đoạn rất hạ lưu.
"Ngươi thật bỉ ổi!"
"Có đi có lại mới toại lòng nhau! Nếu ngươi không định ăn thịt ta thì ngươi đâu đên nông nỗi này?"
"Được lắm! Tiểu thư ta đây gan lì tiếp ngươi ba ngày!"
Nói rồi Hóa Xà Thanh Thanh ngồi xuống, điều khí dưỡng thần. Trận đổ mê ảo đã bày, nó không tin con ranh tu chân này có thế chạy ra.
Khuynh Thành ngồi dậy cười nhìn nó, rồi nói: "Có thế mới là ngoan chứ!"
Tiếp đó cô đứng lên bước ra.
Kinh ngạc.
Kinh ngạc tuyệt đối.
Con ranh này lại có thể... không tốn chút sức lực nào bước ra khỏi trận đồ mê ảo của mình!
Sao có thê như thế này được?
Nhìn con Hóa Xà sửng sô't, Khuynh Thành ngoái lại tủm tỉm cười "Chớ nóng nảy đùng đùng lên, kẻo sẽ bĩnh ra đây! Và đừng truy đuổi theo ta! Nếu ngươi muốn bĩnh ra thối um khắp người thi đương nhiên là tùy ngươi."
Khuynh Thành cười rõ to với nó, rồi sải bước đi ra hết sức thanh thản dễ chịu.
Lúc này trời đã tang tảng sáng.
Mong sao thuốc tháo dạ sẽ kìm được chân Hóa Xà không thể truv kích cô, nếu không cô thực sự không biết mình có địch nổi nó không
Vừa ra khỏi căn nhà của Hóa Xà, Khuynh Thành bắt đầu cất bước chạy như bay.
Thuốc tháo dạ chi có thể hãm chân con Hóa Xà ba canh giờ.
Khuynh Thành nói là "ba ngày" chi nhằm hù dọa nó mà thôi.
Tốt nhâ't là nó không thể phát hiện ra quá sớm.
Lúc này Khuynh Thành chỉ cầu gặp được Huyết Sâm trước khi
Trời tối.
Vừa đi chưa được bao lâu cô đã nghe thây tiếng tru tréo của Hóa Xà Thanh Thanh từ phía sau vọng lên.
Ranh con, chạy đâu cho thoát?"
Rất bất ngờ, một làn khí đáng sợ từ phía sau tràn tới, hoàn toàn siết chặt Khuynh Thành. Uy lực của nó mạnh hơn hẳn luồng khí của
Tiêu Hùng hồi nọ.
Không ngờ con Hóa Xà này lại lợi hại như vậy.
Khuynh Thành chi thấy tim mình đập "choang choang" vang dội trong tai.
Khí thế thật đáng sợ!" Khuynh Thành không nén nổi phải ngoái nhìn.
Hóa Xà đã biến trở lại nguyên thân của mình, đang vỗ đôi cánh rất rộng, hình hài con người đã hoàn toàn biến thành con rắn.
Tốc độ di chuyển của nó cực nhanh, nó không chỉ bò trườn trên mặt đất mà còn có thể bay lên trên không nữa.
Con bé kia, đã đến chỗ ta rồi, ngươi có thể chạy thoát hay sao?"
Khuynh Thành không ngờ nó có thể lao đến nhanh như thế này.
Nhà ngươi hãy ngoan ngoãn lại đây, ta sẽ cho ngươi được chết dẽ chịu hơn!"
Ngựơi nghĩ ta là đồ ngu hay sao? Đâu có chuyện dẫn xác đến để ngươi ăn thịt? Dù chết, ta cũng sẽ vật lộn tơi bời, huống chi chưa hẳn là không thể thắng ngươi.
Nếu Hóa Xà chưa khôi phục nguyên hình thì khác, nay nó đã khôi phục nguyên hình thì Khuynh Thành đã nhìn ra vấn đề.
Vì nó đã bị tổn thương nội tạng, nếu không, Khuynh Thành không thể là đối thủ của nó.
Tuy nhiên hiện giờ vẫn chưa phải lúc trực tiếp giao đấu với nó.
Khuynh Thành lấy ra hai cái hoa quế, đưa cho nó một cái, cô rất muốn nó hài lòng, đứng nhìn nó ăn.
"Ngon, ngon!"
Thằng bé nhai rau ráu, chỉ hai miếng đã xử lý xong cái bánh hoa quế, nó chùi tay vào áo rồi lại chìa tay ra.
Khuynh Thành vội đưa cho nó cái bánh thứ hai, dịu dàng hỏi lấy lòng nó: "Thích ăn phải không?"
"Thích, thích! Còn nữa không? Mau cho ta đi, cho tất cả đi!"
Thú vị thật!
Chú nhóc bé tẹo mà ăn khỏe ra trò!
À!
Quên mất!
Nó vốn là một con đại điểu kia mà!
"Còn bánh nữa không?"
Nó hầu như mỗi lần há miệng là xơi một cái bánh. Khuynh Thành lôi cả lương khô cât trong nhẫn không gian ra mà vẫn không đủ cho nó ăn. Chú bé tí hon này thật phàm ăn.
"Cho thêm nữa... thêm nữa... nữa đi!"
"Sao lại không cho người ta?"
"Chú em ơi, ba tháng lương thực của chị, em đã ăn sạch cả rồi đấy!"
"Thế á? Đã ăn hết sạch? Không đủ cho người ta ăn à?"
Thằng bé vẫn không ngớt nhìn Khuynh Thành.
Cô bỗng thấy sởn gai ốc. Rõ ràng nó là đứa bé con, sao ánh mẮt của nó nhìn người ta lại "sành sỏi" thế này?
Mặt khác, cô chẳng phải mỹ nhân, đâu cần phải nhìn cô như thế?
"Chú em à, người chị có mùi rất khó chịu, thịt chị cũng chẳng ngon lành gì... và, chị lại xấu nữa, nếu ăn thịt chị thì em cũng biến thành rất xấu xí. Cho nên... tôt nhất là đừng ăn thịt chị, thì sau này lớn lên em sẽ có thể càng đẹp trai hơn."
Hồng Loan vẫn im lặng nhìn Khuynh Thành.
Chú nhóc con này thật không biết đâu mà lần!
Cho nên Khuynh Thành của chúng ta phải bắt đầu "dẫn dụ" nó.
"Chú em ạ, làm người, chịu ơn của ai thì phải biết trả ơn."
"Ừ!"
Chú bé tí hon đã gật đầu.
Trong cuộc sống, nên chia sẻ niềm vui, hạnh phúc của mình "
"Ừ!"
"Trong cuộc sống, ta nên có đi có lại."
“Ừ!"
Ha ha… Khuynh Thành khoái chí cười thẩm, thằng bé này đã cắn câu rồi.
Vậy thì có phải em đã mắc nợ chị ân nghĩa không?"
"Vì thếbây giờ chị muốn tôi tha cho chị chứ gì?"
Hả?
Thật không ngờ con đại điểu này cũng rất thông minh! Ai cũng bảo trẻ con dễ mắc lừa, nhưng thực ra rât không dễ gì lừa được chúng!
Lẽ thông thường là như thế. Nhưng chú em cũng biết rồi… vậy bây giờ chị xin cáo từ nhé!"
"Đứng lại!"
Chết dở rồi!
Khuynh Thành đã giở hết mọi thủ đoạn.
Lẽ nào mình phải chết bởi một con chim?
Không thê như thê! Đúng ià không thê chấp nhận. Nêu con chim này là một người lớn thì tạm được, mình đâu có thê’ chết dưới bàn tay đứa trẻ 4, 5 tuổi? Chết như thế không thê’ nhắm mắt!
Khuynh Thành lại nhìn Hồng Loan và dẫn dụ nó.
“Chú em sẽ nghe lời người lớn, đúng không?"
"Đúng!"
"Thế thì bây giờ chị bảo em hãy đứng đây đừng đi đâu. Cứ chờ chị về. Được chứ?"Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương 7 một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!