- Vù!
Một cơn gió lạnh tạt vào sống mũi cô, ngẩng mặt đón cơn gió lạnh thổi qua, dường như có thứ gì đó loé lên trước mặt cô. Cô khịt khịt mũi định xoay người ngủ tiếp giấc ngủ trưa, mơ cơn ác mộng của mình. Thảo nguyên ngoài thành không chỉ ấm áp dễ chịu với con người mà còn ấm áp dễ chịu với cả côn trùng. Hình như có con côn trùng nào đó đang nhảy ở đầu sống mũi cô. Chao ôi! Lát nữa lại phải đến khách điếm làm việc mưu sinh… thôi… thôi để cô ngủ thêm một…
- Cô nương muốn ngủ mơ giữa ban ngày thì xin mời đi chỗ khác. Ở đây không được.
Giọng nói đàn ông hơi trầm và tuyệt đối không ấm áp, dịu dàng chút nào sộc vào tai cô. Cô he hé đôi mắt lim dim, mí mắt mở ra một khe nhỏ. Tên khốn nào dám nói Long đại tiểu thư cô ngủ mơ giữa ban ngày vậy? Ước nguyện của cô sẽ có ngày trở thành hiện thực đấy.
Khe nhỏ này vừa mới hé ra thì cô đột nhiên co rúm người sợ hãi, mồ hôi lạnh cứ thế toát ra trên mặt.
Cô chỉ nhìn thấy một thanh bảo kiếm ánh bạc lạnh lùng cắm cách đầu sống mũi cô vài tấc, cắm ngập một phần ba. Thanh kiếm vẫn còn đung đưa khiến những hạt cát nhỏ tạt vào má cô.
Vừa bừng tỉnh, thính giác của cô cũng trở lại. Cô bỗng phát hiện ra nơi ngủ trưa yêu quý bao nhiêu năm nay của mình bị mấy người mặc áo đen chẳng lấy gì làm tử tế đứng vây xung quanh. Hồng tâm của thanh kiếm đang lắc lư không ngừng tiếp theo chính là khoảng cách giữa cô và thanh kiếm lúc nãy.
- Vù!
Một bóng người vụt qua người cô, nhanh chóng rút thanh kiếm cắm sâu một phần ba xuống đất đó lên. Thanh kiếm bạc được người mang kiếm thu về không chút do dự khiến cô há hốc miệng. Có lẽ nội lực của người đó quá mạnh nên cô có cảm giác như có mấy tiếng xoẹt qua tai. Cô ôm mặt chỉ muốn bỏ chạy giữ mạng, lảo đảo đứng lên. Cô chưa từng hoảng sợ như vậy. Cô sợ những cử chỉ của kẻ múa kiếm đó.
- Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, sao cô lại ôm lấy tại hạ như vậy? – Kẻ có giọng trầm trầm đó nhìn xuống vật dư thừa đang ôm lấy thắt lưng mình.
Cô ngẩng mặt lên nhìn vật thể mình đang ôm, toàn thân đen áo đen, quần đen, tay cầm thanh kiếm bạc, hàng mi rủ xuống như buông rèm nhìn cô. Cô không biết người trước mặt dùng ánh mắt kiếm sắc, phong thái phiêu du đó có hợp không? Cô chỉ biết cổ họng mình nhanh chóng tiết ra vô vàn nước miếng đủ để làm cô chết sặc mà không kịp thở. Thực ra con người người đàn ông đó thế nào, đối với cô cũng không quan trọng nhưng phong cách đại hiệp, phong độ này, võ công này đủ làm cô chảy nước miếng.
- Đại, đại, đại, đại hiệp có thể cho biết quý danh, tuổi tác không ạ? Cha mẹ đại hiệp vẫn còn chứ ạ? Đại hiệp đã có thê thiếp chưa ạ? Tôi, tôi, tôi, không, không, tiện thiếp, không, không, dân nữ, không, không, nô gia, không, không…
- … Cô nương có điều gì chỉ giáo thì có thể đợi tại hạ giải quyết xong chuyện giang hồ trước không?
- Hả? Ồ ồ ồ, được được được. Không có gì. Vậy tôi, không, tiện thiếp, không, dân nữ, không, nô gia sẽ đứng qua một bên đợi đại hiệp xử lý xong chuyện giang hồ. Hì hì!
Cô hoà nhã buông tay, ngoan ngoãn đứng qua một bên nghe đám người mặc áo đen đó gào thét.
- Đại ca, cô gái ngốc nghếch vừa ngái ngủ đó đã ôm lấy hắn ta. Không biết có phải là cùng phe với hắn không? Hay là chúng ta chém cả cô ta nhé.
- Chỉ cần có thể đoạt được thanh kiếm gia truyền của nhà họ Bạch thì bất kể người cầm kiếm là ai, cứ việc chém không tha.
- Nhưng không phải chúa thượng nói âm thầm vi hành, không để lộ tin tức, không đánh rắn động cỏ sao?
- Ngươi đúng là tên ngốc! Chém cả con nha đầu thối tha đó mới không để lộ tin tức.
- Nói cũng đúng. Nhưng tên này rất giỏi võ công, liệu có phải là vị thiếu chủ không biết trước không biết sau của vị thần long nhà họ Bạch đó không? Chúa thượng nói xem, nếu đúng là thiếu chủ nhà họ Bạch thì không thể làm bị thương được đâu.
- Hừ! Nói ngươi là tên ngốc mà ngươi còn không thừa nhận. Ngươi đã gặp người nhà họ Bạch mặc đồ đen bao giờ chưa? Hơn nữa, không phải thiếu chủ họ Bạch đó luôn tao nhã lịch sự, khuôn mặt dễ mến sao? Ngươi thấy tên này có được như thế không?
- Đúng rồi. Vừa mới gặp, bộ mặt hắn đã lạnh tanh rồi. Oa, chúa thượng, hắn lao đến rồi.
- Mẹ kiếp! Tất cả là tại ngươi lải nhải lắm lời như thế đấy. Các huynh đệ, xông lên.
Tà không thắng chính, đây là quy luật không thay đổi từ xa xưa nhưng thời xưa không nói với mọi người rằng, rốt cuộc chính nghĩa là thế nào? Có thể cái gọi là chính nghĩa chỉ là thứ thân đơn bóng chiếc, cô đơn một mình. Chưa từng nghe nói mấy người bao vây đánh một là người đó có thể thắng được. Nếu không thì vị anh hùng khí khái này từ đâu đến? Ít nhất quan niệm của Long đại tiểu thư cũng là như vậy.
Như vậy, mấy người ngoài phong cách lưu mang bang phái lại còn ra vẻ. Cái gì cũng không bằng người mặc đồ đen. Đại hiệp khách đẹp trai đã đánh cho chúng ôm đầu mà chạy, khóc lóc thảm thiết, bỏ chạy kêu trời kêu đất. Trước khi chạy, chúng còn như tất cả các bang phái khác buông câu truyền thống “đánh không thắng thì buông câu hậm hực”:
- Dù tên tiểu tử thối tha nhà ngươi lấy thanh kiếm trên tay ở đâu thì ngươi hãy nhớ cho ta, sớm muốn gì chúng ta cũng giành lại để dâng lên cho chúa thượng của ta. Đến lúc đó, ta sẽ chém người thành mười tám khúc để quăng cho chó nó ăn.
- … Đã nhường rồi. – Đại hiệp và bọn côn đồ quả nhiên không có tiếng nói chung.
- Phì!
- Oa! Đại ca tức hộc máu ra kìa. Hắn vốn không thèm để ý đến lời của đại ca. Làm gì có kẻ nào bị mắng nói là chém cho chó ăn mà còn bảo đã nhường rồi chứ. Đại, đại ca vẫn ổn chứ ạ?
- Đi đi đi. Chúng ta đi.
Xử lý xong chuyện giang hồ, thanh kiếm bạc được tra vào vỏ. Người xách kiếm bỏ đi.
- Ân công, Hắc công tử! Xin dừng bước!
Giọng nói từ phía sau đã giữ bước chân chàng. Chàng ngoài đầu liếc nhìn cô nương vừa “Thụ thụ bất thân” với chàng không dám chắc có phải cô ấy gọi mình không.
- Cô nương gọi tại hạ ư?
- Đúng vậy. Ân công, Hắc công tử!
- … Tại hạ không phải họ Hắc.
- Ơ! Nhưng mà… – Mặc toàn đồ đen, không mang họ Hắc, chẳng phải rất uổng sao?
- Tại hạ cũng không phải là ân công của cô nương.
- Ơ! Nhưng mà… – Đám người đó vừa muốn chém cô. Tuy chủ yếu là vì xử lý chàng nhưng may mà có chàng “tiện thể” cứu cô.
- Cô nương họ Long ư?
- Ơ! Công tử quen tôi sao? Thật đúng là duyên định ba…
- Không. Những người phục vụ ở các chi nhánh của Đại Long Môn khách điếm đều mặc giống cô nên rất dễ nhận ra. – Chàng liếc nhìn số tấm thẻ trên ngực áo cô – 1227, cũng có nghĩa là người thứ 1227 của nhà họ Long. Xem ra, cô ấy mới vào làm ở khách điếm không lâu. Tấm thẻ số của cô ấy cũng căn cứ vào việc mới phân đến. Những người nào đến trước, lâu năm kinh nghiệp thì số thẻ sẽ ở phía trước. Số 1227 thực sự không thể tính là có vai vế gì cả.
- … – Thế mới nói, cô coi thực bộ đồng phục này. Mặc bộ đồng phục khiến cô chẳng còn chút đặc điểm riêng nào. Thế này thì làm sao có thể gây ấn tượng sâu sắc với hoàng tử trước mặt chứ? Chủ ý dở hơi của tên khốn Long Hiểu Ất này! Ai quy định là người phục vụ phải mặc đồng phục chứ?
- Nếu Long cô nương đã là người của Đại Long Môn khách điếm thì có thể cho tại hạ được thỉnh giáo, khi nào ông chủ của cô, Long Hiểu Ất, ông chủ Long trở về?
- Haizzz! Công tử, công tử tìm hắn làm gì? – Nghe nhắc đến Long Hiểu Ất, cô lập tức cảnh giác hơn. Từ ngày bái đường, hắn chiếm đoạt quyền hành trong nhà họ Long rồi đá cô đi thì không lâu sau hắn đã đi ngao du buôn bán khắp nơi, mở các khách điếm chi nhánh. Thấm thoát cũng đã vài năm rồi. Ngoài chuyện xuất hiện vào lúc năm mới để ra oai với cô, cho cô biết người chủ nhà họ Long vẫn còn sống, để hy vọng giành lại quyền làm chủ khách điếm của cô phai nhạt đi một chút, để cô không gây rối với hắn ta thì không có chuyện gì, tuyệt đối hắn sẽ không trở về nhà họ Long.
- Không giấu gì cô nương, không phải là tại hạ tìm ông chủ nhà họ Long mà người tìm ông chủ Long là thiếu chủ nhà tại hạ. Thiếu chủ và ông chủ Long có mối quan hệ bí ẩn. Lần này tại hạ hộ tống thiếu chủ đặc biệt đến thăm ông chủ Long nhưng lại gặp đám người thèm muốn thanh kiếm của thiếu chủ nên tại hạ mới phải dẫn dụ chúng ra ngoài thành…
- Thiếu chủ ư? – Là nam hay là nữ vậy?
- Mối quan hệ bí ẩn sao? – Bí ẩn thế nào? Bí ẩn đến mức độ nào? Có thể bí ẩn hơn chuyện cô là vợ trước của hắn không? Sao bỗng nhiên xung quanh lại bốc mùi gian tình thế này?
- Hắc huynh, non xanh không đổi, nước biếc chảy mãi. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nay được gặp mặt, quả là thoả lòng mong ước. Thật đúng là gặp mặt không bằng nghe danh, gặp mặt không bằng nhớ nhung, tốt nhất là đừng gặp lại nữa. – Cô chắp tay chào rồi quay người bỏ đi.
- Cô nương phải đi ư?
- Vâng. – Không đi sao? Đợi thiếu chủ gì đó của họ và hắn gặp nhau để họ lại tiếp tục ức hiếp cô vợ bị bỏ rơi đáng thương như cô sao?
- Nhưng cô nương có biết ông chủ Long…
- Tôi không nhận ra hắn ta. Tôi không quen cái tên cầm thú, con kiến họ Long đó, kẻ mặt người dạ thú, tướng mạo tử tế mà tâm địa bỉ ổi vô xỉ, lấy chuyện ức hiếp cô thiếu nữ yếu đuối ra làm trò đùa, cướp sản nghiệp của người ta, huỷ hoại sự trong trắng của người khác, vứt bỏ người vợ kết tóc xe tơ. – Cô lại một lần nữa phủi tay áo chuẩn bị bỏ đi.
- … Vậy sao? – Vậy tại sao cô nương lại còn có dũng khí hơn cả “con kiến họ Long” đó vậy?
- Bố mẹ công tử không thấy phiền sao? Bà đây đã nói là không quen hắn. Làm ơn tránh xa bà đây ra một chút. Bà đây ghét nhất là loại đàn ông cứ bám dai như đỉa đấy. Hứ!
- …
Rõ ràng là cô quên mất ai đã tự xưng là “tiện thiếp”, “nô gia” rồi lại còn gọi người ta là “ân công”, “Hắc công tử” rồi.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !