Cố tình nếu không đến văn minh cảnh thì không có tư cách làm trợ thủ của gã, vậy là Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh thực lực kém xa phó chủ miêu chi văn minh có vị trí rất quan trọng. Hai người là một trong số giúp miêu chi văn minh phát triển, nếu không có họ thì miêu chi văn minh sẽ suy sụp rất nhiều vạn năm, trăm vạn năm, ngàn vạn năm thậm chí là kỷ nguyên.
Cả đời phó chủ miêu chi văn minh ước nguyện lớn nhất có hai điều, một là trùng kích cảnh giới chủ văn minh, hai là phát triển miêu chi văn minh, kết quả bây giờ Lục Nguyên dập nát một nửa chí nguyện của gã, cho nên phó chủ miêu chi văn minh không động sát khí với Lục Nguyên mới là lạ.
Phó chủ miêu chi văn minh không khách sáo, giư lên miêu đao ra khỏi vỏ, miêu đao có tên gọi là nông!
Nông chi miêu đao!
Một đao chém xuống mang the ánh sáng xanh ẩn giấu chém ra, Lục Nguyên phát hiện chiêu kia dường như thanh của hắn bị khắc chế. Không đúng, không chỉ là thanh, rất nhiều tuyệt chiêu đều bị khắc chế, ví dụ phương viên, phương viên thế giới, hắn có thể ở trong phương thế giới trồng đầy trái cây nhà vườn.
Nông trồng ở thanh! Nông trồng ở đại địa! Nông trồng ở thiên địa ! Nông trồng ở kỷ nguyên!
Dù là nơi nào, dù là khu vực nào, chỉ cần có nhiều người là có nông nghiệp, không có nông nghiệp, con người ăn không đủ no.
Mặc kệ ngươi là cái gì tiên, thánh, thần, phật, yêu, ma, cho dù là văn minh thì làm sao?
Nông là căn bản nhất.
Con người lấy nông làm gốc!
Đây chính là nông chi nhất đao!
Lục Nguyên cảm thấy nhiều chiêu thức của mình bị nông khắc chế, thật sự không thể khinh thường người văn minh cảnh. Một, hai, ba kỷ nguyên thì đành thôi, không biết phó chủ miêu chi văn minh là bảy hay bao nhiêu kỷ nguyên nữa. Một đao kia vung ra thật là đại khủng bố đại khí tượng đại sâm nhiên.
Lục Nguyên biết bây giờ là lúc liều mạng, không dám sơ sẩy, Viên Cực thần kiếm ở không trung vạch ra một hình tòn hoàn mỹ, đây là cực hạn hiện nay hắn có thể lmaf được. Nông chi nhất đao đột nhiên chém xuống, chém phá tròn, Lục Nguyên té ra xa, hộc bãi máu.
Mới chỉ một đao thôi mà mình bị thương nặng như vậy, tân kiếm thế giới bị hủy diệt hơn một nửa, lần này chịu thuonwg nặng. May là lúc đấu với phó chủ miêu chi văn minh thì tân kiếm thế giới đã tu sửa khá nhiều. Hiện tại nên làm gì đây? Lục Nguyên nhìn hướng phó chủ miêu chi văn minh mày đỏ mắt sâu nông dân, tâm cùng ý hoàn toàn hợp nhất, nếu đối thủ đã muốn chiến thì chiến.
Phó chủ miêu chi văn minh giật mình, không ngờ có thể đỡ được một đa của mình, tốt lắm! Gã càng muốn Lục Nguyên chết hơn,
Lúc này ngồi trên đài cao chủ phượng cổ văn minh bỗng lên tiếng: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
-Được rồi, đủ rồi.
Lực lượng cực kỳ dịu dàng nhưng khiến người không thể phản kháng vắt ngang giữa phó chủ miêu chi văn minh và Lục Nguyên.
Lục Nguyên bị lực lượng nhu hòa này chặn lấy, chợt nghĩ tới một câu nói.
Thiên hạ chí nhu không quá thủy, mà công kiên cường giả mạc chi năng thắng, dĩ kỳ vô dĩ dịch chi. Nhược chi thắng cường, nhu chi thắng cương, thiên hạ không biết, mạc có thể hành.
Chủ phượng cổ văn minh vốn chính là một trong nhân vật cao cấp nhất cõi trời đất, tối thiểu có pháp lực hơn mười kỷ nguyên. Pháp lực như vậy đừng nói là ngăn lại Lục Nguyên, cho dù công kích của phó chủ miêu chi văn minh cũng bị cản dễ như trở bàn tay.
Phó chủ miêu chi văn minh nhìn hướng chủ phượng cổ văn minh, nói:
-Chủ phượng cổ văn minh, trừ phi ngươi cố tình muốn giúp hậu bối này?
Chủ phượng cổ văn minh lạnh lùng cười nói:
-Đầu tiên là nói Miêu Trường Sinh của miêu chi văn minh các ngươi bị giết, tiếp theo Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh đi ra khiêu chiến một hậu bối, bây giờ hai người kia chết ngươi muốn báo thù. Có phải là nếu ngươi bị giết thì thái cổ văn minh có giao tình tốt với ngươi cũng đến báo thù, cứ tiếp tục như vậy?
Chủ phượng cổ văn minh lạnh lùng nói:
-Việc này, dừng ở đây, ngươi muốn gây chuyện với Lục Nguyên chứ gì, được thôi, đợi Lục Nguyên rời khỏi phượng cổ văn minh rồi. nếu không thì phượng cổ văn minh của ta thành nơi cho ngươi báo thù.
Chủ phượng cổ văn minh nói câu này rất có lý.
Không sai, báo thù cho người thân là đúng.
Nhưng ngươi giết tiểu đến trung, giết trung đến đại, giết đại đến lão, một đường tiếp tục ngươi không thấy phiền cũng mệt chết.
Muốn giải quyết ân oán thì được thôi, nhưng ngươi ở phượng cổ văn minh giải quyết một lần coi như nể mặt, muốn giải quyết lần thứ hai, thứ ba thì thật sự đem phượng cổ văn minh thành nhà của ngươi chắc? Ví dụ như ngươi đánh nhau trong một quán rượu, đánh một lần còn đánh lần thứ hai, lần thứ hai rồi thứ ba, nếu ngươi là ông chủ tiệm thì không thành vấn đề, muốn đánh bao nhiêu lần tùy thích, nhưng nếu ngươi không phải thì đương nhiên ông chủ tiệm không vui rồi.
Chủ phượng cổ văn minh nói lời này không tính là nghiêng hướng Lục Nguyên, cơ bản bà còn đứng ở trung lập.
Thực lực của chủ phượng cổ văn minh mạnh mẽ cỡ nào, bà nói chỗ này không thể đánh tiếp thì dù phó chủ miêu chi văn minh có bất đắc dĩ cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn nghe theo.
Phó chủ miêu chi văn minh nhìn hướng Lục Nguyên, nói:
-Nếu chủ phượng cổ văn minh đã nói như thế thì ở trong phượng cổ văn minh ta sẽ không khó xử ngươi.
Gã không nói câu nào uy hiếp bởi vì căn bản không cần, thù hận giữa gã và Lục Nguyên còn cần buông lời đe dọa sao? Nếu có chút cơ hội này phó chủ miêu chi văn minh sẽ dứt khoát giết chết Lục Nguyên, gã tuyệt đối không cho phép hắn sống bao lâu.
Phó chủ miêu chi văn minh giơ tay thu lại nông chi miêu đao vào trong vỏ, nói:
-Chủ phượng cổ văn minh, ở trong phượng cổ văn minh chỉ cần Lục Nguyên không chủ động chọc ta thì ta sẽ không tìm hắn tính sổ. Nhưng di thể của Miêu Đao và Miêu Cổ phải giao ra đây, tuyệt đối không thể để Lục Nguyên có được.
Văn minh di thể vốn là tài nguyên rất quan trọng.
Chủ phượng cổ văn minh gật đầu nhìn hướng Lục Nguyên.
-Lục Nguyên, yêu cầu này hợp lý, ngươi hãy giao ra văn minh di thể của Miêu Đao và Miêu Cổ đi.
Lục Nguyên chỉ còn nước đưa ra văn minh di thể, chủ phượng cổ văn minh đứng ở lập trường trung lập giúp ích hắn rất lớn rồi. Nhưng trước khi giao hai văn minh di thể thì đại chưởng pháp lực của Lục Nguyên giơ lên trong tân kiếm thế giới, cướp sạch tài sản trên người hai vị phó chủ văn minh.
Miêu Cổ phó chủ văn minh có tám mươi cái thiên cấp linh mạch, Miêu Đao phó chủ văn minh có một trăm cái thiên cấp linh mạch.
Bản thân Lục Nguyên có tám mươi linh mạch bây giờ thêm vào một trăm tám mươi thì đã có hai trăm sáu mươi linh mạch.
Cùng lúc đó hắn ở chỗ Miêu Cổ phó chủ văn minh được đến một thần vật, thần vật này là trang sức hoa văn con sâu nhỏ, nhưng thần vật đẳng câp không đủ, tối đa khiến người từ một kỷ nguyên tùng kích đến hai kỷ nguyên. Chỗ Miêu Đao phó chủ văn minh thì được một hòn đá, nó cũng tỏa ra hơi thở thần vật, đẳng cấp cũng rất thấp.
Toàn bộ đều là thần vật đẳng cấp cực thấp! hai thứ thần vật này đối với Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh đều không đủ thăng cấp nhưng tổ hợp lại thì chắc đủ cho Lục Nguyên tăng lên, thần vật hòn đá của Miêu Đao phó chủ văn minh xem như không tệ.
Lục Nguyên đqược đIến thiên cấhGp linh mạftbch và thầwcwn vật rồi đUbối với đHlao pháp, cổ trùng của miêu chi văn minh không mấtsYy hứlng thú vậy nên không lục tìm thêm. HắMqn chuyểsfRn hai ngườEki ra khỏi tân kiếm thế giới, phó chủ miêu chi văn minh sao không phát hiện Lục Nguyên cướp sạwcwch trơn Miêu Đao, Miêu Cổ, đAGNây xem như là chiến lợi phẩooNm của hắUbn, có thểl lấooNy về văn minh di thểq là đftbạEko lý, nếu còn muốn cướp lạFGi thiên cấGp linh mạlch thì không là đTgạlo lý nữRla.
Lúc nắMlm đAGNấgUpm giảgUpi quyết không đlược vấNGn đGRwề thì liền có quy tắpIc, đcrnạNAco lý.
Bây giờsfR rõ ràng Lục Nguyên, phó chủ miêu chi văn minh tạqm thờbMSi không thểMl dùng nắwum đIấEkm giảRli quyết vấRgSn đrhQề, tuy rằlng nắtsYm đfRNấYlHm của gã lớn hơn rấRlt nhiều nhưng ở phượng cổ văn minh tạGRwm thờnvEi không thểsK dùng bạKo lực, vậy nên chỉSYf đhGành đFGi theo đlạFGo lý.
Phó chủ miêu chi văn minh chuyểqn tay thu văn minh di thểSO Miêu Đao, Miêu Cổ vào trong tay áo. Nếu bây giờcu không thểRgS đlánh đTgược thì gã đrhQành ngồi xuống vịl trí miêu chi văn minh.
Gã nói với Miêu NữrhQ Thanh Liên bên cạOnh:
-Tiếp đNFBến là cuộc tranh giành Thanh NữsfR, hãy tỷ thí cho tốt.
Gã nói lờAGNi này rấNGt bình thảln nhưng bấbt giác ủng hộ Miêu NữYl Thanh Liên.
Miêu NữYlH Thanh Liên mới đHlầBcu khá là đwuắfRNc ý, cho rằcung Lục Nguyên bình thườooNng dù có đrhQánh chết Miêu TrườsfRng Sinh, xem như đbến văn minh cảNAcnh nhưng dù gì là ngườEki mới vào văn minh cảsKnh. Vậy nên ban đRgSầMqu Miêu NữfRN Thanh Liên tràn đwuầRly tự tin, cho rằnvEng hai văn minh cảtsYnh Miêu Đao, Miêu Cổ liên hợp liền có thểK giảYli quyết đYlHược Lục Nguyên. Nàng vô cùng tự tin, kết quảBc có ai ngờBn Lục Nguyên cứhGng rắcun đNFBánh chết Miêu Đao, Miêu Cổ, hiện ra tư thế vô đlịbMSch. Lúc này Miêu Nữwcw Thanh Liên mấrhQt hết can đSOảRTBm, hoàn tàn bịNAc rung đSYfộng, nàng không bao giờl ngờgUp Lục Nguyên sẽ mạRTBnh mẽ như vậy, ngườIi đHlã không còn tự tin.
May là lúc này phó chủ miêu chi văn minh đsKến, có thểwcw nói thực lực mạbnh mẽ như gã dễ dàng thắTgng Lục Nguyên, hơn nữwcwa phó chủ miêu chi văn minh là nhân vật vĩIsI đbMSạftbi nhấsKt trong lòng Miêu NữbMS Thanh Liên. Phó chủ miêu chi văn minh giáng xuống cho Miêu Nữl Thanh Liên bình tĩOnh tinh thầYlHn. Phó chủ miêu chi văn minh đBcánh một luồng pháp lực vào ngườBci Miêu NữEk Thanh Liên, khiến nàng càng tự tin hơn.
Xung quanh văn minh cảKnh thở phào, Lục Nguyên đqâu với Miêu Đao, Miêu Cổ, cảgUp quá trình chiến đIấlu gã là hấRTBp dẫn, cậu thêm phút cuối phó chủ miêu chi văn minh lao đlến, thật sự là cực kỳ hấrhQp dẫn. Bây giờHl bụi trầhGn đnvEã đbMSịInh, Lục Nguyên lấRTBy chiến thắIsIng cuối cùng nhưng hắtsYn kết mói thù không chết không ngừng, kỷ nguyên có hủy cũng tuyệt đMlối không dừng tay với phó chủ miêu chi văn minh.
Nhữcrnng ngườBci thế giới cảBcnh đIsIứNGng sau văn minh cảBnnh thì trợn to mắRlt, bọn họ có một số ít trước kia quen biết Lục Nguyên, ví dụ như đcuám Võ Chi Tử, Pháp Chi Tử vân vân. Còn có đqám Phong Tinh Tinh, bọn họ lúc trước nghe Lục Nguyên dễ dàng giết chết Miêu Trườlng Sinh, trùng kích vào văn minh cảvOnh thì cảNFBm thấBcy hắBcn tiến bộ rấIsIt nhanh, không giống bình thườNGng, mà hiện tạGRwi trông thấcuy hắfRNn giết luôn Miêu Đao phó chủ văn minh, Miêu Cổ phó chủ văn minh, Võ Chi Tử, Pháp Chi Tử, Phong Tinh Tinh, nhữnvEng thiên tài đNGều líu lưỡi.
Võ Chi Tử lắRTBc đlầwcwu thán:
-Lục Nguyên quá yêu nghiệt, thực lực vượt qua mấHly Khí Vận ThấrhQt Tử chúng ta rồi. ChỉNAc Hoang Chi Tử mới có thểhG ngang bằUbng với hắTgn thôi.
-Nghe nói Lý Thái Sử là Ám Chi Tử, không biết thực lực hiện tạFGi của hắcrnn ra sao.
Bây giờSO trong trung ương thiên triều có một sai lầlm đwcwó là nhận đftbịrhQnh Lý Thái Sử là Ám Chi Tử. Hiện tạBci Hoang Chi Tử, Lục Nguyên tuyệt vờwui như vậy thì cũng muốn xem thực lực Lý Thái Sử ra sao.
Pháp Chi Tử nói:
-Lục Nguyên gọi là Kiếm Chi phó chủ văn minh, không biếtdanh hiệu của Lý Thái Sử là gì.
Pháp Không phó chủ văn minh tiếp lờHli:
-Danh hiệu của Hoang Chi Tử là Hoang Kỷ phó chủ văn minh, cũng là không giống bình thườSYfng, có thểMq so sánh với Kiếm Chi phó chủ văn minh không chút yếu kém. Hoang Chi Tử không phảsfRi nhân vật đcrnơn giảwcwn, sau này hắln đFGụng đpIộ với Lục Nguyên, không biết ai thắIng ai thua đbây.
Pháp Chi Tử thì thào đEkọc:
-Hoang Kỷ phó chủ văn minh.
Một là Hoang Kỷ phó chủ văn minh, một là Kiếm Chi phó chủ văn minh, một là kỷ nguyên kỷ, một bao dung vạNGn vật. Hai ngườli thật là nghịwuch thiên duy ta, Pháp Chi Tử thầQDm đEkặt quyết tâm, nhấMqt đFGịnvEnh phảKi xông lên văn minh cảRgSnh, không thểbMS bịK hai ngườNFBi này bỏ ra xa.
Việt NữEk TiểNFBu Thanh khẽ thở phào, nhẹ vỗ bộ ngực sữNAca. Từ lúc Miêu Đao, Miêu Cổ làm khó dễ thì ngườIsIi lo lắFGng nhấRTBt chính là Việt NữooN TiểTgu Thanh. Nàng đBnương nhiên là sợ Lục Nguyên sẽ chết trong tay Miêu Đao, Miêu Cổ văn minh cảlnh, không phảqi vì vịRgS trí Thanh NữbMS, nàng vốn là rấooNt lo cho Lục Nguyên, may mắRTBn cuối cùng hắTgn thắTgng.
Lục Nguyên ngồi xuống cạbnh Việt NữSYf Tiểlu Thanh, nói:
-Không cầcrnn lo lắNFBng, nàng hãy nghĩcrn cách làm sao ứYlng đHlối cuộc tranh giành Thanh NữtsY đcrni.
Lục Nguyên thảRln nhiên ngồi xuống, Việt NữG TiểtsYu Thanh càng yên tâm hơn.
*Đinh!*
Tiếng chuông du dương vang lên, là tiếng chuông ngân thứwcw bảcuy, khi ngân chín lầMln là sẽ bắhGt đNFBầftbu cuộc tranh Thanh NữO.
Lúc Lục Nguyên đGRwấYlu với hai ngườli Miêu Đao, Miêu Cổ thì là tiếng thứMq sáu, ba ngườli đsKấwcwu nhanh như tia chớp nên bây giờYl mới là tiếng thứHl bảGy, còn có hai tiếng ngân cuối cùng.
Lục Nguyên không lãng phí thờHli gian, ngồi ngya tạTgi đhGây, đlem thiên đftbịKa thầEkn vật Miêu Đao, Miêu Cổ đNFBểMq lạBni tiêu hao hết. Điêu khắftbc miêu cổ trùng tử, một khối đGá miêu đcrnao tỏa ra hơi thở thầsfRn vật cùng tỏa ra lực lượng kỳ diệu. Lục Nguyên cảHlm nhận lực lượng trong ngườli đwuang không ngừng tăng lên.
Ở đlỉnvEnh cao hai kỷ nguyên lâu rồi, bây giờl bắbMSt đIsIầBcu trùng kích ba kỷ nguyên.
Lục Nguyên vận chuyểBcn pháp lực, toàn thân pháp lực như ngân hà cuồn cuộn chảYly, vòng quanh tân kiếm thế giới đOiên cuồng chuyểSYfn đsfRnjg, hư là một con rồng tiểGu thiên thế giới vô hạfRNn trưởng thành.
Lúc này Lục Nguyên đgUpã đcrnứIsIng ở đBnỉRlnh cao hai kỷ nguyên, chờcrn trùng kích ba kỷ nguyên.
Hai thầYln vật cùng toát ra thầQDn lực.
Bên cạBcnh Lục Nguyên toát ra ánh sáng cực kỳ chói lòa, một tầwcwng ánh sáng như đrhQồng thầGn vựng, phật vựng vân vân, rồi lạMqi cao cấRlp hơn thầMln vựng phật vựng rấGRwt là nhiều. Đây là văn minh quang hoàn, văn minh quang quyểln, văn minh hào quang chiếu rọi chạbm Lục Nguyên. BiểOu tình của Lục Nguyên tựa như vô đBnịOch thầTgn linh, tang thương phật đYlà, vạBnn cổ tiên nhân.
Một luồng sáng như vượt qua tấOt cảfRN từ không gian xa xưa bắcrnn ra đOánh và ngườBci Lục Nguyên.
Này là kỷ nguyên chi quang!
Tới văn minh cảRgSnh, tăng một pháp lực kỷ nguyên có khi sẽ xen lẫn kỷ nguyên chi quang.
Kỷ nguyên chi quang đNGược gọi là ánh sáng xinh đgUpẹp nhấsfRt.
Nhưng muốn thấbMSy kỷ nguyên chi quang một lầGn không dễ dàng, tổng cộng chỉNFB mấMqy trăm văn minh cảfRNnh, họ rấRTBt ít khi tăng thực lực, lạli thêm ở xa chút sẽ không trông thấcrny kỷ nguyên chi quang đnvEược. Hơn nữvOa loạvOi kỷ nguyên chi quang này không phảgUpi mỗi lầln tăng cườIsIng sẽ có, cho nên đKa số thế giới cảMlnh chưa từng thấGRwy qua kỷ nguyên chi quang, bây giờYl rốt cuộc chứqng kiến ánh sáng xinh đnvEẹp nhấSYft.
Không có bấsKt cứq ngôn ngữcrn nào có thểq hình dung sự mỹ lệ của kỷ nguyên chi quang.
Không có bấwcwt cứtsY ngôn ngữAGN nào có thểBc hình dung sự ưu nhã của kỷ nguyên chi quang.
Pháp lực của Lục Nguyên trong chiếu rọi của kỷ nguyên chi quang liên tục tăng lên, càng lúc càng mạsfRnh, càng lúc càng mạTgnh.
*Ầm!*
Dườlng như có rồng ngâm hổ gầlm.
Kỷ nguyên chi quang từ từ nhạNFBt nhòa, biến mấGRwt khỏi ngườcui Lục Nguyên.
Cùng lúc đGRwó, pháp lực của Lục Nguyên dầhGn ổn đooNịvOnh lạSOi, là sơ kỳ ba kỷ nguyên.