Chương 22: Bạch Vũ bị người khi dễ
Huyệt Dũng Tuyền đích xác là huyệt đạo ở lòng bàn chân có thể gây ra đau đớn nhiều nhất, Lưu Phong giải thích như vậy, Trương Mỹ Nhân cũng không suy nghĩ nhiều.
Vì không để Trương Mỹ Nhân hoài nghi, Lưu Phong bất tái hồ lai-hành động cẩu thả nữa, để tâm hoàn toàn vào việc xoa bóp bình thường.
Trương Mỹ Nhân thở ra hương khí, thân thể trầm tĩnh lại, nàng cảm giác được Lưu Phong xoa bóp cực kì ôn nhu và âu yếm. Từ lòng bàn tay, hơi nóng không ngừng truyền đến mu bàn chân, toàn chân, sảng khoái không nói thành lời. Hơn nữa Lưu Phong đối với xoa bóp huyệt vị rất chính xác nên cảm thấy toàn thân thoải mái không nói lên lời.
Theo sự xoa bóp Lưu Phong, tâm thần Trương Mỹ Nhân từ từ buông lỏng tâm trí toàn thân, mỹ mâu khép hờ, nàng bắt đầu thích loại cảm giác xoa bóp ôn nhu này.
Cảm giác kì diệu làm thân thể Trương Mỹ Nhân càng ngày càng mềm mại, nàng mơ hồ cảm giác hạ thể có chút khác lạ, nhưng không muốn phá hỏng cảm giác thoải mái và thanh tĩnh này.
Lưu Phong xoa bóp đã làm cho thân thể nàng bắt đầu nóng lên, nàng thiếu chút thì bị cảm giác sảng khoái này làm phát ra tiếng rên rỉ... dần đần, Trương Mỹ Nhân thấy rõ hạ thể quả thật khác thường, giữa hai chân đã có một mảng ướt át.
Một tiếng”Ahh” rất nhỏ phát ra từ cổ họng của Trương Mỹ Nhân, mỹ mâu khép hờ từ từ mở, mặt đỏ hồng liếc nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, hôm nay đến đây thôi”. Trương Mỹ Nhân nóng lòng muốn rút lui, hòng thay đổi nội khố ướt át, nếu không cảm giác thật khó chịu.
“Di nương, xoa bóp có phải rất thoải mái không?” Lưu Phong nhìn Trương Mỹ Nhân cười thành tiếng. Âm thanh rên rỉ vừa rồi, quả thật không sai, đừng xem nàng là đồng tính, nếu có thể năng trên thân, tuyệt đối là kích thích.
Trương Mỹ Nhân từ ánh mắt của Lưu Phong có thể hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời nhớ tới lúc không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, mỹ mâu e thẹn, khuôn mặt đỏ bừng tựa hồ lan sang cả chiếc gáy thanh tú.
“Di nương người bước xuống đi...” Trương Mỹ Nhân muốn rời khỏi ghế mây, nhưng không nghĩ tới đôi chân đẹp lại đạp trúng phải cây bổng bổng nóng bỏng kia.
Trương Mỹ Nhân hết sức xấu hổ, giờ phút này, hận không có chỗ nứt nào để chui xuống. Lưu Phong cũng cố ý dùng ánh mắt dạo khắp người nàng.
“Di nương, hôm nào ta sẽ lại tiếp tục giúp người xoa bóp...” xa xa truyền đến tiếng cước bộ của Ân Tố Tố, Lưu Phong nhanh chóng buông mỹ cước của Trương Mỹ Nhân sang một bên.
Trương Mỹ Nhân lúc này mới ý thức vừa rồi mình vì thẹn thùng quá, tự nhiên quên không rút chân lại. Cũng may Lưu Phong cơ trí phản ứng nhanh, giúp nàng hết xấu hổ.
Trương Mỹ Nhân tâm tình bối rối, nhưng ánh mắt ngượng ngùng tịnh không có tiêu tán.
Ân Tố Tố đi tới khi Lưu Phong cùng Trương Mỹ Nhân đã tách ra, bất quá trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, Lưu Phong cùng Trương Mỹ Nhân có điểm khả nghi, bằng không Trương Mỹ Nhân sao lại có sắc mặt thẹn thùng thế kia. Tuy nhiên nghĩ đến Trương Mỹ Nhân là người đồng tính, Ân Tố Tố cũng không suy nghĩ nhiều.
“Di nương ổn chứ!” Ân Tố Tố thấy Trương Mỹ Nhân, không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ vấn an
Trương Mỹ Nhân lúc trước đụng chạm với bổng bổng của Lưu Phong, nay thấy Ân Tố Tố có tật giật mình, vội vàng nói: “Tố Tố, không cần khách khí”
Lưu Phong phát giác vẻ mặt Tố Tố có chút bất thường, vội vàng hỏi: “Nhìn bộ dáng của nàng, chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
“Lão công, Bạch Vũ muội tử bị người ta khi dễ”. Ngữ khí của Ân Tố Tố kèm theo sự tức giận.
“Cái gì?” Thanh âm của Lưu Phong nhất thời lên cao: “Kẻ nào dám khi dễ nữ nhân của Di Hồng Viện, không muốn sống sao...” Bộ dáng của Lưu Phong rất phẫn nộ, tựa như lão bản (ở đây là”tú ông”) ra mặt vì cô nương.
Ân Tố Tố nhẹ giọng nói: “Tố Nương đã phái người đi tìm hiểu, nghe nói đối phương là công tử Giang Nam Thủ bị phủ tân nhiệm”.
“Ta ngất, chỉ là một cái Thủ bị phủ tầm thường mà cũng dám khi dễ nữ nhân Di Hồng Viện ta”. Lưu Phong nổi giận. Vương Đức Vọng mới đi được vài ngày, tân quan nhậm chức mà đã dám ra oai, tự nhiên dám khi dễ mình.
Hổ không ra uy, ngươi lại tưởng mèo bệnh. Lưu Phong nộ hoả nói: “Bạch Vũ muội tử bây giờ ở đâu? Ta sẽ đi tìm tên soả B (đầu trâu ngu ngốc) đó tính sổ, cho tên Mã Vương đó biết thế nào là lễ độ”
“Xin lỗi Di nương, người đợi một chút, Phong nhi tới phá nát Thủ bị phủ rồi nói chuyện sau”. Lưu Phong cáo tội nói.
Trương Mỹ Nhân đột nhiên hiểu được Lưu Phong rất có khí khái nam nhân, thấp giọng nói: “Đi đi, người của Di Hồng Viện cũng là người của Phượng Viên, tân nhậm Thủ bị cũng quá kiêu ngạo rồi. Phong nhi ngươi cứ yên tâm, vạn nhất chuyện không giải quyết được ta sẽ ra mặt giúp ngươi”. Có lẽ tiếp nhận ân huệ xoa bóp của Lưu Phong, Trương Mỹ Nhân hôm nay có biểu hiện cao thượng vô cùng.
Bạch Vũ đang âm thầm rơi lệ trong phòng mình, Liễu Thanh Nghi bên cạnh nhẹ giọng an ủi, thấy Lưu Phong cùng Ân Tố Tố đi vào, Liễu Thanh Nghi vội vàng nói: “Công tử gia, Bạch Vũ muội muội bị người khi dễ, người mau giúp muội muội hả giận”.
L
ưu Phong tiến tới, hướng Bạch Vũ hỏi: “Tiểu muội, có đúng là quy nhi tử của tên Vương Kim Bằng khi dễ ngươi không? Hắn khi dễ ngươi như thế nào? Ngươi bây giờ theo ta đi, ta giúp ngươi hết giận”.
Bạch Vũ ngẩng đầu lên thấp giọng nói: “Người nọ quả thật là Vương Tiểu Bằng, đích thực là nhi tử của Thủ bị Vương Kim Bằng. Sáng sớm hôm nay, ta đi thị sát cửa hàng không nghĩ tới lại gặp hắn, hắn nói muốn mời ta đi ăn cơm.
Hiển nhiên ta không đồng ý. Sau đó, hắn phái binh mã niêm phong một gian hàng của Bạch gia chúng ta, hắn còn nói trừ phi ta cầu xin hắn, nếu không đừng nghĩ đến việc mở cửa lại.
“Mẹ kiếp, khi người quá đáng”. Lưu Phong vội vàng hỏi: “Được rồi, ngươi không nói cho hắn biết thân phận của ta sao?”
“Ồh... thật ra ta quên không nói: “. Bạch Vũ có chút hối hận, sớm biết thế lúc ấy nói ra đại danh của Lưu Phong, thì hắn cũng không dám kiêu ngạo như thế.
“Bất kể thế nào, đều là hắn khi dễ ngươi, khi dễ nữ nhân Di Hồng Viện ta. Mẹ kiếp, xem ta thu phục thằng rùa con ấy như thế nào”
“Phải rồi, không phải bây giờ ngươi đang tu luyện Huyền nữ quyết sao, chỉ là một tên công tử tầm thường, ngươi không đối phó được sao?”. Lưu Phong bực tức, mấy ngày nay hắn tu luyện với Bạch Vũ. Nếu không bằng lực lượng của hắn, đối phó mấy kẻ này dễ như trở bàn tay.
Bạch Vũ lại hối hận, chính mình lúc ấy sợ hãi quá, ngay cả thân phận tu chân cũng quên mất. Tuy nói tu vi còn thấp, nhưng đối phó với mấy người tầm thường quả thật không thành vấn đề.
“Đại ca, ta bây giờ muốn đi giáo huấn bọn chúng?” Có Lưu Phong bên cạnh, Bạch Vũ sức lực tràn đầy.
“Đi, ta cùng ngươi đi, tiêu diệt Thủ bị phủ”. Lưu Phong cười lớn một tiếng, cầm tay Bạch Vũ nói.
Bạch Vũ do dự một chút, không có giằng khỏi tay Lưu Phong, nói: “Đại ca, không cần tới Thủ bị phủ, tên kia hiện giờ đang chờ trước cửa hàng của ta, hắn vẫn chờ ta cầu xin hắn mà”. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Tốt, để xem rốt cục ai cầu xin ai?”. Lưu Phong cười lạnh một tiếng, mang theo vẻ mặt đằng đằng sát khí, nhằm hướng cửa hàng Bạch gia đi tới.
Dọc đường đi, Bạch Vũ hưng phấn cùng Lưu Phong nói chuyện không ngừng, ủy khuất lúc trước đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Theo lời Lưu Phong nói, bây giờ Bạch Vũ muốn cho tên quy nhi tử kia ăn đấm.
“Đại ca, ngươi nói ta thật sự có thể đánh được hắn sao?”. Sung sướng xong, trong lòng Bạch Vũ đột nhiên có lo lắng.
Lưu Phong lãnh đạm cười: “Đương nhiên, ngươi nên hiểu giờ ngươi là tu chân, tên quy nhi tử kia chỉ là người thường, đừng nói đánh hắn ngay cả ngươi muốn giết hắn cũng không thành vấn đề”
“Bạch Vũ không muốn giết người, ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút thôi”. Được Lưu Phong ủng hộ, tâm tình Bạch Vũ nhanh chóng phấn chấn trở lại.
Đi được một hồi, hai người đã thấy được cửa hàng Bạch gia, trước cửa đã đầy người, hiển nhiên những người này đều là tới xem náo nhiệt.
Bạch Vũ chỉ vào một gã đại hán khôi ngô phía trước nói: “Đại ca, hắn chính là Vương Tiểu Bằng”.
“Ừm, ta biết rồi, bây giờ ngươi tự đi tới đó, tiểu tử Vương Tiểu Bằng giao cho ngươi tự mình giải quyết, ta sẽ đứng ở một bên xem xét, vạn nhất ngươi có chuyện, ta sẽ kịp thời ra tay” Lưu Phong thấp giọng dặn dò vài câu, lẩn vào đám đông, để cho Bạch Vũ một mình một người tiến lên.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua Lưu Phong, phát hiện ánh mắt hắn không rời khỏi mình lúc nào, nhất thời không hề sợ hãi, dảo chân bước tới gần cửa hàng.
“A, đây không phải Bạch gia Đại tiểu thư sao, sao tới nhanh như vậy? Thế nào? Nghĩ thông rồi chứ, đã chuẩn bị cầu xin ta chưa? Không thành vấn đề, ta là người thương hương tiếc ngọc, chỉ cần nàng cầu xin ta và đáp ứng cùng ta ăn một bữa, ta nhất định sẽ triệt binh, nhất quyết không làm chậm trễ việc buôn bán của Bạch gia”. Vương Tiểu Bằng thấy Bạch Vũ đến, lại tưởng nàng đã chấp nhận khuất phục.
“Nói đi... Có phải do có quá nhiều người ở đây nên nàng ngượng à. Không sao, không ai dám cười ngươi đâu...”. Vương Tiểu Bằng đi tới trước mặt Bạch Vũ, dùng khuôn mặt hết sức tươi cười quay về Bạch Vũ nói.
“Ngươi mới không có ý tứ, cả nhà ngươi đều không có ý tứ”. Bạch Vũ lạnh lùng nói: “Cút ngay cho ta, nếu không đừng trách nãi nãi nhà ngươi không khách khí”.
“Ha ha” Vương Tiểu Bằng cuông tiếu nói: “Ta nói tiểu nữu Bạch gia ngươi không sợ sao, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Một thứ rác rưởi mà thôi” theo lời Lưu Phong dặn dò, từng đạo khí tức chậm rãi tụ lại trên quyền đầu.
Vương Tiểu Bằng trong mắt hiện lên tia hưng phấn, hoa hồng có gai mới thú vị. Chơi nữ nhân rất nhiều, hôm nay thử thuần ngựa hoang mới thật là kích thích a.
“Mỹ nữ, người muốn đánh ta?” thấy Bạch Vũ nắm chặt nắm tay, Vương Tiểu Bằng càng thêm hưng phấn.
“Có bản lĩnh cứ đánh ngã ta!” Vương Tiểu Bằng tưởng Bạch Vũ không dám động thủ, nghĩ vậy hắn cảm thấy thích thú càng chọc giận thêm, lập tức nở nụ cười kiêu ngạo.
“Rác rưởi, xem quyền!” Bạch Vũ lạnh lùng cười, một quyền hướng thẳng ngực Vương Tiểu Bằng đấm tới.
Vương Tiểu Bằng không nghĩ tới Bạch Vũ thật sự động thủ, hắn sửng sốt một chút, đến khi muốn tránh thì đã quá muộn.
Chỉ nghe phanh một tiếng, thân thể Vương Tiểu Bằng bị một quyền của Bạch Vũ đánh bay, đập người vào cột đá trước cửa hàng, máu tươi chảy ra ngoài ngay tức thì.