Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển X
Chương 72: Gặp mặt.
Nguồn: Sưu tầm
Phương Hạo Vân ừ một tiếng, nói : "Em tin tưởng chị có thể thành công..."
Nếu Trần Thanh Thanh có thể khống chế hoàn toàn được căn cứ SeeDs, thì đối với Phương Hạo Vân mà nói, đích thật quả là có trợ giúp không nhỏ, ít nhất là đại bản doanh trong nước cũng không bị bó buộc nữa.
Tuy rằng gia tộc thủ hộ ở châu Âu cùng tập đoàn Hùng Long quả thật rất mạnh.
Nhưng căn cơ của gia tộc thủ hộ vẫn còn ở trong nước.
Mà thế cục trong nước khác hẳn so với bên ngoài, ở chổ này, mặc kệ là gia tộc nào, mặc kệ là tập đoàn nào, chỉ cần thực lực của mày mà đụng đến sự an toàn của chính phủ, thì coi như là hết rồi.
Sáng hôm nay, Bạch An Viễn đi tìm gặp Phương Hạo Vân, gặp mặt liền xin tiền, nhưng số tiền này lại khiến cho Phương Hạo Vân vừa nghe xong đã muốn xỉu...
Năm mươi tỷ ...
Bạch An Viễn mở miệng ra là cần năm mươi tỷ ...
Dựa theo lời nói của ông, ông phải cần nhiều tiền như vậy để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, nếu không thì phần thắng sẽ cực kỳ nhỏ.
Hơn nữa, Bạch An Viễn còn muốn chiếm lấy quyền khống chế, quyền quyết định tuyệt đối.
Nghe xong yêu cầu của Bạch An Viễn, ngay cả một người hành sự quyết đoán như Phương Hạo Vân cũng không khỏi nhíu mày liên tục : "Bạch tiên sinh, chuyện này rất lớn, ông cần phải suy nghĩ cẩn thận cho tôi..."
"Phương thiếu gia, tôi biết yêu cầu của tôi làm cho cậu khó xử, nhưng xin cậu tin tưởng tôi, tôi dùng sinh mạng của tôi ra để đặt cược, nếu tôi thất bại, tôi nguyện ý lấy mạng ra đền. Đương nhiên, mạng của tôi không có giá trị như số tiền kia, nhưng điều tôi có thể, chỉ có nhiêu đó thôi ..." Bạch An Viễn thành khẩn nói : "Lần này nếu chúng ta thành công, thì đúng là một đả kích kinh tế không nhỏ cho gia tộc Morgan, và lợi nhuận ít nhất của chúng ta sẽ là hơn mười tỷ ..."
"Lợi nhuận không tồi..."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Một tiếng nữa ông đến tìm tôi..."
"Ừ!"
Bạch An Viễn gật đầu, xoay người rời đi.
Phương Hạo Vân hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, liền gọi điện cho Hà Thanh, kêu cô lại đây một chuyến. Ba phút sau, Hà Thanh liền xuất hiện trong bộ trang phục màu đen.
Tao nhã ngồi xuống trước mặt Phương Hạo Vân, Hà Thanh hỏi : "Xảy ra chuyện gì, giọng nói trong điện thoại của cậu dường như hơi gấp..."
Phương Hạo Vân vội vàng đem yêu cầu của Bạch An Viễn nói ra, rồi hỏi ý kiến của Hà Thanh.
Hà Thanh há miệng ra tròn như hình chữ O, hỏi : "Hạo Vân, cậu thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền vậy sao?"
"Tiền không phải là vấn đề, cái tôi lo lắng bây giờ chính là, Bạch An Viễn có giở trò quỷ trong đó hay không. Hoặc lỡ như thất bại thì làm thế nào?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Cậu nghi ngờ Bạch An Viễn?" Hà Thanh hỏi.
"Nghi ngờ thì chưa tới, nhưng liên quan đến một số tiền khổng lồ như vậy, tôi không thể không cẩn thận suy xét ..." Phương Hạo Vân nói : "Ý của tôi là, từ hôm nay trở đi, cô tự mình bảo vệ cho Bạch An Viễn, giám sát tất cả, lỡ như ông ta gây rối cái gì thì không cần nương tay ... Đương nhiên, nếu ông ta quả thật suy nghĩ vì Đằng Phi, thì cô cần phải chiếu cố ông ấy thật tốt.... Gần đây trong khoảng thời gian này, võ sĩ của gia tộc Morgan không ngừng lẻn vào Hoa Hải, tuy rằng tôi và dì Bạch đã tiến hành ngăn chặn, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, ngàn vạn lần không được chủ quan ..."
"Tốt, tôi hiểu rồi ..." Hà Thanh gật đầu.
Ngay sau đó, hai người thương lượng việc giám sát Bạch An Viễn thế nào.
Đợi sau khi Hà Thanh rời khỏi, cũng đã hơn năm mươi phút rồi.
Bạch An Viễn lo lắng gõ cửa tiến vào, nói : "Phương thiếu gia, thế nào rồi, thời gian không đợi người, chậm một phút là nguy hiểm một phút ..."
"Không thành vấn đề, năm mươi tỷ thì năm mươi tỷ ..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Bạch tiên sinh, chuyện lần này mặc kệ là ông, hay là tôi, hoặc là Đằng Phi, đều là một khảo nghiệm lớn. Tôi hy vọng ông có thể dùng hai trăm phần trăm sức lực để giải quyết chuyện này... Nhớ kỹ lời tôi nói, tôi tin tưởng ông, tin tưởng thành công của ông ... "
"Phương thiếu gia, cậu yên tâm đi... Cho dù tôi liều mạng, cũng sẽ không làm phụ kỳ vọng của cậu ..."
.................................
Dưới sự trao đổi và tiếp xúc không ngừng, Nguyệt Như và Đinh Tuyết Nhu đã thân thiết như chị em ruột rồi, có điều Vương Hà vẫn còn có chút không thích Nguyệt Như, cũng không biết là trong lòng đang có tâm tư gì nữa.
Dựa theo ý của Phương Hạo Vân, Nguyệt Như cũng không để lộ thân phận sát thủ của hắn cho Đinh Tuyết Nhu biết.
Vốn Đinh Tuyết Nhu còn hy vọng rằng sẽ tìm hiểu về cuộc sống của Hạo Vân trong mấy năm qua, nhưng sau vài lần thử đều không có kết quả gì cả.
Buổi sáng hôm nay, hai người hẹn nhau đến công viên gặp mặt, rồi sau đó đi chơi mua sắm dạo phố này nọ. Mãi cho đến khi Vương Hà gọi điện thoại đến báo, hai người mới chịu lái xe chạy về tập đoàn Siêu Uy.
"Nhu Nhu... bọn chị điều tra ra được trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của Đinh Bối Thành và Đinh Vọng Tân có mười lăm triệu Euro, đồng thời, nhân viên của chúng ta còn kiểm tra được bọn họ dùng radio công suất nhỏ để liên hệ với người của gia tộc Morgan ..." Vương Hà nói : "Người thì chị đã giam lại, em xem nên làm thế nào bây giờ?"
"Chúng ta đi xem thử ..." Đinh Tuyết Nhu chủ động mời Nguyệt Như : "Nguyệt Như, tập đoàn Siêu Uy là của Hạo Vân ... Em coi như cũng là chủ nhân một nửa, cùng đi nhé ..."
"Được rồi" Người ta mời rất nhiệt tình nên không thể từ chối, Nguyệt Như có thể cảm nhận được Đinh Tuyết Nhu rất thật lòng, cho nên gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng Vương Hà hơi bất mãn, nhưng cũng không nói gì cả.
Vài phút sau, ba người đi đến phòng giam bên dưới tập đoàn Siêu Uy. Cái phòng giam này ngày xưa là do một tay Đinh Vọng Tân xây nên.
Bây giờ hắn lại bị giam vào chính nơi mà hắn đã xây dựng thành.
Nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu vào, Đinh Bối Thành vội vàng nói : "Nhu Nhu... hiểu lầm ... hoàn toàn là hiểu lầm ... Con thả chú ra trước đi, chú chậm rãi giải thích với con. Đều là người một nhà, sao phải làm ra như vậy ..."
"Hừ!"
Vương Hà quát giận một tiếng : "Người một nhà à? Lúc trước các người đối xử với Nhu Nhu thế nào, con người của mấy người, đúng là dối trá ... Đinh Bối Thành, Đinh Vọng Tân, chứng cứ các người qua lại với gia tộc Morgan rất rõ ràng, không cần phải nói gì nữa ..."
"Tiện nhân, im miệng!"
Đinh Bối Thành nói : "Đây là chuyện này họ Đinh, người ngoài như cô sủa bậy cái gì đó"
"Bốp!"
Vương Hà đi qua, tát một cái vào mặt của Đinh Bối Thành, nổi giận nói : "Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng à... Đinh Bối Thành, dựa theo quy định bây giờ của Đinh gia, ông bán đứng gia tộc, nên lên đoạn đầu đài rồi ..."
"Nhu Nhu, con nói gì đi ...... Tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, nể mặt lẫn nhau, con tha cho bọn chú được không?" Đinh Vọng Tân nãy giờ không nói gì đã lên tiếng, thở dài một hơi, nói : "Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc ... Chuyện đã đến nước này, chú cũng không hy vọng gì nữa ... Con tha cho bọn chú một con đường được không?"
"Tôi rất thích những lời này của chú, có điều tôi phải nhắc cho chú nhớ, đã làm sai thì phải gánh chịu trách nhiệm ..." Đinh Tuyết Nhu nói với Vương Hà : "Chị Hà, chuyện này chị xử lý đi, nếu chuyện này đã được điều tra rõ ràng, vậy cứ xử lý theo quy định ..."
"Ừ!" Vương Hà gật đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí.
Rời khỏi phòng giam, Đinh Tuyết Nhu quay đầu lại hỏi : "Nguyệt Như, em có cảm thấy chị không có nhân tính không?"
"Không hề!"
Nguyệt Như cười nói: " Ân oán của chị và Đinh gia em rất rõ ràng, hơn nữa, bọn họ lén lút thông đồng với gia tộc Morgan, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ được, cách làm của em bây giờ rất đúng"
Hai người trở về phòng của Đinh Tuyết Nhu, nói chuyện về thế cục của Anh hiện nay. Khi trời sụp tối, Nguyệt Như liền chào tạm biệt ra về.
"Tố Tố ... em thích ở trên ..." Phương Hạo Vân còn chưa kịp nói xong, thì cái miệng của hắn đã bị dì Bạch hôn lại.
Sau khi hôn xong, Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Tố Tố, em nhiệt tình như vậy, tối nay anh sẽ chiều em ..." Những lời này lại thể hiện cái bản chất vô sỉ của Phương Hạo Vân.
Thân mình của dì Bạch nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân không ngừng run rẩy, cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, hùa theo tình cảm mãnh liệt của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hơi động tâm, ôn nhu cười nói : "Tố Tố, em thật đẹp ..."
Sự thật đã chứng minh, trong thời điểm vận động của nam và nữ, cần phải ca ngợi bạn tình nhiều hơn, như vậy mới nhận được hiệu quả không tưởng.
Dì Bạch nhẹ nhàng ừ mộ tiếng, hai mắt khẽ híp mặt, mặt nhỏ đỏ ửng, cánh tay ôm chặt lấy cổ của Phương Hạo Vân, trong lòng nóng lên, đưa miệng đến gần lổ tai của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, anh thật sự không chê em lớn hơn anh sao?" Dì Bạch đỏ mặt dò hỏi. truyện được lấy từ website tung hoanh
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, dùng nụ hôn kịch liệt để trả lời câu hỏi của cô.
Sau khi hôn xong, trong con mắt xinh đẹp của dì Bạch dâng lên một hơi nước, nhìn người đàn ông tuấn tú mà cường tráng này, trong lòng hơi say, bộ ngực sữa phập phồng liên tục, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vẻ đỏ ửng hạnh phúc.
"Tố Tố, muốn không?"
Giọng nói tràn ngập hấp dẫn của Phương Hạo Vân vang lên bên tai của dì Bạch.
Dì Bạch hoàn toàn từ bỏ rụt rè và ngượng ngùng, cô không ngừng thở gấp, vặn vẹo, ôm lấy thân mình cường tráng của Phương Hạo Vân, bộ ngực sữa ép chặt vào ngực hắn, miệng anh đào lúc đóng lúc mở, kiều mỵ nói : "Em muốn ... em muốn anh ..."
"Hạo Vân, em muốn cởi sạch đồ của anh ra ..." Nói xong, đôi tay trắng noãn của cô nhanh chóng cởi bỏ tất cả những chướng ngại trên người của Phương Hạo Vân.
Ha ha, Tố Tố quả nhiên là một người hiểu ý.
"Tố Tố, tin tưởng anh, anh sẽ cho em hạnh phúc chân chính, anh sẽ dùng sinh mạng của anh để che chở cho em ..." Nói xong, hai tay của Phương Hạo Vân chậm rãi đi xuống, phủ lên trên cặp mông mềm nộn kia, bắt đầu xoa nắn nó, lâu lâu còn vuốt một cái thật mạnh.
Toàn thân dì Bạch giống như bị điện giật sau mỗi cú vuốt của hắn, phương tâm rung lên, xuân tình trở nên nhộn nhạo, nước xuân cũng lai lán, đôi tay nhỏ cũng không chịu thua thiệt, mò xuống dưới của Phương Hạo Vân.
"Tố Tố, em thật đẹp, anh bị em làm cho chết mê chết mệt rồi"
"Hạo Vân, em muốn ... nhanh lên đi mà ..."
Nghe thấy sự năn nỉ của cô, Phương Hạo Vân vội vàng đem thân thể mềm mại trắng mịn của cô đặt xuống dưới thân, đẩy mạnh một cái. Một tiếng rên rỉ nhỏ vang lên, Phương Hạo Vân và dì Bạch lập tức "2 become 1", và cả hai đều thở hổn hển một cách kịch liệt.
Thật lâu sau, hai người mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của dì Bạch, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một người chồng. Bởi vì đàn bà sau khi kết thúc tình cảm mãnh liệt, rất cần sự vuốt ve nhẹ nhàng của đàn ông...
Dì Bạch rất hưởng thụ, rất thoải mái. Cô hơi nhắm mắt lại, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, trên mặt hiện ra vẻ ửng hồng.
"Tố Tố, thoải mái không?" Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hỏi.
Dì Bạch nghe thấy thế, mở mắt ra, nhìn Phương Hạo Vân nói : "Ừ, Hạo Vân ... Tố Tố rất vui vẻ, rất thoải mái ..."
Quan hệ xác thịt này giống như là thuốc phiện vậy, một khi thử rồi sẽ bị ghiền, loại chuyện này mà có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ ... N.
Phương Hạo Vân cẩn thận nhìn cô, trong lòng nổi lên một ý nghĩ thương xót, hắn kìm lòng không được, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, nghiêm túc nói : "Tố Tố, tin tưởng anh, anh sẽ cho em hạnh phúc"
"Ừ!" Dì Bạch gật đầu, hai người ôm chặt lấy nhau, chậm rãi ngủ đi.
Sáng hôm sau, khi Phương Hạo Vân tỉnh lại, phát hiện ra dì Bạch đã tỉnh từ sớm, đang mở mắt nhìn mình, cả người trần trụi ôm chặt lấy mình, quyến rũ nói : "Hạo Vân ... Thật tốt ... lần đầu tiên em có cảm giác mình là một người phụ nữ ..."
"Tố Tố, em yên tâm, từ hôm nay trở đi, em sẽ sống trong hạnh phúc bao phủ ..." Phương Hạo Vân hôn lên môi của cô một cái, cười nói : "Anh đã nghĩ ra phương pháp giúp em khôi phục lại công lực ..."
"Thật sao?"
Dì Bạch liền bất ngờ, vui mừng hỏi : "Hạo Vân, anh nói thật sao?"
"Là thật!" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Có điều còn cần một ít thời gian, cụ thể là làm thế nào thì anh còn chưa rõ ràng, nhưng có điều sẽ nhanh thôi:
Phương pháp trong miệng của Phương Hạo Vân chính là bí quyết song tu của lão tổ tông.
Căn cứ theo ký ức truyền thừa của lão tổ tông, thì phương pháp song tu này trước kia chưa từng có ai sử dụng qua, hơn nữa còn phải lấy Tịnh Thế Tử Viêm làm căn cơ. Mà Phương Hạo Vân thì chưa có khống chế hoàn toàn được Tịnh Thế Tử Viêm, cho nên hắn không dám mạo hiểm.
...........................
Trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi không thể nghe thấy được tiếng côn trùng kêu nữa, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực, sự yên tĩnh nặng nề này làm cho bầu không khí dường như ngưng trệ, hô hấp của con người cũng trở nên khó khăn.
Khi một cơn gió thổi qua, cây cỏ trong sân phát ra những tiếng xào xạc, thì mới có thể cảm thấy được một tia sinh khí trong sân.
Cánh cửa sân được làm bằng sắt, nhưng nó không có khóa.
Một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, một người đàn bà mang khăn che mặt chậm rãi xuất hiện tại cửa sắt. Tuy rằng bóng đêm rất âm trầm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bà ta. Bà ta cẩn thận quan sát tình cảnh bốn phía.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người đàn bà che mặt ấy đi vào, vừa vào trong sân, còn chưa đi được hai bước, thì cánh cửa phòng đối diện cái sân ấy đã mở ra.
Chủ nhân ra đón khách!
Chủ nhân là một người đàn ông trung niên, sắc mặt như ngọc, thân thể cao lớn, đôi mắt sắt như chim ưng. Ánh mắt của ông ta dừng lại ngay cửa sân, dừng lại trên người của vị khách không mời mà đến.
Người đàn bà che mặt kia lúc này cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, ánh mắt rất lạnh, lạnh như hơi thở của sắt thép vậy, nhưng trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên vẫn giữ một nụ cười.
"Ông đã già rồi" Người đàn bà mở miệng, trong miệng phát ra âm thanh giống như chim hoàng oanh đang hót vậy. Nếu không nhìn thấy dung mạo của bà, mà chỉ phán đoán dựa trên giọng nói, thì hẳn là mọi người sẽ lầm tưởng đây là một cô gái tuổi hai mươi.
Hai người đứng đó, như hai tảng băng vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Bà đã đến!"
Người đàn ông chậm rãi mở iệng, nói : "Vì sao phải che mặt lại... Bà vì chuyện của Nguyệt Như mà đến sao?"
"Hừ!"
Nghe người đàn ông nhắc đến Nguyệt Như, người đàn bà che mặt quát lạnh một tiếng : "Ông còn mặt mũi nhắc đến Nguyệt Như sao.. Vì sao ... vì sao lại bắt nó gả cho một người đàn ông mà nó không thi1chh ..."
Khóe mắt thoáng nhìn, người đàn ông nghiêm mặt nói "Bà đừng quên, năm đó lúc bà rời chúng tôi... Cũng đã nói lên, chuyện của Nguyệt Như bà không có quyền quản nữa ..."
"Ông đừng quên, tôi là mẹ của Nguyệt Như" Người đàn bà nghiêm túc nói : "Làm một người mẹ, tôi có quyền, cũng có trách nhiệm lo cho hạnh phúc của con gái. Hôm nay đến đây, chính là muốn nói cho ông biết, từ hôn. Nếu không tôi sẽ mang Nguyệt Như đi..."
"Nằm mơ!"
Người đàn ông quát giận một tiếng : "Bà đừng quên ước định năm đó của chúng ta ..."
"Ước định thì thế nào?" Bầu không khí trong sân liền ngưng trọng lại, cuộc nói chuyện của hai người tràn ngập mùi thuốc súng bên trong, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đêm đã khuya rồi, mà gió lớn chợt nổi lên, khiến cho những nhánh cây trong sân rung động, chân trời phía xa cũng đã xuất hiện tia sét, dường như sẽ có dông rất lớn.
Thở dài một hơi, ánh mắt của người đàn ông chớp động, nhỏ giọng nói : "Thanh Âm, tôi và bà cần gì phải làm thế ... Nể mặt đứa nhỏ, bà trở về đi ... Thiên Đạo cần bà ..."
Khẽ cười một tiếng, người đàn bà che mặt khinh thường cười cười : "Thế cục Thiên Đạo không ổn rồi đúng không? Tôi chỉ biết, nếu không phải do Thiên Đạo xảy ra vấn đề, thì ông cũng không chủ động yêu cầu tôi đến gặp mặt ... Nói thật cho ông biết, nếu tôi muốn mang Nguyệt Như đi, các người chẳng ai ngăn cản tôi nổi... Cho dù là Thất Tông Tôi liên thủ, tôi cũng sẽ đi ra tự nhiên ..."
"Chẳng lẽ bà đã tu luyện thành Hoàng Cực Quyết?" Sắc mặt của người đàn ông cả kinh, hiện lên vẻ kinh ngạc : "Thanh Âm, nói cho tôi biết, có phải là bà đã tu luyện thành công Hoàng Cực Quyết không?"
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị che đi của người đàn bà, trong lòng chợt động, cười nói : "Thật tốt quá, bà tu luyện thành công Hoàng Cực Quyết, thì thế lực của Thiên Đạo sẽ như hổ thêm cánh ..."
"Hừ!"
Người đàn bà che mặt hừ lạnh một tiếng, nói : "Ông thật khờ dại, thật ngây thơ ... Ông cho rằng tôi còn có thể tin tưởng ông sao... Hôm nay tôi đến đây chỉ để hỏi ông một câu chắc chắn, hôn sự của Nguyệt Như, ông từ hay không từ ?"
"Không có khả năng từ hôn..." Ánh mắt của người đản ông chợt lóe, nói : "Thanh Âm, bà cũng biết đám cưới này có ý nghĩa trọng đại như thế nào với Thiên Đạo. Nếu tôi từ hôn, chắc chắn sẽ đắc tội với gia tộc Morgan ..."
"Xem ra giữa chúng ta không cần phải thương lượng nữa rồi..." Người đàn bà quát lạnh một tiếng, chậm rãi bước chân đến, mỗi bước đi của bà, làm cho mặt đất dưới chân vỡ thành mảnh nhỏ mà không hề gây ra một tiếng động.
Trong lòng người đàn ông chấn động, nhìn tình cảnh trước mắt này, tuy rằng đối phương còn chưa ra tay, mà bản thân đã rơi xuống thế hạ phong rồi.
Trong mắt của người đàn ông lóe ra tia sáng, bắn ra bốn phía, vẻ mặt âm trầm như nước, nói : "Thanh Âm, bà thật sự muốn ra tay với tôi?
Người đàn bà che mặt cười lạnh một tiếng, nói : "Vì con gái, chuyện gì tôi cũng có thể làm được ..."
Người đàn ông cười khổ, miệng cảm thấy khô khốc, vươn hai tay ra, giữa hai lòng bàn tay, dường như ẩn chứa sự rung động của sấm và gió, ẩn hiện tia sét.
Người đàn bà che mặt tán thưởng : "Không tồi, Thiên Lôi Thủ của ông cũng đại thành rồi ..." Ngay lập tức, bà đột nhiên làm ra vẻ tiếc hận, nói : "Đáng tiếc, cho dù là Thiên Lôi Thủ cũng không thể làm cho tôi tận hứng được... Tôi hy vọng ông có thể hoàn thành tu luyện của Thiên Đạo, như vậy thì chúng ta mới đánh đã tay được ..."