Hoạt Sắc Sinh Kiêu Chương 26: Luân hồi (P1)

Đợi những việc này xử lý thỏa đáng, Thừa Lân duỗi cái thắt lưng, để tinh thần thoải mái một chút, nói với Tống Dương đang đứng cạnh:

- Chàng ngồi trong nhà, việc từ trên trời xuống, luôn không hết bận.

Những việc chàng đem về vẫn chưa xong, Hồ đại nhân lại giao cho một bảo bối, chàng thấy thế nào.Tống Dương biết nàng chỉ tới điều gì, liền đáp:

- Có một vài ý giống như Bạch tiên sinh gửi Tạ Tư Trạc, nhưng, tình hình cũng không hoàn toàn giống nhau.

Nhâm Sơ Dung xoa thái dương, lắc đầu cười khổ nói:

- Ta thực sự không muốn nghĩ nữa, chàng nói, ta nghe.

Tống Dương đứng dậy đi tới phía sau Thừa Lân, Quận chúa không rõ, cho nên, đang muốn đứng lên, nhưng bờ vai lại bị hắn ấn xuống, ra hiệu ngồi xuống chớ động đậy, đồng thời Tống Dương nói:

- Nàng bóp như vậy cũng vô dụng.

Nói xong, mười ngón tay thăm dò, giúp nàng xoa bóp thái dương.

Tống Dương tinh thông y đạo, cũng quen với máu lưu thông trên đầu, sức ở bàn tay điều khiển rất ổn, vốn cho rằng xoa bóp một lúc, Thừa Lân sẽ nhanh chóng thoải mái, không ngờ hắn càng xoa bóp, Thừa Lân càng cứng ngắc, ngồi bất động trên ghế, ngay cả cổ cũng cứng.

Tống Dương không dễ nói " nàng thả lỏng", rõ ràng làm bộ như không biết, ho khan một tiếng, lập tức chuyển vào vấn đề:

- Bạch tiên sinh đưa tiểu thư tới, là ra hiệu mình nguyện liên kết với phó đảng; Hồ đại nhân đưa con trai, đương nhiên cũng là biểu thị thiện ý, nhưng hẳn không phải nhằm vào ta, mà là nhằm vào Trấn Tây vương gia, ông ta và vương gia đồng hành, lại bỏ qua điểm quan trọng này.

Nói một câu, Tống Dương im tiếng, không phải không có gì nói, mà là lúc bình thường, Thừa Lân đều tự nhiên tiếp lời, nhưng lần này, Thừa Lân không nói gì. Nàng cũng không nghe thấy Tống Dương nói gì, trong tai nàng toàn là tiếng lòng của mình, giống như vang lên như tiếng sét đánh bên tai.

Tống Dương đợi một lúc, nhìn nàng không có ý muốn nói chuyện, chỉ có thể tự mình nói:

- Những việc triều chính, ta hoàn toàn không hiểu, Hồ lão nhân đối nhân xử thế hơi giảo hoạt một chút, nhưng con người thì không tồi, nếu thật có thể mở, từ nay hòa giải với Hồng Ba phủ, thì đây thật là chuyện tốt.

Hắn nói xong mục đích việc này, Thừa Lân đột nhiên đứng dậy, không nói câu nào đi thẳng vào nội đường, sắc mặt tái nhợt bước đi không vững, nhìn cũng không dám nhìn Tống Dương, hoàn toàn là một bộ dạng như chết trôi. Một lúc sau, Thừa Lân mới quay lại, mặt không đỏ, sắc thái hồi phục lại bình thường, nếu nhìn kỹ, trên người còn lưu lại một vài dấu vệt nước, Tống Dương hiểu, Quận chúa là chạy trốn vào để dùng nước lạnh rửa mặt.

Thừa Lân chưa từng có bộ dạng như vậy, đưa tay với Tống Dương:

- Nói tiếp đi.

Tống Dương không cãi lại, tiếp tục chủ đề vừa nói:

- Cái khác đều dễ nói, điều không hiểu nhất chính là: Hồ đại nhân đạt được cái gì?

Thực sự đưa con trai duy nhất tới thôn nhỏ hoang vắng này sao? Chính là để truyền tới Trấn Tây vương một tín hiệu "hòa hảo"?

- Có lẽ, Tả thừa tướng nói là thật?

Đầu óc của Quận chúa lại lung lay lần nữa.

- Thổ mộc song thê?

Những thứ Tống Dương không tin nhất chính là đây, lắc đầu cười nói:

- Thật quá mê tín, ta không tin

Nhâm Sơ Dung ngẫm nghĩ, lắc đầu cười nói:

- Việc này thật sự không cần chúng ta khổ tâm ngồi đoán, trong phong ấp cũng có "sư phụ", để ông ta xem cho thằng bé xem thế nào rồi nói.

Tống Dương không phản ứng lại nói:

- Ai?

- Quỷ cốc. Lúc chàng chưa tới, lão nhìn mặt tất cả mọi người trong trấn, nghe nói cũng không kém.

Tống Dương thật không biết việc này, Quỷ Cốc chuyên nghiên cứu kỳ môn tiêu giáp, nhưng ngũ hành bát quái, tướng số có chỗ nào tương quan, theo cách nói của kiếp trước chính là khi người mù học đá cầu, chỉ là tiện thể luyện vài đường chân..

Sau khi người mù được tìm đến, nghe nói để hắn xem mệnh cho thằng bé, còn có chút buồn bực:

- Người lớn trẻ con trong thôn này, ta đều xem hết rồi, còn xem cho ai nữa?

Hắn và Chu Nho, thợ rèn ba người vứt bỏ phong thưởng lén lút chạy tới Yến Tử Bình, đi theo Thường Xuân Hầu, bây giờ không có thân phận. Tả thừa tướng tới phong ấp, Tống Dương không gọi họ. Tuy bọn họ trốn ở chỗ này bị Hồ đại nhân biết cũng không sao, nhưng chung quy vẫn có chút xấu hổ

Người mù, Chu Nho những ngày này luôn bận rộn chọn điểm hỏa, những việc ở phong ấp bố trí đại hỏa, người không ở thôn, Hồng Ba vệ phụng mệnh tới tìm bọn họ đến nha môn cũng không nói nhiều, là vì hắn không biết việc Tả thừa tướng gửi con tới.

Tống Dương cũng không nói rõ thân phân của Bồ Đào, nói:

- Trước tiên đừng hỏi nhiều, ngươi xem giúp vận mệnh của đứa nhỏ này đi, chủ yếu là ngũ hành gì gì đó.

Sau khi bị đưa tới tòa nhà sau, người mù hỏi ngày sinh tháng đẻ của Bồ Đào trước, sau đó nắm tay mập mạp của thằng bé, cẩn thận sờ lòng bàn tay, vân tay, trong miệng lẩm bẩm, không ai hiểu gã đang nhắc tới cái gì. Một lúc lâu sau, gật đầu với Tống Dương nói:

- Đứa nhỏ này lúc trước từng có cao nhân xem rồi?

Tống Dương thấy lạ:

- Điều này mà ngươi cũng có thể đoán ra sao?

Người mù ai cũng dám bất kính, chỉ là không dám bất kính với ba người Tống Dương, A Y Quả, và Nam Vinh, vừa lắc đầu vừa nói thật:

- Không phải đoán, là đoán được thằng bé này thổ mộc song thê, sống ở chỗ chúng ta quả là rất có lợi, chắc chắn là được người trong nghề chỉ điểm mới tới.

Tống Dương ngạc nhiên, Hồ đại nhân nói là thật. Thừa Lân cười với hắn nói:

- Phong thủy này, cách nói mệnh lý, chàng không tin cũng không thể ngăn người khác không tin, nói qua lại nói lại, nếu ta nếu Tiểu Bộ liên tiếp bị mấy vị thầy bói nói có phiền phức, phải tới một nơi nào trốn tránh, chàng sẽ đưa muội ấy đi chứ? Cũng đạo lý đó mà, quan tâm thì sẽ rối, thà rằng tin là có còn hơn là không.

Lúc này, người mù đã xem tay, rồi lại sờ ngũ quan của thằng bé, gảy bàn tính một cái quẻ đầy đủ. Bồ Đào nhắm nghiền hai mắt, bộ dáng bất cứ giá nào, mặc gã hắn đi sắp đặt.

Người ngoài cũng không chú ý tới họ, Tống Dương gật đầu với lời nói của Thừa Lân, xem ra thật sự là nghĩ mọi việc phức tạp lên rồi, đang muốn nói gì đó, không ngờ người mù bên ngoài đột nhiên hô lên một tiếng, kiểu như động vào lò lửa, vội rút lại bàn tay đang đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.

Tống Dương bực bội:

- Sao vậy?

Sắc mặt người mù kinh hãi, vừa lắc đầu nói

- Không sao

Vvừa kéo Tống Dương ra ngoài, đợi đi ra khỏi nội đường, người mù mới hỏi:

- Tống huynh đệ, thằng bé này là ai? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tống Dương trả lời thật:

- Công tử đích tôn của Hồ đại nhân, tên mụ là Bồ Đào.

Người mù trợn tròn mắt, do dự một lát, mới nói, giọng nói rất thấp:

- Tống huynh đệ, trong lòng ngươi có chuẩn bị Hồ đại nhân sau này sợ là, e là muốn tạo phản.

Thừa Lân cũng đi ra với bọn họ, nghe vậy sắc mặt Quận chúa ngạc nhiên:

- Lời này từ đâu mà nói ra được?

- Đứa bé này thân mang số mệnh thiên tử à, tương lai sẽ làm hoàng đế.

Cụ thể tính thế nào, đạo lý gì, người mù không giải thích nhiều, nhưng ngữ khí rất nghiêm trọng, bộ dáng rất thật:

- Vạn tuế gia của Nam Lý chúng ta là Hoàng đế Phong long, đứa nhỏ này sao có thể làm lên Long ỷ được? trừ phi Hồ đại nhân tạo phản, đoạt thiên hạ Nam Lý, khai sáng tân nguyên.

Không đợi gã nói xong, Tống Dương lắc đầu cười, đương nhiên không quan tâm, Thừa Lân không quan tâm lắm, nhưng nghiêm cấm người mù không được phép nhắc tới, việc phạm húy, cho dù chỉ là trò đùa cũng không được tùy tiện nói.

Người mù cáo từ như vậy, đốt manh chạy ra phía ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, gã lại dừng chân, quay đầu nói:

- Tống huynh đệ, sau này ta thường tới xem đứa bé này được không?

Gã đương nhiên tin vào kết quả mình đoán ra, định lập mối quan hệ với Hoàng đế tương lai, Tống Dương biếtgã nghĩ gì, cười nói:

- KHông thành vấn đề, nhưng lời của Quận chúa vừa nói, Quỷ cốc tiên sinh nhất định phải nhớ kỹ.

Sắc mặt quỷ Cốc vui mừng, gật đầu đáp ứng, cười ha ha bước đi.

Nhâm Sơ Dung cũng không nhắc tới việc của Bồ Đào nữa, quay sang vấn đề khác:

- Có việc vẫn chưa kịp nói với chàng, lần trước khi phật đồ tới phong ấp gây rối, mấy hòa thượng chúng ta bắt được đã khai rồi, người sai khiên họ gây rối cũng là người xuất gia, pháp danh tên là Vô Ngư, chính là vị Sư Thái.

Vô Ngư rất nổi tiếng, Tống Dương cũng từng nghe nói bà ta là một kỳ nữ trong Phượng Hoàng thành, Sơ Dung, Vô Ngư, Mộ Dung tiểu Uyển

.

Không chỉ hòa thượng tới tấn công phong ấp của Thường Xuân Hầu, từ đầu năm nay, các chùa chiền lớn ở Nam Lý thường xuyên mời dự họp, song hành với việc giảng kinh luận đạo còn nhắc nhở tín đồ " yêu nhân hạ giới, phải thường nghe ngóng…, tất cả mọi việc đều là Vô Ngư sai khiến.

Phật đồ của Nam Lý không giống Yến quốc, so ra các hòa thượng ở Nam Lý thuần túy hơn, cũng rất tản mạn, rất nhiều chùa lớn làm theo ý mình, là một cục diện năm bè bảy phái. Nhưng sự tích về vị Vô Ngư sư thái này truyền khắp thiên hạ, là người có lòng tôn sùng Phật tổ, danh vọng và địa vị bày ở nơi đó, lời nói của bà ta, chỉ cần là việc của phật gia, những người xuất gia đều nguyện ý nghe theo.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoat-sac-sinh-kieu/chuong-206/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận