Chương 150: Huyền Vũ Quả.
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
- Nhưng vì sao nhiệt độ lại như vậy?
- Đại trận đồng dạng có tứ quý khác nhau, đem linh thảo thích nhiệt trồng ở 'Mùa hạ', linh thảo ưa hàn thì trồng ở 'Mùa đông', có thể xúc tiến linh thảo sinh trưởng!
Tô Mị chui vào màn, nhẹ cuốn bức rèm che, một bộ lười biếng vô cùng:
- Thối tiểu tử, ta đói bụng!
Sau khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh, Lâm Lạc cũng đã nóng lạnh bất xâm, mà trên người Tô Mị tựa hồ cũng có bảo vật gì đó, làm cho nàng không có sợ hãi khốc nhiệt nơi này, trên trán ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
Bất quá, làn da của nữ nhân này thật đúng là đẹp mắt, nhẵn nhụi như ôn ngọc, trong suốt hữu quang, Lâm Lạc không khỏi nhìn nhập thần.
- Thối tiểu tử, nhìn cái gì đấy!
Tô Mị tiếng nói nhu ngán, giống như kiều giống như giận, la quần trêu chọc, hiện ra một đoạn tiểu thối bóng loáng như ngọc, rung động tâm hồn.
Lâm Lạc không khỏi tâm đầu hỏa thiêu, kìm lòng không được đi tới trước, mà Tô Mị thì là khẽ cắn môi dưới, mị nhãn như tơ, phong tình vô hạn, tựa hồ hàm chứa chờ mong vô hạn.
Khi Lâm Lạc đi đến bên giường, trên người Tô Mị đột nhiên phát ra một đạo quang mang màu vàng, cũng làm cho mắt của nàng đột nhiên trở nên thanh tịnh lên.
- Di, Thất Tình Lục Dục Hoa!
Nàng thở nhẹ một tiếng, đột nhiên hướng Lâm Lạc kêu lên.
- Ngốc tử, tỉnh!
Lâm Lạc bị nàng quát mạnh, lập tức thần trí thanh tỉnh, không khỏi lông mày cau chặt, thầm nghĩ tại sao mình sẽ nổi lên phản ứng như vậy, rõ ràng đối với nữ nhân này phát lên cảm giác muốn chiếm hữu, đây không phải tự tìm phiền toái sao?
Nghĩ đến đây, mặt của hắn đen lên!
- Này này này, ngươi đó là cái biểu lộ gì!
Tô Mị lập tức nổi giận.
- Không có, không có gì!
Lâm Lạc vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ngươi mới vừa nói cái gì, Thất Tình Lục Dục Hoa?
- Không sai!
Mắt to ngập nước của Tô Mị y nguyên kiều diễm ướt át, một ngón tay chỉ cây linh thảo ở bồn hoa phía trước nói:
- Chính là nó, phóng thích hương hoa có hiệu quả thúc dục tình! Ăn cái này, có thể thanh thần tỉnh não, sẽ không lại bị dược lực mê hoặc!
Nàng ném tới một khỏa dược hoàn.
Lâm Lạc như trút được gánh nặng, nhẹ nhẹ vỗ ngực, khá tốt cái này không phải ý nghĩ chân thật của hắn, nguyên lai là bị Thất Tình Lục Dục Hoa kia mê hoặc!
Nhưng động tác này lại triệt để kích động Tô Mị, mỹ nữ này mạnh mẽ từ trên giường ngà nhảy xuống, nhìn Lâm Lạc răng trương vũ trảo nói:
- Thối tiểu tử, bản cô nương muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, học thức uyên bác, tính tình ôn nhu, ngươi biểu lộ như vậy là có ý gì!
Đây không phải cố tình gây sự sao! Lâm Lạc quyết đoán không có phản ứng tới nàng, mà là từ trong nạp linh giới lấy ra lương khô, thịt khô và nước trong, trực tiếp dùng Hỏa Long Quyền nhóm lên một đống lửa, bắt đầu nướng ăn.
Ngân Mang thì là ở một bên hoan hô tung tăng như chim sẻ, một bên thì trong miệng xèo xèo gọi bậy, nước miếng chảy ròng.
- Tiểu tử kia, hôm nay ngươi ăn đã đủ nhiều, lúc này nhiều lắm chỉ có thể ăn một miếng thịt!
- Xèo xèo chi!
Ngân Mang phát ra kháng nghị.
Thái độ không đếm xỉa tới của một người một thú này triệt để chọc giận Tô Mị, nàng rít gào một tiếng, tiến lên chính là bóp cổ Lâm Lạc.
- Này, lại chưa nói không để cho ngươi ăn, làm gì kích động như vậy!
Lâm Lạc một tay đặt ở trên đầu Tô Mị, làm cho đối phương chỉ có thể bất đắc dĩ huơ hai tay cuồng loạn.
- Lâm… Lạc…
Tô Mị cắn răng.
- Đừng nóng vội, còn phải nướng một hồi!
Tô Mị vô lực rủ hai tay xuống, cái ngốc tử này chẳng lẽ đầu toàn cơ bắp sao? Nàng không để ý hình tượng ngồi dưới đất, hai tay ở trên cỏ vạch lên quyển quyển, cũng không biết có phải là nguyền rủa Lâm Lạc hay không.
- Ân, đi ăn!
Lâm Lạc tiện tay đưa qua một cái đùi nướng đến vàng óng, mùi thơm xông vào mũi, còn có nước dầu xông ra, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Tô Mị đi cả ngày đã sớm trong bụng kháng nghị, nghe được mùi thịt này không khỏi mũi thon khẽ hấp, không tự chủ được nhận lấy chân sơn dương, nàng tựa hồ đem chân con sơn dương này coi là Lâm Lạc, mạnh mẽ một ngụm cắn đi lên, hung hăng nhai nuốt.
Ngân Mang thấy là nước miếng chảy ròng, kìm lòng không được đứng người mà dậy, đem hai chân trước khoát lên trên bàn chân Tô Mị.
- Hì hì!
Chứng kiến bộ dáng buồn cười của tên ăn hàng này, Tô Mị cuối cùng nhịn không được cười lên, kéo xuống một miếng thịt đưa về phía Ngân Mang. Nàng xoay đầu lại, nhìn xem Lâm Lạc đang tập trung tinh thần nướng chân dê thứ hai, trong lòng ý chí chiến đấu cũng hừng hực thiêu đốt:
- Thối tiểu tử, bản cô nương nếu không đem ngươi mê chết cũng không phải là Tô Mị!
Nếm qua bữa tối, Tô Mị chui vào màn nằm ngủ, Lâm Lạc thì trực tiếp nằm ở trên cỏ, hắn không ít lần ngủ qua thụ động, sơn động, hố cát, ở trên cỏ ngủ một đêm chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Tô yêu tinh lại từ trong màn thò khuôn mặt ra, thanh âm ngái ngủ nói:
- Tiểu tử, nếu không đi lên đây ngủ?
Chứng kiến sắc mặt Lâm Lạc bỗng nhiên biến thành đen, Tô Mị ha ha ha cười ha hả, cực kỳ vui vẻ.
Một đêm đi tới, sắc trời hồi phục minh quang, hai người nếm qua một chút lương khô liền tiếp tục đi tới.
Đương nhiên, đây đều là tác dụng của đại trận, về phần bên ngoài bây giờ là ban ngày hay là đêm tối, hai người đều đã không có khái niệm.
- Như thế nào chúng ta đi thời gian lâu như vậy, vậy mà không có gặp được bất cứ người nào khác?
Lâm Lạc không khỏi kỳ quái.
- Đây là ảo trận, có thể mở rộng vô hạn, đừng nói vài người như vậy tiến đến, dù là nhiều hơn gấp mười, gấp trăm lần, cũng chưa hẳn có thể gặp lẫn nhau!
Tô Mị nhìn chằm chằm vào la bàn, cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Hơn nữa, nếu ai lòng tham đi ngắt lấy linh thảo trong bồn hoa, tất nhiên cũng bị cấm chế oanh giết, trở thành phân bón cho linh thảo!
- Chi ~~
Ngân Mang đột nhiên từ trên vai Tô Mị nhảy xuống, thẳng hướng một cái bồn hoa chạy tới.
Tiểu đông tây này tốc độ cực nhanh, ngay cả Lâm Lạc cũng không ngăn cản kịp, đã lẻn đến bên trong bồn hoa này, bò lên trên một cây linh thảo cao ba thước, hái xuống một quả tiên hồng sắc, lại nhanh như chớp chạy trở về bên người Lâm Lạc, bưng lấy quả này nhảy nhảy, một bộ hiến vật quý.
Sắc mặt Lâm Lạc lại tối sầm, nhìn Tô Mị nói:
- Ngươi không phải nói trong bồn hoa có cấm chế sao?
- Kỳ quái!
Tô Mị thì nhìn thẳng Ngân Mang.
- Tiểu thử này tựa hồ có thể không đếm xỉa cấm chế, thật sự là thần kỳ!
- Ân?
Lâm Lạc cũng đột nhiên nghĩ tới, ở trong Thượng cổ di tích, Trần Kim Ngọc nói qua Ngân Mang là Phệ Kim Thử, có được thiên phú bản năng không đếm xỉa cấm chế! Hắn ngồi chồm hổm xuống, tiếp nhận quả cây mà Ngân Mang bưng lấy, mà tiểu tử kia thì lại nhanh như chớp chạy vào bồn hoa, lại tháo xuống một quả khác, chạy về phóng tới bên chân Lâm Lạc, tới tới lui lui, đem chín quả trên cây linh dược toàn bộ lấy sạch.
- Đây là…
Lâm Lạc nhìn xem quả cây giống như ô mai trong tay, cũng không nhớ rõ cái này ở trong Luyện Đan Thủ Trác có ghi lại.
- Huyền Vũ Quả!
Nhưng Tô Mị lại thở nhẹ một tiếng, cầm lên một quả trong đó, khẳng định gật đầu.