Chương 91: Mượn sức bất thành.
“Điện hạ, chẳng lẽ người phải từ bỏ kế hoạch này?” Á Đương có chút khó hiểu: “Điện hạ, người quên Hoa hạ đại đế đã làm gì đối với người. Chẳng lẽ người quên hắn đã mang lại sỉ nhục như thế nào đối với người?”
“Không!”
Trong mắt thái tử phi lóe lên một đạo sát ý, giọng căm hận nói: “Sẽ không từ bỏ kế hoạch, ta chỉ nói là tạm hoãn một khoảng thời gian. Chờ sau khi Lưu Phong về kinh ta sẽ tự mình đi thuyết phục hắn cùng tham gia kế hoạch chúng ta. Đến lúc đó cơ hội chúng ta càng nắm chắc hơn một chút”
“Nhưng mà Lưu Phong sẽ đáp ứng sao? Hắn luôn luôn là người trung thành ủng hộ bệ hạ?” Theo thông tin tình báo Á Đương thu thập được đến giờ, tựa hồ như Lưu Phong và Hoa hạ đại đế đối xử với nhau cực kì hòa hợp. Trên dưới trong đế quốc phần lớn mọi người đều coi Lưu Phong như là thân tín của lão hoàng đế. Đương nhiên cũng có một số người cho rằng Lưu Phong lòng lang dạ thú, sớm hay muộn cũng sẽ tạo phản. Tương đối mà nói thì Á Đương có khuynh hướng thiên về cách nói thứ nhất.
Thái tử phi lạnh nhạt cười nói: “Ngươi lầm rồi, kì thật các ngươi đều không hiểu. Lưu Phong cũng như người khác đều muốn làm hoàng đế. Chỉ là hắn cảm thấy thời cơ chưa tới mà thôi”.
“Ý tứ điện hạ là Lưu Phong sẽ tạo phản?” Á Đương hơi khó hiểu.
“Cũng không nhất định là sẽ tạo phản, nhưng ta có thể khẳng định, Lưu Phong sẽ tìm mọi biện pháp để ngồi trên ghế cữu ngữ chí tôn kia. Nếu lão hoàng đế như trước không bày tỏ chuyện thoái vị, ta nghĩ Lưu Phong sẽ không bỏ qua cho hắn”. Nói tới đây, thái tử phi khẽ cười một tiếng nói: “So với ta không ai hiểu hết Lưu Phong. Cứ theo lời của ta mà làm, tạm hoãn kế hoạch. Chờ sau khi ta thuyết phục Lưu Phong lại cùng nhau hành động”.
“Người nào? Đi ra?” Á Đương vừa mới nhận lệnh quan trọng định đi. Không ngờ trong lòng phát sinh đề phòng, cảm ứng được mối nguy hiểm, bèn hướng tới cửa sổ quát lớn.
Cùng lúc đó bỗn vị bất tử chiến sĩ cận vệ của Á Đương vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh thái tử phi, cảnh giác nhìn tứ phía.
“Là ta!”
Ngay lúc đang nói, bốn đạo nhân ảnh theo cửa sổ bay vụt vào, cầm đầu chính là một gã nam nhân trung niên, theo sau hắn là ba gã nam tử trẻ tuổi.
“Là ngươi. Ngươi tới đây làm gì? Ta không chào đón ngươi nơi này” Thái tử phi tựa hồ nhận ra nam tử kia, khẽ nhíu mày nói không vui.
‘ Đường nhi, ta đặc biệt đến nói chuyện hợp tác với ngươi. Ngươi có điều cốt yếu” Nam nhân trung niên mỉm cười. Cũng không chờ thái tử phi tiếp đón, tự mình đi tới ngồi trước mặt thái tử phi.
“Lớn mật!” Á Đương quát lạnh một tiếng, tạo thế bước tới. Ba gã nam tử phía sau nam nhân trung niên nhất thời kết thành tam tài trận ngăn Á Đương lại.
“Á Đương lui ra!” Thái tử phi ngoảnh lại thâm ý liếc mắt một cái nhìn nam nhân trung niên.
“Thanh long, Bạch Hổ, Huyền Vũ nghe lệnh, các ngươi cũng lui ra!” Tiếp theo nam nhân trung niên cũng quát thuộc hạ của mình lui. Đối với tu vi của Á Đương, hắn vẫn còn bị kinh hãi. Phải biết rằng Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ ba người sau hắn bây giờ đã khác với ám ti tam vệ ngày trước. Bọn họ bây giờ là Đại tân sinh ám ti tam vệ, so với tam vệ ngày trước còn mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng tam vệ bây giờ vì thiếu mất Hắc Phượng Hoàng nên không thể bày ra thiên ý tứ tượng trận. Mà uy lực tam tài trận cũng coi như không tệ, nhưng với lực lượng như vậy, bất quá cũng chỉ đánh ngang tay với Á Đương mà thôi.
“Điềm Nhi, thực sự là không nghĩ tới, thuộc hạ ngươi sẽ có nhân tài như vậy, xem ra trước kia ta đã coi thường ngươi?’ Nam nhân trung niên mỉm cười nói: “Xét theo thân phận Triệt nhi, chúng ta giảng hòa đi? Với lực lượng chúng ta nắm giữ trong tay, nếu thực sự liên hợp lại thì trên dưới đế quốc còn có ai là đối thủ của chúng ta?”
Thái tử phi cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Vì cái gì mà ta phải giảng hòa với ngươi, ngươi cảm thấy được ta vẫn còn cần điều này sao?”
“Dù sao chúng ta cũng là cha mẹ thân sinh của Triệt nhi, chẳng lẽ chúng ta không thể hỗ trợ nó lên ngôi vị hoàng đế sao?” Nam nhân trung niên vẻ mặt chân thành nói.
“Ta kệ!”
Thái tử phi khẽ gắt một tiếng, nói: “Ngươi là đồ gì vậy, đừng cho là ta không biết. Ngươi cho rằng ta và ngươi tin được vào chuyện ma quỉ của ngươi sao. So với người khác ngươi cũng muốn ngồi vào ngai vị kia”.
“Vả lại, ngươi cũng đừng có đề đề cập với ta về tiểu suc sinh kia” Nói đến hoàng thái tôn, thái tử phi không khỏi nảy sinh một trận uất ức: “Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn thành người, tiêu phí bao nhiêu tâm huyết cho hắn. Kết quả cuối cùng là hắn lại phản bội ta, tiểu súc sinh như vậy căn bản không xứng làm con ta”.
“Điềm Nhi, ta biết trong lòng ngươi tức giận, nhưng cũng có một thứ ngươi không cách nào phủ nhận. Nói cho cùng thì Triệt nhi cũng là thân sinh cốt nhục của ngươi, chẳng lẽ ngươi coi hắn như địch nhân rồi sao?” Nam nhân trung niên mỉm cười, trong mắt biểu lộ chân thành: “Điềm Nhi, thế cục đế quốc đang chuyển biến xấu. Lúc này nếu ta và ngươi liên thủ thì vô địch thiên hạ. Chỉ cần ngươi đồng ý kết minh, ngươi có thể tùy tiện đưa ra điều kiện, ta nghĩ cũng sẽ thỏa mãn ngươi”.
Thái tử phi cười một tiếng, tao nhã lấy tay vuốt mái tóc trên trán, hướng về phía nam nhân trung niên mỉm cười: “Thật sao? Ngươi thực sự đáp ứng mọi điều kiện của ta sao?”.
Nam nhân trung niên ngữ khí khẳng định nói: “Ta sẽ giữ lời”.
“Hảo, nếu ta làm nữ hoàng, ngươi đáp ứng sao?” Thái tử phi cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói.
Nam nhân trung niên nghe vậy thân mình khẽ run lên. Hắn tựa hồ không nghĩ thái tử phi sẽ có dã tâm lớn như vậy. Làm nữ hoàng, sao nàng có thể nghĩ ra. Từ xưa đến nay, có thể làm nữ hoàng bất quá cũng chỉ ít ỏi không mấy người. Nhưng đó đều là nữ nhân lớn lao có được đại trí tuệ, đại khát vọng.
Nàng thì có đức gì?
Hơn nữa trong lịch sử, làm được nữ hoàng cũng phải có điều kiện tiên quyết. Đó là một khi nam nhân hoàng thất chết hết hoặc là thật sự vô dụng.
So sánh một chút, hiện giờ hoàng thất Hoa hạ đế quốc con nối dõi rất nhiều, làm sao dung được ước mơ của thái tử phi để nàng lên ngôi vị hoàng đế. Chuyện đùa, thực sự là chuyện đùa lớn nhất thiên hạ.
“Ngươi nhất định là đang cười ta sao? Ngươi cảm thấy được ta có vẻ như không tự lượng sức, hay là nói ra ý nghĩ kì lạ phải không?” Thái tử phi tựa hồ nhìn ra tâm tư nam nhân trung niên, cười lạnh một tiếng nói: “Ta cũng không sợ nói cho ngươi. Từ lúc tiểu súc sinh Triệt nhi phản bội ta, ta cũng ý thức được một chút. Nhân loại sẽ chỉ đối tốt với mình. Quyền lực chỉ khi nắm giữ trong tay mình mới được bảo đảm. Nói cho ngươi, ta đã định làm nữ hoàng rồi, các ngươi không ai có thể ngăn cản ta”.
Nam nhân trung niên khẽ nhíu mày, trầm giọng quát: “Điềm nhi, ngươi tỉnh táo một chút. Tình hình đế quốc trước mắt, căn bản là không có khả năng xuất hiện nữ hoàng. Trên quan hệ phu thê chúng ta mà ta khuyên ngươi đừng đùa với lửa” (nv: thiết mạc ngoạn hỏa-ăn sắt chơi lửa)
“Ngươi phải biết rằng chơi với lửa tất tự thiêu!” Nam nhân trung niên nói như cảnh cáo.
Thái tử phi khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cám ơn lời khuyên của ngươi, nhưng mà ta mong không phải lại nghe nói đến chuyện tình vợ chồng linh tinh gì đó. Sự việc năm ấy bây giờ nghoảnh đầu nghĩ lại mà ta vẫn cảm thấy ghê tởm. Sỉ nhục lớn nhất đời này của ta, chính là thất thân với ngươi, cùng sinh hạ tiểu súc sinh vô lương tâm kia”.
“Ngoại trừ chuyện làm nữ hoàng, việc gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi, Điềm nhi. Ngươi cũng là bá chủ một phe, ta mong rằng ngươi quan tâm vấn đề thực tế một chút. Không nên có những giấc mơ không thực tế...” Nam nhân trung niên cũng không để ý thái độ thái tử phi mà khuyên bảo như trước.
“Hảo, xem như ngươi cũng có thành tâm, ta sẽ thay đổi điều kiện” Thái tử phi trầm tư một hồi, ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn nam nhân trung niên, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó chịu: “Ta muốn ngươi chặt đứt một cánh tay mình, sám hối vì chuyện tình cảm năm đó. Nếu không phải ngươi, có lẽ bây giờ ta vẫn còn là Điềm nhi khờ khạo năm đó. Sở dĩ ta bây giờ hóa ra thế này, hoàn toàn là do chính một tay ngươi tạo thành”.
“Đủ rồi, Điềm Nhi, căn bản là ngươi không có ý muốn hợp tác với ta” Nam nhân trung niên tuy rằng kiên trì, nhưng mà sự nhẫn nại cũng có giới hạn.
“Chuyện tình năm đó căn bản là không có gì sai, ngươi đừng quên chuyện đó là ngươi tình ta nguyện đó. Từ đầu tới cuối ta chưa từng có bức ngươi” Nam nhân trung niên khinh thường cười lạnh.
“Ngươi không bức ta, nhưng mà ngươi cũng có dự mưu. Ngươi chờ ngày đó thật lâu phải không?” Gương mặt thái tử phi đột nhiên có hơi nhăn nhó: “Ta bây giờ mới biết được, lúc đó ngươi đã thích ta, ngươi luôn luôn chờ cơ hội phải không?”
Nam nhân trung niên cũng không phủ nhận thản nhiên nói: “Không sai, ta vẫn thích ngươi. Nếu không phải đại ca nhanh chân đến trước, ta nhất định thỉnh tấu phụ hoàng cùng ngươi thành thân. Vốn ta nghĩ rằng ngươi là liệt nữ trinh tiết, không ngờ ngươi cũng là nữ nhân phóng đãng vô sỉ. Nếu không phải là ngươi chủ động thì ta có âm mưu cũng làm được cái gì đây? Vào thời điểm đó, đại ca nắm quyền cao, ngươi là thái tử phi cao cao tại thượng, ta có thể làm gì ngươi sao. Mọi thứ đều do tính phóng đãng của ngươi mà ra, đừng trách ta”.
“Điềm nhi, dù sao những năm gần đây ta vẫn yêu ngươi. Ta vẫn hi vọng vào lúc chúng ta có thể chân chính kết thành vợ chồng. Lần hợp tác này là cơ hội ngàn năm có một. Ta hi vọng ngươi vẫn nên cẩn thận cân nhắc một chút” Nam nhân trung niên kích động nói.
“Im miệng!”
Thái tử phi đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Nếu như ngươi thực tình thích ta, vì sao mấy năm trời ngay cả một lần gặp mặt ta cũng không dám. Ta nói rồi, ngươi là loại người gì ta rất rõ ràng. Ở trong lòng ngươi, vĩnh viến chỉ có ngai vàng kia mới là tối trọng yếu. Chỉ có ngốc tử mới tin được, tương lai ngươi sẽ đem ngôi vị hoàng đế giao cho tiểu súc sinh Triệt nhi kia” Thái tử phi xem ra nam nhân trung niên kia cùng mình hoàn toàn như người đồng hành. Cái gọi là thâm tình căn bản là chó má, hắn chẳng qua chỉ là vì ngai vàng kia. Nếu hắn không thấy được mình có trong tay bất tử chiến sĩ, hắn làm sao lại giảng hòa cùng mình.
“Nếu ngươi hôm nay đến chỉ để nói chuyện hợp tác với ta, thì ngươi có thể đi được rồi”. Nhìn nam nhân làm thay đổi cả đời mình, trong lòng thái tử phi bốc hỏa.
Hai mắt nam nhân trung niên nhìn chằm chằm vào thái tử phi, một lúc lâu không nói gì. Mãi sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Hảo, cho dù chúng ta không thể hợp tác. Nhưng ta hi vọng trong lúc đó chúng ta tạm thời không phát sinh xung đột. Mặt khác ta hi vọng ngươi có thể đình chỉ kế hoạch ngu xuẩn ám sát phụ hoàng của ngươi. Ngươi sẽ không thành công đâu”.
“Lui vạn bước (xa hơn nữa) mà nói, cho dù ngươi có thể thành công, vậy khả năng sẽ như thế nào? Nhiều nhất là đế quốc bởi vậy mà lâm vào hỗn loạn, giấc mộng nữ hoàng của ngươi vẫn không thành sự thật. Đáng tiếc ngươi không phải công chúa. Nhớ kĩ, ngươi chỉ là thái tử phi mà thôi. Dân chúng đế quốc sẽ không thừa nhận nữ nhân của một họ khác trở thành nữ hoàng”. Không để ý tới gương mặt nghiêm nghị của thái tử phi, namn nhân trung niên tiếp tục nói: “Nghĩ rằng Lưu Phong cũng không cho phép ngươi giết phụ hoàng”.
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta nắm chắc có thể thu phục Lưu Phong đi cùng đường với ta” Thái tử phi tràn đầy tự tin nói.
Nam nhân trung niên nghe vậy đột nhiên nở nụ cười: “Điềm nhi, nói đến Lưu Phong ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu, ngươi cũng không phải là thân sinh mẫu thân của hắn. Ta nghĩ ngươi sớm cho Lưu Phong biết chuyện này đi?”
“Ngươi định uy hiếp ta?” Thái tử phi nhất thời nổi giận.
“Tùy ngươi lí giải như thế nào, bất quá ta cho rằng ta chỉ thiện ý nhắc ngươi” Nam nhân trung niên mỉm cười.
“Ngươi vì ta mà giữ bí mật, ta có thể cam đoan ngươi và ta tạm thời chung sống hòa bình. Nếu không theo lời ta thì bất tử quân đoàn của ta sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của ngươi”.
Ngừng một chút, thái tử phi đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi đừng quên, ta cũng nắm rất nhiều bí mật của ngươi. Ta nghĩ dường như có rất nhiều người đối với thận phận đích thực của ngươi có hứng thú a?”
“Ngươi... Điềm Nhi, lúc trước vì ta biểu thị chân tình với ngươi mới cho ngươi thấy được gương mặt của ta. Bây giờ ngươi lại biến thành nhược điểm của ta để ngươi áp chế, ngươi...” Nam nhân trung niên cảm thấy tức thở. Có lẽ đây là một trong số ít sai lầm của cả đời hắn.
“Được rồi, đừng có làm bộ trước mặt ta. Không phải ngươi cũng uy hiếp ta sao” Thái tử phi khinh thường bĩu môi.
“Hảo, chúng ta giữ gìn bí mật cho nhau, hơn nữa hứa hẹn tạm thời chung sống hòa bình” Nam nhân trung niên cắn răng nói.
“Giờ không còn sớm, ta không tiễn, thỉnh ngươi đi” Thái tử phi hạ lệnh tiễn khách.
“Ta muốn gặp lại Triệt nhi một chút!”
“Không được, giờ mà ngươi không đi, đừng trách ta trở mặt” Thái tử phi cười lạnh nói: “Từ hôm nay trở đi, không có sự chấp thuận của ta, các ngươi đừng có gặp mặt. Đương nhiên, Hắc Phượng Hoàng có thể tiếp tục lưu lại”.
Sắc mặt nam nhân trung niên thay đổi mấy lần, do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo rời đi.
Thái tử phi đã không còn là thái tử phi trước kia. Không nói đến tính tình nàng đại biến, không thể dùng lí. Nhưng riêng bất tử quân đoàn nàng nắm trong tay đã không thể không làm cho nam nhân trung niên kia kiêng kị ba phần đối với nàng.