Hoạt Sắc Sinh Kiêu Chương 53: Giác đấu

Lúc dê vàng đi qua, Tống Dương đã ngơ ngác một trận… hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh đội ngũ, từ đầu đến cuối hắn đều để cô gái người Hán kia nằm trong tầm nhìn của mình, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đêm nay hắn có thể dễ dàng tìm đến lều của nàng ấy.

Không ngờ giữa đường gặp dê vàng, một đám súc sinh lớn thế này, chỗ chúng đi qua đất vàng mù mịt, Sa dân vì săn bắt chúng mà đội ngũ cũng loạn lên một lúc thì Tống Dương làm sao còn bình tĩnh được, nhưng do bản tính chi phối, Tống Dương cũng không vội vàng, dù sao hắn cũng chỉ cần xác định cô gái người Hán trong đội ngũ người Man là được rồi, đêm nay tìm không được thì ngày mai, ngày mốt, ngày mốt nữa, chắc chắn vẫn có thể tìm thấy.

Thả lỏng tâm tư xong, hắn cũng không lo nghĩ nữa, nhân lúc hỗn loạn này tự mình cũng bắt một con dê vàng nhỏ. Bằng lực tay của hắn, dê vàng làm gì có cơ hội giãy giụa, nó đã bị hắn trực tiếp đè ngay trên đất.

Tống Dương nghĩ vô cùng đơn giản, bây giờ để nó sống, để lúc muốn ăn mới giết, đảm bảo tươi ngon… nhưng tính khí dê vàng quật cường, trên tay hắn không ngừng giãy giụa, không hề nghỉ ngơi phút giây nào, thấy tình hình là nó có thể khiến mình mệt đến chết mất, mà mắt lại thấy người Man ở nơi xa bắt được nhiều dê vàng đến đếm không hết, bọn họ không thể nào ăn hết trong một bữa, dù sao thì sau khi trời tối, hắn tiến vào doanh địa, đi một vòng, cũng sẽ có thể tìm thấy thịt ngon, con dê mình bắt được không giết thì thôi, hắn liền đứng dậy, thả lỏng tay để thả dê đi.

Không ngờ, dê vàng đang giãy giụa, vừa nhảy lên đã lại ngã xuống đất ngay, không biết là do Tống Dương đè hay do nó tự giũa giụa gây nên, xương chân trước gãy rồi.

Trên mặt dê vàng không biểu lộ gì nhưng nó liên tục nhảy lên, ngã xuống, dù yếu ớt nhưng không ngừng kêu rên, nhìn thấy, nghe thấy cảnh này vẫn khiến người ta động lòng, Tống Dương đã mất kí ức, không nhớ mình từng là đại phu hàng đầu thiên hạ nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy mình có lẽ có thể giúp đỡ được, đưa tay đỡ lấy chân đang bị thương của dê vàng, nắn một lúc đã tìm thấy nơi xương bị gãy, vết thương không khó trị, nhưng trong tay không có thanh gỗ để cố định, tên thảo nguyên hoang vu lại không tìm ra vật thay thế, đại phu tốt nhất cũng không xử lý được, Tống Dương không còn cách nào khác, trước tiên chỉ có thể băng bó cho dê vàng bằng vải áo, sau đó kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến lúc đêm tối rồi, doanh địa người Man chìm vào giấc ngủ sâu, Tống Dương lại lẻn vào lần nữa, vừa ngửi vừa tìm, lén vào nhiều lều đến đếm không xuể, bận rộn một mạch đến lúc trời sắp sáng cũng chưa thể tìm thấy mục tiêu nhưng lại trộm được không ít thịt ngon, ngoài ra cũng tiện tay lấy được vài cành cây và dây thừng có thể dùng làm thanh gỗ cố định, vốn hắn còn muốn trộm một bình rượu, không ngờ vừa uống thử một ngụm, kết quả là trong lúc làm trộm lại bị sặc, ho thành tiếng nên nhanh chóng bỏ cuộc rồi.

Việc tìm kiếm lúc nửa đêm giúp Tống Dương phát hiện ra, phòng vệ đêm nay có chút không giống hôm qua, không phải phòng vệ bên trong mà là phòng vệ bên ngoài đặc biệt chú trọng vào hướng tây bắc, phương hướng mà dê vàng chạy đến, cảnh giới đặc biệt nghiêm ngặt, các chiến sĩ Man tráng kiện cả đêm không ngủ, tuần tra qua lại, không biết đang phòng vệ cái gì, có thể người Man cảm thấy rằng phía sau sẽ còn đến một đoàn dê vàng chăng?

Ban đại nhân không đoán sai nhưng chưa hoàn toàn đúng, Sa vương ra lệnh một đám lính cường tráng không tham gia lao động, quả thật là có tâm tư bố trí bắt Tống Dương, nhưng không phải tất cả mọi lính đều để bắt người, đêm nay đại đa số bọn chúng đều được phái đi tuần hướng tây bắc.

Tống Dương sau khi mấtđi kí ức đặc biệt rất thảnh thơi, trước khi trời sáng rời khỏi doanh địa, vừa hát vừa cố định chân gãy cho dê con, cũng đã thoải mái ăn thịt dê rồi, cũng đã tranh thủ lúc trời tối ngủ một giấc rồi.

Hai ngày sau đó, Sa dân rốt cuộc cũng không tiếp tục hành trình. Tống Dương cũng vui vẻ theo đó mà nghỉ ngơi, ban ngày chăm sóc dê con, ban đêm lẻn vào doanh địa tìm người, nhưng không còn may mắn như đêm đầu tiên, cô gái người Hán cũng giống như một cảnh đẹp trong mơ vậy, vô ý thì gặp được nhưng lúc muốn chuyên tâm tìm kiếm lần nữa thì không thấy tăm hơi đâu cả.

Mà về phần sa dân, theo lệnh Sa vương, ăn hết thịt mới đi tiếp, trong hai ngày này, không khí nơi doanh địa vui vẻ, dường như toàn bộ khó khăn đau khổ trong đời này kiếp trước có thể đổi được hai ngày mỗi bữa đều ăn thịt là đã quá đủ rồi. Mọi người trong tộc tâm ý mãn nguyện, vẻ mặt tươi cười chưa bao giờ biến mất. Nhưng trong lúc trú doanh, cảnh giới đối với hướng tây bắc trước sau vẫn chưa từng lơi lỏng, Ban đại nhân và Búp bê sứ như "người trong núi" nên không thể phát hiện điểm dị thường nho nhỏ này.

Hai ngày ba đêm, trước sau tổng cộng bảy bữa cơm, Sa dân gần như đã ăn hết dê vàng bắt được, đến sáng ngày thứ ba, Sa dân lại bận rộn hẳn lên, thu thập doanh địa, tháo dỡ lều trại, tiếp tục khởi hành. Tống Dương tất nhiên đi theo đội ngũ nhưng bây giờ hắn có một rắc rối nho nhỏ: dê con đang bị thương.

Xương cốt gãy rồi không phải một hai ngày là khỏi được, nếu bây giờ bỏ nó lại đây thì lúc trước còn cứu nó làm gì? Tống Dương do dự một lúc, cuối cùng đành bế dê con đi cùng, vừa chạy vừa cười, vốn bắt dê là để ăn thịt, không ngờ cuối cùng lại trở thành người tốt, thật đúng là tự tìm rắc rối. Nhưng sau khi cười, hắn lại nhíu mày… hắn hiểu rất rõ, đối với tiểu súc sinh này, trong lòng mình không hề có cảm tình gì, càng không thể nói đến yêu mến, giữ nó, cứu nó thậm chí bây giờ mang nó theo cùng chạy, phần nhiều là vì một loại cảm giác mơ hồ ở nơi sâu trong lòng.

Một cảm giác rất kì lạ, rất khó giải thích rõ ràng. Có vẻ như hắn đang học theo ai đó? Hay có thể nói là bị ảnh hưởng bởi ai đó? Giống như có một ai đó cực kì thân cận với hắn là người rất tốt, thấy tiểu súc sinh bị thương, lạc đàn cũng sẽ chăm sóc và nuôi dưỡng chúng nó, bản thân thường nghe, thường thấy vậy, thời gian lâu rồi thì thành quán tính, cho nên mới đối tốt với dê con này.

Tống Dương nghĩ trong lòng có lẽ người thân của mình là một người tốt có tính tình lương thiện. Tiếc là từ sáng hắn đã bắt đầu suy nghĩ đến giữa trưa, nghĩ đến đầu óc đau nhức nhưng cũng không thể nhớ ra người đó là ai.

Đội ngũ của Sa dân có số lượng đông đảo, một mạch hướng về phía tây bắc mà đi, hai ngày nghỉ ngơi người người ăn no ngủ kĩ, lúc này di chuyển bước chân đầy sức lực, nhưng mới chạy được nửa ngày, vừa tới lúc giữa trưa, đội ngũ đột nhiên dừng bước… Ông trời không đối tốt, bắt đầu từ sáng sớm thì không trung đã đầy sương khói, càng đi thì mây đen trên trời càng nhiều, không khí cũng càng lúc càng đặc hơn, đến bây giờ thì dường như không còn ở dạng khí nữa, khó chịu đến mức khiến người ta phải dùng sức thì mới có thể thở được bình thường.

Lúc này, Sa vương đã dẫn đội ngũ đến nơi có địa thế tương đối cao, mắt thấy mưa to đang đến, liền truyền lệnh đoàn người tạm ngừng tiến lên, tập trung thành nhóm, dựng lều che mưa ngay tại chỗ.

Không lâu sau đó, một tia sáng màu tím xuyên thủng trời đất, tiếp đó tiếng sấm ầm ầm rung động bốn phương rồi mưa to như trút nước.

Trời đất âm u, mưa đổ ào ạt, khiến người ta tâm trạng u uất, thần sắc các Sa dân cũng khác thường, tụ tập lại bàn tán xôn xao, dường như có việc gì đó sẽ phải phát sinh. Lúc này, bỗng nhiên một tràng âm thanh tù và thấp trầm xuyên thủng tiếng mưa ào ạt, truyền đến mọi ngóc ngách của doanh địa.

Tống Dương từ xa nghe thấy động tĩnh của Sa dân liền lợi dụng lúc mưa to để cẩn thận đến gần, ánh mắt tò mò nhìn thử xem bọn họ định làm gì.

Hiển nhiên phải là một nghi thức đặc biệt, trong tiếng tù và, từng Sa dân chạy ra khỏi lều che mưa, hai ba người tụ hợp lại với nhau, cuối cùng tập hợp lại thành một đội ngũ hơn trăm người.

Hơn trăm sa dân, có nam có nữ, tuổi tác khác nhau, từ thanh niên đến người già đều có, những người này không ai ngoại lệ, cho dù là nam hay nữ thì cũng toàn thân trần truồng, chỉ mặc một cái quần da ngắn, sau khi xếp thành một hàng, toàn bộ ngồi xuống trong nước mưa lạnh lẽo.

Tiếp đó, Sa vương và Đại Tế Ti trong tộc cũng kề vai nhau chạy vào trong trận mưa to, đến phía trước đám người này, hai người họ không để lưng trần mà ngược lại, ăn mặc cực kì chỉnh tề, trên người Đại Tế Ti càng mang đầy các loại trang sức tượng trưng cho thần lực, hai tay dang rộng đón nước mưa, chân không ngừng chuyển động, đám đồng tộc ngồi vây quanh trên mặt đất chậm rãi động đậy, trong miệng không ngừng niệm, dùng ngôn ngữ người Man lớn tiếng cầu nguyện.

Cầu nguyện đại khái kéo dài trong thời gian một nén hương, trong thời tiết tốt tất nhiên không sao nhưng trong mưa to gió lớn vào tiết thu lạnh lẽo này, kéo dài thời gian dài như vậy cũng đủ thấy thành tâm rồi. Sau khi hát điệu cầu thần, Đại Tế Ti lấy từ trong người ra một cái đồng hồ cát, đặt lên mặt đất, sau đó tế tự và Sa vương xoay người chạy về lều che mưa, chỉ để lại hơn trăm người kia vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ.

Vẻ mặt mỗi người đều không tập trung, có người nhắm mắt lẩm nhẩm cầu nguyện, có người mở to cặp mắt, trừng trừng nhìn vào đồng hồ cát…

Đồng hồ chạy không nhanh không chậm, sau khoảng nửa canh giờ, hạt cát cuối cùng cũng rơi xuống, đổi lại là tiếng đồng thanh hoan hô của Sa dân, hơn trăm người đang ngồi trên đất như được giải phóng khỏi trọng trách, vẻ mặt vui mừng đứng dậy, lớn tiếng cười, ôm lấy nhau để chúc mừng. Tống Dương từ xa nhìn mà không hiểu gì cả, nghi thức tắm rửa này của Sa dân thật khiến hắn không thể hiểu nổi.

Lúc này, Đại Tế Ti và Sa vương lại chạy lên phía trước lần nữa, khác với lần trước là sau lưng hai người có tùy tùng khuân một thùng gỗ rất to, Đại Tế Ti dặn dò một câu gì đó, hơn trăm sa dân trong mưa từng người lên trước, đưa tay vào thùng, mỗi người lấy ra một cuộn da dê nhỏ, tự mình không trực tiếp xem mà giao cho tư tế, cái này thì Tống Dương xem có thể hiểu, bọn họ đang rút thăm.

Tiếp đó, các tế tự bình thường đi lên trước, theo kết quả rút thăm mà phân chia hơn một trăm sa dân thành bốn đội, dẫn dắt theo bốn hướng đông nam tây bắc vào trong các lều che mưa vốn đã được chuẩn bị từ sớm.

Tế tự và những người xung quanh đều đã lui ra, chỉ còn Sa vương đứng lại tại chỗ, âm thanh vang dội, ngữ khí thành kính, tuyên giảng gì đó với toàn bộ Sa dân, lời của Sa vương Tống Dương hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng có thể nghe ra âm thanh của Sa vương cực kì vang vọng, không phải âm thanh mà người bình thường có thể hô ra được, căn cơ nội kình của người này thật không tệ, hẳn là đã từng tập luyện qua võ công thượng hạng.

Tuyên giảng của Sa vương không dài, không lâu sau liền kết thúc, sau cùng ông vung mạnh tay một cái, phát ra một tiếng hống to, tiếp đó tiếng tù và liền nổi lên vang trời.

Hơn trăm Sa dân phân tán ra, tiến vào bốn lều che mưa, màn da ở cửa lều đã được cuộn lên, mỗi lều chạy ra một người, khác với lúc trước là lúc này trên người họ mặc áo giáp, tay cầm dao sắc, sau khi cùng thi lễ với Sa vương, mỗi người tự tản ra, cong người giương dao lên, làm tư thế chiến đấu, tiếng tù và vừa dứt thì không cần thêm hiệu lệnh gì nữa, bốn người đồng thanh hống một tiếng lớn, múa dao sắc trong tay xông vào nhau!

Thật sự là một trận đấu sống chết, đồng tộc vừa nãy còn ôm nhau, lúc này lại trở thành thù địch sống chết của nhau, trận đấu không chết không dừng trong cơn mưa to.

Mà mấy vạn người tộc Bạch Âm ở bên ngoài thì đồng thanh hát lên điệu bi thảm, ba người Hán ở trong và ngoài doanh địa cũng nghe thấy rõ ràng, điệu hát từ miệng bọn họ chính là điệu đã được hát vào mấy ngày trước lúc tế tự Tang Phổ chết, là vãn ca.

Đánh đấu tuy dữ dội nhưng ngắn ngủi, ba sa dân nằm chết trên đất lầy, chỉ có một người may mắn sống sót, trên người mấy chỗ bị thương, máu tươi không ngừng trào ra, người này không hề có vẻ vui mừng khi sống sót mà lại úp mặt xuống đất, lớn tiếng gào khóc.

Có tế tự chạy tới trước, đỡ người chiến thắng rời khỏi chiến trường để chữa trị, kéo các thi thể người chết ra một bên để chôn cất.

Mưa to như trút nước, nháy mắt đã rửa sạch hết vết máu, tiếng tù và lại vang lên, nhóm thứ hai, bốn người chạy vào lều che mưa, giống với bốn người trước đó, thân mặc áo giáp, tay cầm vũ khí, đợi tiếng tù và vừa dứt lại bắt đầu trận đấu sống chết, cho đến khi người cuối cùng còn sót lại mới kết thúc, sau đó nhóm thứ ba, nhóm thứ tư… Liên tục như vậy không ngừng, mỗi lần đánh đấu dữ dội cũng chỉ có cùng một kết quả: chết ba người, sống một người.

Tống Dương xem được một lúc, cảm thấy ghê tởm, nhíu mày rời khỏi.

Búp bê sứ cũng đang nhíu mày, cho dù tận mắt chứng kiến, nàng vẫn có chút không dám tin, Sa dân vốn luôn đoàn kết, chan hòa sao lại có nghi thức tế tự tàn nhẫn thế này.

Hơn trăm người chia làm bốn đội, mỗi lần mỗi đội phái ra một người, nếu không có gì ngoài dự kiến, trước sau sẽ có khoảng ba mươi trận giác đấu, nhưng nghi thức của Sa dân chưa thể hoàn tất, lúc mới đánh đến trận thứ hai mươi, mây tản ra, mưa cũng dừng, không trung lại trong xanh trở lại như trước.

Mưa vừa dừng, giác đấu cũng kết thúc, người chiến thắng và các sa dân vẫn chưa kịp ra đấu liền tản ra, mỗi người tự quay về bên người nhà, làm như không có chuyện gì từng xảy ra, giúp tháo dỡ lều che mưa, kiểm tra xe, rất nhanh lại tiếp tục khởi hành…

Có lẽ là trên đường quá nhàm chán mà Ban đại nhân vốn tính tình lãnh đạm lần này cũng trở nên tò mò hẳn lên, vừa đi đường vừa dùng tiếng Man nói chuyện không ngừng với Sa dân ở xung quanh, sau khi hỏi thăm rõ toàn bộ mới thoải mái leo lên xe, giải thích với Búp bê sứ sự việc lúc nãy vừa xảy ra, sau khi ngồi vững, câu nói đầu tiên là:

- Hơn một trăm người kia, toàn bộ đều là tội phạm trong tộc.

Hoặc vi phạm quy định trong tộc, hoặc bỏ bê nhiệm vụ, không nhất định là phạm tội tày trời nhưng ít nhất bọn họ cũng đã phạm sai, thể hệ và chế độ của Sa dân đều rất lơi lỏng nhưng cũng có một số tiêu chuẩn đánh giá đúng sai, cũng tự có phương pháp trừng phạt sai phạm.

Những người phạm sai lầm này sau khi bị tra tìm ra, sẽ không lập tức bị trừng phạt mà là tiếp tục về nhà sống ngày tháng của mình, thậm chí rất "nhân tính", ngoài những nhân vật quan trọng trong tộc là tế tự, Sa vương, những người xung quanh đều không biết bọn họ là tội nhân… Trong Hán cảnh, tuyệt đối là việc không thể tin được, tội phạm không lập tức xử lý, nếu y tiếp tục gây ác hay chạy trốn thì phải làm sao đây?

Đây cũng là khác biệt giữa Sa dân và các tộc khác, Sa dân có ý thức thâm căn cố đế, bản tâm của mỗi người trong tộc đều là lương thiện, thực tế bọn họ cũng đúng như vậy, chế độ "không lập tức trị tội" trong Sa dân đã duy trì không biết bao nhiêu đời, chưa từng có người đã sai lại sai, cũng chưa ai từng bỏ chạy. Đương nhiên, ngoài khác biệt về bản tính, nơi Sa dân sinh sống vốn cũng đã là một nhà giam cực lớn, đơn độc một mình chạy ra khỏi doanh địa thì chỉ có thể lưu lạc nơi hoang dã, gần như không có cơ hội sống sót, chạy trốn là việc không có ý nghĩa nhất.

Tội nhân trước đó ngày tháng qua như thế nào, sau này vẫn cứ tiếp tục, cho đến khi mưa to hay tuyết lớn kéo đến. Sa dân tin rằng chỉ cần là nước từ trời thì sẽ có thể rửa sạch tội ác, cho nên mỗi lần mưa to tuyết lớn chính là ngày thẩm phán bọn họ, ngày thứ tội.

Trong mưa tuyết, toàn bộ tội nhân cũng sẽ chạy ra để bản thân tiếp nhận sự thanh tẩy của nước từ trời, mong muốn rửa sạch nghiệp ác trên người.

Nước đến từ trên trời đại diện cho thiên thần, trước khi giác đấu bắt đầu, đồng hồ cát mà Đại Tế Ti lấy ra chính là ý chỉ của thiên thần, nếu trước khi cát chảy hết mà mưa ngừng thì nghĩa là tội ác của phạm nhân không thể rửa hết, nên thần từ sớm đã thu lại nước mưa, tội của bọn chúng không thể tha thứ.

Trong tình huống như vậy, toàn bộ người sẽ bị xử tử, thi thể không được chôn mà phải hỏa táng, linh hồn cũng sẽ bị tan biến, tuyệt đối không có ngoại lệ.

Ngược lại, sau khi cát chảy hết mà mưa to vẫn đang tiếp diễn, nói rõ rằng thiên thần thương hại tội nhân, cho phép bọn họ thay đổi bản thân. Cho dù tội nhân có thể sống sót trong giác đấu hay không, linh hồn bọn họ cũng đã được khoan thứ.

Cũng giống như toàn bộ người Man sinh hoạt ở nơi nguyên thủy, Sa dân không sợ chết, họ tin thể xác thế nào cũng sẽ mục nát nhưng sinh mệnh thì không có tận cùng, linh hồn mới là thứ mà họ thật sự coi trọng.

Cho nên lúc nãy sau khi cát chảy hết, thấy mưa lớn vẫn tiếp diễn, từ tội nhân đến Sa dân đều vui mừng, niềm vui của tội nhân là do thần linh vẫn chưa bỏ rơi mình, niềm vui của các Sa dân còn lại là vì những tội nhân này dù sống hay chết thì vẫn là người trong tộc của mình.

Nếu đã phạm sai thì nhất định phải bị trừng trị, tất nhiên không đơn giản là chỉ dầm mưa một chút đã bỏ qua tất cả, đồng hồ cát trong trận mưa to chỉ là cứu rỗi đối với linh hồn, giác đấu sau cùng mới là trừng phạt đối với thể xác.

Việc phân nhóm bốn người đánh đấu được tiến hành bằng cách rút thăm công bằng nhất, phải giết chết ai hay bị ai giết chết đều giao cho ông trời quyết định.

Cũng vì tin rằng cho dù ai may mắn sống sót, cuối cùng linh hồn của toàn bộ bọn họ cũng đều đã được thần linh khoan thứ, cho nên các trận giác đấu tàn nhẫn trong mắt Sa dân trở nên vô cùng đơn thuần, đau đớn hay chết chóc của thể xác cũng chỉ là trừng phạt đối với tội đã phạm, nhưng dù sao đi nữa, linh hồn của tội nhân cũng đã được cứu rỗi, ở một thế giới khác, bọn họ có thể được sống mãi, đó mới là điều quan trọng nhất.

Mà trong lúc giác đấu, mưa to ngừng rơi sẽ đại diện cho sự chán nản của thần linh hoặc thần có việc khác phải làm hoặc thần còn muốn khảo sát những tội nhân chưa ra đấu thêm một lúc nữa, cho nên mưa dừng thì trừng phạt cũng theo đó mà tạm dừng, tội nhân chưa đấu để đến lần mưa lớn sau mới lại tiếp nhận thẩm phán.

Ban đại nhân hào hứng kể nhưng Búp bê sứ không quá để tâm, từ sau lần đầu Tống Dương đến, liên tục mấy đêm sau đó nàng đều ngủ không ngon, tinh thần tự nhiên không tốt.

Ban đại nhân thấy vậy, nhíu mày khuyên:

- Có thể ngủ thì ngủ một lát đi.

Búp bê sứ nghe vậy, cười khổ lắc đầu:

- Có thể ngủ được thì tốt rồi, mỗi lần nhắm mắt liền suy nghĩ lung tung, luôn cảm thấy chàng đã đi vào lều trại rồi, liền không kìm được mà mở mắt nhìn thử… Nếu đã như vậy thì chi bằng không ngủ, vẫn tốt hơn nhiều lần vui mừng hụt.

Ban đại nhân ngẫm nghĩ lời Búp bê sứ một lúc, trên khuôn mặt già nhăn nheo xuất hiện một nụ cười:

- Là muốn ngủ mà ngủ không được hay là không muốn ngủ?

Búp bê sứ nhấp nháy mắt, cũng bật cười:

- Là không muốn ngủ, vẫn là muốn đợi chàng.

Lời tuy nói như vậy nhưng sự thiếu ngủ trầm trọng khiến thân thể không cách nào cầm cự thêm nữa, xe khởi hành trở lại không lâu, trong lúc lắc lư, Búp bê sứ đã ngủ say rồi, Ban đại nhân sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, nhẹ nhàng xuống xe, đi theo đội ngũ, trên đường đi, không biết bao nhiêu lần, ngữ khí lạnh lùng mắng Sa dân phụ trách giữ xe, không cho người ta hát, không để người ta cho xe chạy quá nhanh, cũng không cho phép quất roi quá mạnh… Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Đến lúc trời tối dựng trại, Búp bê sứ vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, sau khi dựng xong lều trại, Ban đại nhân nhờ phụ nữ khỏe mạnh trong Sa dân giúp đỡ, bế nàng từ trên xe vào lều, giữa chừng nàng thức dậy một lần, mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy niềm vui, nhưng sau khi nhìn rõ tình hình xung quanh, ánh mắt lại nhanh chóng ảm đảm đi, nhẹ nhàng nói một tiếng "đa tạ" với Sa dân, rất nhanh lại ngủ say trở lại.

Lúc ăn cơm tối, Ban đại nhân cũng không gọi nàng dậy mà chỉ giúp nàng để dành một chén cháo, nàng tỉnh dậy lúc nào thì ăn lúc đó vậy.

Giấc này ngủ đến mê man, không biết đã qua bao lâu, Búp bê sứ bỗng nhiên cảm thấy có người nhẹ nhàng lay động mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn: À, là Tống Dương

Nàng lẩm nhẩm nói một câu:

- Buồn ngủ quá… có việc à?

Vừa nói, vừa xoay người lại muốn tiếp tục ngủ nhưng lập tức giật mình… A! Là Tống Dương!

Búp bê sứ ngồi ngay dậy, dùng sức nhấp nháy mắt, cố sức để mình nhìn rõ ràng một chút, chính là Tống Dương, đang ngồi bên cạnh cười với mình… Tống Dương đang cười, bộ dạng cực kì khách khí!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoat-sac-sinh-kieu/chuong-306/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận