Chương 15 Bạch mã hoàng tử mê hoặc (thượng) Nếm mùi toại nguyện ư?
Đúng vậy.
Dưới sự điều khiển của Mẹ kế ác độc, Long Tiểu Hoa đã được nếm mùi toại nguyện, giống như giấc mơ của nàng, nàng được ngủ ở chuồng ngựa cùng con ngựa trắng.
Người ta thường nói: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chủ thế nào thì tớ thế đó.” Đặc biệt, căm ghét nhau, nên nàng lại càng thấy câu nói đó chính xác.
Nhưng chuyện đời lại cực kỳ quái đản, những điều bất thường cứ ùn ùn kéo tới, trải qua một đêm “sống chung”, nàng đã cố gắng tiếp cận, nghiên cứu tính khí của con ngựa mà Bạch mã hoàng tử cưỡi, để tiện tìm hiểu những thói quen tao nhã của chàng.
Nhưng dù sao nàng có thể hiện thế nào, nhíu mày, vuốt lông, vỗ về nó, nhìn vào mắt nó ra sao, thì nó vẫn mãi mãi chỉ có một động tác – gặm cỏ.
Chú ý là gặm cỏ nhé.
Yến mạch thượng hạng ở bên cạnh, nó không ăn mà chỉ gặm cỏ khô!
Con ngựa của Bạch mã hoàng tử thật giản dị. Nó chọn thức ăn khác một trời một vực so với son súc sinh kia. Nàng liếc mắt nhìn con súc sinh đó độc chiếm cả chuồng ngựa, dồn tất cả những con ngựa khác vào góc chuông.
Tuy có hơi chậm chạp nhưng dù thế nào thì cũng thấy con ngựa trắng đáng yêu và dễ tính hơn cả.
Nó không giống như con súc sinh đó cố làm ra vẻ cao sang không cho người khác lại gần, dù nàng có bò dưới chân thì nó cũng không hề phản ứng gì. Nó cũng không giống như con súc sinh dùng chân uy hiếp nàng, mũi nó phì ra khí không kinh khủng như con ngựa đó, ánh mắt nó không có khí thế áp đảo như con súc sinh Chạy suốt đêm kia, bộ dạng thật đáng thương!
- Này! Ngựa trắng, sao lại như vậy? Sao ngươi lại ốm yếu thế? – Nàng lo lắng vỗ mông con ngựa trắng như tuyết. Sao Bạch mã hoàng tử có thể không chăm sóc cho no tốt như vậy chứ? Nó phải có một nền tẳng hạnh phúc vững chắc chứ.
- Soạp soạp soạp soạp! – Hoàn toàn là tiếng nhai cỏ.
- Tuy hiền hòa, đáng yêu rất tốt nhưng ngươi phải biết chăm sóc cho bản thân mình mới được. Vì sau này, ngươi còn phải chở hai người cơ đấy. – Nàng bốc yến mạch bỏ vào miệng nó. Hừ! Đừng để con súc sinh Chạy suốt đêm nổi trội hơn. Nàng cảm thấy hài lòng khi cho con ngựa ăn, nhưng ngựa trắng hiếm khi được người ta cho ăn như vậy. Nó tiếp tục gặm cỏ khô.
- Soạp soạp soạp soạp!
Nàng bặm môi, không tìm được điểm tương đồng với con ngựa trắng kỳ lạ này, đành nuốt bước bọt đổi sang cười nịnh nọt:
- Ngươi thật sự không sao chứ? Nếu Bạch mã hoàng tử ôm ta nhảy lên lưng ngươi, ngươi chớ có khuỵu chân làm chúng ta ngã nhé. – Cảnh tượng hoa lệ lấp lánh cũng cần có sự hợp tác của “Mã đại ca”, nếu không thì kết cục tốt đẹp hạnh phúc mãi mãi của Bạch mã hoàng tử và tiểu cô nương đáng thương nàng đây sẽ có thể biến thành cục diện tang thương với sự ra đi của một con ngựa và hai sinh mạng trong nháy mắt.
- Soạp soạp soạp soạp!
- …
Sự thực chứng mình, giữa giấc mơ và hiện thực luôn có khoảng cách. Ngựa trắng… là loài động vật thuần phát, ngốc nghếch và chậm chạp.
Nghĩ đến Bạch mã hoàng tử, người huynh đệ của Mẹ kế, còn gọi nàng là tiền tẩu. Haizzz! Có lẽ chàng đến muộn là do cưỡi con ngựa chậm chạp này đây. Chủ tớ hợp nhau đúng là chân lý không đổi.
Sau một đêm “vui vẻ”, Long Tiểu Hoa mặc hiếc váy vaon xanh lục dính đầy lông ngựa trắng từ chuồng ngựa chui ra, ngáp một cái thật lớn. Vừa vặn mình được nửa vòng, nàng đã bị Tiểu Đinh, nha đầu thân thiết lôi vào cái nơi diễn ra chuyện thương tâm tối qua – phòng ăn nhà họ Long:
- Đương gia, Tiểu Đinh bắt được tiểu thư về rồi ạ.
- Ừ. – Một tiếng hắng giọng nhẹ từ trên ghế đương gia truyền xuống, Long Hiểu Ất khép hờ mắt tựa vào thành ghế, tay phải chống má. Tối qua không ngủ nên sáng nay trông hắn rất uể oải. Quả không hổ là bà mẹ kế độc ác. Chỉ một đêm không ngược đãi nàng mà đã buồn đến mức không ngủ được rồi.
A! Không đúng! Tối qua, chẳng phải hắn đã ném nàng vào chuồng ngựa để ngược đãi hay sao? Lẽ nào hắn thật sự cảm thấy đó là “yêu thương bao la” trong truyền thuyết?
- Tối qua, cô có ngủ được không? – Hắn nhắm mắt, nhếch mép hướng về phía nàng hỏi.
Nàng vui vẻ trả lời:
- Tuyệt lắm! Thật không ngờ ở bên ngựa trắng lại ngủ ngon như vậy.
- … Hứ! – Hắn hơi hé mắt liếc nhìn nàng một cái, nhếch mép cười, phẩy tay: - Hầu tiểu thư dừng bữa sáng đi.
- Dạ. – Tiếng đáp của đám nha đầu ở cửa phòng ăn vang lại. Đám nha đầu ùn ùn bước vào, mỗi người bê trên tay một bát canh vừa hầm xong. Dường như Long Tiểu Hoa còn có thể nghe thấy tiếng “ục ục” phát ra từ những bát canh “độc” đó.
- Tiểu thư ăn canh đi ạ. – Các nha đầu đồng thanh nói.
Nàng nhìn đám nha đầu bước từng bước về phía mình mà người như muốn dính vào tường, sau đó nhìn về phía Tiểu Đinh bán chủ cầu vinh để cầu cứu nhưng chỉ thấy một cái nhún vai. Lúc này, nàng cảm thấy thế giới u tối tột cùng, không ai đến cứu, chỉ có thể tự cứu mình mà thôi. Nàng ưỡn ngực ra, cố tỏ vẻ cứng cỏi trước mặt bà mẹ kế Long Hiểu Ất:
- … Huynh huynh huynh muốn làm gì? Dưới chân thiên tử, còn có vương pháp, giết người đền mạng, dù là giết vợ trước cũng là vô nhân đạo… Hơn nữa cho dù là hạ độc thì huynh cũng nên kín đáo một chút, hành sự công khai thế này, rõ ràng là không coi tôi ra gì!
- Việc gì ta phải coi trọng cô chứ. Cô cứ đợi ta thương yêu cô đi. Còn ngây ra đấy làm gì? Mời tiểu thư dùng canh ngay!
- Dạ. – Đám nha đầu lại rầm rập bê những bát canh còn bốc khói đến trước mặt Long Tiểu Hoa, khiến mặt nàng xám ngoét.
- Tiểu thư, đây là canh tẩm bổ mà canh ba đêm qua, đương gia đã sai người nấu đấy ạ. Ăn canh này vào sáng sớm là tốt nhất.
- … - Đây là ý gì? Nàng liếc một lượt tám, chín bát canh, muốn khóc mà không rơi nổi nước mắt, còn Long Hiểu Ất thì đang ngủ gật.
Hắn mở một mắt liếc nhìn nàng, cười lạnh lùng nói:
- Cô đừng có lãng phí tấm lòng của ta dành cho cô. Phải uống hết không sót dù chỉ một giọt.
- …
- Tiểu thư, đây là canh ngân nhĩ hạt xen.
- Đây là canh tổ yến tươi.
- Tiểu thư, canh gà nhân sâm phải uống khi nóng ạ.
- … Có canh mơ chua ướp đá không? – Nàng không tin con người có thể tàn nhẫn đến mức này. Hắn không nhìn thấy mặt trời bên ngoài đang chiếu gay gắt sao, lại ép nàng uống mấy thứ canh thập toàn đại bổ chim cút hầm đương quy, chim hầm thiên ma này? Đây là tình thương yêu hắn dành cho nàng? Hu hu! Nàng không chịu nổi cách thời gian yêu quái gở của hắn nữa rồi!
- Tiểu thư, nếu muốn hạ hỏa, đương gia đã sai người ra sống bắt một con rùa về, vừa cho lên bếp hầm. Tiểu thư uống xong mấy bát canh này thì món canh rùa cũng được bê lên đấy ạ.
- Phì! – Nàng không muốn uống canh rùa tẹo nào! Nàng muốn bỏ chạy! Nàng muốn đi tiểu!
- Tiểu thư, đương gia đã chuẩn bị bô cho cô ở bên cạnh. Muốn nôn, muốn tiểu gì cũng được những không uống hết thì không được đi ạ.
- Hu hu! Oa oa oa oa!!! – Nàng ghét cái bô, ghét cái bô. Nàng đã không còn tè dầm nữa rồi, sao lại lấy nó ra đối phó với nàng chứ. Thứ đó đã tạo thành bóng đen u ám giăng khắp tuổi thơ nàng.
- Tiểu thư đừng giả vờ khóc nữa. Mau uống canh đi nào.
- …
Nàng thề. Nàng đã nhìn thấy ánh mắt sung sướng của Long Hiểu Ất. Đó là ánh mắt giễu cợt như mê như hoặc. Hắn nói với nàng:
- Ta đã nói rồi. Cô sẽ bị ta “thương yêu” đến nỗi sống không được mà chết cũng chẳng xong. Hạnh phúc chứ hả?
Hạnh phúc cái đầu hắn ấy!
Uống hết số canh thập toàn đại bổ đó làm Long Tiểu Hoa chảy máu cam. Nguyên nhân là vì nóng quá, bổ quá, khí xộc lên não, thần kinh căng thẳng. tóm lại, Long Tiểu Hoa bị chảy máu cam, chóng mặt, rã rời, chịu đựng sự khinh bỉ của mọi người trong khách điếm Đại Long Môn.
- 1227, bây giờ trong thành đều đồn rằng, không ngờ lần này quay về, đương gia lại thương yêu cô như vậy. – 813 đỏ mặt nhìn nàng, rõ ràng là đã hiểu lầm nguyên do nàng chảy máu cam. Trời ơi! Cô đâu có biết rằng, đó không phải do vận động quá mạnh trên giường, mà chỉ đơn giản do món canh rùa đại bổ mà thôi.
- Hừ! Đúng là hắn tương đối “thương yêu” tôi. – Nàng cười lạnh lùng. Cứ nghĩ đến bát canh rùa đó mà dạ dày nàng lại như muốn lộn tung lên. Thật độc ác…
- Chà! Nhanh như thế ư? – Mạt 812 càng đỏ hơn, vội vàng xoa bóp vai cho nàng. Thấp kéo khổ thế đấy. – Thật không ngờ đương gia lại lợi hại như vậy! Thật mạnh mẽ! Mới có mấy ngày mà…
Ngọc giữa đồng xanh, thật là khó tìm. Thảo nào nghe nói, mới sáng sớm mà Long phủ đã dọn một bàn tiệc đại bổ cho 1227 rồi.
- Hả? Sao cô biết hắn lợi hại? – Về phương diện ngược đãi, đúng là hắn rất lợi hại. Nếu hắn tranh vị đứng đầu thì cũng chẳng có ai dám tranh vị trí thứ hai. Bởi vì thực lực của người đứng hai sẽ kém xa hắn. Khiến người ra cảm thấy xấu hổ. – Mới mấy ngày mà tôi sắp bị hắn giày vò đến chết rồi. Mẹ ơi!
- Đáng ghét! Cô thật là đáng ghét! – 813 nhẹ nhàng vỗ vào người nàng.
- Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi có đáng ghét hay không chứ?
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, vuốt chiếc khăn lụa nhỏ, cuộn thành ống, nhét vào lỗ mũi, dáng vẻ khổ sở đứng bên quầy. Nếu là bình thường thì chắc chắn chưởng quỹ 420 sẽ lấy hành động khó coi đó làm cái cớ để trừ tiền công của nàng. Nhưng hôm nay, sao ông ta lại không hề có động tĩnh gì?
Nàng đang phân vân tự hỏi thì thấy bạch mã hoàng tử của mình như một làn gió từ ngoài cửa bước vào. Phía sai chàng là một người mặc đồ bằng vải thô, trên mặt có những đốm đen nhưng vẫn không giấu nổi vẻ thục nữ.
Bạch mã hoàng tử có người khác rồi?
- Chưởng quỹ, thật ngại quá! Đây lại là một cô nương không nhà để về, cảnh ngộ bi thảm, phiền ông chăm sóc. – Bạch Phong Ninh cầm chiếc quạt gấp màu trắng, vén vạt áo choàng bước qua bậc cửa, đứng bên cạnh quầy, một lần nữa chẳng hề nhìn đến cô nương đáng thương đang nhét chiếc khăn lốm đốm vết máu khô vào lỗ mũi, hoàn toàn chẳng hề cảm thấy hối hận vì mình đang làm điều có lỗi.
- Bạch công tử, cảm ơn công tử đã giúp đỡ. Tôi từ nhỏ mất mẹ, được cha yêu thương. Bây giờ bị mẹ kế đày đọa, rơi vào cảnh a hoàn chẳng ra a hoàn, tiểu thư chẳng ra tiểu thư. Hôm nay không may làm mẹ kế tức giận nên nhân lúc cha không có nhà, bà tà đã đuổi tôi ra khỏi phủ. Hu hu… Nếu không có công tử tình cờ gặp thì bây giờ không biết số phận tôi sẽ thế nào nữa?
Những câu kể về thân thế quen thuộc của cô nương đó ùa vào tai Long Tiểu Hoa nghe thật là chối. Nàng ghét những kẻ giả dối. Rõ ràng cô ta không thê thảm bằng nàng, sao lại lọt vào mắt xanh của Bạch mã hoàng tử chứ? Cô ta chỉ rơi nước mắt, còn nàng đang chảy máy đây này. Tuy là máu cam những cũng do mẹ kế ngược đãi mà ra nên cũng không khác biệt cho lắm.
Bạch Phong Ninh vẫn giữ nụ cười đó, khóe miệng vẫn đẹp như thế.
- Không có gì, tại hạ quen rồi. Sáng sớm hôm nay, tại hạ đã gặp năm cô nương. Cô cô nương chính là người thứ sáu.
- … - Đây có thể coi là thói quen sao? Chàng đang làm gì vậy?
- Chưởng quỹ, ta giao cô nương này cho ông. Phiền ông chăm sóc cô ấy giúp ta.
- Vâng, thưa Bạch thiếu chủ. Chỉ cần công tử trả đủ ngân lựng thì cô nương này xin cứ yên tâm giao cho bản điếm ạ. – Chưởng quỹ 420 cười đáp: - 813, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay Bạch thiếu chủ đã đến đây sáu lần, cô còn ngắm chưa đủ sao? Mau dẫn cô nương Bạch thiếu chủ đưa đến lên phòng đi.
- Vâng… - Thu lại vẻ mặt thèm muốn, 813 dẫn cô nương mưu đồ lộ liểu đó lên phòng trọ của khách điếm.
- Bạch thiếu chủ còn gì dặn dò không ạ? – Chưởng quỹ 420 nhìn Bạch Phong Ninh vẫn chưa bỏ đi thì nhiệt tình hỏi han.
Bạch Phong Ninh gấp chiếc quạt lại, nhíu mày:
- Chưởng quỹ, ông không thấy chuyện này phiền phức sao?
- Phiền… phiền phức ư? Không, không phiền phức, không phiền phức chút nào. - Nhà họ không hề cảm thấy phiền phức trước những vụ làm ăn thu về lợi nhuận lớn. Ông ta là chưởng quỹ, lấy tư cách gì để chê phiền phức hay không phiền phức chứ?
- Sao lại không phiền phức? Ta đưa từng người, từng người về. – Bạch Phong Ninh hơi nhíu mày, nụ cười vẫn nở trên môi: - Đặc biệt là họ đều không hề khách sáo. Không phải giẫm lên chân ta thì cũng ngã vào lòng ta, từng người, từng người một. Thật là ngốc nghếch! – Hắn lắc đầu nói:
- Haizzz! – Hợp ý quá còn gì.
- Thế này đi. Ông giúp ta dán tờ thông báo nói là, các cô nương đáng thương không nhà để về đều có thể vào Đại Long Môn khách điếm trú ngụ. – Một lần cho xong.
- Cái… cái gì cơ ạ?
- Không phải đã nói ta trả tiền, ông làm việc sao? Như vậy không được à?
- Không không không, tôi tôi tôi đi làm ngay, đi làm ngay! – Chưởng quỹ 420 buông bàn tính trên tay xuống, chạy ra khỏi quầy, lao vào nhà kho, chuẩn bị giấy viết thông báo dán đầu phố.
Ông ta vừa đi, Bạch Phong Ninh liền chỉnh lại tay áo. Đợi chưởng quỹ vào hẳn trong nhà kho thì mới nhìn cô nương đáng thương mà mình đã nhìn thấy từ lúc bước vào cửa, hai lỗ mũi nhét chiếc khăn trắng lốm đốm máu. Ánh mắt nàng dường nưh đang chỉ trích việc hắn đã đối xử tàn nhẫn với mình.
Hắn hoài nghi nhíu mày. Hình như tối qua, hắn vẫn chưa kịp làm chuyện gì trời đất không dung với nàng mà, đâu thể bị Long Hiểu Ất đá ra khỏi phủ được. Lẽ nào là con ngựa của hắn? Đến cả Long Hiểu Ất cũng không kịp phản ứng sao? Tốt lắm! Không uổng công hắn đã bỏ ra rất nhiều bạc để mua con ngựa đó. Nó còn thông minh hơn cả Long Hiểu Ất. Tuy nó có hơi chậm chạp một chút nhưng nhanh hơn Long Hiểu Ất là đủ rồi.
- Cô giơ hai tay lên đi. – Hắn nói với nàng.
- Hả?
- Như vậy sẽ không chảy máu nữa đâu. – Hắn lại gần, chỉ vào mũi nàng.
- Thật sao? – Nàng có vẻ không tin.
- Không tin thì cô cứ thử đi. – Hắn chống cầm nhìn nàng, nói.
Nàng nửa tin nửa ngờ giơ hai tay lên, dùng tư thế đầu hàng đứng trước mặt hắn.
Hắn cười dịu dàng vuốt tóc nàng:
- Cô thật biết vâng lời. Vậy chuyện này cô có vâng lời không?
Nàng thấy hắn lấy ra một mảnh giấy đã gấp sẵn, mờ ám lướt qua môi mình, rồi trong lúc nàng không có khả năng phản kháng vì hai tay đang giơ cao, hắn chầm chậm nhét nó vào chiếc túi nhỏ bên sườn nàng. Động tác cúi người làm tóc hắn bay vào má nàng, tiếp đó là tiếng nói thì thầm bên tai nàng:
- Tiền tẩu phu nhân, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời tại hạ chứ?
- Ực! – Nàng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình.
- Ha ha! – Tiếng nuốt nước miếng thành thực đó khiến hắn bật cười. Hắn nhíu mày nhìn nàng nói: - Cô… có muốn thử với ta không? Vụng trộm nhé?