Khách Qua Đường Vội Vã Chương 22.4

Chương 22.4
Buổi tối tiếp tục xem mấy bộ phim kinh điển, tình tiết cũ rích, cô ngồi xem một cách hào hứng,

nam nữ trong phim lúc nào cũng thật kém cỏi, hiểu lầm chẳng vì lý do gì, chia tay cũng vô cớ, cả đời đều lướt qua nhau. Nhìn nhân vật trong bộ phim ấm ức phát điên, cô lại nghĩ tới tới sự nhàn nhã thờ ơ như người ngoài cuộc của mình. Hiện tại, nếu cüng xuất hiện tình cảnh này, có lẽ cô nên tìm một vị trí làm người xem, không cần phải đồ máu nhập vai đi tranh giành hơn thua làm gì.

Có điều cô vẫn muốn tránh xa ra một chút, chỉ cần đổi chỗ thôi mà bầu không khí hít thở cũng đã khác rồi. Tuy rằng trước nay những thứ thô lậu, xấu xí, độc ác đều xuất hiện trong phim ảnh tiểu thuyết nhưng lúc này cô mới phát hiện, cái gọi là độc ác, xấu xí, thô lậu chỉ là trí tuệ và kinh nghiệm thực tế của quần chúng nhân dân mà thôi.

Cơ hội đến thật đúng lúc, có một khóa học bồi dưỡng cán bộ cấp cao theo hình thức khép kín trong mười ngày, diễn ra ngay trên hòn đảo ngoài thành phố đi đường bộ rối đi đường thủy tổng cộng hết hơn ba giờ. Nội dung khóa bồi dưỡng rất hữu ích, nhưng vất vả. Lúc phòng nhân sự xin ý kiến cô, Thẩm An Nhược liền đồng ý luôn.

‘Trời nóng, sức khỏe cháu lại yếu, giao thông ở đó không thuận tiện, điều kiện cũng không tốit lắm. Người đi bồi dưỡng lại đông, thực ra cháu không cần đi lúc này.” Trong lúc phê duyệt kí văn bản, tổng giám đốc Trương nói vói cô.

“Không sao đâu ạ, đã lâu rồi cháu cũng chưa được đi ra ngoài học hỏi bổ sung kiến thức.”

Cô lười nói với Trình Thiếu Thần, vì nếu anh không đồng ý, chỉ một câu cũng làm cô không thể thực hiện được ý định của mình. Thực ra tạm thời cô rời đi một thời gian, không xuất hiện trong tầm mắt của anh, biết đâu lại có ích cho anh suy nghĩ và giải quyết vấn đề, không để anh vì lúc nào cũng nhìn thấy mình mà khó xử. Ôm mục đích cao thượng này, cò rất thản nhiên với kế hoạch không từ mà biệt này của mình.

Thời gian xuất phát vừa hay cũng là cơ hội tránh phải gặp mặt Trình Thiếu Thần, đợi tới khi mục đích đạt được rồi gọi điện thông báo cho anh là xong. Cô không định cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích, cô chỉ không mạnh mẽ đối mặt mà thôi. Kỳ thực nơi cô đi không xa, có thể đi đi về về trong ngày, nếu thời gian không dài, về cơ bản không thể gọi là đi công tác.

Tối trước ngày đi, cô thu dọn hành lý đơn giản, xuống tầng kiểm tra cửa sổ như mọi khi, vào bếp hâm nóng chút sữa. Vừa uống được một ngụm nhỏ, nghe thấy có người mở khóa. Cửa bị khóa trong, không thể mở từ bên ngoài, cô đành phải ra mở cửa, trên tay còn cầm hộp sữa. Trình Thiếu Thần sao lại về sớm nhỉ, rõ ràng chiều mai anh mới về cơ mà,

Thẩm An Nhược vừa chột dạ vừa tức tối.

Cửa vừa mở, cô đã bị anh ôm vào lòng, Trình Thiếu Thần cố tình khàn khàn giọng nói lớn: “Em gái, nếu muốn bảo toàn mạng sống, hãy ngoan ngoãn đi theo anh.”

Đêm hôm khuya khoắt rồi, anh lại hào hứng quá, Thẩm An Nhược giãy giụa trong lòng anh: “Sao về sớm mà không nói tiếng nào?”

“Dọa em à?”

“Đúng, trong nhà có giấu đàn ông đấy, anh đừng lên tầng.” Thẩm An Nhược đẩy anh r a, nhưng anh càng ôm chặt hơn, hơi thở cùng nặng dần. Nhìn theo ánh mắt anh, vừa rồi bị anh làm cho bất ngờ, cô cùng giật mình bóp chặt hộp sữa. Hậu quả là sữa bắn hết lên hai người, bây giờ đang chảy từ cổ váy ngủ cô xuống, đằng trước ướt một mảng lớn, dán vào da, lộ rõ cảnh xuân.

Trình Thiếu Thần cúi xuống liếm vài giọt sữa vương trên phần da lộ ra của cô, cô run nhẹ, cúi thấp người chui ra khỏi vòng tay anh: “Anh đói không? Em đi nấu mỳ.”

“Không đói, anh ăn trên máy bay rồi.” Anh tiện tay ném áo ngoài lên sofa, nới lỏng cà vạt, lên tầng tắm rửa. Đi đến giữa cầu thang, quay lại thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cười cười với cô: “Em có muốn tắm chung không?”

“Không, cảm ơn.” Thẩm An Nhược kéo tà trước của váy ngủ, cố không để nó dán vào người, hơi lúng túng. Cô là người làm gì cũng có kế hoạch, những lúc xảy ra tình huống phát sinh cũng có thể xoay sở rất tốt, nhưng giờ vẫn không tránh khỏi luông cuống.

Cô mang vali hành lý sang phòng đọc sách, vào phòng tắm khác lau qua người, thay bộ váy ngủ bị ướt, sau lại thấy có chút khó xử, không biết nên nằm xuống giả vờ ngủ hay đánh tiếng đang khó chịu muốn đổi phòng ngủ. Tóm lại cô cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn phát sinh thêm rắc rối nữa. Cô đang rối bời suy nghĩ thì cửa phòng tắm mở ra, cô cứng người không quay đầu, lại bị Trình Thiếu Thần kéo vào lòng, lưng cô dán vào lồng ngực trần ấm áp của anh. Anh hôn lên tai và vai cô, thấp giọng hỏi: “Em có nhớ anh không?”

“Không nhớ.” Thẩm An Nhược trốn tránh, bị hơi thở của anh làm ngứa ngáy, nhưng phần ngực mềm mại và bụng dưới đều bị anh vuốt ve, không thể thoát khỏi anh. Cô chỉ chống cự cho có, rồi bị anh đè lên giường một cách dễ dàng, váy ngủ cũng bị cởi ra. Cô vẫn giữ tư thế nằm sấp, ôm chặt gối, không chịu xoay người. Trình Thiếu Thần cũng không ép cô, hệt như một con thú nhỏ cắn mút vành tai và bả vai cô, lướt tới tâm lưng trơn mịn, phần eo thon thả, cái mông mềm mại, xuống đến ngón chân cô. Anh Tất dịu dàng, nhưng mỗi lần cắn mút, cô lại không kìm được, run lên nhè nhẹ, toàn thân tê dại. Quả là cao thủ, cô nào phải đối thủ của anh. Thẩm An Nhược cảm thấy thất bại, rõ ràng trong lòng muốn phản kháng, nhưng cơ thể lại đầu hàng, đầu óc váng vất, dường như có chuyện gì quan trọng, chỉ là rất mơ hồ không nhớ ra. Cô bỗng nhiên tức giận, không rõ là đang giận ai, dùng sức mạnh lớn nhất xoay người một cái, vì động tác quá nhanh, lật Trình Thiếu Thần đang không phòng bị, lấy hết sức đè anh xuống, chân đè lên tay của anh, còn tay thì túm cổ anh.

Trình Thiếu Thần bị cô bất ngờ vùng dậy trừ lúc đầu giãy giụa theo phản xạ, còn thì không chống cự tiếp, để mặc cô giày vò, thậm chí có lúc còn phối hợp cùng cô, nét mặt biền ảo, cảm xúc ưong mắt mờ mịt, là do cô khơi dậy dục vọng của anh, cũng bởi anh đang chịu sự giày vò của cô. An Nhược dùng răng, chiếc răng nanh vừa nhỏ vừa nhọn, cắn mút nhưng không nhẹ nhàng như anh mà dùng sức cắn mạnh làm anh run rẩy. Cô phải thừa nhận, cảm giác có người run rẩy dưới cơ thể mình rất dễ chịu, chẳng trách Trình Thiếu Thần thích trêu đùa cô, ép cô từng chút một cho tới khi cô không thế kháng cự được. Kiểu quan hệ này của hai người, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nắm quyền kiểm soát, cũng không có cơ hội chủ động, động tác lúc này vừa không đẹp mắt vừa không điêu luyện, giống như đang làm loạn hơn.

Rốt cuộc Thẩm An Nhược cũng chiếm được thế thượng phong, cô cho đó là thắng lợi của bản thân, cố gắng lờ đi sự thật là có người đang nhượng bộ, ngồi trên người anh, dùng váy ngủ của mình buộc tay anh lên đầu giường. Thật ra cô buộc không chặt nhưng anh chẳng hề giãy giụa. Tóc của cô xõa xuống mặt và vai của Trình Thiếu Thần, anh đột nhiên nâng người lên ngậm một bên ngực cô, tham lam như muốn nuốt vào bụng, động tác cũng trở nên mạnh mẽ, không theo quy luật làm cô hơi hoảng. Thẩm An Nhược tránh sang một bên, tiếp tục chặn anh lại, đắc ý nhìn khuôn mặt vặn vẹo của anh, thở hồn hển nói: “Trình Thiếu Thần, anh thấy thế nào? Anh hoàn toàn không thể khống chế được mọi chuyện, cảm giác này không dễ chịu lắm phải không.”

“Thỉnh thoảng thử một hai lần, thực ra cũng rất thú vị. Chỉ cần không phải lúc nào cũng vậy là được.” Giọng anh cũng hồn hển đứt quãng.

Thực ra Thẩm An Nhược cũng chẳng chiếm được ưu thế lâu, thế lực cô không tốt, sớm đã không còn chông đỡ được, lại lần nữa trở thành con mồi của anh, để mặc anh thao túng. Dáng vẻ kiêu ngạo của cô cũng chỉ như tấm vải đỏ khiêu khích sinh lực dồi dào của loài bò tót, sau cùng chỉ càng làm anh điên cuồng và phấn khích mà thôi.

Sóng tình như cơn cuồng phong dữ dội dần lắng xuống, Thẩm An Nhược ngất đi một lát, lúc tỉnh lại mới phát hiện bàn tay anh không chút kiêng dè đang du ngoạn khắp người cô. Thấy cô mở mắt nhìn mình, anh bèn cúi xuống hôn cô, tay trượt xuống, tiếp tục khiêu khích nơi mẫn cảm nhất của cô. Lần thứ hai xâm chiếm, anh cúi xuống nỉ non bên tai cô: “Em rất nhớ anh, phải không?”

“Anh tưởng tượng vừa thôi.” Cơ thể cô đã đầu hàng nhưng miệng quyết không chịu thua.

Trình Thiếu Thần khẽ cười, động tác nhanh và mạnh hơn, thỏa mãn nhìn cô phía dưới rên rỉ khi thì khe khẽ cầu xin. Khoảnh khắc khi cô sắp bước tới thiên đường, anh dịu dàng thì thầm bên tai: “Nhưng anh rất nhớ em.”

Giọng nói của anh làm toàn bộ giác quan của cô trong phút chốc bùng nổ, rồi vỡ òa thành những tia sáng lấp lánh. Cơ thể cô cũng như tan ra thành nước rồi dần biên mất trong vòng tay anh, cô gần như không cảm nhận được sự tổn tại của mình nữa.

Những buổi tối thế này có thể làm cho người ta giảm tuổi thọ, hơn nữa, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngưòi dám khiêu khích uy quyền của mình. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Thẩm An Nhược bỗng hiện ra ý nghĩ này.

Hôm sau là ngày đi làm bình thường, Thẩm An Nhược bị chuông báo thức gọi dậy, lăn qua lăn lại trên giường chán rồi mói đứng dậy đi rửa mặt. Trình Thiếu Thần nằm nghiêng, vẫn đa ng ngủ say sưa. Cô ngơ ngác nhìn anh một lát, ý thức được tối qua đã đánh mất cơ hội vùng lên hỏi tội anh, nhưng rất nhanh ném ý nghĩ bất an đó đi.

Quan hệ của hai người họ, mỗi lần có tiên triển, hay chuyển hướng, quyền chủ động không nằm trong tay cô, vốn dĩ cô không cầm trịch được anh, nhiều nhất cũng chỉ sống chết giữ lại tôn nghiêm của bản thân mà thôi.

Trình Thiếu Thần trở mình, hình như đã dậy. Thẩm An Nhược hỏi: “Anh có định ra khỏi giường không đây? Sáng rồi.”

“Bọn họ đều nghĩ chiều nay anh mới về.” Anh dụi mắt, bộ dạng ngái ngủ làu bàu hệt như trẻ con, “Em cũng không phải đi làm, xin nghỉ một ngày, nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Thẩm An Nhược không nghe theo đề nghị của anh, đúng giờ đến công ty. Theo kế hoạch mười một giờ xuất phát, đầu tiên phải ra bến xe, sau đó ngồi xe đến bến tàu, tính cả thời gian chờ, trước ba giờ là có thể tới nơi. Cô sắp xếp ổn thỏa tất cả công việc trong thời gian mình không ở công ty, dọn dẹp cả văn phòng, tổng giám đốc Trương đích thân gọi điện tới: “Đến phòng chủ tịch giải thích bản kế hoạch đi.” Cô chợt cảm thấy mệt mỏi, xem giờ, mười rưỡi.

Bản kế hoạch chắc chắn không có vấn đề, cô đã theo sát cả nhóm, tự mình thẩm duyệt từng chữ. Vả lại từ trước tới nay Trình Thiếu Thần không bao giờ bới lông tìm vết những chuyện này, dù có vấn đề, anh cũng chỉ biết qua lời tổng giám đốc Trương. Vì thế anh tìm cô chỉ vì một lý do mà thôi. Không thể ngờ, anh trở về nhanh như vậy, không tới trụ sở chính của An Khải mà lại tới đây trước.

“Chẳng lẽ em không thấy bản kế hoạch này lan man không súc tích sao? Vì một mục đích đơn giản như vậy mà phải lòng vòng mãi.” Lời ít ý nhiều, mở đầu rất hay.

“Thành viên trong nhóm chúng tôi cho rằng những chi tiết rườm rà đó sẽ đem lại hiệu ứng tốt hơn, dù sao điều chúng tôi muốn là hiệu quả xã hội và lơi ích kinh tế chứ không phải bày ra cho vui.” Cô quan sát nét mặt của anh, thấy anh mím miệng không nói tay rút tài liệu khác đưa anh, “Chúng tôi còn có phương án dự phòng, có thể phù hợp với yêu cầu của anh hơn.”

Anh nhìn thẳng vào cô, Thẩm An Nhược liếc quanh, không dám đối diện với ánh mắt của anh. Anh rất ít đến văn phòng này, số lần cô vào đây còn ít hơn. Tính ra, đây là lần thứ hai.

Trình Thiếu Thần ném hai tập tài liệu lên bàn, chẳng buồn đọc, chắc anh không nghĩ cô có thể bày ra chiêu này. Anh hít một hơi, lại một hơi rồi chậm rãi nói: “Anh vừa nghe tổng giám đốc Trương nói, em phải đi rất lâu?”

“Vâng, mười một giờ khởi hành. Mười ngày, cũng không lâu lắm.”

“Sao anh không biết?”

“Những việc thế này chỉ cần tổng giám đốc Trương phê duyệt là được, lẽ nào chủ tịch Trình quên rồi sao?”

“Thẩm An Nhược!” Giọng Trình Thiếu Thần không còn vẻ ung dung nữa.

“À, hôm qua em quên không nói.” Thẩm An Như c trả lời qua loa.

Khoảng cách chỉ hơn một mét, hai người bốn mắt nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ, bầu không khí nặng nề tĩnh lặng bao trùm.

Rất thú vị, đây chính là phụ nữ và đàn ông trưởng thành, mấy tiếng trước còn ôm ấp quấn quít lấy nhau như thế cả thế giới chỉ có hai người, bây giờ đã có thể lạnh lùng giằng co nhau.

Thẩm An Nhược nhìn xuống đồng hồ, từng giây từng giây đang trôi qua, quyết định mở miệng trước: “Còn mười phút nữa em phải đi rồi.”

Trình Thiếu Thần im lặng hồi lâu, chiếc bút nắm trong tay rồi lại đặt xuống, sau đó lại cầm lên, cuối cùng nở nụ cười miễn cưỡng và nói mấy tiếng: “Thượng lộ bình an, chú ý an toàn.”

Nguồn: truyen8.mobi/t96747-khach-qua-duong-voi-va-chuong-224.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận