Hi Du Hoa Tùng Chương 16 : Bạch Khiết có lời muốn nói

Chương 16: Bạch Khiết có lời muốn nói

Lão Hoàng đế nghe vậy, nhất thời mừng rỡ vội vàng lấy Tử Hư Chân Long lệnh từ trong ngực, cười nói: “Vu Thiên, có phải vật này?”

“Hình như có chút không đúng?” Vu Thiên ngờ ngợ nói một câu, lập tức một đạo lực lượng vô hình đem Tử Hư Chân Long lệnh lấy từ trên tay lão Hoàng đế.

Một lúc lâu sau, Vu Thiên thở dài một hơi: “Bệ hạ, Tử Hư Chân Long lệnh đã bị tổn hại, công hiệu của nó cũng không còn cách nào phát huy. Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng. Vật này quan hệ cực lớn, như thế nào mà người lại không cẩn thận để bị hư hao?” Vu Thiên thân là tôn chủ Hoàng Đình Đấu Ti, đối với tầm quan trọng của Tử Hư Chân Long lệnh thì biết rất rõ ràng. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, lệnh bài này kì thật chính là biểu tượng của Hoàng quyền, tính trọng yếu cũng gần ngang bằng với ngọc tỉ truyền quốc.



Lão Hoàng đế nghe Thiên Vu trách mình, trong lòng có chút không vui. Nhưng mà vừa mới thu lễ vật của người ta, bây giờ lại dùng thủ đoạn tay bắt người, mồm ăn thịt người. Làm sao ngài lại có thể vì giận dữ mà trở mặt nhanh như vậy.

“Có biện pháp khôi phục lại không?” Tử Hư Chân Long lệnh lúc đầu là do Trương Thiên Sư chống cự địch nhân mà bị hư hao. Từ khi gửi lại cho đến giờ vẫn do lão Hoàng đế giữ gìn, nhưng ngài không có cách nào để khôi phục vật đó.

“Có!”

Vu Thiên lạnh lùng nói: “Chủ yếu là bản tôn sẽ đem nó để ở chỗ Hoa Hạ long mạch bổ dưỡng mấy tháng đến khi hồi phục. Nhưng mà cụ thể là ngày nào thì bây giờ thần cũng không cách nào đoán được”.

“Hảo” lão Hoàng đế cười cười: “Tự nhiên có biện pháp, vậy cho khanh mượn lệnh bài đây” Tâm tình của lão Hoàng đế trở nên thư thái hơn. Nếu quả thật Tử Hư Chân Long lệnh được phục hồi, chẳng những có thể xác định được Lưu Phong liệu có phải là Thế tử Trịnh vương phủ hay không, mà còn tiến một bước tra cứu về Hoàng thái tôn. Chuyện Trương Thiên Sư trăng trối lại ngày đó, cho đến giờ lão Hoàng đế vẫn còn chưa từng quên. Nhất là việc Trương Thiên Sư tử vong li kì càng làm cho lão Hoàng đế cảm nhận trong đấy có dư vị âm mưu nào đó.

“Bệ hạ, có chuyện mà hạ thần phải nhắc nhở người. Mấy ngày trước ngài trông thấy tại ngự hoa viên một nữ tử, ngàn vạn lần không thể trêu chọc. Nếu không ngay cả Hoàng Đình Đấu Ti ra tay cũng chưa chắc có thể đảm bảo an toàn cho người” Vu Thiên đột nhiên lên tiếng cảnh cáo.

Lão Hoàng đế nghe vậy, giật mình đánh thót một cái, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Khanh nói cái gì. Khanh nói ngay cả Hoàng Đình Đấu Ti các khanh cũng không phải là đối thủ của vị di nương Lưu Phong? Sao lại có thể như vậy được? Người khác thì không biết, nhưng mà trẫm biết rất rõ ràng. Nếu như Hoàng Đình Đấu Ti toàn lực xuất thủ, đối thủ kể cả là tu vi thiên nhân kì cũng phải cố hết sức lực. Chẳng lẽ nữ tử này là tiên nhân? Không, cho dù là tiên nhân thì khanh cũng không nên nói ra thiếu tin tưởng như vậy. Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?”.

Vu Thiên trầm ngâm nửa ngày mới chậm rãi nói: “Bệ hạ, không dám giấu người. Ngay cả Vu Thiên cũng không nhìn ra lai lịch của nữ tử nông sâu thế nào. Nhưng mà trực giác nói cho thần biết nàng phi thường nguy hiểm, phi thường đáng sợ. Vì vậy, bệ hạ người nhất định phải nhớ, nếu như không phải bất đắc đĩ, ngàn vạn lần không nên trêu chọc nữ tử này.”

Nghe Vu Thiên phân ưu như vậy, lão Hoàng đế tựa hồ đã nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, gật gật đầu nói: “Ân, ta sẽ chú ý. Lưu Phong a Lưu Phong, nói cho cùng thì khanh là người gì đây. Vì sao mà khanh lại có bên người lực lượng cường đại như vậy. Xem ra đánh giá của trẫm về khanh lại phải bổ khuyết rồi”.

Hiển nhiên lời của Vu Thiên đã làm lão Hoàng đế hoàn toàn minh bạch về điểm lợi hại của Thu Sương.

“Bệ hạ, kì thật người cũng không nên lo lắng quá mức. Thần xem ra Lưu Phong chưa chắc sẽ gây bất lợi cho người” Vu Thiên mở miệng nói về cái nhìn của lão đối với Lưu Phong: “Thực sự thì tiểu tử này rõ ràng là kiệt xuất không sai”

Lão Hoàng đế bớt căng thẳng, gật gật đầu, nằm nghiêng trên ghế rồng cười nói: “Chỉ cần trẫm có thể khống chế được Lưu Phong thì tin rằng Thu Sương tiên tử sau lưng hắn cũng sẽ không gây khó khăn gì cho trẫm”

“Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể. Ngài không nên gây bất lợi cho Lưu Phong, Thu Sương tiên tử sẽ tuyệt đối không chịu dừng lại” Vu Thiên lo lắng khuyên bảo.

Lão Hoàng đế cười nói: “Trẫm nghĩ khanh hiểu nhầm ý trẫm. Làm sao trẫm lại gây bất lợi cho Lưu Phong chứ. Trẫm nói khống chế không phải như khanh tưởng tượng đâu. Tự trẫm có thủ đoạn của mình...”

Khẽ cười một tiếng, lão Hoàng đế phất tay nói: “Vu Thiên, Tử Hư Chân Long lệnh quan hệ trong đại. Việc này không thể trễ, trẫm nhắc khanh bây giờ lập tức đi tới Hoa Hạ long mạch bổ dưỡng lệnh bài”.

“Ân, thần biết” Vu Thiên dặn dò một tiếng, nói: “Thần sẽ mau quay lại. Mấy ngày thần không có mặt tại đây, sẽ có cao thủ Hoàng Đình Đấu Ti âm thầm bảo vệ người”

Lão Hoàng đế hài lòng cười vài tiếng, tâm tình dường như khoan khoái dị thường. Ánh mắt chuyển hướng về phía hai xử nữ, cười hắc hắc một tiếng rồi đi tới.

“Mĩ nhân, hãy hầu hạ trẫm tốt vào, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho các ngươi” Nói xong trong số đó lão đã ôm một xử nữ đang run rẩy toàn thân vào ngực, bàn tay to đã phóng túng du ngoạn trên thân thể xích lõa của xử nữ.

“Hà hà!”

Lão Hoàng đế vừa mới ăn xong viên đan dược được Thiên Vu cho, ngay lập tức hạ thân bắt đầu phản ứng: “Không sai, không sai, đan dược này quả nhiên cực kì tuyệt diệu”.

“Nâng mông lên nào!”.

Lão Hoàng đế thô bạo vỗ lên mông nữ nhân vài cái. Ngay sau đó cởi bỏ quần áo, lần lượt tiến nhập vào thân thể hai xử nữ.

Phi ngựa hộc tốc trọn vẹn suốt một canh giờ, lão Hoàng đế mới hài lòng tiết thân. Mà lúc này hai xử nữ vốn xinh tươi như hoa đã bị lão Hoàng đế đùa giỡn đến mệt lử. Cả gương mặt ửng hồng, nằm bẹp trên đất, thân thể vẫn hơi run rẩy không ngừng như cũ.

Lão Hoàng đế mỗi người một cước đá văng hai nữ nhân đi, mặc quần áo vào rồi quát lớn: “Bay đâu!”

Rất nhanh, Trương công công chỉ huy mấy tên thái giám vội vàng đi vào rồi quì trên mặt đất lắng nghe bệ hạ phân phó.

“Nghe chỉ, triệu Yến vương vào kinh thương nghị đại sự, nhưng không cho phép Tam Vệ tùy tùng!” Lão Hoàng đế trước đã chấp nhận kiến nghị của Lưu Phong, chỉ là trong lúc nhất thời có chút dèm pha nổi lên, hôm nay rổt cục hoàn toàn ban hạ quyết định.

“Mặt khác, truyền chỉ Tĩnh Vương gia thống lĩnh Tứ Đại Quân Đoàn, bố trí trọng binh tứ phía kinh đô, phòng thủ nghiêm ngặt”. Ngừng lại một chút lại ban thêm một đạo mệnh lệnh.

Trương công công do dự một chút rồi gợi ý nói: “Bệ hạ, trong Tứ Đại Quân Đoàn thì có một do Túc vương nắm giữ”.

Lão Hoàng đế hơi cau mày, cẩn thận suy nghĩ rồi mới nhớ ra, quả thật lúc trước ngài đã giao một quân đoàn cho Túc vương.

“Nếu vậy thì giao cho Tĩnh vương thống lĩnh tất cả Tứ Đại Quân Đoàn. Nói cho bộ binh để Túc vương tiếp quản tam doanh Phi long quân” Đối với lão Hoàng đế mà nói, Túc vương căn bản là không để trong mắt. Vốn Vương là một tướng tài, đáng tiếc dã tâm lại quá lớn. Rõ ràng cũng muốn tranh giành ngai vàng, dĩ nhiên cũng đã làm cho lão Hoàng đế không thích.

“Lão thần tuân chỉ” Trương công công sau khi lĩnh mệnh vội vàng đi tới truyền đạt cho quân cơ nội các ban chỉ.

================================================== ==========

“Di nương, người nói là điệt nhi đã sinh tâm ma?” Lưu Phong đem tình trạng khác thường trong mấy ngày qua của hắn nói cho Thu Sương một lượt. Sau khi Thu Sương cẩn thận kiểm tra thân thế Lưu Phong đã cho ra một kết luận. Vì tốc độ tu hành của hắn quá nhanh, cho nên xuất hiện tâm ma. Nhưng mà tâm ma của Lưu Phong không giống như người khác. Cho nên ngay cả Thu Sương trong thời gian ngắn cũng không nhìn thấu, tình hình có hơi quỉ dị.

Kì thật, Thu Sương xem ra Lưu Phong trên đường tu hành không nên xuất hiện tâm ma. Bởi vì tâm cảnh của hắn nhất định mạnh mẽ hơn tu vi rất nhiều. Nhưng mà sự thật là đích xác hắn đã sinh tâm ma, do đó Thu Sương không chuẩn bị kịp.

“Phong nhi, điệt nhi không phải lo lắng. Có di nương tại đây, khu trừ tâm ma có là gì đâu” Mặc dù tình huống của Lưu Phong có chút quái dị, nhưng mà đối với Thu Sương mà nói thì cũng không đến mức vô phương khắc phục. Đương nhiên, nàng còn cần theo dõi thêm vài ngày.

Nghe Thu Sương nói vậy, Lưu Phong đã ít nhiều yên tâm.

Nhưng mà giấc mơ của hắn, trong đó có gặp Đình Nhi thì lại từ từ không mất đi ngay. Mỗi ngày giấc mơ này đều không ngừng xuất hiện trong đầu óc hắn, quấy nhiễu tâm cảnh hắn.

“Phong Nhi, có phải điệt nhi lo lắng cho Đình Nhi?” Thu Sương đã nghe Lưu Phong thuật lại về giấc mơ đó, sau khi cẩn thận bói toán, nàng lại cho ra một kết quả mơ hồ, hẳn là Đình Nhi không có chuyện gì.

“Ân!”

Trước mặt di nương, Lưu Phong cũng không nghĩ che dấu điều gì: “Từ sau khi gặp ác mộng, tâm thần điệt nhi luôn bồn chồn. Trong lòng thường ghi nhận ám ảnh thấy Đình Nhi. Điệt nhi sợ nàng phải chịu ủy khuất có hại tại Huyền Tâm Chánh tông”

Thu Sương mỉm cười: “Phong nhi, điệt nhi yên tâm đi. Đình Nhi ở Huyền Tâm Chánh tông được sư tôn nàng chiếu cố. Hơn nữa, đại sư tôn ngươi và nhị sư tôn cùng nàng cũng thường xuyên gặp gỡ với nàng. Sẽ không có chuyện gì đâu”. Lần trước Thu Sương giải trừ tâm ma cho Ngưng Nguyệt đại sư nên suy tính của bà đối với hôn sự của Đình Nhi có thay đổi. Hơn nữa, với tu vi của Đình Nhi bây giờ thì Huyền Tâm Chánh tông cũng sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất. Trừ phi mấy lão gia hỏa ẩn cư tại hậu sơn nghe nói đã quay trở lại. Nhưng với thân phận mấy lão gia hỏa này, sao lại đi khi dễ một đệ tử hậu sinh (nv: sinh buổi chiều) cơ chứ.

“Có di nương nói vậy, Phong nhi đã thấy yên tâm nhiều” Lời này nếu như người khác nói thì có lẽ Lưu Phong thấy như an ủi. Nhưng mà từ miệng Thu Sương nói ra tự nhiên ý nghĩa khác hẳn. Cho đến bây giờ Lưu Phong chưa từng thấy có chuyện gì mà Thu Sương nói không chính xác cả.

Với Thu Sương, Lưu Phong tuyệt đối tin tưởng.

“Phong nhi, những ngày này điệt nhi phải cẩn thận cho mình nhiều hơn. Từng lúc đều quan sát sự phát triển tâm ma của mình. Ba ngày sau điệt nhi đem tình huống trong những ngày gần nhất nói tường tận cho ta. Ta sẽ tự mình luyện chế đan dược cho Phong nhi để khu trừ tâm ma. Được rồi, Bạch Khiết sắp sửa xuất quan, sau này có nàng bên người thì tâm ma cũng không phát sinh nữa” Với sự trợ giúp của Thu Sương, Bạch Khiết chẳng những tam khỏa nguyên đan qui một mà còn hoàn thành bán linh thể. Tu vi của nàng so với trước kia chẳng biết cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Có nàng bên cạnh Lưu Phong, Thu Sương cũng yên tâm hơn. Trong khoảng thời gian này, Thu Sương quá bận rộn. Ngoại trừ việc chỉ điểm cho mọi nữ nhân của Lưu Phong tu luyện, quan trọng hơn là phụ trách việc huấn luyện một vạn quân của Thần Thánh Quân Đoàn. Mỗi ngày bận rộn đến tối, căn bản không giống như thời khắc lúc trước có thể thủ hộ bên mình Lưu Phong.

“Được rồi, trước hết ta đi thúc giục mấy cháu dâu (chắt tức phụ) tu luyện đã, vậy không bồi tiếp điệt nhi nữa”.

“Tiểu tình nhân!”

Thu Sương vừa mới đi khỏi, âm thanh Bạch Khiết nhất thời đã vang lên trong đầu Lưu Phong.

Lưu Phong hơi hơi run sợ, lại có chút kì quái, vội vàng dùng tâm thần hỏi lại: “Nghe di nương nói thì không phải mấy ngày nữa nàng mới xuất quan sao?”.

“Vừa khéo hôm nay ta mới xuất quan!” Trong âm thanh Bạch Khiết tràn ngập niềm vui sướng: “Tiểu tình nhân, lần này có thể tỏ rõ cho ngươi. Chính ngươi cũng không biết, tu vi ta bây giờ đã phi thăng thành tiên, ngoại trừ cao thủ Tiên Linh môn, tu chân giới này sợ rằng đã không còn người có thể cùng đối địch”.

Lưu Phong vội vàng hỏi: “Vậy tu vi của nàng so với tu vi di nương còn kém nhiều không?”

Bạch Khiết suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Cụ thể ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà trực giác nói cho ta biết, ta và Thu Sương tiên tử căn bản là không thể so được. Nếu quả thực mà nàng muốn, thì nàng có thể một tay bóp chết ta”.

Lưu Phong nhất thời kinh ngạc: “Sao lại có thể được? Không phải nàng nói rằng tu vi của nàng đã phi thăng thành tiên sao?”

“Điều này không sai, mấu chốt là tu vi Thu Sương tiên tử thực sự quá mạnh mẽ. Căn bản là ta không nhìn thấu...” Bạch Khiết nghiêm túc nói: “Tiểu tình nhân, ta nghĩ Thu Sương tiên tử tuyệt đối không phải chỉ có là một vị tiên bình thường trong Tiên Linh môn”.

Lưu Phong cũng âm thầm chắt lưỡi. Vốn hắn ước lượng tu vi Thu Sương đủ để sánh với tiên nhân. Nhưng giờ nhìn lại tựa hồ như hắn đã phỏng chừng có chút sai rồi.

“Được rồi, lúc nãy di nương có đây thì nàng đã xuất quan phải không. Làm sao mà nàng không chào hỏi di nương. Chẳng lẽ nàng có điều gì giấu diếm người chăng?” Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.

“Không sai, tiểu tình nhân. Nhà ngươi rất thông minh. Vừa rồi đích xác là ta đã xuất quan, nhưng ta cố ý giấu diếm Thu Sương tiên tử” Bạch Khiết đột nhiên thần bí nói: “Vậy đến phòng ngươi đi, sau đó bày ra cấm chế. Ta có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ngươi”.

“Nói cho cùng là chuyện gì mà thần bí như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới di nương chăng” Sắc mặt Lưu Phong trở nên rất khó coi.

“Trước hết đừng có hỏi gì nhiều, hãy làm như lời ta nói đi”.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, sau đó đi vào trong phòng mình tiện tay bố trí một đạo cấm chế.

Bạch Khiết lập tức xuất ra khỏi khỏa Tam phân Qui nguyên đan hiện ra trước mặt Lưu Phong. Sau đó trong cấm chế của Lưu Phong lại bày ra một đạo cấm chế càng thêm lợi hại.

Lưu Phong chứng kiến Bạch Khiết làm kích động như vậy (nv: hưng sư động chúng-ngộ chịu dịch ko thấu), không tránh khỏi có chút hồi hộp thầm nghĩ, rốt cuộc là nàng muốn nói gì? Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra điều gì?

Nếu để cho hắn lựa chọn giữa Thu Sương và Bạch Khiết, hắn tình nguyện tin tưởng Bạch Khiết. Nói cho cùng thì hai người đã ở cùng trong thời gian dài, mọi thứ biết rõ ngọn ngành. Ngược lại với Thu Sương, tuy rằng có những chứng cứ chỉ rõ nàng đích thực là tỉ tỉ của Lam Thi Kì. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã làm nhiều việc tốt cho Lưu Phong. Nhưng thân phận của nàng thì quá thần bí.

Nguồn: tunghoanh.com/hi-du-hoa-tung/quyen-14-chuong-16-UhOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận