Xung quanh không ít người nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng nhuốm đầy máu này. Trọng tài trưởng lão, Thanh Lưu, Vân Ẩn, Lạc Thập Nhất, ngay cả Sóc Phong cũng tập trung tụ khí, định ngay tại thời khắc cuối cùng sẽ cản lại. Nói cách khác là Hoa Thiên Cốt thua.
Không ngờ một tiếng kiếm rít lên cao vút, một ánh sáng từ phía đằng xa lao vụt đến, như một con tử long bay lượn giữa chín tầng mây. Thân kiếm phát ra ánh sáng tuyệt đẹp như cầu vồng, tung hoành trong gió, kiếm khí sắc bén bức người.
Nhất thời toàn bộ không trung, cuồng phong gào thét, sóng to gió lớn, cuộn trào đến hơn mấy thước. Các đệ tử trình độ chênh lệch ngồi theo hàng giữa không trung, bị kiếm khí kinh người tạt thẳng vào thiếu chút nữa đều bị lộn nhào xuống, bất giác bị chao đảo liên tục, rất lâu sau mới trụ vững được.
Lạc Thập Nhất tập trung nhìn kĩ, không ngờ Đoạn Niệm kiếm cảm giác chủ nhân gặp nguy hiểm, giãy giụa tuốt khỏi vỏ lao tới. Không đợi Hoa Thiên Cốt sai khiến, đánh thẳng về phía Nghê Mạn Thiên.
Mọi người cực kì hoảng sợ. Lạc Thập Nhất vừa mừng lại vừa lo, không ngờ Hoa Thiên Cốt và Đoạn Niệm kiếm đã đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
Hoa Thiên Cốt cười khổ, phun một ngụm máu tươi ra. Thân thể và kinh mạch của nàng đã bị trọng thương, chân khí đã dùng hết, nếu không có linh dược, sợ rằng không sống nổi.
Hoa Thiên Cốt rút Bích Lạc ra, thanh kiếm từ không trung rơi xuống, linh khí đã mất, lại không có người điều khiển, rơi thẳng xuống lòng biển sâu rộng. Đoạn Niệm bay vào trong tay nàng, không ngừng kêu lên, giống như là đang lo lắng cho vết thương của nàng.
Hoa Thiên Cốt khẽ vuốt thân kiếm, sâu trong mắt là sự vui mừng và khó xử. Quấn quít không rời, y như cặp vợ chồng hạnh phúc.
Nghê Mạn Thiên là đệ tử mới nhập môn, bình thưởng chỉ ở những đại lễ mới gặp Bạch Tử Họa, khi đó ngài thường mang theo bội kiếm của chưởng môn, cho nên không nhận ra Đoạn Niệm, nhưng chúng tiên xung quanh và cha mẹ nàng đều nhận ra, tiếng nghị luận nổi lên không dứt.
Nghê Mạn Thiên tiếp tục sử dụng hai mươi tư chưởng pháp của Bồng Lai đảo tấn công Hoa Thiên Cốt, Đoạn Niệm kiếm lóe sáng, bao phủ Hoa Thiên Cốt trong một cái lồng, Nghê Mạn Thiên không để động vào nàng dù chỉ môt chút. Trong lòng cực kì giận dữ, quát: “Tránh ở trong kiếm khí, không dám ứng chiến, ngươi nhận thua luôn đi cho rồi!”
Có vẻ Nghê Mạn Thiên đã quên lúc bắt đầu mình dùng Bích Lạc mà chiếm nhiều ưu thế như thế nào.
Hoa Thiên Cốt đứng trong kiếm quang cố hết sức điều hòa hô hấp, dùng tất cả sức lực còn lại làm thành một đòn phản công cuối cùng.
Tay cầm Đoạn Niệm kiếm, đột nhiên nhớ tới hình ảnh nàng cùng Tôn thượng cưỡi kiếm bay trong đêm trăng đó. Trong đầu không ngừng tưởng tượng Tôn thượng với tà áo trắng tung bay, xuất trần như một con hồng nhạn, khẽ thở dài, nàng bỗng nhiên ngộ ra tất cả, một thứ gì đó như đang cuộn trào trong thân thể.
Tâm chưa động, kiếm đã xuất. Nàng như đang rong chơi trong bầu trời xa xôi, không nghe không thấy hết thảy mọi thứ xung quanh mình. Kiếm pháp lưu loát sinh động như mây bay nước chảy từ từ xuất hiện trên tay nàng. Nhưng đó lại không phải là Mao Sơn kiếm pháp hay là Trường Lưu kiếm pháp, mà đó là kiếm pháp nàng tự nghĩ ra.
Tức thì thân ảnh như bay múa, kiếm như dải lụa cầu vồng bay bay, cũng mơ hồ cảm nhận thấy Đoạn Niệm hơi rung rung cảm ứng với nàng.
Hoa Thiên Cốt chỉ cảm thấy dường như có một giọt nước tinh khiết chảy dần từ kiếm vào trong lòng nàng, chậm rãi chảy tới kinh mạch dọc theo cơ thể. Từ lạnh như băng chuyển thành nóng rực, chân khí hừng hực dấy lên trong cơ thể như bị đốt cháy. Sau khi vận chuyển nhanh chóng tới mọi nơi, cuối cùng đổ dồn vào đan điền. Một luồng khí mát lạnh bùng nổ vỡ toạc ra, như sấm sét vang bên tai. Rồi bỗng nhiên, năm giác quan trở nên minh mẫn lạ kì, trong vòng một trăm dặm, ngay cả mỗi bong bóng bọt biển nơi biển sâu, mỗi một tiếng kêu của chim hải âu, mỗi một câu nói nhỏ, mỗi một tiếng thở, nàng đều nghe rõ mồn một.
Đám người Lạc Thập Nhất, Vân Ẩn cười sung sướng, không ngờ trong tình huống cấp bách này mà tu vi của Hoa Thiên Cốt lại tiến thêm một tầng nữa. Qua kiếp nạn lớn, bước vào cảnh giới Phá vọng trong các giai đoạn tu tiên: Sơ thức, Linh âm, Phá vọng, Tri vi, Khám tâm, Đăng đường, Xá quy, Tạo hóa, Phi thăng.
Trên gương mặt của hai vợ chồng Nghê Thiên Trượng và Tô Nhị lộ vẻ u sầu, thật không ngờ Hoa Thiên Cốt lại là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của họ.
Vũ Thanh La thở phào một hơi, cười nhìn Hỏa Tịch nói: “Ngươi thua chắc rồi!”
Hỏa Tịch lau mồ hôi, thật chẳng nghĩ rằng trận tỉ thí này sẽ cam go như thế. Thế nhưng tiểu Cốt đầu quả không hổ là vật cưng của hắn, ha ha ha, quả nhiên không làm hắn thất vọng. Thua đi, thua đi, trận này thua hắn cũng vui vẻ.
Có điều vẫn mạnh miệng nói: “Hừ, hai người hầu như đều dùng hết chân khí rồi, chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, chúng ta cứ chờ xem!”
Nghê Mạn Thiên đương nhiên cũng nhận ra kiếm pháp huyền bí và tu vi của Hoa Thiên Cốt đột nhiên tăng mạnh, trong lòng càng thêm sốt ruột. Lẩm nhẩm kiếm quyết, gọi bội kiếm của Nghê Thiên Trượng và Tô Nhị đến. Song kiếm trên tay, chỉ có điều không đủ sức mạnh, không thể điều khiển nhuần nhuyễn, nên cũng chỉ có thể sử dụng như hai thanh kiếm bình thường. Liều mạng dùng tất cả những thứ đã học được so hơn mười chiêu với Hoa Thiên Cốt.
Nghê Mạn Thiên từ nhỏ đã học kiếm pháp, luyện sở trường của các phái, nhưng kiếm pháp Hoa Thiên Cốt vừa sáng tạo ra quá lợi hại, phóng khoáng như tiên mà khó có thể bắt, nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. May mà Hoa Thiên Cốt đã dùng hết chân khí, chỉ có thể dùng kiếm thức, lại hầu như không có lực. Nhưng chỉ mình Đoạn Niệm đánh, nàng đã khó ngăn cản rồi.
Trước mặt mọi người không thể giở trò gì được, hiện giờ chỉ có thể kéo dài thời gian đấu với Hoa Thiên Cốt. Thương thế của nàng ta nặng như thế, nếu tiếp tục cố chấp chống đỡ, nàng không tin nàng ta không chết dưới kiếm của mình.
Hoa Thiên Cốt muốn đẩy Nghê Mạn Thiên ra khỏi khu vực kiếm khí của Đoạn Niệm, dùng thuật ngũ hành công kích tầm xa. Nhưng Nghê Mạn Thiên lúc bay cao lúc bây thấp, chạy sang trái chạy qua phải, Hoa Thiên Cốt không thể chạm vào nàng ta được.
Cảm giác sức lực từng chút trôi ra khỏi thân thể, hoạt động quá mạnh, máu không ngừng chảy ra ngoài. Trước mắt chỉ thấy một mảng màu trắng, mơ hồ có thể thấy bóng dáng của Nghê Mạn Thiên.
Nàng thật sự, thật sự, sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng nhất định sẽ thua.
Trước mắt hiện lên ánh mắt ôn hòa của Bạch Tử Họa, buồn bã thầm nhủ, Tôn thượng, đời này xem ra ta với ngài vô duyên, tiểu Cốt không thể làm đồ nhi của người.
Nói xong, đọc kiếm quyết, Đoạn Niệm phóng vụt đi, mang theo thế “Dời non lấp biển” lao tới tấn công Nghê Mạn Thiên, lại sợ có gì bất trắc đối với tính mạng của nàng ta nên lướt qua, đánh bay đôi song kiếm trên tay Nghê Mạn Thiên.
Nghê Mạn Thiên còn chưa kịp phản ứng. Một thân ảnh đã bổ nhào về phía nàng ta. Khí lực của nàng ta dường như cũng sắp cạn, cưỡi gió vô cùng khó khăn, đột nhiên cả người bị vồ mạnh, nhất thời mất cân bằng, bị Hoa Thiên Cốt tóm chặt lấy, cùng rơi xuống biển.
Lúc này Hoa Thiên Cốt đã mất đi tri giác, đột nhiên ngã vào trong biển, nước biển chảy ngập vào trong lỗ tai và miệng nàng. Thân thể từ từ chìm xuống dưới đáy biển sâu thẳm, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy Nghê Mạn Thiên không chịu buông ra, cuối cùng rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Hủ Mộc Thanh Lưu và Vân Ẩn đứng chờ, lập tức đệ tử của Bồng Lai đảo nhảy xuống biển cứu hai người lên.
Mọi người xung quanh sụt sịt không thôi, ai mà ngờ vòng bốn người này lại tỉ thí kịch liệt và tàn nhẫn như thế.
Người của Y Dược Các vội vàng chạy lên chữa trị. Bọn Khinh Thủy luống cuống chẳng biết phải làm sao, Hủ Mộc Thanh Lưu và Vân Ẩn thay phiên nhau truyền chân khí và nội lực cho Hoa Thiên Cốt. May mà Vân Ẩn mang theo phản tử đan, nên mới bảo vệ được tâm mạch cho Hoa Thiên Cốt. Nhưng Hoa Thiên Cốt bị thương quá nặng, mãi đến hai canh giờ sau mới tỉnh.
Cố hết sức ngồi dậy trong lòng Khinh Thủy, nhìn ánh mắt yêu mến của mọi người xung quanh, gắng nở một nụ cười.
Câu đầu tiên nàng nói là: “Ai thắng?”
Huyết khí dâng lên, một ngụm máu đáng nhẽ phải phun ra lại bị nàng nuốt vào.
Hoa Thiên Cốt cười khổ. Ý trời là thế, thay đổi sao đây?