Hoa Đô Thập Nhị Thoa Chương 15 – Thừa nước đục thả câu



    Hoa Đô Thp NhịThoa
    Tác giả: Ngạo Vô Thường
    Chương 15 – Thừa nước đục thảcâu

    Dịch: Hồ Ly Tinh
    Nguồn: holytinh214.blogspot

    ....................

    - Vương lão đệ, ngàn vạn lần xin đừng hiểu lầm, lão ca này tuyệt đối không bao giờlừa cu.

    Lão Mộ đầu dây bên kia nghe tôi hỏi vy thì giọng cũng hơi run, vội vàng cười gượng khẩn nài:

    - Lão đệ à, lúc này cu phải chiếu cố giúp tôi, tht tình là ở công ty lúc này đang có cục diện hỗn loạn, dây dưa nhiều lắm. Có nhiều chuyện tôi không tiện ra tay nên mới mời đứa nhỏ PhỉPhỉđó về giải quyết. Ai ngờgần đây tôi nghe được phong phanh rằng có một vài người đang chuẩn bịdùng thủ đoạn đểđuổi PhỉPhỉra khỏi công ty. Lúc này tôi mới bất đắc dĩmà bàn bạc với người anh em Âu Dương Hoa bày ra một tiểu kế đuổi PhỉPhỉra khỏi nhà và đến ở bên cạnh cu. Tôi biết, chỉcó ở chỗ cu thì dù có hàng trăm hàng ngàn yêu ma quỷ quái gì cũng không thểthoát khỏi tầm mắt của cu được. Lão đệ, coi như lão ca cầu xin cu vy, cu không thểnào nhìn thành quảbao nhiêu năm lăn lộn, liều mạng của tôi bịcướp đi và tôi phải lang thang ngoài đường như vy đúng không?



    Giọng nói của lão rất thảm thương.

    - Hừ.

    Vương Dung lạnh lùng hừ một tiếng.

    - Chuyện này ông đi tìm người khác đi, tôi đã quy ẩn rồi, còn nữa, chuyện vừa rồi ông đã ngấm ngầm dùng mưu và lời dụng tôi, chuyện này tôi sẽ nhớ.

    Mặc dù lão nói một cách rất thảm thương nhưng Vương Dung đã sớm biết lão Mộ kia lúc nào cầu xin người khác cũng làm bộ đáng thương này nọ, có điều nói tht ra thì nghe ông già này lảm nhảm một chút cũng khiến tâm trạng hắn tốt hơn nhiều.

    - Ấy chết, huynh đệ của tôi, hai chúng ta đã có nhiều năm giao tình như vy rồi, cu không thểtrơ mắt thấy chết mà không cứu được, hay là như vy đi, lát nữa tôi mời lão đệ uống rượu, ăn uống no say nhé.

    Lão Mộ bắt đầu nói cười, trêu đùa:

    - Hơn nữa, cô cháu gái PhỉPhỉcủa tôi rất xuất sắc đấy, sao cu không nhân dịp này mà theo đuổi nắm lấy tay nó, như vy là lời quá rồi còn gì. Lão đệ, à không, lão ca à, Vương gia à, nếu lần này cu không chịu giúp tôi thì sau này mỗi ngày tôi đều đến trước cửa nhà cu khóc la om sòm, cu nói xem, nếu cu đem cháu gái tôi ra làm lớn chuyện thì sẽ như thế nào đây..........cu suy nghĩlại đi, ở đó toàn là hàng xóm cũ của cu thôi đấy.

    Vương Dung lắc đầu, hắn biết lão Mộ này từ lâu, mới đây lão vỗ ngực nói cứđến công ty của lão và an dưỡng tuổi già đi, kết quảlà bịlão lừa cho một vố như vy, nói gì thì nói hai người cũng biết nhau được hơn 6 năm rồi. Khoảng thời gian vừa rồi lão Mộ cũng chiếu cố cho hắn không ít, nhất là lúc lo tang sự cho mẹ hắn thì lão đã bỏ tiền ra lo liệu giúp, khi đó hắn còn nhỏ nên không biết phải làm như thế nào. Hơn nữa lão cũng thường xuyên cho người đến mộ của mẹ hắn quét dọn, giữgìn.

    Theo lý mà nói thì với món nợ tình nghĩa này khi lão Mộ gặp chuyện không may mà không giúp thì cũng không được. Nhưng lão già này lại có tính toán và suy nghĩcủa lão khiến hắn rất ghét, nghĩsao mà lại muốn lợi dụng hắn đi làm cái công việc chẳng khác gì bảo mu kia?

    - Lão đệ à, huynh đệ à, tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, cu tht sự thấy chết mà không cứu sao? Nếu tôi xảy ra chuyện thì mấy cô nhi quảphụ ấy phải sống như thế nào đây?

    Hắn nói liên tục, sau đó khóc lóc, nước mắt nước mũi sụt sùi:

    - Lúc đầu, khi tôi gặp cu ở cửa khẩu.....

    - Được rồi, được rồi, coi như là tôi sợ ông rồi.

    Bịlão dùng tới chiêu này Vương Dung nổi hết da gà, tức gin nói:

    - Chuyện này xem như tôi cho qua, nếu còn có lần sau thì ông biết tính của tôi rồi đấy.

    - Được, được.

    Lão Mộ mặt mày hớn hở:

    - Cu nói sao tôi sẽ nghe vy, tôi lấy danh dự của mình ra cam đoan là tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu.

    - Danh dự, hừ.

    Vương Dung hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, nói:

    - Còn nữa, chuyện rắc rối của ông tôi tuyệt đối không nhúng tay vào, tôi chỉcó thểgiúp anh bảo vệ cô bé kia an toàn trong nửa năm, mặt khác, tiền.....

    - Ôi, huynh đệ ai lại nói đến chuyện tiền bạc, đau lòng lắm đó. Huống hồ không phải cu đang rửa tay gác kiếm quy ẩn hay sao? Lấy nhiều tiền cũng không thích hợp lắm đâu.

    Lão Mộ phân bua, nói:

    Như vy đi, tôi mời cu uống rượu, còn cô bé kia thì muốn bao nhiêu cũng được.

    - Đúng là trong lúc huynh đệ có chuyện mà lấy tiền thì quảlà khó coi tht.

    Vương Dung cười ha hả, nhưng không đợi cho lão Mộ được đắc ý, hắn nói tiếp:

    - Có điều tiền trong tay ông cũng có không ít đồng tiền bất chính, chi bằng giúp người làm việc thiện đi. Tôi có một gia đình bằng hữu, con gái của họ bịmắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, cô cháu gái lương thiện của ông cũng đã đóng góp một chút tiền làm từ thiện đấy, còn cân nhắc cảviệc đưa người ra nước ngoài đểđiều trịnữa. Còn phần kinh phí nữa thôi, một người tư bản và có lòng dạđộc ác như ông thì cũng nên làm một chút việc thiện đểtích đức đi.....

    - Ôi cha mẹ ơi, tôi mà là nhà tư bản hả, tôi chỉbuôn bán chút đỉnh đểnuôi gia đình và có thứđểcho vào miệng mà thôi.

    Lão Mộ nghe Vương Dung nói như vy run hết cảngười, vội vàng khóc than:

    - Ở một đất nước chủ nghĩa đế quốc đen tối thì làm gì có ai giàu có nổi, về quan hệ thì tôi kém lắm, chỉcó thểtìm được bệnh viện tốt trong nước thôi.

    - Cũng được, vì là huynh đệ nên sẽ không đểcho ông bịthiệt đâu, lấy ông ba trăm vạn mỹ kim thôi.

    - Haha, việc nhỏ, việc nhỏ thôi mà, chẳng qua vừa rồi tôi chỉnói đùa thôi, đừng nói là nước ngoài, cho dù có đưa đứa bé kia lên sao Hỏa tôi cũng không bao giờhai lời. Lão Mộ này là ai chứ, ai cũng biết tôi là người lương thiện và hay giúp đỡ người khác mà.

    Lão Mộ vừa nghe số tiền kia thì nước mắt chực rơi xuống, ba trăm vạn mỹ kim đó đừng nói là đi nước ngoài thay thn, cho dù thay tất cảbộ phn cơ thểcũng còn dư đấy.

    - Được rồi, tôi cũng không cần biết là ông buôn bán cái gì.

    Vương Dung với vẻ mặt không mấy vui vẻ cắt ngang màn tự biên tự diễn của lão.

    - Chuyện này tôi không tiện đểra mặt, vy nên ông hãy lấy tên của công ty ông đểlàm việc này đi, như vy sẽ thun tiện hơn nhiều.

    Không đợi lão Mộ kịp phản đối, Vương Dung tắt điện thoại, cũng coi như là một sự trảthù nhỏ vì hắn thấy khó chịu khi bịlão lợi dụng.

    Tuy nhiên, trên thực tế với tính cách của Vương Dung thì việc hắn không muốn làm, cho dù có cầm dao kề cổ hắn cũng không bao giờđồng ý. Tuy nhiên làm người thì không thểkhông có lương tâm, người khác giúp mình thì khi họ có việc cần mình không thểtrốn tránh được.

    Huống hồ cái cô đại tiểu thư Âu Dương PhỉPhỉkia, mặc dù tính cách mạnh mẽ, hơi quá đáng, làm việc cũng cố chấp nhưng suy cho cùng thì cũng là một cô nương có tâm tính tốt, lương thiện. Cũng không phải lấy làm vợ nên tính nết tốt xấu với hắn cũng không thành vấn đề, thôi thì xem như lão Mộ nợ mình một ân tình, còn cái cô Âu Dương PhỉPhỉkia thì vn không biết chuyện gì đang xảy ra.

    Vương Dung lại châm thuốc, uểoải bước ra ngoài, hướng về phía Âu Dương PhỉPhỉvy tay nói:

    - Tổng Giám đốc Âu Dương, tôi gần đây cũng đang thiếu tiền, vừa rồi cô nói một thắng sẽ trảmười ngàn một tháng, vy coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

    Âu Dương PhỉPhỉsửng sốt nhưng khóe miệng chợt cười khẩy, ra vẻ xem thường, người này quảnhiên là nhân lúc cháy nhà đi cướp của người khác, đúng là vô liêm sỉ. Trước khi chưa có tiền thì liên tục đuổi mình đi, đến khi nghe trảtiền nhà mười ngàn một tháng thì thay đổi sắc mặt, hừ, nếu bổn tiểu thư không gặp chuyện xui xẻo thì đâu có dễ dàng mà tha cho một người tống tiền trắng trợn như hắn chứ. Nhất là khi con gái nhà hàng xóm bịbệnh nặng, cần nhiều tiền vy mà nửa đồng hắn cũng không cho. Đúng là con người tham lam, keo kiệt.

    Cô lại càng thêm phần ác cảm với Vương Dung, chính là người đang đứng dưới mái hiên kia nhưng lại không thểlàm gì hắn. Chẳng lẽ lúc này lại phải đem những đồ vt có giá trịbán đi sao? Nhưng sợ đến khi chuộc chúng về thì đã bịngười ta làm hư mất rồi, đồ vt nào cô cũng chọn lựa rất kĩnên rất thích nó.

    Còn nữa, những thứkia đều là hàng hiệu Chen, Mike,...lại càng không thểbán đi. Mình không thểvì thiếu tiền mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân được.

    - Được thôi, cùng lắm là nửa năm sau sẽ thanh toán hết tiền nhà cho anh. Hơn nữa tôi ở phòng này cũng không quá ba tháng đâu.

    Đối với người như vy Âu Dương PhỉPhỉkhông muốn nói nhiều, cũng lười tính toán với hắn, cô cũng có đủ tự tin là trong nửa năm tới sẽ có được thành tích không tồi ở công ty. Đến lúc đó dựa theo hợp đồng thì Mộ bá bá sẽ trảcho cô một số tiền không ít.

    - Được, sau nửa năm thanh toán luôn một lần, tôi đồng ý. Nhưng còn chuyện ở ba tháng thì tôi không đồng ý, cô đã thuê nhà này thì phải ở ít nhất là nửa năm.

    Vương Dung nói một cách chắc nịch, phun ra một ngụm khói thuốc, chớp mắt giảvờham của:

    - Bằng không thì không bàn nữa.

    Âu Dương PhỉPhỉtht sự không hiểu nổi thân là một người đàn ông có đủ tay đủ chân mà lại không thấy hổ thẹn, không biết khống chế bản thân lại đi làm cái việc thừa nước đục thảcâu ấy, cô khinh bỉcon người hắn.

    ...............


Nguồn: tunghoanh.com/hoa-do-thap-nhi-thoa/chuong-15-Ncpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận