Hoán Kiểm Trọng Sanh Chương 49 : Giúp bạn giải quyết mua vé tàu

Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết

Quyển V

Chương 49: Giúp bạn giải quyết mua vé tàu
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm


Sau khi nói chuyện với Đường Dần, việc đầu tiên Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trần Thanh Thanh, với bản lĩnh của Trần gia, kiếm mấy tấm vé chắc không phải là vấn đề gì.

Sau khi nhận điện thoại, Trần Thanh Thanh nghe thấy, giọng nói duyên dáng liền vọng lại : “Hạo Vân, chị đang muốn gọi điện thoại cho em đây, không ngờ em lại gọi đến trước. Mấy ngày này chị có nhiều thời gian nhàn rỗi, hay là em đến dạy thái cực Trần thị chính tông cho chị đi?"

" Chuyện luyện thái cực hãy tạm gác lại, em gọi điện thoại cho chị là có chuyện muốn phiền chị." Phương Hạo Vân vội vàng kể việc mua vé tàu cho Thanh Thanh nghe.



Trần Thanh Thanh cười nói : " Không thành vấn đề, một tiếng sau chị sẽ mang vé tàu đến cho em."
nguồn tunghoanh.com
" Nhanh như vậy ư?" Phương Hạo Vân có chút kinh ngạc.

Trần Thanh Thanh không đáp lại sự kinh ngạc của Hạo Vân, cô nghĩ một lúc rồi nói : " Hạo Vân, em xem như vậy được không nhé, chị giúp bạn học của em kiếm mấy tấm vé tối nay lên đường về quê, chị sẽ trực tiếp đưa đến trường, sau đó em qua đó. Đợi sau khi tiễn bạn học của em đi, đến biệt thự của chị, em dậy chị thái cực quyền của Trần thị. Những ngày này, dù có nằm mơ chị cũng nghĩ đến chuyện này."

Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ chiều, thời gian này chắc chắn là kịp : " Được, vậy cứ quyết định như vậy đi...."

Cúp máy với Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân gọi điện cho Đường Dần. Hắn phải thông báo trước cho bọn họ một chút, để cho bọn họ chuẩn bị kĩ để tối nay lên xe về.

Đường Dần và Trương Binh biết tin tối nay có thể về nhà, vui sướng vô cùng, luôn mồm cảm ơn Phương Hạo Vân.

Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân lái xe đến trường đại học Hoa Hải, tìm thấy mấy bạn học chưa về quê, vừa mới hàn huyên vài câu, Trần Thanh Thanh cũng đến. Cô ngồi một chiếc xe thương vụ đến.

" Hạo Vân , đây đều là bạn học của em à, chuyến xe năm giờ chiều, toàn bộ là ghế giường nằm..." Trần Thanh Thanh vừa nói vừa đưa ra sáu vé về Tây An.

Phương Hạo Vân liền đưa cho bọn Trương Binh và Đường Dần.

Trong tay cầm tấm vé mong ước về quê, Trương Binh và các bạn học khác trong lòng vừa vui vừa buồn, vui vì có thể lập tức trở về quê, buồn vì lại là vé tốc hành giường nằm, hơn tám trăm tệ. Ngoài Đường Dần, hoàn cảnh gia đình của các bạn khác đều không phải khá giả lắm. Lộ phí hơn tám trăm tệ đối với bọn họ thực là quá xa xỉ. Bọn họ đi không nổi.

" Sao vậy?" Phương Hạo Vân chú ý thấy sắc mặt Trương Binh, hắn quan tâm hỏi.

" Không có gì. Bọn họ là quá xúc động thôi." Tất nhiên Đường Dần biết tâm tư của bọn họ, nhưng lại không tiện nói ra cho Phương Hạo Vân nghe.

Trần Thanh Thanh cảm thấy rất kì lạ, sắc mặt của bọn họ dường như chẳng liên quan gì đến việc xúc động cả? Rõ ràng là đang buồn phiền.

" Hiểu rồi.....!"

Trần Thanh Thanh cuối cùng đã hiểu ra, chỉ là chút khả năng nhìn nhận, cô đã hiểu rõ lo lắng trong lòng của những người bạn học này, cô mỉm cười nói : " Mọi người không phải lo lắng. Tiền vé xe này là do bạn của mọi người là Hạo Vân trả, các em không phải bận tâm. Thời gian không sớm nữa, mọi người thu dọn hành lí, chị bảo lái xe đưa các em ra bến xe..."

Trần Thanh Thanh ngồi xe thương vụ đến đây là để tiện đưa bọn họ ra bến xe.

Phương Hạo Vân âm thầm cảm kích, đúng là phụ nữ nhạy cảm, những việc nên nghĩ đều nghĩ ra hết.

Trương Binh do dự một chút, đi đến bên Phương Hạo Vân nói : " Hạo Vân, cảm ơn cậu, bây giờ tiền vé xe quả thực bọn tớ không thể chi trả được, nhưng học kì sau bọn tớ sẽ kiếm tiền trả cho cậu."

Các bạn học khác cũng thi nhau nói vào.

Phương Hạo Vân mở miệng ra, hắn muốn nói điều gì nhưng lại bị Trần Thanh Thanh cướp lời : " Mọi người yên tâm, sau này chị sẽ giới thiệu công việc cho mọi người. Đảm bảo nửa tháng là có thể trả hết tiền vé xe lần này."

" Chị à, cảm ơn chị..."

Nhà Trương Binh ở vùng núi Thiểm Bắc, nói thật, tám trăm tệ gần như là tiền ăn ba tháng của hắn ở trường.

" Không phải khách sáo, mọi người đều là bạn bè học cùng trường, hơn nữa, mọi người lại là bạn học của Hạo Vân..."

Trần Thanh Thanh vừa cười vừa nói : " Mọi người đi thu dọn hành lí đi."

Đợi đến lúc mọi người rời đi, Phương Hạo Vân vẻ mặt chân thành nói : " Chị à, chuyện hôm nay thật là phải cảm ơn chị..."

" Hạo Vân, sao em lại khách sáo với chị vậy? Còn coi chị như người ngoài..."

Nói đến đây, Trần Thanh Thanh cảm thấy lời của mình có chút mập mờ, mặt cô đỏ bừng lên, giải thích : " Ý chị là, chúng ta là bạn tốt."

Lời giải thích của Trần Thanh Thanh có chút giấu đầu hở đuôi. Cũng may Phương Hạo Vân cũng không để ý, hắn mỉm cười nói : " Chị à, sau khi khai giảng, chị phải giúp bọn họ tìm một việc kiếm tiền đấy. Lịch học của học viện kinh tế rất ít, nếu vừa học vừa làm, chắc là không ảnh hưởng đến việc học đâu...."

" Yên tâm đi, lúc này chị nói đều là thật, em cho rằng chị đùa à..."

Trần Thanh Thanh có chút cảm khái nói : " Hạo Vân, những người bạn học này hoàn cảnh gia đình tuy không tốt nhưng bọn họ lại có một tấm lòng chân thực. So với những kẻ quần áo lụa là kia chị thà nguyện làm bạn với bọn họ."

" Đúng vậy..!"

Phương Hạo Vân cảm động thở ra một tiếng, tiếp đó tự trách mình : " Em nên sớm quan tâm tới bọn họ, đối với các bạn học này em có chút thất trách."

" Đừng nói nữa, bọn họ đến rồi..."

Sinh viên trở về quê lúc nào cũng hăm hở, thực ra bọn Đường Dần sớm đã thu dọn xong hành lí, chỉ cần đi lên lầu sách xuống là được.

Đường Dần thần bí hề hề kéo Phương Hạo Vân đi ra chỗ khác, giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói : “Hạo Vân, cậu thật cừ, ngay cả đàn chị xinh đẹp dũng cảm như vậy cũng bị cậu tán đổ. Tớ chính thức tuyên bố danh hiệu phong lưu tài tử dành cho cậu."

" Cậu làm việc của cậu đi, chúng tớ là tình bạn trong sáng." Phương Hạo Vân tức giận đẩy Đường Dần ra.

Đường Dần cười ám muội : " Nhà cách mạng vĩ đại Các Mác đã từng nói , giữa nam nữ không tồn tại tình bạn trong sáng. Cậu đừng giấu tớ nữa, thực ra từ sự việc tỉ thí võ nghệ lần trước, mọi người đều biết rồi. Nhưng cậu cũng phải cẩn thận, cần phải giải quyết tốt quan hệ giữa các bạn gái của cậu, cẩn thận..."

" Tiểu tử thối Đường Dần, nhất định phải nói những điều vô vị đó à?"

Lúc đó Trương Binh cũng bước đến, anh ta vỗ vỗ vai Hạo Vân, nói : " Hạo Vân, tớ chúc cậu ăn tết vui vẻ trước, trở lại học kì mới tớ sẽ mang chút đặc sản quê nhà lên cảm ơn cậu...."

" Được..!"

Phương Hạo Vân biết, người vùng Tây Bắc như Trương Binh, không muốn nhất là nợ ân tình của người khác. Hắn vui vẻ nói : " Được, quyết định như vậy đi. Tớ đợi đặc sản của cậu."

" Hạo Vân, cậu yên tâm đi, đặc sản Thiểm Tây của chúng tớ là nhiều nhất trong cả nước, cũng là ngon nhất. Cậu hãy đợi để thưởng thức nhé." Đường Dần vừa cười vừa nói.

" Nói chuyện gì mà vui vẻ thế. Thời gian không còn nhiều nữa, nhanh chóng lên xe đi." Trần Thanh Thanh nhìn đồng hồ, liền chạy ra chỗ bọn họ thúc giục.

" Chị à, em chính thức trao danh hiệu phong hiệu phong lưu tài tử cho Hạo Vân nhà chị, không sai chứ..." Đường Dần cười hì hì, không đợi Trần Thanh Thanh phản ứng lại đã chạy lên xe.

Phương Hạo nhà chúng ta? Quả nhiên Trần Thanh Thanh có chút chậm hiểu, đợi xe nổ máy rồi, cô mới phản ứng lại, mặt đỏ ửng, luống cuống nói : " Cậu nói bừa cái gì vậy?"

Phương Hạo Vân bước đến, cười khan một tiếng : " Chị à, chị đừng để trong lòng, tên tiểu tử Đường Dần này nói vậy nhưng không có ý gì đâu."

" Chị thèm vào mà để ý..."

Trần Thanh Thanh đỏ bừng mặt, vội vàng quay đầu, vừa đi vừa nói : " Đi, chúng ta đi đến nhà chị, hôm nay em dạy chị trước vài chiêu.."

Phương Hạo Vân gật đầu, nhanh chóng bước theo Trần Thanh Thanh.

Sau khi vào nhà, Phương Hạo Vân phát hiện ở đây có vẻ đã sửa chữa qua. So với trước đây ngày càng tráng lệ, xa hoa, chẳng có chút nào giống với nhà của một sinh viên.

" Chị à, làm gì mà sửa sang đẹp đẽ thế này. Giống như trước đây chẳng phải rất tốt sao?" Phương Hạo Vân tiện lời nói hỏi.

Trần Thanh Thanh nhìn hắn, trong mắt có chút giận dỗi hắn : " Em quản chị à, chị thích thế. Nói đi, muốn uống gì..."

Trong phòng ăn đã có thêm một bàn bar mới, tủ phía trên có rất nhiều đồ uống và rượu.

Phương Hạo Vân cười cười, trường học bây giờ khác xa với trước đây quá, mọi thứ đều nhìn theo tiền. Chỉ cần có tiền, trường học chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của bạn.

Nhà trọ là có hệ thống cung cấp nhiệt, độ ấm rất cao. Trần Thanh Thanh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông dê máu tím, cô hơi cúi người xuống, tìm kiếm chiếc ly thích hợp trong tủ.

Phương Hạo Vân nhìn quanh tứ phía của căn nhà. Đúng lúc nhìn vào người Trần Thanh Thanh, vì cúi người xuống, chiếc váy bó sát người Trần Thanh Thanh càng bó chắt, càng để lộ ra đôi chân dài thon thả và cặp mông lúng lính, đúng là rất hiếm gặp.

" Muốn uống gì nào?" Trần Thanh Thanh đứng thẳng người dậy, trong tay cầm hai cái ly thủy tinh, quay người qua hỏi.

" Tùy chị.....!" Phương Hạo Vân thu lại ánh mắt, lạnh lùng trả lời một câu.

" Uống rượu đỏ nhé, ở đây chị không có loại rượu mà em muốn..." Hiển nhiên, đối với thái độ lạnh lùng này của Phương Hạo Vân, trong lòng Trần Thanh Thanh cũng không thoải mái.

Lúc này Phương Hạo Vân đã ngồi xuông sô pha, hắn đưa tay đón lấy ly rượu đỏ Trần Thanh Thanh đưa, khóe miệng hơi cười nói : " Chị à, có thể hỏi chị một vấn đề không?"

" Tất nhiên là có thể...!"

Trần Thanh Thanh vẻ mặt ranh mãnh, vừa cười vừa trả lời : "Có phải muốn hỏi chị chuyện liên quan đến con gái không? Không phải em sẽ chọc giận Lăng Kỳ nhé? Rốt cuộc em tại sao lại chọc giận cô ấy?"

Phương Hạo Vân cười nhạt một tiếng : " Đừng nói nữa, chị nói rất đúng. Kỳ đang tức giận, có vẻ như không có chút nào có vẻ tha thứ cho em."

" Nói đi, em muốn hỏi chị chuyện gì?"

Trần Thanh Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ nói : " Kỳ tốt như vậy, là cô gái dịu dàng như vậy, mà có thể bị em làm cho tức giận đến như vậy. Chị đoán rằng, nhất định em đã phạm phải sai lầm gì khiến cô ấy không thể tha thứ cho em...để chị nghĩ xem, nhất định là em đang ở ngoài lăng nhăng với cô gái khác phải không?

" Không thể nói như vậy được..."

Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói : " Chuyện tình cảm thực ra khiến người ta khó nắm bắt được. Chị à, em hỏi chị, liệu chị có cùng lúc yêu hai người đàn ông không?"

" Tất nhiên là không, em coi chị là loại người gì?"

Trần Thanh Thanh không vui nhìn Phương Hạo Vân nói : " Con trai có thể cùng lúc yêu hai người phụ nữ, hoặc nhiều hơn nữa. Nhưng con gái sẽ không như vậy. Con gái đã yêu chỉ yêu một người. Dù sao thì chị cũng không thể cùng một lúc yêu hai người đàn ông. Hạo Vân, em hỏi chị như vậy, có phải em đã cùng lúc yêu hai người con gái không?"

Lẽ nào, cậu ta cũng có ý với Tuyết Nhi?

Phương Hạo Vân thở dài một tiếng rồi nói : " Chị à, những ngày này, chúng em dường như đã trở thành bạn tốt không có lời nào miêu tả rồi. Hôm nay em cũng không muốn giấu chị. Chị đoán không sai, ngoài Kỳ ra, đúng là em còn thích một người phụ nữa khác."

" Kỳ đã biết chuyện?" Trần Thanh Thanh giật mình, cô đã nhìn ra, quả nhiên là kẻ đào hoa.

" Uhm, cô ấy đã biết rồi, vì thế cô ấy mới không để ý em nữa."

Phương Hạo Vân có chút đau đầu : " Có lẽ mọi người cảm thấy em có chút vô sỉ, nhưng đúng là em muốn có cả hai, ai em cũng không muốn từ bỏ."

" Ngoài ra một người con gái nữa là em họ của Tuyết Nhi phải không?”

Trần Thanh Thanh luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ có quan hệ không bình thường. Đặc biệt là sau khi giải tỏa tâm lí lần trước, Hàn Tuyết Nhi hễ mở miệng là anh Hạo Vân thế này thế kia....khuôn mặt như nở hoa.

" Không phải....!"

Phương Hạo Vân lắc đầu, giọng trầm xuống nói : " Em và Tuyết Nhi không phức tạp như mọi người nghĩ đâu,em đã nhận cô ấy là em gái . "

"Vậy là....."

Trần Thanh Thanh khẽ rùng mình, cô nghĩ thầm, không phải là chị chứ? Thời gian trước, Trần Thiên Huy và Lữ Nguyệt Hồng đều cố ý nhắc đến chuyện một chồng hai vợ. Lúc đó cô ấy vẫn không để ý, bây giờ nghĩ lại, Hạo Vân không phải nhận lợi đề nghị của ba mẹ rồi chứ? Chẳng trách hôm nay em ta cố ý nói chuyện này với mình.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh bối rối, cô không biết phải làm gì?

" Là chị Mỹ Kỳ....!"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : " Chắc chị cũng biết chị ấy chứ, bây giờ chị ấy đã làm tổng giám sát chăm sóc khách hàng, năng lực cũng rất khá. Hơn nữa cũng là một người phụ nữ tốt.'

" Trương Mỹ Kỳ?"

Trần Thanh Thanh đột nhiên đỏ ửng mặt, cô suy đoán cả ngày mà vẫn bị đoán sai. Tất nhiên là cô biết Trương Mỹ Kỳ, hơn nữa ấn tượng còn rất sâu sắc. Trong ký ức, hình như cô ấy phụ trách dự án công trình vịnh Kim Thủy, năng lực quả là rất khá. Nhưng nghe nói tiếng tăm của cô ấy cũng không tốt lắm, hơn nữa cũng đã kết hôn, tuổi tác cũng lớn hơn Phương Hạo Vân rất nhiều. Bọn họ sao có thể chứ? Lẽ nào do Trương Mỹ Kỳ dụ dỗ Phương Hạo Vân?

" Chị à, em nghĩ mọi người có chút hiểu lầm với chị Mỹ Kỳ. Thực ra, cô ấy là một người phụ nữ thật sự tốt. Em cũng không sợ nói cho chị biết, lần đầu tiên của chúng em, chị ấy vẫn là một cô gái trong trắng." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.

Nguồn: tunghoanh.com/hoan-kiem-trong-sanh/quyen-5-chuong-49-tBoaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận