Nếu Tống Dương không muốn đánh, một trận này cũng đánh không được… Lại nói Hồng Ba vệ do Thừa Hợp Quận chúa mang đến đều là tâm phúc thân tín, về mối quan hệ của Tống Dương và hai tỷ muội Sơ Dung, Tiểu Bộ, cũng có nghe Tần Trùy nói qua ít nhiều, cái người chạy trốn không chút khí thế này chính là Tống công tử, đã cứu mạng dân chúng Hồng thành, còn phản kích Yến binh mãnh liệt, bởi vậy ai cũng không thực tâm thực dạ đi đánh, đuổi theo được hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Nhâm Sơ Dung chờ đợi.
Tống Dương chơi xấu, nhưng lúc này Nhâm Sơ Dung không cười, cắn răng phất tay lệnh cho thuộc hạ:
- Các ngươi quay về!
Sau đó nghiêng đầu nói với Tần Trùy ở bên cạnh:
- Ngươi lên! Đánh cho ta!
Tần Trùy ngạc nhiên, nhưng Quận chúa đã mở miệng, gã cũng chỉ có cách tuân lệnh.
Quả nhiên, vửa thấy Tần Trùy đi lên Tống Dương liền không chạy.
Có thể nhìn ra lần này Nhâm Sơ Dung thực sự tức giận, ân tình Tống Dương nợ nàng không nhiều, nhưng mỗi lần mỗi lớn hơn, lại thêm có chạy cũng không chạy ra khỏi được Phượng Hoàng thành, thật sự muốn để cho nàng xả giận cũng không sao. Nhưng không thể để cho đám vệ sĩ này đánh, bị một đám chó điên đánh sao cam lòng, tuy nhiên nếu người ra tay là Tần Trùy thì trong lòng cũng thoải mái hơn.
Thừa Hợp Quận chúa thần cơ diệu toán, nếu không tính đến trường hợp này, cần gì phải đem thiếp thân hộ vệ của Tiểu Bộ đến đây làm gì.
Tần Trùy bước nhanh tới, cúi đầu nói nhanh:
- Đắc tội huynh đệ.
Dứt lời, một chiêu hắc hổ đào tâm, trực tiếp xông thẳng tới cánh tay Tống Dương. Cuộc đời của Tần Trùy hơn trăm trận chiến, bản lĩnh của gã cũng thuộc loại cứng rắn, lực đạo thực không nhỏ, Tống Dương bị đánh tới mức cánh tay run lên.
Sau đó Tần Trùy lật tay lùi chân, đồng thời tiếp tục nói:
- Công chúa bị bệnh, Quận chúa đau lòng…
Quay đầu lại, một chiêu Khôi tinh thích đấu, vốn là tấn công vào tim, nhưng vẫn nhắm tới cánh tay Tống Dương.
Quyền trọng lực mạnh, Tần Trùy đi quyền xé gió, không chiêu nào rời khỏi cánh tay Tống Dương, đánh xong một hồi, Nhâm Sơ Dung không thèm nhìn nữa, cũng không e dè thân phận, cũng không cần quan tâm mình chỉ là một nữ tử yếu ớt, cất bước đi về phía hai người.
Quyền cước không có mắt, Tần Trùy sợ ngộ thương Quận chúa, lập tức thu tay lại không đánh. Nhâm Sơ Dung lập tức đi tát Tống Dương một cái, là một cái tát, nhưng sức của nàng, đối với hắn cũng chỉ là một cơn gió.
Tống Dương hỏi thẳng:
- Bệnh tình Tiểu Bộ thế nào?
- Ba tháng trước bị bệnh, tính mạng không đáng ngại nhưng thân thể hư nhược quá độ.
Nhâm Sơ Dung vừa trả lời vừa dồn sức nắm chặt tay đánh thêm một cái, lại tiếp tục nói:
– Nó lo cho ngươi, vụng trộm dùng bản lĩnh kia, kết quả nhìn thấy một đám hầu tử như một lũ quỷ vây quanh một yêu tinh tóc trắng thì liều mạng dập đầu, tới hôm sau thì nó gặp chuyện: trên đường tới Hỗn Nghi Giám, khi nó đi qua một gian phòng bỗng nhiên sập xuống, rơi trúng người!
Nói tới đây, hai mắt nàng đỏ lên, ánh lệ lấp lánh, quyền thứ ba lại càng dồn sức đánh mạnh:
- Nguy hiểm muốn chết, may sao kịp thời cứu chữa, nhưng ngoại thương dù đã ổn nó vẫn không hết bệnh, tâm bệnh! Muội muội luôn khỏe mạnh, chính là vì lo lắng cho ngươi mà thân hình tiều tụy.
Nhâm Sơ Dung ngoài mềm trong cứng, cắn chặt răng, cố gắng kìm lại giọt nước mắt chực trào ra, bất ngờ đánh quyền thứ tư:
- Tống Dương, khốn kiếp! Chỉ biết báo thù cho mình, chưa từng quan tâm đến Tiểu Phất nhà ta!
- Thầy thuốc còn nói, thất hỉ đại bi đều là những cảm xúc dữ dội, không chừng sẽ sinh ra sự cố.
- Chuyện ngươi quay về Tiểu Bộ vẫn còn chưa biết.
Quyền thứ năm của nàng không còn sức nữa, nhưng bỗng nhiên Tống Dương cảm thấy đau, thật sự rất đau. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Sau khi đánh năm cái, Nhâm Sơ Dung thu nắm tay đã đỏ hồng vào trong tay áo, không đánh nữa, một lần nữa lại trở về làm Quận chúa điềm đạm:
- Chờ Tiểu Phất khỏe lại, tĩnh dưỡng thêm hai ngày cho thân thể nó khá hơn sẽ nói với nó ngươi đã về, hơn phân nửa sẽ không có chuyện gì. Còn một việc gấp khác, năm tháng trước, sứ đoàn hòa thân đã xuất phát tới tộc Hồi Hột, hiện giờ người chưa về nhưng việc hòa thân đã có kết quả, đang trên đường vào kinh thành, sẽ đến nhanh thôi.
Nói xong, khóe mắt Quận chúa lại giật giật, đôi bàn tay trắng như phấn rất nhanh giơ lên, nhưng cuối cùng lại thở dài không đánh nữa…
Tống Dương gật gật đầu:
- Sau khi gặp Phong Long Hoàng đế, ta sẽ đi thăm bệnh cho Tiểu Bộ.
Nhâm Sơ Dung nhíu mày, Tống Dương biết nàng đang lo lắng cái gì:
- Trước khi ta sẽ hóa trang chút, sẽ không để cho muội ấy nhận ra, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng.
Dừng một lát nói thêm
– Tiểu Bộ sẽ khỏe lại rất nhanh thôi, nàng có biết, tay nghề chữa bệnh của ta cao hơn thầy thuốc của quý phủ rất nhiều.
Khi nói chuyện, bỗng nhiên mũi Tống Dương hơi cay cay.
Cả một đời, chỉ có một nữ tử như thế này, khi ta đi nàng chưa từng giữ không cho đi, nếu như ta không quay lại, nàng thật sự sẽ chết…. Nhâm Tiểu Bộ.
Tống Dương một hơi hít sâu, nén cảm xúc, gật gật đầu:
- Còn nàng nữa, gầy đi nhiều lắm, sắc mặt không tốt, ta xin lỗi.
Hắn xin lỗi chỉ bởi Tiểu Bộ vì mình mà sinh bệnh, lại khiến Tam tỷ lo lắng sốt ruột. Vốn chỉ là một suy nghĩ bình thường, Nhâm Sơ Dung lại khẽ run lên, nước mắt vừa mới nuốt vào trong lập tức lại trào lên, Tống Dương không dám nói thêm lời nào,cũng không biết nên làm sao, đảo mắt nhìn Tần Trùy, kẻ phía sau nói không ra tiếng nhẹ nhàng khoa tay múa chân, mấp máy miệng đại ý: đi mau.
Tống Dương nhẹ nhàng lưu lại một câu:
- Nàng đừng giận
Rồi quay đầu chạy, thực sự chạy trối chết.
Về tới đội ngũ, Hồ đại nhân không vội vã khởi hành mà cười tủm tỉm nhìn Tống Dương đánh giá một hồi, sau mới hỏi:
- Ta hỏi vài câu được chứ?
Lập tức kéo hắn sang một bên, hỏi thẳng vào vấn đề chính, cũng không quan tâm đến cách diễn đạt:
- Ngươi và Thừa Hợp, có vẻ có tình có nghĩa.
Hồ đại nhân rất rõ ràng, người trẻ tuổi da mặt mỏng, hơn phân nửa sẽ lắc đầu phủ nhận, nên căn bản không để cho Tống Dương có cơ hội lắc đầu, nói nhanh hơn:
- Thật ra nếu xét về danh hiệu, Thường Xuân Úy miễn cưỡng cũng có thể xứng đôi với Quận chúa, nhưng nếu nói đến gia thế thì lại là phiền toái, địa vị của Hồng Ba phủ ta nghĩ không phải ngươi không biết, ngươi không chê, lão phu thực tâm muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, thành toàn cho đoạn nhân duyên tốt đẹp này.
Trước đó Nhâm Tiểu Bộ bị thương rồi lại bị bệnh nặng, lòng Tống Dương nghẹn ngào đầy áy náy, Nhâm Sơ Dung đột nhiên rơi lệ, Tống Dương hoàn toàn không hiểu ra sao, hiện giờ Hồ đại nhân lại loạn điểm uyên ương, càng khiến cho hắn hết hồn, mỉm cười:
- Hồ đại nhân đã quên, ta còn có một mẹ nuôi đó, bà mà biết ta không hỏi một tiếng đã tìm bạn cho bà, thế nào cũng giận dữ, không chừng sẽ hạ độc chết ta.
Hồ đại nhân thật sự đã quên biến Hổ Phách, nhất thời ngây ra, không biết nên nói gì, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại:
- Thế thì đành thôi vậy, cũng không phải chuyện có thể vội vàng.
Cười đầy tiếc nuối, tạm thời không nói thêm nữa, phất phất tay, ra hiệu cho đội quân tiếp tục vào thành.
Ngoài dự kiến của mọi người, sự chào đón của dân chúng Phượng Hoàng thành dành cho đội quân này náo nhiệt chưa từng thấy!
Chuyện có liên quan đến nhất phẩm lôi Đại Yến đã sớm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, kỳ sĩ Nam Lý đại triển thần uy, Tống Dương từ trong lung đấu khổ chiến,, khiến cho chủ tướng Đại Yến hạ tiễn đầu hàng, cuối cùng bắt tay giảng hòa với võ sĩ Hồi Hột, cùng chung vinh quang xưng nhất phẩm. Sau đó vạn dân Tình thành bất ngờ làm phản, ngay cả Yến cung cũng bị một trận đại hỏa thiêu rụi, sứ đoàn Nam Lý cứ như vậy mất tích.
Thần dân Nam Lý đều nói sứ đoàn, kỳ sĩ đã gặp bất trắc. Dân chúng nắm cổ tay thở dài. Ai cũng không thể ngờ được, sứ đoàn đã lâu lắm không nghe thấy tin tức kia một ngày lại trở về từ vạn dặm Hồng hoang…
Tin tức truyền ra, trên dưới toàn Phượng Hoàng thành chấn động.
Tả thừa tướng và các kỵ sĩ đều còn sống? Đội quân đi về phương bắc sau một năm không ngờ đã quay về từ phương nam? Thiên hạ nghe chuyện lạ! Ai nấy đều vừa mừng vừa sợ, đây là chuyện hoàn toàn không có cách nào lý giải… Có vài vị thuyết thư tiên sinh phản ứng rất nhanh, vừa nghe thấy tin tức, trong vòng ba ngày đã soạn ra một bộ sách mới: Mồng tám tháng chín mây đen bao phủ, Tình thành lửa cháy ngút trời. Vạn dân bạo động, Hồ đại nhân dẫn đầu nhóm kỳ sĩ tả xung hữu đột, thi thể bị giết lăn lộn khắp nơi, máu chảy không ngừng, nhưng cuối cùng, mãnh hổ bất lại quần lang, bị nhốt vào đại lôi âm đài, Hồ đại nhân trường bào đẫm máu, trước mắt mệt mỏi, buông trường kiếm trong tay mà lạy:
- "Thần cô phụ sự phó thác của vạn tuế, không thể…"
Chợt nghe một tiếng gào
– Hồ lão thừa tướng xin chớ bi thương, mau rời khỏi đây!
Vừa nói, mười vị kỳ sĩ sóng vai bước tới trước mặt Hồ đại nhân, mỗi người đều bắt thủ ấn, đọc pháp chú vang khắp Tình Thành, nơi thi pháp kim hoa nở rộ, Minh Vương pháp hiện thân tại Tình Thành dẫn đường cho mọi người…
Chuyện mơ hồ huyễn hoặc này rất sống động, là một bộ sách có đầu có đuôi hẳn hoi, có bạo quân có mãnh tướng, có thần tiên có yêu quái, thân thế ly kỳ của tất cả kỳ sĩ, ngay cả việc một năm nay bọn họ đi đâu, vì sao lại xuất hiện ở vạn dặm Hồng Hoang cũng được kể lại đầy đủ, ngay sau hôm được kể, tới bây giờ sức nóng đã lan tỏa khắp toàn thành.
Ai cũng thích nghe kể chuyện thần quỷ, lại càng yêu quý các kỳ sĩ đã làm vẻ vang đất nước, câu chuyện này gộp cả hai lại, kể ra không muốn nóng cũng khó, ngay cả Phong Long Hoàng đế cũng nghe.