Huyễn Thần Chương 122 : Huấn luyện phương pháp.

HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 122: Huấn luyện phương pháp.

Dịch: yeulako
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: http://tangthuvien.com

truyện copy từ tunghoanh.com
Nghe được âm thanh của tiểu cô nương, Lý Dật không khỏi nhíu mày lại lần nữa. Nói như thế nào hắn cũng là học sinh trung học, cũng đã tham gia qua huấn luyện trong quân đội. Lý Dật nhớ rất rõ ràng, lúc trả lời câu hỏi của thượng cấp, phải đứng nghiêm, ưỡn ngực ngẩng đầu, âm thanh phải vang dội. Như nào lại giống thế này, cúi đầu nhìn mũi chân không nói, âm thanh càng giống như tiếng muỗi kêu.

“Đứng nghiêm cho ta, ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn ta, trả lời phải đơn giản rõ ràng, hơn nữa phải vang dội, trả lời lại lần nữa!” Lý Dật tức giận gào thét.



Nữ hài dưới sự chỉ huy của hắn rốt cuộc khép hai chân vào nhau, ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn hắn một cách sợ hãi, thanh thúy trả lời: “Hồi bẩm thành chủ, thuộc hạ biết rồi!”

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của nha đầu này, kỳ thật… Đối với biểu hiện của nàng, hắn đã rất hài lòng, bất quá hắn không thể khen nàng. Phải biết rằng, nàng là người thứ nhất xảy ra vấn đề như vậêu cầu của hắn phải cao hơn một chút, nàng chính là tấm gương cho các nữ hài khác, tuyệt đối không thể dễ dãi.

Nghĩ tới đây, lông mày của Lý Dật nhíu mạnh lại, tức giận quát: “Âm thanh quá nhỏ, ta nghe không rõ lắm, lập lại lần nữa!”

Vẻ mặt khẩn trương, nàng đã liên tục sai lầm mấy lần rồi, tuyệt đối không thể sai lầm thêm lần nữa. Khuôn mặt của thành chủ thật đáng sợ, hắn có thẻ ăn thịt người hay không? Trong khi suy nghĩ miên man, nữ hài hai chân khép lại, đứng nghiêm, mở rộng yết hầu, quát khàn cả giọng: “Hồi bẩm thành chủ, thuộc..hạ…biết…rồi!”

Buồn bực che lỗ tai, tiểu cô nương mười hai tuổi, đang trong thời kỳ vỡ giọng. Một khi mở rộng yết hầu hô to lên, âm thanh không phải chói tai một cách bình thường. Hơn nữa… Âm điệu này sao lại như thế? Sao giống như đồ đệ đang gào lên chào sư phụ.

Cười khổ lắc đầu, kiên nhẫn sửa chữa lại, cuối cùng… Sau khi trải qua hơn mười lần sửa chữa, nữ hài đáng thương rốt cuộc có thể ngẩn đầu ưỡn ngực, thanh âm thanh thúy hướng về hắn báo cáo.

Mặc dù chỉ là việc nhỏ như vậy nhưng cũng làm cho Lý Dật có một cảm giác tinh thần mệt mỏi, cũng may đồng thời khi nàng nắm giữ thì các nữ hài bên cạnh cũng học hỏi xong hết thảy. Mỗi người đều luyện tập với vẻ mặt phấn khởi, bởi vì Lý Dật đã hứa với các nàng, nếu như học tập tốt, biểu hiện làm cho hắn hài lòng, hắn sẽ thưởng cho các nàng một phần siêu cấp đại lễ không thể tưởng tượng được.

Dưới sự hấp dẫn của lễ vật, tất cả các nữ hài đều đứng hướng về phía đối phương, thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong trẻo hướng về phía người đối diện báo cáo. Trong lúc nhất thời, cả tiểu nghiễm trường vang lên âm thanh thanh thúy giống như bách linh điểu.

Ngồi trên ghế đá ở bên cạnh dưỡng thần một hồi, chờ sau khi tinh lực hồi phục một tí, Lý Dật bắt đầu kiểm tra thành quả sau một lần huấn luyện, kết quả là… Hắn phi thường hài lòng, theo sự hứa hẹn của bản thân, hắn phải tặng mỗi người các nàng một phần siêu cấp đại lễ.

Kỳ thật, cái gọi là siêu cấp đại lễ chính là mỗi người một bộ áo dành cho pháp sư, cùng với mỗi người một thanh pháp trượng. Cho dù các nàng biểu hiện không tốt cũng phải cho các nàng, hiện tại sở dĩ làm như vậy chỉ là muốn khích lệ các nàng một chút mà thôi. Để cho các nàng biết, hắn cũng không phải chỉ biết trừng phạt mà thôi, nếu biểu hiện tốt, phần thưởng mà hắn ban cho cũng không phải chuyện đùa.

Bất quá nữ hài lúc trước muốn phát biểu tựa hồ còn chưa có nói, vì vậy Lý Dật quay đầu hướng về phía nàng nhìn lại, nhẹ giọng hỏi: “Mới vừa rồi ngươi không phải có lời muốn nói sao? Hiện tại ngươi có thể nói rồi!”

Theo lời của Lý Dật, nữ hài mới vừa rồi còn sợ sệt đã mạnh mẽ bước lên một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, thanh thúy báo cáo: “Báo cáo thành chủ, thuộc hạ mới vừa rồi muốn nói, chúng thuộc hạ là địa thứ thuộc địa hệ pháp sư, là công kích từ phía dưới lên trên. Trừ phi đại hạt tử đảo lại, nếu không chúng thuộc hạ không cách nào đánh trúng mục tiêu yểm ma thạch trên lưng của nó!”

Ba!

Vỗ mạnh vào trán của mình, việc này là Lý Dật quên mất. Địa thứ tất nhiên là từ dưới đất đâm lên, nếu muốn đánh trúng yểm ma thạch trên lưng Tiểu Cường, cái này căn bản là khó có khả năng.

Nghĩ tới đây ta vội vàng chỉ đạo bổ sung: “Ân… Việc vừa rồi là sai sót của ta, nếu địa thứ không cách nào trực tiếp đánh trúng mục tiêu yểm ma thạch, như vậy các ngươi chỉ cần lấy Tiểu Cường làm mục tiêu là được, như vậy không có vấn đề gì chứ!”


Nhưng mà…

Nữ hài với vẻ mặt khó xử nhìn hắn, nhưng mà… Ngay khi nàng nhìn thấy hắn trừng mắt giận dữ nhìn nàng, lập tức nhớ rõ tất cả, mạnh mẽ ưỡn ngực lần nữa, thanh thúy nói: “Báo cáo thành chủ, nếu như lấy đại hạt tử làm mục tiêu, một khi nó tức giận lên, vậy…”

Phất nhẹ cánh tay, Lý Dật không thèm để ý nói: “Yên tâm đi, nếu ta đã cho các ngươi làm như vậy, tiểu Cường cũng sẽ không bởi vậy mà tức giận, hơn nữa… Chỉ cần nó không muốn, chẳng lẽ các ngươi cho rằng các ngươi có thể đánh trúng nó sao?”

Hơi sửng sốt một chút, nữ hài lắc đầu nhưng lại không có nói gì gì nữa, bất quá động tác của nàng đã nói cho hắn biết nàng đã không còn nghi vấn gì nữa…

Ra lệnh nữ hài trở lại đội ngũ, sau đó… Lý Dật ở trong lòng cùng tiểu Cường giao tiếp một lúc, tiếp theo… Tiểu Cường lui ra ra dần, một mực thối lui tới hơn năm mươi thước mới dừng lại, xoay người, quay mắt về phía bọn họ.

Chỉ chỉ Tiểu Cường, Lý Dật nói với tất cả các nữ hài: “Tốt lắm! Kế tiếp, mọi người bắt đầu dựa theo sự phân phó của ta mà huấn luyện đi, ta sẽ ở phía đằng xa mà quan sát các ngươi, nếu có ai lười biếng thì cơm trưa và cơm chiều cũng đừng tưởng ăn!”

Nghe xong lời nói của hắn, trên mắt các nữ hài đều lộ ra vẻ đau khổ, cùng lúc đó, Lý Dật tiếp tục nói: “Tốt lắm, chỉ cần các ngươi cố gắng huấn luyện, sáng sớm ngày mai, lễ vật của các ngươi sẽ được đưa đến tay các ngươi. Ta có thể cam đoan, nó tuyệt đối là thứ đồ tốt mà các ngươi tưởng tượng không tới được!”

Rốt cuộc… Dưới sự thúc đẩy của tiền tài cùng bổng lộc, tất cả các nữ hài đều giơ lên pháp trượng trong tay, sau một khắc… Từng đoàn ma pháp gào thét bay về phía xa xa nơi tiểu Cường đang đứng.

Đáng tiếc… Thật sự rất đáng tiếc, tốc độ di động của Tiểu Cường quá nhanh, trong tích tắc khi các nữ hài phát ra ma pháp, Tiểu Cường liền bắt đầu di chuyển, chờ khi các ma pháp bay đến vị trí mà tiểu Cường đã đứng lúc trước thì nó đã sớm rời đi hơn mười thước, ngay cả sợi lông cũng chưa đụng tới.

Đối mặt với loại tình huống này, tất cả các nữ hài đều ngây ngẩn cả người, tình huống này là bọn họ lần đầu tiên gặp phải, Trước kia vô luận là ở trường học hay ở trong thôn, mục tiêu mà bọn họ luyện tập đều là vật thể cố định, lúc này mục tiêu di động, hơn nữa di động cũng không phải nhanh một cách bình thường, trong lúc nhất thời…Tất cả các nữ hài đều ngây ngẩn cả người!

Mỉm cười, Lý Dật lớn tiếng quát: “Đều ngây ngốc ra làm gì? Tiếp tục tấn công cho ta, không cho dừng lại, một bên công kích một bên nghĩ sách lược cho ta. Nếu nghĩ không ra sách lược, giữa trưa đều đừng nghĩ ăn cơm!”

Vừa nói chuyện, hắn xoay người hướng trong nhà đi đến. Lý Dật còn chưa ăn điểm tâm, chỗ nào giống thánh vệ đâu, đều ăn xong bữa sáng mới đến tập hợp. Về phần nan đề mà bọn họ gặp phải, nói thật ra, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Nhưng là hắn tin tưởng, chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết, chỉ cần chịu suy nghĩ thì sẽ được, Lý Dật tin tưởng… Các nàng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, hắn chờ xem là được!

Vào bên trong nhà, Du Du đã chuẩn bị xong bữa sáng. Mặc dù không có phong phú như cơm chiều nhưng sau công việc bề bộn của sáng sớm, thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa, hứng thú tăng lên, hắn ăn rất nhiều.

Ăn cơm xong, sau khi trợ giúp Du Du thu dọn chén đĩa, Lý Dật một bên nhìn Du Du rửa chén, một bên có chút nhíu mày, nhìn bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của nàng ngâm trong bồn nước vẫn đục, trái tim của hắn không khỏi đau nhói lên. (thằg này bệnh quá, thế sao nó ko mua máy rửa bát về cho đỡ phải đau :113:)

Mỹ nhân giống như Du Du như vậy làm sao có thể để sống trong hoàn cảnh như vậy chứ? Da thịt mềm mại như vậy của nàng, thường xuyên ngâm trong nước thì sẽ có nếp nhăn. Nếu như vậy, nữ nhân vốn hoàn mỹ này đây sẽ không hoàn mỹ, hắn quả thực là đang tạo nghiệt.

Hơn nữa, mặc dù Lý Dật rất thích ăn các thức ăn mà Du Du làm, nhưng mà… Khói, mỡ do thời gian dài nấu nướng, da tay sẽ bị lão hóa, biến thành thô ráp, đây đều là kẻ thù trời sanh của mỹ nữ.

Du Du là nữ nhân của hắn, mắc dù bọn họ chưa có phát sinh bất kỳ quan hệ nào nhưng trong lòng hắn luôn coi đây là sự thật. Nếu như vậy, Lý Dật làm sao có thể để cho nữ nhân của mình chịu khổ như thế này đựơc?

Hắn không thể như loại ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo trang nghiêm. Trong tâm lý của hắn, cũng không có cái gì công bình hay không công bình. Trong nội tâm của hắn đã quyết định, hôm nay phải đi tìm mấy người phụ nữ nấu ăn giỏi, mỗi ngày phụ trách bữa ăn cho hắn cùng Du Du. Về phần Du Du, hắn sẽ có việc khác an bài cho nàng đi làm, tóm lại sẽ không để cho nàng ở không nhàm chán là được. Phải biết rằng, buồn bực cùng nhàm chán cũng là một kẻ thù lớn của sắc đẹp.



Nguồn: tunghoanh.com/huyen-than/chuong-122-ruraaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận