Mặc dù nàng bị ngất trong lễ đăng quang hoàng hậu nhưng các nghi thức vẫn diễn ra. Theo như nha đầu của nàng cho hay thì tối nay nàng và hoàng đế sẽ viên phòng. Cố gắng thuyết phục bản thân, mình phải thật tự nhiên không để bị lộ là kẻ thay thế, còn nếu mốn ngồi vững ngai vị này nàng phải được hắn sủng.
Chà cứ như là kẻ dụ dỗ trẻ vị thành niên ấy nhưng mà nàng là kẻ ích kỷ, chẳng phải cổ nhân có câu kẻ không vì mình trời chu đất diệt sao. Bởi vậy dù xin lỗi lương tâm nhưng ta phải dùng mỹ nhân kế để củng cố ngôi vị hoàng hậu thôi.
Dưới ánh nến Loan điện Thiên Nhạc khoác trên mình một bộ tơ lụa màu đỏ thẫm, vì là tơ lụa nên càng toát lên được những đường cong quyến rũ của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm thật sự tinh xảo động lòng người nàng ngồi trên giường ánh mắt toát lên một chút căng thẳng. Bên ngoài là tiếng thái giám truyền đến nàng biết hắn đến, cửa Loan điện được đẩy vào.
Bước vào điện là kẻ mà lúc sáng nàng gặp khi tỉnh lại, kẻ gọi nàng ái phi. Hắn cũng là kẻ trong ký ức kia của Ngọc Phượng, kẻ có nụ cười đẹp lung linh ấm áp, không hiểu sao khi nghĩ, người hắn cười với không phải nàng, trong lòng có chút chua chát. Khuôn mặt hắn lúc này không có chút lo lắng ngây ngô như trẻ con mà lần đầu nàng gặp, cũng không có tia ấm áp rạng rỡ như ký ức của Ngọc Phượng mà toát ra vẻ uy nghiêm trầm tĩnh. Đôi mắt hắn sâu thẳm không nhìn ra suy nghĩ gì, kẻ bước vào toát ra vẻ của một đế vương cao cao tại thượng kiến Thiên Nhạc nhìn hắn đến mê mẩn. Đi đến chiếc bàn hắn ngồi xuống tự tay rót ình một ấm trà, hắn uống hết ly trà rồi đặt chiếc cốc xuống.
Thiên Nhạc như người tỉnh mộng thầm nắng mình khi nào thì trở nên háo sắc như vậy, quên cả lấy lòng hắn, nàng vội vàng bước đến lại rót thêm trà vào cốc cho hắn. Nheo mắt nhìn nàng đột nhiên hắn túm lấy nàng khuôn mặt toát lên tia nguy hiểm :
- Ngươi là kẻ nào. Mục đích là gì ? Tóm chặt cổ tay nàng khiến nó đau nhức, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, như đôi mắt diều hâu nhìn xuyên suốt mọi thứ. Nhưng nàng đâu có dễ bị hù dọa thế, chuẩn bị sẵn tâm lý với tình huống này nàng khẽ cười nhẹ :
- Tề chàng làm ta đau đó, không phải nói sẽ bảo vệ ta sao chỉ mới hai ngày trước thôi nay đã khi dễ ta rồi. Nàng khẽ nhăn mặt trong con ngươi đong đầy nước, nhu mì mà khiến bất cứ kẻ nào cũng phả động tâm mà thương xót. Thế nhưng ánh mắt hắn không chút thương xót nào chỉ có lạnh lẽo thêm vài phần. Đúng thế hắn đã nói sẽ bảo vệ nàng không có khả năng kẻ khác biết được vì lúc đó chỉ có nàng và hắn.
- Sao thế ? chàng không thích ta gọi thẳng tên chàng sao ? chẳng phải chàng bảo ta gọi thế khi lần sau gặp lại còn gì ? Thiên Nhạc nói những lời này nhưng trong lòng có chút căng thẳng, nàng cũng không rõ lắm trí nhờ này của Ngọc Phượng có bao nhiêu chuẩn xác. Nhưng nhìn tay hắn từ từ buông lỏng cổ tay nàng ra, nàng mới buông căng thẳng trong lòng.
Nàng cố dựa cả thân mình vào người hắn mắt thì chớp chớp quyến rũ như kiểu mấy con hồ ly tinh hay dụ dỗ nam nhân nàng xem trong tiết mục phim truyền hình. Thế nhưng Triệu Tề lai nhìn nàng vói con mắt khó hiểu :
- Ngọc Phượng mắt nàng bi dau à ? Có bui trong mắt sao ? sao cứ chớp liên tục thế, có cần trẫm thổi bụi giúp không ? hèn gì mà nàng không đứng thẳng được phải dưa vào người trẫm. Vừa nói hắn vừa banh mắt nàng ra thổi phù phù vài cái. Mặt Thiên Nhạc đỏ bừng vì ngượng. Nàng cư nhiên thật kém, dụ dỗ nam nhân thế nào thành mắt có bụi đây.
Thổi xong bụi cho Thiên Nhạc xong Triệu Tề đi về phía giương. Dương tay cho tỳ nữ thay y phục ình hắn nằm xuống giường khóe môi khẽ nhếch lên.
- Nàng còn không lại đây ? hắn vỗ về chỗ trống cạnh bên. Nàng hít sâu một hơi lấy hết can đảm nở một nụ cười thật tươi quyến rũ nhưng khi nàng khó khăn lắm mới tới được giường vì phải đi tướng đi yểu điệu mà nàng xem trên truyền hình thì hắn đã ngủ mất rồi.
Ai oán nhìn kẻ chung giường kia hắn yên ổn ngủ say như một đứa trẻ. Viên phòng ư ? có lẽ hắn cũng không biết thế nào là viên phòng, khẽ thở dài nàng nằm cạnh hắn bỗng bị cánh tay hắn kéo nàng sát vào lồng ngực nam nhân rộng lớn của hắn. Nàng như bị dọa, thân thể cứng đờ, thế nhưng hắn chỉ ôm nàng ngủ, nằm trong vòng tay ấm áp nàng ngủ giấc ngủ yển ổn nhất từ trước tới nay.
Khi nàng tỉnh dậy hắn đã lên triều tham gia buổi thượng triều sáng. Nàng uể oải để nha hoàn hầu hạ chải tóc thay xiêm y rồi đến ngự thiện phòng cùng hắn dùng thiện. Xa xa thấy bóng hắn,nàng lại một lần nữa dùng cách đi uyển chuyển minh học theo phim truyền hình bước từng bước đến bên hắn. Thấy nàng, hắn phá lên cười vẻ mặt uy nghiêm của bậc đế vương dường như biến mất.
- Phì, ha…ha..a..a.. Chân, chân nàng bị làm sao thế sao tướng đi lại khó coi thế kia. Hắn đã phải rất cố nhịn cười từ buổi tối hôm qua khi thấy nàng tỏ vẻ nũng nịu lóng ngóng như kẻ tập kịch mới bắt đầu học diễn. Nhưng điều hắn quan tâm là nàng làm sao thế, cứ như kẻ trước mắt hắn không phải nàng. Nhưng không hề thấy sát ý từ nàng ta, hắn chỉ thật hứng thú xem nàng rốt cục là muốn làm cái gì.
Nhìn hắn cười Thiên nhạc như ngơ ngẩn cả người quyên luôn thẹn thùng vì bị hắn cười nhạo.