Hoa Mong Manh Chương 6


Chương 6
Dạ Vũ

Suốt mấy hôm nay, Thủy cứ ríu hết cả lên vì được Huy mời đi cùng. Nó khoe với Ly và ngân nga hát một câu ngốc xít nào đó cả ngày trời. Nó gạ gẫm mượn của Ly một bộ đầm và bù lại Thủy sẽ trả ơn bằng một chầu…trà đá. Ly bật cười trước sự tinh nghịch và hài hước của cô.

-Trời ơi! Tất cả đều là của mày sao? – Thủy không tin vào mắt mình khi Ly mở tủ đồ ra.

Thế là hết cả một buổi chiều, Thủy thì chạy ra chạy vào toilet thay đồ, còn Ly thì nghe đi nghe lại hơn trăm lần mấy câu đại loại như: “trời! cái này ngắn quá” , “Cái này đẹp quá! Mày xem hợp với tao không?” hoặc “trông cái này có già quá khi đi bên cạnh Huy không nhỉ?”…



Mặc dù Ly nói đi nói lại là dáng Thủy khá chuẩn nên mặc gì cũng đẹp, nhưng Thủy hỏi nhiều quá làm cô phát cáu. Tuy vậy, nhìn cái mặt xịu xuống như trẻ con của Thủy là cô lại hết giận ngay.

Rốt cuộc thì hết cả một buổi chiều, Thủy cũng chọn được cho mình một bộ vừa ý. Cũng thật may cô có một người bạn như Ly, chứ không thì đào đâu ra tiền để thuê hay mua một bộ phục trang tử tế cho mình. Thủy chọn lấy một chiếc váy xanh biển ngắn, trông nhỏ xinh như một công chúa đáng yêu với những họa tiết hết sức tinh nghịch cùng với lớp ren xòe tung. Thủy vừa mặc đồ nhìn mình trong gương xong đã hét toáng lên, “vồ” lấy Ly, ôm hôn thắm thiết. Nàng “tân” Cinderella (lọ lem) nắm váy, quay… mấy chục vòng chả hết, cười rạng rỡ vì vui sướng. Và cuối cùng thì Thủy cũng ra về khi trời đã tối muộn, với cả đống túi to chứa cả bộ váy, tóc giả, phấn trang điểm,… của Ly cho mượn. Mặc dù Ly đã đề nghị…trang điểm miễn phí cho cô bé nhưng Thủy nói muốn tự mình thử sức lần này – lần đầu tiên “bôi bôi mấy thứ nhem nhuốc này lên mặt” – trích nguyên văn lời Thủy.

Căn phòng lại trở về với sự lặng yên thường ngày khi không còn tiếng Thủy gào hét. Ly thở dài đánh thượt đi thu dọn mấy thứ còn rơi vãi trên sàn nhà. Cuối cùng cô mở một cánh tủ đã khóa, nhìn vào và mỉm cười. Bộ váy này, cô sẽ mặc.

*

Buổi sáng. Trời trong. Sân trường ồn ào.

-Tối nay anh sẽ tới nhà đón em đi prom nhé! – Việt thân mật. Trông thần sắc anh tốt hơn mọi ngày thì phải.

-Trông anh có vẻ vui quá nhỉ? Nhưng chắc không cần đâu. Em thích tự đến hơn, cũng… để anh bất ngờ hơn nữa!

-Vậy sao? Thế thì anh sẽ chờ xem!

…….

Trong lúc hai người đang thân mật cười nói cùng nhau, có những đôi mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chặp về phía họ.

-Trông đó! Thấy không? Hình như dạo này anh Việt hay đi cùng con bé đó lắm. Giờ lại đang đứng cùng nó kìa. Trời ơi! Không biết chừng tối nay anh ấy còn đi cùng nó cũng nên.

-Mày nói cái gì? Việt lại đi cùng nó á? Không đùa đấy chứ?

-Em đùa chị làm gì. Gần đây bọn nó còn đồn nhau là hai người họ đang yêu nhau kìa!

Phương Uyên nhìn Việt nói cười vui vẻ bên Ly mà tay siết chặt lại.

-Mày quên đi. Tao sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu! – nói rồi cô ả nhíu mày bước đi, rồi quay đầu lại, ném một cái nhìn đầy giận dữ sang phía hai người kia, liếc một cái đứt đôi người rồi sầm mặt xuống đi thẳng.

Có một kế hoạch.

Sáng nay là một buổi sáng đặc biệt hơn bao giờ hết. Tất cả các tiết học đều được nghỉ để dành thời gian cho học sinh chuẩn bị một đêm hóa trang hoành tráng một cách chu đáo nhất. Sân trường nhộn nhịp toàn người, mỗi người một việc. Thành viên hội học sinh phải chạy tơi chạy lui cùng các câu lạc bộ là những người chỉ đạo và phụ trách chính bữa tiệc. Thi thoảng lại vang lên tiếng đổ rầm khi một cô bạn vụng về làm rơi vỡ gì đó, và ngay sau đó là tiếng quát tháo của bà chị hội trưởng đanh đá. Những người không phận sự thì cũng rộn rã không kém trong các lớp học. Các cô nàng chạy tới chạy lui từ đầu tới cuối lớp và làm đủ mọi động tác, hỏi mọi người xem tối nay mình mang cái này trên đầu, trên tay… trông có hợp không. Ly vẫn bị kéo tít vào câu chuyện của Thủy. Tóm lại “nhiệm vụ” của cô là phải dạy cho Thủy toàn bộ các kĩ năng trang điểm và làm tóc một cách hỏa tốc. Tất cả đều háo hức chờ đợi một đêm tiệc cho mình tỏa sáng giữa những người khác.

*

20h 05

Cả sân trường sáng lung linh trong ánh đèn và ánh nến.

Ở đây bây giờ có đủ các thể loại người và… ma. Người có công chúa, có lọ lem xấu xí và lọ lem xinh đẹp, có hoàng tử, có phù thủy và ma thì nhiều vô kể. Nào là ma cà rồng, ma đầu rắn, ma cây, ma mèo, ác quỷ Dracula… Chốc chốc mấy cô nàng yếu tim lại hét lên vì khiếp sợ với mấy trò đùa ác ý của những con ma đẹp trai xinh gái.

Mọi thứ ồn ào như hòa lẫn, tan vào cùng nhau trong tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng nói cười rôm rả. Duy chỉ có một điều duy nhất không hề chìm vào, hay bị hòa lẫn vào cái không khí đó. Duy chỉ có một nơi duy nhất nổi bật lên, khiên tất cả phải ngoái nhìn tò mò và ngưỡng mộ.

Một nữ hoàng phủ màu đen của bóng tối chậm rãi bước từng bước, trên tay cầm một ly nước cũng đen sì, như một thứ chất kịch độc hay chính thứ độc dược ấy càng thể hiện quyền lực và sức mạnh tối cao của nữ hoàng.

Chiếc váy lông vũ đen huyền, trải trên thân mình hoàn hảo, dài tới chấm đất, càng nổi bật trên nền da trắng mịn hồng hào, bó sát lấy khuôn khuôn cổ và bờ ngực đầy đặn của Ly. Đường xẻ dài táo bạo từ gần thắt lưng xuống mép váy đã làm một phần đôi chân thon dài hiện ra thấp thoáng sau lớp ren đen quyến rũ và gợi cảm.

Khuôn mặt ấy chỉ để lộ ra một làn môi căng mọng và một chút của chiếc mũi thanh tú, lấp ló dưới chiếc mặt nạ đen óng ánh.

Ly tự nhiên bước qua tất cả mọi người, kể cả các bạn cùng lớp. Không một ai nhận ra cô trong vỏ bọc kiêu sa và hoàn hảo đó.

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao về việc cô ấy là ai, và đặc biệt đối với mấy chàng trai độc thân là “nàng đi một mình”.

Đáp trả mỗi câu hỏi của các chàng như kiểu “bạn học lớp nào vậy?” “sao cô bé lại đi một mình thế này” là một sự im lặng hệt như màu đen huyền bí, cùng với một nụ cười nửa miệng đầy nghi hoặc và cuối cùng là gót chân quay ngược bước qua chỗ khác. Mấy chàng gần như bị thôi miên hết sạch, ngẩn ngơ nhìn nhau.

Ly không cười với dụng ý là làm họ bị thôi miên như thế. Cô cười vì mấy cậu đó ngốc quá, học cùng lớp với nhau mà không nhận ra.

Vậy thì Việt sẽ tìm ra cô kiểu gì đây?

Nghĩ tới đây mà cô mỉm cười sung sướng khi tưởng tượng ra Việt đang chạy khắp nơi tìm mình.

…15 phút trước…

-Em đã tới chưa vậy? Sao muộn thế? Thế còn điều bất ngờ của anh thì sao?

-Em tới rồi mà. Vấn đề là anh có nhiệm vụ lớn đấy. Anh phải tìm ra em, nhé?!

Ly dập máy, không để anh nói thêm một lời nào và hí hửng bước vào trường.

…….

Vừa nghĩ tới là đã thấy ngay. Từ góc nhìn của cô đã thấy bóng Việt đang chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn kéo tay một cô gái khác qua xem mặt nữa chứ. Lúc này trông anh thật ngầu trong bộ dạng một con ma cà rồng.

“Haha, đố anh tìm được đấy”

Việt bỗng đổi hướng nhìn qua phía cô. Ly thấy vậy, nhẹ nhàng quay người vào trong, chờ đợi. Gần một phút đã trôi qua. Hình như là không có động thái gì lạ. Ly lén quay người lại đã không thấy anh ở đó. Anh không nhận ra cô?

……..

-Chà! Trông cô cũng được đấy!

Trời ạ! Lại cái giọng nói đó, lúc nào cũng làm cô giật mình thon thót.

Huy xuất hiện trong bộ dạng của một thần chết u ám. Gương mặt anh thường ngày trông đã dữ dằn rồi, bây giờ nhìn vào trông còn đáng sợ hơn.

Nhưng Ly không thể phủ nhận đây là ông thần chết đẹp trai nhất trong đời cô từng gặp. Cả người Huy toát ra một lực từ trường xuất phát từ sự nam tính của anh.

Nhưng điều làm Ly bất ngờ lại là việc khác….

-Anh nhận ra tôi?

-Cô chết đi sống lại thêm vài lần nữa tôi vẫn nhận ra.

-Anh đang nói chuyện với con gái mà. Dịu dàng chút đi!

Huy lảng ánh mắt qua chỗ khác, nghiêng đầu hớp một chút rượu đen ngòm y như của cô.

Ly ngạc nhiên:

- Blackmoon?

Huy chựng lại, hạ ly rượu xuống, nhìn qua phía bàn tay trắng nõn nà cầm một ly rượu đen y như của mình rồi như chợt hiểu ra, anh nhếch mép cười khẩy đắc thắng:

-Không. Có vẻ kiến thức của cô về thứ thức uống này kém quá đấy. Tôi uống Blacksun, là thứ rượu chiết xuất 100% nho đen và mạch lúa. Hình như cô chỉ biết tới Blackmoon? Thật ra đó là một thứ cocktail được pha chế từ rượu Blacksun nguyên chất, nên Blackmoon không nồng, cũng như mặt trời luôn gay gắt hơn mặt trăng.

Ly tròn mắt nhìn Huy rồi lại nâng cốc rượu của mình lên nhìn một lần nữa. Không ngờ anh lại am hiểu tường tận về thứ rượu này đến vậy. Quả thật nếu nhìn kĩ thì Blackmoon của cô có màu đen ngả tím chứ không phải màu đen “thuần chủng” như của anh. Trước kia trong một lần đi bar, cô đã vô tình dùng thử thứ cocktail này và yêu thích nó cho tới bây giờ.

-Anh cũng biết khá đấy chứ. Vậy thì để mặt trời gần mặt trăng một chút xem sao – nói rồi cô đưa ly của mình ra, anh cũng hiểu ý chạm cốc đánh keng một tiếng – Mà tại sao anh lại đi thế này? – thấy Huy không hiểu lắm, Ly ngập ngừng nói mà chính cô cũng không biết vì sao mình phải ngập ngừng như thế - Ý tôi là sao Thủy không đi cùng anh?

-Cô bé đang mải nói chuyện với các bạn đằng kia.

Theo hướng tay chỉ của Huy, Ly dễ dàng nhận thấy Thủy đang xúng xính trong bộ váy của mình. Phải công nhận là Thủy rất thông minh và tiếp thu nhanh, xứng đáng làm đệ tử số một của Ly. Chỉ sau vài đường cơ bản mà Ly chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Thủy đã dư sức tự trang điểm và làm tóc cho mình rất điêu luyện. Một gương mặt dễ thương như búp bê với mái tóc mềm mại một vài sóng cong xõa dài, cộng thêm một phụ kiện nổi bật là bông hoa rất to cài ở tai phải, trông Thủy hết sức dịu dàng và xinh đẹp…

Xung quanh Ly lúc này bắt đầu xuất hiện nhiều hơn những lời bàn tán và những ánh mắt tò mò pha lẫn ghen tị. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, ai cũng muốn biết cô là ai mà được đứng cạnh chàng trai đẹp nhất của bữa tiệc – Huy.

-Ơ kìa…! – Ly bất giác thốt lên khi một cậu bé chạy vù qua, do vội vã đã va phải cô. Trong khoảnh khắc đó, đôi cao gót đã phản chủ, không đứng yên nữa mà mất đà trượt lên, khiến cả thân mình cô nghiêng dần về phía sau.

Mắt cô nhắm tịt lại và mường tượng ra cảnh mình sẽ mất mặt thế nào khi nằm sóng soài trên mặt bê tông sân trường.

Cơ thể thôi không rơi mà dừng lại nhanh hơn cô tưởng, không có cảm giác thô rát của mặt bê tông.

ơ thể thôi không rơi mà dừng lại nhanh hơn cô tưởng, không có cảm giác thô rát của mặt bê tông.

Trái lại, cô đang nằm trên một mặt phẳng mềm mại hơn nhiều… là lồng ngực dang rộng của một ai đó, và một mùi nước hoa đặc trưng sực lên.

Mở mắt ra thì thấy rõ Huy đang nắm chặt lấy bờ vai thon gầy của cô. Đầu cô gần như dựa hẳn vào khuôn ngực anh.

Mắt Ly đã mở to hết sức, tưởng như nếu thêm chút nữa chắc tròng mắt của cô sẽ rạn ra mất.

-Chào hai người!

Một tiếng nói rất lạnh vang lên từ phía sau, mà cả hai đoán chắc là nói với mình.

Huy buông tay khỏi cô, vẻ mặt trở về bình tĩnh như chưa hề từng có sự bối rối trước đó.

-Chào mày! – Huy cũng lạnh lùng nói với Việt rồi bước đi tới chỗ Thủy, sửng sốt khi thấy mắt cô đã đỏ hoe lên, nhòe nhoẹt trong lớp phấn màu và mascara.



-Em… Không phải như anh nhìn thấy đâu. – Ly bối rối như một con mèo bị bắt quả tang ăn vụng cá trong bếp, gắng giải thích về sự cố ban nãy. Cô chưa nghe thấy giọng anh lạnh thế này bao giờ.

-Anh biết. Là do cậu nhóc đó. Không biết em của ai mà để nó chạy lung tung thế… Em yên tâm đi, anh không nghĩ gì đâu. Chỉ có điều không ngờ điều bất ngờ của em dành cho anh là nhìn thấy em đang nói chuyện cùng một thằng con trai khác.

Ly bắt đầu cảm thấy bực bội.

“Anh nói là không nghĩ gì đâu, vậy mà lại nói mình đi cùng thằng-con-trai khác ư? Đáng lẽ người muốn giận phải là mình chứ? Anh đã không thể tìm thấy mình cơ mà, để rồi Huy mới nhận ra mình đầu tiên…”

Mắt cô bắt đầu rưng rưng. Dưới lớp mặt nạ, Việt không thể nhận ra nước mắt đang trào đầy bờ mi của Ly, và mắt cô đang đỏ hoe lên.

Ly cảm thấy đau nhói và tức giận vô cùng. Có cảm giác về một cái gì đó, như là một sự xúc phạm, một cái gì đó như là oan ức và uổng công.

Cúi gằm mặt xuống, cô bỏ chạy.

Không ít người ngoái cổ nhìn theo.

Còn lại mình Việt ở đó. Lặng yên. Thẫn thờ.

Ly chạy vội vào nhà vệ sinh, đóng rầm cửa lại. Chống tay xuống lavabo, thở dốc, cô giận dữ tháo bay chiếc mặt nạ lấp lánh kim sa. Nước lạnh buốt chảy ròng trên lớp phấn trang điểm và mascara nhòe đi. Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô thấy rõ sự thê thảm đáng thương hại của mình lúc này. Rõ ràng cô đã làm cái gì sai cơ chứ? Tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt căm hờn giận dữ đó? Tại sao anh lại nói với cô những lời như thế? Thật là vô lí mà!

-Đồ đáng ghét, đáng ghét!

Ly lấy tay đập làm nước bắn tung tóe.

Bỗng...

Cửa bật mở. Hai con vịt bước vào.

Thật ra thì họ có ý hóa trang làm công chúa, nhưng với vài nhúm lông trên đầu, trên tay và sau lưng, trông họ không khác gì mấy con vịt đi lạch bà lạch bạch. Nếu muốn diễn tả bộ dạng của họ một cách chính xác hơn nữa mà không cần “khách khí” thì cái màu vàng chóe choét làm hai nàng vịt trông giống hệt món trứng ốp la.

Thấy có người, Ly vội vàng quệt qua lớp nước dính đầy mặt và đeo mặt nạ vào rồi nhanh chóng quay người bước đi.

-Cô đứng lại đi – Ly nghe rõ cái thứ tiếng chua ngoét ấy phát ra và chắc chắn là nó dành cho mình khi có một bàn tay túm giật tóc cô ngược lại.

“Không xong rồi!”

-Có vấn đề gì vậy – Ly vừa cất tiếng và khoát tay gạt bàn tay ngắn ngủn của cô nàng thứ nhất ra khỏi mớ tóc của mình thì người thứ hai đã giơ tay lên tát thẳng vào mặt cô tới nảy đom đóm.

Ly hết sức sửng sốt nhìn cô ả trong khi ánh mắt cô ta thật như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

-Tiếp tục đi!

Tiếng nói dứt khoát đó vừa vang lên thì Ly đã thấy gáy mình rất đau, có lẽ là cái gì đó rất mạnh chạm phải. Nếu không phải nội lực của cô ả kia là không tưởng thì có lẽ đó cũng là một cái kìm chích điện.

Tối đen. Ly không còn cảm thấy gì nữa. Cô ngất đi trong tay của kẻ đang mỉm cười tự đắc.

*

Bịch!

Chúng hất cô từ trên xe xuống đất như thể ném đi một túi rác. Từ nhỏ tới giờ chưa có ai dám đối xử thô bạo với cô tới như vậy. Cũng chính vì cú rơi đau điếng đó mà cô cũng bừng tỉnh sau một hồi mê man.

Xung quanh cô mọi thứ trông thật bẩn thỉu và cũ kĩ. Mọi thứ ở đây đều lộn xộn rối tung. Có lẽ đây là một cái nhà kho chứa phế liệu cũ.

Phương Uyên thấy cô đã tỉnh, cười mỉm như mình sẽ tiết kiệm được chút kalo dùng để đánh thức Ly dậy. Cô ta hất cằm với con bé béo mập bên cạnh, ra hiệu bỏ cái băng dính trên miệng cô ra.

-Các chị muốn gì? – Ly vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh mặc dù lòng cô đang phát hoảng lên khi lần đầu tiên trong đời hai tay của mình lại bị trói chặt sau lưng như thế này. Cô đang bị bắt cóc.

-Xem ra mày vẫn còn bình tĩnh lắm nhỉ - Uyên ghé sát mặt Ly gằn từng chữ đầy đe dọa – Trông cái mặt mày cũng được đấy, nhưng mày tưởng mình là thiên nga chắc? Im lặng và bớt vênh váo đi đồ chết tiệt!

-Được thôi. Chứ nếu không phải thế thì vì lí do gì mà tôi lại phải gặp chị ở cái nơi tồi tàn này? – cô nhìn xoáy sâu vào đôi mắt đang long sòng sọc lên nhìn mình căm hận và nhả từng lời một cách chậm rãi.

-Hãy thôi cái giọng đạo đức giả tạo đó đi! Nghe thật là buồn nôn! Thật xui xẻo cho mày vì đã làm tao ngứa mắt!

-….

-Tất cả những gì tao muốn nghe là mày hãy nói sẽ tránh xa Việt ra, và không bao giờ qua lại với anh ấy nữa. Đơn giản vậy đấy. Nếu mày hứa như thế thì tao sẽ rất tử tế thôi, đưa mày về tận nhà….

-À ha! Hóa ra chị vì thấy ghen với tôi mà phát điên sắp nổ tung cả óc rồi kìa.

-Mày….

-Vừa rồi là nếu tôi đồng ý. Còn nếu tôi nói không thì sao?

Chát! Lại một lần nữa. Lại một cái tát tạp thẳng vào mặt cô rát buốt.

-Tao chưa nói với mày à? Bỏ cái bộ dạng vênh váo đó đi. Mày nghĩ mày là ai mà dám hạch sách và ra điều kiện với tao?

Cái tát lần thứ hai đã đủ mạnh để Ly nhận ra rằng mình khồn thể ngạo mạn với con người này thêm được nữa. Nói đúng ra là cô đã run lên vì sợ hãi.

Phương Uyên nhẹ nhàng cúi xuống, ngồi chống chân trước sau sát với Ly và đưa tay tóm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang bắt đầu đỏ bừng lên vì nóng rát:



-Có vẻ như là mày không hiểu ý tốt của tao rồi. Thế thì tốt để làm gì nhỉ? – Chị ta kéo mặt Ly sát lại gần hơn, bàn tay siết chặt lấy cằm Ly - Ồ, trông này – cô ta nói bằng cái giọng mỉa mai đáng ghê tởm – Da của mày, mịn màng để làm gì? À còn nữa, nhìn môi của mày không tệ đâu, nhưng có vẻ hơi nhợt nhạt quá đấy!

Thấy Ly thoáng không hiểu, Uyên nhếch mép cười khẩy rồi đưa tay cầm lấy một nửa lưỡi dao lam từ tay con bé xấu xí kia.

-Im lặng đi, tao sẽ để môi của mày hồng hào hơn, nhé? Lúc đó mày sẽ phải cảm ơn tao vì ca phẫu thuật đã giúp mày thoát khỏi cái bộ dạng giả tạo ưỡn ẹo này để đi câu hết thằng này tới thằng khác đấy.

Tất cả cảm xúc trong cô lúc này chỉ còn là sợ hãi tột cùng và sự nhục nhã vô hạn trước những lời khinh bỉ vùi dập cô thế kia.

Uyên đưa gần lưỡi dao nhỏ tới nơi đôi môi của Ly chỉ còn khẽ động đậy. Bằng tất cả sức lực của mình cô lấy chân tì xuống mặt đất, cố dịch chuyển những centimet vô ích. Hai tay bị trói khiến cô không thể di chuyển dễ dàng.

Con người độc ác kia không ra tay luôn mà cứ từ từ tiến lại gần Ly, từng bước từng bước một theo sự chuyển động chậm chạp trên mặt đất như một loài bò sát của cô, cho tới khi lưng cô đã chạm tới kịch tường.

Phương Uyên lại mỉm cười đắc thắng:

-Kết thúc đi! – và lia tay, toan để lại trên gương mặt xinh đẹp kia, giữa bờ môi hoàn hảo ấy một vết cắt dài, để giúp người đó ghi nhớ rằng không được đụng tới bất kì thứ gì của mình, và tất cả những gì mình muốn có.

-AAA

Tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng không phải tiếng Ly.

Trong tích tắc đó, Ly bật người, nhấc chân lên toan đạp vào bụng cô ta, nhưng vì lỡ đà nên mũi giày cao gót đã sượt qua mặt Uyên.

Ly bất thần nhận ra lớp da mong manh trên môi mình đang dần nứt, và có cái gì lỏng lỏng ấm nóng chảy ra.

Nhưng cô biết chỉ một chút máu như vậy không thể sánh được với đòn mà Uyên vừa lãnh trọn. Cô ta ôm mặt vì đau đớn, sau đó hét toán lên khi mở tay ra thấy đầy máu. Bên má phải đã bị rách hẳn một đoạn, chảy máu loang lổ khiến cho khuôn mặt biến sắc, trông giống hệt như một con quỷ đang lồng lộn lên vì cơn đói.

-Giữ nó lại! – Uyên một tay giữ vào vết thương vừa hét lên khi thấy

Ly đang bỏ chạy ra cửa. Đôi chân run rẩy của cô không thể thẳng được con nhỏ béo ú kia, nó đã nhanh chóng tóm được cô và giật mạnh xuống đất. Cả thân thể đổ rầm xuống, sóng xoài trên mặt đất bụi mù. Ly có cảm giác như từng chiếc xương sườn với xương cột sống đang rạn ra từ từ rồi vỡ vụn.

Uyên lồng lộn lao tới bóp nghẹt lấy cổ Ly. Trông mắt chị ta trợn hết cả lòng đen lên trắng dã, lại thêm vệt máu dài loang lổ trên mặt trông không khác gì một con dã thú bị bỏ đói lâu ngày và mới vớ được miếng mồi ngon. Nhưng rồi cô ta cũng đủ bình tĩnh để lấy lại lí trí, buông cổ Ly ra và đưa bộ mặt trở về vẻ lạnh lùng quen thuộc:

-Tao nghĩ lại rồi. Giờ mà làm mặt mày xấu có khi đàn em tao mất vui…

Ly chưa hết shock vì bị bóp cổ thì đã mặt cắt không còn một giọt máu khi thấy một gã to lớn mình đầy lông lá trông mà phát khiếp. Các bộ phim của Mỹ khiến cô thừa hiểu cái gì sắp diễn ra với mình.

-Dán miệng nó vào.

Con bé đi cạnh lại nhanh nhảu làm theo mệnh lệnh, cắt một đoạn băng dính to bản dán chặt vào miệng Ly.

Mọi thứ nhanh hơn cô tưởng tưởng. Cái gã bặm trợn đó lao tới cô như mãnh thú, chồm vào người cô đau điếng, và bắt đầu làm những gì hắn phải làm.

Ly kinh khiếp nghĩ tới những gì tiếp theo sẽ xảy ra mà trào nước mắt. Mọi tiếng hét lên đều tỏa ra trong vô vọng nơi cái băng dính chặn lại.

“Hãy cứu em!”

“Huy ! Việt! Bình thường cả hai luôn bám lấy mình cơ mà! Làm ơn! Cứu em!”

Mùi mồ hôi dầu của gã đó bốc ra nồng nặc và kinh tởm. Trong nước mắt tuyệt vọng của mình Ly còn nhìn thấy hai người kia đang sung sướng cầm máy ghi hình quay lại cảnh này.

-Rồi mày sẽ biết đau khổ là gì… haha

Rốt cuộc tại sao cô lại phải lâm vào cảnh ngộ này? Phải trách ai đây?

Tên lưu manh đó bắt đầu xé toạc váy áo trên người cô ra. Móng tay hắn cào vào da thịt đau đớn. Lông vũ trên váy bay tả tơi.

Mọi sức lực chống cự đều trở nên vô ích khi hai tay vẫn đang bị trói chặt sau lưng. Tiếng khóc nức nở trong lồng ngực hòa lẫn tiếng cười khoái trá tạo nên sự tương phản cùng cực.

Không! Cô không muốn thế này! Cô phải thoát ra khỏi đây, nhưng, bằng cách nào…?

Gã râu xanh giằng xé chiếc váy cho tới khi trên người cô chỉ còn chiếc áo ngực mong manh.

Cô nguyền rủa miếng băng dính đã làm cô không thể gào lên bất cứ một tiếng kêu cầu cứu nào lúc này. Hơn nữa nó cũng làm vết thương khi nãy ở môi thêm đau hơn.

“Hết thật rồi!” – cô nhắm nghiền mắt lại khi cảm thấy đôi tay thô kệch đó bắt đầu mơn man trên bờ ngực của mình.

Tiếng động cơ xe máy vọng lại ầm ầm và ngay sau đó là tiếng cổng sắt của nhà kho bị đạp vào đánh rầm một cái khiến cho tên côn đồ đó cùng hai cô nàng đang chúi vào cái di động quay phim phải dừng lại và ngoái ra. Ly thấy hắn ta dừng lại nên cũng từ từ mở mắt.

Việt xông tới và giáng thẳng vào mặt tên khốn đó một cú đấm khiến hắn chảy máu mũi. Anh hốt hoảng dựng Ly dậy và bỏ băng trên miệng cô ra, giật mình khi nhìn thấy vết xước đang chảy máu và vội vàng cởi áo khoác ngoài quàng lên cho cô.

Phương Uyên và Phương Vi sửng sốt quay lưng định bỏ chạy thì anh đã chạy vù tới trước mặt, nhanh chóng giật lấy cái điện thoại ném bốp xuống và dẫm mạnh lên. Chiếc điện thoại gẫy làm đôi, tan tành.

Bằng tất cả sức bình sinh của mình, Việt gồng mình lên túm lấy cái cổ xương gầy của Uyên và đưa dần lên cao, khiến cô phải dần kiễng lên.

Uyên hoảng loạn há hốc miệng và trợn mắt lên van xin.

Lúc này Ly thấy toàn thân mình đang run lên bần bật, không chỉ vì vừa nãy với gã điên đó mà hơn hết là vì hiện tại.

Trước mắt cô, Việt đang nổi điên lên. Từng đường gân trên gương mặt nổi cộm lên, làm tan biến tất cả vẻ thư sinh mọi ngày, thay vào đó là một sự độc ác và tàn nhẫn vô hạn.

Ly đau đớn và sợ hãi, không phải vì đau ở miệng hay trên người, mà kinh khiếp trước ánh mắt đằng kia của Việt.

Trong đó thấy rõ một sự độc ác và nguy hiểm, quá tàn nhẫn khiến cô cảm thấy anh đang xa mình vời vợi.

Anh không thuộc về cô.

Cô không dám chạm vào ánh mắt cay độc ấy…



-Cô nói đi, rốt cuộc cô có muốn sống nữa không mà dám làm chuyện này? – Việt gằn từng chữ như muốn nói “tôi muốn giết chết cô ngay bây giờ”

-A..anh… - Uyên khóc nhọc gặng từng chữ, tay bấu mạnh vào đôi tay gân guốc kia đang siết lấy cố mình. Dù cho móng tay ả đã cắm vào thịt mình nhưng Việt vẫn không có ý buông lỏng tay.

-bu..ô.n..g r..a… - Uyên thảm thiết tuyệt vọng.

-Buông chị ấy ra, anh Việt, anh sẽ giết chị ấy mất.

Việt nhìn trân trân vào Ly. Bằng cách nào đó cô đã gượng dậy tới chỗ này và nắm lấy tay Việt, nhìn anh cương quyết.

Những nếp nhăn trên trán dần dãn ra, hai hàng mi anh từ từ hạ xuống và cuối cùng cũng buông tay ra khỏi cổ Uyên. Cô ả gần như bị rơi, loạng choạng ngã xuống.

-Chị hãy đi đi! – Ly nói, đầu không ngoảnh lại.

Uyên vẫn lấy tay ôm lấy cổ mình, cố trấn tĩnh để lấy lại nhịp thở bình thường và nhìn hai người đề phòng. Nghe Ly nói vậy, Phương Vi, nãy giờ đứng núp sau cánh cửa chạy vội tới dìu Uyên giục đi mau. Uyên nhìn ra phía sau đưa mắt tìm tên giang hồ đó thì thấy hắn đã bỏ chạy từ trước đó.

-Từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa. Nhớ đấy.

Uyên đang khập khiễng bước đi, ngoái đầu lại. Mắt long lanh sự đau khổ cùng cực.

…….

Gió ngoài kia thổi mạnh lên.

Chỉ còn lại hai người im lặng.

-Anh xin lỗi! Xin lỗi em!

-Đâu phải lỗi của anh. Em phải cảm ơn vì anh đã cứu em đấy.

-Tại sao em lại để yên cho cô ta? Đáng lẽ phải gọi cảnh sát tới bắt chúng vào đồn hết rồi.

-Dù sao thì em vẫn bình thường mà, đã làm sao đâu. Với lại chị ấy làm thế cũng chỉ vì yêu anh mà thôi.

-Anh không cần biết! Anh không thể tha thứ cho bất kì kẻ nào dám làm tổn hại đến em? Em hiểu chứ? Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã nổi nóng với em. Nếu lúc đó em không chạy đi thì…

-Anh đừng nói nữa. Không phải lỗi của anh. Đó là kế hoạch đã sắp xếp từ trước rồi. Thôi, em muốn về!



*

Ly để cho nước xối mạnh vào mặt từ trên vòi chảy xuống. Trong đời cô chưa bao giờ phải trải qua giờ phút nguy hiểm đến thế. Đùng một cái có người dám tát mình tới mấy lần, bị ném bịch xuống đất như một món đồ và hơn hết là suýt chút nữa thôi đã bị hạ nhục bởi những kẻ lưu manh không quen biết đó.

Không thể phủ nhận dù cô có can đảm và cứng rắn tới mức nào cũng không thể che giấu đi được việc toàn thân mình như tan ra, các bộ phận cơ thể trở nên rời rạc và cứ thế run rẩy.

Hơi nước nóng lan tỏa đầy phòng tắm.

Ly đã ngâm mình trong bồn tắm tới hơn nửa tiếng. Cô hi vọng nước nóng sẽ làm mình bớt căng thẳng đi phần nào.

Cô có một chút ân hận vì vẫn thường than phiền với bố về anh vệ sĩ suốt ngày kè kè bên người cô những ngày trước đây. Có lẽ nếu không phải vì anh ra không rời cô nửa bước thì trước tới giờ cô đã khổ sở hơn thế này gấp mấy lần rồi.

Tấm gương lớn mù mịt mở đục. Ly đưa tay gạt một cái.

Cô hiện ra trong gương với một vết nứt trên môi và trên ngực đầy những vết thâm tím mà bàn tay của tên bệnh hoạn đó để lại trên người khi xé toạc váy cô ra. Mọi chuyện dần hiện lại khiến Ly thoáng rùng mình.

Cuối cùng thì sau gần một tiếng rưỡi ngâm mình trong nhà tắm, cô cũng chịu bước ra ngoài. Và đập ngay vào mắt là tấm áo khoác mà Việt đưa cho cô đang treo trên cây quần áo.

Ánh mắt của anh lúc đó lại một lần nữa ám ảnh cô khiến đầu đau choáng váng.

Chưa bao giờ cô lại cảm thấy sợ sệt trước anh như thế này. Tất cả những điều tốt đẹp về anh trước đó dường như đã tan biến theo đêm nay.

Và hơn tất cả, cô không thể gạt ra khỏi đầu mình cảm giác ấm nóng khi áp sát trong lồng ngực Huy ở bữa tiệc.

-Chị Ly à!

Ly giật mình ngoảnh lại. Chẳng có ai cả ngoại trừ Thủy.

“Chắc chắn là Thủy vừa gọi mình, nhưng sao lại là “chị Ly”?”

Thủy vẫn đứng im như phỗng, gương mặt không một chút biểu cảm, nhìn Ly chờ đợi.

Ly hoàn toàn bị á khẩu cho tới tận lúc cả hai đã đứng trên ban công trước cửa lớp học.

Thủy cuối cùng cũng mở lời:

-Sao chị lại im lặng thế?

-Ơ..kìa, Thủy. Sao lại gọi như thế?

-Hì. Có gì đâu. Chị đừng ngại. Em biết chị hơn em hai tuổi mà.

-Ơ… sao..sao em lại biết?

Thủy vẫn cười hì:

-Anh Huy tình cờ nói chị kém anh một tuổi. Vậy là chị hơn em hai tuổi còn gì.

-Ừ thì….

-Ôi trời! chị bỏ cái bộ mặt khó coi đó đi – Thủy cố làm ra bình thường – dù sao em vẫn muốn làm em gái chị cơ mà. Chị em mình vẫn chơi với nhau. Mà chị yên tâm, em không nói cho ai đâu mà sợ, haha.

Ly lặng yên nhìn Thủy. Rõ ràng hôm nay Thủy vẫn cười với cô, nhưng lại nhìn cô bằng một con mắt khác. Ánh mắt đó cứ buồn rười rượi và xa xăm một cách lạ thường.

Cô bé đang buồn.

Vì cái gì?

-Ừm. Cứ cho là như thế đi. Em sẽ là em gái của chị. Vậy nhé! Nhưng Thủy à, em đang có chuyện gì à? Đừng nhìn chị với ánh mắt đó, chị không thích đâu – và Thủy nhìn Ly như không hiểu – chị biết em đang không ổn. Nói đi, chị muốn nghe em.

Thủy khẽ nghiêng đầu. Gió nhẹ thổi làm tóc bay bay. Môi cô bé bắt đầu mím lại và mắt trào nước long lanh, rồi ôm chầm lấy Ly òa khóc nức nở.

Một cô gái dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể giấu hết sự mềm yếu nguyên thủy của người con gái.

Thủy vẫn khóc. Ly chỉ biết ôm lấy vai cô bé. Như sực nhớ ra điều gì, Thủy lại buông Ly ra, cúi mặt xuống lan can khóc tiếp. Nước mắt từng giọt nặng rơi xuống, lan tỏa và thấm dần vào nền xi măng.

-Huy… Anh ấy không hề yêu em… Anh ta yêu người khác rồi!

Ly nhận thấy một phản ứng lạ trong tim mình, và có lẽ điều đó làm giọng cô trầm hẳn xuống:

-Anh ta.. có người khác rồi sao? Em có biết là ai không?

Thủy vẫn không ngẩng đầu lên, tóc xõa che kín mặt:

-Em biết. Nhưng em không nói đâu… nếu nói ra, chắc em sẽ ghét người đó lắm! Anh ấy đã nói với em rằng anh yêu cô gái đó rất nhiều...

-Thủy à…

Cô cũng không biết nên nói gì bây giờ. Mọi thứ cứ như đám chỉ bị rối vậy, xoắn tít vào với nhau, không biết phải gỡ sợi nào trước mới phải.

*

Ly mệt mỏi với tất cả những điều đang xảy ra. Tất cả như quay mòng quanh cô. Mọi thứ làm cô khó hiểu và không tài nào lí giải được. Tại sao Thủy lại nói những lời như thế? Có chuyện gì giữa cô và Thủy sao? Còn Huy, anh ta đã yêu người khác rồi ư? Ai vậy?

Nhưng quan trọng hơn hết thảy là cô sẽ phải chọn lựa lại quyết định mà tưởng như nó rất chắc chắn từ trước đó.

Trả lời Việt.

Những tưởng như cô đang dần sẵn sàng chấp nhận anh, và sẽ mỉm cười thật tươi và đồng ý làm bạn gái Việt, nhưng giờ đây cô lại rụt rè thu mình lại.

Anh xa lạ quá. Khoảng cách ấy làm cô hoảng sợ.

Cô như lờ mờ nhìn thấy một con người khác trong anh.

Vẫn biết anh rất tốt với cô, luôn biết quan tâm tới người khác và có thể sưởi ấm bất kì ai đang cô đơn hay lạnh lẽo.

Nhưng …

Thôi! Đau đầu quá! Không nghĩ nữa!

Vậy hát một bài quả là không tệ?

“An empty street, an empty house, a hole inside my heart. I’m all alone, the rooms are getting smaller… (Con phố, ngôi nhà trống vắng và một vết thương trong trái tim em. Cô đơn hoàn toàn và căn phòng như đang nhỏ lại...)

I wonder how, I wonder why, I wonder where they are. The days we had, the songs we sang together, oh yeah… (Em tự hỏi tại sao, và đâu mất rồi những ngày chúng ta có nhau, những bài ca mà ta đã hát...)

Sân thượng tầng 5 của khu nhà cũ bắt đầu nổi gió, thổi tung mái tóc rối bù. Ly bám vào lan can, hát với tất cả những sự thổn thức.

Gió như đệm nhạc cho giọng hát bé nhỏ và êm dịu…

Âm nhạc luôn đem lại những hiệu quả tuyệt vời. Cô bắt đầu cảm thấy thư giãn hơn phần nào.

“…..Reaching for the love that seems so far” (Kiếm tìm một tình yêu dường như đã mãi xa...)

-Hóa ra cô cũng biết hát nữa.

Lại nữa rồi. Lại cái giọng nói đáng ghét ấy, toàn phá đám và làm cô cụt hứng.

Đang cao hứng hát hò mà bị người khác bắt gặp thì quả là ngại muốn chết. Đã thế nụ cười của anh ta càng trêu ngươi cô.

-Anh cứ như sao chổi của tôi vậy.

Không ai khác. Là Huy.

Anh tiến lại gần chỗ ban công và đặt xuống một lon nước ngọt, còn minh thì mở một lon café uống ừng ực.

Bỗng anh dừng lại và đổi hướng nhìn.

Ly thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, đảo mắt từ trên xuống dưới, khiến cô bối rối quay đi, nhưng anh đã giật vai cô xoay người lại

-Cô bị làm sao đây? – Huy không hề che dấu sự ngạc nhiên và sốt sắng trên gương mặt mình.

Ly cắn môi nhìn xuống cổ. Những vết bầm tím hôm qua dù đã được bổi thuốc cẩn thận thì hôm nay vẫn lộ rõ mồn một. Và đầu lưỡi cô cũng cảm thấy môi mình bắt đầu sưng hơn hôm qua.

Cô gạt tay anh và quay người hẳn sang một bên:

-Không có gì đâu!

-Đồ ương ngạnh! Nên đi xuống thôi. Gió lạnh rồi.

Trong giọng nói thô lỗ đó, lần đầu tiên Ly thấy có một chút biết quan tâm tới người khác.

Trên sân trường, họ vừa đi vừa nói với nhau những câu hỏi và câu trả lời ngắn ngủn.

-Anh thấy bữa tiệc đêm qua thế nào?

-Nhạt.

-Cũng được đấy chứ. Mà anh hóa trang làm thần chết à?

-Phải.

-Mà… anh “xù” Thủy như thế à?

-Đúng.

-Tại sao? Vì ai?

Anh vẫn bình thản, không trả lời, dù là một câu rất ngắn như ban nãy.

Ly ngao ngán thở dài. Con người này lúc nào cũng thế, cứ làm như mình hay ho lắm không bằng. Anh làm cô phải tự hỏi nãy giờ mình có nhạt nhẽo quá không.

Bỗng Ly cúi xuống, mắt sáng rỡ, nhặt lấy một nhánh cỏ ba lá to một cách bất thường.

Thấy cô có vẻ vui mừng lắm, Huy ngạc nhiên:

-Trời đất, cô mà cũng thích hoa lá à?

-Không. Tôi không thích hoa. Chỉ cảm thấy hoa rất đẹp thôi. Nhưng hoa thì héo rũ nhanh lắm. Ngày bé mỗi lần tôi đem hoa ra ép thì trông chúng đều héo queo ủ rũ và đổi màu xấu tệ. Tôi thích cỏ. Nhiều khi thôi thấy ghen tị với cỏ. Trông chúng thật cứng cáp và đầy nhựa sống. Khi cỏ héo đi thì trong chúng vẫn không khác ban đầu là mấy, vẫn có cái đẹp rất riêng.

...

-À…chết. Tôi lại nói nhiều quá rồi – Ly lại giật mình, ngượng ngùng khi phát hiện ra nãy giờ mình cứ huyên thuyên một mình về hoa với chả cỏ.

Huy giật phắt cây cỏ trên tay Ly ngạc nhiên:

-Bốn lá?

-Không đâu. Vừa nãy tôi cũng tưởng là bốn lá thật nên mới ngắt. Anh nhìn kĩ lại xem.

Huy tỏ ra khó hiểu nhìn nhánh cỏ nhỏ bé và bất giác há hốc mồm khi thấy cọng cỏ đang rủ cụp xuống. Thì ra khi nãy anh giật mạnh quá, làm nó gãy mất.

-Ơ… ơ… xin lỗi… tôi không cố ý.

Ly ngẩn người, không phải vì tiếc nhánh cỏ ba lá ngoại cỡ ấy. Cô chưa bao giờ thấy Huy như thế này. Trông anh cũng chẳng khác gì một thằng nhóc đang lúng túng vì mới phạm lỗi.

Bố cô thường nói : “Con gái bố rất giống mẹ, có đôi mắt rất tinh tường để nhìn thấy con người trong mỗi con người”

Cô cũng không dám chắc về khả năng của mình, nhưng cô cho rằng mình vừa nhìn thấy một Huy hoàn toàn khác, và có lẽ rất giống cô trước đây.

Mơ hồ… Cô nhớ về cái buổi đi chơi cùng Việt ở Vincom cách đây không lâu.

-Tại sao em lại phải ép mình trở nên như thế? – Việt vừa nói vừa cười, trong giọng nói pha lẫn cả sự vui thích và một chút không bằng lòng.

-Thế nào cơ? – Ly đáp, tỏ vẻ khó hiểu.

-Thế nào ư? Anh không thể nào hiểu được tại sao em phải tỏ ra mình không cần trong khi rất cần, không thể hiểu vì sao em luôn tỏ ra lạnh nhạt với tất cả trong khi em khao khát mọi thứ. Anh càng không tài nào tìm ra lí do để em phải tỏ ra mình rất lớn trong khi em chẳng khác gì một cô nhóc. Và anh cũng đã nói với em một lần rồi: tại sao phải tỏ ra mạnh mẽ trong khi sinh ra ngọn cỏ vốn đã yếu mềm? Em càng tỏ ra mình mạnh mẽ cứng rắn bao nhiêu thì càng chứng tỏ em yếu đuối biết chừng nào

Việt không ngại ngùng nắm lấy tay cô, nói lên tất cả bằng trái tim đang đập thình thịch liên hồi không ngớt. Anh biết người con gái này đã lấy mất trái tim mình rồi. Anh hi vọng mình có thể làm cô ấy không còn những cái nhìn xa xăm tới nơi nào đó nữa, không còn nhìn tất cả bằng ánh mắt khép nhẹ vô hồn đó, không còn nhớ về quá khứ mệt mỏi của mình nữa. Anh muốn người con gái mình yêu luôn là đúng cô ấy, luôn giữ mãi đôi mắt sáng trong và nụ cười tươi tắn như lúc này đây.

Nhiều người ngưỡng mộ nhìn họ. Không gian trong quán vẫn yên tĩnh như vậy, không hề bị tiếng hò hét của lũ trẻ trong khu vui chơi Vincom làm ảnh hưởng.

Ly nãy giờ cười vẫn cười ngặt nghẽo vì nhớ lại cái cảnh anh gắp thú bông còn cô thì hò hét cổ vũ, bây giờ đã im bặt sau câu nói đầy dứt khoát và kiên quyết cùng với sự cương nghị trên gương mặt anh.

Sững sờ.

Cô cảm thấy toàn thân mình như tê dại và bất động. Những lời anh nói xuyên qua hàng mi cong và rậm, qua đôi mắt nhung huyền, xuyên qua hàng ngàn tinh thể sâu thẳm của cô, xốc thẳng vào từng ngõ ngách của não bộ.

Dường như xung thần kinh đột ngột ấy đã làm cô bật dậy, bừng tỉnh sau những cơn mộng mị dài bất tận.

Có thật không? Cô đã sống như thế sao?

……..

Mà hình như là như thế thật đấy!

Ngày mẹ cô mất là ngày đầu tiên cô biết nghĩa của từ “đau đớn”. Một con bé nhóc tì lớp 5 từ bé đã sống trong sung túc từ của cải đến tình thương. Một cô công chúa nhỏ nhắn, đi tới đâu trong nhà cũng thấy những người giúp việc khúm núm một tiếng “tiểu thư” hai tiếng “cô chủ”. Con bé đó sống trong ngôi nhà đầy ắp yêu thương và tiếng nói cười. Và cuối cùng vào cái ngày định mệnh đó, cái ngày trời mưa rất lớn đó, mẹ cô nhắm chặt mắt lại, để mặc đứa con ngốc nghếch cứ gào khóc rồi đập phá hết các máy móc trong phòng bệnh, để khi các bác sĩ vào ngăn nó lại thì nó đã quỳ xuống cầu xin họ một cách thống thiết, làm ơn hãy cứu mẹ nó! Làm ơn hãy bảo mẹ nó giúp nó, mở mắt ra đi, một lần nữa thôi! Nó cứ quỳ như thế mà khóc lóc gọi mẹ, rồi lại bật dậy ôm chầm lấy mẹ:

-Mẹ ơi! Mẹ có nghe thấy Ly Ly đang gọi mẹ không? Sao mẹ ngủ gì mà say thế? Mẹ đang làm con sợ thôi đúng không? Mẹ đang giận Ly Ly đúng không? Mẹ à mẹ nghe thấy chứ? Con xin lỗi mẹ mà. Mẹ tha lỗi cho con đi. Con sẽ không nhõng nhẽo nữa đâu. Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!!!!

Ông Nam – bố cô không dám tin, à không, là không muốn tin vào sự thật đang hiện diện ngay trước mắt mình. Dù có cố phủ nhận nó bao nhiêu lần thì cảnh tượng thi thể vợ ông nằm bất động trên giường mổ như khẳng định lại bấy nhiêu lần điều đó. Ông không muốn nhìn nữa rồi nhanh chóng mím môi bước ra khỏi cửa phòng cấp cứu, gắng không để ai nhìn thấy nước mắt đau đớn của mình, bỏ mặc đứa con ngốc nghếch vẫn gào thét gọi mẹ nó dậy tới mất tiếng…

Mọi chuyện hiện về, chân thực và sống động trong tâm trí cô. Việt chỉ lặng yên nhìn cô, không nói câu nào. Anh biết kì thực cô không dễ chịu.



Những ngày sau đó là những ngày mịt mù dày đặc. Tất cả đều trở nên quá sức đối với một cô bé lớp 6. Mười năm sống trên cõi đời chưa đủ để con người ta có đủ sức chống lại những cơn cuồng phong dữ dội. 11 tuổi, cô bé không biết cười, không biết chơi đùa và bay nhảy như những đứa nhỏ khác.

Những năm tiếp theo, người ta ái ngại nhìn cô bé xinh đẹp lớn lên và không hề biết nhe răng ra cười vui vẻ. Họa chăng có cười đều là những nụ cười giả tạo và mệt mỏi, hòng lấp đi vết thương lòng và những mặc cảm tội lỗi.

-Trầm cảm. Tiểu thư chắc chắn đã mắc phải chứng trầm cảm. Chủ tịch nên quan tâm tới cháu nhiều hơn – bác sĩ tháo chiếc kính và trầm ngâm nói.



Thời gian lại lặng lẽ trôi qua. Mỗi tuần cô bé cứ đi đi về về qua cái phòng khám tâm lí của ông bác sĩ riêng của gia đình.

Không khả thi.

Bấy giờ là khi cuối năm lớp 6, khi Dương Mai xuất hiện.

Bằng một cách nào đó, Mai đã tới gần và chạm được vào con người của Ly.

Một người mới đến lớp, xa lạ, và một người đã cố hữu ở đó nhưng dường như vô hình với cả lớp dù cho gương mặt sắc sảo và xinh đẹp có nổi bật tới đâu. Ly bấy giờ là một con nhóc trầm cảm bị xa lánh.

Hai con người, bằng một cách nào đó đã trở thành bạn thân.

Bác sĩ vui mừng: “Tiểu thư đang biến triển rất tích cực, rất có thể đây là cơ hội để cô chữa trị chứng trầm cảm”

Vì thế, trong cô luôn yêu quý Mai nhiều lắm, như em gái với bà chị của mình vậy.

Và về sau lại là chuyện với Hoàng.

Ly không thể phủ nhận từ ngày đó tới nay, dù đã khá lên nhiều, dù đã phần nào quên đi cú shock đó, cô vẫn thường hụt hẫng mỗi khi thấy những bà mẹ đẩy xích đu cho con, hay những đôi trai gái nắm tay nhau hạnh phúc đi trong công viên.

Vì thế mà cô cũng không bao giờ đến công viên nữa – nơi khiến cô dễ dàng bắt gặp những điều đó.

………

“Phải rồi. Mình đã sống như thế. Việt à, em xin lỗi”

-Ly à – Việt quơ quơ tay trước mặt cô – em có nghe anh nói gì không đấy?

Và cuối cùng, bằng tất cả sự ấm áp của mình, cô cười và đôi mắt long lanh:

-Vâng. Em nghe. Em hiểu. Em sẽ nghe anh!

………….

-Ê! Cô bị làm sao đấy? – Huy quơ quơ cái tay trước mắt cô làm giật mình.

“Trời ạ! Hồi tưởng chồng chéo hồi tưởng! tai hại quá!” – nãy giờ Ly cứ mãi nghĩ lại những gì ngày hôm đó Việt nói với cô, và những gì cô nói với Việt. Mải miết đuổi theo dòng hồi tưởng làm cô quên béng mất việc mình đang đứng cạnh Huy. Phải rồi, Huy cũng giống cô mà thôi.

-Anh và tôi thật giống nhau.

Tại sao anh phải tỏ ra mình không cần trong khi lại rất cần? Vì sao anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với tất cả trong khi anh khao khát mọi thứ. Sao anh phải tỏ ra mình quá trưởng thành, già dặn trong khi mình vẫn còn trẻ như vậy? Anh càng tỏ ra mình mạnh mẽ, cứng rắn bao nhiêu thì càng chứng tỏ anh yếu đuối anh biết không? Anh có biết sống như vậy là có lỗi với những người quan tâm và yêu thương mình lắm không? – Ly nhắc lại lời Việt như một con vẹt. Cuối cùng, cô mỉm cười đặt tay lên vai anh – Thay đổi mình đi! Là chính anh đó!

Ly bỗng cảm thấy vui quá. Chính nhờ Việt mà cô đã tìm lại sự thăng bằng trong cuộc sống của chính mình. Cô cũng muốn mình làm được điều ấy, với một ai đó, để người ấy cũng cảm thấy không còn đơn độc khi biết vẫn còn nhiều yêu thương bên mình, giống như Việt đã làm với cô.

Nhưng trái với sự hi vọng của cô, trái hoàn toàn với những gì cô nói với Việt, Huy lạnh lẽo nói với cô:

-Là câu này. Của Việt, đúng không? Cô cũng hợp đôi với nó lắm chứ. Xin lỗi, giờ thì tôi bận rồi!

Anh bước đi.

Đau thắt.

Đau chết được! Cái quái gì thế này?! Tự dưng anh muốn chửi thề một câu!

Ly quăng cái túi xách rồi nằm phịch xuống giường.

“Trời ơi tức quá! Tại sao trên đời lại có loại người khó ưa như vậy nhỉ? Mình có ý tốt và muốn gần anh ta hơn một chút nên mới đi ăn nói như vậy chứ, thế mà chả thấy hắn có bất kì một phản ứng tích cực hay ho nào, đã thế còn dám gắt lên với mình nữa, sau đó còn bỏ đi nữa! Hắn nghĩ mình là ai thế không biết!

Mà khoan đã….

Cái gì?

Mình…muốn GẦN ANH TA HƠN á?

Trời ơi điên rồi. cái loại người này thì ai mà thèm gần cơ chứ. Ôi tức chết đi được?

Mà sao mình lại phải tức vì hắn nhỉ?

Chúa ơi tốt nhất là đi tắm!”

……

Nước nóng trượt trên làn da mịn màng mềm mại của cô.

Mỗi khi bực mình hay stress, nước nóng hoặc Dương Mai sẽ là sự lựa chọn tối ưu để trở nên bình tĩnh lại, nhưng tiếc là mấy hôm nay Mai còn bị bận với tác phẩm cho cuộc thi sắp tới nên Ly cũng chẳng muốn làm phiền tới.

Nhưng từ nãy tới giờ, hình như nước nóng cũng như bao thứ khác, đang chống đối cô thì phải. Ly không thể nào dãn cơ mặt ra dù chỉ một chút để hòa mình vào sự ấm nóng của dòng nước nữa. Những làn khói bốc lên mặt chỉ còn là thứ cảm giác ngu ngốc và ngớ ngẩn, càng làm cô không thể nào tháo mình ra khỏi cảnh tượng chiều nay. Từng lời nói cộc cằn, từng đường nét nhăn nhó trên gương mặt không thỏa hiệp của Huy, và cả cử chỉ hết sức trẻ con của anh nữa. Tất cả như đang thò tay ra bóp chặt lấy tâm trí Ly, khiến cô có cảm tưởng như dây thần kinh kiềm chế của mình bị đứt rồi vậy.

Bộp..bộp..

Cô điên cuồng lấy tay và chân giãy giụa trong bồn tắm làm xà phòng và nước bắn lên tung tóe, chảy dài từng vệt trên mặt gương trong.

“Rốt cuộc anh là ai? Con người anh là như thế nào vậy?”

Sau một hồi giằng co với mớ câu hỏi và đập phá tan tành trong nhà tắm, cuối cùng cô cũng nhận ra: hình như nãy giờ trông mình hơi bị giống…điên!

Cô lại đập nước tung tóe và lại lặp lại những câu hỏi ngớ ngẩn độc thoại cùng mình. Kì thực mà nói, cô đang cảm thấy rất “quê” khi nói ra một câu sến như vậy mà không nhận được gì tốt đẹp.

“Rốt cuộc anh là ai? Con người anh là như thế nào vậy?”

Cô lại đập nước tung tóe và lại lặp lại những câu hỏi ngớ ngẩn độc thoại cùng mình. Kì thực mà nói, cô đang cảm thấy rất “quê” khi nói ra một câu sến như vậy mà không nhận được gì tốt đẹp.

Điện thoại từ ngoài nhà bỗng kêu loạn lên khiến Ly giật thót.

“Ai mà vô duyên gọi đúng lúc đang tắm thế này?”

Cuống cuồng trèo ra khỏi bồn tắm và nhanh chóng vớ lấy cái khăn bông lớn quấn quanh người, cô vội vàng chộp lấy cái điện thoại khi giai điệu của bài “Grenade” đã sắp hết...

- Alô, em nghe... - Ly giật mình khi nhìn thấy số của Việt. Cũng từ hôm qua tới giờ cô chưa gặp anh lần nào.

- Em ăn tối chưa? Có thể đi ăn cùng anh tối nay được chứ?

- À...Vâng... chắc là... - Ly ngập ngừng. Quả thật sau chuyện đêm qua cô dù đã quên đi những kinh hoàng khủng khiếp đó nhưng cô vẫn cứ bị ám ảnh và nghĩ mãi về Việt, về đôi mắt đó, về con người của anh. Những suy đoán mập mờ cứ lớn dần trong đầu cô, không tài nào xóa nhòa được. Vì thế thực sự lúc này cô không muốn gặp anh.

- Sao thế? Em vẫn giận anh chuyện tối qua à? Thế thì anh xin lỗi một lần nữa nhé!

- À không phải. Không sao đâu. Vậy anh tới đón em nhé.

- Ừm... À... còn nữa.. anh muốn, tối nay sẽ được nghe điều gì đó từ em...

Ly lại giật mình. Cô hiểu anh đang nói về cái gì và cũng hiểu cô sắp phải nói cái gì.

- Vâng... tạm biệt!

Nước vẫn chảy ròng trên người cô. Mỗi chiếc khăn tắm quấn quanh mình mà cô cứ ngồi lì ở giường, trầm ngâm.

“Mình... sẽ trả lời anh sao đây?”

*

Tiếng dương cầm êm dịu vang lên trong nhà hàng lung linh ánh đèn. Một quán ăn được bài trí rất cổ điển. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, những bức tường gạch xây thô dung dị làm cho người ta cảm thấy thư giãn sau một ngày dài mải miết bon chen trong xã hội. Những chiếc quạt trần cổ quay chầm chậm, gần như không có tác dụng tạo gió mà chỉ quay đều đều, đều đều như càng hòa hợp với khung cảnh yên tĩnh nơi đây.

- Anh rất thích nhà hàng này. Em thấy sao?

- À... vâng. Giản dị nhưng khá bắt mắt.

Việt phì cười:

- Hình như dạo này em thay đổi nhiều quá. Anh nói cái gì cũng thấy vâng. Haha!

- Ơ... - Ly giật mình. Có thật là lúc nào cô cũng ngoan ngoãn như một con mèo bên anh như thế không? Tại sao cô không ngang tàng bướng bỉnh như khi thường? Hay vì đơn giản cô luôn vâng lời anh như vâng lời một người anh trai đáng tin cậy?

- Mà em có chịu bôi thuốc theo lời anh dặn không đấy? Trông em vẫn đầy vết xước kia kìa.

Ly nhận thấy vẻ xót xa và sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt anh. Rõ ràng hầu như những vết bầm đều bị mờ đi nhiều rồi. Làm sao có thể phủ nhận tình cảm của anh đây?

Trước khi bước ra khỏi cổng nhà và lên xe anh, cô đã hít lên hít xuống mấy lần để chắc chắn mình đủ dũng cảm mà từ chối anh nhẹ nhàng nhất. Nhưng dường như mọi quyết tâm đã tan đi phân nửa trong thứ tình yêu mãnh liệt ánh lên từ gương mặt và giọng nói ấy. Cô quả thật không muốn đánh mất tình yêu ấy, nhưng vẫn không sao thoát ra khỏi sự ám ảnh trong suốt hơn mười tiếng đồng hồ vừa qua, kể từ cái đêm kinh hoàng hôm trước. Lòng cô đang xáo trộn và rối bời khủng khiếp. Chỉ một lúc nữa thôi, khi anh nhắc tới chuyện đó, rồi cô sẽ trả lời như thế nào đây?

- Em bôi thuốc rồi đấy chứ. Với cả cũng đỡ nhiều rồi mà, anh đừng lo.

Mấy cô phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên.

- Nem cuốn Hà Nội?

- Ừ. Có lẽ đây là thứ anh thích nhất trong đặc sản Hà Nội. Em có tin không? Một lần anh có thể ăn tới 30 cái nem đấy - Anh vừa nói vừa vỗ ngực ra vẻ tự hào và cười thật tươi.

Anh vẫn thật hài hước và ấm áp, lúc nào cũng muốn làm cho cô cười thôi. Hay những gì cô cứ mãi nghĩ suốt từ đêm qua về anh chỉ là một chút lầm tưởng và hiểu nhầm?

Quả thật thức ăn và đồ uống của nhà hàng này rất ngon. Ly đang đưa tay gắp một cái nem ình thì anh nói để anh làm cho. Nhưng khi cô đưa tay cầm lấy cuốn nem từ tay anh, anh đã bất ngờ đặt nó xuống và giữ chặt lấy tay Ly:

- Ly à! Anh không biết em đã thật hết giận anh về việc tối qua chưa, nhưng thật sự anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Từ hôm đó, hai tuần trôi qua không một hôm nào anh yên tâm ngủ. Anh rất sợ hôm sau phải nghe em nói lời từ chối. Ly à! Vậy em hãy cho anh biết câu trả lời của em nhé!

Việt nắm chặt tay cô. Ly có thể cảm thấy tay mình dường như đang run lên trong tay anh. Nãy giờ cô cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, nhưng không ngờ mọi việc lại đến bất ngờ và mạnh mẽ như thế này.

Đúng. Cô không thể phủ nhận niềm khát khao trong mắt anh, đang mong chờ cô biết chừng nào, không thể phủ nhận tất cả những gì anh dành 9c9 nh, và cũng không thể phủ nhận rằng mình cũng muốn có phần nào thứ tình cảm ấy, tình cảm mà chưa ai dành cho cô tương tự như thế. Ngay cả Hoàng, người cô đã từng tin tưởng nhất, dành trọn trái tim nhỏ bé của mình cho anh, cũng đã lừa dối cô đấy thôi!

Nhưng, dù chạy trốn mãi và cố xua đuổi thì cô vẫn có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, không dám chạm vào tâm hồn gai góc của anh.

Sợ hãi, tham lam, khao khát, ích kỉ... tất cả quấn quanh cô. Và trong phút rối bời ấy, cô lại nghĩ tới Huy.

Ly cúi thấp đầu, không để lộ ánh mắt bối rối của mình với anh:

- Em.. Em thật sự không biết nữa, nhưng... hãy cho em thêm một chút nữa... một chút thời gian nữa...

- CẠCH!!!

Tiếng cốc thủy tinh đập mạnh trên mặt bàn đá làm hai người giật mình. Ly vội vàng rút tay mình ra khỏi đôi tay đang siết chặt của anh và ngoái đầu lại phía phát ra tiếng động vô duyên và chói tai ấy. Cô sững sờ nhìn theo một dáng người từ phía sau đang loạng choạng bước đi như say rượu. Hai giây sau, lưng áo phông đen ấy đã lẫn vào đám người và hình như đã ra khỏi cửa nhà hàng.

Hình như... đó là...

Tim Ly bỗng xao lên một cảm giác xốn xang nao nao kì lạ. Kì lạ vì đã lâu lắm rồi nó mới quay về với cô, những cảm giác đã theo cô suốt những ngày của hơn hai năm về trước, những ngày cô ở bên Hoàng...

Yêu chăng?

Việt cố lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, kéo chiếc ghế vừa nãy bị xô lệch khi anh bất ngờ đứng dậy nắm lấy tay cô. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm việc đó đột ngột như vậy, cũng như không hề biết quả tim mình đang đập thình thịch liên hồi từ lúc nào.

Tiếng “kẹt kẹt” của chiếc ghế anh kéo vào như đánh thức Ly trong mớ cảm giác kì lạ đó. Kì lạ thật! Tại sao cô lại có cảm giác đó chứ? Cô không muốn người ấy nhìn thấy mình như thế này?

Thật là...

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/33621


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận