Chương 114: Hữu Nữ Tô Mị. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
<< BOOM ngày cuối năm. Chúc mọi người năm mới " An Khang và Thịn Vượng " >>
Lâm Đa Lộc không thể không từng chút tăng tu vi lên, dù sao pháp khí của hắn kém một phẩm giai, nếu không hắn thật đúng là sẽ bị Lâm Lạc đả bại! Cho đến khi hắn đem tu vi tăng lên tới Thanh Huyền nhất trọng thiên, mới có thể vững vàng chiếm cứ thượng phong.
Đó cũng không phải Lâm Lạc kỹ xảo không tốt, mà là Lâm Đa Lộc đã ở trên lực lượng chiếm cứ áp đảo ưu thế. Cái gọi là lực phá vạn pháp, Lâm Đa Lộc hoàn toàn là cậy mạnh ngăn chặn Lâm Lạc!
- Thối tiểu tử…
Lâm Đa Lộc trên mặt đỏ bừng, hắn một lão Niết Âm Cảnh cường giả lại dựa vào lực lượng đến cưỡng chế áp chế hậu bối mới có thể thủ thắng, điều này làm cho hắn làm sao chịu nổi!
Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, gần kề hai canh giờ ở trên vận dụng pháp khí liền thành thục, thậm chí vượt qua hắn! Lâm Đa Lộc bị đả kích lớn, sau khi vứt xuống dưới một câu "Hảo hảo tu luyện", liền thật mất mặt trốn đi.
Lâm Lạc không khỏi cười một tiếng, không khỏi nhớ tới gia gia Lâm Hành Nam, lão nhân gia biết rõ hắn thành tựu hiện tại nhất định sẽ phi thường hài lòng a!
Lâm Lạc đi Dịch Thuận đấu giá hội.
Hắn cùng với Dịch Thuận đấu giá hội có quan hệ rất tốt, theo Lâm Đa Lộc nói, đấu giá hội này thực lực cường đại, nội tình kinh người, tuyệt đối không thể đắc tội! Nhưng Lâm Lạc muốn cùng đấu giá hội đáp lên quan hệ, lại chủ yếu là lo lắng vì gia gia Lâm Hành Nam.
Lâm Hành Nam ở trước khi hắn rời đi là một chân bước vào Tiên Thiên Cảnh, nội thương đã được Lâm Đa Lộc chữa tốt, đột phá Tiên Thiên Cảnh chỉ là một vấn đề thời gian mà thôi!
Hắn cần chuẩn bị cho Lâm Hành Nam một ít đan dược mà Tiên Thiên Cảnh dùng, chỉ là tình huống ở Bạch Dương trấn như thế nào cũng biết không đến!
- Lâm Lạc thiếu gia!
Mới đến đấu giá hội, Mã Lập Văn vội vàng ra đón.
- Ngươi rốt cục cũng xuất quan!
Lâm Lạc cười ha ha, chắp tay nói:
- Làm phiền đại chưởng quỹ đợi lâu!
- Đến, có vị quý nhân muốn gặp ngươi!
Mã Lập Văn mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị.
- Lạc thiếu, mặc dù Liên thành Lâm gia là thế gia của Đại Thông quốc, bất quá Đại Thông quốc chỉ là Hạ Nguyên quốc, ở mặt trên còn có Trung Nguyên quốc, Thượng Nguyên quốc cùng Thần quốc, ngươi hiểu ý tứ của lão hủ chứ?
Chỉ sợ vị quý nhân này là đến từ thế gia của Trung Nguyên quốc, Thượng Nguyên quốc thậm chí Thần quốc, mới có thể làm cho Mã Lập Văn khẩn trương như thế.
Lâm Lạc gật gật đầu nói:
- Đa tạ đại chưởng quỹ chỉ điểm!
Ở dưới Mã Lập Văn dẫn đạo, hai người tới một gian biệt viện tinh xảo. Mã Lập Văn nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh liền có một tỳ nữ xinh đẹp đi ra mở cửa, Mã Lập Văn vội vàng thi lễ nói:
- Tiểu Đào cô nương, phiền toái bẩm báo tiểu thư, khách quý đến!
- Chính là hắn sao?
Tiếu tỳ này ở trên người Lâm Lạc liếc một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt.
Lâm Lạc không tự chủ được nghĩ tới ở Thanh Vân Thành gặp phải thiếu nữ nữ giả nam trang, ra tay chính là cầm pháp khí đập người, sẽ không phải cái gọi là tiểu thư này chứ! Bằng không, Đại Thông quốc nho nhỏ này sẽ không có nhiều đệ tử thế gia như vậy?
Hắn nổi lên một tia hiếu kỳ, bởi vậy cũng không có để ý vẻ khinh miệt trong ánh mắt tiếu tỳ này, nếu không dùng ngạo khí của hắn khẳng định sẽ quay đầu ly khai!
Tiếu tỳ này đi trở về biệt viện, rất nhanh lại lần nữa đi ra nói:
- Tiểu thư cho mời!
Mã Lập Văn cũng không có theo đi vào, mà chỉ là ở ngoài biệt viện cúi mình vái chào, đứng hầu ở bên ngoài.
Xem ra, thân phận vị tiểu thư này thực sự không tầm thường! Nghe nói tuy tu vi Mã Lập Văn không cao, nhưng ở Liên thành vô luận là ai cũng sẽ cho hắn ba phần mặt mũi, nhưng bây giờ là chỉ có thể ở bên ngoài biệt viện chờ, trách không được tiếu tỳ này thần sắc cao ngạo như thế.
Cái này rất giống lúc trước ở Bạch Vân Tông, những đệ tử Hổ Lực Cảnh kia cũng dám khinh thường tộc nhân Bạo Khí Cảnh của tam đại gia tộc, cậy vào chính là thế lực sau lưng!
- Đi theo ta!
Tiếu tỳ này đi trước vào biệt viện, nhưng đi hai bước lại ngừng lại, quay đầu nhìn Lâm Lạc nói:
- Làm sao ngươi còn bất động, chân gãy rồi sao?
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng nói:
- Ta là khách nhân mà tiểu thư nhà của ngươi mời đến, ngươi dùng loại thái độ này chiêu đãi khách nhân sao? Này không có ý tứ, bản thiếu gia không có hứng thú phụng bồi!
- Ngươi…
Tiếu tỳ kia tức giận nói:
- Ngươi một tiểu tử ở Đại Thông quốc nho nhỏ, còn muốn bản cô nương khách khí đối với ngươi? Ngươi xứng sao?
- Hừ, ngươi chẳng qua là một hầu gái nho nhỏ, cũng dám tự chủ làm càn? Tiểu thư nhà của ngươi cho ngươi tiếp đãi khách nhân như vậy sao?
Lâm Lạc lạnh lùng nói ra.
- Ngươi, ngươi ngươi …
Sắc mặt tiếu tỳ một hồi hồng, một hồi xanh, đúng lúc này, một lão nhân mặc áo xám lại giống như quỷ mỵ xuất hiện ở bên cạnh của nàng, cau mày nói:
- Tiểu Đào, như thế nào còn không mời khách nhân đi vào?
- Lưu lão, tiểu tử này…
- Đừng nói nữa, tiểu thư đã biết, trước lão phu nói cho ngươi biết, không cần phải xấu nề nếp Tô gia!
Áo xám lão nhân trầm giọng nói ra.
Tiếu tỳ này lập tức sắc mặt như màu đất, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào biết sai rồi!
- Người tuổi trẻ, theo lão phu!
Áo xám lão giả hướng Lâm Lạc nhẹ gật đầu, chắp hai tay sau lưng đi vào biệt viện.
Lâm Lạc ở phía sau đi theo, trong nội tâm một mảnh kinh đào hãi lãng!
Vầng sáng trên người Lão nhân này quá mạnh mẽ, vượt xa Lâm Đa Lộc! Mà vẫn còn không phải một chút, mà là khác biệt như huỳnh quang cùng đống lửa! Nói cách khác, lão nhân này ít nhất cũng phải là Minh Dương Cảnh cao thủ!
Nhưng cho dù như thế, vầng sáng của lão nhân này vẫn là không bằng Bạch Hạc của Nam Nhược Hoa!
Lúc trước Nam Nhược Hoa nói hắn quá yếu, quả nhiên không có một tia khoa trương a!
Lão giả áo xám dẫn Lâm Lạc tiến nhập trong phòng khách, ý bảo Lâm Lạc ngồi xuống, sau đó thối lui đến đứng một bên.
Cái này. . . dùng tu vi lão giả này, ở Đại Thông quốc căn bản chính là vô địch! Nhưng bây giờ cam nguyện làm một bảo tiêu hoặc là Quản gia, đây rốt cuộc là dạng thế gia gì mới có thể đem một cao thủ ít nhất là Minh Dương Cảnh sai bảo như hạ nhân?
Lâm Lạc đè xuống chấn động trong lòng, bình tĩnh ngồi ở trên ghế, tâm thủ thần, thần thủ ý, trầm tĩnh như nước.
Một lát sau, chỉ nghe hoàn bội đinh đương, một thiếu nữ mặc váy dài hỏa hồng sắc đi vào phòng khách. Nàng dáng người ngạo nhân, dưới váy dài là một đường cong mỹ diệu, làm cho người ta tim đập thình thịch.
Mà khuôn mặt của nàng cũng đồng dạng câu hồn đoạt phách, môi son như lửa, mị nhãn như tơ, tuyệt đối là một vưu vật hại nước hại dân!
Trong ngực của nàng còn ôm một bạch miêu mập mạp, đem đầu không ngừng cọ vào bộ ngực sữa cao thẳng của thiếu nữ, làm cho mỗi một nam nhân đều sinh lòng ghen ghét, hận không thể biến thành con mèo kia.
- Quả nhiên là ngươi!
Thiếu nữ vũ mị thản nhiên cười, tiện tay ném bạch miêu trong ngực ra, làm cho đại miêu phát ra tiếng kêu "Meo meo" ủy khuất, nàng mặt mày hớn hở, hướng Lâm Lạc duỗi hai tay ra.