Chương 17: Cảm Động
Nhìn xác tên sát thủ đang nằm trên mặt đất, Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Thả hắn, ta sẽ cùng đi với các ngươi.” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Tên sát thủ bên phải nghe vậy, bỏ thanh trường kiếm từ trên cổ Vương Bảo Nhi xuống. Nhưng tên bên trái vẫn kiên trì không tha: “Nhị ca, không thể thả hắn cho đến khi gặp được chủ nhân.”
“Lão tam, thả hắn ra, ta tin tưởng công tử không xuất ngôn bất tín” Tên sát thủ bên phải cầm tay lão tam hạ xuống, giải thoát cho Vương Bảo Nhi.
“Công tử, người đã thả, hy vọng ngươi có thể thủ tín, nếu không huynh đệ ta hai người cho dù phải liều tính mạng, cũng phải mời cho bằng được”
Lưu Phong điềm nhiên nói: “Các ngươi yên tâm, ta đã nói là làm, sẽ đi gặp chủ nhân của các ngươi”
“Đại ca, ngươi không thể theo bọn họ đi được, bọn người này đều là ma đầu giết người không nháy mắt” Vương Bảo Nhi vừa thoát khỏi, đối với Lưu Phong rất cảm kích. Trong lòng hắn, Lưu Phong đã trở thành huynh đệ thân thiết. Nếu đổi ngược lại là hắn, có thực lực như vậy, sẽ không chấp nhận uy hiếp, đánh chết toàn bộ bọn bịt mặt.
Huynh đệ, bằng hữu, hai từ này trước ngày hôm nay mà nói, đối với Vương Bảo Nhi rất xa lạ. Từ nhỏ đến giờ, bên người hắn có không ít người, nhưng tất cả đều là hạ nhân, thị vệ, bằng hữu trà rượu. Trong tâm bọn họ, có thật quan tâm đến mình không? Không có, một người cũng không có. Điểm này Vương Bảo Nhi hiểu rõ. Nhưng hôm nay, hành động của Lưu Phong đã làm cho hắn nhận ra trên đời này thật sự vẫn còn có cảm giác nhiệt tình và cảm động.
“Đại ca, ngươi vĩnh viễn là đại ca của ta!” Vương Bảo Nhi tâm trung phát thệ, từ nay về sau, hắn sẽ toàn tâm đi theo Lưu Phong.
Lưu Phong tại sao cam tâm tình nguyện tiếp nhận uy hiếp của thích khách, là muốn cứu Vương Bảo Nhi ư? Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Phong bây giờ phải bảo vệ Vương Bảo Nhi, bởi vì ý tưởng mở công ty biểu diễn của hắn, việc kinh doanh của hắn phải do Vương Bảo Nhi đi làm. Nếu Vương Bảo Nhi chết đi, cố gắng mấy ngày nay của Lưu Phong sẽ lãng phí. Hơn nữa, thân phận của Vương Bảo Nhi, Lưu Phong cũng không dám để cho hắn chết vô bổ.
“Vương huynh, thời gian không còn nhiều, ngươi quay trở về trước. Ta theo bọn họ đi một chuyến.” Vì phòng ngừa sự việc có thể phát sinh ngoài dự kiến, Lưu Phong thúc giục Vương Bảo Nhi nhanh quay trở về.
Đại ca vì chính mình mà tính mạng bị uy hiếp, đến cuối cùng vẫn không quên, còn lo lắng cho an toàn của huynh đệ. Vương Bảo Nhi cảm giác đáy lòng trào lên một cổ nhiệt lưu, con mắt trở nên có chút ướt át: “Đại ca, ngươi cũng phải bảo trọng”
Quay đầu, Vương Bảo Nhi vung nắm tay, đối với hai gã thích khách uy hiếp nói: “Ta mặc kệ, bất kể các ngươi là ai, nếu các ngươi thương tổn một sợi lông mao của đại ca, ta nhất định cho năm vạn đại quân Giang Nam truy sát, đem bọn ngươi cho cá ăn, một miếng thịt cũng không lưu lại”
“Hừ, chỉ là năm vạn quân, Thánh giáo chúng ta còn không để vào mắt” Một gã thích khách hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Tên thích khách còn lại vội vàng quát: “Lão tam, ngươi nói cái gì hồ đồ thế, sao lại cùng hắn nói nhảm, nhanh lên, đi gặp chủ nhân mới là việc chính”
Ngưng một chút, tên thích khách đó liền hướng Lưu Phong nói: “Công tử, xin mời!”
Lưu Phong liếc nhìn Vương Bảo Nhi một cái nói: “Vương huynh, ngày mai giữa trưa nếu ngươi vẫn không thấy ta, phiền ngươi đi Phượng viên báo với di nương một tiếng”
“Công tử không cần lo lắng, chỉ cần ngươi gặp qua chủ nhân ta, nửa đêm là ngươi có thể an toàn trở về. Chúng ta bây giờ đi thôi”
Vương Bảo Nhi một chân bước ra khỏi ngưỡng cửa, cảm giác can đảm hơn rất nhiều, vẻ mặt hung hăng quay về phía hai thích khách che mặt nói: “Ta cảnh cáo các ngươi một lần nữa, nếu các ngươi dám làm thương tổn lão đại, ta sẽ không buông tha cho các ngươi”
Đồ ăn bám, nếu không vì ngươi ta bây giờ đâu phải theo bọn họ, mẹ nó, ngươi hiện tại không có việc gì, tự nhiên có thể nói nhăng nói cuội, nhưng hắn lại không nghĩ rằng tên ăn bám này không nhanh chân trốn mất, cũng làm cho Lưu Phong cảm thấy kỳ lạ. Lưu Phong bình thản nói: “Được rồi, Vương huynh, ngươi nhanh trở về đi, ta sẽ không xảy ra việc gì đâu?” Từ việc quan sát tình huống trước mắt, đối phương không phải người tu chân, cho nên Lưu Phong một điểm cũng không lo lắng, ngược lại đối với chủ nhân bọn họ, trong lòng cũng có một tia hứng thú.
Vương Bảo Nhi kỳ thật trong lòng sợ hãi, dựa theo cá tính trước đây của hắn, khẳng định là chạy trối chết như điên, nhưng không ngờ hôm nay bị Lưu Phong cảm hóa, trong lòng có một chút tình nghĩa, hiểu được chính mình đi thì có lỗi với Lưu Phong, cho nên lúc này mới can đảm đấu khẩu vài câu với thích khách.
Dọc theo đường đi, hai thích khách cũng không nói một câu nào, chỉ là một tên đi trước một bước dẫn đường, tên còn lại phía sau đề phòng Lưu Phong, làm cho không khí vô cùng khẩn trương.
“Xin hỏi hai vị còn bao lâu nữa mới tới?” Ra khỏi Túy Xuân Lâu liên tục đi đã một canh giờ, mặt trời đã ngã hẳn về phía tây, sắc trời cũng dần tối, cũng không biết chủ nhân bọn họ ở địa phương nào.
Sát thủ bịt mặt lão nhị lạnh nhạt nói: “Công tử không cần phải gấp, sau nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ tới”
Nửa canh giờ nữa, mẹ nó, bây giờ đã là giờ cơm chiều, trong khi Liểu Thanh Nghi nương tử chắc đã chuẩn bị đồ ăn ngon chờ mình trở về. Đợi không thấy mình trở về, chắc nàng nóng lòng lắm. Nghĩ đến Liễu Thanh Nghi, Lưu Phong lại nghĩ đến chuyện nọ, nghĩ đến thức ăn mỹ vị, nghĩ đến cảnh kích dục đêm đó...
“Hai vị huynh đài, mặc kệ các ngươi có tin hay không, ta cũng nói với các ngươi một tiếng, kỳ thật ta không muốn giết chết đại ca các ngươi, ta chỉ muốn bức bách các ngươi thả người, ai ngờ... nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, nói thật, ta còn hoàn toàn không tin trên đời có người thấy chết không sợ, thật là anh hùng...” dù sao cũng phải đi cùng, Lưu Phong cố ý cùng hai thích khách nói chuyện...
Thích khách lão tam nhất thời giận dữ: “Im miệng, ngươi giết chết lão đại của ta, thù này bất cộng đái thiên, ngày khác ta nhất định tìm ngươi trả thù...”
Tùy thôi, ta nói như vậy chỉ là khách khí, nếu nói xong nghe không lọt thì thôi... tên thích khách ngu ngốc kia là tự muốn tìm chết, có thể trách được ai. Tìm ta báo thù, cũng không tự nhìn lại mình, một thân công phu như vậy, muốn giết ngươi, ba chiêu là đã mệnh liễu rồi. Lưu Phong nhếch miệng, lạnh giọng nói: “Vị nhân huynh này, khẩu khí thật lớn, có bãn lãnh bây giờ ngươi ngươi hãy lấy mạng ta đi?”
“Ngươi... ta giết ngươi!” Lão tam hiển nhiên chịu không nổi bị Lưu Phong khích bác...
“Lão Tam, ngươi hồ đồ, đừng quên sứ mạng của chúng ta” Lão nhị gầm lên: “Lão Tam ngươi làm sao lại hồ đồ nữa, Lão đại đã chết, ta và ngươi cũng từng thấy qua, quả thật là chính hắn tự lao vào mũi kiếm của công tử. Công tử nói đúng, hắn căn bản không nghĩ là giết chết lão đại”
Lời này của Lão Nhị, Lưu Phong nghe thuận tai, mỉm cười nói: “Ngươi thật là sáng suốt, lão đại các ngươi chết, ta không phải cố ý”
Lão nhị gật đầu nói: “Ta tin tưởng công tử, nếu ta đoán không sai, đây hẳn là lần đầu tiên ngươi giết người?”