Người dược chi văn minh thì đánh ra Thái Thượng Thương Hàn Kinh, Vô Thượng Sinh Cơ Quyết, các loại tuyệt học. Tuy nhiên trừ điuề đó ra, không khí di chuyển mùi độc dược do thảo mộc cương kinh phối thành, còn có kim châm độ. Vài kim châm đâm ra, những cây kim mỏng như lông trâu, không cẩn thận sẽ trúng chiêu.
Người pháp cổ thế giới thì là người công kích cường đại nhất. Theo lý thì hiện trường là hai mươi người hỗn chiến, không tiện dùng thuật mới đúng, nhưng những người pháp cổ thế giới không phải bình thường, đa số phóng ra nhiều truy tung thuật, không sợ cũng sẽ không ngộ thương đối thủ.
Không sai, bên công kích là người bốn văn minh.
Người Vô Thượng Đại Giáo có làm thế nào cũng khó tới hỗn động cảnh cửu tầng.
Bình thường lên được hỗn động cảnh cửu tầng trong Vô Thượng Đại Giáo bình thường có thể xưng là chí tôn, nắm quyền to một phương.
Công kích thật mạnh!
Đám Vô Thượng Đại Giáo đứng xem nghẹt thở nhìn, đây là công kích cường đại cỡ nào chứ! Đổi almf người Vô Thượng Đại Giáo lên thì sớm bị công kích cường đại như vậy dễ dàng xé nát. Lục Nguyên này đúng là yêu nghiệt của Vô Thượng Đại Giáo. Kiếm Môn liên tục ra hai yêu nghiệt, người thứ nhất là quang diệu vạn trượng thái cổ Kiếm Chi Tử, người sau ánh sáng dù không bằng Kiếm Chi Tử nhưng không kém bao nhiêu.
Tuy nhiên, Lục Nguyên làm sao ứng đối nổi công kích đây? Công kích của đối thủ cường đến cực điểm.
Trong công kích của hai mươi người, thân hình Lục Nguyên rất nhẹ nhàng, dù tốc độ không bằng người phong chi văn minh nhưng tốc độ Lục Nguyên khá là xuất sắc, thỉnh thoảng né tránh, ngẫu nhiên rút kiếm khỏi vỏ, lấy Dưỡng Ngô tiên kiếm chặn bốn phía rồi tấn công. Lục Nguyên đối mặt hai mươi đối thủ, công kích như sóng cuộn biển gầm mà hắn thì tựa con thuyền nhỏ trong sóng, bềnh bồng theo sóng nhưng tùy thời bị sóng nhấn chìm.
Cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng lạ lùng là đây.
Cho đến bây giờ, dù Lục Nguyên nguy hiểm nhưng không bị sóng lật thuyền, thời gian kéo dài cũng lâu quá đi.
Hai mươi người liên hợp công kích cho đến giờ đã đánh ba mươi chiêu, không bắt được Lục Nguyên, rõ ràng là tát mặt.
Giản Trường Không nhanh trí nhất, quát một tiếng:
- Lục Nguyên, thì ra ngươi chỉ biết trốn, xem ra Kiếm Môn nên đổi tên thành đào môn đi, truyền thụ kỹ năng trốn vô song thiên hạ!
Cái này là sỉ nhục sư môn của Lục Nguyên chọc giận hắn, khi hắn nổi sùng là sẽ không trốn nữa mà ngay mặt nghênh đón hai mươi người, chớp mắt sẽ bị bắt ngay. Giản Trường Không là người thông minh, hiểu lợi dụng tình thế. Ví dụ mới rồi lợi dụng mọi người giận dữ buộc Lục Nguyên, nay lợi dụng sỉ nhục buộc Lục Nguyên làm sai, cảm xúc mất khống chế, nếu mất khống chế là Lục Nguyên tiêu rồi.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Kiếm Môn có đổi tên thành đào môn hay không thì ta không biết, nhưng Kiếm Môn đổi thành đào môn, vậy giản chi văn minh có nên chọn một chữ tương đồng với đào để đổi tên không?
Cái này là mỉa mai điển cổ lịch sử giản xuất từ kiếm.
Lục Nguyên lạnh nhạt nói:
- Nhưng nói ta chỉ biết trốn, có thể ở trong tay hai mươi hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp trốn được thì cũng là loại bản lĩnh, ta thấy tự hào.
Hắn tránh đi năm đòn tấn công tập đến.
Không sai, có thể ở trong tay hai mươi hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp mà không thua, mặc kệ là ngay mặt đấu hay không thì cũng là bản lĩnh rồi.
Việc này nếu truyền ra ngoài thì hai mươi người này mất hết mặt mũi, Lục Nguyên danh tiếng tăng vọt.
Dù sao hai mươi người văn minh liên hợp đánh một người Vô Thượng Đại Giáo, còn bó tay, bên nào mất mặt bên nào nổi danh, quá rõ ràng.
Thật ra Lục Nguyên đang chờ thời cơ.
Đối thủ là hai mươi người xuất thân từ văn minh, liên hợp với nhau, bắt đầu là khí thế không thể đỡ, dù có phát hiện sơ hở của đối thủ nhưng quá sắc bén đỡ không nổi, ra tay dù có thể tổn thương đối thủ nhưng e rằng mình cũng sẽ bị thương không nhỏ.
Cho nên, mình đang chờ.
Một hơi xông lên, lần hai suy, lần ba kiệt.
Đợi chúng ta nôn nóng thì cơ hội của mình liền đến.
Mình chờ được, đối thủ thì không.
Cán cân thắng lợi cuối cùng sẽ nghiêng về mình.
Hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp lại, các loại kỳ công tuyệt kỹ thi triển.
Pháp cổ văn minh, dược chi văn minh, tiên cổ văn minh, phong chi văn minh.
Thật nhiều kỳ công tuyệt kỹ, dù là một chiêu đều đáng giá mọi người bình luận một hai. Nếu là bình thường sẽ kiềm không được khen một tiếng tuyệt, nhưng giờ không có ai khen cả, giờ nói tốt là rõ ràng tát vào mặt rồi. Tuyệt kỹ ngươi có tốt, chiêu thức đánh có diệu thì phải đánh trúng người mới tính là hợp cách chứ.
Kết quả là hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp tấn công trăm chiêu, nhưng không đánh gục được Lục Nguyên.
Sai rồi, không chỉ không tóm được Lục Nguyên mà không tổn thương được hắn nữa, chỉ vẻn vẹn dính chút góc áo của hắn, đâm vào vài miếng vải xanh áo của hắn, như vậy mà thôi.
Một vết nặng nhất là Giản Trường Không đánh vào vai Lục Nguyên, không nhẹ không nặng chịu một nhát, căn bản không bị tổn thương.
Đây chính là hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng, liên hợp trăm chiêu, chiến tích mạnh nhất.
Cái này nói ra chỉ e rằng kinh hãi chết người, gọi người không cách nào tin tưởng!
- Chuyện gì vậy? Tiểu tử này biết yêu thuật chắc?
- Không thể nào, mới rồi đã đẩy hắn vào tuyệt cảnh, rõ ràng nên đánh trúng mới phải.
Hai mươi người bao vây Lục Nguyên đều nóng trong mình, hôm nay mặc kệ kết quả có bắt được Lục Nguyên hay không họ mất mặt rồi, không còn mặt mũi gì cả.
Đâu chỉ là họ không dám tin, người bao vây ai nấy không dám tin, không ngờ lâu như vậy mà chưa bắt được Lục Nguyên. Hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng bao vây đều là có danh tiếng cả.
Từ lúc bắt đầu Nghiêm Thiên Pháp, Phong Nhị Thập Tứ, Giản Nguyệt Bạch, Quý Hoa Đà, bốn người xem thường nhưng giờ đều nghiêm túc nhìn. Trên mặt họ xẹt qua kinh ngạc. Bốn vị tiểu lãnh tụ ai nấy đều đứng trên cảnh giới mạnh nhất hỗn động cảnh, sẽ không để ý tu vi thấp hơn. Bọn họ đều nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm cấp bậc như Khí Vận Thất Tử.
Nhưng bây giờ họ phát hiện không chỉ nhìn vào Khí Vận Thất Tử mà thôi.
Người tên Lục Nguyên, hoàn toàn lớn lên e rằng có thể đối kháng với họ, tất nhiên bất giờ thì không được.
Tốt lắm!
Cơ hội đến rồi! Những người này đã nóng nảy.
Lục Nguyên nhìn trong hai mươi người, có một phần bắt đầu nóng nảy nhưng còn một số vẫn bình tĩnh. Ví dụ như Giản Trường Không khá là tỉnh táo, gã đúng là một tai họa, chơi đùa tình thế, vận dụng ngôn ngữ, phúc thủ phiên vân, đáng tiếc trận này không thể giết chết chỉ có thể đánh bại gã thôi.
Nguồn: http://truyenyy.comCơ hội tốt!
Nhát kiếm đầu tiên của Lục Nguyên! Không sai, phản kích là kiếm thuật nhất tuyến thiên. Kiếm thuật nhất tuyến thiên xem thấu sơ hở hai mươi người liên hợp, một kiếm nhanh đến cực điểm, mau chóng quét qua. Một kiếm quét qua, chớp mắt hai mươi người liên hợp xuất hiện sơ hở một đoạn thời gian.
Đương nhiên sơ hở này xuất hiện thời gian rất ngắn, nếu không bắt được sẽ là bỏ lỡ.
Lục Nguyên một kiếm đâm một người tiên cổ văn minh. Một kiếm này dường như bình thường không có gì lạ, nhưng bên trong ẩn chứa cửu âm cửu dương sâu sắc nhất. Người này đã từ bỏ phòng ngự, toàn lực tấn công, vì gã nghĩ rằng hai mươi người liên hợp thì Lục Nguyên sao phản kích được, vậy nên gã lộ ra một sơ hở không nhỏ. Lục Nguyên đâm ra một kiếm đã trúng bả vai người đó, lập tức gã bị thương không nhẹ, đây là tên thứ nhất.