Hi Du Hoa Tùng Chương 67 : Kinh thiên địa đối.

Chương 67: Kinh thiên địa đối.

Phỉ Nhi đôi mắt ánh đỏ, khởi động pháp quyết, mặc chiến giáp phòng ngự mà sư tôn cho nàng rồi bay vào. Từ sư tôn nàng hiểu được thế lực của Thiên Chiếu nên có chút e ngại, tuy nhiên vì Lưu Phong đã đi vào trong lòng chợt dâng lên một cảm giác an toàn, không chần chừ liền bay vào.

Phỉ Nhi lúc này tiến vào thần xã nhưng tình cảnh không giống lần trước, nói là đại điện nhưng chỉ là một không gian độc lập không một bóng người

“Chủ nhân, ta đã vào, người ở đâu? Người có nghe thấy ta nói không? “Bốn phía tràn ngập một cỗ tức khí tà ác. Tầm nhìn của Phỉ Nhi chưa đến ba thước, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, nàng hy vọng lúc này có thể ở cạnh Lưu Phong, mặc dù đối với xú nam nhân kia có chút căm ghét nhưng không thể phủ nhận lúc ở bên cạnh hắn đều mang lại cho nàng một cảm giác an toàn



“Không cho ngươi vào không được... nga, toàn thân mặc chiến giáo, không tệ...” Trong khi Phỉ Nhi đang nhìn quanh bốn phía đột nhiên từ phía thắt lưng đã bị một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy. Đôi bàn tay này đã từng giày vò nàng vô số lần nên chỉ liêc mắt một cái đã có thể nhận ra của chủ nhân.

“Chủ nhân, ôm chặt ta-!” Phỉ Nhi chủ động hôn lên môi Lưu Phong một cái, thân thể kẽ động rồi ngả vào lồng ngực của hắn.

Lưu Phong vội vàng nói: “Tiểu tạo hoá, đứng đắn một chút. Ngươi còn như lại khiến dục vọng lão tử nổi lên. Ta không hy vọng trong địa phương lại làm chuyện đó”

Phỉ Nhi nghe vậy liền không nói gì. Đại địch trước mặt, sinh tử chưa rõ vậy mà hắn lại còn tâm tư như vậy quả thật là cực phẩm đại sắc lang.

“Tiểu tạo hoá, thật mềm mại nâng lên một chút” Lưu Phong một bên xoa đồn bộ một bên xem xét tình hình bốn phía trong tay vẫn cầm chắc Hạo Thiên Kiếm.

Phỉ Nhi sắc mặt ửng hồng, liền nâng đồn bộ lên một chút, nhưng trong lòng cũng không hề rung động. Trong hoàn cảnh này nàng ta không hề nghĩ đến chút loạn tưởng nào.

“Kiệt, kiệt-!” Thiên Chiếu cười lạnh mang thanh âm từ bốn phía truyền đến: “Một đôi cẩu nam nữ, các ngươi dám xông vào tử thần không gian của ta.”

“Tử thần không gian?” Lưu Phong một bên hưởng thụ kiều đồn mềm mại kia, một bên kinh thường nói: “Ngươi cho rằng nơi đây là địa phủ diêm quân hay là cáp địch tư. Thiên Chiếu, người khác không về ngươi chứ ta biết rất rõ ràng, ngươi chỉ là một tên hắc ám tu chân bị tẩu hoả nhập ma mà thôi, đại thần chó má, nếu ngươi là thần thì Phù Tang sớm đã thống trị toàn thế giới rồi”

Lời này nói ra, thân thể Phỉ Nhin run lên phản ứng với bổng bổng của Lưu Phong đâm vào hạ thể thậm chí còn muốn khoa trương.

Vì sao?

Từ xưa đến này, bất kể là Phù Tang hay Cao lệ thì mọi người đều coi Thiên Chiếu là thần linh, là thần linh đích thực nhưng bây giờ lại từ miệng Lưu Phong nghe đuợc vài điểm không giống so với truyền thuyết

“Chắc chắn hắn hồ ngôn?” Một câu nói của Lưu Phong trong nháy mắt đã thay đổi nhận thức của Phỉ Nhi từ xưa đên nay.

Thiên Chiếu cũng không phản bác, còn thất thanh trách vấn: “Ngươi... Sao ngươi biết?... Không, ta là thần, là thần linh đích thực”

Mặc dù Thiên chiếu đã sửa lại “khẩu ngộ” nhưng lại quá chậm. Không còn nghi ngờ điều Lưu Phong nói hoàn toàn đúng.

Phỉ Nhi kinh ngạc nói: “Chủ nhân, sao người lại biết hắn là một gã tu chân tẩu hoả nhập ma. Chủ nhân ngươi giỏi...”

“Chuyện nhỏ như vậy ai mà không biết” Lưu Phong đắc ý nói: “Nhân tiện cái đó của Thiên Chiếu cũng chỉ dám hồ lộng với bổng tử của đám người Phù Tang thôi”

Phỉ Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng không thể chấp nhận là Lưu Phong luôn hạ thấp quốc nhân của mình, lại không ngờ lại còn lôi “cái đó” ra nói

Nàng đâu có biết rằng Lưu Phong sở dĩ như vậy đều là do kiếp trước đối với Nhật-Hàn đều vô cùng chán ghét

“Nếu các ngươi đã biết, ta lại càng không thể để các ngươi sống rời đi... Ta sẽ giết hai ngươi, khiến hai ngươi chết không có chỗ chôn...” Thanh âm này vô cùng âm tà, đột nhiên từ bốn phía xuất hiện âm phong.

Âm phong tràn tới đâu thì nơi đó tràn ngập một khí tức sung mãn tà ác.

“Nơi đây là tử thần không gian của ta. Các ngươi căn bản không có đường thoát... a a, Hạo Thiên Kiếm là của ta, nữ nhân là của ta... Cao Lệ công chúa a? Tưởng tượng thật hưng phấn” Thanh âm Thiên Chiếu phát ra ngày càng tà ác.

Lưu Phong nhíu mày nói: “Của con mẹ ngươi, công chúa là nữ nhân của lão tử, hưng phấn cái mẹ”.

Phỉ Nhi hơi động tâm, cảm kích liếc mắt nhìn Lưu Phong. Nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy thông khoái, lời hắn nói ra tựa như vô vị không ấm áp, không lãng mạn.

“A a, ngươi cũng là của ta” Lúc này hai người như bị ảo giáo trước mắt, ngay cả phương hướng cũng không nhận ra.

Lúc sau, một hắc nhân ảnh cao lớn phóng lên cao, thân pháp quỷ dị lao tới trước mặt hai người.

Từ từ hạ xuống đất, hay tay hắc nhân ảnh ẩn chứa một song chưởng tà ác không lưu tình đánh thẳng tới hai người Lưu Phong.

Lưu Phong ngầm đánh giá không ổn, huy động tứ đại nguyên anh trong nháy mắt thoát khỏi song chưởng.

Ngay lập tức, một tay ôm lấy Phỉ Nhi, một tay cầm Hạo Thiên Kiếm hét lên một tiếng một kiếm quang mang theo bẩy phần lực lượng của Lưu Phong đánh tới hắc nhân ảnh.

Hắc nhân ảnh không ngờ trong nháy mắt Lưu Phong tránh thoát được cho nên lúc đó chỉ dùng bẩy tám phần lực lượng.

Tu vị Lưu Phong chưa đủ mạnh cho nên một kiếm này chỉ làm hắn lảo đảo lùi về sau bốn năm bước.

“Hảo tiểu tử, quả nhiên có chút bản lãnh, không hổ là chủ nhân của Hạo Thiên Kiếm” Mặc dù trong lúc giao thủ hai người chưa thi triển toàn bộ thực lực nhưng cơ bản cũng đã bộc lộ ra hết.

“Ngươi chính là Thiên Chiếu?” Phỉ Nhi nghi ngờ, Lưu Phong lại có khả năng đấu ngang với Phù Tang thủ hộ trong truyền thuyết.

Hắc ảnh cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân, ngươi sớm muộn cũng là của ta”

“Phi-!” Phỉ nhi bĩu môi quay đâu nhìn Lưu Phong nói: “Phỉ nô vĩnh viễn thuộc về chủ nhân Lưu Phong” Bởi vì đang dựa vào ngực Lưu Phong cho nên đối với thần ma trong truyền thuyết Phỉ Nhi cũng không cảm thấy chút sợ hãi nào.

Lưu Phong cười hắc hắc tựa như rất hài lòng với biểu hiện của Phỉ Nhi. Liền hôn nàng ta một cái rồi nhìn Thiên Chiếu nói: “Ngươi, không làm được như thế”

Thiên Chiếu hừ lạnh một tiếng, sức mạnh từ hai tay trong nháy mắt tăng lên vài phần hướng tới Lưu Phong đánh tới.

Lúc này Lưu Phong cũng không dám kinh thường liền thi triển tám phần lực lượng, nguyên anh kim sắc cuồng cuộng đổ vào Hạo Thiên Kiếm

Xuất ra một kiếm cương kim sắc đánh tới.

Hai người liên tục công kích, bốn phía không ngừng phát ra tiếng nổ lớn, tản mát ra khí tức cường đại.

“Xem ra ta hơi coi thường ngươi?” Hiển nhiên một kích này của Lưu Phong đã ngoài dự tính của Thiên Chiếu.

Một kiếm này của Lưu Phong không những hoá giải công kích của hắn mà ngay cả lớp khí hộ thân cũng bị hao tổn không ít.

Không có khí tức che dấu, Phỉ Nhỉ Lưu Phong ở gần liền thấy rõ chân dung của Thiên Chiếu. Thân hình hắn cao lớn, cơ thể cường tráng, lưng hùm vai gấu, sắc mặt canh nhục, mũi chim ưng, ảnh mắt đỏ rực tựa như muốn ăn thịt người.

Lưu Phong...

Phỉ Nhi rất hưng phấn, mặc dù dung mạo Thiên Chiếu trong tưởng tượng của nàng có chút sai lệch nhưng cũng đã nhìn được chân dung của hắn

Hiển nhiên nàng không còn bị ảnh hưởng bởi tư tưởng thâm căn cố đế, Lưu Phong đã làm sáng tỏ hắn không phải là thần nhưng trong tiếm thức của Phỉ Nhi thì vẫn coi Thiên Chiếu là Phù Tang thủ hộ thần

“Tiểu tạo hoá, ngươi nhìn cái gì đây?” Lưu Phong tấn công tới hương đồn phì mỹ tỏ vẻ không hài lòng nói.

Phỉ Nhi vội vàng phục hồi tinh thần. Tỏ vẻ chán ghét nhìn Thiên Chiếu nói: “Bộ dáng ngươi thật là xấu xí? So với chủ nhân của ta quả thật chênh lệch quá lớn, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy”

“Tiện nhân, ngươi muốn chết?” Mặc dù Thiên Chiếu có chút xấu xí nhưng không phải là hắn dễ dàng để cho người khác đánh giá.

“Tiểu tạo hoá đáng chết, sao lại đem ta ra so sánh với tên ma quỷ xấu xí này. Ta phạt ngươi theo “gia pháp” đánh cái mông này một cái xem như trừng phạt” Lưu Phong tỏ vẻ đùa giỡn nói.

“Chủ nhân, Phỉ Nhi sai rồi, ta không nên như vậy” Phỉ Nhi mím môi uỷ khuất nói: “Ta thật sự sai rồi, hắn thật sự làm người khác chán ghét”

Hai người mộ âm mộ dương, vừa nói vừa liếc mắt đưa tình khiến Thiên Chiếu tức giận trên không mặt nổi đầy gân xanh.

Hai hàng lông mày hắn vung lên, ánh mắt đầy sát ý hướng về Lưu Phong nói: “Tiểu bạch kiểm, ta muốn cho ngươi biết ngươi chỉ là một tên vô dụng”

Nghe Thiên Chiếu nói xong, Lưu Phong mỉm cười châm chọc nói: “Thiên Chiếu, chẳng lẽ ngươi nắm chắc thắng được ta sao?”

“Xú tiểu tử, ngươi quả nhiên không biết trời cao đất dầy”

Trong lúc nói chuyện, Lưu Phong đã sớm nhận ra Thiên Chiếu đang ngầm tích tụ lực lượng. Để đề phòng, Lưu Phong cũng âm thầm thúc dục nguyên anh không ngừng để Hạo Thiên Kiếm hấp thụ lực lượng đợi đến lúc Thiên Chiếu công kích.

Quả nhiên Thiên Chiếu mới nói thân thể tựa như xoay tròn mạnh mẽ hướng tới phía trước. Trong chớp mắt đã tới gần Lưu Phong, một khí tứ tà ác như sấm đánh tới.

Phỉ Nhi nhất thời biết sắc, liền la lớn: “Chủ nhân, cẩn thận a!”

Lưu Phong liền huy động tám phần lực lượng chém. tới một kiếm kinh thiên động địa.

Hạo Thiên kiếm từ Lưu Phong xuất ra bốn phía nhất thời bị một kim quan bao phủ, cả không gian bị kiếm thế khống chế.

Thiên Chiếu không dám khinh thường liền huy động chín phần lực lượng phát ra công kích nghênh đón.

Thiên Chiếu cũng không trực tiếp kháng cự lại công kích của Lưu Phong. Thân thể hắn đột nhiên gia tốc trong nháy mắt biến mất trước mặt Lưu Phong, nhờ thân pháp linh hoạt mà tránh được một kiếm.

Thiên Chiếu trển mặt lộ ra mộ nụ cười tà ác, quát lớn: “Trò chơi kết thúc-!” Vừa nói xong hai tay hắn ngưng tự lại tạo thành một hắc sát khí

Lưu Phong liền đẩy Phỉ Nhi ra sau, cả người cực nhanh lao tới Thiên Chiếu cầm Hạo Thiên Kiếm công kích.

Thấy Lưu Phong không lùi mà công, sắc mặt Thiên Chiếu đại biến, vội vàng thối lui về sau. Nhưng kiếm quang của Lưu Phong không những hoá giải được công kích của hắn mà còn trực tiếp chém đến cánh tay phải.

“Không ổn” Thiên Chiếu thầm nghĩ dù nhanh chóng thối lui nhưng cánh tay phải vẫn bị Lưu Phong đả thương.

Thiên Chiếu vốn dùng tà khí bao phủ lấy Lưu Phong nhân cơ hội một kích lấy đi tính mạng của hắn. Chỉ vạn lần không nghĩ tới kiếm quang của Lưu Phong chẳng những có hoả diễm tử sắc mà còn trộn lẫn thần lực bên trong.

Lúc lực công kích của Lưu Phong được hoá giải thì hoả diễm tử sắc thừa lúc hắn không phòng bị từ cánh tay xâm nhập cơ thể.

Thiên Chiếu cảm thấy chiến đấu mười phần chắc chín cho nên khinh thường Lưu Phong nên mới xảy ra nghịch biến.

Lúc này tình thế nguy hiểm, hoả diễm tử sắc của Lưu Phong thành công đột nhập vào cơ thể Thiên Chiếu khiến hắn cảm thấy kinh mạch toàn thân di tán.

“Ha ha, mùi vị tử vi linh hoả không tệ chứ-!” Lưu Phong cười lạnh một tiếng: “Thanh điểu là bổn mệnh linh hoả, đối với bọn tà ma ngoại đạo các ngươi là khắc tinh. Tiểu tử, ngươi chết chắc-!”

Nguồn: tunghoanh.com/hi-du-hoa-tung/quyen-13-chuong-67-ihOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận