Chương 13 Những điều có thể xảy ra Đan Băng nghe giọng Tử DI hát mà cậu cảm tưởng như cô đã khóc nhưng khi quay nhìn cô thì trả thấy giọt nước mắt nào cả. Phải chăng cô quá nhập tâm khi hát bài này….
Mọi người vỗ tay cho hai người. Một lần nữa hình ảnh đẹp đẽ của Đan Băng đã đi vào lòng mấy em gái có mặt ở đây, Tử Di chỉ cúi đầu, mặt cô nhìn thật buồn đi về chỗ cũ của mình…
Tuyết Y nghe giọng Tử Di hát cậu cảm thấy hơi bất ngờ khi cô sở hữu một giọng ấm đến vậy…tưừg câu từng lời như nói lên nỗi lòng của cô . Nhưng Tuyết Y đâu thiên thần đến nỗi chỉ vì nghe một bài hát mà đã cảm động. Cái cậu chú ý nghe chỉ là giọng hát của Tử Di thôi còn ý nghĩ không quan trong dù sao cũng chỉ là bài hát mà thôi…
San Phong đứng đờ đẫn khi nghe hết, cậu vẫn còn cảm thấy bài hát này như nói lên đúng hoàn cảnh của cô vậy…San Phong nhìn Tử Di:
- Không sao chứ.
Tử Di lắc đầu:
- Chỉ là hát thôi em không sao.
San Phong nghe giọng là biết cô đang buồn, cậu muốn làm cho cô quên đi, liền cười xớn xác khen cô không tiếc lời:
- Em hát hay thật đấy…Đúng là Di 33 của mình…Ôi giỏi quá….hihi- San Phong ôm chầm lấy Tử Di, bỏ mặc ánh nhìn những người đứng gần đấy, Đan Băng ho súyt sặc…Gia Linh cụp mi quay đi không muốn nhìn cảnh này chút nào…
Song Linh thì mải nhìn Đan Băng, cô thấy Đan Băng ho liền lên tiếng hỏi han:
- Cậu sao thế, có cần nước không.
Chẳng qua Đan Băng chỉ bị sặc nước bọt khi thấy San Phong ôm Tử Di trước mặt anh mình thôi chứ cậu không sao hết.
Lý do Song Linh quan tâm cậu là vì hình ảnh ấn tượng lúc chơi piano của cậu đã khắc sâu vào lòng cô. Song Linh không còn tin cái lời đồn cậu bị les nữa….làm sao có người bị les mà lại men đến thế cơ chứ…giờ đây Đan Băng đã được điểm ngang cả Huỳnh tổng lẫn Hàn thiếu trong lòng cô.
San Phong ôm Tử Di mà mắt lại nhìn ra sau lưng cô chính là Tuyết Y. Thấy vẻ mặt Tuyết Y có vẻ cau có rồi, San Phong lại càng thích… Cậu dời Tử Di, béo hai má cô:
- Sao em có thể đáng yêu đến thế này….
Tuyết Y hơi nhíu mày nhìn họ, không cần thể hiện phấn khích như thế trước mặt cậu chứ. Tuyết Y lên tiếng, cậu không thể để mọi người làm hình bóng mình mờ nhạt được:
- Nhìn mặt em tâm trạnng thế.
Tử Di quay lại nhìn Tuyết Y. Tất cả là tại cậi cô mới phải hát cái bài này…Tử Di không muốn nhìn bản mặt đểu của Tuyết Y nữa, cô quay đi chỗ khác. Tuyết Y cười nhếch môi trước thái độ đó, cậu nhìn xang San Phong:
- Có vẻ cô ấy thích Huyỳh tổng hơn tôi rồi nhỉ.
San Phong thừa nhận mạnh., cậu lên tiếng ngay:
- Có thể…tôi thấy Hàn thiếu cũng không thích cô ấy vậy thì nhường cho tôi được chứ.
Tuyết Y không nghĩ đến trường hợp San Phong lại đề nghị thẳng thừng như vậy. Cậu đã làm mọi người đứng đấy trố mắt nhìn.
Gương mặt San Phong lúc này không còn nụ cười hay ánh mắt đùa cợt nữa mà nó rất rất nghiêm túc. Tuyết Y bật cười:
- Vậy Huỳnh tổng có thể trả những gì cô ấy nợ tôi không?
- Được…Cậu cứ nói. Bao nhiêu?
Tuyết Y tắt dần nụ cười nhìn thẳng San Phong. Hai người đàn ông nhìn nhau với ánh mắt dò xét phần trăm sự thật trong đó…
Đan Băng đứng ngoài mà lạnh cả người, nếu chia phe cậu sẽ về phe San Phong ngay nhưng đây là chuyện riêng rồi nên cậu không tiện chen lời vào. Đan Băng lẩm bẩm với Gia Linh- “gay cấn quá…chị nghĩ chúng ta có nên đi lánh nạn không, giang hồ sắp đổ máu rồi…”.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này Đan Băng vẫn còn tâm trạng đùa được, Gia Linh quay xang lườm cậu ra dấu im lặng. Đan Băng chẹp miệng đứng im không đùa nữa.
Tử Di nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông trước mặt, cô không hiểu sao chuyện lại xảy đến nước này.
Tuyết Y cau mày:
- Huỳnh tổng có thể hỏi ý kiến Tử Di xem cô ấy sẽ chọn ai.
Lập tức San Phong quay xang Tử Di. Ánh mắt cậu chứa đựng sự nghiêm túc tuyệt đối đến Gia Linh và Đan Băng thoáng ngỡ ngàng.
Tử Di bỗng nhiên thấy San Phong mạnh mẽ lạ, cậu không còn nhí nhố nữa mà còn rất men là đằng khác, San Phong trầm giọng nói:
- Em sẽ đồng ý theo ai trong hai chúng tôi? - Mặt cậu bình tâm chờ đợi.
Tử Di nhìn San Phong rồi lại nhăn trán nhìn xang Tuyết Y, cậu cũng đang chờ đợi câu trả lời. Không khí lúc này căng phồng theo từng mạch đập của trái tim Tử Di. Tình huống này thật khó sử, mà Tử Di cũng không biết chính xác hai người này đang chơi trò gì nữa cơ, không biết San Phong đang thật hay đùa và cả Hàn thiếu nữa???
Cô cứ đứng tần ngần hết nhìn người này lại nhìn người kia, vẻ mặt lúng túng bối rối. Đan Băng không còn đùa cợt nữa, cậu lên tiếng:
- Cứ nói ra suy nghĩ thôi. Cậu muốn bên cạnh ai thì nói ra đừng đẻ trạng thái này kéo dài nữa, đau tim chết mất.
Gia Linh lườm lườm Đan Băng vừa được câu trước tử tế, cậu sau lại giở giọng khác. Song Linh đứng tượng hình, cô không hiểu giữa mấy người này là chuyện gì nữa, mà cô cũng không có tâm ý muốn biết chuyện này nữa, bây giờ trong cô hình ảnh Đan Băng hiện hữu lấn át tất cả rồi.
Tuyết Y nhếch môi cười nói:
- Em muốn theo ai thì nói ra đi chứ đừng để Huỳnh tổng chờ đợi lời giải mãi.
Cậu đút hai tay vào túi quần, đầu hơi ngẩng lên ánh mắt nghị tà nhìn Tử Di như đang đe doạ gì đó. Tử Di nhìn lại cậu, ánh mắt cô đối lập hẳn thường ngày, đây có thể là lần đầu cô dám nhìn thẳng mặt Hàn thiếu như vậy… Tử Di mím môi rồi bật thốt:
- San Phong.
O.M.G~~…. 3 người không liên quan chuyện này đều che miệng ngạc nhiên trước câu trả lời này. San Phong khẽ cười, vậy là Tử Di cũng có tình cảm với cậu. San Phong nhìn Tuyết Y:
- Cậu nghe rồi chứ.
Tuyết Y sững sờ vài giây mới trở lại trạng thái bình thường, cậu cười nhún vai.
Đan Băng nhìn hành động này của Tuyết Y, cậu nghĩ ngay chuyện không lành sắp xảy ra… Đan Băng ghé gần San Phong nói nhỏ:
- Em thấy không ổn chút nào…
San Phong cười nhẹ tiếp:
- Vậy Hàn thiếu muốn tôi đến đáp điều gì cứ nói.
Tuyết Y gườm gườm nhìn Tử Di, không hiểu sao cô lấy dũng khí từ đâu mà lại dám nói ra điều đó, chẳng qua Tử Di muốn thoát khỏi Tuyết Y càng sớm càng tốt thôi bởi vì bên cậu lúc nào cô cũng phải làm những điều mình không muốn…tất cả là sự ép buộc khiến cô bao lần đau khổ… Tử Di mím chặt môi, nhìn lại Tuyết Y ánh mắt cho thấy cô không con sợ cậu nữa điều đó làm TUyết Y nổi máu….Cậu cau mày nhìn Tử Di…ánh mắt ẩn chứa một lượng hàn khí cao ngút chưa từng để lộ ra như thế…lúc này đây Tuyết Y không còn giữ nổi bình tĩnh khi nhìn Tử Di như thế nữa, chưa bao giờ cậu lại để mất bình tĩnh đến thế…Tuyết Y kéo mạnh tay Tử Di lôi cô đi qua mặt mọi người…
Tay Tử Di đau điếng khi tay Tuyết Di bấu chặt vào tay mình lôi đi như thế, trời lạnh lại khiến cô càng buốt hơn…Tử Di nhăn nhó:
- Buông tôi ra….
San Phong cau mày, cậu bước nhanh theo chặn ngang Tuyết Y:
- Cậu làm trò gì vậy?
Chiến tranh của hai người đã khiến mọi người có mặt ở bữa tiệc chú ý dần hướng ánh mắt về phía họ nhìn tò mò….
- Sao thế nhỉ?
- Chẳng phải họ là bạn tri kỉ sao….xảy ra chuyện gì nhỉ…
- Hình như là có liên quan đến cô gái kia…
Những tiếng xì xầm đầy thắc mắc không khiến hai người dừng lại, Tuyết Y trừng mắt nhìn San Phong:
- Chuyện của tôi Huỳnh tổng không nên xen quá nhiều thế chứ.
San Phong cuũg không kém cạnh, cậu đứng sát gần lại đối mặt với Tuyết Y, cau mày nói:
- Chuyện liên quan đến Tử Di cũng là liên quan đến tôi đấy Hàn thiếu.
Tuyết Y nhếch môi cười nhạt:
- Vậy chờ 8 tháng nữa Huỳnh tổng sẽ có quyền xen vào. Bây giờ thì tôi đi được chứ.
Đúng thế…giờ San Phong đã là gì đâu, cậu biết làm gì hơn cho Tử DI đây, biết thế nã đã không hỏi câu đấy, thế nào Tử Di về sẽ bị Tuyết Y trút giận cho xem, cậu đã hại cô rồi.San Phong đứng né xang một bên mặc dù chân cậu không muốn làm điều đó.
Tuyết Y kéo mạnh Tử Di đi ngang qua San Phong, Tuyết Y còn nghe thấy miệng San Phong nói :
- Cậu sẽ phải hối hận khi dám làm gì hại đến Tử Di.
Tuyết Y cười nhạt đi thẳng ra xe không quay đầu lại. Tử Di mặt nhăn nhó nhìn lại San Phong với ánh mắt như cầu cứu…nhưng San Phong cũng đành bất lực thôi chẳng nhẽ cậu chạy theo bắt Tuyết Y giao Tử Di cho mình trong khi Tuyết Y đã có giao kèo hợp lệ với Tử Di trong vòng 1 năm… San Phong nhìn Tử Di vẻ mặt bất lực và thầm xin lỗi vì đã không làm được gì hơn để giúp cô…
Đan Băng chắt lưỡi lắc đầu:
- Haziii….Đúng là tuổi trẻ nông nổi…chậc chậc….
Cứ đến lúc căng thẳng là Đan Băng lại chen vào một cậu khiến Gia Linh phải nhìn cậu bằng ánh mắt kinh khủng…Ở đây chính Đan Băng mới là người nhỏ tuổi nhất mà dám nói người khác là tuổi trẻ nông nổi….có vẻ như cậu rất thích đứng ngoài cuộc nhận xét tình hình thì phải.
San Phong cũng bỏ về, cậu không còn tâm trạng tiệc với trả tùng nữa…Gia Linh nhìn theo bóng dáng cậu lòng thấy nhói đau, sao người đó không phải là cô…Gia Linh cụp mi buồn bã, cô quay trờ vào đại sảnh..
Mọi người cũng dần quay đi nhưng miệng vẫn bàn về chuyện đấy đầy tò mò…
Song Linh tự nhiên lao tới khoác tay Đan Băng bắt chuyện như thật:
- Trả hiểu gì cả…hì…cậu ra đây với tôi chút được không.
Đan Băng nhìn nhìn xuống tay mình rồi cả bàn tay Song Linh đang ôm chọn cánh tay mình, cậu lấy cánh tay còn lại gỡ tay Song Linh ra, miệng cười hì:
- Xin lỗi em không có hứng thú với gái già….
Mồm nói chân Đan Băng bươớc ngang luôn qua mặt Song Linh khiến cô hụt hẫng, khi cậu đi được một đoạn mới giật mình tỉnh lại:
- Cái….cái gì…cậu ta vừa nói mình là gái già….O.M.G~… - Song Linh đưa tay vuốt vuốt ngực - Phải bình tĩnh…không nên để thằng ranh này làm hỏng vẻ tao nhã của mình….b ình tĩnh…bifnh tĩnh...
Ở lại một lúc rồi Đan Băng vào chào xin phép ba của Song Linh - chủ bữa tiệc ra về. Cậu định tìm Gia Linh buôn một tý nữa nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu nên cũng chán chẳng buồn ở lại nữa.
….
Dừng xe, Tuyết Y bước xuống đóng mạnh cửa xe lại, mặt cậu hầm hầm mở cử xe bên cạnh lôi tuột Tử Di ra ngoài kéo xềnh xệch cô vào trong nhà rồi kéo lên phòng. Cậu đẩy mạnh cô xuống nền gỗ cáu gắt nói:
- Cô có biết mình đã nợ tôi những gì không.
Tử Di đau nhức cả tay lẫn người, cô hết bị Tuyết Y bấu chặt tay lôi đi như một con chó bây giờ lại xô bổ cô xuống sàn. Tử Di xoa xoa cổ tay :
- Chính anh đã hỏi tôi mà.’
Tuyết Y ngồi xuống gần sát mặt cô, mắt trừng lên đầy giận giữ:
- Cô nghĩ có thể thoát khỏi tôi nhờ Huỳnh tổng sao.
Ngưng lúc Tuyết Y lại tiếp:
- Đừng có nghĩ sẽ thoát khỏi tay tôi được…
Tuyết Y bước đến chiếc bàn gần đó lấy điều khiển bật máy lạnh lên. Gĩưa trời giá buốt như này tự nhiên cậu lại làm thế, Tử Di lạnh buốt, cô ngồi co rúm lại…không hỉeu tại sao Tuyết Y lại làm vậy ,đừng bảo là cậu giận đến nóng cả người giữa cái khí hậu lạnh giá này…
Tuyết Y quay đi tay vẫn cầm theo điều khiển. Đến gần cửa, cậu không quay đầu lại mà nói:
- Tôi nghĩ đã đến lúc nên dạy dỗ lại em rồi.
Tuyết Y đóng sầm cửa phòng lại sau câu nói. Cậu khoá cửa phòng lại khoé môi nở nụ cười tàn độc lãnh khốc..
Mới ngồi một chút dưới máy lạnh thôi Tử Di đã thấy lạnh lắm rồi, cô nghĩ chắc lúc này Tuyết Y đã đi rồi, mình cũng nên ra ngoài thôi. Tử Di đứng dậy mở cửa…cô xoay nnắm của mãi mà không mở ra đươc “ Chẳng nhẽ Hàn thiếu đã khoá…”
Tử Di nhớ cậu đã cầm theo luôn cả chiếc điều khiển máy lạnh….và câu nói cuối cùng nữa…nó rất liên quan đế.
Tử Di cắn chặt môi không cho răng đánh vào nhau nữa. Cô ngồi thu mình trong một góc phòng co chân bó gối, mặt cúi xuống cho đỡ giá. Cô thầm nghĩ sao lại có người tà độc đến vậy, ngay cả trò này cũng nghĩ ra đúng thật anh ta là diêm đế chứ không phải người nữa.
Ngoài hành lang, Tuyết Y đang đứng, thì có tín hiệu điện thoại cậu nghe rồi ra ngoài.
Đến Bar Nice…
Tuyết Y vào trong thấy Nhã Kỳ đã ngồi sẵn đó. Cậu đi tới, miệng cười nhẹ thay lời chào.
Nhã Kỳ ra vẻ giận dỗi nói:
- Lúc nãy em giận anh lắm đấy nhé.
Tuyết Y cười xoa dịu Nhã Kỳ :
- Tính chất công việc phải làm vậy thôi.
- Anh đấy…bỏ mặc người ta làm xấu hổ muốn chết.
Tuyết Y choàng tay qua vai cô, người ngả ra sau thành sofa :
- Vậy anh xin lỗi nhé.
Chỉ chờ mỗi câu này, Nhã Kỳ cười sung sướng, cô vạch vạch tay lên vạt áo véc Tuyết Y, miệng cong cong chu lên điệu bộ nói:
- Lần sau đừng làm thế nữa nhé, em sẽ không bỏ qua nữa đâu đó.
Hàn thiếu cười nhạt. Cậu cũng có cần cô tha thứ đâu cơ chứ. Chỉ vui đùa thôi mà Nhã Kỳ đã nghĩ cô là người quan trọng rồi…
Vừa run Tử Di vừa thấy căm phẫn Tuyết Y…cô ước gì mình có thể làm gì đó cho hắn đau khổ để hả dạ lúc này…Chưa bao giờ Tử Di lại có ý nghĩ như vậy ngay cả đến bà dì ghẻ đã gây ra cho cô bao điều xót xa cũng chưa đến nỗi ấy thì biết trong tâm trí Tử Di đang thù hận Tuyết Y đến nhường nào. Thà cậu ta đánh cô hay mắng **** cô một trận cho xong… nhưng không hề tuyệt đối cậu ta không đụng tay đụng chân giở thói vũ phu, lúc nào không vừa lòng với cô là kiếm đủ trò độc địa nhất để hành hạ Tử Di. Cô phải ngồi chịu cái lạnh đến thấu xương nàyy đến bao giờ đây.
Tử Di ngồi nghĩ càng thấy hận Tuyết Y…sao cậu có thể ác được đến như vậy. Mắt mũi Tử Di lạnh đến nỗi đỏ hết cả lên, nước mũi cứ chảy xuống….môi thâm tái lại răng cứ đánh vào nhau liên tục…người cô run bần bật, hai bàn tay cóng đến cứng đờ như bị đóng băng, Tử Di nhìn quanh căn phòng không có gì hết ngoài 1 chiếc bàn nhật, cô ước gì mình thoát khỏi cảnh này ngay lập tức, nó khiến cô rất rất khó chịu muốn khóc mà không được…Lạnh….lạnh lắm …Cô đã cố quên đi mọi thứ để không thấy rét nữa mà sao môi cứ run người cứ dần trắng muốt ra... Cô cố nép chặt thân mình bó gối để bớt lạnh mà sao không hề bớt chút nào...càng ngày mỗi lúc càng một tê cóng thế này....
Sức của cô không đủ chịu nữa rồi…Hai mắt Tử Di nhắm lại…dần đi vào một cõi mơ hồ nào đó…Cô không còn biết gì xung quanh giữa căn phòng lạnh này nữa…Mọi giác quan như tê dại đóng băng hết rồi…Những hình ảnh những bông tuyết đang phủ trắng kín người cô, mẹ cô đưa tay mỉm cười với cô như muốn kéo cô lên thiên đường…Một màu trắng từ cõi vĩnh hằng hiện lên trong trí óc Tử Di…Nếu cô ra đi thì điều duy nhất cô muốn là sẽ có người thay cô làm cho Tuyết Y đau đớn như cô đã từng chịu…
Đan Băng ngồi trong lớp thấy thiếu thiếu cái gì đó, cậu quay xuống nhìn chỗ Tử Di…Trống…
Cậu nhíu mày sao tự nhiên một người tham học như Tử Di lại nghỉ không phép nhỉ…hay…
Đan Băng nuốt nước bọt “ Không lẽ vì chuyện hôm qua Tuyết Y cho Tử Di nghỉ học luốn…”
Cậu cầm điện thoại trong túi lên gọi cho Tử Di…
Đầu dây bên kia không phải giọng cô mà là một giọng của đàn ông cũng không phải là của Tuyết Y nữa. Đan Băng tắt máy, cậu gọi nhầm máy ư.
Đan Băng ấn lại số Tử Di…
- Alô…
Vẫn là giọng người đó, cậu thấy lạ là mà chắc chắn lần này không nhầm số được nữa, Đan Băg ngần ngại lên tiếng hỏi:
- Đây là số của Tử Di phải không ạ?
Bên đầu dây kia, có tiếng đáp rất nhẹ:
- Đúng nhưng hiện tại cô ấy không có ở đây.
- Vậy bao giờ cô ấy về anh nhắn hộ có tôi gọi đến.
- Ừm…
Đan Băng tắt máy, cậu vẫn không hình dung ra người cầm máy của Tử Di là ai và cô đi đâu mà để cho người này bắt máy.
Đan Băng lại gọi cho San Phong…
…
Qúach giám đặt điện thoại lại bàn cho Tuyết Y.
Cậu đang đứng trước cửa kính nhìn xuống dưới đường…Qúach giám lên tiếng:
- Người đó là cậu Băng.
Tuyết Y không quay lại, mắt vẫn hướng nhìn ra bên ngoài, cười khệnh nói:
- Nó biết quan tâm người khác từ bao giờ thế.
Qúach giám nhún vai, cậu cũng chịu thôi có bao giờ tiếp xúc với nhị thiếu bao giờ đâu mà biết. Tuyết Y tiếp:
- Việc tôi giao cho cậu đã giải quyết chưa.
Nhắc mới nhớ, Qúach giám vội vàng nói:
- Thôi chết, bây giờ tôi phải đến đấy để làm việc với bà Minh. Xin phép Hàn thiếu.
- Ừm.
Qúach giám cúi đầu chào rồi ra ngoài khép cửa nhẹ nhàng cho Tuyết Y.
Tuyết Y về lại chỗ ngồi, cậu cầm điện thoại Tử Di lên ngắm nghía suy nghĩ gì đó rồi mở máy ra tìm trong danh bạ cô gì đó, cậu nhíu mày khi không có số mình trong đó, rõ ràng đã có lần Tuyết Y gọi cho cô rồi cơ mà sao không lưu lại. Tuyết Y nhếch môi cười tự ấn số mình lưư lại trong máy cô rồi tắt nguồn luôn, cậu quẳng điện thoại lên bàn rồi đứng dậy ra ngoài…
Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ.