Chương 24: Chế nội y hiện đại.
Lưu Phong nghĩ thầm từ đây đến mười lăm vẫn còn đủ thời gian để mình tìm hiểu về Ân Tố Tố, bây giờ cứ làm cho Trương Mỹ Nhân vui lòng đã:
-Tứ sư tôn, người yên tâm, lần trước là đồ nhi không đúng, lần này Phong nhi nhất định sẽ hảo hảo hợp tác.
...
Cả thành Giang Nam nói đến may quần áo phải kể đến đến Kim Tiễn đao (Cây Kéo Vàng: đây là tên của cửa hiệu), đáng tiếc đây lại là sản nghiệp của Phượng viên. Hắn do dự một lúc lập tức tìm người tư vấn.
Mất hết 12 lượng bạc thì Lưu Phong biết được ngoài Kim Tiễn đao của Phượng viên thì phía tây thành Giang Nam còn có một cửa hàng khác ‘Thiên Y vô phùng’ (tiệm may Hoàn Mỹ: đây cũng là tên của cửa hàng) chuyên dệt vải sợi vải bố để may quần áo cũng rất nổi tiếng.
Hỏi người đi đường địa chỉ, Lưu Phong không bao lâu đã tìm đến được ‘Thiên Y Vô Phùng’, bất quá vừa bước đến đây hắn đã thấy Vương Bảo Nhi.
Vương Bảo Nhi vẫn như trước giữ được phong độ của con quan Tuần phủ. Đáng tiếc vừa trông thấy Lưu Phong nhất thời giống như chuột thấy mèo vậy, xoay người muốn chạy đi.
Không phải oan gia không đụng độ, Lưu Phong cười hì hì nói to:
-Vương huynh, thong thả dừng bước đã, ta đang có chuyện khẩn yếu, muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
Nguyên lai từ xa Lưu Phong đã thấy tên chưởng quỹ của Thiên Y Vô Phùng đối với Vương Bảo Nhi hết mực cung kính, hắn nghĩ rằng tên ôn con này có điểm hữu dụng đây.
Vương Bảo Nhi nghe Lưu Phong gọi, lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích, ngay cả cha hắn cũng nói đây là một nhân vật lợi hại, cho dù là bị Lưu Phong đánh cho tàn phế cũng không được chống cự.
Hơn nữa hắn nghe cha nói ngay cả Tĩnh vương gia đi cầu thân cho tiểu muội cho đến giờ vẫn chưa có kết quả, qua chuyện này có thể thấy Lưu Phong tuyệt không phải là người thường.
“Lưu gia, ngươi gọi ta... không biết có chuyện gì phân phó, tiểu nhân nhất định cúc cung tận tụy làm cho người.” Vương Bảo Nhi cũng không phải là ngu, dù sao cũng xuất thân trong nhà quan, nhanh chóng giả lả lấy lòng Lưu Phong, cũng không thèm để ý đến mọi người xung quanh.
Ha ha con mèo này xem ra cũng tinh minh lắm, giáo huấn một lần mà đã thay đổi rất nhiều. Lưu Phong cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Vương Bảo Nhi, cười nói:
-Vương huynh... chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.
“Vương huynh?” Vương Bảo Nhi nghe Lưu Phong gọi mình như thế bất giác thần thái bay bổng, có chút hãnh diện không tả được.
‘Chẳng lẽ hắn đã đáp ứng hôn sự với muội muội của mình?” Vương Bảo Nhi nghĩ rằng Lưu Phong thay đổi thái độ với mình chính là vì nguyên nhân này.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhi an tâm cười, sau đó nhìn Lưu Phong nói:
-Muội phu à, sau này chúng ta đều là người một nhà, chuyện trước kia xem như xí xóa.
Vương Bảo Nhi tâm tư đang hoan hỉ, thân phận của mình giờ đây chính là đại cửu ca (anh vợ) của Lưu Phong, vẻ mặt nhất thời lấy lại vẻ nghênh ngang ngày thường.
“Muội phu?” Lưu Phong ngẩn người ra, sau đó liền hiểu ra tên ngu ngốc này tưởng lầm mình đã đồng ý hôn sự với Vương Đông Đông.
Mẹ nó, chưa nói ta bây giờ vẫn chưa đồng ý lấy em gái ngươi mà cho dù ta có lấy thì ngươi cũng đừng hòng đem cái thân phận đại cữu ca ra hù dọa ta. Lưu Phong cười lạnh một tiếng, vỗ vai hắn nói:
-Huynh đệ, chừng nào chưa chính thức cử hành hôn lễ thì vẫn chưa phải là mối quan hệ thân thích đâu.
Lưu Phong nói vậy, Vương Bảo Nhi lập tức biết mình đã sai.
“Lưu gia, là ta không đúng, người đại nhân đại lượng, xin đừng để trong lòng.” Vương Bảo Nhi thay đổi thái độ rất nhanh, vừa rồi là đại cữu ca (anh vợ), bây giờ tựa hồ đã trở thành tôn tử (cháu) của Lưu Phong.
Lưu Phong thản nhiên nói:
-Vương huynh, ta với ngươi tuổi tác cũng không chênh lệch nhau lắm, không bằng xem là huynh đệ, ngươi cứ kêu ta một tiếng Lưu gia, hai tiếng Lưu gia, ta một thân nhất biểu nhân tài mà lại là ông nội ngươi ư?
Vương Bảo Nhi không phát hiện ra Lưu Phong đang chế giễu hắn, nghe vậy, cười to:
-Đã như vậy tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh, xin gọi một tiếng Lưu huynh.
“Ầy, được rồi.” Lưu Phong vỗ vỗ lên bả vai hắn nói:
-Chưởng quỹ của cửa hàng này hình như quen biết ngươi?
Vương Bảo Nhi vội vàng đáp lời:
-Lưu huynh muốn may quần áo? Ngài là thiếu gia của Phượng viên sao không đến Kim Tiễn đao chứ?
Nhìn vẻ mặt Lưu Phong có vẻ không vui, Vương Bảo Nhi vội hỏi:
-Lưu huynh đừng hiểu lầm ý tứ của đệ, nếu huynh thích cửa hàng này, đệ sẽ phân phó đích thân chưởng quỹ đo kích cỡ cho huynh. Huynh là muốn may trường bào hay là đoản sam?
Lưu Phong bực mình cắt lời hắn:
-Ta đang nói, ngươi có thể im lặng được không? Nghe ta nói xong rồi hãy nói.
Vương Bảo Nhi gật đầu im thin thít:
-Xin mời Lưu huynh nói tiếp.
Nhìn Vương Bảo Nhi ngoan ngoãn như vậy, Lưu Phong âm thầm lắc đầu, tên này rõ ràng là có năng khiếu làm cẩu nô tài.
-Ta nghĩ ra mấy kiểu quần áo, muốn tìm một bậc thầy về dệt lụa, may mặc... , chuyện này là việc riêng nên không muốn kinh động đến Phượng viên, tin rằng cửa hàng này có thể đáp ứng được.
Không đợi Lưu Phong nói xong, Vương Bảo Nhi vội vàng cam đoan:
-Lưu đại ca yên tâm, cửa hàng này tuyệt đối có thể tin tưởng.
Nhìn mọi người xung quanh đang tất bật làm việc, Vương Bảo Nhi nói khẽ với Lưu Phong:
-Lưu đại ca, không dối gạt gì người, kỳ thật cửa hàng này phía sau chính là do Vương gia nhà ta điều khiển. Tay nghề của chưởng quỹ mặc dù có thấp hơn Kim Tiễn đao của Phượng viên một chút nhưng tại Giang Nam cũng có chút danh tiếng, người muốn làm quần áo gì cũng không thành vấn đề.
Quan thương, quan thương (quan cũng buôn bán) quả nhiên không sai. Lưu Phong cười cười nói:
-Nếu như vậy thì rất tốt, chuyện này ngươi nhất định phải giữ bí mật.
“Đại ca yên tâm, chuyện công đạo của người cho dù chết đệ cũng không tiết lộ nửa lời.”
Chưởng quỹ của cửa hàng nghe chủ nhân cả mình giới thiệu xong, vội vàng tiếp nhận mẫu mà Lưu Phong đã vẽ, đại hành gia quả nhiên có khác, Lưu Phong cũng chưa hề giải thích thế nhưng chưởng quỹ chỉ thoáng nhìn qua đã biết đây là nội y.
“Vị công tử này thứ cho ta nói thẳng, tiết khố này quá sức hở hang, e...” Chưởng quỹ ngay lập tức đưa ra nhận xét.
“Ngu ngốc, đại ca đã nghĩ ra như vậy đương nhiên là người có đạo lý của mình, ngươi thì biết quái gì, mau an bài thợ thuyền đến đây, may cho thật tốt, nếu làm đại ca ta không hài lòng, thì liệu hồn với ta” đối mặt với chưởng quỹ, Vương Bảo Nhi tự nhiên là nổi lên khí thế của thiếu gia.
Lưu Phong thản nhiên nói:
-Vương huynh không cần trách chưởng quỹ tiên sinh, công tâm mà nói thì mấy món nội y này quả thật là hơi hở hang. Bất quá ta không phải là cho nữ nhân bình thường mặc mà là may trang phục cho vũ công của thanh lâu mặc, để thêm phần hấp dẫn, kiều mị.