Hi Du Hoa Tùng Chương 92 : Giao dịch thành công

Chương 92: Giao dịch thành công

Căn cứ vào tin tức tình báo thì thế lực của thái tử phi đã vượt qua lực của ám ti và huyết ti dưới trướng của hắn. Thế nhưng đó cũng chưa phải hoàn toàn chính xác. Thực lực chân chính của Thái tử phi lớn đến thế nào, hắn cũng vô phương chuẩn đoán. Cho nên, nếu tình huống không phải tất yếu thì lựa chọn hòa bình chung sống là lựa chọn sáng suốt nhất. Cũng may trong tay hắn không phải chỉ có mỗi lực lượng của ám ti cùng huyết ti.

“Phụ thân đến đây sao? Ta phải đi gặp ngài?” Hoàng thái tôn vừa nghe thấy tin tức thì nam nhân trung niên kia đã rời đi.

Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui nói: ” Làm càn, ai cho ngươi vào? Ta hôm nay nói lại lần cuối. Về sau nếu không có chiếu truyền của ta, ngươi không được phép bước vào tẩm cung. Nếu không, đừng trách ta vô tình.”



“Mẫu thân, người thật quá đáng, ta tốt xấu gì cũng là nhi tử của người, tại sao lại có thể đối xử với ta như vậy.” Đến tượng đất cũng phải 3 phần tức giận. Hoàng thái tôn nuốt không trôi cục tức đó, bèn tự mình xoa dịu.

Thái tử phi đi qua, nhìn hoàng thái tôn cười lạnh một tiếng nói: ” Từ ngày ngươi phản bội ta, ta đã không coi ngươi là con ta nữa rồi. Ngươi phủ nhận nửa đời tâm huyết của ta. Ta không có đứa con vô liêm sỉ như ngươi.”

Nói tới đây, tầm tình thái tử phi tựa hồ như có một chút kích động, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: ” Nếu ngươi chịu nghe lời ta, ta sẽ để cho ngươi yên ổn làm hoàng thái tôn, còn nếu không thì đừng trách ta vô tình.”

“Mẫu thân, người thật quá đáng.”Hoàng thái tôn tự mình thật sự không thể lý giải được, tại sao đột nhiên mẫu thân của mình lại cư nhiên chán ghét đứa con do chính mình sinh ra đến thế.

Có điều hắn đâu có nghĩ tới, tất cả mọi chuyện này là do hắn tạo thành. Bởi vì hắn phản bội, khiến cho tâm huyết nửa đời người của thái tử phi trôi theo dòng nước. Đồng thời cũng khiến cho nàng càng thêm điên cuồng.

“Đồ vô sỉ này, ngươi còn dám gọi mẫu thân sao? Cút! “Thái tử phi quát lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi, không hề để ý tới hoàng thái tôn.

Hoàng thái tôn khẽ nhíu mày, há miệng thở dốc, nguyên bản còn định nói thêm nhưng lại bị Hắc Phượng Hoàng vội vàng lôi đi.

Cùng là đàn bà nên nàng rất hiểu Thái tử phi. Nữ nhân một khi điên cuồng lên thì mọi thứ đều không thèm quan tâm nữa.

“Á Đương, nếu như Lưu Phong đã cảm thấy được sự tồn tại của các ngươi, thì hãy thay ta nhắn cho hắn một tin tức. Nói là ta muốn gặp hắn, hi vọng hắn nhanh chóng quay về kinh đô cùng ta mật đàm. Nếu không ta sẽ không từ bất kỳ giá nào để thực hiện kế hoạch của ta.” Im lặng một lúc lâu, rồi thái tử phi ra một quyết định mới.

...
Trường thanh, hầu tước phủ lâm thời.

Trải qua cố gắng không ngừng của Sơn Bản năm mươi hai. Sắp tới thời điểm kỳ hạn ba ngày, thiên hoàng rốt cục đáp ứng yêu cầu của Lưu Phong, dùng 400 vạn ngân lượng để chuộc tù binh.

Sự thực, dùng số tiền lớn như vậy để chuộc tù binh, từ thời khai thiên lập địa thì đây là lần đầu tiên. Trong lịch sử, chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.

Lúc đầu khi Thiên Hoàng nghe được thỉnh cầu của Sơn Bản năm mươi hai, cũng không đồng ý. Thậm chí còn quyết định bỏ qua. Với bốn trăm vạn ngân lượng hắn hoàn toàn có thể lập ra một đội quân bốn mươi vạn người. Có điều cũng không biết tại sao lại như vậy, chuyện này lan rộng trong xứ Phù Tang rất nhanh. Vốn vừa mới có chút bình ổn chuyện nổi dậy thì bây giờ trong phạm vi cả nước lại gợn lên một cơn sóng mới. Giờ đây chẳng những người nhà của tù binh, mà người thân của những lính binh dịch cũng tham dự vào. Bởi vì từ hôm nay bọn họ như thấy được tương lai của chồng con mình ngày mai.

Dưới sức ép cường đại như vậy. Thiên hoàng đắn đo cân nhắc rất kỹ, cuối cùng mới đồng ý với thỉnh cầu của Sơn Bản năm mươi hai. Bất quá, Thiên hoàng cũng chỉ đáp ứng cấp cho ba trăm vạn ngân lượng. Còn trăm vạn ngân lượng thì để chính Sơn Bản phải tự giải quyết, nói là để trừng phạt cho việc làm bất lợi của hắn.

Với cách này, Sơn Bản năm mươi hai cũng không có sự lựa chọn nào khác, đành phải cắn răng cùng cả gia tộc chuẩn bị trăm vạn ngân lượng. Rừng còn, sợ chi không có củi đốt. Chỉ cần địa vị gia tộc Sơn Bản ở trong Phù Tang không thay đổi thì trăm vạn ngân lượng, không cần đến một năm thời gian hắn cũng có thể kiếm lại.

“Hầu tước đại nhân, bốn trăm vạn ngân lượng ta đã vận chuyển tới, người xem có thể giao tù binh ngay bây giờ không?” Sơn Bản năm mươi hai tiếp tục làm ra vẻ đáng thương, nhìn sắc mặt của Lưu Phong cười cười nói.

“Ngươi nói là bốn trăm vạn ngân lượng chính là bốn trăm vạn, chi bằng cuối cùng ta đi kiểm tra một phen. Vạn nhất các ngươi giả dối ta biết phải làm sao?” Lưu Phong cười hắc hắc, sau đó lập tức ra lệnh một tiếng. Cho quan phụ trách tài chính của Lí Hương Quân bắt đầu kiểm tra thực hư.

“Sơn Bản tiên sinh, đếm hết số bạc này chắc cũng phải nửa ngày thời gian. Như vậy đi, chi bằng chúng ta đi dùng bữa trước chờ điểm tiền. Sau đó quay trở lại, trực tiếp ta sẽ trao trả tù binh, không biết ý tiên sinh thế nào?” Lưu Phong lạnh nhạt hỏi.

Sơn Bản năm mươi hai hơi thoáng do dự, nói: ” Hầu tước đại nhân, ta đi theo ngài dùng bữa. Bất quá lúc kiểm tra ngân lượng, dù sao cũng phải có người của chúng ta ở đó chứ?”

“Đó là tất nhiên.”

Bận rộn một buổi sáng, đám Lý Hương Quân rốt cuộc cũng kiểm tra xong 400 vạn lượng tiền chuộc. Còn sau đó, bữa tiệc tiễn biệt Sơn Bản năm mươi hai mà Lưu Phong chuẩn bị cũng đã kết thúc. So với trước đó không lâu chỉ có rượu với lạc, thì bữa tửu yến này phong phú hơn rất nhiều. Có cá có thịt, thậm chí rượu cũng chuẩn bị đầy đủ. Sơn Bản năm mươi hai biết rõ là xét theo tính cách của Lưu phong mà nói thì bữa cơm tiễn biệt này khẳng định phải do mình chịu. Cho nên a, ngay từ đầu hắn ăn thục mạng, chính mình bỏ tiền ra mua thì còn khách khí cái nỗi gì a.

... ...

“Chủ công, bốn trăm vạn ngân lượng đã kiểm xong, không thiếu một xu”. Vì ở đó có người ngoài nên Lý Hương Quân cũng muốn cho Lưu Phong một chút sĩ diện, gọi hắn một câu chủ công.

“Ha ha, Sơn Bản tiên sinh quả nhiên là người thủ tín, tốt lắm, đem năm vạn lượng thanh toán tiền chiêu đãi mấy ngày nay, rồi chúng ta bắt đầu trao trả tù binh.”

Lưu Phong đã lộ rõ ý tứ của mình, muốn thuận lợi trao trả tù binh thì trước hết phải trả hết chi phí chiêu đãi, nếu không thì sẽ khó có thể tiếp tục được.

Sơn Bản năm mươi hai vốn biết rằng chiêu đãi phí sẽ không ít, nhưng không ngờ rằng lại nhiều đến như vậy. Lưu Phong cũng thực dám mở miệng, ngày đầu tiên gặp mặt thì chiêu đãi đậu phộng, lúc sau vài này thì cũng chỉ là cơm rau dưa, hôm nay có chút ý tứ khá hơn nhưng cũng đâu đến nhiều như vậy.

Sơn Bản năm mươi hai cũng đâu phải ngốc tử, tiệc rượu mà Lưu Phong chiêu đãi dựa theo giá thực còn chưa đến trăm lượng bạc. Không kể đại Phù Tang, quả là chưa từng có ai như Lưu Phong, sau này cũng chẳng có ai tranh thiên hạ đệ nhất nhân nữa.

Mặc dù có chút không cam lòng và đau xót, nhưng để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Sơn Bản năm mươi hai cũng phải cắn răng chi tiền.

Bốn trăm vạn lượng còn trả được, thì thêm một chút cũng vẫn chịu được.

Quả nhiên, sau khi nhận tiền chiêu đãi phí. Lưu Phong lập tức sảng khoái tiến hành trao trả tù binh. Bất quá cảnh tượng trước mắt làm cho Sơn Bản năm mươi hai lại cảm thấy buồn bực. Bốn vạn tù binh a, tất cả phía trên đều ở trần, dưới hạ thể cũng chỉ mặc có mỗi cái quần cộc. Chiến giáp trên người đã sớm không còn một mảnh.

“Hầu tước đại nhân, như vậy... tựa hồ có chút không ổn. Người xem ít ra cũng phải cho bọn họ ít quần áo để che đậy cơ thể chứ”. Sơn Bản năm mươi hai hỏi có pha chút tức giận: ” Không phải đã nói là bọn tù binh ở trong tay người đều được ăn ngon, mặc đẹp sao? Tại sao mà đến ngay cả quần áo mặc cũng không có.”

Lưu Phong ngưng mắt nhìn Sơn Bản năm mươi hai nói: ” Thật ngại quá, lúc trước bọn họ đúng là ăn ngon mặc đẹp thật. Nhưng hiện tại bọn họ đâu còn là người của ta, tất nhiên là những đồ đạc mà ta ban đều phải lấy lại chứ?Tốt lắm, Sơn Bản tiên sinh, người ta đã trao, cũng không còn việc gì nữa. Không dám giữ tiên sinh ở lại.”

Sơn Bản năm mươi hai thầm nghĩ, tiểu tử, ngươi điên rồi.

Do dự một chút, Sơn Bản năm mươi hai bèn nói: ” Hầu tước đại nhân, như vậy đi, người đem quần áo ra đây cho bọn hắn, ta sẽ trả tiền cho người, xem như ta mua, cứ như vậy đi”. Bốn trăm vạn lượng đã mất, cũng không nên tiếc ít quần áo. Sơn Bản năm mươi hai không muốn để người nhà tù binh nhìn thấy thân nhân của mình trong bộ dạng này, sợ sẽ tạo ra một cơn bất mãn.

Hắc hắc, cuối cùng cũng học được cách làm việc.

Lưu Phong thái độ lộ vẻ vô cùng khó xử, do dự mãi cuối cùng mới nói: ” Thực ra, trong quân doanh của ta quần áo cũng không có nhiều, nhưng nếu Sơn Bản tiên sinh đã đích thân nhờ thì ta cũng đâu dám cự tuyệt. Vậy thế này đi, mỗi kiện quần áo hai lượng bạc.”

Hai lượng cũng không tính là nhiều. Sơn Bản năm mươi hai vội vàng nói: ” Ta đồng ý”. Hắn vốn thông minh nên thừa biết Lưu Phong đâu có tốt đến như vậy. Để phòng ngừa vạn nhất có điều gì xảy ra, hắn đã chuẩn bị sẵn khoản cơ động 30 vạn lượng. Hiện tại cuối cùng cũng phải dùng tới.

Sau khi Lý Hương Quân nhận 10 vạn lượng tiền quần áo, ngay lập tức hạ lệnh phát quần áo cho tù binh.

Nhìn đám tù binh mặc quần áo xong, Sơn Bản năm mươi hai sắc mặt thật sự không thể cười nổi, mất mười vạn lượng bạc kết quả là đám tù binh vẫn mặc quần áo rách nát như cũ, thậm chí có kẻ trên mặt còn dính máu tươi.

Đối với việc này, Sơn Bản năm mươi hai cũng không dám có ý kiến gì để tránh phát sinh chi tiết nào nữa.

Lúc này hắn thầm nghĩ chỉ muốn mau rời khỏi nơi này, rời khỏi chỗ ma quỷ này.

“Sơn Bản tiên sinh, ngươi đã hài lòng chứ. Sau khi trở về hãy vấn an Thiên hoàng bệ hạ thay ta. Lần sau còn có chuyện tốt như vậy nhớ rõ nhất định phải tìm tới ta a.” Vẻ mặt Lưu Phong đầy ý cười, cười tựa phật Di lặc. Thế nhưng Sơn Bản năm mươi hai xem ra, nụ cười kia còn khó chịu hơn so với ác ma khóc.

Để không có gì bất ngờ xảy ra, hắn vội vàng kiểm kê nhân số rồi chuẩn bị rời đi.

Lý Hương Quân nhìn Lưu Phong khẽ nói.” Thủ đoạn của ngươi quả là âm hiểm, có kiểu châm chọc người như vậy sao.”

“Không sao, hắn còn phải cám ơn ta nữa đấy.” Lưu Phong thản nhiên nói.

“Cám ơn!”

Ngay khi Lưu phong vừa dứt lời, Sơn Bản năm mươi hai quả nhiên vọng lại một tiếng cảm ơn.

Tiễn Sơn Bản năm mươi hai xong, Lưu Phong bắt đầu tập trung tinh lực chuẩn bị chiến đấu. Toàn Thủy thành là tòa thành thị cướp bóc cuối cùng của hắn.

Sau khi cướp Toàn thủy thành, Lưu Phong sẽ khải hoàn quay về kinh. Trước đây, chuyện Lưu Phong quay về, đã thỏa thuận cùng Hoa hạ đại đế.

Rất rõ ràng rằng, kế hoạch viễn chinh lần thứ hai của lão hoàng đế lại đẻ non.

Sau khi nhận được tin tức thần thánh quân đoàn sắp tấn công Toàn Thủy thành. Chủ thành Toàn thủy thành Kim Trí Thành một mặt truyền lệnh tích cực chuẩn bị chiến tranh. Mặt khác tự mình báo cho chủ tử, cao lệ ngũ vương tử Lý Huyền Thủy tin tức này.

Ngũ vương tử Lý Huyền Thủy luôn luôn tự đại. Khi hắn biết được Lưu Phong muốn dùng một vạn thần thánh quân đoàn, 5 vạn quân bình thường để tấn công Toàn thủy thành, nhất thời cười ha hả: ” Tướng quân, truyền lệnh ba quân, bổn vương tử sẽ tự mình đốc chiến. Ta thực muốn xem thứ được xưng là bách chiến bách thắng quân đoàn này rốt cuộc có chỗ nào hơn người. Toàn thủy thành với ba mươi vạn đại quân của ta chẳng lẽ chỉ để trang trí...”

Kim Trí Thành sửng sốt, vội vàng hỏi: ” Chủ công, ý của người là chúng ta sẽ nghênh chiến?”

“Không sai, mười vạn người thủ thành, còn lại hai mươi vạn đại quân lập trận hình ở bãi đất trống ngoài cửa thành. Ta thật muốn nhìn vị tiểu hầu gia của Hoa hạ đế quốc rốt cuộc là người thế nào, có phải là kẻ ba đầu sáu tay hay không.” Ngũ vương tử cao lệ Lý huyền Thủy dường như không hề để ý đến thần thánh quân đoàn của Lưu Phong.

“Chủ công, thuộc hạ tuy chưa từng đánh với thần thánh quân đoàn, nhưng thời gian gần đây, các nơi đều truyền tới chiến tích bất bại của thần thánh quân đoàn. Không có lửa làm sao có khói, ta thấy thần thánh quân đoàn kia chưa chắc đã chỉ có hư danh. Tốt nhất chúng ta vẫn cẩn thận là hơn, lấy phòng thủ là chính. Toàn thủy thành có ba mươi vạn đại quân, nếu chúng ta thủ vững không ra, thần thánh quân đoàn của Lưu Phong dù có tài thông thiên cũng đừng nghĩ công thành.” Kim Trí Thành kiến nghị.

“Đồ hỗn trướng này!”

Vẻ mặt Lý Huyền Thủy không vui: ” Ngươi cũng biết Toàn thủy thành có ba mươi vạn đại quân. Thuộc hạ của Lưu phong bất quá chỉ có sáu vạn binh lính đến công thành. Binh lực cách xa như thế, ngươi bắt ta phải làm rùa đen rút đầu. Việc này nếu truyền ra, mấy huynh đệ của ta không biết sẽ chê cười ta đến đâu? Không chừng phụ vương cũng sẽ bởi vậy mà xem thường ta... Không được, lần này ta nhất định phải dùng ba mươi vạn đại quân để kết thúc truyền thuyết bất bại của thần thánh quân đoàn. Chỉ có như vậy ta mới có thể ngẩng đầu lên ở trước mặt Tam ca, cùng tranh đoạt vương vị với hắn.” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

“Thế nhưng...”

“Được rồi, không cần nói nữa. Truyền lệnh xuống, lập trận ngoài cổng thành, bổn vương tử sẽ tự thân đốc chiến để cổ vũ sĩ khí.” Cao lệ ngũ vương tử Lý Huyền Thủy bực mình phất tay ý bảo Kim Trí Thành rời xuống.

Kim Trí Thành thấy tâm ý chủ công đã quyết, chỉ thầm thở dài một tiếng, xoay người bước đi.

Nguồn: tunghoanh.com/hi-du-hoa-tung/quyen-13-chuong-92-7hOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận