Hoạt Sắc Sinh Kiêu Chương 21: Phía trước luôn có bất ngờ

Đường hầm vốn nằm sâu trong đất bảy trượng, cả đường bằng phẳng, cuối cùng một đoạn lại chuyển gấp, đồng thời Tống Dương tính toán lại ngày tháng, cũng phát hiện đoàn người mình, đang ở đáy hồ, cách mặt đất khoảng chừng hơn hai mươi chượng, bốn vách tường hố sâu vuông góc, phảng phất đao rìu, gần như không có góc nào leo lên được.

La Quan ngẩng đầu nhìn xung quanh một lúc, nói với Tống Dương:

- Sự tình tà môn, mọi người cứ đợi ở đây, ta lên trước.

Vách tường quanh hố thẳng đứng, bốn mặt đều như vậy, đương nhiên không thể là hình thành tự nhiên, cái hố này là có người cố ý đào ra, độ sâu như vậy, bản lĩnh của La Quan cao hơn gấp đôi cũng có mơ mới nhảy được qua, nghĩ ra thì chỉ có một cách: dựa vào độ cao, vừa dùng đao móc tạo nơi đặt chân, vừa cẩn thận leo lên.

Có lẽ quá bình an, đi ra như vậy, khiến một đám cao thủ hung mãnh đều cảm thấy có chút không yên, nếu va phải một cơ quan ám nỏ nào đó, thậm chí gặp phải một đám hầu tử vừa thoát ra, trái lại sẽ khiến bọn họ kiên định hơn.

Thời khắc đặc biệt, Tống Dương không đi tranh đoạt, chỉ là nhẹ nhàng dặn dò:

- Tiền bối cẩn thận chút…

Âm thanh vừa truyền ra, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một trận kèn vang dội! Mọi người cùng giật mình, La Quan phản ứng rất nhanh, lật tay lấy được cung, trong nháy mắt đã giương được cung, trong tư thế chờ đợi, ánh mắt Đại Tông Sư lắng đọng, nhìn chằm chằm vào hố sâu, chỉ cần có người hiện thân lão sẽ lập tức một kích đoạt mạng.

Nhưng rất nhanh, La Quan thu cung lại, theo tiếng kèn triệu tập, một đội người ngựa tới, bao vây xung quanh hố.

Nơi này không ngờ còn có người, rất nhiều người. Xúm lại trên chỗ cao kia lại không phải là Thổ Hầu Tử, khi chính ngọ, ánh mặt trời chiếu rực rỡ, thị lực của Tống Dương có thể nhìn xa hơn hai mươi trượng gần như không ảnh hưởng gì, bộ dạng của đối phương lộ rõ: Năm vị quan thân thể cường tráng, mọi người mặc y phục màu đen, toàn bộ đều là người Hán.

Với tư thế của bọn họ, tuy không có áo giáp, cũng có thể thấy đều là binh sĩ đã qua huấn luyện.

Mà thật sự khiến Tống Dương kinh hãi vô cùng là trong đội hắc y quân rút ra một ngọn cờ lớn, đón gió núi tung bay phần phật, một chữ to rất bắt mắt:

- Hồng!

Mấy người bạn của Tống Dương cũng đều thấy tình hình bên trên, Tiểu Bộ hít một hơi:

- Hán quân Hồng gia, bảy, bảy năm rồi, bọn họ vẫn chưa chết sao?

Tất cả mọi người bao gồm cả Tống Dương chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cho dù ánh mặt trời chiếu xuống đầu, vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Những người mặc hắc y bên trên xếp thành hàng chỉnh tề, cũng không ai châu đầu ghé tai, hiển nhiên đang huấn luyện.

Trong tay đội quân hắc y không hề có binh khí, nhưng mơ hồ có thể thấy những hòn đá chồng chất bên cạnh hố không cần hỏi cũng biết, chỉ cần chủ quản lệnh một tiếng, đá sẽ lập tức ném tới, những người bên dưới chỉ có thịt nát xương tan.

Tình hình hoàn toàn bất ngờ, rất khẩn cấp, nếu không tận mắt nhìn thấy, bất cứ ai cũng không chắc chắn tin rằng bọn họ lặn lội xuyên qua con đường đất lo lắng đề phòng đi đến cuối đường, lại lâm vào khốn cảnh không nói được, không ngờ vẫn gặp phải đại quân bảy năm trước.

Tề Thượng nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trên cơ thể đang buộc chặt, trong miệng nhẹ nhàng nói với Bạch phu nhân:

- Phu nhân, đợi tôi hô một tiếng, bà liền xoay người chuyển hướng rút lui, những việc khác bà không cần quản, cũng đừng quay đầu lại:

Lúc then chốt gã chỉ trung thành với Bạch phu nhân, bọn họ ngay cả sự sống chết của mình cũng không quan tâm, lại đâu có thể nghĩ sẽ liên lụy tới đám người Tống Dương hay không, đương nhiên, không thể suy nghĩ nhiều hơn rằng một đại quân của Hồng Thái Tổ cuối cùng là âm hồn không tan hay là trường sinh bất lão.

Không đợi Bạch phu nhân lên tiếng trả lời, Cố Chiêu Quân nhẹ giọng nói:

- Không thể vọng động, các người cẩn thận xem thái độ của những người bên trên.

Tề Thượng không ngờ vẫn còn cười được:

- Cố lão gia anh em chúng ta thị lực không tốt, nhìn không rõ lắm,

Tống Dương kéo Tiểu Bộ ra phía sau lưng, Cố Chiêu Quân có thể nhìn thấy, ông ta cũng nhìn rõ mồn một, Tống Thư kiếp trước ngành nghề đặc biệt, sát ngôn quan sắc là bản lĩnh cơ bản mà Cố Chiêu Quân cũng là một cao thủ trong giới này, đám hắc y bên trên tuy bày ta tư thế công kích, nhưng trên mặt mỗi người bọn họ đều không hề khống chế được sự hưng phấn nồng đậm lộ ra trên mặt. Ánh mắt người áo đen nhìn đám người Tống Dương có chút đề phòng, có sự bất ngờ, mà nhiều hơn là sự chờ đợi và hướng tới.

Tống Dương lời nói rất nhanh:

- Bọn họ không sợ có người ngoài đến tương phản, bọn họ đang đợi có người đến,

Tiểu Bộ run rẩy, giọng nói rất nhỏ:

- Ban ngày, có thái độ, chính là người sống, có thể thấy bóng của họ.

Cố Chiêu Quân không để ý tới Tiểu Bộ, theo lời nói của Tống Dương gật đầu:

- Ngươi nói đúng, chính là vì đợi người đến, cho nên đường hầm, một con ngựa bình, toàn bộ không có cạm bẫy và mai phục, bất cứ kẻ nào có thể thuận lợi đi qua, sau khi người được thả ra, áo bào đen bên trên sẽ phân rõ có phải là người họ đang đợi không.

Tống Dương cười nói:

- Nếu đúng thì đáng vui mừng, nếu không phải thì đừng có mơ mà sống sót ra khỏi đây,

Cố Chiêu Quân không dám cử động, chỉ có thể đảo mắt nhìn, rồi nhìn lên Tề Thượng:

- Tiểu tử, hiểu chưa?

Cơ quan trên nóc đường hầm, không phải ngăn cản người vào, mà là chặn người chạy trốn.

Chớ nói Tề Thượng, ngay cả Tiểu Bộ bây giờ cũng nghĩ ra, liền bừng tỉnh nói:

- Cái cơ quát trút bùn lầy xuống đóng mở không phải trong đường hầm, mà là bên ngoài, do những người mặc áo đen kia điều khiển?

Cũng có lẽ việc này mới có thể nói rõ.

Không quan tâm cơ quan thiết kế thế nào, nếu muốn ngăn cản, đạo lý cơ bản nhất chắc chắn sẽ là: chỉ cần thông qua cấm địa, lập tức sẽ rơi vào cạm bẫy. Đạo tặc thân thể cao cường, có thể dựa vào bản lĩnh của mình phá vỡ hoặc tránh được cơ quan đó, nhưng không quản nói thế nào, ít nhất trước tiên cũng phải phát hiện ra cơ quát ở nơi nào mới được.

Đoàn Tống Dương đứng trong khe hở nghiêng, chỉ hiện ra cái ngọn, lại cũng không hề tìm thấy "sự tiếp xúc" nào ở đó, bình an vô sự đi như vậy không phải bọn họ phá hoại hay là tránh được, mà là không tìm được.

Bởi vì không tìm được, cho nên không xảy ra chuyện? Cơ quan như vậy lại có lợi ích gì?

Đó chỉ có một lời giải thích, nóc của đường hầm không phải muốn cản người đi qua, mà là vì ngăn cản người rời khỏi.

Nhìn tình hình trước mắt, nếu tùy tiện chạy vào khe hở, bên dưới có thể nghĩ mà biết: người mặc áo đen bên trên khởi động cơ quan, nóc của đường hầm mở ra, bùn lầy sẽ trút xuống, cho dù là Yến Đỉnh bậc nhất thiên hạ, cho dù khi sung sức nhất cũng khó mà xông lên đoạn đường nghiêng bên sườn núi, cuối cùng tất cả mọi người sẽ bị rơi vào hố sâu bên ngoài, sự sống sẽ bị nhấn chìm.

Tiến vào cửa không có đường lui, đi qua con đường hầm dài, tự chui vào đường chết, bây giờ không có ai còn muốn lấy vàng nữa, trong lòng điên cuồng nghĩ lại, muốn tìm cách chạy trốn. Rất nhanh, trên mặt Tề Thượng lại nở nụ cười, người bên cạnh vẫn biết gã nghĩ ra biện pháp hay gì, ánh mắt nhìn quanh, không ngờ gã cười nói:

- Trách không được muốn làm đường vòng chết rõ ràng là hai nơi thờ tự, bùn lầy đổ xuống như vậy, nhiều nhất cũng phá được đoạn đường tà đạo phía sau, không phá con đường trước mặt, sửa chữa sẽ dễ hơn nhiều,

Ai cũng không thể ngờ, người thông minh như vậy, trong lúc mấu chốt, không ngờ vẫn còn nghĩ về con đường " chuyên nghiệp" của mình, Bạch phu nhân muốn mắng gã nhưng thực sự tìm không ra từ thích hợp, chỉ lắc đầu cười, lúc này La Quan hạ giọng nói:

- Có động.

Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy lắc lắc bên cạnh hố, thả xuống một cái rổ.

Trong số đám hắc y không ai nói gì, mọi người bên dưới tạm thời không nhìn thấy gì, Tống Dương xoay người rất nhanh, nói nhỏ với các bạn:

- Rổ không.

Cố Chiêu Quân cười khổ một tiếng:

- Bọn họ không phải cho chúng ta cái gì, mà là muốn chúng ta đưa tín vật chứng minh thân phận.

Nếu đã đoán ra đối phương đang đợi người, hắc y nhân lùi một bước tự nhiên là "kiểm chứng thân phận, việc không khó nghĩ, nhưng lại khó làm, Tề Thượng nói thầm:

- Ngươi nói, chúng ta nếu viết một cái thư xin hàng đặt vào rổ đưa lên, bọn họ xem xong có thể tha cho tính mệnh chúng ta không?

Năng lực nói chuyện, chiếc rổ đã đặt xuống đáy, lần nữa khiến mọi người kinh ngạc, bên trong chiếc rổ không phải rỗng mà đặt vào hai vật giống nhau, một là một ly bạch ngọc đựng rượu, và một cây châm có ánh vàng rực rỡ.

Chắc là cảm thấy mình chết đến nơi, Tề Thượng " nắm chặt thời gian cuối cùng, không chỉ không câm miệng, mà nói nhiều hơn, thấy một ly một châm trong rổ, buồn bực nói:

- Ý gì vậy? Muốn chúng ta uống rượu suông sao? Có phải đợi sẽ còn có thể có rổ nữa, đưa thức ăn xuống? Tốt nhất là có cá chua ngọt.

Không ai để ý gã, Tống Dương đi lên trước, giơ tay cầm châm vàng, cho dù trên mặt hiện ra sự cổ quái, chiếc châm này hắn biết, hoặc nói, hắn biết cách sử dụng của cây châm này: các thầy thuốc nhà Hán đùng để "lấy máu". Trong túi châm của hắn, còn có một cây giống hệt cây châm của Tống Dương.

Giải thích đơn giản một câu về cách sử dụng của cây châm, sắc mặt của Cố Chiêu Quân thay đổi, hạ giọng nói:

- Quốc sư?

Một ly, một châm, ý của Hồng Quân rất rõ ràng, muốn người bên dưới dâng máu tươi cho bọn họ để chứng minh thân phận, cũng là giám huyết.

- Quốc sư, sau khi thốt lên hai chữ, Cố Chiêu Quân lại lắc đầu, Hồng quân hắc y không thể nào có liên hệ với quốc sư của Yến Quốc, nếu bọn họ thực sự là "quỷ quân" của quốc sư, phải giơ cờ hiệu của Yến quốc mới đúng, nghĩ đi nghĩ lại, nhưng là phương pháp giám định thực sự. Lúc này, Tống Dương đã vận kim châm, đâm vào đầu ngón tay của chính mình, dẫn máu tươi vào chiếc ly bạch ngọc.

Cố Chiêu Quân thở dài:

- Bên trên không thể là người của Quốc sư, khó không thành ngươi còn cảm thấy, có thể sử dụng máu của Vưu thái y cho ngươi luyện thành lừa dối một lần nữa sao?

- Nếu không ngươi đến đi?

Tống Dương tức giận:

- Lão Cố, vừa rồi ta đột nhiên nghĩ tới những gì ngươi đã nói, hai mươi mốt năm trước, Vưu thái y đặt chân lên Yến Tử Bình, liệu có phải là ngẫu nhiên?

Cố Chiêu Quân sửng sốt:

- Là ý gì?

Tống Dương động tác rất nhanh, lúc này đã lấy ra non nửa ly máu, rồi rút kim châm ra, kéo dây thừng, ra hiệu đối phương có thể kéo lên, cho dù lùi lại hai bước, đi tới bên cạnh cố Chiêu Quân:

- Cậu luyện máu cho ta, khiến máu của ta có nhiều tác dụng, việc này không sai.

Đợi sau khi Cố Chiêu Quân gật đầu, Tống Dương tiếp tục nói:

- Vậy máu của ta có lợi ở chỗ nào? Có thể giả mạo Yến Đỉnh ban hạ Pháp chỉ, chỉ huy thuộc hạ của lão, lúc đầu nghĩ, cảm thấy mục đích luyện huyết của Vưu thái y là như thế. Nhưng khi ở Tình thành, Đại lôi âm đài và hệ thống hai mươi mốt tòa tu di thiền viện, tất cả đều có thể tiếp xúc được với người của Pháp chỉ, đều là đệ tử tâm phúc của Quốc sư, tâm tư những người đó không kém. Chỉ dựa vào một tấm pháp chỉ giả, việc nhỏ có thể thành, nhưng muốn làm việc lớn gần như là không thể. Khi ở Lậu Sương các trong Tình thành, một đám phản tặc vì như vậy mới có thể phát huy tác dụng của "bảo huyết", đề mục này nghĩ đến vỡ đầu, nhưng không ai có thể tìm ra biện pháp thực dụng.

- Bảo huyết,

Trong tưởng tượng cảm thấy là một hung khí tuyệt thế, nhưng tĩnh tâm suy nghĩ, hóa ra nó thật sự yếu, ngay cả các tín đồ cũng khó có thể làm được, càng không thể dựa vào pháp chỉ giả của Quốc sư.

Vưu Ly khổ tâm mười tám năm, chính là vì một "việc làm vô bổ" sao?

- Chính là việc này, ta luôn nghĩ không thông, cho dù có thể thành công làm giả pháp chỉ sao lại có thể như vậy?

Có lẽ trong lòng cậu hẳn là có một mưu kế thần kỳ mà chúng ta nghĩ mãi không ra, có thể dựa vào pháp chỉ giả dẫn động vạn quân lôi đình, vừa nghĩ đến, có lẽ còn có một khả năng: ông ta luyện huyết cho ta, căn bản không phải vì tạo pháp chỉ giả, mà là có một mưu đồ khác.

Nói xong, Tống Dương ngẩng đầu. nhìn về phía chiếc rổ trúc đang từ từ được kéo lên, lại chuyển đề tài:

- Hơn nữa, với việc ẩn cư mà nói Yến Tử Bình thật ra không phải là lựa chọn tốt nhất. Tất nhiên thanh tĩnh, nhưng cũng rất hoang vắng, ông ấy mua thuốc rất phiền phức, huống hồ ông ấy còn phải song tu.

Tống Dương cười, nói tiếp:

- Ngoại ô Thanh Dương có thôn xóm thanh tĩnh như vậy, lại tùy ý có thể vào thành, thuận tiện hơn nhiều so với Yến Tử Bình, thật ra, lựa chọn tốt nhất của ông ấy không nên là đến Nam Lý, nên đi Hồi Hột mới đúng, Hồi Hột không kỳ thị người Hán, ông ấy đi vào trong đó có thể tiêu diêu tự tại, cả đời Yến Đỉnh có mơ cũng không tìm được ông ấy.

Tất cả đều là dự đoán, không có chứng cứ xác thực, cho nên lời của Tống Dương nghe ra có chút mơ hồ, nhưng ý của hắn Cố Chiêu Quân đại khái có thể hiểu:

- Ngươi chính là cảm thấy, có lẽ trong mắt Vưu thái y, nơi tốt nhất của Yến Tử Bình chính là ở gần thâm sơn hoang dã? Tiện lợi cho mưu đồ trọng đại của ông ấy?

Tống Dương cười:

- Thật ra chính là thấy Hồng quânhắc y phải nhờ vào việc thử máu để phân biệt thân phận, máu mà họ cần chắc chắc phải đặc biệt mới được: Vưu thái y luyện chế huyết của ta rất đặc biệt. hơn nữa, trên thế giới này phương pháp lấy huyết xác định thân phận, hẳn là độc môn bí pháp, không thể có nhiều. Ngoài ra, Vưu thái y không chọn ở đâu, lại chọn ngụ cư ở Yến Tử Bình, những việc này xâu chuỗi lại, càng nghĩ càng cảm thấy không chừng thật sự là gặp may rồi.

Cố Chiêu Quân hừ một tiếng:

- Nghe ra cũng có lý, nhưng xét đến cùng vẫn phải đợi kết quả; nếu may, chắc không cần phải đợi lâu nữa.

Lúc này cái giỏ đã lên mặt đất, Giáo úy hắc y lấy tay trúng vào hố, yên lặng,toàn bộ tâm tư của đoàn Tống Dương tất cả đều treo trên rỏ ấy, sống chết chỉ trong tích tắc, tám người không có ngoại lệ đều nhìn lên miệng hố, không chừng ngay sau đó bùn lầy tanh tưởi sẽ lũ lượt rơi xuống, mà thổ binh hắc y vì "đợi người" mà đè bẹp kỳ vọng của bảy năm, sự căng thẳng trong ngực của bọn họ, cũng chẳng khác gì so với đám người Tống Dương.

Trời đất yên tĩnh có thể đếm được nhịp tim: thời gian chậm chạp trôi, nhiều nhất cũng chỉ đủ thời gian để uống một tách trà, rồi lại qua một vòng luân hồi, cuối cùng, một tiếng kèn dài vang lên, nhưng người trong hố nghe không hiểu hàm ý bên trong, do đó càng thấy bị dày vò, nhưng tiếp đó, trong nháy mắt, những tiếng hoan hô cao vút rất lớn thổi quét thiên hạ, Tống Dương nhìn rõ mồn một, đám người hắc y bên hố thái độ vui mừng như điên, thậm chí có người khóc rống lên nước mắt trào dâng.

Tiếng hoan hô ầm ầm bên cạnh, Tề Thượng đặt mông ngồi dưới đất, da mặt cứng ngắc, sự căng thẳng lúc trước vẫn còn lưu lại, nhìn Ba Hạ, nhìn Bạch phu nhân, cuối cùng nhìn Tống Dương, run lên:

- Qua, qua rồi? Sống rồi?

Trong mắt Cố Chiêu Quân cũng lộ ra sự kích động, nhưng vẫn kiềm chế sự hưng phấn, trầm giọng nói:

- Chúng ta không thể quá vui, nhịn chút đi, tránh lộ ra sơ hở.

Vừa dứt lời, một âm thanh vang dội hô lên từ một trung niên:

- Thiền Dạ Xoa bộ hạ Đại Hồng Thái tổ Hoàng đế cung nghênh.

Tống Dương ánh mắt nghi hoặc, quay đầu hỏi bạn:

- Thiền Dạ Xoa? Danh hiệu gì vậy?

Những người khác vừa lắc đầu, những người mặc hắc y trên hố lại rống lên, tất cả đồng thanh lặp lại câu như vậy: Thiền Dạ Xoa bộ hạ Đại Hồng Thái tổ Hoàng đế cung nghênh.

Liên tiếp ba lần hô lên như vậy, sắc mặt đám người Tống Dương lại tái đi cùng những tiếng hô bất đồng hỗn loạn, tiếng gầm vang trời, núi hô biển gọi, cho dù cách xa nhau một tòa hố sâu, vẫn làm màng nhĩ người dưới tê dại, không có vạn người hô căn bản không có động tĩnh như vậy.

Đợi tiếng hô tan đi, dưới hố lại buông xuống một cái rổ, nhưng lần này cái rỏ rất lớn, đủ để mang đám người Tống Dương lên mặt đất, lão Cố lập tức đi tới cạnh Tống Dương, thảo luận gì đó. Còn rất nhiều việc vẫn chưa hiểu rõ, hiện ra chẳng qua cũng là dựa vào huyết mà Vưu thái y để lại cho Tống Dương mới qua được cửa thứ nhất, sau khi lên đó, chẳng may bị vạch trần thân phận, đến khi đó vẫn là đi vào đường chết, phải nhanh chóng nghĩ ra cách thỏa đáng.

Theo cái giỏ, đoàn người Tống Dương cuối cùng đi lên mặt đất, địa hình trước mắt có chút kỳ lạ, nơi xa ba hướng Đông, Nam, Tây, núi lớn vây quanh, phía bắc là một cái đầm lầy rất lớn. Mà trong hố sâu không cảm thấy nhiều, đến đến khi lên mặt đất, Tống Dương mới cảm thấy, vào giờ chính ngọ mặt trời chói chang chiếu rọi, tia sáng bên mình lại lộ ra nhan sắc quái dị, giống như đang trong ảo cảnh.

Tống Dương ngẩng đầu quan sát bầu trời, chợt bừng tỉnh ngộ, giữa không trung, trên sườn núi lơ lửng một chướng khí màu hồng nhạt, khiến cho ánh mặt trời thay đổi màu sắc.

Ba mặt núi vây quanh, một mặt là lân chiểu, trong không khí còn có độc chướng treo lơ lửng giữa trưa cũng không tan, nơi này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đám người Tống Dương vừa xuất hiện, đại đội Hồng quân lập tức khom người thi lễ, phóng mắt nhìn về một mảng đông nghịt người, Tiểu Bộ vội vàng nhìn xung quanh, dưới chân mỗi người đều có bóng, trong lòng lập tức mừng vô cùng. Không phải ma, đó chính là trường sinh bất lão? Quả thực việc tốt trên đời nhưng đợi nàng ngẩng đầu cẩn thận xem chừng, thì lại lập tức thất vọng, nàng nhìn thấy phụ nữ.

Namgiới y phục màu đen, nữ giới y phục màu trắng, phân biệt rất rõ ràng, lại nhìn về phía trước, những gian nhà gỗ bên sườn núi xếp thẳng hàng, vừa có dân cư cũng có công xưởng: phía nam cày ruộng, phía tây có trường học nằm một mình, nơi nào cũng có thể thấy cờ của hồng quân bay phấp phới, qua nơi này là đến "bộ tộc" bán quân bán canh, không hề có chuyện trường sinh bất lão gì.

Sau khi hồng dân thi lễ xong, một vị trung niên cường tráng cùng mấy chục người nhanh bước tới nghênh đón, xem ra họ đều là thủ lĩnh, đến trước mặt Tống Dương muốn nói, không ngờ Tống Dương miễn cưỡng nở ra nụ cười, lập tức hai mắt đảo lên, lập tức ngã lăn ra bất tỉnh. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Bạch phu nhân, Tiểu Bộ, cùng mọi người lo lắng đỡ lấy hắn, Cố Chiêu Quân liền giải thích:

- Chủ nhân có thương tích trên người, thêm nữa đường dài gian khổ, cầnnhanh chóng nghỉ ngơi, nhanh chóng nghỉ ngơi.

Tám người, Tống Dương là tôn sứ, những người khác tạm thờiđều là hộ vệ, người dẫn đường, tỳ nữ tôi tớ. Tống Dương giả bệnh, trừ phi Quốc Sư, Hổ Phách hoặc Hoa Tiểu Phi tới, nếu không thiên hạ không có người thứ tư có thể nhìn thấu, tướng lĩnh hắc y xem mạch, liền đưa hắn vào phòng thoải mái hơn, sắp xếp cho thầy thuốc hội chẩn.

Tôn sứ hôn mê rồi, không thể nói gì được, toàn bộ tôi tớ đi theo đều không biết việc này, không nói được gì, mà trong ba ngày sau đó, Tống Dương vẫn hôn mê bất tỉnh, đám người Tề Thượng chạy đông chạy tây, tỏ ra rất ṭ ṃ, " hỏi này nói nọ" với người bản địa, cố gắng thăm dò khẩu âm của đối phương, tìm hiểu lai lịch của Hồng dân, biện pháp này là Tống Dương nghĩ ra, giả chết còn được, giả bộ bất tỉnh là chuyện nhỏ.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoat-sac-sinh-kieu/chuong-201/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận