Mùi thơm của hoa cỏ vương nhẹ vào mũi tôi, trong trẻo và ngọt ngào. Ánh mặt trời ấm áp kéo tôi thức dậy khỏi đêm đen, chầm chậm ngước đầu lên, dụi mắt, cảm thấy đầu mình rối bời.
Đây là đâu? Xung quanh là thảm cỏ xanh ngút tầm mắt, trên đó nở đầy những bông hoa cúc dại màu vàng. Đằng xa kia là một khu rừng, lá cây đang đung đưa nhẹ trong gió, vang lên tiếng ve kêu mùa hè, tiếng kêu nghe thật vui tai.
Tôi đang ở đâu? Tiểu Mao đâu? Tất Thanh đâu? Lảo đảo đứng dậy, tôi định tiến về phía trước, nhưng đứng lên lại cảm giác tứ chi mất cân bằng, cả người tôi không thể nào đứng yên được, bất giác ngã nhào về phía trước, tưởng là do mình chóng mặt nên tôi lại đứng lên lần nữa, nhưng vẫn tiếp tục bị ngã.
Cúi đầu xuống, tôi thấy bàn tay một con mèo nhỏ màu trắng, trên đó có cục thịt hồng hồng và một ít lông tơ mềm như nhung, tôi bất giác lè lưỡi ra liếm, rồi lại vẫy đuôi, rồi mới giật mình nhảy dựng lên, loạng choạng chạy ra bờ ao để soi lại dung mạo của mình.
Sóng nước lăn tăn, nhưng tôi vẫn nhìn thấy hình dáng của mình, một con mèo tam thể với đôi mắt màu xanh lục quen thuộc và chiếc đuôi to với bộ lông dày.
Chuyện gì thế này? Tôi ngây người, nhìn mặt nước thẫn thờ, mãi sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Lẩm bẩm một câu thần chú quen thuộc, trên người tôi xuất hiện một màn khói màu hồng, vây chặt lấy tôi, cả người tôi tê dại, giây lát sau, làn khói bay đi, thân hình nhỏ nhắn đầy lông ban nãy đã kéo dài ra, trong nước xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, tươi tắn, nàng ta có đôi tai màu lam tím, mặc một chiếc váy dài bằng tơ lụa, đó chính là Hoa Miêu Miêu, và cũng là tôi kiếp trước.
Sự việc trước mắt quá thần kỳ, tôi bóp mạnh vào đuôi mình nhưng vẫn không tỉnh dậy khỏi giấc mộng, tôi kinh ngạc ngồi phịch xuống, đầu óc rối như tơ vò, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chẳng nhẽ tôi lại xuyên không lần nữa?
“Hoa Miêu Miêu!” Từ đằng xa vang lên tiếng gọi của Ngân Tử, hắn giang rộng đôi cánh trắng, thở hổn hển bay tới cạnh tôi, miệng vẫn quát tháo không chút lịch sự, “Con mèo ngốc kia, ngủ cho no đi, khỏi phải ăn nữa.”
Tôi nghe tiếng quát quen thuộc thì nhìn Ngân Tử thẫn thờ.
Ngân Tử thấy tôi không phản ứng gì thì huơ tay trước mặt tôi, ngạc nhiên hỏi:
“Thức ăn hôm nay có món cá chép cô thích nhất, sao không thấy vui hả?”
“Tất… Tất Thanh đâu?” Tôi chẳng đếm xỉa gì tới món cá, chỉ hoảng hốt kéo hắn hỏi.
Ngân Tử bị tôi lắc mạnh, điên tiết quát:
“Tất Thanh cái gì?”
Tôi do dự giây lát, lại hỏi:
“Bích Thanh Thần Quân đâu?”
“Cô muốn chết à! Nhắc tới tên gã đó làm gì?” Ngân Tử biến sắc, hắn vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, thận trọng hỏi, “Hay là tên sát thần đó lại tới? Nghe nói gần đây hắn giết rất nhiều tiểu yêu quái ở Lạc Anh Sơn, cả nhà Mạc Ý đều chết rồi, chúng ta có nên trốn đi không?”
“Hả? Lạc Anh Sơn?” Cả người tôi ngây ra, khi cả nhà Mạc Ý chết là lúc tôi còn chưa gặp Bích Thanh Thần Quân.
Ngân Tử kéo tôi vẫn còn như đang trong giấc mộng, vừa đi về nhà vừa lải nhải chửi:
“Đồ mèo ngốc, ngày nào cũng thế, chẳng làm được trò trống gì cả. Nếu không có ta lo liệu thì chắc cô ngồi uống gió Đông Bắc mà sống mất! Mấy ngày này đừng có chạy lung tung, nói không chừng Bích Thanh Thần Quân sẽ tới, cô mà bị làm sao ta chẳng có ai bảo kê, phiền lắm…”
Đầu óc tôi bấn loạn, dọc dường không nói gì, theo Ngân Tử về tới động phủ ở Lạc Anh Sơn, cũng chẳng ăn uống gì mấy, khiến Ngân Tử tưởng tôi bị bệnh, vội vàng chạy đi tìm thầy thuốc.
Nằm trên giường, tôi ngẫm nghĩ kỹ càng những việc đã xảy ra, đầu tôi bỗng dưng đau nhói, phảng phất như một giấc mộng. Cho dù tôi cào cắn bản thân thế nào, thậm chí là ngã cả ra đất mà vẫn không tỉnh lại. Ngân Tử thì sợ hãi hò hét loạn cả lên, tưởng tôi bị trúng tà.
Cuối cùng tôi không biết là mình còn ở trong mơ hay không, thế là đi ngủ, nghĩ tới Tiểu Mao, bất giác nước mắt lại trào ra, tỉnh ngủ rồi phát hiện mình vẫn ở trong động, tôi vẫn là Hoa Miêu Miêu đó.
Ngân Tử hỏi khẽ:
“Miêu Miêu… cô khóc cái gì? Trong mơ khóc mấy lần.”
Tôi hỏi Ngân Tử:
“Có phải ta có một đứa con trai tên Tiểu Mao không?”
Ngân Tử cốc đầu tôi một cái, giận dữ nói:
“Lại còn có con trai, cô kiếm được tấm chồng trước đi đã.” Sau đó cười giảo hoạt, “Nếu không ai cưới cô thì ta có thể miễn cưỡng.”
Tôi mặc kệ hắn, lảo đảo đi ra ngoài, đi lên đỉnh núi Lạc Anh sơn, trên hòn đá to hình tròn ấy, nơi lần thứ hai tôi gặp Bích Thanh Thần Quân, cũng là nơi chàng đã bế tôi đi.
Sờ nhẹ lên hòn đá, nhìn những đám mây ở xa xa, tôi đột nhiên nhớ tới nghi vấn của mình.
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, liệu tôi có làm việc đó lần nữa?
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, chúng tôi có yêu nhau?
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, mọi điều có tốt hơn không?
Kính Hoa Thủy Nguyệt, nhân sinh như mộng. Lưu luyến nhìn một đám mây ở đằng xa, trên đám mây đó không có bóng hình chàng.
Nếu từ nay không gặp lại, liệu có không còn thương nhớ nhau?
Nếu từ nay không thương nhớ nhau, liệu sẽ không còn thương yêu nhau?
Nếu từ nay không thương yêu nhau, liệu sẽ không bao giờ hồi ức?
Nếu ở bên chàng là khiến chàng vĩnh viễn không thể cất cánh bay, khiến tất cả mọi người phải chịu đựng đau khổ, vậy thì thà thiếp một mình nuốt nỗi đau khổ này vào trong.
Cắt đứt mọi nhân duyên, hóa giải mọi tai kiếp.
Từ nay chàng là Bích Thanh Thần Quân trên Thiên Giới, thiếp là Mao yêu Hoa Miêu Miêu, đường ai nấy đi, không bao giờ tương phùng.
Ngồi trong bụi cây, khóc hết lần này tới lần khác, tôi nhớ Tiểu Mao, nhớ Tất Thanh, tim tôi đau đớn tới mức gần như không thể chịu nổi, hai mắt đỏ hoe, cho tới khi Ngân Tử tìm thấy tôi, hắn thấy tôi như vậy thì vội vàng ôm tôi vào lòng quát:
“Ai bắt nạt cô? Tôi đi tính sổ với hắn!”
“Chẳng ai bắt nạt ta cả, ta chỉ muốn khóc thôi.” Tôi lau nước mắt, vội vàng nở nụ cười, nhưng trông vô cùng gượng gạo. Bỗng dưng tôi nhớ tới Tiểu Trà, bất giác hỏi:
“Ngân Tử, ngươi thích ai không?”
“Không…” Ngân Tử nghe tôi hỏi thì khựng lại, nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Tôi nhớ ra cuộc sống của hắn với vợ ở kiếp trước, thấy hơi lo lắng:
“Nếu… ta hại ngươi không tìm được vợ thì thế nào…”
“Thế nào là không tìm được vợ?” Ngân Tử nheo mắt nhìn tôi, khẩu khí có vẻ nguy hiểm.
Tôi nhớ ra một loạt những phản ứng dây chuyền sinh ra khi số phận bị thay đổi, không dám nhắc lại, lập tức nuốt cái tên Tiểu Trà vào bụng, chỉ âm thầm quyết định, nếu gặp lại Băng Hoàn nhất định phải dốc toàn lực ra giúp hai người hoàn thành việc tốt…
Ngân Tử hỏi mãi mà tôi không mở miệng, thế là không vui, hắn kéo tôi về bắt tôi ăn, ra lệnh cho tôi đi ngủ, trước khi ngủ còn định khai thác tôi:
“Có phải cô thích ai rồi không? Ta chưa từng thấy cô khóc bao giờ.”
Tôi giật mình, mãi sau vẫn không nói được gì.
Ngân Tử vốn rất thông minh, sự do dự của tôi khiến hắn hiểu ra, nói nhỏ:
“Có phải người cô thích không thích cô? Rốt cuộc là kẻ nào mù mắt thế hả?”
“Không phải.” Tôi vội vàng lắc đầu, “Là ta không muốn chàng…”
“Thế vì sao cô lại đau lòng?” Ngân Tử ngơ ngác, “Đổi người khác là được, nếu thực sự không được thì cưới ta cũng được, ít nhiều gì cũng hiểu rõ về nhau, ta không bắt nạt cô đâu.”
“Đúng thế… vì sao ta lại đau lòng như vậy?” Tôi không nghe rõ những lời hắn nói về sau, chỉ mệt mỏi ngủ thiếp đi, khóe mắt còn vương một giọt nước. Giọt nước mắt ấy là vì đã từng có được nên mới cảm nhận nỗi đau khắc cốt ghi tâm khi mất đi.
Tính toán lại thời gian, hôm sau chính là ngày Bích Thanh Thần Quân tới đón tôi. Tôi ra khỏi nhà từ sớm, biến thành hình mèo rồi trốn đi để không bị tìm thấy. Địa điểm tôi lựa chọn là trên một cái cây cách tảng đá tròn ấy năm mươi mét, nhờ sự dạy bảo của Bích Thanh Thần Quân nên khả năng nín thở của tôi đã tiến bộ rất nhiều, ở khoảng cách này, chàng không thể phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Chung quy lại thì tôi vẫn muốn được nhìn thấy chàng, nhưng gặp rồi thì sao? Tôi bất giác cười khổ, mắt nhìn chằm chằm lên những đám mây.
Khoảng chiều tối, ánh mặt trời cuối hạ đầu thu dần dần dịu lại, những tia sáng còn sót lại nhuộm đỏ những đám mây, không lâu sau thì ráng chiều rực rỡ y như ngày hôm đó.
Đạp chân lên mây trắng, một nam nhân bay về phía Lạc Anh Sơn, bộ khôi giáp bằng bạc của chàng ánh lên màu máu dưới ánh chiều tà, mái tóc dài của chàng bay trong gió, ngũ quan tinh tế tới mức không thể miêu tả, tay phải ấn lên đốc kiếm, khiến tư thế nho nhã và hơi thở nghiêm nghị hòa quyện lại với nhau, vô cùng quyến rũ, khiến tất cả mọi người đã nhìn một lần là không quên được.
Chàng đè mạnh lên đám mây, dừng chân trước tảng đá mà tôi từng nằm, đưa tay vuốt lên mặt đá, thần sắc có vẻ hoang mang. Đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp liên tục đảo sang xung quanh, dường như đang nóng lòng tìm kiếm cái gì đó. Nhưng chàng không tìm thấy, bởi vậy buồn bã cúi đầu, nhưng không bỏ đi, lặng lẽ ngồi trên tảng đá rất lâu, mãi vẫn không chịu bỏ đi.
Tôi ở trong rừng cây, tim cứ như bị ai đó kéo lên, phải cố gắng lắm mới kìm nén được tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng. Không dám bước ra, không dám gặp mặt, nếu không tôi sợ mình sẽ không thể quay đầu, sẽ lại bước đi trên con đường cũ.
Mặt trời dần dần lặn xuống, ánh trăng chậm chạp nhô lên, chỗ bụi cỏ vang tiếng xào xạc, Bích Thanh Thần Quân đứng bật dậy, lao tới, lôi được một người trong bụi cỏ ra.
Đó là Ngân Tử, hắn run rẩy, sợ hãi.
Bích Thanh Thần Quân hiển nhiên là vô cùng thất vọng, chàng bỏ Ngân Tử xuống, rồi lại đột nhiên hỏi:
“Ở đây còn có yêu quái nào sinh sống?”
“Không có, nơi này chỉ có mình tôi là yêu quái!” Ngân Tử vội vàng thốt lên, “Tôi chưa bao giờ hại ai cả, xin Thần Quân đại nhân tha mạng!”
“Có phải còn có một con Mao yêu không?” Bích Thanh Thần Quân tiếp tục truy hỏi.
Ngân Tử ngần ngừ giây lát, rồi quả quyết nói:
“Chỗ chúng tôi không có Mao yêu! Chắc chắn là không có!”
“Không đúng… không phải như thế…” Bích Thanh Thần Quân thả Ngân Tử xuống, đưa tay ấn lên đỉnh đầu, dường như đang vô cùng đau đớn và khó chịu, chàng có vẻ bối rối, luôn miệng nói, “Chắc chắn còn có một con Mao yêu, một con Mao yêu mái tóc màu xanh lam, đôi mắt màu vàng. Đúng, ta nhớ ra rồi, ngươi tên là Ngân Tử, là yêu tinh quạ trắng, mau nói cho ta biết, Hoa Miêu Miêu ở đâu?”
Cho dù chàng ép hỏi thế nào, Ngân Tử thường ngày yếu đuối, giờ đây chết không chịu khai.
Bích Thanh Thần Quân tức giận, chàng đưa tay ra định tát một cái, nhưng bàn tay giơ lên đến không trung rồi thì dừng lại, dịu giọng:
“Làm ngươi bị thương… Miêu Miêu sẽ buồn.”
Ngân Tử đang nhắm mắt chờ chết, nghe thấy lời chàng nói thì há hốc mồm:
“Sao ngài lại quen nàng ta…”
Câu nói ấy đã khai ra tất cả, Bích Thanh Thần Quân nghe thấy thì mừng rỡ, vội vã kéo tay hắn:
“Ngân Tử huynh đệ, mau đưa ta đi tìm nàng đi, ta có chuyện cần nói với nàng.”
Ngân Tử đảo tròng mắt, thở dài:
“Làm sao mà ta biết được nàng ta chạy đi đâu cơ chứ, con mèo đó lúc nào cũng chạy lung tung khắp nơi, hở một tí lại bỏ đi dăm bữa nửa tháng chẳng về nhà.”
Bích Thanh Thần Quân vô cùng thất vọng, chàng cúi người cảm ơn Ngân Tử:
“Đa tạ, ta sẽ ở đây chờ nàng về.”
“Ngài là thần tướng trên trời, sao có thể ở lại nhân gian chờ yêu quái?” Ngân Tử sợ rụng cả quai hàm.
“Ta chỉ chờ nàng thôi.” Bích Thanh Thần Quân nói xong thì ngồi ngay ngắn lên tảng đá tròn, bất động.
Lúc này tôi đã hiểu chàng cũng có ký ức trước kia, thế là nội tâm lại càng giằng xé gay gắt, không biết mình có nên bước ra gặp mặt không, lại sợ gặp mặt rồi thì sau này sẽ không nỡ xa nhau.
Mặt trăng dần dần dịch lên giữa bầu trời, Ngân Tử thấy Bích Thanh Thần Quân không có ý giết mình thì cũng to gan hơn, lén lén lút lút bò về hang để ngủ, Bích Thanh Thần Quân định ngăn lại, nhưng nghĩ ngợi rồi lại thôi, mặc cho hắn tự do bò đi.
Những hạt sương lạnh lẽo dần dần hình thành trong cơn gió, rơi lên mũi tôi, khiến tôi không nhịn được hắt xì hơi mấy cái, giờ thì muốn trốn cũng khó. Ánh mắt tinh anh của Bích Thanh Thần Quân lập tức xuyên qua khu rừng, thân hình cũng chuyển động theo, chỉ trong chớp mắt đã đi tới dưới gốc cây, nhìn vào nơi tôi ẩn thân, dịu giọng:
“Miêu Miêu, ra đi.”
Tôi co tròn lại, càng không dám cử động.
“Miêu Miêu, nàng giận ta à?” Bích Thanh Thần Quân nghĩ ngợi một lúc lại hỏi, “Bởi vì ta không kịp cứu Tiểu Mao?”
“Không phải, thiếp giận bản thân…” Nghe thấy giọng nói buồn bã của chàng, tim tôi mềm xuống, cuối cùng cũng mở miệng.
“Xuống đây được không?” Bích Thanh Thần Quân hỏi.
Tôi lắc đầu:
“Nếu đây là cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, thiếp sẽ không ở bên chàng nữa.”
Bích Thanh Thần Quân im lặng:
“Xin lỗi, ta đã khiến nàng chịu quá nhiều đau khổ.”
“Chúng ta ở bên nhau sẽ như Ngao Vân nói… gây ra quá nhiều biến cố, chết quá nhiều người, và cũng tổn thương quá nhiều người, thiếp không muốn như thế.”
“Đó không phải là lỗi của nàng!”
“Đó là lỗi của thiếp.”
“Ngay cả Tiểu Mao cũng chết rồi… Tất cả đều tại thiếp không tốt, nếu thiếp ngoan ngoãn không đi gặp chàng thì chàng sẽ không yêu thiếp, sẽ không có việc gì xảy ra hết.” Nước mắt tôi rơi lã chã, nói hết ra những hối hận của mình. “Ngày trước cũng thế, nếu thiếp không theo chàng về Huyền Thanh Cung, chàng sẽ không bị đày xuống trần gian, nếu thiếp không chờ chàng năm trăm năm thì chàng sẽ không bị rơi vào cõi luân hồi, tất cả đều là lỗi của thiếp, là thiếp không tốt.”
“Cho dù nàng không tới gặp ta thì ta vẫn yêu nàng.” Bích Thanh Thần Quân bình thản nói, tôi quay đầu lại nhìn, thần sắc của chàng vẫn tràn đầy vẻ thương yêu, “Cho dù không bị đày xuống trần gian, không bị rơi vào kiếp luân hồi, ta chỉ còn lại một cái xác không có tình cảm, không hiểu về tình yêu, không hiểu về thù hận thì có ích gì? Sống ư? Chỉ để sống thôi ư?”
“Không phải như thế, trước đây không hiểu thì sẽ không bao giờ hiểu. Ngày trước khi thiếp còn là một con mèo vô tâm vô tính, chẳng phải cũng sống rất vui vẻ sao?”
“Nhưng ta cam tâm hiểu, thế nên ta mới ích kỷ đưa nàng về Thiên Giới, nhốt nàng lại bên cạnh ta, rồi lại ích kỷ bỏ nàng mà đi, để nàng cô đơn suốt năm trăm năm, sau đó ta biết rõ tuổi thọ của con người rất hữuạn, ta vẫn ích kỷ bắt nàng ở bên ta tới khi ta già ta chết, cuối cùng bất chấp tất cả để xuống đáy biển tìm nàng, khiến Tiểu Mao phải chết. Chúng ta là phu thê, cho dù là tội lớn tày trời cũng phải cùng nhau gánh vác, vì sao nàng lại nhận hết mọi tội lỗi về mình?”
Nước mắt tôi xuyên qua kẽ lá cây, rơi xuống đất, rơi vào tay Bích Thanh Thần Quân.
“Xuống đi, ta với nàng đều còn nhớ chuyện kiếp trước thì không thể quay đầu được nữa.” Bích Thanh Thần Quân nhìn tôi chăm chú, cứ như thể đang muốn nhìn thấu linh hồn tôi. “Bản tính của rắn là ích kỷ, ta cũng không muốn quay đầu lại, đã được nếm vị ngọt thì ai còn muốn trải qua cay đắng?” Bích Thanh Thần Quân ngừng lại. “Trừ phi nàng hối hận vì đã ở bên ta, vì ta hại nàng phải chịu nhiều đau khổ.”
“Không phải… thiếp không hối hận khi ở bên chàng…” Nhảy xuống khỏi cành cây, biến lại thành hình người, tôi nhào vào lòng Bích Thanh Thần Quân, bất chấp bộ khôi giáp lạnh lẽo, cũng bất chấp thể diện, tôi kéo áo chàng mà chùi nước mắt. “Thiếp chỉ hối hận vì đã khiến người khác gặp xui xẻo cùng chúng ta…”
Bích Thanh Thần Quân im lặng, chàng lặng lẽ lau nước mắt cho tôi, hình như đang suy ngẫm điều gì đó.
“Trên thiên hạ này sẽ không còn Tiểu Mao thứ hai nữa.” Tôi khàn giọng, tim đau nhói, “Nó vừa đáng yêu, vừa thông minh…”
Bích Thanh Thần Quân đột nhiên hỏi:
“Nếu chúng ta tránh khỏi bi kịch vốn có, bắt đầu một câu chuyện mới thì thế nào?”
Tôi ngơ ngác nhìn chàng, lắc đầu tỏ ý không biết.
“Nàng thực sự muốn không quen biết ta? Bắt đầu lại từ đầu sao?” Giọng nói của chàng có vẻ đau đớn.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
“Thiếp chỉ sợ mình làm hại tới chàng.”
“Nàng chưa bao giờ làm hại ta, những gì ta có được nhiều hơn những gì ta mất đi.” Bích Thanh Thần Quân dịu dàng nói, “Mèo ngốc, những lời Ngao Vân nói mà cũng tin, có thể chúng ta thay đổi số phận của rất nhiều người, nhưng thứ chúng ta mang tới không chỉ là bi kịch, cũng có hạnh phúc mà. Ngân Tử cưới Tiểu Trà, Oa Oa cưới Tiểu Thiên, Cẩm Văn với Mạc Lâm, lại còn Hoa Dung được cứu vào Long Cung nữa… Vô Tâm Chi Yêu có thể là vì bị Ma Giới cai quản không nghiêm nên mới thoát ra, nhưng nguyên nhân khiến nó nhập ma không phải là nàng…”
Bích Thanh Thần Quân thong thả kể, tôi nhìn gương mặt chàng, đầu óc đột nhiên sáng tỏ, những suy nghĩ linh tinh biến mất, như bầu trời tháng tám, sáng sủa hơn nhiều.
“Trong lòng cứ có cảm giác khó chịu, hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta thì phải.” Bích Thanh Thần Quân nói xong bèn nhìn lên trời, rồi đột nhiên nở nụ cười, “Hay là chúng ta lên Linh Sơn tìm Phật Tổ hỏi cho rõ.”
“Không cần phải đi nữa.”
Cảnh tượng của Lạc Anh Sơn xung quanh bỗng nhiên vỡ vụn, sau đó biến mất, tiên nữ ở trên trời rải cánh hoa xuống, mùi gỗ đàn hương lan tỏa trong không khí, xung quanh dâng lên hoa quang, phảng phất như muốn chiếu sáng vạn vật trên nhân gian.
Tôi nắm chặt tay Bích Thanh Thần Quân, nhìn mọi thứ xung quanh trắng xóa như cõi hư vô. Một phu nhân xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, đầu bà cài trân châu, gương mặt hiền từ, phục trang hoa lệ, bàn chân giẫm lên đám mây ngũ sắc xung quanh có rất nhiều tiên nữ xinh đẹp.
“Tham kiến Vương Mẫu nương nương.” Tôi đang định kéo tay Bích Thanh Thần Quân hỏi người này là ai, không ngờ chàng đã quỳ xuống, lại còn giật gấu váy tôi, tôi vội vàng quỳ theo chàng, cúi đầu suy ngẫm, không biết đại nhân vật này tới tìm chúng tôi làm gì.
“Có thấy thích Kính Hoa Thủy Nguyệt này không?” Vương Mẫu ngậm cười hỏi.
Tôi với Bích Thanh Thần Quân đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
“Sự tồn tại của con Mao yêu này vốn là một sai lầm, nếu các ngươi đồng ý quay lại trước kia, bắt đầu lại từ đầu thì ta sẽ không trừng phạt ai.” Vương Mẫu tiếp tục nói.
Tôi nhanh miệng, hỏi trước:
“Bắt đầu lại từ đầu tức là khi chúng tôi chưa quen nhau, mọi việc sau đó sẽ không xảy ra đúng không?”
“Nếu quay về quá khứ, Thiên Giới sẽ rửa sạch ký ức của hai người, từ nay không bao giờ gặp nhau.” Khẩu khí của Vương Mẫu vô cùng hiền từ, cũng rất dịu dàng. “Như thế các ngươi sẽ quên đi quá khứ không vui, bắt đầu lại từ đầu. Không bao giờ còn phải chịu khổ, cũng không cần phải nhìn đối phương đau khổ.”
Tôi lại vội vàng hỏi:
“Bắt đầu lại từ đầu chẳng phải là Tiểu Mao không có nữa. Ngân Tử cũng không có vợ, mọi trải nghiệm và tình cảm đều quay về số không? Tôi vẫn là con mèo không hiểu chuyện, Bích Thanh Thần Quân vẫn là con rắn không hiểu tình cảm?”
Vương Mẫu ngần ngừ một lát rồi nói:
“Đúng thế, mọi thứ sẽ không xảy ra nữa. Nhưng cuộc sống như thế đối với các ngươi mà nói chẳng phải là càng tốt hơn sao? Hai người các ngươi đều có linh cốt, nhất là Bích Thanh Thần Quân, sẽ tiến được thêm một bước nữa. Tuy rằng năm xưa Ngọc Đế tức giận trước hành vi của ngươi, nhưng Thiên Giới không muốn lãng phí nhân tài.”
“Thế Tất Thanh thì sao? Tương lai của Hoa Miêu Miêu có Tất Thanh!” Tôi vội vàng hỏi.
“Nếu thay đổi quá khứ và tương lai thì Tất Thanh có thể là một người bình thường, linh hồn hắn sẽ không phải là Bích Thanh Thần Quân nữa.”
“Thần không muốn, làm một bác sĩ thú y cũng rất tốt.” Bích Thanh Thần Quân nghe xong thì trả lời chắc như đinh đóng cột.
Vương Mẫu suy ngẫm giây lát:
“Ngươi nghĩ cho kỹ đi, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của các ngươi, hơn nữa con trai các ngươi đã chết, chẳng có gì để luyến tiếc nữa.”
“Tôi cũng không muốn.” Tôi lắc đầu đáp.
“Vì sao?” Vương Mẫu chau mày.
“Cho dù có thể quay lại trước kia… tôi cũng không muốn bị tẩy rửa ký ức.” Tôi thận trọng nhìn Bích Thanh Thần Quân một cái, thấy chàng mỉm cười gật đầu, thế là tôi thu hết dũng khí, nói tiếp, “Nếu chẳng nhớ gì nữa thì Tiểu Mao sẽ thực sự không còn tồn tại nữa. Hơn nữa tuy rằng trong hồi ức có nhiều chuyện không vui, nhưng cũng có rất nhiều chuyện vui và quan trọng đáng nhớ, cho dù thế nào tôi cũng không muốn mất chúng.”
“Các ngươi thật là không biết điều.” Vương Mẫu có vẻ giận.
Tôi cụp tai, cảm thấy phụ nhân này vô cùng đáng sợ, vội vàng dịch sát vào Bích Thanh Thần Quân.
Vương Mẫu tiếp tục khuyên nhủ:
“Nếu cứ chấp mê bất ngộ, nếu các ngươi cứ kiên quyết ở lại nhân gian thì tương lai thì chỉ là một màn sương mù, không ai nhìn rõ là sẽ đi đến đâu, hơn nữa đời đời kiếp kiếp phải luân hồi chuyển thế, kiếp sau cũng chưa chắc đã được ở bên nhau. Nếu quay về quá khứ, tiền đồ của các ngươi đều vô cùng sáng láng, Bích Thanh Thần Quân sẽ trở thành thống soái tam quân và nhập Phật môn, từ đó địa vị cao sang, không ai sánh kịp. Hoa Miêu Miêu ngươi làm Yêu Vương trên địa giới, bởi vì hiền lành, ngoan ngoãn, không có kẻ địch nên có thể trường thọ vạn năm, xưng bá một phương.”
Trước những lời khuyên nhủ thật lòng của bà, tôi quay đầu nhìn Bích Thanh Thần Quân, hỏi nhỏ:
“Chàng muốn quay về quá khứ làm thống soái tam quân không?”
Bích Thanh Thần Quân chỉ cười hỏi:
“Nàng muốn về làm Yêu Vương của địa giới không?”
Thế là cả hai người chúng tôi đều lắc đầu, từ chối ý tốt của Vương Mẫu.
“Chuyện của quá khứ, lựa chọn rồi thì sẽ không hối hận nữa, cho dù tương lai có khổ thì chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
“Chỉ cần vứt bỏ ký ức là sẽ có được niềm vui.”
“Chúng tôi không muốn vứt bỏ ký ức.”
“Kiếp sau chuyển thế, các ngươi sẽ quên nhau.” Vương Mẫu khuyên nhủ lần cuối.
“Chuyển thế xong như thế nào tôi không biết, nhưng tôi không thể lựa chọn lãng quên, như thế là bỏ rơi Ngân Tử, Tiểu Trà, bỏ rơi Kiếm Nam và Lạc Lạc, bỏ rơi Cẩm Văn và Oa Oa, nhất là… Như thế sẽ thực sự bỏ rơi Tiểu Mao, quay về quá khứ, nó cũng sẽ như chưa từng tồn tại.” Tôi đau đớn nói, “Tôi là mẫu thân của nó, mẫu thân làm sao có thể quên phu quân và con trai của mình. Vương Mẫu nương nương, chẳng nhẽ người cũng lựa chọn lãng quên con của mình sao?”
“Bọn thần tâm ý đã quyết, sẽ không quay đầu.” Bích Thanh Thần Quân nắm chặt tay tôi, như thể muốn truyền thêm cho tôi sức mạnh.
Vương Mẫu thở dài, rồi bật cười, thân hình bà dần dần biến mất trong không trung, hoa tươi và mùi thơm ngập trời phút chốc biến mất, để lại một khoảng không gian trắng xóa, và cả tôi với Bích Thanh Thần Quân còn đang ngây người.
Khoảng trắng xóa tan đi, xung quanh biến thành bóng tối, nặng nề giáng xuống mí mắt tôi, tôi không chống cự lại với cơn buồn ngủ, chìm vào giấc mộng.
Khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã mọc ở đằng Đông, cả người tôi ướt sũng, nằm trên bãi cát, vô số con sóng đang hôn lên chân tôi, còn có một con cua to gan dám bò lên người tôi nhả bong bóng.
Lại một ngày mới bắt đầu.
Mơ màng giây lát, tôi nhảy dựng lên, nhìn ra xung quanh, thấy Tất Thanh cũng ướt sũng nằm trên bãi cát, cách chỗ tôi không xa, anh đang chống tay ngồi dậy, dụi mắt, hình như còn đang ngơ ngác, nhìn thấy tôi thì khựng lại:
“Em có ổn không? Sao chúng ta lại ở đây?”
“Tiểu Mao đâu? Tiểu Mao!” Tôi hét lên, lao sang một đống cát bên cạnh, nửa người Tiểu Mao bị chôn vùi trong cát, nó không mở mắt ra, hình như đang hấp hối.
Tất Thanh cũng nhảy dựng lên theo tôi, lao tới chỗ Tiểu Mao, cố gắng đào cát trên người nó đi, hít sâu một hơi rồi thở phào:
“Còn sống, không sao.”
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, túm lấy vai nó lắc mạnh, lắc được vài cái thì Tiểu Mao mơ màng mở mắt ra:
“Mẹ, trời sáng rồi à? Con buồn ngủ quá…”
“Buồn ngủ cái đầu con ý!” Tôi ngoác miệng ra chửi, túm lấy áo nó mà xé để kiểm tra xem có bị thương không?
Tiểu Mao vội vàng co quần áo lại không cho tôi xé, đỏ mặt nói:
“Con không sao! Mẹ đừng có cởi quần con! Cho dù là mẹ ruột thì cũng không được làm chuyện này! Nam nữ thọ thọ bất tương thân!”
Tôi với Tất Thanh đều vô cùng kiên quyết, vài cái cào đã cởi hết quần áo của nó, để lại mỗi quần lót rồi kiểm tra cẩn thận vết thương trên người nó, phát hiện ra ngoài mấy vết rách và chỗ xương sườn mới bị thương lành lặn có dấu hiệu nứt ra thì không còn vấn đề gì lớn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng thanh cốc đầu nó mà chửi:
“Đồ ngốc, lúc xông tới chỗ Ngao Vân con nghĩ gì hả? Con tưởng mình là quả bong bóng chắc!”
“Con chẳng qua cũng là hiếu thuận muốn cha mẹ sống tốt thôi mà… Hơn nữa xương con bị thương rồi, là bệnh nhân, bố mẹ không nên đánh con mới phải.” Tiểu Mao muốn khóc mà không có lệ, ngồi xổm trên cát vẽ vòng tròn.
“Vì sao chúng ta đều không sao nhỉ? Ngao Vân đâu rồi?” Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện ra vấn đề mấu chốt.
Tiểu Mao gãi đầu, cũng vô cùng kinh ngạc.
“Con chỉ nhớ là khi đó xông tới kích bom nổ, sau đó thì chẳng nhớ gì nữa.”
Tôi còn muốn hỏi tiếp nhưng bị Tất Thanh chặn lại, chàng vui vẻ nói:
“Đừng truy cứu nữa, giờ chúng ta đều không sao chứng tỏ mọi chuyện đã bình yên lại rồi, hay là về nhà thôi, đừng nghĩ gì nữa.”
Nghe khẩu khí của anh cứ như thể đã hiểu ra điều gì đó, tôi vội vàng truy hỏi nhưng anh không nói mà chỉ cười, cõng Tiểu Mao lên rảo nhanh bước chân về phía trước, tôi thấy hai cha con họ đều bình an thì trong lòng cũng thấy an tâm, cuối cùng chẳng hỏi nhiều nữa, cởi đôi giầy dính đầy cát ra rồi chạy đuổi theo.
Tiểu Mao bò trên lưng Tất Thanh, đột nhiên giơ tay ra nắm tay tôi nói nhỏ:
“Mẹ, con yêu mẹ…”
“Tránh ra! Trẻ con xê ra chỗ khác.” Tất Thanh lập tức mắng mỏ, “Mẹ con là do ta tốn bao nhiêu tâm huyết mới tán tỉnh được! Con muốn yêu thì tìm đứa con gái khác ngay! Không được tranh giành với ta!”
“Cứ thích tranh với cha đấy!” Tiểu Mao không cam tâm, phản bác.
“Con không tranh được đâu!”
“Thử lại lần nữa xem! Ngày nào con cũng bò lên giường mẹ, cho cha tức nổ đom đóm mắt!”
“Con mà dám thì ta sẽ chặt đứt cái chân mèo của con.”
…
Tôi nhìn hai cha con họ cãi nhau, cười nghiêng ngả, cơn gió biển mang mùi tanh tanh thổi qua, ánh triều dương tràn đầy sức sống kéo dài cái bóng của ba chúng tôi.
Hai hàng vết chân cùng đi về một hướng.