Tống Dương mở to mắt, nương theo khe hở của ngôi lều nhìn ra ngoài, thấy sắc trời tối đen.
Sa dân sống đơn sơ, ngoài trừ trong tay Đại Tế Ti có một sa lậu, toàn tộc khong cần chuẩn bị công cụ chuẩn xác, bình thường đều xem vị trí nhật nguyệt, khi trời đầy mây mưa sẽ không tính xuống, có thể phần nào đoán ra được. Nhưng Tống Dương làm việc và nghỉ ngơi chuẩn xác, trí nhớ không có, nhưng cuộc sống hai mấy năm trước đó đã thành thói quen không thể mất. Khi tỉnh lại, hắn vẫn dậy vào đúng thời gian như trước kia.
Tống Dương vươn đầu nhìn ra ngoài trướng vải, không thấy trăng sao, cũng không có mặt trời, chỉ có một trời đầy mây đen, nặng nề treo trên đỉnh cánh đồng hoang vu.
Mây đen cực thấp, dường như chỉ cần đi lên nóc lều trại, duỗi tay ra có thể chạm được vào chúng… Đích xác là trời đã sáng, nhưng trời rất âm u, mây đen đã che khuất ánh mặt trời.
Tống Dương đi dạo một vòng bên ngoài, cùng Sa dân đón bình minh, nói đùa vài câu, dù sao ai nghe cũng khong hiểu được đối phương nói gì. Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Có lẽ từ kiếp trước sinh tên cũng là lấy chữ "Dương", hắn vốn rất thích thời điểm sáng sớm vạn vật bừng tỉnh, cảm giác rục rịch chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Tuy rằng có thể lặp lại sự nhàm chán của ngày hôm qua, có thể sẽ có chút thay đổi xảy ra kỳ ngộ. Ai biết được? Chờ mong là được. Bởi vậy, mỗi buổi sáng, hắn luôn có một tâm trạng rất tốt.
Khi trở lại lều, Tạ Tư Trạc vẫn còn đang ngủ vùi, trước kia muốn ngủ đều không ngủ được, nhưng từ sau khi tiểu tử Tống Dương kia trở về, nàng vô thức trở nên ham ngủ. Từ sau khi trưởng thành, gặp chuyện không may nàng không còn quá kiên định, khiến nàng hận không thể chết được trong ổ chăn… Tống Dương đi tới nhẹ nhàng đẩy nàng, cười nói:
- Dậy đi, nếu không sẽ qua bữa sáng đó.
Tạ Tư Trạc buồn ngủ díu mắt, miễn cưỡng hé ra nhìn xuống, thấy trời vẫn còn tối đen, thì thào than thở một câu nghe như mình nói mơ, đưa tay kéo tấm chăn, hô một tiếng, đem chăn vây kín mình lại. Xem ra không có chút phản ứng với tiếng gọi của Tống Dương.
Ngủ thêm một lát, một tay ấm áp lại từ dưới thảm vươn đến tìm kiếm, sau đó tìm được tay của Tống Dương, kéo vào trong thảm, ôm vào trong ngực, ngủ càng thư thái hơn.
Tay Tống Dương không thành thật. Tạ Tư Trạc hoàn toàn không để ý tới, dù sao cũng là không rời khỏi giường nổi. Tống Dương lại đợi một hồi, đánh giá nếu không dậy thật quả thực sẽ trễ bữa sáng, bèn giơ tay còn lại vỗ lên mông nàng qua lớp chăn. Một tiếng "bốp" vang lên, ngoài trời bất ngờ bùng nổ một tiếng long trời lở đất, một tia sét lóe lên bốn phía, ngay cả mặt đất cũng bị âm thanh đáng sợ đè tới độ khẽ run run.
Tống Dương hoảng sợ, trong lòng tự nhủ không phải mình vừa vỗ mông vợ mình sao… Tạ Tư Trạc cũng cả kinh mà tỉnh, ngồi bật dậy, chằm chặp hỏi Tống Dương:
- Sét đánh?
Nói xong vội vàng mặc áo choàng, đi ra ngoài trướng vải.
Sấm sét đã bắt đầu, nhưng mưa thì chưa tới, không khí trầm đục oi bức khiến người ta khó thở, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, không lâu nữa trời sẽ mưa như trút nước xuống. Tạ Tư Trạc nhìn sắc trời, bỗng nhiên quay người lại, dùng sức ôm lấy Tống Dương, trong giọng nói kèm theo chút run rẩy:
- Đợi chút… chàng ngàn vạn lần phải cẩn thận, vật lộn cùng sinh tử không được chút mềm lòng, nhất định không thể hạ thủ lưu tình… Nhất định phải còn sống trở về, sau đó đưa thiếp rời khỏi đây.
Từ khi Tống Dương quay về với đội ngũ, Sa tộc Bạch Âm chưa từng thấy mưa qua, cho tới tận giờ phút này… Mưa to đó là nước trời.
Dựa theo tập tục của Sa dân, hôm nay là ngày rửa tội cho những người phạm tội. Chỉ cần Tống Dương thoát tội, sẽ được Sa dân hộ tống rời khỏi phái đoàn.
Ở Bạch Âm, Tống Dương là khách quý cũng là tội phạm. Sa dân đối với hắn tôn kính và thân mật, nhưng họ cũng không cho hắn rời khỏi đây. Huống chi, thân ở nơi cánh đồng rậm rạp hoang vu, Tống Dương còn dẫn theo một ông lão già yếu, một nương tử suy nhược. Cho dù có chạy khỏi được Bạch Âm cũng không có đường mà đi, chín chín phần trăm sẽ chết trên cánh đồng hoang vu này.
Nhưng nếu thông qua lễ rửa tội bằng nước của trời, mọi việc sẽ hoàn toàn thay đổi. Dùng nước trời xóa bỏ thân phận phạm nhân, Bạch Âm sẽ phái người đưa hắn đến biên giới Khuyển Nhung và Hồi Hột, quả thực là con đường sống. Cơn ác mộng đè nặng lên mọi người cũng theo đó mà tiêu tan.
Tạ Tư Trạc vui vẻ kèm theo chút phấn khích, rốt cuộc đợi được trời mưa rồi. Cuối cùng cơ hội rời khỏi nơi này cũng xuất hiện… Lúc này bên cạnh bọn họ truyền đến một giọng nói lạnh như băng, âm trắc chói lọi:
- Trước tiên đừng vui mừng quá sớm, ta đã hỏi qua Sa vương rất thấp, ắt là mưa lớn, nhưng chưa chắc đã là mưa lâu. Có thể dùng làm lễ rửa tội hay không còn phải chờ xem tình hình.
Sa vương của Bạch Âm đáp ứng rồi, sẽ chọn một cơn mưa vừa lớn vừa dài để Tống Dương rửa tội, nếu không đợi đồng hồ chạy hết cơn mưa liền tạnh lại, các tội nhân căn bản không có cơ hội giác đấu, sẽ bị xử trảm lập tức.
Tạ Tư Trạc tức khắc thay đổi thái độ:
- Chúng ta đi tìm Sa vương.
Ban đại nhân sửng sốt, hỏi nàng:
- Thật sự một chút cũng không muốn đợi sao? Nhất định bắt Tống Dương mạo hiểm làm lễ rửa tội?
Tạ Tư Trạc bị lời nói của Ban đại nhân làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu nói:
- Không phải, ngược lại, ta tìm Sa vương là để nói với ông ấy, nếu không nắm chắc cơn mưa này đủ dài, vậy hôm nay đừng làm lễ rửa tội. Không cần xem tình hình, khi nào chắc chắn là mưa đủ dài lúc đó làm lễ rửa tội cũng chưa muộn… Hoặc đợi sang mùa đông đi, tính mạng là quan trọng, không thể dễ dàng mạo hiểm được.
Tuyết lớn mùa đông cũng là nước của trời, có thể dùng làm lễ rửa tội. Mưa hay thay đổi, dài ngắn khó đoán trước, lúc trước có thể đang mưa lớn kèm theo sấm chớp rách trời, một lát sau bất ngờ có thể tan nhanh trời quang mây tạnh. Nhưng tuyết lớn phía bắc thì ổn định hơn nhiều, bình thường sẽ không ngừng lại, sẽ rơi liên tục mấy ngày không thôi.
Ban đại nhân trước sau vẫn lãnh đạm như thế, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nói với Sa dân Bạch Âm chứ đâu phải nói với chó săn Tạ Môn. Đâu thể ngươi nói thế nào thì làm như thế đó?
Tạ Tư Trạc không để ý, đưa Tống Dương đến tìm gặp Sa vương. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, tuyệt đối không dễ dàng để Tống Dương mạo hiểm rửa tội trong trận mưa không rõ ngắn dài. Sa vương thật ra đâu có nói, nghe được ý đồ của Tạ Tư Trạc liền vui vẻ gật đầu cười nói:
- Đây là việc ta sớm đã đồng ý, yên tâm đi…
Nói chưa xong, bỗng nhiên có Sa dân vào trình báo chuyện quan trọng.
Sa vương nghe qua báo cáo, mặt nhăn lại trầm ngâm một hồi, dùng tiếng Man dặn dò vài câu, thuộc hạ nghe xong liền đi. Một lát sau đó tiếng kèn vang vọng khắp doanh địa, vừa mới ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị bắt đầu làm việc, tiếp tục xây dựng nhà ở Sa dân Bạch Âm nghe thấy tiếng kèn, trước tiên là nhất loạt sửng sốt, lập tức ném tất cả dụng cụ đang khiêng trên người xuống, nhanh chân chạy về trong trướng nhà mình, lớn tiếng gọi đám nữ nhân trong nhà hỗ trợ, bắt đầu thay đổi áo giáp và đeo vũ khí.
Sa vương cũng không ngoại lệ, đang được Vương phi mập mạp giúp đỡ, chỉ có khi hiến tế hoặc lễ mừng mới có thể mặc trang phục Vương gia, áo bào rộng thùng thình được lót thêm lớp đệm giáp bên trong, chiến đao đeo bên hông.
Sa vương khi ra khỏi trướng đã ăn mặc chỉnh tề. Thanh niên trai tráng Bạch Âm cũng đã mang võ trang hạng nặng, đại đội nhân mã tập kết ở giữa doanh địa, mỗi người sắc mặt đều trang nghiêm, trong mắt lộ rõ ý chí chiến đấu sôi sục. Tất cả chỉ chờ Sa vương ra lệnh.
Từ khi làm tù binh, đám người Tạ Tư Trạc chưa bao giờ thấy Bạch Âm xếp ra trận hình như thế.
Sa dân chuẩn bị chiến tranh, về phần kẻ thù… Không cần hỏi, nơi này kỵ binh Khuyển Nhung không thể tới, có thể khiến Bạch Âm khẩn trương như thế, cũng chỉ có đại tộc Sa dân.
Quả nhiên, Sa vương thấp giọng giải thích cho Tống Dương:
- Phía trước truyền báo, Sa chủ đích thân dẫn quân mã đại tộc đang xông tới, bọn họ ra đi chính là với tư thế đánh giặc, nếu đàm phán không được sẽ đánh… Nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Mục đích của Sa chủ, tất cả mọi người trong Bạch Âm đều hiểu được, nhưng bọn họ cũng không thể tiếp nhận.
Hiện tại không phải thời điểm khách sáo, Tống Dương đi thẳng vào vấn đề:
- Ta giúp ngươi đánh.
Sa vương lắc đầu:
- Đây là nội chiến của Sa dân, không chút quan hệ với ngươi, không cần giúp đỡ. Ngươi bảo vệ tốt cho lão nhân và nương tử của mình là được.
Lập tức cũng không để ý tới Tống Dương nữa, cất bước đi vào hàng đầu của đội ngũ.
Bất ngờ, Sa vương vẫn chưa nói gì, ông ta chỉ rút ra trường đao chém vào hư không ba lượt, lại nói thêm một câu tiếng Man, khẩu khí trung nguyên vang dội, lập tức dấy lên tiếng rống giận của ngàn vạn chiến sĩ!
Ban đại nhân ở bên cạnh đôi vợ chồng trẻ phiên dịch lại:
- chỉ có tám chữ: Chiến đấu vì tự do, vì gia tộc.
Sau đó Sa vương đưa lá cờ từ trong quân đội dần dần được dựng lên, tiếng hô hào vẫn rất kích động, tất cả những chiến sĩ đều làm theo những bố trí trước đó, dưới sự lãnh đạo của người dẫn đầu rất có trật tực, cùng với Sa Vương đi tới bên doanh trại, chuẩn bị nghênh đón cường địch
Bạch Âm đến doanh địa tuy rằng mới chỉ trong thời gian bốn ngày, Sa vương muốn xây dựng địa doanh thành một mô hình trú quân đã không còn cách nào thực hiện, thậm chí ngay cả hình dáng cơ bản nhất cũng không thể thực hiện được rồi. Tuy rằng có vài hình dáng cơ bản đã được dựng lên, nhưng phần lớn vì bọn họ dựa vào mô hình được cung cấp.
Trong tộc Bạch Âm chiến binh có thể không tới ba mươi ngàn người, trong đó hai mươi ngàn quân theo kế sách Tang Thanh lưu lại kết thành mô hình chiến trận, vững vàng trụ ở tuyến đầu, còn lại mấy ngàn quân hoặc tiến vào công sự, hoặc phân thành những tiểu đội tuần tra tới lui ngoài trận địa yểm hộ đại quân. Các đội hình này không chút chút bấn loạn, so với binh mã nhà Hán, tuy rằng có kém hơn một chút về hình thức bởi không có giáp trụ, quân khí, quân dụng thống nhất nên không được hoàn chỉnh. Nhưng Sa dân khí lực cường tráng, ý chí chiến đấu no đủ, cũng ngưng tụ thành một khí thế, sát thế khác.
Trên đỉnh đầu bầu không khí u ám, trầm uất nặng nề, nhưng mưa vẫn chưa rơi, một luồng sấm sét vừa đi qua vẫn không có chút động tĩnh, cũng chẳng ai biết được ông trời rốt cuộc muốn như thế nào… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Nam nhân gần như đều ở trên chiến trường, mà những nữ tử cường tráng trong tộc vẫn chưa thoái lui, chia thành những tiểu đội gồm khoảng trăm người đứng sau trận hình cách đó không xa.
Các nữ nhân đặt những chiếc cáng đơn sơ ở bên cạnh, một khi chiến tranh nổ ra các nàng sẽ phải đưa các chiến binh bị thương về sau, các nàng cũng là một phần của cuộc đại chiến này. Sau đó không lâu đã đem những chiếc cáng đó vào chiến trường cứu giúp chiến sĩ bị thương, vận chuyển tên hoặc tiếp tế tiếp viện; bên hông các nữ nhân cũng đeo những vật dụng cắt gọt ngắn dài đủ loại, nếu chẳng may nam nhân không còn, các nàng sẽ tiếp tục xông lên.
Nữ nhân cũng là vì Bạch Âm, vì tự do cho đồng tộc Bạch Âm.
Chỉ còn người già và những đứa trẻ giờ phút này không cần tới sự chỉ huy của người khác. Người già che chở trẻ nhỏ tập hợp cùng nhau, lấy số thứ tự, đám người đông nghìn nghịt vẫn yên tĩnh không một tiếng động, hoặc ngồi hoặc đứng lẳng lặng nhìn cha mẹ, nữ nhân che chở trước mặt họ. Ở khắp nơi dưới chân bọn họ, rơi vãi đủ loại vũ khí, chỉ cần xoay người là có thể nhặt lấy, có thể giết người rồi.
Đối với người già yếu mà nói, vũ khí Bạch Âm có chút nặng, với khí lực của bọn họ không thể cầm lâu, cho nên liền giữ lấy nó đặt dưới chân mình.
Tống Dương đem Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân vào chỗ đám người, không ngờ còn thấy được A Đẩu. Nhóc con ánh mắt trong veo, nhìn thấy Tống Dương con ngươi mở to, ánh mắt tò mò, dường như cảm thấy người này nhìn hơi quen mắt, đi tới bên cạnh Tống Dương thuận tay nhéo lên khuôn mặt của hắn, nhóc con lúc này khá mất hứng…
Bố trí được người già yếu nhất, sắc mặt Tống Dương có chút do dự, miệng hắn giật giật, dường như muốn nói gì đó, Tạ Tư Trạc thấy thế cười bảo:
- Muốn đi nên đi đi, thiếp ở đây chờ chàng.
Nói xong đi lên phía trước, lần thứ hai trong buổi sáng trước mặt mọi người nàng trao cho hắn một cái ôm thật mềm mại.
Tống Dương cũng cười, hắn vốn sợ nàng sẽ ngăn cản, khi Tạ Tư Trạc gật đầu, cúi người nhặt một chiến đao bên cạnh một lão nhân Sa nhân, đồng thời nói với ông lão:
- Ông cụ, cho ta mượn đao dùng một chút nhé.
Ban đại nhân thông dịch giúp hắn, ông lão Sa dân cười ha hả nói:
- Cầm đi, ta còn một thanh khác!
Nói xong từ bên hông rút ra một con dao găm, giơ ra trước mặt Tống Dương.
Tống Dương gật đầu với Tạ Tư Trạc, Ban đại nhân, cầm chiến đao hướng về mặt trận của người Bạch Âm chạy tới.
Chờ hắn chạy xa rồi, Ban đại nhân mới hỏi Tạ Tư Trạc:
- Ngươi như thế nào lại thả hắn đi? Không lo hắn bị đánh chết sao?
Tạ Tư Trạc ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, đem chính mình co thành một khối, đây là tư thế ngồi ưa thích của nàng:
- Chàng từng vì an nguy của Yến Tử Bình mà truy tra huyết án của người Man; vì cứu một đứa trẻ Man nhân mồ côi từ trong bụng người mẹ bị thương; vì một đứa trẻ Sa dân không quen biết mà xông vào tận tổ của quái tích… Chàng là tính trời sinh như vậy, chàng coi Bạch Âm là bằng hữu, bằng hữu đánh nhau lẽ nào chàng lại ngồi yên không quản sao? Ta có ngăn cũng không thể ngăn được. Huống chi ta vốn cũng không muốn ngăn, chàng có việc cần làm, ta chỉ có thể đứng bên ủng hộ, sẽ không cản trở.
- Ngươi quá chiều chuộng hắn rồi, dễ làm cho hắn hỏng người.
Cũng không rõ là lão nhân đang cười nhạo hay đang cảnh cáo, câu nói với giọng điệu không mặn chẳng nhạt, không rõ được ý tứ chút nào.
- Chàng không phải loại người được chiều chuộng đâm hư, kỳ thật chàng cũng không cần chiều chuộng.
Tạ Tư Trạc bỗng nhiên mỉm cười:
- Đã sớm hư không thuốc nào chữa được rồi.
Khi Tống Dương vừa nói mượn đạo xông vào trận chiến đến bên cạnh Sa vương, ông có vẻ bất ngờ, nghiêng đầu nhìn hắn:
- Thật muốn đánh nhau, đừng hy vọng ta sẽ chiếu cố ngươi.
Tống Dương cười nói:
- Ta hiểu, ngươi không cần nói trái ý mình đâu.
Sa vương bị hắn cười, không tiếp tục cùng hắn ba hoa, thuận miệng chuyển đề tài:
- Chiến đao của Sa dân so với chiến đao của người Hán các ngươi nặng hơn nhiều, dùng có quen không?
- Ta cảm thấy còn rất nhẹ.
Không phải cậy mạnh, không phải già mồm cãi láo. Chỉ là hắn từng dùng long tước, đưa mắt đi khắp thiên hạ, ngoại trừ long tước sẽ không có cây đao thứ hai khiến hắn cảm thấy vừa tay, cảm thấy không nhẹ.
Đại chiến sắp tới, trong lòng Tống Dương thế nào lại không khẩn trương. Bởi vậy hắn so với lúc bình thường càng khẩn trương hơn một chút, quay đầu nhìn lá cờ Bạch Âm bay cao phất phới, nhắc nhở Sa vương:
- Bảo các huynh đệ đem lá cờ đảo lại đi.
Sa vương trừng mắt:
- Không được! Sự tình khí thế quan binh, trước khi đấu võ không thể tự đảo cờ, vậy còn dựa vào cái gì để đánh?
Tống Dương cũng có đạo lý của mình:
- Ngươi xem khí thế hôm nay, bất cứ lúc nào cũng sẽ có sấm sét nổi ra; Ngươi nhìn địa thế này, vùng đất bằng phẳng đến cả cây cũng không có, lá cờ của ngươi lại đợi sét đánh một cái, khi vào trận lấy gì mà dùng.
Sa vương không nói khoa học chỉ mê tín:
- Không có khả năng, nền tự do của đồng tộc được ông trời chiếu cố, tuyệt không có chuyện sét đánh bất ngờ!
Nói xong, hắn chuyển câu chuyện:
- Lại nói Sa chủ bên kia lá cờ cũng đang phấp phới, thật khong muốn ai đó giống chúng ta là người một nhà.
Những lời này thật ra nhắc nhở Tống Dương, trong lòng cân nhắc một hồi;
- Sa dân các người có thống nhất cờ hiệu hay không?
Sa vương Bạch Âm gật đầu. Năm đó Sa dân phân tán, nhưng linh hồn vẫn hòa làm một, khi cùng Khuyển Nhung bên ngoài ác chiến, để thuận tiện cho chỉ huy, cũng chỉ dùng một lá cờ hiệu tượng trưng cho sự hòa thuận chỉnh thể của toàn tộc. Các bộ tộc đó có lá cờ hiệu của chính mình, cũng thống nhất phụng thờ một lá cờ Đại vương.
Cờ Đại Vương chính là cờ hiệu của Sa chủ. Tuy nhiên trước kia Sa chủ chỉ đưa ra lá cờ tượng trưng, cũng không phải vua chân chính, cờ hiệu của y đại biểu càng có nhiều Sa tộc đoàn kết đối ngoại, mà không phải là uy vọng của Đại vương.
Tống Dương lại hỏi:
- Lá cờ Đại vương này, ngươi sao lại có?
Đợi sau khi Sa vương gật đầu, Tống Dương phá bỏ chủ kiến đến đây, kéo Sa vương Bạch Âm lại nói nhỏ vài câu. Người sau ngẩn người, chợt mỉm cười, truyền lệnh bằng tiếng Man, một đám thanh niên trai tráng Bạch Âm bận rộn lên, rất nhanh, một lá cờ nữa được dựng trước trận tiền còn cao hơn trước, trên lá cờ mang đúng là cờ hiệu Đại vương.
Lúc này bỗng nhiên treo lên cờ của kẻ thù, chiến sĩ Bạch Âm đều lộ vẻ nghi ngờ. Sa vương dù bận vẫn ung dung, ngẩng đầu nhìn Cờ Đại Vương một lát, lại đưa mắt nhìn các chiến sĩ đang bật hơi thở dốc, âm thanh vang dội:
- Ai có thể nói cho ta, lá cờ này giống nhau, vậy hiện giờ nó đại biểu cho điều gì? Vài thập niên trước nó lại tượng trưng cho điều gì?
Không đợi chiến sĩ lên tiếng, Sa vương liền cao giọng tự đáp:
- Lá cờ này biểu hiện cho Sa chủ cao cao tại thượng, đại biểu cho ông ấy là chủ nhân, tất cả Sa nhân là nô lệ của ông ấy… Cũng thật không phải hoàn toàn như vậy. Lá cờ này giống nhau, nó tượng trưng cho sự đoàn kết của các dân tộc Sa dân giống như anh em, thân thiết hòa thuận! Khi đó mỗi bộ tộc đều có tự do riêng của bộ tộc mình, mỗi Sa dân đều có tự do của mình, chúng ta có thủ lĩnh, có huynh trưởng, có tay chân, bằng hữu, duy nhất chỉ là không có chủ nhân.
- Đáng tiếc hiện nay, dưới lá cờ này cái gì cũng không có, lại chỉ có một chủ nhân. Là ai khiến có cán cờ từng tượng trưng cho sự đoàn kết và vinh dự của Cờ Đại Vương cảm thấy hổ thẹn!
- Hôm nay ta dựng lại lá cờ này, bởi vì sợ làm hại Sa chủ hùng mạnh, cho nên cúi đầu chịu thua sao? Sai lầm. Để cho lá cờ này được tung bay đón gió lớn, bởi vì chúng ta biết được bổn ý của nó! Bạch Âm muốn dùng cán cờ này nói cho toàn bộ Sa tộc được biết, Bạch Âm thủy chung luôn coi bọn họ là huynh đệ, chưa từng phản bội. Mặc dù từng rời xa, nhưng chúng ta vẫn đang đứng dưới cán cờ này. Nếu bọn họ gặp nạn, Bạch Âm ta sẽ chịu chết cứu giúp; nếu bọn họ cần hỗ trợ, Bạch Âm sẽ liều mình dốc sức. Chúng ta có thể vì bọn họ trả giá hết thảy, duy nhất không thể dứt bỏ!
- Đồng tộc tàn sát lẫn nhau, không phải là cuộc chiến vẻ vang.
Nói xong, Sa vương nhấc đao lên, chậm rãi vẽ một đường trước mặt mình, tỏ ra ý "không còn chút mặt mũi nào". Kế đó thanh âm đột nhiên cao vút, rống lớn
- Nhưng chiến để giành lấy tự do, Bạch Âm không thẹn với huynh đệ, không thẹn với trời đất, Bạch Âm không thẹn khi đứng trước cờ Đại Vương!
Ầm một tiếng, chiến sĩ Bạch Âm đều rống lớn tiếng…
- Nói đủ rồi.
Tống Dương vẻ mặt nghiêm trang, giọng điệu trịnh trọng, dừng ở chỗ Hán ngữ trong mắt chiến sĩ Bạch Âm khó hiểu, dường như hắn đang muốn khơi mào chiến tranh.
Sa vương vẻ mặt kích động, mắt đầy rẫy chiến ý:
- Ngươi có thể nghe hiểu được không?
Tống Dương chiến đao trong tay lên, chỉ hướng kẻ thù sắp sửa tiến vào vùng đất của mình:
- Nghe không hiểu, nhưng đại khái có thể nhìn phản ứng của mọi người mà hiểu được.
Sa vương cũng giương đao, cùng Tống Dương chỉ về phía trước:
- Không có biện pháp nào, lá cờ trước mặt mọi người vẫn nguyên lành, dù sao vẫn phải phái đoàn người tới nói chuyện.
Lại một tiếng "ầm" lớn vang lên, mấy vạn chiến sĩ Bạch Âm, toàn bộ rút đao chỉ về hướng kẻ thù…âm thanh rống lên phẫn nộ, quần chúng dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Trong chiến sĩ Bạch Âm đều rất coi trọng cờ Đại vương trước trận tiền cao hơn cờ khác của Bạch Âm. Đợi đến khi trời mưa sét đánh xuống, sẽ biết được cán cờ của ai chắc chắn hơn.
Một lá cờ vương, hai tầng hàm ý, đến lúc đó xem Sa vương nói thế nào.
Nếu như sét đánh trúng không cần hỏi, đó là Sa chủ bất nghĩa, khiến cho thần linh nổi giận; nếu sét đánh không trúng, vậy sẽ vĩnh viễn là huynh đệ như tay với chân của Bạch Âm, đạo nghĩa về tự do quả thật không thể khinh nhờn.