Hoạt Sắc Sinh Kiêu Chương 76: Trên đường chạy trốn (P2)

Quốc sư tinh thông Phật hiệu, muốn lừa gạt hai hòa thượng thành thật này rất dễ dàng, đối phương tin tưởng lão hoàn toàn, chỉ nói lão là tăng lữ khổ hạnh, ở thâm sơn nhiễm căn bệnh lạ. Phật tổ từ bi, đối với người qua đường thất vọng cũng muốn lấy tay cứu giúp, huống chi ta là cao tăng đệ tử phật pháp, tăng lữ miếu nhỏ lúc này đồng ý vì lão mà truyền tin, đi mời đồng môn cao tăng của lão tới đây.

Đêm cùng ngày, Quốc sư được người cứu trở về trấn Thanh Quả, miếu nhỏ thôn vắng không hiểu sao lại cháy, hai tăng lữ chết thảm trong đám cháy… Thân ở trong vùng địch, hành tung của Quốc sư quyết không thể để lộ ra ngoài.

Sau bảy ngày, Hoa Tiểu Phi đuổi tới trấn Thanh Quả.

Ba mươi tháng chạp, đêm giao thừa. Cướp Nhất phẩm lôi đã trải qua ba tháng, Tình thành khôi phục không ít sinh khí, tiếng pháo đì đùng, mỗi nhà đều xóa đi ưu phiền, đemtoàn bộ tâm ý đắm chìm trong niềm vui năm mới.

Biệt uyển ngoài thành cũng giăng đèn kết hoa, cung nữ thái giám một thân trang phục đẹp đẽ bận rộn đi lại… Nhưng đèn đỏ cung điện không hợp với nơi đây, trên mặt bọn họ khó thấy được dáng vẻ vui mừng. Từ khi tuần tra Tình thành, sau khi Trung Chú té xỉu, Cảnh Thái liền bệnh nặng không dậy nổi, mặc cho thái y vắt óc nghĩ ra mọi loại thuốc cũng đều vô ích.

Bệnh tình càng lúc càng nặng, mặc cho ai cũng cảm thấy, vạn tuế gia muốn kiên nhẫn không được. Hoàng đế sắp chết, ai dám mang vẻ mặt tươi cười.

Mỗi ngày, Cảnh Thái nhiều nhất chỉ tỉnh táo được một lát, ánh mắt chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, giống như đang chờ đợi ai, lão không để ý tới người bên cạnh, càng không đề cập tới " hậu thế ", nhiều nhất cũng cùng Tiểu Trùng Tử thì thào vài câu gì đó.

Các đại thần bắt đầu thảo luận ứng cử viên mới cho vị trí " Tân đế ", Thái tử đầu tiên Cảnh Thái lập, hiện tại đã biến thành người què, lặng lẽ bị bên ngoài bài trừ. Trên Đại Yến, nếu tuyển người què làm Hoàng đế, đem đặt uy nghi của Hoàng gia ở chỗ nào? Đối ngoại sẽ nhận được vô số lời nhạo báng, đối nội cũng e khó nhận được sự ủng hộ của dân chúng.

Xét qua, chỉ còn lại ba vị tứ, thất, cửu điện hạ, nhưng lão Tứ từ nhỏ điên cuồng, phần sức khỏe so với Cảnh Thái còn kém hơn; Lão Thất lại quá thật thà, tính tình dường như có vấn đề, mặc dù là Hoàng tử cao quý, khi cùng người ngoài nói chuyện, ánh mắt đều phân tán, tránh né, sao có thể gánh vác được việc giang sơn xã tắc; về phần lão Cửu, thật ra rất thông minh, đáng tiếc tuổi còn hơi nhỏ…

Ngày hội xuân mới khắp chốn mừng vui, nơi có người Hán đều là một cảnh tượng vui mừng, chỉ riêng biệt uyển trong hoàng cung, không khí trầm lắng.

Đột nhiên, trên đường thẳng tới biệt uyển bùng lên một đám bụi đất, chẳng qua một lát sau có tiếng vó ngựa truyền đến, một chiếc xe ngựa lao tới với tốc độ nhanh chóng, sáu con tuấn mã kéo xe chạy như bay. Đánh xe là một lão già năm sáu mươi tuổi, tuy rằng lớn tuổi, nhưng nhìn vào bộ dạng của lão, trong lòng đều hiện lên hai chữ: sư tử!

Thân hình hùng khoát, dáng vẻ to lớn, râu tóc theo gió bay bay, ngũ quan toát ra vẻ uy nghiêm.

Chủ quản cấm quân mới được đề bạt, nhậm chức không lâu đã tới tiếp báo, lúc này nhíu mày, biệt uyển so với hoàng cung có phần đơn sơ, nhưng cảnh vệ càng thêm phần nghiêm ngặt, mấy chục dặm trong ngoài có đóng quân, tầng tầng kiểm tra người không phận sự đừng mơ tưởng tới gần, xe ngựa này thế nào lại ung dung đi qua được?

Đợi chủ quan đuổi tới cửa cung xe ngựa cũng đã tới nơi rồi, còn không đợi chủ quan cất tiếng hỏi, lão già liền từ trong ngực một tấm biển ánh vàng rực rỡ, ném vào ngực y, nói:

- Nhìn cẩn thận!

Uy phong diện mạo giống nhau, giọng nói của lão tựa sấm rền, chấn động bên tai khiến người nghe run lên.

Chủ quan cầm tấm kim bài, mới xem một mặt liền giật mình kinh hãi.

Duyên Quang tiên đế, từng ban thưởng miếng " kim bài Như ý ", người khắp nơi nhìn thấy như thấy trẫm giá lâm, thần dân quỳ lạy, lấy nghi lễ nghênh giá chào đón; triều đại Cảnh Thái cũng ban hành một miếng kim bài như vậy, trong tay lão già chính là một trong số kim bài đó. Tướng lĩnh cấm quân kiểm tra qua đúng là kim bài thật, lập tức quỳ rạp xuống đất, hai tay dâng lên hoàn trả kim bài lại cho chủ.

Lão già nói lời giản dị:

- Mở cửa, dẫn đường, kiến giá!

Cửa cung rộng mở cho xe ngựa vào, do chủ qua đích thân dẫn đầu, vào tới tẩm cung Cảnh Thái lão già trước mặt mới ghìm dây cương, nhảy xuống khỏi xe bước nhanh đến thùng xe phía sau, tùy tiện xé toạc màn xe. Không ngờ trong thùng xe là một cỗ kiệu, lão cũng không cần người khác giúp đỡ, một mình thoải mái vác theo tiểu kiệu, đi nhanh về phía tẩm cung.

Chủ quan cấm quân phụ trách ở đó, bước tới ngăn lại, hỏi:

- Bên trong kiệu…

Còn không chờ gã nói xong, kiệu liêm nhoáng lên một cái, lại một tấm kim bài bay ra, rơi vào trong tay gã… Tấm kim bài như ý thứ hai!

Hai tấm kim bài, chia nhau nằm trong tay lão già và trong tay của người trong kiệu, không nói nửa lời vô nghĩa, lập tức tránh đường, đợi tiến vào tẩm cung, lão già giơ cao kim bài, hít hơi mở lời:

- Mọi người lui ra ngoài!

Nói xong, lại đưa mắt nhìn về phía Tiểu Trùng Tử, giọng nói nhẹ nhàng;

- Ngươi ở lại.

Mọi người rời khỏi, chớp mắt trong tẩm cung chỉ còn lại lão già, người trong kiệu, Tiểu Trùng Tử và Hoàng đế Cảnh Thái đang hôn mê trên giường không biết gì, một lát sau, bỗng nhiên truyền tới tiếng Tiểu Trùng Tử khóc lớn, tuy nhiên trong tiếng khóc này, ngập tràn là niềm vui sướng.

Đêm ba mươi, đêm giao thừa, Cảnh Thái hấp hối, Quốc sư trọng thương đã trở về!

Không biết lai lịch lão già cường tráng, tấm kim bài mất tích lâu như vậy, rất nhanh quần thần Đại Yến nghe được tin tức, đều tập trung tới biệt uyển, tề tụ trước tẩm cung, nhưng cánh cửa lớn đóng chặt, thái giám Tiểu Trùng tử bên cạnh Hoàng đế quỳ gối trước cửa, hai tay giơ quá đỉnh đầu, đem hai khối kim bài nắm ở trong tay, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.

Trong phòng lớn, hai nhân vật tuyệt đỉnh liên thủ cứu chữa cho Cảnh Thái.

Quốc sư thương thế vẫn còn, vả lại chỉ còn lại một bàn tay, khi cứu người phải có người hỗ trợ, trên đời này người giúp đỡ lão tốt nhất, chính là Hoa Tiểu Phi Mạc Chúc.

Theo mệnh lệnh, Hoa Tiểu Phi thủ pháp cực nhanh, châm cứu, dùng thuốc, hoặc dùng lực khai thông yếu huyệt, đả thông máu bầm… Nhìn qua hết thảy đều đâu vào đấy, bộ dạng hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, tuy nhiên, trán hai lão nhân chảy mồ hôi lạnh, đủ để nói lên tình trạng bệnh cực kỳ nguy hiểm.

Thẳng đến tận canh sáu, khi mặt trời lên cao, thân thể Cảnh Thái bỗng nhiên run rẩy cựa mình, rồi cứ như vậy nằm trên giường, liên tục phun mấy ngụm máu đen tanh tưởi, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ say. Mà ánh mắt của Quốc sư, rốt cuộc cũng trở nên thoải mái một chút.

Hoa Tiểu Phi thở phào một cái, ngồi bên giường, nhìn Quốc sư lộ ra dáng vẻ tươi cười:

- Cuối cùng vẫn kịp, nếu về muộn ba ngày thì không cứu được rồi.

Nói xong, lão lại thoáng đè thấp giọng:

- Chỉ có điều…

Trình độ y thuật của Quốc sư so với Hoa Tiểu Phi cao hơn rất nhiều, đương nhiên hiểu được lão muốn nói gì, lúc này gật đầu:

- Ta biết.

Cảnh Thái thân thể vốn cường tráng, nhưng trải qua mấy lần bị thương nặng nề thể chất tổn thương trầm trọng, hiện tại có thể cứu sống, nhưng không thể tránh khỏi, sống không được bao lâu. Hoa Tiểu Phi không nói gì thêm, mang nước tới, rửa sạch chỗ máu đen do Cảnh Thái phun ra.

Trải qua bốn canh giờ, trời chuyển về chiều, các đại thần vẫn ở tại chỗ, lo lắng chờ đợi, rốt cục, một chuỗi cọt kẹt của trục cửa vang lên, cửa chính tẩm cung bật mở. Khiến cho tất cả mọi người rơi vào kinh hoàng chính là, người đi ra mở cửa, chính là đương kim vạn tuế gia, giờ này hôm qua còn là hoàng đế Cảnh Thái đang chờ chết.

Sắc mặt tuy vẫn còn yếu, ánh mắt có phần ảm đạm, nhưng trên mặt đã trở nên sống động hơn, ánh mắt tràn đầy nguồn sinh khí, Cảnh Thái bộ dạng vui vẻ, vừa ra khỏi tẩm cung, còn không để tâm các đại thần vấn an, lão liền dành lấy vấn an trước:

- Mấy ngày nay, các vị vất vả rồi!

Cấp bậc lễ nghĩa này sao dám đảm đương, các đại thần vội vàng không ngừng quỳ lạy, mặc kệ thật giả mỗi người đều khóc rống lên nước mắt tuôn trào, tổ tiên phù hộ, long thể vạn tuế không việc gì. Cảnh Thái ngày thường ương ngạch, bất kể thân thể suy nhược, vẫn tự mình đi lên phía trước nâng từng người một, trên mặt dạt dào vẻ tươi cười, niềm vui đến từ đáy lòng, khiến thần thái của lão bay lên! Trong khi lão đỡ Gia Cát Tiểu Ngọc, nói nhỏ với hắn:

- Trẫm lúc trước lệnh ngươi làm hai việc, trước tiên không cần làm nữa, bỏ đi.

Tiếp theo, Cảnh Thái đem Ôn Cẩm Thiên kéo lên, cười nói:

- Nghị triều ngày mai cũng tạm hoãn, không cần nhắc tới!

Gia Cát Tiểu Ngọc và Ôn Cẩm Thiên ngơ ngác nhìn nhau, hai người không hiểu đối với mật chỉ của đối phương thế nào, nhưng rõ ràng cảm nhận được, vị Hoàng đế này của mình, sau một trận bệnh nặng, giống như thay đổi tâm tính…

Mà lúc này, ở sâu trong tẩm cung, trong bóng tối người ngoài nhìn không ra, Hoa Tiểu Phi khẽ giọng nói với Quốc sư:

- Đứa nhỏ này coi trời bằng vung, lại nghe lời ngươi nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tính cách có chút điên cuồng, tuy nhiên rốt cuộc vẫn không ngốc, thiên hạ và báo thù, nên theo thứ tự, chính lão hơn ai hết cũng hiểu được, ngay cả phát cuồng càng không được quan tâm. Quốc sư cũng cười, lập tức chuyển đề tài, giọng khàn khàn lại cất lên;

- Lần này vất vả cho ngươi rồi.

Hoa Tiểu Phi cười ha hả, nghe vậy bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, đáp lại:

- Điện hạ nói quá lời.

Vẻ mặt Quốc sư từ đầu tới cuối hỗn loạn, nhìn không ra biểu cảm trên mặt, nhưng tận sâu trong con mắt đục ngầu, hiện ra một phần nghiêm tuc:

- Nhất định phải cảm ơn…Tiểu Phi, ngươi cũng biết, ta sợ nhất chuyện gì?

Nói xong, cũng không chờ Hoa Tiểu Phi trả lời, Yến Đỉnh liền trầm giọng tự đáp:

- Đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Trên đời này điều ta sợ nhất chính là: ta còn sống, hắn lại không còn.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoat-sac-sinh-kieu/chuong-174/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận