Jake Ransom Và Chúa Sọ Chương 6

Chương 6
Ba đứa mặc bộ áo giáp đồng mà Bach’uuk đã mượn tạm ở một cửa hiệu rèn trong ngôi làng người Ur, rồi quay vòng lại kim tự tháp.

Đường quay lại dường như xa gấp ba lúc đi. Áp lực thời gian rõ ràng đến mức Jake dám thề là cậu gần như có thể cảm thấy mặt trời đang tiến lại gần mặt đất, mang đến một ngày mới.

Chỉ sức nặng của bộ giáp thôi cũng như nhắc Jake về trách nhiệm nặng nề. Càng đi cậu càng cảm thấy lo lắng hơn.

Lỡ như mình thất bại?

Lỡ như mình sai?

Cuối cùng thì cũng đến lúc Bach'uuk dẫn Marika và Jake quay trở lại bậc thấp nhất trong kim tự tháp, leo ngược lên căn phòng chứa trái tim ngọc. Lúc Jake đi qua căn phòng có cái lịch Maya lạ lùng bằng vàng, cậu hết đảo mắt nhìn mấy chữ lạ lùng trên tường, tấm bản đồ Pangaea lại ngó nghiêng hai cái bánh răng trên nền đá. Cậu sờ tay lên cái đồng hồ trong túi.

Cậu muốn dừng lại - thậm chí đã bước chậm lại rồi - nhưng bí ẩn này sẽ phải gác lại sau thôi. Cậu tự buộc mình phải lẹ làng băng qua mấy bậc thang lên căn phòng phía trên.

 

Căn phòng chính vẫn chẳng có gì thay đổi. Áp lực lạ lùng lại vỗ về theo mỗi vòng quay của ba lớp trái tim ngọc. Những nét chạm lạ lùng xoay chuyển, tạo thành hàng ngàn cách phối hợp khác nhau khi quả cầu trôi lơ lửng trong vòm. Bên dưới quả cầu lớn là hai quả cầu nhỏ tỏa sáng lấp lánh - một màu đỏ thắm và một màu xanh dương ánh bạc rực rỡ. Quả cầu xanh lục đã sẫm lại đến nỗi trông nó gần như tuyền một màu đen.

Jake khuỵu gối xuống để nhìn kĩ hơn, Marika nhòm qua


vai cậu.

“Có phải chúng ta đã đến quá trễ không?” Nhỏ hỏi.

Jake xem xét khối ngọc thạch. “Tớ không biết nữa.”

Bóng đen xoáy tròn trong tâm quả cầu lục, một thứ xoáy nước đen ngòm gào thét về cái chết và tàn hoại. Họ không còn nhiều
thời gian.

Jake đứng thẳng dậy, nhìn lên cửa chính dẫn vào kim tự tháp. Đường hầm hướng lên xiên xiên, đen như mực. Một con grakyl quỷ quái có thể lao ra từ đó bất cứ lúc nào.

“Lại đây,” cậu dẫn cả bọn lại cửa đường hầm, rồi quay sang Marika. “Bạn ở lại trong phòng. Tớ sẽ đưa Bach’uuk lên phía trên đường hầm. Bạn biết phải làm gì rồi chứ?”

Đôi mắt Marika tròn xoe lo sợ - một phần là dành do Jake. “Hãy cẩn trọng.”

Jake gật đầu, nhưng kế hoạch của cậu còn lâu mới đạt tới mức cẩn trọng. Cậu vừa quay đi thì Marika bỗng băng tới ôm chặt lấy cậu, rồi buông ra.

Jake nóng bừng cả người. Cậu há hốc miệng mà không nói được lời nào.

“Đi đi!” Nhỏ giục, đẩy cậu đi. “Còn chờ gì nữa?”

 

Jake chớp mắt. Cậu vẫn chẳng biết nói gì. Cho nên cậu quay đầu lại, hối hả lao lên đường hầm dốc đứng. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng cảm giác thì thật dễ chịu.

Khi đã lên được nửa đường, gần như không còn trông thấy Marika nữa, cậu dừng lại, bảo Bach’uuk, “Cậu đứng ở đây. Tớ phải lên đó một mình.”

Bach’uuk vươn người chụp lấy cánh tay Jake theo kiểu người Ur vẫn bắt tay nhau. Jake đáp lại. Cả hai đều đang dấn thân vào một cuộc mạo hiểm có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Còn lại mình Jake đi nốt đoạn đường cuối cùng dẫn ra cửa kim tự tháp. Đoạn đường tăm tối sáng lên một chút khi cửa vào đã
hiện ra trước mặt. Bầu trời đầy sao lấp đầy ô cửa tròn tròn mở ra bên ngoài.

Cậu đi chậm lại - có lý do.

Những bóng đen che mờ cả trời sao. Jake nghe tiếng rú rít, nghe tiếng đôi cánh da đập phần phật và tiếng móng vuốt cào kin kít trên đá. Bầy grakyl đang tụ tập ngay trước cửa vào.

Jake mải miết đi, cho đến lúc một cảm giác râm ran kì lạ bao phủ cả thân người cậu. Tóc gáy dựng lên. Cậu cảm thấy hệt như lúc nhảy vào đây, như hồi cậu đi qua Cổng Vỡ, cái hồi có vẻ xa xưa đâu như kiếp trước rồi. Chỉ có điều giờ thì cảm giác râm ran nọ chỉ là một tiếng vọng yếu ớt của quyền năng mạnh mẽ trước đây. Đó là tất cả những gì còn lại của màn chắn bảo vệ. Nhưng nó vẫn còn đủ mạnh để giữ lũ grakyl bên ngoài ngôi đền. Ít ra thì Jake mong vậy.

Cậu chờ đợi, tắm mình trong cảm giác râm ran buồn buồn đó.

Jake nhìn ra ngoài thung lũng. Từ độ cao này, cậu có thể bao quát tầm mắt nhìn ra tận cửa đông. Bầu trời đã bắt đầu hừng sáng. Cậu chẳng còn thời gian để phí phạm nữa.

 

Jake bắc loa tay, hô to, “Xin chào!”

Ngay tức khắc, từ trên cao, một thứ khổng lồ đáp xuống ngay trên bậc thang sát ô cửa vào. Khối đen nọ xoay lại, khua lưỡi gươm dài đen kịt nhìn như một khối đá vỏ chai bóng loáng. Nó giương cánh ra cắt ngang bầu trời.

Con grakyl chúa.

Jake quỳ sụp xuống nhưng vẫn bảo đảm sao cho vẫn nằm trong tầm bảo vệ của tấm màn chắn đang yếu dần.

Mấy cặp mắt ti hí nhìn cậu trân trối.

“Tôi là Jake Ransom!” Cậu hô lên, hi vọng mấy con quái vật mặt dơi này hiểu được. “Một trong hai người mới đến.”

Con grakyl chúa bước lên thêm một bậc, đứng ngang ngưỡng cửa. Jake đứng gần tới mức thấy rõ từng cái móng vuốt vàng khè, nứt nẻ và cả cái mũi bẹp gí của con vật. Thanh gươm của nó chĩa thẳng vào ngực Jake.

Jake rùng mình trong bộ áo giáp, nhưng còn phải tiến xa hơn nữa. Cậu vặn người qua, cởi bộ giáp đồng ra. Cậu để bộ giáp loảng xoảng rơi xuống nền đá, một dấu hiệu đầu hàng rõ ràng.

Ý tưởng này là của Marika. Nhưng khi nhìn lưỡi gươm bén như dao cạo của con grakyl chúa, Jake bắt đầu ngờ rằng chiến lược này không được khôn ngoan lắm. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã rồi. Chẳng còn đường nào quay lại.

Jake giơ hai tay lên. “Tôi đầu hàng!” Cậu gào lên với con quái vật. “Nhưng chỉ đầu hàng chủ nhân của ngươi thôi! Tôi chỉ đầu hàng Kalverum Rex!”

Con grakyl chúa cúi sát lại. Khe mũi nó phập phồng. Phía trên đôi cánh con quái vật, bầu trời phía đông đang dần hừng lên, mặt trời sắp mọc. Chúa Sọ đã ra hạn chót là bình minh, Jake và Kady phải ra đầu hàng.

 

Bọn cậu không còn nhiều thời gian nữa.

“Tôi đầu hàng!” Jake hô to. Cậu đằng hắng mấy tiếng. Lồng ngực cậu thóp lại sợ hãi. Cậu lặp lại yêu cầu duy nhất của mình. “Nhưng tôi chỉ đầu hàng Chúa Sọ thôi!”

Con grakyl chúa ngắm nghía Jake một hồi nữa - rồi con ác thú quét đôi cánh da bọc xương quay đi. Cái miệng kinh khiếp của
nó há ra trong một tiếng rít đinh tai nhức óc vang vọng khắp
thung lũng.

Những con khác trong đàn lặp lại tiếng rú đó. Chẳng mấy chốc cả thung lũng tràn ngập âm thanh rú rít kinh hoàng nọ. Thông điệp đang được truyền đi.

Nhưng liệu thông điệp nọ có được trả lời không?

Dù có dù không, đường nào cũng làm Jake chết khiếp.

 

Khoảng thời gian chờ đợi căng ra đau đớn. Tim Jake như nhảy lên cổ họng, chẹt ngang đó đập thình thịch. Tệ hơn nữa, cảm giác râm ran nọ càng lúc càng nhạt dần trên da thịt cậu. Cậu thì cứ quỳ ở ô cửa dẫn vào kim tự tháp, trong khi màn chắn thì sắp tiêu tan.

Con grakyl chúa đứng xa xa ở bậc thang bên ngoài, nhưng được bao lâu chứ?

Cậu còn bao nhiêu thời gian nữa.

Jake nhìn lên bầu trời. Ánh hồng hừng lên từ chân trời phía đông. Bình minh đang rạng. Thời hạn Chúa Sọ đưa ra sắp hết. Nỗi lo sợ của Jake càng lúc càng tồi tệ hơn. Cậu lo cho chị Kady lắm, nỗi lo lắng lạnh lẽo như một hòn đá chặn ngay bụng.

Mà cậu chỉ có thể chờ.

Chỉ trong một vài khắc nữa thôi, tia nắng đầu tiên sẽ chiếu xuống cửa kim tự tháp. Dù tim đang đập thình thịch như vậy, cậu vẫn nhớ ý nghĩa của sự định hướng đó, cha cậu đã dạy điều đó. Tất cả những ngôi đền Maya đều được xây sao cho đón được tia nắng đầu tiên của một ngày mới. Cũng vì vậy mà những thánh đường bằng đá cổ xưa ở châu Âu đều hướng cửa trước về phương đông.

Jake quỳ ở đó mà lòng thầm tự hỏi chẳng biết phong tục nọ có phải khởi phát từ nơi đây, từ kiến trúc này không.. Cậu chưa kịp nghĩ thêm gì về điều bí ẩn đó thì bỗng tiếng rú của lũ grakyl lặng phắt. Thinh lặng đột ngột như một tấm màn trùm khắp thung lũng.

 Jake lo lắng đứng dậy. Con grakyl bước xuống dưới, lùi lại, cúi đầu. Nó xếp cánh sau lưng. Jake nhìn ra thứ gì đó quét qua nền trời. Đôi cánh xoãi rộng khác thường - và nó càng lúc càng lớn ra cùng với mỗi nhịp tim đập của Jake.

Giống nhự một con khủng long to cỡ một cái máy bay
chở khách.

Làm thế nào một thứ khổng lồ đến thế lại có thể lơ lửng trên không được? Không thể nào. Điều đáng sợ nhất là sự im lặng tuyệt đối bao trùm khi thứ đó tiến lại. Thứ đó lướt đến ngôi đền không một tiếng động, như thể đó chỉ là một cái bóng chứ không phải
vật chất.

Vật đó sà xuống thấp hơn, cho đến khi chỉ còn là một bóng đen lướt trên những ngọn cây của khu Rừng Thiêng. Trông sinh vật nọ giống con khủng long chúa tể của các loài thằn lằn cánh, một con Peteranodon. Khi nó bay về phía kim tự tháp, tán rừng xôn xao tỉnh thức như thể cả những cái cây cũng phải rùng mình.

Rồi bỗng nhiên sinh vật nọ vặn vẹo rồi bắn lên cao, nhanh đến nỗi Jake mất dấu luôn. Chân Jake ríu lại. Cậu gần như bước ra khỏi ô cửa để ngó xem cái bóng nọ ở đâu. Nhưng thay vì vậy, cả thân người cậu đông cứng lại, đứng nguyên tại chỗ.

May mà cậu làm vậy...

 

Chưa đầy một khắc sau, con pterosaurs đáp xuống kim tự tháp, choán gần hết phân nửa những nấc thang dẫn lên. Lũ grakyl dạt ra hai bên. Một con grakyl bị đạp bẹp gí, giãy giụa gào thét rồi
chết ngóm.

Jake tự buộc mình phải đứng nguyên vị trí. Mọi thứ tùy thuộc vào lúc này.

Con pterosaur cúi đầu xuống, dang cánh ra như thể ôm lấy ngôi đền. Dù con vật nọ khổng lồ đến vậy, Jake phải khó khăn lắm mới nhìn rõ nó. Bóng tối cuộn quanh, chảy tràn ra khắp toàn cơ
thể nó.

Cái đầu dài và hẹp cúi sát cửa vào. Bóng tối vây quanh đầu, nhìn như bờm sư tử, răng sắc nhọn cong vút bao lấy cái mũi. Jake đã từng thấy qua những mẫu hóa thạch pteranodon, Jake biết đây không phải một con pterosaur thường. Một con pterosaur thường đâu có răng.

Nhưng chính đôi mắt nó mới khiến Jake hoàn toàn hoảng hốt. Đôi nhãn cầu đen kịt, như hai viên kim cương đen lấp lóa nhìn Jake. Chúng như hai lối đường hầm dẫn vào một nơi chỉ có tiếng gào thét vang vọng và máu chảy thành sông.

Nhưng đó không phải điều đáng sợ nhất.

Từ sau cổ con khủng long, một chiếc bóng hạ xuống, lướt trên những bậc thang dẫn lên ngôi đền. Những con grakyl kia nháo nhào tránh đường, giẫm đ p cả lên nhau. Trên đường đi, cái bóng nọ đứng thẳng dậy rồi tạo thành một hình người.

Hình người nọ thật khổng lồ, ít nhất cũng cao đến hai mét rưỡi. Hắn mặc một bộ giáp sắt đen, phủ kín từ đầu đến chân. Trên mũ giáp hắn có hai cái sừng như một thứ vương miện, nhưng không như trên mũ của người Viking, hai cái sừng nọ xoắn lại, cong vút độc địa, như thể chúng mọc ra từ sọ một con vật đã bị tra tấn cả kiếp sống của mình. Hắn khoan thai bước lên, tiến về phía Jake với vẻ quyết tâm thong thả.

Jake cố nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng đêm. Dù vậy, Jake vẫn biết kẻ đang bước lên ngôi đền là ai.

Đó là Kalverum Rex. Chúa Sọ.

Khi bóng đen tiến lại gần lối vào, Jake mới nhận ra một điều nhầm lẫn. Kalverum Rex không hề mặc áo giáp. Bóng tối dày đặc bao phủ toàn thân hắn. Bóng tối chảy tràn khắp thân người hắn, bóng loáng như một thứ dầu đen trên da thịt. Chỉ khác là bóng tối không cuộn lên phập phồng mà bám khít toàn bộ thân thể hắn, như thể cả bóng tối cũng phải hãi sợ trước những điều che giấu trong trái tim hắn và đang cố che giấu đi điều kinh khủng ấy khỏi thế giới bên ngoài.

Bóng đêm chính là bộ giáp che của Chúa Sọ.

Mặc dù tên quỷ dữ không có mắt nhưng Jake biết hắn đang nhìn thẳng mình. Da của Jake bỗng rộn lên cảm giác ngứa ngáy, mà không phải vì lớp màn chắn của ngôi đền. Cậu muốn bỏ chạy, chạy mãi. Nhưng cậu không nhúc nhích nổi, vì sợ hơn là vì can đảm.

Chúa Sọ bước lên bậc thang trên cùng, băng vụt tới ngưỡng cửa. Hắn đưa một tay về phía Jake, Jake vội tránh. Cậu biết chỉ cần hắn đụng nhẹ vào là cậu sẽ mất mạng ngay.

Bàn tay thong thả vươn lại gần cậu, như thể đang lần xem một vùng nước bí hiểm chưa biết rõ. Khi cánh tay nọ đưa qua bức màn chắn đang yếu dần, ánh lửa xanh lục lóe lên từ mấy đầu ngón tay đen sì, xua tan bóng đêm. Từ đó xuất hiện mấy ngón tay đóng vảy xanh xám, đầu móng tay mọc ra thành mấy cái vuốt vàng xỉn.

Tay người chẳng ai như vậy cả - ít ra nếu kẻ đó vẫn còn là con người. Một âm thanh hài lòng khiến bóng đêm bao quanh Kalverum Rex rùng lên. Hắn biết giờ thì lớp màn chắn chẳng còn quyền năng chặn hắn lại nữa. Chắn giữa Chúa Sọ và trái tim - quyền năng của ngôi đền - giờ chỉ là một cậu bé mười ba tuổi đến từ vùng bắc Hampshire, Connecticut.

Jake cũng nhận ra điều đó, kinh hoàng lùi lại một bước, bước đầu tiên từ nãy đến giờ. Sự hài lòng của Kalverum biến thành một nỗi khoái trá ác nghiệt. Lớp màn chắn đã hạ xuống rồi, chẳng còn gì có thể ngăn hắn lại được nữa. Jake chẳng còn nơi nào để chạy trốn.

“Đến đây với ta...” Những lời nói của hắn khiến Jake lạnh lẽo cả tâm can.

Nguồn: truyen8.mobi/t91476-jake-ransom-va-chua-so-chuong-6.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận