Chương 77: Phát hiện của Lãnh Nguyệt.
Lưu Phong cầm hai chén rượu trước mắt, đưa cho Lãnh Nguyệt một chén, mỉm cười nói:
-Lãnh Nguyệt tiên sinh, không cần quá tư lự. Kỳ thật đây cũng chỉ là nguyện vọng của ta mà thôi. Ngoại trừ Hoàng thái tôn và Yến vương thì trong thiên hạ này còn có ai có thể đăng cơ chứ. -Lưu Phong nói vậy cũng không sai. Bất quá Thái tôn trong lòng Lưu Phong nếu không phải là do Đông cung làm ra chuyện... kia thì...
Lãnh Nguyệt sửng sốt, mang theo trên mặt một chút nghi vấn, tiếp nhận chén rượu từ tay Lưu Phong, uống cạn, trong lòng nghĩ thầm câu nói của Lưu Phong. Mặc dù là Lưu Phong nói đó chỉ là nguyện vọng nhưng Lãnh Nguyệt tiên sinh rõ ràng lại thấy trong mắt Lưu Phong lóe lên một sự chắc chắn, tin tưởng.
Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy? Dựa vào cái gì mà trong mắt tin tưởng như vậy?
Vấn đề này thực khiến cho Lãnh Nguyệt toát mồ hôi lạnh.
Để che dấu suy nghĩ trong lòng, Lãnh Nguyệt tự rót cho mình một chén rượu nhìn Lưu Phong cười to:
-Tước gia, vì nguyện vọng tốt đẹp của ngươi, chúng ta cạn một chén. -Nói xong hắn ngửa đầu uống cạn, nhưng ánh mắt khẽ liếc mắt nhìn Lưu Phong dò xét.
Lưu Phong cũng cầm chén rượu trong tay uống một hơi, sau đó đưa tay chùi khóe miệng, nhìn Lãnh Nguyệt cười:
-Tiên sinh không phải đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của ta? Bất quá đó chỉ là ta nói đùa mà thôi, không cần để tâm.
Dừng một chút, Lưu Phong đột nhiên nói:
-Kỳ thật tại hạ rất thích mưu kế của tiên sinh. Nếu người nguyện ý theo ta...
-Lãnh Nguyệt xin cảm ơn Tước gia hậu ái. -Nói xong Lãnh Nguyệt hướng Lưu Phong ôm quyền kiến lễ-Tước gia, Lãnh Nguyệt sống là người của Thái tử, chết là quỷ của Thái tử. Tước gia không nên nghĩ đến chuyện thay đổi được điều này.
Lưu Phong âm thầm tán dương. Cha của Chu Phong quả nhiên cũng không tệ lắm, chết đã lâu nhưng vẫn có thể khiến thuộc hạ trung thành. Thật sự bội phục.
-À! Thì ra là thế. Hay lắm! Người có lòng trung tâm như Lãnh Nguyệt tiên sinh bây giờ quả hiếm thấy. Thái tử quả thật cũng là một nhân vật phi phàm. Nếu có thể còn sống thì thật là tốt.
Ngừng một chút, Lãnh Nguyệt mỉm cười:
-Tước gia, ngươi đối với Thái tử điện hạ cũng tỏ ra tôn kính. Vậy sao không phò tá hậu nhân của người?
Ta khinh, ngươi thì biết cái quái gì. Lão tử đây mới chính là hậu nhân của Thái tử.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong lại cảm thấy có chút ủy khuất. Vốn dĩ hắn có thể làm một người bình thường. Ai mà biết lại vô duyên vô cớ đến thế giới này, đeo trên lưng sứ mạng của Hoàng thái tôn, thực sự là gánh nặng. Đương nhiên, chuyện này không thể nói với Lãnh Nguyệt được.
-Thái tử là Thái tử, Hoàng thái tôn là Hoàng thái tôn. Ta không bao giờ đánh đồng cả hai người này. -Lưu Phong lạnh nhạt giải thích.
-Tước gia, ta biết ngươi đối với một số việc làm của Thái tử phi rất bất mãn nhưng ta cũng nói cho ngươi biết một chuyện. Thái tử phi là Thái tử phi, Hoàng thái tôn là Hoàng thái tôn. Khi trước Hoàng thái tôn đã từng nhiều lần khuyên ngăn Thái tử phi không được gây bất lợi với ngươi. Bất quá ngươi nên thông cảm vì hiên giờ Đông cung vẫn do Thái tử phi quản hạt cho nên có nhiều chuyện Hoàng thái tôn cũng không thể định đoạt. Chỉ có thể đứng nhìn Thái tử phi càng ngày càng sai.
Lưu Phong mỉm cười:
-Lãnh Nguyệt tiên sinh, ngươi nói như vậy thì bất kể Thái tử phi như thế nào thì Hoàng thái tôn vẫn muốn tốt cho ta?
Lãnh Nguyệt thở dài một hơi, mỉm cười nói:
-Tước gia, ngươi đã nói muốn một cuộc sống an dật, nếu ngươi có thể đáp ứng Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt có thể thề trước linh hồn của Thái tử điện hạ, tương lai bất kể là ai làm hoàng đế thì người vẫn có thể sống một sống an dật. Ngươi nghĩ thế nào?
Lưu Phong bình thản mỉm cười nói:
-Lãnh Nguyệt tiên sinh dường như cho rằng tại hạ không có đủ khả năng để có thể tạo cho mình một cuộc sống an dật?
-Không! Tước gia, Lãnh Nguyệt tuyệt đối không có như vậy. -Lãnh Nguyệt cười nói-Với thủ đoạn và năng lực của Tước gia thì ta không hề hoài nghi tương lai cuộc sống của người sẽ rất an nhàn nhưng người không nghĩ nếu có sự hỗ trợ của tại hạ thì người càng dễ dàng hơn sao?
Lưu Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói:
-Khó khăn mới có ý chí phấn đấu, nói thật, ta không muốn nhận ân huệ của bất cứ ai cả. Ta thích tự mình phấn đấu. Dù sao phải là chính mình thì mới có thể tin tưởng được.
Lãnh Nguyệt ngầm gật đầu, đưa tay với lấy chung rượu, rót vào chén, đặt xuống, vỗ tay ca ngợi: xem chương mới tại tunghoanh(.)com
-Tước gia, rốt cuộc ngươi đã cho ta thấy một mặt khác trong con người của ngươi. Lãnh Nguyệt lần đầu tiên thấy ngươi là một người phi thường. Ta dám chắc công tử không phải là người an phận thủ thường.
Lưu Phong cười cười, kính Lãnh Nguyệt chén rượu, cười nói:
-Tiên sinh quá khen ta rồi. Kỳ thật ý nghĩ của ta rất đơn giản, ta chỉ dựa vào bản thân, cố làm cho cuộc sống của mình an nhàn, thoải mái là hài lòng. -Đương nhiên là Lưu Phong không nói cho Lãnh Nguyệt biết hắn phải hoàn thành lời hứa với Chu Phong. Giúp Chu Phong đoạt lại hết thảy, giúp hắn báo thù của phụ thân... điều tra xem người đàn bà kia tại sao lại tâm ngoan thủ lạt, làm ra chuyện như vậy?
Lãnh Nguyệt nhìn vào mắt Lưu Phong nói:
-Tước gia, vậy ta nói như thế này, ngươi xem sao nhé. Đông cung sẽ cùng với Thiên Thượng Nhân Gian của người liên hợp kinh doanh. Nhân viên, mặt bằng, tiền đầu tư ban đầu, chúng ta sẽ xuất ra. Còn chuyện quản lý, vận hành thì sẽ do ngươi thực hiện. Lợi nhuận sẽ phân chia 2: 8. Đông cung lấy hai, ngươi lấy tám. Ngươi nghĩ thế nào?
Lưu Phong suy nghĩ một chút, cười nói:
-Rất hời, bất quá ta...
Lãnh Nguyệt kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, không thể giải thích được: “
-Nói như vậy thì Tước gia vẫn như trước, không đáp ứng? Lãnh Nguyệt thật sự không rõ điều kiện hợp tác tốt như vậy tại sao Tước gia lại có thể cự tuyệt?
Có hai nguyên nhân. Thứ nhất lão tử không thích đối nghịch với Hoa Hạ đại đế. Mặc dù hắn không chi ra tiền nhưng dù sao cũng là lão Đại của đế quốc. Thứ hai, lão tử và mẫu tử của Đông cung chính là địch nhân. Tự nhiên không thể hợp tác được. Nghĩ trong đầu như thế nhưng hắn không thể nói cho Lãnh Nguyệt biết được hai nguyên nhân này. Thời cơ chưa đến.
-Tước gia, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu nói không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Mặc dù Đông cung trước kia gây chuyện bất lợi đối với ngươi nhưng ngươi cũng không nên thù hận cả đời. Cái đó không tương xứng với hành vi của người thông minh. -Lãnh Nguyệt cố gắng kiên nhẫn khuyên bảo Lưu Phong. Nếu Đông cung không cần gấp ngân lượng thì cũng sẽ không cúi đầu cầu khẩn người khác hợp tác. Mà đối phương thì một mực khước từ. Lãnh Nguyệt là lần đầu tiên cũng phải nghi ngờ năng lực của mình.
Lưu Phong nhận thấy vẻ mặt nghi vấn của Lãnh Nguyệt, dứt khoát nói:
-Lãnh Nguyệt tiên sinh, đó là số mệnh.
“Số mệnh?” Lãnh Nguyệt tiên sinh trong lòng rối bời, không thể giải thích được. Lưu Phong đến từ Phượng viên, Phượng viên lại là đồng minh của Đông cung. Từ điều này mà suy ra thì Lưu Phong phải cùng Đông cung kết minh mới phải. Bây giờ lại nói cái gì là số mệnh?
Nếu là từ miệng người khác nói thì Lãnh Nguyệt chắc sẽ không tin nhưng từ miệng Lưu Phong nói ra thì Lãnh Nguyệt phải để tâm. Hắn suy nghĩ trong lòng, lần này trở về phải xuất động lực lượng điều tra kỹ về Lưu Phong mới được.
Đưa tay cầm lấy chén rượu trên bàn, Lãnh Nguyệt đột nhiên hỏi:
-Tước gia, không biết ta có nghĩ sai hay không nhưng kỳ thật ngươi là người rất có dã tâm.
Lưu Phong nhíu mày:
-Tiên sinh đang thử ta hay sao?
Liên Nguyệt cười ha ha, con người toát ra ánh mắt kiên định, cười nói:
-Không phải thử mà ta dám chắc Tước gia là người có dã tâm. Ý đồ của ngươi tuyệt đối không phải chỉ muốn cuộc sống an nhàn.
-Ngươi sai rồi. Mục đích thật sự của ta chỉ là muốn một cuộc sống an nhàn mà thôi. -Lưu Phong nhìn Lãnh Nguyệt, nghiêm mặt nói:-Tôn chỉ của ta là như vậy, không bao giờ thay đổi. Nếu nói ta có dã tâm thì chẳng qua có người không cho ta hưởng thụ cuộc sống như mong muốn nên ta đành phải thi triển một chút thủ đoạn thôi.
Lãnh Nguyệt nghe vậy, thật lâu không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, nhưng không thể nào phát hiện được chút gì khác thường. Thần sắc của hắn vẫn như trước, tỉnh táo.
Một lúc sau Lưu Phong cười nói:
-Tiên sinh, không cần suy nghĩ nhiều. Kỳ thật, có một số việc khi nó xảy ra, ngươi sẽ hiểu.