Hoạt Sắc Sinh Kiêu Chương 26: Thần kỹ

Trúng tên trong nháy mắt lực lớn xâm nhập, khoảng cách phá hủy ngũ tạng, đám lang binh ngừng thở. Nhưng sinh mạng không còn, lực trên mũi tên dài vẫn chưa kết thúc, thu hoạch lớn cho tiễn thân đại tông sư nội kình tiếp tục bùng nổ nứt ra, mặc dù là cứng rắn đá núi cũng sẽ tán vỡ, thân thể máu thịt sao có thể chịu đựng nổi?

Thi thể tan vỡ, giữa lúc kim quang chói mắt máu tươi tung bay, ánh mắt mọi người đều bị nhuộm lên màu hồng, mà tên dài bùng nổ tiếp tục lao về phía đám sĩ tốt phía sauchưa chịu dừng lại, theo tiếng bén nhọn tên xuyên qua màn máu liền tiếp tục vọt tới trước!

Sau khi bắn chết người thứ nhất, tên đã không có độ chính xác đáng nói, chỉ có điều chiếu theo chiều bay nhanh, phía trước nếu vẫn có người liền thu lấy một sinh mạng giống như không ai từ bỏ, nhưng đến phần tấn công thị giác, đủ để lay động dũng khí hùng mạnh nhất.

La Quan nỗ lực công kích, đả thương hơn ba mươi mạng, mà thật đáng sợ, không phải giết, không phải chết, mà là khí thế của đại tông sư rực sáng!

Giữa đêm nóng bức, máu thịt bay tứ tung, tên xuyên xác không ngừng. Mặc dù lang tốt tâm địa đều là làm bằng sắt, ở đã từng chứng kiến thần kỹ của người Hán cũng sợ tới mức hồn bay phách lạc. Hai mươi tám tên, trong đó không có một mũi nào hướng về Tinh Thốc, cho nên người này chưa chết, nhưng gã rốt cuộc dừng không được, đây là kỹ thuật bắn cung gã hoàn toàn không thể lý giải, suốt đời đều kiêungạo, người được bộ tộc tôn kính bản lĩnh, tiền vốn, cùng so với người ta giống như đom đóm và nhật nguyệt tranh nhau phát sáng.

Tinh Thốc mặt xám như tro tàn, thân thể loạng choạng, rầm một thân quỳ tới trên mặt đất.

La Quan lạnh phơi, trường cung lại run rẩy lấy mạng Tinh Thốc. Tuy nhiên niệm tình tiễn thủ đồng đạo cho gã được chết toàn thây. Rồi sau đó La Quan nheo lại hai mắt lấy thế thu cung, lão thả đi tất cả tù binh bị hiếp bức, giờ phút này trận địa sẵn sàng đón quân địch, giống như lang sói trúng gió còn có người muốn đi bắt nhân thuẫn để bảo vệ, đều đã thấy lão vô tình bắn chết.

Mũi tên qua qua lại lại, tuy rằng công phu ngắn ngủi, vẫn chưa ảnh hưởng màu đỏ trên mặt đất, long tước chuyển nội kình cấp tốc bàn chuyển, Tống Dương tâm tình hoàn toàn chìm vào trong đó, trong mắt chỉ đón nhận lang tốt mặt đất.

Sĩ quan phụ tá cùng đám lang tốt tùy tùng chưa từng quay đầu lại, dấu vết ở mỗi cái thảo nguyên bản năng trong cốt nhục chiến sĩ, một khi xung phong, liền vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại, bọn họ không biết cũng không muốn biết ánh sáng vừa mới từ đỉnh đầu xẹt qua huynh đệ nhà khiến họ bị thương tổn như thế nào. Bọn họ và Tống Dương giống nhau. Chỉ nhìn thẳng kẻ thù trước mắt.

Long tước xung rầm rầm, tiểu đội lang tốt vó ngựa nện như tiếng sấm, khiến trong trời đêm ánh sáng tan hết, cuối cùng xác chết Tinh Thốc ngã xuống đất, Tống Dương rốt cục đích thân chiến đấu... đao giết người chưa từng có từ trước đến nay, một dòng máu bay lên như vầu vồng.

Người ngoài nhìn không rõ trận chiến.

Cánh đồng hoang vu đất đai khô nứt rời rạc, theo hai đám người va chạm bụi đất bay lên, cát đá văng khắp nơi, kỵ binh đảo quanh Tống Dương càng khiến bụi đất thêm mù mịt, chiến đoàn đều bị che đậy. Mơ hồ có thể thấy được chỉ có một lần lần ánh đao lóe ra và nhuộm đẫm bởi máu đỏ; bởi vì không thấy rõ lắm. Tất cả tiếng ngựa hí, tiếng lang tốt rít gào trước khi chết thảm và thanh âm sắc bén chặt đứt thân hình tạo thành một mớ hỗn loạn, nghe có vẻ chói tai hơn.

Đội trưởng bình thường là người tỉnh táo nhất đội, mỗi ngày mắng đám tiểu tốt không thích nghe sai bảo chỉ thích giết người, nhưng thực tế, sát tâm của y mạnh nhất, thần kỹ của đại tông sư toàn trường kinh sợ, chiến đoàn trước mặt mơ hồ tình hình chiến đấu không rõ, làm mặt binh sĩ như tiều tụy, ánh mắt hoảng sợ. Đội trưởng nhắc tới hăng hái, nhắc tới đoản mâu, lại lần nữa cất lên tiếng hú dài

Tiếng sói thứ nhất tru thê lương, người Khuyển Nhung cũng lấy làm cả kinh.

Tiếng sói thứ hai tru lên hung ác, kì binh thảo nguyên lại lần nữa lộ ra ánh mắthung quang.

Tiếng sói thứ ba tru hơi có vẻ khàn khàn. Nhưng ngược lệ bính hiện, các huynh đệ bên cạnh đã hoàn toàn tỉnh táo, lại lần nữa biến thành đám sói con kia, mỗi người nghển cổ. Ở trên ngựa xao động bất an, thân thể căng thẳng, trong tay đoản mâu dùng sức gõ hộ thuẫn, thùng thùng loan vang không ngớt.

La Quan chỉ thờ ơ lạnh nhạt, vẫn chưa ra tay can thiệp... Cái đó và xuất thân có liên quan, nếu là kinh nghiệm chiến tướng phong phú. Nhất định sẽ thừa dịp trước khi kẻ thù một lần nữa tỉnh lại sĩ khí dâng lên, liền ra tay ban cho đám lang tốt đòn đả kích trí mạng, nhưng La Quan không phải tướng quân, lão là đại tông sư, đứng ở võ học đỉnh cao hơn người, không có thói quen thừa dịp đối phương suy yếu mà lao vào, lão thích kẻ thù no đủ như thế. Như vậy tranh đấu mới có ý nghĩa. nguồn t r u y ệ n y_y

Ba tiếng sói tru trướckêu gọi lại chiến ý, ba tiếng sói tru sau chỉnh đốn đội hình, cuối cùng một tiếng hí rống, đội trưởng tập kết bên người hơn trăm tên chiến sĩ, bắt đầu xung phong.

Gần như ngay lúc tiếng vó ngựa ù ù dựng lên đồng thời, phía trước chiến đoàn bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to, một thân ảnh lao ra từ đám cát bụi!

Toàn thân nhuốm máu đỏ hồng, sự ấm áp của nhiệt huyết gặp được đêm lạnh, bốc lên khởi lượn lờ khói trắng. Phía sau bụi đất theo gió phiêu tán, chỉ còn một mảnh vũng bùn, máu tươi tưới thành vũng bùn.

Tàn thi rơi rụng chung quanh, đoạn mâu vẹo lún trong đất, duy nhất người sống sót —— một chiến mã trong ở huyết chiểu ngập ngừng vài cái, nhảy người lên xa xa rồi chạy ra.

Tống Dương như trước, "Xuân sam" như trước, theo thủ đoạn run lên, vết máu trên đao ngập tận cán, làm nổi bật ánh trăng tái hiện thanh mang, vẫn là chuôi hung khí rất lớn.

Khuyển Nhung có tư cách cùng Đại Yến tranh đoạt, không phải không có đạo lý. Thảo nguyên lãnh thổ quốc gia mở mang nhưng hoang vắng, Khuyển Nhung nhân khẩu còn kém xa Đại Yến, binh lính số lượng tự nhiên cũng không bằng, nhưng lang tốt quý "tinh nhuệ" không đắt "số lượng"... trong ngực có một viên sát tâm, trong máu nhiễm một phần sát tính, lang tốt dũng mãnh bốn phương, bọn họ thích xác vùi nơi bụi rậm trong ác chiến, dường như thật sự giống lang sói.

Tống Dương đẫm máu mà ra, long tước xung lại bật lên; đại đội lang tốt hí rống rung trời toàn bộ không ý lui, tập kết thành trận hình điên cuồng đón nhận.

Xa xa La Quan cũng tung mình nhảy dựng lên, yên lặng sau một lúc lâu trường cung lại lần nữa chấn khởi tiếng ong ong ngân dài...

Một thân ở phía sau đội ngũ lang tốt, vẻ mặt dữ tợn ánh mắt hưng phấn, theo sát đại đội xung phong, không ngờ khố hạ chiến mã ở chạy như điên, bỗng nhiên phát ra một thân kinh hí, vọt tới trước rồi đột nhiên tạm dừng.

Lang tốt cưỡi ngựa dừng lại, trọng tâm thân tùy theo đó điều chỉnh, cũng không có một đầu theo, lập tức từ trên ngựa xuống xuống, tiếp đó chuyển nhìn lại, lúc này quái kêu 'A' một tiếng!

Phía sau gã mặt có cái quỷ, đang kéo đuôi ngựa không buông..

Chiến mã vừa nghe là bị bắt được cái đuôi, con ma sức rất lớn cứng rắn kéo ngựa lại... Thật là cái quỷ, người không thể có bộ dạng như vậy xấu, mi mắt vàng, cằm so với trán chiều rộng gấp ba, lại nhìn thân hình, tuy nhiên bộ dạng không mập mạp cường tráng, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra được.. Vẫn là cái bộ dạng của quỷ

Lang tốt kinh hãi thất sắc, đoản mâu trong tay đâm ra, kết quả vũ khí rơi vào tay quỷ, giống như chui vào kẽ hở của núi đá, lay động cũng không mảy may di chuyển, đi theo lại có hai bóng người thổi qua, bên trái vừa đen vừa thấp mặt như gang, bên phải cao lớn trắng nõn tươi cười thân mật, hai người xẹt qua bên cạnh, ánh đao cũng chợt lóe mà qua, lang tốt chỉ cảm thấy đôi chân đồng thời lạnh đi, theo đó trọng tâm hoàn toàn biến mất, bị con quỷ ôm xuống ngựa dùng sức quán tính chết trên mặt đất.

Trước khi chết nháy mắt, lang tốt thấy rõ, hai chân của mình còn lưu ở trên ngựa, cực kỳ vững vàng, hiển nhiên không cảm giác được gì bởi lưỡi dao sắc bén sở đoạn.

Còn chưa có cảm giác được đau gã liền bị mất mạng, coi như là gặp may mắn.

Truy kích, người được chia làm hai đội, Tống Dương và La Quan một đội, hai người chiến lực trác tuyệt, thân pháp rất cao, phía trước toàn lực đánh một trận, trước vượt qua đoàn ngựa thồ, rồi sau đó xuất hiện ở đâu liền xung phong liều chết lại đây; Tiểu Uyển, cùng đám người còn lại ở cùng một chỗ, bọn họ thủy chung truy đuổi đoàn ngựa thồ phía sau, từ phía sau đánh lén tới.

Đến tận đây, trước sau hai đội sát thần bắt đầu toàn lực thi triển.

La Quan dẫn tiễn không ngớt, một tên một giết tránh cũng không thể tránh;

Tống Dương chính diện đón địch, mỗi một đao tựa như một đạo lôi đình đánh rớt, tật trảm như gió xâm lược như hỏa, long tước sát pháp phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn; Mộ Dung Tiểu Uyển thân thủ không tồi khí lực lại kinh người, giống như đầu hùng bi dường như vọt tới phóng đi, giết được hứng khởi khi không kìm nổi oa nha nha mà kêu lên

Cả đám người xuất thân với bản sắc hắc đạo, đao bọn họ rất nhanh, bóng người rất phiêu, có thể ở sau lưng thống, tuyệt không đến trước người kẹp, dựa theo cách nói của Tề Thượng chính là: Tề gia làm điều tốt, chưa bao giờ lưu danh!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoat-sac-sinh-kieu/chuong-279/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận